「Haa… Haa…」
Mất một lúc lâu tôi mới nhận ra đó chính là tiếng thở của bản thân mình.
Toàn thân nóng bừng, bỏng rát. Từ nơi sâu trong lồng ngực như sôi trào cuồn cuộn. Nặng nề, đau đớn, mệt mỏi. Ý thức dần mơ hồ…
「Haahaa… haa…」
Hơi thở như sắp tắt. Đầu đau nhức. Khổ sở. Cổ họng khô khát. Nóng. Nóng. Nóng…
「Khó… chịu quá……」
Đó là tiếng thì thào như vắt kiệt mà ra, giọng khàn khàn. Gắng gượng muốn đi đến phòng bếp uống nước, nhưng thân thể chẳng nhúc nhích nổi. Ngay cả việc ngồi dậy khỏi chỗ nằm cũng bất khả.
「Ư…」
Mồ hôi vã ra như thể đang bị luộc chín. Y phục ướt sũng. Cả chăn đệm cũng vậy. Toàn thân bị bủa vây bởi cảm giác khó chịu. Gượng ép chịu đựng cũng đã đến cực hạn.
「Ai…đó…」
Ai đó… giúp tôi với… Định cất tiếng gọi người cứu giúp, nhưng trong phòng dành cho khách chẳng có ai. Vì mình vừa là người của cô nhi viện, vừa là khách, nên mới lựa chọn như vậy. Nghĩ đến chuyện bản thân từng định làm những điều tàn nhẫn kia, tôi không sao chịu nổi việc ngủ chung với mọi người trong cô nhi viện. Và chính điều đó, giờ phút này, đã trở thành tai họa lớn.
「Ai… đó…」
Một lần nữa thì thầm, như muốn tan biến, như đang tan chảy.
Chỉ còn lại một mình. Cô độc. Lạc lõng. Đáng sợ, kinh khủng, và ở một góc nào đó lại quen thuộc biết bao.
「Mẹ… Chị ơi……」
Ngẩng lên gọi vào hư không. Khẩn cầu trong cõi trống rỗng. Hướng về những người thân yêu đã từng tìm kiếm, từng bấu víu, giờ chỉ còn trong dĩ vãng.
「Tiểu thư… A…」
Rồi gọi đến người quan trọng của hiện tại, và cuối cùng, dáng hình mơ hồ hiện lên trong tâm trí là…
「To…mo… Hya!?」
Ngay khoảnh khắc cố sức cất thành lời, một làn lạnh buốt áp lên trán, khiến tiếng kêu đáng yêu bật thoát ra.
「Amj lau mồ hôi cho em… Ngồi dậy được không? Chăn đệm với y phục nên thay mới thì hơn. Tự mặc lại được chứ?」
Ý thức bừng tỉnh bởi sự mát lạnh của dải vải, và rõ ràng nhận ra những lời ân cần vang lên bên cạnh mình…
-
Trẻ con vốn là sinh linh mỏng manh. Cho dù khả năng trao đổi chất có cao, thì cũng vẫn có giới hạn. Vì chưa trưởng thành, lại thêm yếu tố vệ sinh, dinh dưỡng và kỹ thuật y tế, nên ngay cả trong lịch sử thực tế, cho đến tận thời cận đại, không chỉ trẻ sơ sinh, trẻ nhỏ mà cả về sau nữa, tỉ lệ tử vong vẫn vô cùng cao. Đó là lý do mà những nghi thức như Shichi-Go-San ra đời, và cũng là lý do tại sao kháng sinh được ca ngợi là vĩ đại.
「Ư… ư…」
「Không ổn rồi. Vẫn còn sốt…」
Cảm nhận khi chạm vào trán cô bé Bạch Hồ đang nằm trên giường. Làn da trắng của thiếu nữ đang rên rỉ kia, giờ đây lại ửng đỏ hầm hập. So với buổi sáng thì đã khá hơn đôi chút, nhưng… ánh mắt mơ hồ vẫn đờ đẫn nhìn về phía này.
Người ta thường nói trẻ con là con của gió. Đồng thời, cảm cúm với trẻ nhỏ cũng chẳng khác nào anh em song hành. Một định mệnh khó tránh. Từ sáng sớm đã phát hiện ra, tôi vội vàng chuẩn bị đủ thứ rồi đặt nằm xuống giường. Nhưng đến buổi trưa, đáng tiếc thay, tình trạng hồi phục vẫn còn xa vời.
「Cảm cúm mùa hạ sao? Không, nhưng mà…」
Kể từ khi được nhận về gia tộc Onizuki đã nhiều năm, nhưng trong ký ức tôi chưa từng thấy Shiro bị cảm. Có lẽ là do yếu tố môi trường? Trẻ con vốn rất nhạy cảm với những biến đổi nhỏ nhặt. Huống chi, trong cô nhi viện này còn có một kẻ nguy hiểm phiền phức nữa…
「…Lẽ nào, đã bị làm gì rồi?」
Một khả năng chợt lóe lên trong đầu tôi. Nhưng câu trả lời lại là cái lắc đầu khẽ khàng. Nếu chú nguyền của Azuma Hibari chưa phát động, thì có lẽ quả thực là sự thật. Chẳng lẽ tôi nghĩ quá xa rồi?
「Dù sao đi nữa, trước hết phải nghỉ ngơi đã… Để anh thay băng vải nhé?」
Được cô gật đầu đồng ý, tôi mới bắt tay vào làm. Khẽ vén mở áo ngủ, thay những dải vải ướt kẹp hai bên nách.
「Ư… hyaa!!?」
Thiếu nữ chỉ biết rên rỉ xấu hổ, rồi bật ra một tiếng rên nhẹ. Đôi tai cáo cùng chiếc đuôi cáo khẽ run lên. Cũng phải thôi, bởi những dải vải kia vừa được nhúng trong nước giếng lạnh buốt.
「Ư… bình thường thì người ta chườm ở trán chứ…」
「Thực ra, chườm thế này hiệu quả hơn nhiều… Không phải anh nói dối đâu?」
Cơn sốt là phản ứng miễn dịch của cơ thể, nhưng nếu sốt quá cao và kéo dài thì không tốt. Cần phải hạ nhiệt hợp lý, mà dưới nách là nơi tập trung hạch bạch huyết, chườm lạnh ở đó hiệu quả hơn nhiều so với trán.
「Nào, mặc lại đi. Có muốn uống nước không?」
Tôi giúp cô chỉnh lại áo ngủ, rồi đưa chén nước ấm đã nguội để cô uống chậm rãi. Uống vừa đủ, tôi lại đặt cô bé nằm xuống, đắp tấm chăn mỏng.
「Cơm thì, bao giờ ăn? Bao nhiêu?」
「…Một lát nữa thôi ạ. Ít thôi cũng được.」
Vốn dĩ thể trạng cô bé đã gầy yếu, ăn uống chẳng nhiều. Giờ thì càng nên bớt lại. Dinh dưỡng quan trọng, nhưng ăn vào lại nôn ra thì chẳng ích gì.
「Được rồi. Vậy anh sẽ nấu cháo loãng, cho nhiều nước…」
Trong khi tính toán thực đơn để nhờ hầu nữ nhà Ako chuẩn bị cho bữa tối, tôi khẽ xoa đầu thiếu nữ trước mặt. Xoa dịu, an ủi cô bé thật nhẹ nhàng. Đôi mắt xanh lơ khẽ híp lại, nhìn tôi chăm chú…
「Anh để cái chuông bên cạnh đây. Có chuyện gì thì rung lên. Ở kia còn có bình nước, nhớ uống nhiều vào nhé? …Xin lỗi, anh không thể ở mãi để chăm được」
Việc giám sát và lo toan, một mình tôi làm sao kham nổi. Đáng tiếc, không thể dành trọn mấy đêm liền chỉ để chăm riêng một mình Shiro được.
「Em hiểu mà. Xin đừng bận lòng… em sẽ yên lặng nghỉ ngơi」
「…Ừ」
Dõi theo một lúc, khi thấy thiếu nữ đã bắt đầu lim dim, tôi khẽ đứng dậy. Lặng lẽ kéo cánh shoji ra, rồi rời khỏi phòng. Ngay bên ngoài đã có mấy đứa nhỏ tụ tập.
「Shiro nee-san có sao không ạ?」
「Anh nghĩ chỉ là cảm mạo mùa hè thôi. Nói chung cần yên tĩnh nghỉ ngơi… Đừng có vào phòng đấy nhé? Không khéo làm bệnh nặng hơn, còn dễ lây nữa. Đừng khiến anh phải bận tâm thêm đấy?」
Lũ nhỏ nghe tôi nói thì bĩu môi kêu ca, nhưng mấy đứa lớn hơn liền đứng ra dỗ dành, đồng tình.
「Ara, sao lạnh lùng thế. Con bé đang nằm một mình chịu cảm mạo mà cậu lại bỏ mặc. Hay là để ta vào chăm sóc hộ cho?」
Xuất hiện sau lưng đám trẻ con, chính là kẻ nguy hiểm nhất trong cô nhi viện này. Vẫn như thường lệ, xuất hiện trong bộ y phục xộc xệch. Khi một đứa bé buột miệng bảo 「thế thì dễ cảm lạnh lắm đó」, cô ta lại tỉnh bơ đáp 「ta vốn dễ đổ mồ hôi, chẳng sao cả」.
「…Không cần đâu. Trẻ con bị cảm vốn là chuyện thường tình. Hà tất phải để người khác tốn công」
「Cảm, hử?」
「Có gì nghi ngờ sao?」
「Không gì cả」
Dù cố dò xét cái giọng đầy ẩn ý kia, tôi vẫn chỉ nhận được sự lảng tránh hời hợt. Chẳng lẽ quả nhiên cô ta đã động tay? Nhưng Shiro thì… lạ một điều là chú nguyền của Azuma Hibari lại chưa phát động. Vốn dĩ hễ đám trẻ, kể cả Shiro, là đối tượng được bảo hộ bị hại, thì ắt sẽ có sự trừng phạt tức khắc mới đúng.
(Chẳng lẽ lại có loại 「ma pháp」 nào đủ để qua mắt được cả cựu Thủ lĩnh Âm Dương Liêu sao…?)
Khác biệt căn bản là ở số năm tu luyện. Nghệ pháp đối chọi thì tôi chẳng thấy chút hy vọng nào cả… Khỉ thật, tôi không biết phải đề phòng cái gì và đến đâu nữa!
「Nếu cần, ta sẵn lòng giúp cậu một tay. Hay cậu lại muốn được ta bầu bạn sau khi xong công việc hơn?」
「…Chỉ cần người giữ đúng lễ nghĩa của khách là đủ rồi」
Lời bóng gió nhắc nhở cô ta chớ có gây thêm rắc rối. Mà khoan đã, từ hôm qua tôi thấy trong vườn phủ mọc ra mấy món đồ chơi thì phải? Chẳng lẽ lại là do cô ta…
「Ah, cái đó là ta trồng đó」
「Biết ngay mà!!?」
Chiều hôm qua, quả nhiên cô ta cứ ngồi lắc lư trên cái thú nhún hình ngựa mãi không chán. Không, khoan đã. Chuyện này rõ ràng không ổn chút nào.
「Quà thứ hai ta mang đến cho mấy đứa trẻ dễ thương, coi như lễ vật đấy」
「Còn quà thứ nhất là con hải sâm?」
「Đúng thế. Mọi người đều thích mà?」
Lũ nhóc tinh nghịch kia liền đồng loạt hô vang vạn tuế hưởng ứng. Nhưng tôi thì biết rõ. Cái gọi là 「thử nghiệm độ bền」 mà từ lúc chiều tối hôm qua cho đến tận bữa cơm chiều, ả kia cứ liên tục cưỡi lên đó mãi không thôi. Đừng có vừa lắc vừa rên rỉ chứ. Rốt cuộc thì thử nghiệm cái gì thế hả?
「Cậu cũng muốn thử độ bền xem sao không?」
「Xin miễn ạ」
Ít nhất thì điều cô ta nói chắc chắn chẳng phải là thử nghiệm độ bền của món đồ chơi kia.
「Mà này, suy cho cùng thì cũng là『đồ chơi』đấy chứ? …Kusukusukusu. Thôi được, đã vậy thì ta sẽ tuân theo lời cậu, tự mình chơi vậy」
Cái cách cô ta nhấn mạnh đầy ẩn ý vào chữ『đồ chơi』khiến người nghe khó mà lầm lẫn. Đưa mắt liếc về sau đầy quyến dụ, tiểu thư phóng đãng xoay người lại.
「Thế thì! Này, các bé, hôm nay có muốn chơi Bách nhân nhất thủ cùng chị không nào?」
Một lời đề nghị với lũ trẻ con, ngây ngô đến mức lại khiến người ta phát bực. Mấy bé gái thì ríu rít vui mừng hưởng ứng.
「Ngoan, ngoan lắm♪ Vậy thì gọi cả mấy đứa khác tới nữa, chúng ta sẽ tha hồ vui chơi nhé♪ Nào nào, xuất phát thôi nào!」
Còn trẻ con hơn cả đám trẻ con, Shinobu cười khanh khách, dắt lũ nhóc tiến về gian phòng chính. Tôi chỉ biết đứng nhìn theo cái dáng vẻ hở hang, để lộ cả gáy lẫn lưng của cô ta.
「À, um… Tomobe-san…」
Một thiếu niên trong nhóm lớn tuổi cất lời, hẳn vì cảm nhận được sát khí ở tôi mà sinh bất an.
「Cái vị tiểu thư ấy chẳng có mấy lời đồn tốt lành gì. Các em phải để mắt thật kĩ đến bọn nhỏ. Có điều gì bất thường thì lập tức báo lại. Nhất là số lượng, tuyệt đối đừng để tụ tập quá ít người ở nơi khuất tầm mắt, rõ chưa?」
Tôi vội kiềm chế sát khí, rồi nhờ vả đám nhóc còn lại. Một mình tôi không thể nào trông hết được.
「Vâng. Nhưng… thật sự chị ấy sẽ làm gì sao?」
「Không biết. Anh chỉ mong là không có gì xảy ra thôi」
Nghe nói ở Sekimachi lần trước, kết quả là cô ta chẳng làm gì, chỉ hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng cũng có thể chỉ là vì tôi chưa nắm được thôi, chứ khả năng cô ta đã gây chuyện là hoàn toàn có.
「…Được rồi. Vì gia đình mọi người, bọn em sẽ để mắt thật kĩ!」
「Chỉ cần giám sát thôi. Tuyệt đối đừng liều lĩnh. Nếu cần hành động, anh sẽ ra tay. Còn nếu anh thất thủ… thì nhờ chị mái bằng kia. Cô ấy sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ đâu」
Đó vốn dĩ là điều thất lễ với gia tộc Ako, nhưng tình thế chẳng cho phép chọn lựa. Tôi tin rằng Murasaki, dù có hay càu nhàu, cũng sẽ không làm ngơ. Chỉ riêng cường hoá thân thể, cô đã vượt xa đàn ông bình thường. Khống chế một tiểu thư gia tộc Miyataka chuyên dùng chú nguyền chắc chắn không khó. Hơn nữa, ở cô nhi viện này thì chẳng thể tuỳ tiện dùng nguyền chú, còn tiểu thư phóng đãng kia thì lại chẳng thuộc diện được thuật thức của Azuma bảo hộ.
「Chị mái bằng… ấy ư…」
Đám lớn nhìn nhau sau lời tôi nói.
「Anh hiểu các em còn lo ngại vì chị ấy là người ngoài. Lại hay tỏ vẻ khó chịu nữa. Nhưng nhân cách của chị ấy thì đáng tin cậy… Mẹ các em giao việc này cho anh, hãy tin anh, được chứ?」
Tôi nhẹ giọng giải thích cặn kẽ, mong dập tắt lo âu của bọn trẻ. Dù có ra lệnh, thì người ta có chịu nghe hay không cuối cùng cũng dựa vào mức độ tín nhiệm. Phải để chúng hành động không chút do dự, với tâm thế yên tâm nhất.
「K… không phải là chúng em không tin lời Tomobe-san đâu…」
Thiếu niên đại diện đáp lại, giọng chần chừ, rồi lại nhìn nhau cùng lũ trẻ khác.
「Sao thế? Có vấn đề gì à?」
「Không… quả thực em nghĩ chị ấy rất chân thành… chỉ là, rất hay vụng về, thật lòng thì chẳng đáng tin lắm…」
「……」
Những cái gật đầu tán đồng từ đám nhỏ khác. Một lời phán xét tàn nhẫn, vô tư nhưng không kém phần tàn khốc, chỉ có thể xuất phát từ sự ngây thơ thuần khiết của trẻ con.
Nói sao nhỉ… ít ra thì các em có thể nương tay một chút chứ…?
-
「Tiểu thư nhà Miyataka? …À, tiểu thư phóng đãng nổi tiếng ấy. Sao vậy?」
Không khoác lên mình y phục mang phong cách Nam Man thường ngày, mà thay vào đó, tiểu thư nhà Tachibana trong lễ phục của Phù Tang khẽ nghiêng đầu. Nụ cười trong sáng, ngây thơ mang vẻ duyên dáng kia, đối với đàn ông thì gợi lên bản năng che chở, còn đối với phụ nữ thì chỉ khiến sinh lòng khó chịu.
「Có vẻ như ả đang ở chỗ hắn. Tự tiện mò đến đó thôi. Ta đã xác nhận bằng thức thần rồi」
Cô nhi viện của Azuma Hibari vốn dĩ được phòng bị bằng chú thuật nghiêm mật, đến mức chỉ một thức thần tầm thường thì tuyệt nhiên không thể xâm nhập. Thế nhưng, nếu không cần vào trong thì vẫn còn cách. Quả thật, thức thần của Aoi đã thấy được bóng dáng tiểu thư kia tiến vào cô nhi viện, và từ trên cao cũng có thể quan sát được phần nào tình hình bên trong. Không nghi ngờ gì nữa, ả ta đang ở đó.
「Trong chốn hoa sắc, xem chừng ả cũng khá có tiếng. Nghe đồn chẳng phân biệt là ai, đến cả tuổi tác, giới tính, thân phận, dung mạo… tất thảy đều không màng. Thật sự là chẳng hề có giới hạn gì」
Nếu như chẳng phải duyên phận khiến nàng gặp gỡ được chàng, có lẽ bản thân Kayo cũng đã trở thành mồi ngon cho ả dâm nữ kia mất rồi. Đám lão già hẳn đã định biến nàng thành món đồ chơi để tiếp đãi khách. Nghĩ đến khả năng bất khả thi ấy, Kayo để lộ ra vẻ mặt đầy chán ghét. Mà ngay cả cái vẻ chán ghét ấy cũng khả ái đến mức khiến người ta thấy toan tính trong đó.
「Đúng vậy. Một con heo cái nhơ nhớp như thế, thế mà lại được hít thở cùng một bầu không khí với chàng」
「Thật rắc rối. Nếu để người ta biết anh ấy sống chung dưới cùng mái nhà với thứ như vậy, e rằng những lời đồn xấu xa sẽ bủa vây mất thôi, dù anh vừa mới thăng tiến rạng rỡ」
Lời lẽ mỉa mai của Aoi vang lên, đáp lại bằng giọng lạnh lùng là tiểu thư thương gia. Nàng giấu nụ cười méo mó sau ống tay áo mỏng, che đi khóe môi nhếch cong. Với nàng, việc chỉ cần nhắc tới cũng đã là dơ bẩn, là thứ đáng khinh.
「……Ngươi ghét ả ta đến thế sao? Dù thiên hạ vẫn xem hai người là cùng một hạng phóng đãng đấy thôi」
「Chỉ là loại phỉ báng từ đố kỵ và ghen ghét mà ra. Tôi tuyệt đối không chấp nhận bị đánh đồng với một con heo cái hoang dâm như thế」
Cùng là tiểu thư quyền quý, tiêu xài hoang phí bằng quyền thế và tiền tài… nhưng đối với Kayo, thì đó quả thực là sự vu khống tàn nhẫn.
Những hành động của Kayo, tất thảy đều chỉ để tận tâm vì chàng, hiến dâng cho chàng, phụng sự chàng, tôn thờ chàng, hữu ích cho chàng… Nàng xem mọi việc mình làm là thánh lễ thiêng liêng, là công đức tối thượng. Bị so sánh với một con quỷ dâm dục phóng túng vì khoái lạc và dục vọng của bản thân là điều không thể chấp nhận được. Đó là sự xúc phạm đến chàng.
「Vả lại, có ai từng bất hạnh vì những gì tôi làm đâu? Trái lại, đó còn là chuyện ba bên đều có lợi. Sao có thể không coi đó là việc thiện được chứ?」
Chuyện nàng thu mua vô số nữ tỳ, đúng ra còn nên được cảm tạ mới phải. Giá nàng trả luôn cao hơn so với mức thường. Khi mua trực tiếp từ gia đình, nàng còn lo liệu cho công việc về sau của họ. Những nữ hầu được nàng mua về cũng được dạy dỗ, ban cho tri thức, ăn mặc đầy đủ, nhà cửa tiện nghi. Người chịu thiệt chỉ là lũ heo đực thua kém trong cuộc đấu giá… song đã là cạnh tranh buôn bán thì nào có gì là thiệt hại, chẳng cần phải để tâm. Việc nàng triệt hạ mấy tà giáo mờ ám rồi thu về lũ nữ hầu hiếm có kia cũng chẳng đáng nói đến.
Nàng đã ban cho họ cơ hội được hiến dâng thân thể, tâm hồn, phẩm giá, tính mạng, tất cả… cho chàng. Ban cho họ hạnh phúc tối thượng của một người phụ nữ, được trở thành nền tảng cho niềm hoan lạc của chàng. Nếu so với số phận vốn dĩ phải làm vật tế trong nghi lễ, hoặc bị bán vào kỹ viện, rồi kết cục trở thành chỗ phát tiết cho lũ heo đực tầm thường, thì lẽ nào lại không nên dâng nước mắt cảm tạ? Tiểu thư nhà thương nhân tin chắc vào điều đó từ tận đáy lòng. Nàng tin rằng mình đã tích được rất nhiều công đức.
Và như phần thưởng cho những công đức ấy, Kayo sẽ được chàng thô bạo, dữ dội, dai dẳng mà 「yêu chiều」…
「Nn!? Haa…」
「…Ara. Mới tưởng tượng thôi mà đã tràn ra rồi ư? Có cần lui xuống nhà xí không?」
「Không sao đâu. Chỉ là ướt thôi mà」
Trước lời châm chọc được che giấu sau chiếc quạt, nàng đáp lại bằng nụ cười trong sáng, ngây ngô. Tuy với người ngoài nhìn vào, cả sự trong sáng lẫn ngây ngô đều chẳng tồn tại, nhưng đối với hai người bọn họ, đó chỉ là chuyện thường nhật. Việc không để máu chảy ra đã là đủ kín đáo rồi.
Thảm trạng bụng dưới ướt át nhão nhoẹt bị cả hai lờ đi.
「Quả thật, nếu để xảy ra chuyện máu me ở chốn này thì…?」
「Phải. Thời điểm và địa điểm đều cần được lựa chọn. Lễ nghi là quan trọng mà」
Kayo mỉm cười tán đồng với lời Aoi. Và lúc này, nàng mới lần đầu khẽ hướng ánh nhìn về phía sau tấm rèm trúc, chỉ thoáng ý thức đến sự hiện diện kia.
……Đây là khuôn viên trong dinh thự cao quý của một vị công khanh. Một buổi yến tiệc vũ khúc được tổ chức nhằm phô trương quyền thế. Nhưng ánh mắt chú ý của các công tử tham dự chẳng hề đặt vào những món cao lương mỹ vị hay vũ khúc, hòa nhạc tráng lệ.
Hai nàng tiểu thư, thay gia chủ dự tiệc, tuy ẩn thân sau màn trúc vẫn không thoát khỏi cái nhìn nóng bỏng của đám đàn ông. Gia thế, tài sản thì đương nhiên, nhan sắc thoáng hiện trước khi bước vào trong đã khiến khách khứa ngây ngất, còn những kẻ đến muộn thì lại bị cuốn theo lời đồn lan truyền. Kẻ nào may mắn hé nhìn được qua khe màn để ngắm dung nhan của hai nàng, liền hớn hở khoe khoang, càng làm thu hút thêm sự chú ý.
「Dù ta nói vậy e cũng thất lễ với chủ tiệc nhỉ? Chủ nhân hẳn chẳng còn chỗ đứng nữa rồi」
Đặc biệt là đám công tử trẻ, toàn bộ tâm trí đều hướng về phía này, đến mức phụ thân của chúng phải vội vàng tìm cách lấy lòng gia chủ để xoa dịu. Sau cùng, chắc chắn chúng sẽ ăn đòn và bị mắng mỏ. Thật là đáng chê cười, đã dự yến tiệc mà chỉ mải ngắm sắc đẹp.
「Càng cố ẩn mình để khỏi gây chú ý, kết quả lại phản tác dụng thế này」
Việc che giấu lại càng khiến người ta phấn khích, có phải là một dạng sở thích kỳ lạ không? Dù sao thì cũng chỉ là đám người rảnh rỗi. Aoi chợt nghĩ, không biết chàng ấy sẽ thế nào trong trường hợp này. Cá nhân nàng thì cho rằng việc để chàng ấy xé toạc bộ trang phục mà nàng e lệ mặc, rồi đè nàng xuống một cách thô bạo mới là phong nhã.
…Tiện thể, lời châm biếm của Aoi cùng những cuộc đối thoại trụy lạc vừa rồi đều không lọt ra ngoài màn. Nàng đã bí mật giăng kết giới cách âm, khéo léo đến mức ngay cả bọn trừ yêu sư hộ vệ trong phủ cũng không nhận ra. Dẫu có phát hiện thì hẳn chúng cũng sẽ nhắm mắt cho qua thôi.
「…Khụ. Vậy thì, chúng ta nên xử trí thế nào đây?」
Một tiếng ho khan. Rồi Kayo nghiêm túc hỏi người đồng chí kiêm cấp trên, người mà nàng kính trọng như chính thê tạm thời của chàng ấy. Cuộc thảo luận xoay quanh việc xử lý cô gái dâm đãng đáng ghê tởm kia. Chỉ cần có lệnh, Kayo sẵn sàng dùng tiền để giải quyết.
Đây là vì danh tiếng và vị trí của Aoi, người sẽ ở bên chàng ấy, bảo vệ chàng ấy và trở thành người vợ chính thức của chàng ấy trong mắt thiên hạ. Là một người thiếp, một tình nhân, một công cụ, Kayo hiểu rõ vị trí của mình và chẳng màng đến việc bị thế gian chê bai hay chỉ trích vì chàng. Nàng biết rõ vai trò của mình là một chiếc giẻ lau vì chàng ấy…
「Xử trí thế nào, ư…」
Aoi lẩm bẩm với giọng kéo dài, trầm ngâm một lúc, rồi mỉm cười đầy tàn nhẫn.
「Mặc ả muốn làm gì thì làm, chẳng phải được sao?」
「Tiểu thư, sao lại…」
Kayo sững sờ trước lời nói đùa cợt của Aoi, đồng thời bối rối. Tại sao nàng ấy lại nói như vậy?
Cả Kayo lẫn nàng tiểu thư trước mặt đều say mê và ngưỡng mộ sức mạnh tinh thần của chàng ấy. Họ yêu chính khía cạnh ấy của chàng. Nhưng đồng thời, dù có vẻ mâu thuẫn, họ cũng khao khát sự sa ngã của chàng.
Ánh mắt sắc lạnh, lời lẽ cộc cằn, thế nhưng lại ẩn giấu sự dịu dàng chân thực, có dũng khí vững vàng, có cả lòng tự tôn cứng cỏi… đó chính là sức hút của chàng. Và cũng bởi vậy, mới sinh ra cám dỗ muốn nuông chiều, muốn khiến chàng suy đồi.
Con người, đặc biệt là đàn ông, chừng nào còn tồn tại dưới trần gian của người sống, thì rốt cuộc vẫn chỉ là một khối ham muốn. Kể cả chàng, người đặc biệt ấy, cũng chẳng thể nào là ngoại lệ. Sau khi lớp mặt nạ lý trí dày hơn hẳn người thường kia bị xé rách, để lộ ra thứ dã dục đáng sợ, tăm tối, đó chính là điều mà Kayo khao khát.
Ngay cả trong địa ngục, người vẫn có thể lấy lý trí mà nghĩ cho người khác ấy, một khi chẳng còn dư sức che giấu, hóa thành con đực trần trụi chỉ biết điên cuồng tìm cách thỏa mãn… cảnh tượng ấy mới chính là nhu cầu tối thượng. Là giá trị hiếm có. Là sự phụng hiến lớn lao nhất dành cho chàng. Niềm khoái lạc dồn nén bao lâu nay, một khi được bung ra hết thảy, ắt hẳn sẽ vô cùng mãnh liệt. Cung ứng sản phẩm tuyệt hảo cho nhu cầu cao nhất của con người. Mức độ hài lòng của khách hàng, mười phần trọn vẹn.
Và, vị tiểu thư trước mắt cũng lại giống Kayo mà thôi. Người con gái tôn thờ chàng ấy, rốt cuộc cũng cầu mong cảnh tượng chàng sa ngã thành dã thú chốn phòng the. Chính bởi vậy mà sự tồn tại của ả dâm nữ chen ngang, hòng đánh cắp cảnh chàng ấy suy đồi kia, vốn phải là cái gai chướng mắt…
「Thật sự ổn chứ? Để anh ấy với một ả như vậy…」
「Làm sao có chuyện đó. Ngươi nghĩ chàng ấy sẽ vượt quá giới hạn với một mụ đàn bà nhơ nhớp như thế sao?」
Che miệng bằng tay áo, Aoi cười khúc khích như tiếng chuông ngân. Người phụ nữ tự nhận là chính thê đầy tự tin lên tiếng.
「Nếu là với ả dâm nữ đó, thì có hành xử qua loa cũng chẳng thành vấn đề, đúng không? Con người luôn bị cuốn theo những thứ thấp kém. Nếu bị một đối tượng không đáng bận tâm dụ dỗ… người nghĩ anh ấy sẽ không để lộ dục vọng bên trong sao?」
「Nếu chỉ với mị lực của loại đàn bà đó mà chàng ấy sa ngã, thì ta đã chẳng phải khổ sở thế này… Fufu, ngươi nghĩ ta đã cố dụ dỗ chàng ấy bao nhiêu lần rồi?」
Nàng ta mỉm cười như thể tự khoe khoang. Trong thoáng chốc, Kayo cảm thấy ghen tuông. Ghen tuông, rồi lại lý trí phán xét mà đành chấp nhận.
Kayo tự biết thân thể mình vượt xa so với người thường. Thế nhưng đồng thời… đúng vậy. Thật đáng hận, song với tư cách một người phụ nữ, nàng buộc phải thừa nhận thân thể của Aoi. Quá áp đảo. Quá đỗi vượt trội.
Sắc đẹp của người con gái này, tất nhiên, từ chiếc cổ mảnh mai, tấm lưng trắng muốt không một vết mờ, đôi chân mềm mại tựa thiên nga, bắp đùi đầy đặn nảy nở, vòng eo gợi lên mẫu tính dâm mỹ, đến bầu ngực mê hoặc khẽ lay động theo từng cử chỉ, cặp mông căng mịn ngọt ngào như trái đào, và cả vùng kín đáo nhất của phụ nữ… tất thảy, hẳn nàng đều đã đem phô bày trước mặt chàng. Hẳn nàng đã bày ra những cảnh tượng đủ khiến bất kỳ con đực nào cũng đánh mất lý trí mà phát cuồng. Thế nhưng, việc nàng vẫn còn giữ được vẻ thanh khiết và trinh trắng đến nay, ắt hẳn cũng nói lên tất cả. Không, mà trước cả điều đó…
「Là vì được tin tưởng, phải không?」
「Ta là vợ chàng ấy. Tin chồng mình là lẽ đương nhiên, chẳng phải sao?」
Lời nói đầy tự tin không chút nghi ngờ khiến Kayo tràn ngập cảm giác thất bại. Nàng nhận ra mình lại thua trong tình cảm dành cho chàng ấy. Ôi, dường như mãi mãi nàng vẫn là kẻ thua cuộc.
「…Hừ. Thật không công bằng.」
Nàng cũng muốn, nếu có cơ hội, được khắc sâu hình ảnh cơ thể trần trụi của mình vào tâm trí chàng ấy. Muốn được chàng ấy ra lệnh trở thành công cụ để trả thù. Muốn được nghe mệnh lệnh của chàng ấy. Muốn được chàng ấy sử dụng. Nhưng những phần ngon nhất luôn thuộc về nàng tiểu thư này. Nàng không khỏi hờn dỗi.
「Fufufu. Đừng nói thế. Ta thực sự đánh giá cao ngươi đấy」
Aoi dịu dàng xoa dịu nàng thê thiếp được công nhận. Vì thế, nàng mới chấp thuận sự tồn tại của dinh thự tiếp đãi. Nơi đó là bảo hiểm cho chàng ấy. Một nơi trú ẩn trong trường hợp tồi tệ nhất. Một nơi ẩn náu…
「Mà này. Còn kết giới thì sao?」
「Dĩ nhiên, tôi không tiếc tiền để thuê những người đáng tin cậy.」
Việc truy tìm mối liên kết để hạ sát bằng chú nguyền là thứ hiếm thấy nhưng có thật. Một trong những biện pháp đối phó là kết giới. Kết giới che giấu những người bên trong. Kayo đã thuê nhiều bậc thầy kết giới từ các gia tộc danh giá, dựng lên nhiều lớp kết giới quanh dinh thự. Cắt đứt mọi mối liên kết giữa trong và ngoài, đánh lạc hướng, khiến chú nguyền không thể lần ra… để đối phó với xà nguyền khắc trên cơ thể chàng ấy. Để bảo vệ chàng ấy khỏi những chú nguyền khác. Không, quan trọng hơn, là để đối phó với những kẻ truy đuổi muốn bắt chàng ấy.
「Dưới lòng đất cũng đã được chuẩn bị. Nơi đó có kết giới còn mạnh hơn cả những thứ bên trên. Nó cũng là một mê cung. Mọi thứ đều đã sẵn sàng.」
Lần đầu tiên chàng ấy đến, nàng đã dàn dựng một màn kịch tự biên tự diễn. Nhân cơ hội đó, nàng quét sạch đám yêu quái dưới lòng đất, tận dụng tàn tích để xây dựng một pháo đài. Một lâu đài dưới lòng đất. Một điện thờ bí mật dành cho chàng ấy.
Đúng vậy, không phải cung điện. Đó là một điện thờ để tôn thờ. Để che giấu, nuôi dưỡng và tiếp đãi chàng ấy khi đã thay đổi. Tượng thần chính là chàng ấy. Thu thập những vật cúng tế, tổ chức một buổi tiệc điên cuồng kéo dài bất tận từ sáng đến đêm… một căn cứ bí mật. Dù chàng ấy không thể trở lại làm người, với Kayo, đây vẫn là một cảnh tượng đầy kích thích. Nếu chàng ấy biết mình có một nơi bảo hiểm để duy trì sự sống, chắc chắn chàng ấy sẽ vui mừng.
Còn bản thân chàng ấy, nếu biết chuyện, chắc chắn sẽ gào lên 「Phù thủy! Có phù thủy ở đây!」 và ném bom pháo để phá tan ngôi đền tà giáo. Đáng tiếc, kẻ phi nhân loại ấy chẳng biết gì. Và không biết gì là một hạnh phúc.
「Xin lỗi đã làm phiền, đây…」
Giữa cuộc trò chuyện đầy dục vọng, một giọng nói vang lên từ phía sau. Quay lại, đó là thiếu nữ hộ vệ của gia tộc Karatsugu mà Kayo mang theo. Trong tay nàng là một tờ giấy thư…
「Tình ca sao? Thật chẳng đúng lúc」
Ngắt lời câu chuyện tình thuần khiết giữa các thiếu nữ, lại còn ngay tại yến tiệc ở dinh thự người khác. Thật bất lịch sự. Đúng là đồ bất lịch sự. Muốn giành phần thắng trước sao, thật thấp kém.
「Gửi đến ai đây nhỉ?」
「Ai mà biết. Dù thế nào cũng chẳng cần ngâm đâu」
Chỉ cần nhìn nội dung là biết dành cho ai. Nhưng điều đó có ý nghĩa gì? Chỉ cần chạm vào tờ giấy thôi cũng đủ để bị hiểu lầm. Gây ra mối liên kết kỳ lạ thì phiền phức. Vì thế, Aoi nở nụ cười tàn nhẫn, lặng lẽ gỡ bỏ kết giới, rồi cất giọng ngâm. Không phải đọc thơ, mà là một bài đáp ca.
「Trong rèm ngọc, côn trùng lạc tiếng, buổi chiều tà, nếu chẳng đúng thời, nào cần trả lại.」
Giữa những tiết mục, những vở kịch được trình diễn, bài ca của nàng tiểu thư hòa nhịp với không gian. Với giọng hát trong trẻo bẩm sinh, âm thanh thanh thoát vang vọng đến mọi vị khách, và cả ý nghĩa bề ngoài lẫn ẩn ý của bài ca…
「Tiếng côn trùng? Đuổi đi?」
「Không, không thể nào…」
Đám đàn ông đưa mắt nhìn nhau. Bề ngoài, bài ca chỉ nói rằng tiếng dế vốn là thanh âm phong nhã của đêm hè, nhưng giờ, giữa tiệc trưa, thì hóa thành chướng tai, đáng bị xua đi. Thế nhưng…
「Dế chuông…」
Quả là một khúc ca kỳ lạ. Dế chuông chẳng bao giờ kêu vào buổi trưa. Hơn nữa, trong tiệc này cũng chẳng có tiếng dế nào. Quan trọng hơn, với danh tiếng là nhị tiểu thư thiên tài của nhà Onizuki, nổi danh bởi tài ngâm thơ ngẫu hứng, vậy mà khúc ca này lại chẳng mấy trọn vẹn, lại còn hàm chứa ý vị khác thường.
「Nào cần trả lại… sao?」
Ngay lập tức, Kayo đã hiểu được ý nghĩa ấy. Quả thật là một khúc ca quá mức cẩu thả. Hơn thế nữa, nó còn đầy cay nghiệt. Nếu là người quen thuộc với tính khí của nàng, ắt hẳn đã phải lạnh cả người.
Không gọi là「鳴虫/côn trùng kêu」mà lại là「虫鳴」[note80384], tức là xem đối phương chẳng khác gì loài sâu bọ. Đã vậy còn kèm theo「かえさん/trả lại」 nữa. Tuỳ cách kẻ nghe mà hiểu ra, đây chính là một bài phù tang ca gói ghém ác ý một cách vô cùng tinh xảo nhưng cũng hết mực tàn độc. Không đáp, không tiễn, và hơn hết thảy, là chẳng bao giờ trả lời lại…
「……」
「……」
Thế nhưng đám đàn ông trẻ tuổi lại chẳng nghĩ xa đến thế. Chúng chẳng thể nào hình dung nổi sức mạnh của Aoi, người có thể lấy thân xác phàm tục mà giết chóc yêu nghiệt. Chúng cũng chưa từng thấy bản chất thô bạo, cuồng liệt của nàng. Bởi thế, chúng không hề run sợ trước lời ca. Chuyện đó đối với chúng chỉ là việc có thể gác lại sau. Điều trước mắt là ánh mắt chạm ánh mắt, âm thầm dò xét, bắt đầu cuộc săn lùng kẻ phản bội định thừa cơ vượt mặt.
Thật sự, thật sự là một cảnh tượng lố bịch.
「Haha, trông cứ như trò chơi Ma Sói ấy nhỉ.」
「Dù chẳng biết là ai, nhưng có che đậy khéo léo được hay không thì tùy thuộc vào bản thân người đó thôi, đúng không? Mà thôi, cứ coi như tiền học phí vậy đi?」
Cuộc trò chuyện đầy giễu cợt sau khi kết giới được dựng lại. Ừ thì, khác với chàng, chẳng ai phải đổ máu cả. Dù có chuyện gì xảy ra, cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt. Phải biết ơn vì đã không phá hỏng bầu không khí này. Chính vì có sự tồn tại của chàng, Aoi mới lịch sự từ chối như thế.
「Giá mà được nghe chàng ấy hát thì tốt biết bao.」
Lời của nàng tiểu thư sau khi ra lệnh cho đội hộ vệ của Karatsugu rút lui và biến mất.
「Tomobe-san chẳng bao giờ hát cả.」
Kayo gật đầu, thở dài đồng tình. Nếu là kiểu ca dân dã, bình dân, không theo khuôn mẫu năm-bảy-năm, không có chút trang trọng nào, thì nàng từng thấy chàng hát cùng đám thuộc hạ. Nhưng cả hai người họ chưa từng thấy càng hát những khúc Phù Tang ca tao nhã được trình bày trong cung đình.
「Con heo đó. Nói là học thức, nhưng rút cuộc chỉ chuyên vào thực dụng thôi. Vô dụng thật.」
Hồi còn là học việc tạp nhân, chàng được dạy dỗ về giáo dưỡng, nhưng chỉ là những thứ cần cho một viên chức như tính toán, đọc viết, bàn tính, luật học, thương pháp, vân vân. Còn những thứ tao nhã của một quý nhân thì dường như chỉ được học qua loa. Thành ra chẳng thể nghe được bài ca của chàng, thật đáng bực mình.
「Trao đổi tình ca qua bức rèm lụa một cách đầy e ấp… cảnh tượng mà bất kỳ thiếu nữ nào cũng ao ước, đúng không!」
Đó chính là cảnh tượng quen thuộc trong các cuộn tranh. Kayo tưởng tượng trong đầu cảnh chàng, như một Hikari no Kimi, cất tiếng ngọt ngào ngâm nga cho riêng nàng nghe. Tim nàng bồi hồi say đắm. Và nếu thay vì đáp ca, chàng xé toạc màn rèm rồi ghì chặt nàng xuống thì mới là hoàn hảo.
「Fufufu. Phải nhỉ… có lẽ ta nên dạy cho chàng đôi chút ngay từ bây giờ chăng?」
「Ý người là học trước sao? Vậy thì dạy tại chỗ tôi thế nào?」
「Đích thân ngươi ư?」
「Đâu có, tôi sẽ dùng đám nữ hầu kia.」
Kayo đề xuất tận dụng lũ nái cái đã được nàng dạy dỗ cẩn thận. Vừa là cho chàng cơ hội chọn lựa lễ vật, vừa là phần thưởng ban cho đám nái cái ấy. Qua phản ứng của chàng trước sự tiếp đãi của chúng, nàng sẽ quyết định loại hàng hoá cần nhập thêm trong tương lai.
「Fufufu. Nghe có vẻ thú vị đấy.」
Aoi cười khúc khích, nụ cười đầy tàn nhẫn. Nàng đã nghe từ tiểu thư này về phản ứng của chàng sau lần ghé thăm dinh thự trước đây. Đám heo cái bị chàng làm cho điên đảo… Để thời gian trôi qua, ủ lâu, chín muồi, rồi khi chàng quay lại, phản ứng của chúng sẽ ra sao, sau khi chàng đi rồi sẽ thế nào, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy thú vị rồi.
Và nàng sẽ nói với lũ nái cái đã phát tình rằng, kẻ đứng đầu vẫn chính là bản thân mình.
「Thế nào? Trên đường về có ghé qua một lần không?」
「Ừ nhỉ. Trăm nghe không bằng một thấy. Có lẽ ta nên xem qua chất lượng hiện tại. Ta cũng nên dạy thêm cho chúng vài điều nữa.」
Nàng sẽ truyền cho chàng cái gọi là giáo dưỡng, thông qua lũ nái cái. Tiện thể, cũng sẽ cho chàng hiểu rõ tôn ti trật tự, lại còn khai mở thêm đôi chút nữa.
…Đối với Aoi, đây là một ý tưởng hiếm hoi xuất phát từ thiện ý và hảo ý.
「Ý hay đấy. Đám con gái đó vẫn chưa biết gì về tiểu thư cả.」
Trong nhận thức của lũ con gái được dạy dỗ, trên hết là chàng ngự trị tuyệt đối, kế đến mới là nàng, còn lại chỉ là đám hạ tiện. Hậu cung phụ nữ vốn là mộng tưởng của đàn ông, nhưng quản lý nuôi dưỡng thì lại phiền phức. Vai trò của Kayo là thay chàng điều phối. Lấy lý do đó, nàng áp chế đầu đàn trong đám nái cái để nịnh bợ chàng. Nhưng e rằng cũng đến lúc phải đưa chính thê, vị tiểu thư này, vào trong hệ thống tôn ti này.
… Dẫu đối với người mình yêu nàng cam chịu bị hành hạ, song bản chất của Kayo vẫn là một kẻ bạo dâm. Không thể trút nó lên chàng, nên nàng đành hạ nhục lũ nái cái để thoả mãn thú tính bản thân. Aoi thấu được điều đó, nhưng không vạch trần. Chỉ cần sự bạo ngược ấy không hướng đến chàng, chỉ cần chất lượng của những lễ vật dâng chàng không suy giảm, thì thế nào cũng mặc.
「Lúc đó, ta sẽ xem tài dạy dỗ của ngươi đến đâu.」
Aoi cười, như thể đang thử thách, nhưng hơn cả là đầy hứng thú. Kayo cũng bị cuốn theo, cười theo. Nhìn từ xa, người ta có thể tưởng tượng đó là cuộc trò chuyện tao nhã, duyên dáng, tràn đầy giáo dưỡng của những thiếu nữ xinh đẹp. Ít nhất, đám quý công tử sẽ nghĩ vậy. Chắc chắn không phải những lời lẽ ghê tởm và thấp hèn này. Hiện thực thật tàn nhẫn.
「Ufufufufu.」
「Vui chứ?」
「Ừ. Đúng thế, thật sự rất vui.」
Aoi bật cười vui vẻ. Thực sự là nàng đang thích thú. Đáng tiếc, kế hoạch mà tiểu thư này đang thực hiện là thứ nàng không thể công khai làm vào lúc này. Nhưng bí mật xây dựng một thiên đường hoan lạc đầy tửu sắc để dỗ dành chàng… Aoi không phủ nhận cảnh tượng ấy.
Trái lại, nàng còn chủ động can dự. Can dự để được chàng khen ngợi thành quả. Ấy chính là bổn phận hiển nhiên của một hiền thê. Dốc hết sức để làm vừa lòng phu quân, chuyện đó là lẽ thường tình. Là lẽ thường tình…
「Fufu. Nhưng mà…」
「… Nhưng mà?」
Nàng tiểu thư che miệng bằng quạt, mỉm cười duyên dáng. Một nụ cười ngây thơ như thiếu nữ. Tiểu thư thương nhân nghiêng đầu. Aoi kề mặt sát tai nàng, thì thầm.
「Cái tôn ti này vốn do chúng ta tự đặt ra thôi, phải không? Để rồi bị chàng phá nát, đeo xích cổ, dẫn cả lũ nái cái chúng ta quỳ chầu dưới chân mà nuôi dưỡng… cũng là một thú vui đấy chứ?」
「Haa…」
Lời thì thầm bên tai khiến tiểu thư Tachibana thở dài ngọt ngào. Tưởng tượng cảnh tượng lãng mạn ấy, lần này, nàng đã làm hỏng chiếc quần lót lụa trắng của mình…
-
Ở một nơi nào đó, cho dù có những sự việc điên cuồng đang diễn ra, thì cũng không có nghĩa mọi thứ đều như thế. Bình yên vốn dĩ hiện hữu ở bất kỳ chốn nào.
Bình yên vô sự, ít nhất đối với vị Tiểu thư ấy thì ngày hôm nay cứ thế mà trôi qua. Ít nhất là cho đến lúc này.
「Tiểu thư, tôi có một thỉnh cầu.」
Một buổi trưa thảnh thơi. Vào giờ ngọt ngào của buổi xế, khi đang nhấm nháp món điểm tâm làm từ bánh ngọt, thưởng ngoạn khu vườn tao nhã đầy truyền thống của gia tộc công khanh nhà Aimi. Bình yên. Đúng vậy, mọi thứ trôi qua trong yên bình, cho đến khi lời thỉnh cầu ấy vang lên.
「Suzune? Có chuyện gì mà trịnh trọng thế?」
Tamaki dừng việc ăn chiếc bánh dorayaki, nghiêng đầu nhìn thái độ bất ngờ cung kính của người bạn thân, rồi cất tiếng hỏi. Liệu có phải là một yêu cầu gì đó? Dù trên danh nghĩa hai người có mối quan hệ chủ-tớ, nhưng giờ đây mà còn hành xử theo kiểu đó thì thật chẳng cần thiết, Tamaki nghĩ vậy.
「Dạ, vâng. Tôi muốn xin… nghỉ vài ngày…」
「Nghỉ?」
「Vâng, xin nghỉ. Tôi biết điều này sẽ gây phiền hà, nhưng…」
Giọng nói của Suzune đầy vẻ ngại ngùng, thật sự rất ngại ngùng. Nàng cúi đầu sâu đến mức gần như chạm đất.
「Không cần phải ngại thế đâu? Nhưng mà… chỉ vài ngày thôi sao?」
Khi một người nữ nói muốn nghỉ, lý do phổ biến nhất thường là về dự tang lễ ở quê nhà. Trừ phi nơi làm việc thực sự quá tệ, thì việc xin nghỉ vì các dịp lễ cưới hay tang lễ thường được chấp thuận, bởi hiếu thảo với cha mẹ là điều quan trọng. Những gia đình hào phóng thậm chí còn chi trả chi phí đi lại. Nhưng đây là kinh đô. Quê nhà của người bạn thân này hẳn phải ở vùng biên giới Bắc Thổ xa xôi, vậy nên nếu chỉ xin nghỉ vài ngày thì chắc chắn không phải vì tang lễ hay chuyện tương tự.
「Nếu cậu về quê, tớ có thể hỗ trợ chi phí…」
「Không, thưa tiểu thư. Tôi không định đi xa đến vậy. Chỉ là một nơi rất gần đây thôi.」
Trước lòng tốt của chủ nhân, nữ hầu kiên quyết từ chối, khẳng định rằng không cần thiết. Nhưng, vài ngày…?
(Muốn đi chơi sao?)
Không chỉ riêng Suzune. Với cả Tamaki, đây cũng là lần đầu tiên đặt chân đến kinh đô. Đối với một nàng tiểu thư từng sống khép kín trong thế giới nhỏ bé của vùng quê Hotoya, mọi nơi nàng từng đi qua đều mới mẻ, và kinh đô này lại càng nổi bật hơn cả. Người bạn của nàng chắc hẳn cũng cảm thấy như vậy. Việc muốn dành vài ngày để vui chơi, tận hưởng cũng chẳng có gì là lạ.
「Có cần chuẩn bị gì không? Tớ có thể lo cho cậu?」
「Không, không cần phải rình rang như thế. Nếu cần gì, tôi có thể tự lo được.」
「!? V-Vậy sao…」
Tamaki lặng lẽ, thầm giật mình kinh ngạc. Không phải nàng muốn nói xấu, nhưng người bạn này vốn rất kỹ tính với chuyện tiền bạc. Suzune luôn tránh chi tiêu lãng phí, yêu thích tiết kiệm và tích lũy. Nói một cách hơi quá thì nàng có chút「ki bo」. Dù không đến mức keo kiệt như Iruka, nhưng nàng vẫn đủ tỉnh táo để đảm bảo tính hợp lệ nhằm chi tiêu bằng ngân sách công. Vậy mà một người như thế lại nói sẽ tự chi trả…?
「…Có gì sao?」
「À, không… không có gì. Được rồi, tớ hiểu!」
Không rõ Suzune đã nhìn thấu bao nhiêu phần suy nghĩ trong lòng Tamaki, nhưng trước vẻ mặt hơi nghi hoặc của nàng, Tamaki vội vàng chữa cháy. Vừa chữa cháy, vừa chấp thuận, Tamaki bỗng nhận ra một điều.
「…Cây trâm?」
Đúng vậy. Trên đầu người bạn thân, một cây trâm mới tinh, trông không quá đắt đỏ, đang được cài lên. Và cả sự hiện diện của bóng dáng một người đàn ông.
Tamaki cảm nhận được một dự cảm đầy sóng gió…

