Bóng tối tan biến. Khi tỉnh dậy, trước mắt tôi là một bức tường xa lạ. Một bức tường lạnh lẽo, vô hồn, không một chút cảm xúc. Trong khoảnh khắc, suy nghĩ của tôi ngừng lại. Ngay lập tức, tôi lấy lại bình tĩnh, cố gắng xoay cổ để nắm bắt tình hình… nhưng đáng tiếc, điều đó không thể thực hiện được.
「…Haha. Thật không khoan nhượng chút nào nhỉ.」
Tôi liếc nhìn cơ thể bị trói chặt của mình và nhổ toẹt một câu. Chính xác hơn, tôi nhổ toẹt về phía sợi dây thừng trói chặt tay chân, thắt lưng và cổ tôi.
Chuyện hiển nhiên thôi. Sợi dây thừng bất thường, to đến kỳ dị này rõ ràng không phải là thứ dùng để trói người thường, mà là để phong ấn những thứ vượt ngoài loài người. Nói cách khác, đám người trói tôi không hề xem tôi là một con người bình thường…
「A, tỉnh dậy rồi à? Chào buổi sáng nhé!」
Một lời chào vui vẻ, vô tư lự vang vọng trong không gian, hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh. Tôi đưa mắt nhìn quanh, không thấy chủ nhân của giọng nói đâu, cố gắng đoán xem âm thanh ấy phát ra từ chỗ nào.
「Ôi chà, đúng là không hổ danh! Đáng lẽ phải ngủ thêm hai khắc nữa mới đúng, vậy mà đã tỉnh rồi sao?」
「Cảm ơn lời khen. Xem ra thuật dược của Juuyaku cũng không được như kỳ vọng nhỉ?」
Tôi đáp lại bằng một câu châm chọc, hướng về giọng nói thì thầm bên tai từ phía sau. Một tiếng cười khẽ, quyến rũ làm rung động màng nhĩ. Tiếng bước chân vang lên. Và rồi, cô ta bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt tôi.
Một bộ trang phục nhiệm vụ nhẹ nhàng, với những khoảng hở ở hai bên hông và lưng để dễ dàng di chuyển, nhưng rõ ràng được thiết kế rất hợp lý. Đó là Juuyaku Kaya… nhưng cây cung, thứ đáng lẽ là vũ khí của cô ấy, lại không có trong tay. Thậm chí cô còn không đeo nó trên lưng. Điều đó chứng tỏ cô đang thực sự cảnh giác. Đây mới chính là phong cách chiến đấu thực sự của cô ta.
「Không hẳn đâu nhé? Theo báo cáo của Ẩn Hành Chúng, có vẻ như anh đã quên đi khá tốt đấy?」
「…Quên đi? Ý cô là sao?」
「À, chuyện đó để lần sau nói tiếp nhé. Mà, quan trọng hơn là…!!」
Nhận ra tôi bị kích động bởi câu nói bất cẩn của mình, Kaya vội vàng đổi chủ đề. Cô ta làm điệu bộ khoa trương, dang rộng hai tay, nháy mắt tinh nghịch kèm theo cái le lưỡi đáng yêu, rồi tuyên bố.
「Một lần nữa, chào mừng đến với gia tộc Juuyaku「chính gốc」nhé! Chúng tôi sẽ tiếp đãi anh bằng tất cả sự chân thành♪」
Lời nói vui vẻ, thân thiện, đầy hứng khởi của cô ta hoàn toàn không giống cách đối xử với một kẻ bị bắt giữ.
「Chính gốc… sao?」
Tôi lẩm bẩm, nhìn lại bản thân, rồi cố gắng quan sát xung quanh lần nữa bằng cách đảo mắt.
Hình như toàn bộ trang bị của tôi đã bị lột sạch. Tôi chỉ còn mặc một lớp áo mỏng, cảm giác lạnh lẽo. Dù đang là mùa hè, không khí ở đây lại mát lạnh… nghĩa là, đây là dưới lòng đất. Phía trước, hai bên tường, và cả trần nhà trong tầm mắt đều trống rỗng. Đây đúng là một nhà ngục dưới lòng đất, một góc của một cơ sở rộng lớn. Bản gia Juuyaku… là dinh thự chính sao?
(Chà, chuyện gia tộc này có một dinh thự bí mật ngoài cái công khai cũng chẳng phải không thể xảy ra.)
Nhưng mà, 「tiếp đãi chân thành」 là thế nào đây…
「Ý cô là châm biếm… nhưng nhìn cô lại không giống đang châm biếm, thật khiến tôi bối rối. Đối với một kẻ đang cố dò la bí mật của gia tộc, cô đang nghĩ gì vậy? Định mua chuộc tôi sao?」
「Không đúng hẳn nhưng cũng chẳng sai lắm đâu nha! Dù sao thì việc anh vẫn còn nguyên vẹn tay chân đã là minh chứng cho sự chân thành của chúng tôi rồi, nên hãy cảm động mà biết ơn đi nhé♪」
Kaya nói tỉnh bơ, kèm theo cái nháy mắt, nhưng những lời cô ta thốt ra lại lạnh lùng đến đáng sợ. Thái độ vô tư ấy, giống hệt như khi chúng tôi còn qua lại trước đây, lại càng khiến tôi cảm thấy kỳ lạ. Cô ta đang nghĩ gì vậy? Hay là…
「Bị đùa giỡn nhiều quá nên đầu óc cô hỏng rồi à?」
Tôi cố nhớ lại ký ức cuối cùng trước khi đến đây để suy xét. Loại cải tạo đó thường là cấm thuật, và dĩ nhiên không phải không có rủi ro. Tác dụng phụ thì tùy người, nhưng việc ảnh hưởng đến đầu óc cũng chẳng có gì lạ. Thực tế, chính tôi cũng đôi khi cảm thấy suy nghĩ và giá trị quan của mình có gì đó không đúng. Có lẽ mọi thứ đang dần lệch lạc mà tôi không nhận ra. Nghĩ vậy, tôi chợt thấy cô gái trước mặt thật đáng thương.
「Hahaha! Chuyện đó không quan trọng đâu, anh đừng bận tâm! Tôi quản lý tốt lắm nhé?」
Cô ta đáp lại lời mắng mỏ của tôi bằng một tiếng cười vô tư, giả vờ ngây thơ, không hề tỏ ra chút khó chịu. Kaya cúi người, nhìn tôi như thể đang quan sát, rồi cất giọng.
「Được anh lo lắng thì tôi vui lắm, nhưng… bản thân anh đang gặp rắc rối to mà còn đi lo cho người khác, đúng là dư dả thời gian nhỉ?」
「Dù sao cũng từng là chiến hữu. Lo lắng cho cơ thể của cô chút thì có gì lạ đâu…? Thế nào? Hay là đổi việc đi? Chắc chắn chỗ tôi đối đãi tốt hơn đây đấy?」
Tôi đáp lại bằng một lời mời gọi ngược, dù chẳng hy vọng gì. Tôi biết rõ, có mong đợi cũng chỉ vô ích.
「Ồ? Lo cho cơ thể tôi à? Vậy để tôi cho anh xem nhé?」
「Cái gì…? Này này này!」
Nói đoạn, Kaya bắt đầu tháo bỏ từng mảnh y phục đang khoác trên người. Không chút xấu hổ, cô ta tháo bỏ trang phục, cuối cùng để lộ cơ thể không một mảnh vải che thân. Tôi vội quay mặt đi, nhưng vẫn liếc nhìn để quan sát. Tôi kiểm tra xem cơ thể cô ta có dấu hiệu bất thường hay dị biến nào không…
「Nếu đã nhìn kiểu dâm đãng như thế, sao không nhìn thẳng luôn đi? Nào nào, anh muốn quan sát chỗ nào? Hahaha, ngại gì chứ, cứ nói đi, tôi sẽ cho anh xem hết mà! Dù sao chúng ta cũng từng tắm chung rồi còn gì?」
Nói xong, Kaya bước sang hướng tôi vừa quay mặt đi, cố tình phô bày cơ thể. Cô ta uốn éo, khoe những đường cong đầy đặn, như muốn chắc chắn rằng tôi không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
「Tôi chỉ mong cô giữ chút xấu hổ thôi…!」
Và rồi, những vết sẹo loang lổ trên tấm lưng trắng của cô ta hiện ra trước mắt, khiến tôi câm lặng. Những vết sẹo đau đớn, như thể được bôi đầy thuốc mỡ để lấp kín những lỗ hổng sâu hoắm…
「Cái đó…」
「À, chúng đâm xuyên qua da nên khá là đau đấy. Chẳng đáng yêu chút nào, lại còn xấu xí, nên tôi không muốn dùng chúng nhiều đâu?」
Cô ta nói tỉnh bơ, vừa lắc hông vừa khoe rõ tấm lưng, như thể chẳng có gì to tát. Nhưng tôi lại mang một vẻ mặt nặng nề. Nếu suy ra từ ký ức cuối cùng trước khi bị bắt, cơ thể cô ta hẳn đã bị xâm phạm khá nhiều rồi…
「Tôi nói thế này thì hơi lạ, nhưng… sao cô vẫn có thể giữ thái độ nhẹ nhàng như vậy được?」
「So với mấy chị em bị xử lý trước đây, thế này đã là hoàn thiện lắm rồi! So ra thì chút này đáng yêu hơn nhiều đấy?」
「…」
Lời đáp vượt ngoài mong đợi đối với câu hỏi mang ý định khơi gợi sự đồng cảm và chiêu dụ khiến tôi chỉ còn biết im lặng để suy ngẫm ý nghĩa của nó. Dù đã dự đoán được nhiều thứ sau khi điều tra những nghi ngờ bắt nguồn từ lời tố giác của Bích Quỷ, nhưng… chuyện này thì…
「Không cần phải im lặng như thế đâu mà! Trong cái nghề này, việc coi trọng sống chết chẳng phải là chuyện nực cười sao? Chính anh, chẳng phải tự mình đã nói như vậy sao, gia nhân xử-dono?」
「…Nghe lén à? Thật là một hành động thiếu lịch sự.」
Điều mà Kaya nhắc đến có lẽ là cuộc trò chuyện với Tamaki. Đúng là trong nghề trừ yêu sư, chuyện người thân hay đồng đội chết chẳng phải hiếm. Cái chết nào cũng là cái chết, chẳng khác biệt. Nhưng…
「Chết vì công việc là trách nhiệm của bản thân. Do thiếu thực lực thôi. Nhưng bị xử lý trong thí nghiệm thì không thể dễ dàng chấp nhận được… Nhất là với cái cách chết quá đỗi tàn nhẫn như thế, đúng không?」
Chết trong một thí nghiệm thất bại là một chuyện vô cùng hư ảo. Dĩ nhiên, có thể nói rằng chính vô số thí nghiệm và núi hy sinh đã tạo nên cô gái này, góp phần vào tỷ lệ sống sót của cô ta trong chiến đấu. Nhưng xét về mặt cảm xúc, đó không phải là hành động dễ dàng chấp nhận được.
「Ngạc nhiên thật, anh lại đa cảm thế sao?」
「Tôi ủy mị quá à?」
「Không không không, người có chút lãng mạn chẳng phải rất tuyệt sao? Đáng yêu nữa!」
Kaya nở nụ cười rạng rỡ, hướng về phía tôi với lời khen ngợi. Nhưng cô ta vẫn đang hoàn toàn khỏa thân. Hành động phô bày không chút e dè này khiến chính tôi, người bị ép nhìn, cảm thấy xấu hổ và tội lỗi. Những hành động và lời nói của cô ta khi nhìn 「thứ đó」 của người khác, phải chăng chỉ là giả tạo? Một nghi ngờ ngu ngốc chợt trỗi dậy trong lòng.
「…Cô mặc quần áo vào đi được không?」
「Không muốn ngắm thêm chút nữa à?」
「Lạnh lắm đúng không?」
「Chẳng nhằm nhò gì!!」
「Tha cho tôi đi…」
Tôi cúi đầu, chán nản với cuộc đối thoại này, nhắm mắt lại và cuối cùng chìm vào im lặng.
「Này? Này? …Ôi trời, định im lặng luôn sao?」
Một hồi lâu, Kaya vẫn gọi mãi. Thấy tôi chẳng đáp lời nào, cô tặc lưỡi như chịu thua, ôm lấy bộ y phục vừa vứt bỏ khi nãy, vẫn trong tình trạng trần truồng. Dường như vẫn còn hy vọng tôi sẽ phản ứng, cô đi vòng quanh trêu chọc vài vòng, nhưng rồi hai ba lần cũng chán, đành nhún vai, lướt ngang qua tôi. Tiếng mở chốt, âm thanh cánh cửa nhà ngục vang lên…
「Tôi nói rồi mà, đừng trông đợi vào sự giúp đỡ nhé? …Còn nữa, sẽ có người mang cơm đến sau, chúng ta sẽ nói chuyện vui vẻ tiếp nhé?」
Trong bóng tối vang vọng giọng điệu nhởn nhơ. Một lời cảnh cáo được gắn mác bông đùa. Tôi chỉ đáp lại bằng sự im lặng. Tức là phớt lờ.
…Cảm thấy tội lỗi khi phớt lờ cô. Không thể khơi dậy thù ghét, ác ý trước cảnh ngộ này. Lẽ nào tôi đã tự dưng bị khuất phục? Hay là tác động của thuốc men gì đó.
「Vậy thì, hẹn gặp lại♪」
Không rõ cô ấy nắm bắt đến đâu nội tâm tôi, nhưng đến cuối cùng vẫn là giọng điệu tươi vui khi rời đi. Tiếng bước chân rời khỏi ngục. Tiếng khoá cài sập xuống. Âm thanh xa dần… Bị trói chặt đến độ không nhúc nhích nổi cả cổ, tôi chỉ còn cách dỏng tai, phân biệt những tiếng động lẫn trong bóng tối, đoán tình hình phía sau, cũng như cách bố trí.
…Đó chính là lý do tôi cứ giữ im lặng, tập trung lắng nghe.
(Phía sau khoảng hai mươi bước có song sắt kim loại. Ngoài khoá số, chắc hẳn còn then cài lẫn xích. Âm thanh vọng lại, vừa rẽ ngay cho thấy đây là ngục ở góc… Sơ đồ chắc chắn không sai. Vấn đề là giám sát ư? Thế nhưng…)
Tôi thở hắt ra khe khẽ, rồi trong tĩnh lặng u tối, tiếp tục suy tính cách tháo gỡ tình thế này. Suy nghĩ dần chuyển sang câu hỏi về thái độ của nhà Juuyaku…
(Rốt cuộc… bọn chúng định giở trò gì?)
Tôi vốn đâu hành động bừa bãi một mình, chẳng hề không báo cáo. Ngay từ đầu, tôi đã thông qua Tamaki và vài người trong đoàn. Thực chất, tôi chỉ là tiền trạm.
Tôi thâm nhập trước để điều tra, còn Tamaki và những người khác sẽ băng qua địa phận Juuyaku, giả vờ tiến thẳng đến điểm hẹn kế tiếp. Theo tự nhiên, họ sẽ tiếp xúc với quan quân, rồi dựa vào tin tức tôi thu thập trong thời gian ở Juuyaku mà báo cáo khẩn cấp, cầu cứu.
Dù số phận tôi ra sao, sớm muộn cũng sẽ có một cuộc điều tra quy mô lớn. Từ đầu, Juuyaku vốn đã ở vào thế đường cùng. Và tôi cũng không nghĩ bọn họ ngu ngốc đến mức không lường được điều đó.
Thế nhưng, cách đối xử nửa vời, như thả trong nước ấm thế này. Thái độ dư dả, an nhiên của Kaya. Quả thực quá mức bất thường.
(Hay là chúng đã tập kích Tamaki bọn họ để diệt khẩu? Đầu độc? Không, như thế càng gây ầm ĩ, không khả thi. Muốn mua chuộc mình để bịa đặt báo cáo ư? Nực cười, quá mong manh)
Tôi lướt qua vài khả năng, rồi tự phủ định vì tính thực tế. Càng nghĩ càng dấy lên thắc mắc. Rốt cuộc bọn chúng đang mưu đồ gì?Nếu đứng trước nguy cơ diệt vong, chẳng phải phải lo lắng, hốt hoảng hơn nhiều sao.
「Chẳng lẽ, chúng đã cấu kết với nhau rồi sao…?」
Khả năng không thể bỏ qua. Trong đầu tôi thoáng hiện lên đám phản diện nơi nguyên tác. Bọn chúng vươn vòi khắp nơi, gốc rễ lan rộng vô tận. Với quyền lực to lớn của gã đại thần điên loạn kia, để xoá sổ sự tồn tại của một kẻ như tôi trong xã hội cũng chẳng phải chuyện khó. Thậm chí, việc hắn ta tiếp cận Tamaki với nụ cười thân thiện để gây áp lực cũng không phải là không thể… Không thể nào, trò đùa chết tiệt ấy chẳng khác nào lối rẽ thẳng tới Bad End!
(Nhất định phải thoát ra…!)
Tôi rùng mình trước ý nghĩ đáng sợ đó, cố gắng tìm cách trốn thoát. May mắn thay, con bài tẩy không phải là độc quyền của gia tộc này. Tôi cũng có những kế hoạch của riêng mình. Tôi đã học được từ những thất bại trước đây. Tôi sẽ không lặp lại sai lầm.
Vì thế, tôi gửi tín hiệu để tung con bài tẩy mà tôi đã giấu kín bấy lâu.
Bằng một tiếng tặc lưỡi, hướng về phía sâu trong miệng…
-
『Vậy thì, phía bên này cứ coi như không biết gì, không hay gì, không nhận ra gì… như vậy được chứ?』
「Đúng vậy. Chỉ cần như thế là đủ để hỗ trợ chúng tôi rồi. Việc giúp đỡ thêm nữa e rằng sẽ gây nguy hiểm cho cả phía các vị, đúng không? Không cần phải bận tâm đâu.」
Nơi ấy, cây cối và hoa cỏ muôn màu muôn vẻ mọc lên um tùm, nở rộ rực rỡ. Chim chóc, côn trùng có cánh bay lượn, tụ tập. Một không gian gợi nhớ đến vườn thực vật hay nhà kính… ngay tại trung tâm nơi đó, một người đàn ông đang trò chuyện.
Trong lúc chăm chú xem xét lá của linh thảo, gia chủ Jyaku, Juuyaku Isshin, bày tỏ lòng biết ơn với một con chim thức thần đơn giản, thứ chẳng hề ăn nhập với hệ thực vật của không gian này. Tuy nhiên, con chim thức thần kia chỉ đáp lại lời cảm ơn ấy một cách lạnh lùng.
『Những lời như vậy là không cần thiết. Đối với chúng ta, chỉ cần các vị hoàn thành triệt để giao kèo đã kéo dài từ thời tiên tổ là đủ.』
Đối với người đồng nghiệp đang nói chuyện từ phía bên kia con chim thức thần, đó là tất cả. Vì thế mà họ liên tục làm ngơ trước những hành vi cấm kỵ của người hàng xóm. Làm ngơ. Và thi thoảng cung cấp nguyên liệu. Chỉ cần vậy thôi, phần thưởng nhận được đã là vô cùng lớn, và có lẽ còn có những gia tộc khác cũng đang thực hiện những giao kèo tương tự. Với những kẻ điều khiển chim thức thần, chỉ cần sự liên quan của họ vẫn mơ hồ là đủ.
「Tất nhiên, chúng tôi hiểu rõ. Dù có chuyện gì xảy ra, tuyệt đối sẽ không bao giờ có bằng chứng cho thấy gia tộc các vị dính líu. Tôi xin thề trên danh dự của mình để đảm bảo điều đó.」
Trước lời tuyên bố đầy cung kính và trang trọng của Isshin, người đứng sau con chim thức thần chẳng hề xúc động chút nào. Lời nói thì ai cũng có thể thốt ra. Nếu sự việc bại lộ, cái đầu của kẻ kia có thể sẽ bị chặt. Trong tình cảnh ấy, việc lấy mạng sống ra để đảm bảo chẳng khác gì tờ ngân phiếu rỗng. Thật là những lời sáo rỗng. Dù người kia không bao giờ nói ra miệng.
『……Thật là những lời quả cảm. Vậy thì, ta xin mong đợi sự xoay xở lần này của gia tộc Juuyaku.』
Sau vài khoảnh khắc im lặng, con chim thức thần thốt ra những lời chẳng chút chân thành. Rốt cuộc, họ sẽ xử lý tình hình này ra sao đây… Dù sao thì, chắc hẳn cũng không phải là không có cách.
Thậm chí, trong một số trường hợp, đây còn là cơ hội. Có lẽ sẽ thu được lợi ích lớn hơn từ nhà Juuyaku. Người đứng sau con chim thức thần nhận ra rằng nhà Juuyaku không hề tiết lộ toàn bộ kế hoạch hay thành quả của mình cho những người hợp tác. Tùy thuộc vào diễn biến sự việc, có thể họ sẽ can thiệp… Dĩ nhiên, cần phải cân nhắc thận trọng.
『Vậy thì, xin cáo biệt』
Cùng với lời chào ấy, con chim thức thần tự bốc cháy. Nó cháy rụi trong nháy mắt, chỉ để lại chút tro tàn. Một vụ thiêu hủy triệt để, khiến không ai có thể lần theo dấu vết để tìm ra kẻ điều khiển nó.
「Hừm, đúng là một cách cắt đứt liên kết đầy ấn tượng, như mọi khi.」
Sự tinh xảo của con chim thức thần thể hiện ở chỗ nó vừa khuyến khích nhà Juuyaku bằng lời nói, vừa luôn sẵn sàng cắt đứt mọi liên hệ bất cứ lúc nào. Và Juuyaku Isshin không hề chỉ trích hành vi ấy, trái lại còn ngợi khen.
Chẳng ai muốn bị người khác kéo theo vào con đường chết. Hưởng lợi, rồi khi mọi chuyện trở nên bất lợi, sẵn sàng hiến tế đối phương để bảo toàn bản thân, đó là đạo lý của con người. Qua bao năm giao thiệp, vẫn giữ được sự cảnh giác, không để cảm xúc chi phối, điều đó thậm chí còn đáng quý. Những trừ yêu sư như họ phải như vậy mới đúng…
「…Vậy, báo cáo sao rồi?」
「Vâng, thưa gia chủ-sama」
Trong khi bắt đầu thu thập độc tố từ cây thực vật yêu quái, thứ đã hút chất dinh dưỡng từ máu yêu để phát triển, Isshin gọi một người trong gia tộc vừa lặng lẽ xuất hiện sau lưng. Khi quay lại, ông thấy một cô gái mảnh khảnh đang quỳ, cúi đầu.
Người thuộc dòng dõi ngoại tộc của nhà Juuyaku, JuuyakuHana, bắt đầu báo cáo một cách bình thản.
「Việc bắt giữ và giam cầm mục tiêu đã hoàn tất. Hiện tại, Kaya đang đảm nhiệm việc giám sát. Trong khi đó, đội phái cử còn lại đã rời khỏi khu vực quản lý mà không có bất kỳ sự cố hay tách rời nào. Không phát hiện dấu hiệu bất thường. Kế hoạch được coi là đã thành công.」
「Tốt lắm. Rút hết lực lượng giám sát biên giới, chỉ để lại mức tối thiểu… Ồ, đúng rồi. Cầm lấy này.」
Sau khi đưa ra chỉ thị cho bản báo cáo, gia chủ rút từ trong ngực áo một cuộn giấy.
「Đây là câu trả lời cho đề xuất. Xem qua ngay tại đây. Nếu không có gì thiếu sót, hãy chép lại sạch sẽ và gửi lại cho ta.」
「Vâng.」
Theo lệnh, Hana kiểm tra nội dung cuộn giấy. Nàng lướt qua những dòng chữ được phê chuẩn, rồi khẽ đưa mắt ngạc nhiên nhìn gia chủ.
「Thưa gia chủ-sama… điều này là thật sao?」
「Tất nhiên. Định làm gì nếu ta chấp nhận điều giả dối ở đây chứ?」
「Nhưng, cái này…」
「Có gì bất mãn sao?」
「Không… tuyệt đối không phải vậy.」
Bất mãn ư? Làm sao có thể. Ngược lại, kết quả này còn vượt xa kỳ vọng. Nhưng như thế này, chẳng khác nào chúng ta…
「Nếu cái này không đủ, ta sẽ chuyển sang phương án thứ tư.」
「Còn phương án thứ ba thì sao?」
「Chẳng phải chính các ngươi đã nói rằng nó sẽ thất bại sao? Hay ta nhầm?」
「Đúng như ngài nói.」
Quả thật, phương án thứ ba là cách nhanh gọn, tiết kiệm và dễ dàng nhất, nhưng cả hai người thực hiện đều phản đối kịch liệt. Họ chắc chắn rằng nó sẽ thất bại. Và gia chủ, thay vì trách mắng hai người vì sự yếu đuối, đã chấp nhận ý kiến của họ một cách hợp lý. Và đây là nội dung của cuộn giấy này.
Với vị trí của họ, đòi hỏi thêm nữa là quá đáng. Quá vượt quá giới hạn. Đạt được thỏa thuận này, kết thúc tại đây là hợp lý. Không thể nhượng bộ thêm được nữa.
Ah. Giá mà đối phương là những kẻ ngu ngốc không nhận ra gì, mọi chuyện đã có thể kết thúc êm đẹp. Nếu là những kẻ ngốc nghếch cắn câu, họ đã có thể ngoan ngoãn chấp nhận số phận. Vậy tại sao? Tại sao lại phải là… thế này?
「…Để đề phòng, có nên tăng cường bảo vệ phía chúng ta không?」
「Không cần. Làm thế chỉ khiến bên ngoài chú ý thêm. Có khi còn bị phát hiện… Những người thuộc ngoại tộc là đủ rồi. Những người trong nội tộc, đưa họ về vị trí thông thường.」
「Vâng.」
Lệnh của gia chủ là tuyệt đối. Ngay lập tức, Hana thả ra những con chim thức thần truyền tin. Chúng tản ra khắp nơi…
「Vậy thì, lui đi.」
「Vâng. Mong chờ tin tốt… Hử? Có chút ồn ào nhỉ?」
「…」
Cảm nhận được khí tức của con người từ phía bên kia cánh cửa dẫn vào phòng. Dù có lớp cách âm, tiếng ồn vẫn loáng thoáng lọt qua. Hana đưa ánh mắt nghi ngờ về phía linh cảm của mình.
「Chà chà. Đúng là loại hình trung kỳ, vẫn thế này… Mau chóng dẹp yên đi.」
「Rõ.」
Theo chỉ thị của gia chủ, người đã chuyển sự chú ý sang việc chăm sóc và thu hoạch cây cối, Hana nhanh nhẹn bước tới. Nàng mở cửa. Và ngay lập tức, dùng cây gậy vô hình đập gãy cánh tay khổng lồ. Tiếng xương và thịt rách toạc. Một tiếng hét ngắn ngủi của cô gái vang lên. Đồng thời, một bóng người ngã thịch xuống sàn…
「Ây da da…… đau mông quá nha? Sao không nhẹ tay hạ tớ xuống chút hả?」
「Hối cải đi. Ăn mặc lố lăng thế kia thì bị vây hãm cũng đáng」
Không hiểu sao, người đồng nghiệp, đồng môn gần như trần truồng, ngã ngồi xuống sàn, bị Hana mắng mỏ. Hana hờ hững quăng lời trách móc, rồi phiền não đưa mắt nhìn quanh. Đặc biệt, nàng gườm gườm nhìn về phía gã to lớn mọc hai chiếc sừng, kẻ vừa rồi nàng đã bẻ gãy cánh tay.
「Ui cha cha… Không khoan nhượng gì cả nhỉ? Dù là để can ngăn đánh nhau, chắc hẳn phải có cách nào đó nhẹ nhàng hơn chứ, đúng không?」
「Cả đám tụ tập lại mà trong bộ dạng đó để đánh nhau? Đùa à?」
Hana đưa ánh mắt lạnh lùng quan sát xung quanh, dừng lại ở thứ đang ngỏng lên ngay dưới tầm mắt nàng. Những thứ kinh dị lộ rõ dù ẩn dưới lớp y phục.
「…」
Cảm nhận được khí tức sôi sục và ánh nhìn từ trên cao, Hana ngẩng lên, lườm một cái. Từ khe hở của mái tóc che mắt, nàng ném ánh mắt lạnh giá như nhìn rác rưởi về phía đám người vây quanh.
Đội đặc nhiệm Ẩn Hành Chúng, 「La Sát Chúng」, bao gồm năm tên thuộc dòng dõi ngoại tộc nhà Juuyaku, tất cả đều là những gã to lớn vượt quá tám thước, đặc biệt tên đầu sỏ có lẽ cao hơn cả một trượng. Và chúng không chỉ to xác để hù dọa. Dù Hana và đồng bọn thuộc thế hệ mới hơn, kỹ thuật chế tạo tiên tiến hơn, nhưng mục đích sử dụng lại khác nhau. Tư tưởng vận hành khác nhau. Chúng được thiết kế chuyên biệt cho chiến đấu, và về mặt bạo lực trực diện, nàng và đồng đội thua kém chúng.
Dẫu vậy, lùi bước không phải là lựa chọn của Hana. Nàng cảnh cáo hành vi láo xược của đồng bọn.
「Tetsubota, nếu còn gây sự thêm nữa, ta sẽ cắn nát đấy.」
「Ý là ngậm lấy, đúng không? Hử? Nghe nói mấy vị khách chẳng ưa ngươi lắm thì phải?」
「Nghe lén à?」
「Thô lỗ quá. Chỉ là tình cờ thôi, tình cờ.」
Tên đầu sỏ La Sát Chúng nở nụ cười giả tạo lộ liễu, đáp lại lời nói nhẹ nhàng của nàng.
「Thế nào? Nhân dịp này, để ta thay thế vai trò cho nhé? Trước khi hết hạn sử dụng, để ta dùng thử xem sao?」
「Muốn chơi thì dùng mấy con ở trang trại ấy. Dù đàm phán có đổ vỡ, ngươi cũng chỉ là lựa chọn thứ ba thôi.」
Trong quá trình chế tạo thế hệ thứ bảy, tức đám La Sát này, khía cạnh đó không hẳn được chú trọng từ giai đoạn thiết kế. Kết quả thử nghiệm với「súc sinh」cũng không khả quan, chẳng ra gì. Năng lực sản xuất được ưu tiên và đặc hóa ở thế hệ thứ tám. Chuyện này không phải để đám này xen vào.
Tuy nhiên, gã to con kia dường như không phục. Hắn dùng cánh tay còn lành lặn chỉ vào Hana mà mắng.
「Chính chỗ đó, chính chỗ đó. So với đống thịt vô dụng chỉ dùng được vào một nơi ấy, thì chúng ta mới là thứ đáng để thử chứ」
「Đúng thế. Nếu tương hợp tốt, chúng ta có thể giúp ích nhiều hơn cho chủ nhân nữa.」
「Hehehe. Chúng ta giàu kinh nghiệm hơn nhiều, nên chắc chắn sẽ khiến các cô thỏa mãn hết mức đấy.」
Tiếp theo Tetsubota là Kashamaru và Shinnozume, cả ba đều nở nụ cười thô tục, buông lời bỡn cợt. Rốt cuộc, bao nhiêu phần là đùa, bao nhiêu phần là thật đây… Dù sao đi nữa, câu trả lời của Hana chỉ có một.
「Cút đi, đồ vô dụng… Định phản đối chính sách của gia chủ-sama sao?」
Hana trừng mắt, thật sự giận dữ, nhìn thẳng vào lũ bò thô lỗ. Bầu không khí lập tức căng thẳng, tiếng gầm gừ như dã thú, tiếng hăm dọa, sự tĩnh lặng lạnh lẽo như lưỡi hái kề cổ…
「…Chậc. Đừng làm mặt đáng sợ thế chứ? Cùng là ngoại tộc, là gia đình cả mà, đúng không? Phải hòa thuận chứ?」
Tetsubota, vừa bẻ lại cánh tay bị gãy một cách bất thường, xoay cổ tay kiểm tra tình trạng. Hắn trông như chưa từng bị gì.
「Này, Kaya. Lần sau muốn đi qua hành lang thì ít nhất mặc quần áo tử tế vào. Lại để bị hiểu lầm và bị làm gì thì đừng trách, tớ không biết đâu.」
「Nyahaha… Tớ sẽ cẩn thận!」
Trước lời cảnh cáo của Tetsubota, ánh mắt sắc như thú nhìn cô gái bán khỏa thân, Kaya chỉ gãi đầu, cười đáp lại như để lấp liếm. Cử chỉ hệt như một chú cún con đùa giỡn, nũng nịu. Cách làm nũng của một con cái…
「Hừ.」
Hana hừ mạnh, tỏ vẻ khó chịu trước thái độ của Kaya. La Sát Chúng, dẫn đầu bởi Tetsubota, rời khỏi hiện trường. Nhiệm vụ của chúng là tung hoành bạo lực phi nhân tính trong những nơi và việc không thể công khai. Khi không có nhiệm vụ, chúng chỉ biết luyện tập như đánh giết, ăn uống vô độ, ngủ ngáy ầm ĩ, hoặc phát tiết cơn cuồng nộ. Nhìn cái cách chúng hùng hổ rời đi, đích đến của chúng đã quá rõ.
「…Mau mặc quần áo vào đi. Cảm lạnh bây giờ.」
「A, giống y lời cậu nói♪ Lo lắng cho tớ hả♪」
「Giống… À, ra thế.」
Kaya vui vẻ chấp nhận lời nhắc nhở, bắt đầu mặc lại bộ y phục nhăn nhúm, trong khi Hana nghiêng đầu, chậm rãi hiểu ra ý nàng. Nhìn đồng môn luôn tự do tự tại, Hana thở dài, đưa ra cuộn giấy.
「Hử? Gì thế?」
「Thư trả lời. Chép lại sạch sẽ trước lần tới.」
「À, hiểu rồi♪」
Kaya nhận cuộn giấy từ Hana, mở dây, xem xét nội dung trong khi vẫn đang mặc dở y phục.
「Hừm hừm hừm… Nyaha! Gần như toàn bộ yêu cầu được đáp ứng luôn! Ngạc nhiên ghê! Tớ cứ tưởng sẽ bị sửa đổi tơi bời cơ!! Có chuyện thế này sao nổi hả?」
「Tớ cũng đồng ý. Thật tình, tớ nghĩ nội dung sẽ khắc nghiệt hơn nhiều.」
Cả Kaya và Hana đều kinh ngạc trước nội dung ghi trong cuộn giấy, câu trả lời từ gia chủ. Cả hai không thể tin nổi rằng vị gia chủ nghiêm khắc ấy lại chấp thuận những điều kiện dễ dãi đến vậy.
「Thế này thì có làm được không?」
「Ừm… Hy vọng mong manh lắm?」
「Vẫn không được à?」
「Không được đâu. Chắc vậy?」
Hana tin vào lời đồng môn trong những chuyện thế này, dựa trên kinh nghiệm. Dù không có căn cứ, dù chỉ là linh cảm, nếu Kaya nói vậy thì chắc chắn là thế. Nếu vậy…
「Thôi thì cứ thử năn nỉ xem sao. Biết đâu khi đang ăn cơm, anh ấy mềm lòng mà đồng ý!」
「Cậu tự nói mà thấy có hy vọng không?」
「Không có!!」
「Biết ngay mà.」
Hana lắc đầu ngao ngán trước câu trả lời đầy năng lượng vô ích của Kaya. Quả nhiên cả hai cùng ý kiến. Vậy thì…
「Cần chuẩn bị phương án thứ tư thôi.」
「Ừ, đúng rồi. Lát nữa lấy nguyên liệu được không?」
「Sẽ ký cam kết trong lúc làm. Giờ ăn cơm là khi nào?」
「Ừm, tại tớ dậy sớm lắm… Khoảng hai khắc rưỡi nữa?」
「Hiểu rồi… Chắc chắn kịp.」
Nhìn Kaya đã mặc xong y phục, Hana bắt đầu bước đi. Kaya tung tăng theo sau như đang nhảy múa, cả hai tiến về phòng được giao, dọc theo hành lang đá vắng vẻ.
「Này, Hana.」
「…Gì?」
Cả hai bước đi trên hành lang đá vô hồn, im lặng một lúc, rồi Kaya lên tiếng. Hana đáp lại lạnh lùng, liếc nhìn đồng môn.
「Hồi nãy cảm ơn cậu nhé? Giúp tớ nhiều lắm luôn!」
「…Muốn cảm ơn thì học cách đi. Phiền phức là tớ không chịu nổi đâu.」
「Nyaha!」
「Trước hết trả lời cho nghiêm túc đi đã…」
Trước thái độ như thường lệ của đồng đội, Hana lại thở dài, không biết là lần thứ mấy trong ngày. Dù có nói bao nhiêu, cô nàng này vẫn cứ thế, thật phiền phức.
Thật sự, cái kiểu hành xử như hề này…
「Kaya.」
「Gì thế?」
「Cảm ơn.」
「Hả, cái gì cơ!?」
Trước dáng vẻ của đồng đội vẫn có thể buông lời bỡn cợt vô nghĩa vào lúc này, Hana cảm thấy chút biết ơn. Những đồng bào đã hao hụt vì đủ mọi lý do. Hana thầm nghĩ, may mắn là người cùng sát cánh còn lại là cô ấy. Nếu chỉ có một mình, hoặc nếu là người khác, có lẽ lòng nàng đã gục ngã và nàng không còn ở đây nữa.
Và chính vì thế…
「Cố lên nhé.」
Vì đó là nhiệm vụ. Vì họ đã chờ đợi khoảnh khắc này. Vì đó là lời hứa.
Thời khắc để họ hoàn thành ý nghĩa tồn tại của mình đang đến gần, từng bước một…
-
「Tại sao lại như vậy chứ!?」
Giọng nói ấy vừa quen thuộc vừa xa lạ đối với nàng. Chính xác hơn, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy giọng nói đó vang lên đầy dữ dội như thế.
「Có chuyện gì vậy, Mari-san? Có gì đó không ổn à?」
Đêm hôm đó, khi đoàn người của gia tộc Onizuki đến nghỉ tại lữ quán được dựng lên trên lãnh địa do gia tộc Takemika quản lý, Suzune, người đến thăm Mari với vai trò người chăm sóc, lập tức nhận ra sự bất thường.
Vốn đã hẹn từ hôm trước sẽ cùng nhau tập đàn koto, nhưng khi vừa đến nơi, Suzune lại chỉ thấy Mari run rẩy hoảng loạn, bật lên tiếng kêu gần như thét gào. Nàng lo lắng vô cùng.
「V-vâng. Từ nãy đến giờ cứ thấy lạ lắm. Cứ nói ra những lời chẳng hiểu nổi… không phải là nói mớ trong mơ đâu, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này cơ chứ…」
Người trả lời nghi vấn của Suzune là Magoroku, anh trai của Mari. Anh nghiêng đầu, tỏ vẻ bối rối và khó hiểu.
「Anh trai, sao lại thế…!?」
Mari sốc trước lời nói của anh trai, gương mặt lộ vẻ đau đớn. Nàng ôm chầm lấy Suzune như thể đang bám víu, và bắt đầu kể lể.
「Suzune-sama, mọi người đều kỳ lạ cả!! Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra… Họ nói như thể hoàn toàn quên mất Tomobe-sama vậy!」
Mari không hiểu nổi. Từ khi nào mọi chuyện trở nên kỳ lạ như thế? Rõ ràng sáng nay nàng vẫn còn nói chuyện bình thường với người đó. Vậy mà chỉ mới rời đi trong buổi trưa, và đến tối, khi nàng nhận ra, mọi người dường như đã quên mất anh. Như thể sự tồn tại của anh bị xóa sổ, như thể bị viết lại, như thể anh đã trở thành vô hình, bị lãng quên.
「Tomobe… sama?」
「Đúng vậy! Cả tôi lẫn anh trai đều từng là người phục vụ Tomobe-sama… Không, chính tôi mới là người luôn được anh ấy chăm sóc… Vậy mà đột nhiên mọi người lại nói rằng tôi là người phục vụ Tamaki-sama!! Thậm chí khi tôi nhắc đến tên Tomobe-sama, ai cũng chỉ nghiêng đầu khó hiểu…!」
Đó là nỗi sợ hãi khôn cùng. hư thể mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn. Như thể sự tồn tại của anh ấy bị xóa sạch. Cảm giác như chỉ mình nàng bị bỏ lại… Ngay cả người anh trai mà nàng tin tưởng cũng có thái độ như vậy, khiến Mari rơi vào tuyệt vọng vô tận. Lời cầu xin với Suzune là tia hy vọng cuối cùng của nàng.
「Tomobe… ờ, đó là ai vậy?」
…Hy vọng mong manh của Mari bị đập tan tành một cách phũ phàng.
「Suzune… sama?」
Mở to đôi mắt vô hồn, đồng tử run rẩy, Mari sững sờ, cứng đờ người. Trong khoảnh khắc, ý thức nàng như xa rời, cảm giác mất mát như thể mặt đất dưới chân sụp đổ. Một khoảng trống không thể chấp nhận nổi…
「Đấy, cứ thế này suốt thôi. Toàn nhắc tên ai đó chẳng ai biết cả…」
「Hay là bị Yêu hồ hay chồn tinh lừa gạt rồi chăng? Có lẽ nên đưa cô ấy đi gặp thầy thuốc. Tôi sẽ xin ý kiến tiểu thư…」
Cuộc trò chuyện giữa anh trai và Suzune dần xa xăm. Mari đổ sụp xuống, cơ thể rã rời. Nỗi bất lực khiến nàng thở dài thườn thượt. Nàng lấy hai tay che mặt. Dù chẳng thấy gì, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Mari trở nên mơ hồ.
Rốt cuộc, ai là người kỳ lạ ở đây? Liệu có phải chính nàng đã trở nên kỳ lạ? Mari bắt đầu nghi ngờ chính mình. Không, nhưng… nàng rõ ràng vẫn nhớ cảm giác đó. Những ngày tháng tiếp xúc với người ấy. Cảm giác từ bàn tay, từ cơ thể, từ hơi ấm ấy. Ngay cả bây giờ, mọi thứ vẫn rõ ràng. Nàng không thể tin rằng đó là giả dối… Nhưng thực tại thật tàn nhẫn. Hai người quan trọng nhất với nàng lại tự ý bàn bạc đưa nàng gặp thầy thuốc.
「Làm ơn! Hãy lắng nghe tôi! Hãy tin tôi! Hãy nhớ lại Tomobe-sama!!」
「Mari, bình tĩnh lại. Anh không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng tình trạng này không ổn. Trước mắt cứ nghỉ ngơi đã!」
「Onii-sama!」
Magoroku kéo Mari khỏi Suzune, cố gắng đưa nàng đi nghỉ. Mari muốn kháng cự, nhưng cảm nhận được sự quan tâm trong cách anh đối xử, nàng không thể nổi giận hay chống cự mạnh mẽ. Dù có chuyện gì, nàng không thể phản bội người anh trai mà nàng mang ơn sâu đậm.
「Mari-san mà lại đến mức này… Quả nhiên có gì đó không ổn. Có phải bị ma quỷ ám không? Phải nhanh chóng báo lại với tiểu thư…!」
Suzune và những người khác cũng cảm nhận được điều bất thường trong thái độ khác thường của Mari, nhưng đó không phải phản ứng mà Mari mong muốn. Suzune nhẹ nhàng gỡ tay Mari, đứng dậy để báo cáo với chủ nhân của mình. Nghe tiếng hét của Mari, nàng quay lưng lại.
「Suzune-sama! Đừng đi mà…!!」
「Kyaa!? M-Mari-san!!?」
Mari bật dậy với tiếng hét gần như tiếng nức nở. Nhưng đôi chân yếu ớt của nàng dễ dàng khuỵu xuống, khiến nàng ngã nhào. Dù ngã, nàng vẫn cố bám lấy chân Suzune để ngăn nàng rời đi.
「Mari-san, cô ổn chứ!? Mari-san!!?」
「Mari!? Có bị thương không!? Này, ổn chứ!!?」
Với người thường thì không sao, nhưng với một Mari yếu ớt và bệnh tật, hành động này chẳng khác nào liều mạng. Suzune và Magoroku hốt hoảng chạy đến bên nàng. Bản thân Mari cũng thở hổn hển, nhưng vẫn cố gắng tiếp tục khẩn cầu.
「Không… Không phải vậy… Làm ơn, nghe tôi. Hãy tin tôi…」
「Mari-san, tại sao…」
Lời van xin, khẩn cầu, cầu nguyện. Sự tuyệt vọng và quyết tâm của Mari khiến cả hai càng thêm bối rối. Rốt cuộc là chuyện gì? Điều gì khiến cô gái này hành động như vậy? Dù nghĩ thế nào, họ cũng không tìm được manh mối, chỉ biết hoang mang.
「Dù sao thì! Mari, anh sẽ đưa em về giường! Phải kiểm tra xem em có bị thương không!」
「Tôi cũng sẽ giúp!」
Sau vài giây bối rối, Magoroku nhanh chóng hành động như một người anh trai, và Suzune đi theo. Đó là tình yêu thương, sự quan tâm và tình bạn. Nhưng đáng tiếc, điều đó chỉ khiến trái tim Mari thêm đau đớn.
「Không, không!!」
Nước mắt lẫn nước mũi giàn giụa, má ửng đỏ, mắt sưng húp, trông thảm hại, nhưng Mari vẫn cố gắng chống cự. Nếu lời nói không được, nàng chỉ còn cách dùng hành động để chứng minh. Vì người ấy, nàng đã sẵn sàng từ bỏ niềm tin, sự tín nhiệm, và cả sự an toàn của bản thân. Và rồi…
「Đang làm gì thế, lũ các người?」
Cánh cửa shoji bị đẩy mạnh, sóng sượt mở ra, và trước mặt nữ lang nhân xuất hiện, tất cả những người trong phòng đều ngừng chuyển động.
「Chị đại…」
「Iruka?」
Magoroku và Suzune lẩm bẩm tên người quen vừa xông vào. Mari, với gương mặt thảm thương, ngước nhìn Iruka. Iruka gãi đầu, tỏ vẻ phiền hà.
「Iruka-sama…」
「Hà… Chuyện này rắc rối to rồi nhỉ?」
Đáp lại tiếng gọi của Mari là một tiếng thở dài sâu thẳm. Rồi nữ lang nhân cất lời tiếp.
「Tất cả, đứng yên đó… Coi như cũng tiện đấy nhỉ? Có lẽ sẽ giúp thuyết phục Tamaki dễ hơn.」
「Iruka? Cô đang nói gì vậy…?」
Suzune hỏi người bạn định quay lưng rời đi. Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Iruka chỉ ngoảnh đầu lại, nở nụ cười đầy ngụ ý.
「Chẳng có gì to tát đâu… Chỉ là yêu cầu tăng lương cho xứng với công sức của ta thôi mà?」
Vẫn là vẻ bông đùa thường ngày của nàng. Nhưng Suzune lại nhận ra, tận sâu trong ánh mắt ấy, cuồn cuộn một cơn phẫn nộ dữ dội.
Ấy là nỗi uất hận hoang dại của dã thú, khi những người thân yêu bị xúc phạm…

