Trong thế giới này, vùng đất nằm dưới sự thống trị của loài người vốn chẳng nhiều nhặn gì.
Biển cả, núi non, đồng cỏ, khắp mọi nơi đều có yêu quái sinh sống. Những quốc gia nhân loại hiện tồn, phần nhiều dẫu trên bản đồ có vẻ như chiếm giữ một lãnh thổ rộng lớn, nhưng thực chất chỉ là kiểm soát được những điểm là thành thị và những đường nét là lộ trình mà thôi, những ví dụ như vậy nhiều không kể xiết.
Có thể nói là kiểm soát trên diện đất bằng, e rằng cũng chỉ có 「Bản thổ」 của Đế Quốc Phương Tây thuở trước, 「Trung Nguyên」 của vương triều đại lục, hay 「Thánh Vực」 được đồn đại tại Thiên Trúc mà thôi. Ngay cả ở Phù Tang quốc, nơi sức mạnh nhân loại được coi là tương đối mạnh, thì ngoài khu vực trung thổ, những vùng khác cũng khó nói được gì chắc chắn.
…Trên bản đồ, đó là vùng biên giới của Phù Tang quốc, nhưng thực tế quyền thống trị gần như không hề với tới được nơi thâm sơn cùng cốc ấy. Một vùng đất hoang sơ, nơi binh sĩ tuần tra, thợ săn hay tiều phu chỉ thỉnh thoảng mới đặt chân đến. Chính tại đó, các nàng hiện diện.
『Thế rồi nhé! Cậu đoán xem tên công tử đó làm gì? Không ngờ hắn lại đâm chết chính cha mình cơ đấy!!』
『Eh~ thật á? Nghe mắc cười quá!!』
Những cô gái ríu rít trò chuyện. Một vườn hoa mỹ nữ, dung nhan tuyệt sắc, trang phục lộng lẫy không kém phần rực rỡ. Nhưng quang cảnh ấy lại hết sức dị thường. Bởi giữa khu rừng sâu vốn khiến cả những người đàn ông cường tráng khổ sở, vậy mà những cô gái mảnh mai kia lại hiện diện như lẽ đương nhiên.
Một lão thợ săn lão luyện ắt hẳn đã lập tức ẩn mình, nhắm súng hỏa mai vào bọn chúng. Người tiều phu thì chỉ còn biết nín thở, chờ chúng rời đi. Ai đã quen sinh sống trên núi, hẳn sẽ lập tức nhận ra chân tướng kia. Yêu Hồ, loài yêu quái hóa thân thành người, dùng quỷ kế ác độc để phỉnh gạt, hãm hại kẻ khác…
『Ahaha! Thật ngây thơ quá! Như ta đây này, từng lừa một gã võ sĩ trẻ đi báo thù hộ ta đấy!』
Dáng vẻ chẳng hợp chút nào với chốn rừng sâu ấy, chính là bộ dạng bọn chúng khi ẩn náu trong nhân giới để tiêu khiển. Những lời kể bằng giọng the thé, vang rền khúc khích, lại chính là những chiến tích ác đến mức khiến người nghe phải buồn nôn.
Một yêu hồ từng giả làm tỳ nữ trong một gia tộc thương nhân, dùng ảo thuật mê hoặc cả gia chủ lẫn con trai y. Nó khóc lóc giả vờ bị gia chủ cưỡng hiếp, khiến con trai động lòng, gây nên cảnh ghen tuông. Kết cục, gia chủ bị đâm chết từ phía sau, còn con trai thì bị chém đầu vì tội giết cha.
Một yêu hồ khác thì khoe khoang việc đã phá hoại một đôi vợ chồng giàu có. Nó giả dạng làm một thiếu nữ ngây thơ đáng thương, mê cặp người chồng. Đồng thời lại hóa thân thành một giai nhân tuyệt sắc để tiếp cận người vợ, khiến hai bên lộ ra chuyện ngoại tình, rồi dẫn đến cảnh binh đao tương tàn.
Yêu hồ thứ ba kể một trò khoe khoang lố bịch. Nó giết chết một tiểu thư samurai, khoác lên da thịt nàng. Nó tiếp cận cha vị hôn phu, mê hoặc bằng ảo thuật, khiến lão phạm tội loạn luân. Rồi nó lại diễn trò tuyệt vọng, tự sát, để mặc hai gia tộc cuốn vào vòng báo thù máu nhuộm máu. Cuối cùng cả hai gia tộc đều bị diệt tộc. Suốt cả quá trình đó, ả yêu hồ ấy chỉ đứng ngoài cười ngặt nghẽo.
Trong lời kể của mỗi kẻ, chẳng hề có chút áy náy nào. Tiếng cười lanh lảnh ngân vang như chuông ngân. Yêu hồ vốn là loài tồn tại đầy rẫy ác ý như vậy.
『…Hử?』
『Sao thế, Thúy Tinh/Ruri?』
Đôi tai khẽ động, năm chiếc đuôi phất nhẹ, Thúy Hồ cảm nhận được điều lạ, khiến hai con yêu hồ còn lại đưa ánh mắt khó hiểu nhìn sang.
『Không… Ta vừa có một cảm giác kỳ lạ…?』
Yêu hồ là loài xảo quyệt. Chính vì xảo quyệt nên cũng thông minh. Với trí tuệ ấy, chúng không bao giờ khinh suất, luôn cảnh giác với khí tức xung quanh. Cảnh giác là thế, nhưng mà…
『Chẳng có gì đâu mà?』
『Có khi ngươi tưởng tượng thôi ấy chứ? Đây là vùng núi hoang vu thế này cơ mà? Với lại, có mấy ai đủ sức qua mặt được bọn ta đâu chứ.』
Năm đuôi của một ả, bốn đuôi của một ả khác. Dù còn xa mới bằng được Đại Cửu Vĩ Yêu HỒ, nhưng để mọc thêm một chiếc đuôi vốn dĩ phải mất cả trăm năm. Yêu hồ lại giỏi ảo thuật, giác quan cũng hết sức nhạy bén. Ít có kẻ nào thoát được sự dò xét của chúng. Ngay cả một Trừ yêu sư bình thường, dẫu đang mải trò chuyện, cũng thừa sức phát giác.
『…Có lẽ vậy thật.』
Dẫu không cam lòng, nhưng dù có thăm dò bao nhiêu lần cũng chẳng cảm nhận được gì. Con yêu hồ được đặt tên là Thúy Tinh Hồ Ly/ Kitsune Ruri khẽ nghiêng đầu, song rốt cuộc cũng quay lại tiếp tục trò chuyện cùng đồng bọn. Vốn dĩ, chúng đang nhận nhiệm vụ canh phòng, nhưng thử hỏi giữa chốn thâm sơn cùng cốc này, ai lại đến được cơ chứ…?
「……」
Một nữ yêu tanuki đang dùng ẩn hành thuật song song cùng ảo thuật, đường hoàng đi lướt ngay bên cạnh chúng, vậy mà cuối cùng chẳng một con yêu hồ nào phát giác ra cả…
-
「N-nn…」
Cái oi nồng hệt như mùa hạ khiến tôi tỉnh giấc trong cơn khó chịu. Dù đã thay sang chăn mỏng mùa hè cho thoáng khí, vậy mà hơi nóng vẫn quấn riết lấy thân thể, cảm giác như toàn thân đang bị hấp trong lửa. Bên trong y phục cũng đã rịn mồ hôi.
「Ugh…」
Đôi mi nặng trĩu khó mà mở ra. Khuôn mặt tôi vùi sâu vào gối mềm. Cảm giác dễ chịu. Hương thơm ngọt ngào. Ừ, đến mức khiến tôi chỉ muốn mãi mãi vùi mình trong đó…
「Fuu~n…. Thích đến thế sao? Hay là muốn làm nũng như trẻ con?」
「…」
Lời nói vang lên ngay trước mắt, ngay mũi tôi. Vẻ mặt dâm đãng, ánh nhìn đục ngầu như bùn lầy của vị Tiểu thư Phóng Đãng đang chế giễu tôi.
Miyataka Shinobu đang bán khỏa thân, lấy chính mình làm gối ôm, còn tôi thì ôm chặt lấy cô ta mà ngủ bên cạnh. Giữa mùa hạ, suốt đêm cả hai áp sát nhau, đến mức mồ hôi tuôn ra ướt đẫm như vừa bước ra từ bồn tắm. Cảm giác như chỉ cần vắt áo ra thôi là thành suối chảy thành dòng. Đó chính là thực tế.
「Tại sao…?」
「Tại sao cái gì chứ? Phần thưởng cho papa đã vất vả xong công việc đó thôi?」
Câu trả lời về lý do ngủ chung lại đáp lệch khỏi câu hỏi tại sao tôi lại ở đây. Mà này, papa là cái gì chứ? Papa á?
「Ara? Cậu đã trông lũ trẻ đến tận nửa đêm còn gì. Quên rồi sao?」
「Tôi chẳng có lý do gì để bị gọi như thể cha của chúng cả.」
「Có khi là nên gọi là danna-sama cũng nên~?」
Trong bầu không khí ám đầy sắc hương và mùi dục vọng, chúng tôi lại cất lời đối thoại hiểm hóc. Rồi tôi chợt nhận ra… cái mùi hương vương lại nhạt nhòa trong căn phòng.
「Trầm hương…?」
Khói mỏng vấn vít bốc ra từ lư hương. Loại hương dược giúp dễ ngủ. Đó chính là nguyên nhân tôi chẳng hề tỉnh dậy giữa đêm, thậm chí còn không nhận ra mình đang ôm cô ta làm gối…
「…!!」
「…nhihi.」
Tiếng chim líu lo ngoài shoji kêu vang trong tai tôi một cách kỳ lạ. Nữ tà tiểu thư cong khóe môi cười khẩy. Tôi nuốt khí nghẹn lại, nghiến chặt răng. Lập tức quan sát xung quanh, vị trí vũ khí, chỗ đặt đồ đạc, tư thế của cả hai… để tính toán. Phòng khi từ giờ phút này biến thành một cuộc ẩu đả…
「Đầy tớ! À không, gia nhân! Còn ngủ nữa sao!?」
Ngay sau đó, tiếng hô trong trẻo vang vọng từ phía ngoài cửa trượt. Tiếng chân dồn dập, khí thế hùng hổ. Thân phận của người ấy quá rõ ràng… và chẳng hiểu sao tôi lại thấy dự cảm cực kỳ tệ.
「Thì ra ở đây!!」
Lời tuyên bố và tiếng bức shoji bị kéo ra đồng thời diễn ra, ánh sáng chói chang của mặt trời chiếu vào căn phòng tối.
「Hừm! Thật là nhục nhã! Lớn tướng rồi mà còn ngủ nướng… y như bọn nhóc trong dinh thự này, không, còn kém hơn cả bọn nó nữa! Quả thực chẳng khác nào con nít… hả?」
Khi nhìn thấy cảnh tôi và tiểu thư Miyataka đang mồ hôi nhễ nhại cùng chung chăn (dù là tôi chẳng hề cho phép), Ako Murasaki bỗng sững lại, chết lặng, toàn thân như hóa đá. Cô ấy không sao hiểu nổi quang cảnh trước mắt là gì, mang ý nghĩa thế nào…
「Cái… cái gì…?」
「À, ừm, chuyện này là…」
Trước Murasaki đang rối loạn đến độ không thốt nổi thành lời, tôi định giải thích thì ngay lập tức bị kéo sát lại. Nửa thân ướt đẫm mồ hôi của người phụ nữ kia ép tôi vào lồng ngực để trần.
「Đừng nóng giận thế chứ. Anh đã chăm con ngoan ngoãn từ sáng đến tối cơ mà, chẳng phải nên được thưởng sao. Nhỉ~?」
Giọng điệu nũng nịu vang lên trong khoảng cách mà má gần như chạm má. Một trò khiêu khích trắng trợn không thể rõ ràng hơn. Tôi nhìn sang Murasaki. Cô gái ấy đang sửng sốt, há miệng đứng sững.
「Th… thưởng!?」
「Đúng vậy, phần thưởng. Fufufu, bị siết chặt đến mức không thoát ra nổi nữa cơ! Thật là… (cánh tay) to khỏe quá, mạnh đến lạ~」
Vừa nói, tiểu thư dâm đãng vừa liếc mắt đưa tình. Này, dừng lại ngay! Nói năng cho rõ ràng, đừng lược bớt chủ ngữ, vị ngữ như thế!
「L-lại còn… to, khỏe…!?」
Lời kêu cứu của tôi chẳng lọt vào tai Murasaki. Chỉ còn lại khuôn mặt cô đỏ rực lên, đỏ hơn cả con bạch tuộc luộc. Cảm xúc dâng trào không kìm lại được, trong khóe mắt còn lấp lánh những giọt lệ. Và rồi…
「Đ-Đám vô sỉ chẳng biết chọn thời điểm nơi chốn! Ta sẽ đích thân trừng trị… uaa!!? Ng-ngoạp!?」
Lời quát giận dữ vang lên, cô rút phắt yêu đao ra, nhưng lưỡi kiếm lại bị cố định cứng ngắc, chẳng tài nào tuốt khỏi vỏ. Ngược lại, vì dồn sức quá mạnh, Murasaki chúi người ngã nhào, đập mặt thẳng xuống đệm, bất tỉnh nhân sự. Vẫn còn rên rỉ vì choáng.
「…Xì, chán chết.」
「Ờm… nói sao nhỉ… tạm gọi là, làm tốt lắm?」
「……」
Tôi cúi đầu tỏ lòng cảm tạ với xà đao trầm mặc, đã phình to lưỡi kiếm ngăn không cho chủ nhân rút ra, có lẽ do chính lời căn dặn trước khi nàng tới.
… Chủ yếu là vì đã cứu mạng Murasaki khỏi chính cơn bốc đồng của mình.
-
Chuyện Miyataka Shinobu cứ nhất quyết ở lại qua đêm thì cũng đành chịu, nhưng tại sao sáng sớm tinh mơ Ako Murasaki lại xuất hiện thế này? …À. Phải rồi. Đại khái là cái kịch bản khỉ gió đúng như dự đoán.
Ngày hôm trước, trong lần ghé thăm thứ hai (quà mang theo là bánh kintsuba từ tiệm lâu đời ở kinh thành), cô ta đã chạm mặt với vị tiểu thư gia tộc Miyataka cũng đang tới thăm. Không chỉ chạm mặt, mà còn bị món quà đó làm cho hứng trọn một trận dịch trắng từ đầu xuống, rồi ngất đi. Vấn đề chính lại nằm ở chỗ sau đó.
Chuyện bị hầu nữ trách cứ thì tạm gác sang một bên. Câu trả lời tục tĩu quá đỗi của vị tiểu thư kia trước lời trách, cùng với điệu cười nhạo mỉa mai, cũng tạm gác sang một bên. Trước mắt tôi đành phải lo quét dọn, lo nấu nướng, rồi khuyên nhủ Murasaki, vừa tỉnh dậy trong tình trạng đầu tóc lấm lem tanh nồng, đôi mắt còn rơm rớm lệ, vào tắm rửa cho sạch sẽ.
Dẫu vốn cái bồn tắm kia là để cho lũ nhóc, nhưng đã là khách quý lại còn là nạn nhân bị dính dịch trắng, thì dồn nàng xuống sau cũng chẳng khác gì thú tính. Bản thân Murasaki cũng không chịu về dinh thự với cái đầu lỏn chỏn thứ trắng đục kia. Điều đó là tất nhiên, vì có khi sẽ bị thiên hạ hiểu lầm đến thảm hại. Tệ hơn nữa, cuối cùng thì lời đồn sẽ truyền đến tai nhà Ako, và biết đâu một gã sát thủ anh em nào đó lại được phái tới tìm tôi. Chuyện đó thì tôi tuyệt đối không thể chấp nhận.
「Ta cũng sẽ ở lại đây đêm nay đó nhé!」
Tuyên bố bất ngờ sau khi tắm xong của Murasaki đã khiến tình hình vốn dĩ đã rắc rối lại càng thêm phiền toái. Theo lời cô, quan hệ giữa Onizuki và Miyataka chưa từng hòa thuận, huống hồ để vị tiểu thư đầy điều tiếng kia ở chung dưới một mái nhà với những đứa trẻ còn non nớt trong nhà là chuyện không thể dung thứ, nên cô sẽ ở lại để giám sát, phòng ngừa phiền toái xảy ra… là ý như vậy. Nhưng nói thật, tôi thì chỉ muốn cả hai cùng nhau cuốn gói đi cho xong.
「Giờ có nói thêm cũng vô ích thôi nhỉ… Haa. Không còn mùi nữa chứ?」
Ngày hôm sau lời tuyên bố của Murasaki, tôi đang ở sau viện mồ côi. Cởi trần, dùng nước trong thùng gỗ và khăn tay mà lau rửa thân thể đang ướt đẫm mồ hôi, tẩy sạch, thanh tịnh. Tôi tự kiểm tra mùi cơ thể. Tốt, chẳng còn cái mùi kì quặc nào vương lại.
「Tomobe-san, xong chưa vậy!?」
Tiếng gọi vọng từ phía sau hàng rào gỗ. Tôi đáp 「Chờ chút」, rồi thay sang hắc phục. Sau đó, tôi gom đồ ngủ cùng khăn tay ném vào thùng nước.
「Được rồi đó?」
「V-vâng…… ạ, um. Cái đó, để chung vào đống đồ giặt cũng được chứ ạ?」
Nhìn vào thùng gỗ, Shiro khẽ dè dặt hỏi. Thời đại không có máy móc điện tử, chuyện giặt giũ là một việc nặng nhọc, mà số lượng đồ giặt cũng quá nhiều vì bọn trẻ, nên một mình Azuma làm sao kham hết, đành phải xoay vòng với cả đám lớn tuổi hơn. Nay khi Shiro trở về cô nhi viện, cô bé cũng không ngoại lệ, hôm nay đến phiên cô đảm trách việc giặt giũ. Cô xác nhận lại chuyện thu gom đồ giặt từ tôi.
「Nếu thấy khó chịu thì tách riêng cũng được. Cứ để đấy anh sẽ tự lo.」
「K-không đâu ạ! Không thể có chuyện đó……!? Không sao hết, em đã quen với mùi mồ hôi của Tomobe-san rồi mà!」
「Cái đó bản thân nó đã thấy có vấn đề rồi đấy!?」
Tôi bật ra lời nhắc nhở trước câu nói ngây thơ mà lại đầy bất ổn kia của Shiro. Thế này là sao chứ? Do ảnh hưởng từ Yêu Mẫu chăng? Tần suất chạm mặt yêu quái của tôi nhiều thế, chẳng lẽ tôi đang tiết ra loại pheromone kì dị nào đó có tác dụng đặc biệt với yêu tộc?
「Đừng nói những lời dễ khiến người khác hiểu lầm như thế nữa. Còn cơm nước thì… sao rồi? Có vấn đề gì không?」
「Dạ… không ạ. Em vừa đọc vừa làm theo chỉ dẫn. Cũng đã nếm thử rồi, không có vấn đề gì.」
「Vậy sao…Vậy thì đi thôi chứ?」
「Vâng. À, em mang cái này đi đặt đã, nên xin mời anh đi trước!」
Nói đoạn, Shiro ôm lấy thùng gỗ, khẽ 「ưm」 một tiếng. Khoảng cách đến chỗ để đồ giặt chẳng là bao. Tôi nghe lời cô bé khuyên, đi trước.
「Cẩn thận đấy. Đừng có làm đổ rồi ướt sũng cả người đấy nhé?」
「Không sao mà!」
Trước lời dặn dò của tôi, Shiro phồng má, giận dỗi đáp lại. Tôi khẽ cười gượng, rồi xin lỗi, vội vàng rời khỏi đó. Cuộc trò chuyện với cô ấy chính là liều thuốc làm dịu mát phần nào, giữa một nhiệm vụ đầy gian nan và những phiền phức cứ chồng chất thêm.
…
「……」
「Fuu~…fuuu~…」
「Nn, haa~, nn~~…」
-
「Thực đơn như thế này đã ổn chưa ạ?」
Trong bếp, một nữ hầu mặc tạp dề vừa bày món ăn ra vừa cất giọng hỏi, vẻ mặt không sao giấu nổi bất mãn. Thái độ ấy, suy cho cùng cũng là lẽ thường tình.
Việc Ako Murasaki tuyên bố sẽ ở lại qua đêm, rốt cuộc nữ hầu cũng chẳng thể ngăn cản. Khuyên ngăn mà không được nghe thì cuối cùng chỉ còn cách tuân theo. Thế cũng được thôi.
Vấn đề nằm ở chỗ tôi, người tiếp nhận, lại ngủ nướng, khiến vai trò chuẩn bị bữa sáng rơi vào tay cô hầu. Hơn nữa, chủ nhân phát hiện ra tôi và tiểu thư Miyataka ngủ chung giường, và để kết thúc mọi chuyện, chủ nhân còn vấp ngã đến mức hoa mắt chóng mặt. Ấn tượng của nữ hầu về tôi cứ thế tuột dốc không phanh.
「…À, thế này là được rồi. Rất, ừm, tuyệt vời.」
「Vậy thì tốt ạ.」
Cháo, súp đậu phụ, cà tím hầm, dưa chuột trộn giấm với hải sâm… có lẽ không ngoài khả năng, hải sâm này chính là thứ ngày hôm qua bị ném vào mặt Murasaki. Sau khi xử lý, nó đã trở thành món ngon hôm nay.
…Tâm trạng khi nấu món ăn từng bị ném vào mặt chủ nhân của mình là như thế nào nhỉ?
「Có gì sao?」
「À, không… Ý tôi là, ngon lắm.」
「Cảm ơn ngài.」
Trước đây, cô ấy là người có địa vị cao hơn, nhưng giờ có lẽ tôi mới là người ở vị trí cao hơn. Trong bầu không khí khó tả do những sự kiện vừa qua, tôi cố gắng tập trung nếm thử món ăn, khen ngợi cẩn thận để tránh chọc giận cô. Đáp lại, như dự đoán, chỉ là một câu trả lời lạnh lùng mang tính hình thức.
「Món tráng miệng là dưa hấu, đã được làm lạnh bằng nước giếng, xin ngài dùng sau nhé.」
「Được rồi, cảm ơn. Vậy… chúng ta mang đồ ăn ra chứ?」
Tôi vội vã đề nghị như tìm đường thoát. Chẳng hiểu sao lại lỡ dùng kính ngữ. Áp lực thật nặng nề. Tôi né tránh ánh mắt cô ta, bưng nồi đi về phía gian phòng nơi bọn trẻ đang chờ sẵn…
「Vậy nhé, hay là tiếp theo chị kể cho các em nghe câu chuyện cổ điển Momotaro? Ông lão và bà lão ăn quả đào trôi sông, trẻ lại, nhớ về những ngày tháng nồng cháy xưa kia. Người vợ với vẻ đẹp rực rỡ, người chồng hóa thành mãnh thú lao vào…「Khoan đã, dừng lại ngay!」」
Trong phòng khách, thấy ả tiểu thư dâm đãng kia chuẩn bị thao thao bất tuyệt kể cho bọn trẻ con ngây thơ trong sáng nghe một chuyện người lớn dơ bẩn, tôi phải hét lớn cắt ngang.
「Gì thế? Sao ồn ào vậy? Ta chỉ đang kể một câu chuyện vui cho đám trẻ dễ thương thôi mà?」
「Cái gọi là vui của người nó sai bét rồi còn gì!?」
Đám trẻ đáng yêu thì đừng có kể mấy câu chuyện tục tĩu như thế!
「Đây đâu phải chuyện cổ tích. Là tranh giấy thôi mà?」
Vừa nói, tiểu thư Miyataka vừa chỉ xuống chiếu tatami dưới chân. Tôi cũng theo đó nhìn xuống.
…Thấy hai con origami, một xanh một đỏ, đang chồng lên nhau, cong người rên rỉ kiểu 「Oh yes」, trông như sắp đạt đến cao trào, chỉ còn chờ nổ tung.
「Chị ơi chị ơi, hai cái người giấy này đang làm gì vậy?」
「Chơi trò cưỡi ngựa à?」
「Fufufu, tiếc quá. Đây không phải là cưỡi ngựa, mà là từ phía sau…「Rồi rồi, lũ nhóc, đến giờ ăn cơm rồi đâyy!!」」
Ngay trước khi búp bê giấy kia lên đỉnh, tôi dẫm nát chúng, đặt nồi cơm xuống bàn cái rầm, rồi hét to như để kéo toàn bộ sự chú ý. Dưới chân, búp bê giấy còn giật giật, rên rỉ. À, nó kiệt sức rồi.
「Tàn nhẫn quá. Cái nôi thiêng liêng của sự sống mà…」
「Là giấy thôi mà…!?」
Ả tiểu thư Magical TS bày trò khóc lóc giả tạo trước việc tôi vừa làm. Lũ nhóc thì hét toáng lên nào là,「Aaa, ông bà ơi!!」, nào là「Oni-san mạnh hơn cả oni-san!!?」, rồi 「Không thể nào! Sao lại có chuyện như vậy, chuyện như vậy được phép sao…!?」 Thật đấy, mấy câu thoại tự chế thế này rõ ràng là vi phạm bản quyền rồi còn gì.
「Đủ rồi! Nào, thôi chơi, thôi đùa! Ngồi vào bàn đi! Đến giờ ăn rồi. Mau ngồi xuống! Không thì bị oni bắt đi đấy, có muốn không!? Ngoan ngoãn đi!!」
Tôi cố gắng trấn an lũ nhóc ồn ào, khiến chúng hiểu rằng giờ là lúc ăn cơm. Phải hù dọa một chút, nếu không đám trẻ sẽ tiếp tục dùng những câu nói đùa để chỉ trích tôi mãi.
「Rồi, ngồi vào chỗ chưa? Ừm, Murasaki-sama đâu rồi…」
「…Không có vấn đề gì.」
Sau khi dẹp yên mọi chuyện, tôi ép lũ nhóc ngồi xuống và ổn định. Bỏ qua cô tiểu thư dâm đãng đang ngồi quanh bàn với vẻ mặt tỉnh bơ, tôi gọi Murasaki đang ngồi ngay ngắn với vẻ mặt cau có, nhưng chỉ nhận được câu trả lời nhát gừng. Rồi cô ấy im lặng.
「Fufu」
「Chậc」
Nguyên nhân thì rõ ràng rồi. Khi tôi liếc nhìn thủ phạm, cô ta nở nụ cười nhạt, còn tôi thì nghiến răng dưới lớp mặt nạ nguệch ngoạc.
Ako Murasaki đúng là người ngây ngô, bất cẩn và không biết đọc tình huống, nhưng không thể phủ nhận cô ấy có tính cách trong sáng và liêm khiết. Về mặt nhân cách, cô ấy có phần lập dị, hoặc đôi khi lệch lạc, nhưng là một người đáng tin cậy, không có những suy nghĩ méo mó. Nếu hợp tác được, cô ấy sẽ là một đồng minh đáng gờm, nhưng… sau sự kiện sáng nay, hy vọng đó dường như đang sụp đổ.
(Có lẽ trong mắt cô ấy, giờ tôi chỉ là một gã trông trẻ mà lại sớm dan díu với một ả dâm đãng dưới cùng một mái nhà, đúng không…?)
Từ ánh mắt lạnh lùng đầy khinh miệt của cô, tôi đoán được suy nghĩ của cô ấy. Dù Ako Murasaki tốt bụng và dễ chịu hơn nhiều so với đám heroine điên rồ, cô vẫn là kiểu người dễ hiểu lầm. Có khi trong đầu cô ấy, cô đang nghĩ mình là người duy nhất có thể bảo vệ lũ nhóc trong cô nhi viện khỏi bàn tay ma quỷ của dục vọng.
…Thôi thì đành vậy. Nếu tệ nhất là không thể hợp tác, tôi cũng đành chấp nhận. Nếu cô ấy để mắt bảo vệ lũ nhóc, thì càng tốt. Tôi sẽ trông chừng để lũ nhóc không nghịch ngợm quá đà.
「…Dùng bữa thôi.」
Nghĩ đến đó, tôi chắp tay lại một cách trịnh trọng và cất tiếng bắt đầu bữa ăn. Lũ nhóc lộn xộn tiếp lời theo cách của chúng, còn hai nàng tiểu thư thì lặng lẽ bày tỏ lòng biết ơn với những món quà từ đất mẹ.
Bữa sáng bắt đầu.
「Shinobu onee-chan, em cho chị này!」
「Ara, cảm ơn em, nhóc con dễ thương?」
Nói chuyện trong khi miệng còn đầy thức ăn là không được, nhưng trò chuyện trong bữa ăn thì không bị cấm. Vì vậy, việc có những cuộc đối thoại quanh bàn ăn cũng chẳng có gì lạ. Hơn nữa, so với một gã đáng sợ đến 「lôi đi bán」 như tôi, một nàng tiểu thư mới lạ rõ ràng sẽ ít bị cảnh giác và thu hút sự chú ý hơn, đó cũng là lẽ thường tình.
「Này này, lát nữa kể chuyện tiếp nhé?」
「Chơi nhảy dây hả?」
「Không phải, không phải! Là chơi đá cầu cơ!!」
…Không, cái cô ả TS này được lũ nhóc yêu quý quá mức rồi đúng không? Gần như chẳng ai gọi Murasaki cả? Cảm giác có chút gượng gạo thế nào ấy.
「Chắc vì trông cô ấy có vẻ khó gần. Với lại…」
Shiro thì thầm vào tai tôi, đáp lại nghi ngờ của tôi. Sau vụ ồn ào sáng nay, Murasaki đã căng thẳng, cộng thêm việc cô ấy luôn kè kè bên mình một thanh yêu đao. Thêm vào đó, nữ hầu phía sau với vẻ mặt khó gần. Tất cả những yếu tố này khiến bọn trẻ cảm thấy khó mà tiếp cận cô.
Ngược lại, cô nàng TS thoải mái, thích đùa giỡn, có lẽ dễ gần hơn. Chết tiệt, tình huống này đúng là ngoài dự đoán…
「Rồi rồi, đừng cãi nhau nữa nào. Mọi người phải hòa thuận nhé? Nếu là chị thì có thể chơi với các em suốt cả đêm, thế nên tuyệt đối không được tranh giành. Hiểu chưa nào?」
「「「Dạaaa!!」」」
Shinobu dỗ dành đám nhóc đang sắp cãi nhau. Lời cô ta nói thì bình thường, nhưng sao cứ thấy có gì đó tục tĩu. Không phải tưởng tượng đâu, cô ả này chắc chắn cũng 「chơi đùa」 với đám nhóc theo kiểu đó. Dù chú nguyền của Azuma khiến cô ta không thể làm gì lộ liễu, nhưng ai biết được cô ta sẽ dùng chiêu trò gì.
「Em sẽ cố gắng hết sức giám sát ạ!」
Shiro khẽ thì thầm, dường như đã cảm nhận được mối lo của tôi. Là trẻ con như nhau, cô ấy dễ dàng giữ vị trí giám sát tự nhiên.
「…Nếu thấy nguy hiểm thì hét lên ngay nhé?」
「Rõ rồi ạ!」
Tôi nhắc nhở, cô bé Bạch Hồ nghiêm túc gật đầu, như thể đồng lòng hoàn toàn. Một khoảnh khắc tâm ý hòa hợp, sợi dây gắn kết thêm chặt chẽ… Cái sự gắn kết theo hướng chẳng mấy dễ chịu này thì nên bỏ qua.
Dù sao thì, tôi chỉ mong những ngày còn lại có thể trôi qua an toàn.
「…À, hải sâm ngon thật」
Để xua đi mệt mỏi, tôi gắp nộm hải sâm, vừa nhai vừa lẩm bẩm. Chợt nhận ra có ánh mắt hướng về phía mình, tôi ngẩng lên thì thấy người phụ nữ đang ngậm khối hải sâm trên miệng, vừa cười khẩy vừa đùa bỡn.
Tôi cảm thấy bị chế giễu kinh khủng…
-
Với Shiro, cô nhi viện của Azuma Hibari là một nơi chất chứa nhiều kỷ niệm.
Dù thời gian nàng nương tựa nơi đây không dài, nhưng ký ức và ghi chép về những ngày ấy vẫn mơ hồ, trong tình trạng chẳng phân biệt nổi phải trái. Vậy nên, cô nhi viện đã đón nhận nàng trong lúc ấy quý giá biết nhường nào. Nhất là khi nghĩ đến những hành động mà 「bản thể」 của nàng đã gây ra, điều đó càng khiến nàng trân trọng hơn.
Sau những chuyện đó, việc Azuma và những đứa trẻ của nàng vẫn chấp nhận Shiro khiến nàng vui mừng đến nhường nào… Chính vì thế, để đáp lại ân tình ấy và thực hiện mong muốn của ân nhân, Bạch Hồ tự mình giám sát những kẻ lạ mặt tự tiện lưu lại cô nhi viện.
Chỉ là…
「Đấy nhé. Chị thắng rồi.」
「Ế!? Sao vậy!? Tại sao lại không thắng được chứ!?」
「Lần sau em chơi!! Lần này nhất định em thắng!!」
「Thêm lần nữa! Thêm lần nữa!!」
Chỉ là, khi cứ phải nhìn mãi dáng vẻ người phụ nữ ở sân vườn, cái tuổi đã chẳng còn nhỏ mà lại cùng lũ trẻ con chơi con quay, Shiro khó lòng ngăn được bản thân mà tự hỏi rốt cuộc ý nghĩa việc mình làm là gì.
Sau bữa sáng, trong khi ăn dưa hấu như món tráng miệng sau bữa ăn, tiểu thư Miyataka, bị mắng vì tự ý tổ chức cuộc thi nhổ hạt dưa trong sân, lại đang chơi đùa trong lúc ân nhân của nàng cùng nhóm trẻ lớn tuổi làm việc nhà như quét dọn hay giặt giũ. Nói chính xác hơn, nàng ấy đang chơi đùa hồn nhiên với đám trẻ nhỏ hiếu động, những đứa không thể ngồi yên một chỗ, theo cách rất đúng với lứa tuổi của chúng. Tất nhiên, đó là những trò chơi phù hợp với độ tuổi của đám trẻ.
Mà nói cho đúng, người phụ nữ kia từ nãy giờ có hơi mạnh quá không? Đối với trò trẻ con thì đâu cần phải nghiêm túc thế chứ. Vậy mà lại cứ vô song thế kia. Tựa như đã quen thuộc với trò con nít từ trước, cái sức mạnh ấy quả thật khác một bậc.
「Chị ơi, chị mạnh quá đi!!」
Thua liên tiếp nhiều ván thì dĩ nhiên cũng sẽ có những lời oán trách bật ra. Một thiếu niên phồng má, tức tối kêu lên. Còn người phụ nữ kia chỉ ung dung mỉm cười trước phản ứng đó.
「Vậy à? Thế thì lần sau, cả đám các em cùng xông lên đi. Tất cả cùng hợp sức, chen chúc, làm rối tung lên, chỉ cần còn một người trụ lại là cả bọn thắng nhé.」
「Thật hả? Vậy thì mọi người, xông lên nào! Tất cả cùng đánh bại chị ấy, lên nào!!」
Nghe qua thì chẳng khác gì lời lẽ gợi dục, nhưng Shinobu lại buông ra hết sức dâm đãng. Đám trẻ thì lại ngây ngô nghe theo, hăng hái xông tới thách đấu.
…Kết quả dĩ nhiên là thảm bại.
「Sao lại thếế!?」
「Gian lận! Chắc chắn gian lận!! Nhất định chị gian lận!!」
Lũ trẻ bắt đầu càu nhàu. Một vài đứa còn vẫy đuôi hay tai, giậm chân bình bịch, gay gắt chỉ trích người chơi lớn tuổi thắng quá nhiều.
「Araara… Mọi người định bắt nạt chị sao? Thật quá đáng!」
Đối mặt với đám trẻ đang hờn dỗi, Shinobu tung ra một chiêu, giả vờ khóc. Nàng che mặt bằng cả hai tay, nức nở thảm thiết. Với những giọt nước mắt lấp lánh, nàng ngồi bệt xuống đất theo kiểu con gái, khóc lóc thảm thương.
Đó là một gương mặt khóc để thu hút sự đồng cảm, để gây ấn tượng.
「Ah, làm chị khóc rồi!!」
「Mẹ bảo rồi, ai làm con gái khóc là tệ nhất đấy!!」
「Donadona! Kẻ xấu là người làm donadona!!」
Đám con gái đang chơi trong nhà nhận ra tình hình, vội chạy đến bên Shinobu. Chúng ra sức an ủi nàng, đồng thời trách móc lũ con trai.
「Tớ sẽ méc với oni-sanđấy!!」
「Eeh!!? Đừng mà!?」
「Không được, không muốn đâu!!」
Một cô bé lè lưỡi từ chối, rồi chạy về phía sân sau, nơi chắc hẳn đang giặt giũ. Rồi như hiệu ứng domino, lũ trẻ lần lượt chạy theo, hướng về phía Oni-san, người đang tìm kiếm 「kẻ xấu」 để trừng phạt.
Chẳng mấy chốc, cả đám trẻ đã rời khỏi chỗ Shinobu, không còn ai ở lại…
「Hức hức… Thật lạnh lùng. Em không định mách lẻo hay an ủi ta một lời nào sao, Bạch Hồ?」
Từ bóng shoji trên hiên nhà, tiểu thư nhà Miyataka cất lời thẳng thừng gọi Shiro, vốn vẫn tự nhiên quan sát nàng.
「…Tôi biết rõ đó chỉ là khóc giả thôi.」
Khoảnh khắc im lặng chính là vì dao động, và để che giấu điều đó. Shiro chẳng thể nào làm ngơ, đành biện bạch bằng một lời lẽ chung chung.
「Câu trả lời thật vô vị. Quá mức an toàn, quá mức điềm tĩnh.」
Shinobu lau khô giọt lệ, trên gương mặt đã chẳng còn chút dấu vết bi thương khi nãy. Ngược lại, lời nói cất ra lại nhuốm mùi châm chọc, dẻo quẹo bám dính.
「…」
「Này. Hiếm có dịp như thế này… Chúng ta trò chuyện một chút đi?」
Với dáng vẻ lả lướt như đang hứng khởi, tiểu thư dâm đãng bước đến hiên, rồi ngồi xuống. Nàng khẽ vỗ vỗ vào khoảng trống sát ngay bên cạnh, mời gọi.
「…」
…Với thân phận của Shiro, tuyệt nhiên không thể nào từ chối thẳng thừng được.
-
「Ta vẫn luôn nhìn ngươi đấy, nhưng ngươi lại chẳng chịu nhập bọn vui đùa cùng họ nhỉ?」
Bị ép buộc đến mức chẳng thể làm gì khác, Shiro chỉ có thể ngồi quỳ ngay ngắn một bên. Khi lặng lẽ dõi mắt theo cảnh sắc trước mặt, bắt chước sự im lìm đã kéo dài suốt một khoảng thời gian, thì lời ấy vang đến.
「……Tôi không còn trẻ con như đám nhỏ kia đâu.」
Vốn dĩ, chỉ riêng việc được gọi là 「trẻ con」 mà còn có thể vui chơi đã là một thứ xa xỉ. Chưa nói đến tầng lớp trung lưu trở lên, ngay cả ở nông thôn hay nơi thành thị, trẻ con cũng đều là nhân lực lao động. Đến một độ tuổi nhất định, ai ai cũng phải dần dần giúp đỡ việc nhà, việc đồng áng. Ngược lại, chính người phụ nữ kia mới là kẻ có hành vi chẳng hề tương xứng với tuổi tác. Nàng tiểu thư ấy, lại thật sự say mê vui đùa cùng đám trẻ con như vậy.
Một lối hành xử trẻ con chẳng hợp với tuổi chút nào……
「Arara. Thật là lời lẽ cay nghiệt. Chính ngươi cũng đâu khác gì」
「Không khác… sao?」
Chưa hề thốt ra miệng thế mà lại bị chụp lấy lời trách cứ. Trước cả khi kịp nhận ra, sự ngỡ ngàng đã khiến Shiro nghiêng đầu. Hình bóng trông đến đáng yêu ấy lại bị nhắm đến bởi nụ cười khinh miệt và giễu cợt…
「Định giả vờ ngây ngô sao? Hay là…… chẳng lẽ ngươi lại đang nói thật ư? Yêu Hồ hóa hình」
「!」
Rốt cuộc, Shiro đã hiểu ra điều người phụ nữ kia muốn nói, gương mặt khẽ méo mó. Nàng cắn chặt môi mà chịu đựng nhục mạ. Nghĩ đến thân phận, phản bác chỉ là hạ sách. Nếu lỡ dại đáp trả, chẳng chừng cả chàng, Nhị tiểu thư, thậm chí cả Azuma cũng sẽ bị liên lụy trách phạt.
Hầu cậncủa gia tộc Onizuki, Shiro chính là căn nguyên của hung yêu Bạch Ỷ Hồ Ly… chỉ vì là tầm thường nên mới được bỏ qua, nhưng tuyệt nhiên không thể công khai thừa nhận sự thật ấy.
「……」
Cho nên, nàng chịu đựng. Khép miệng, chẳng phủ nhận cũng chẳng thừa nhận, chỉ lặng thinh. Chỉ có lặng thinh để bảo toàn danh dự của mọi người……
「Hay là, ngươi đang tự đắm chìm trong men say tự ngưỡng?」
「Hi!?」
Chẳng biết từ khi nào đã bị áp sát từ phía sau. Tiếng thì thầm vang lên ngay bên tai. Vai nàng run bắn lên vì sợ hãi. Má chạm má. Hơi thở lướt trên da thịt. Đôi mắt thạch anh tím u tối thẳm sâu đang dõi thẳng vào nàng.
Bao nhiêu loại chú nguyền giăng trong cô nhi viện của Azuma Hibari, bởi chưa hội đủ điều kiện nên chẳng khởi động được……
「Cam chịu cả sự đối xử bất công chỉ để bảo vệ mọi người sao? Fufu, thật khiến ta muốn khóc đấy… Ngươi không thấy mình quá tự phụ ư?」
「Tự phụ…?」
Lời đồng tình bị thúc ép, như thể muốn vạch tội. Shiro đối diện ánh nhìn khinh rẻ ấy, nhưng lại chẳng thể nào dời mắt đi được.
「Bởi lẽ… thân chia tách, ngươi cho rằng là kẻ khác ư? Nực cười, làm sao có chuyện đó được?」
Thân phân tách chính là phân chia linh hồn, dù có đi đến đâu, thì những kẻ được tách ra vẫn chỉ là một. Là bản thân. Là sự kéo dài của chính mình. Dù cho đó có là sự gom góp của ký ức non nớt, tinh thần yếu mềm thuở ấu thời, thì suy cho cùng vẫn chẳng thể là gì khác ngoài bản thân.
「Chọn con đường tà đạo chính là ngươi. Giết người để ăn cũng là ngươi. Hủy diệt đàn ông, hủy diệt cả ngôi làng chỉ để vui đùa cũng chính là ngươi. Quyết định vứt bỏ cái ngây thơ ngu muội ấy cũng là ngươi. Con đường ngươi đi… chẳng phải vậy sao?」
Người phụ nữ ấy thì thầm, ngọt ngào mà lạnh lẽo, khẽ truy vấn bên tai. Nàng đối diện, chất vấn, không ngừng đẩy đưa. Truy bức tiểu hồ ly non trẻ trong trắng, con cáo con khoác trên mình lớp da ngây ngô nhưng bản chất là quái vật.
「Một bản thân thuở tinh khôi trong trắng? Nhưng đó chẳng phải là sự lựa chọn của chính ngươi sao? Chẳng phải tự ngươi đã bước trên con đường biến thành quái vật sao? Bản tính ấy nào có đổi thay. Bởi vì đó vẫn là ngươi mà thôi」
「Không, không phải…!」
Tàn nhẫn, lạnh lùng, người phụ nữ kia từng bước dồn ép nữ hồ.
「Không phải ư? Nói vậy mới thật là ngụy biện. Bởi chính ngươi thừa biết bản thân đã vấy bẩn tay. Vội vã tạo ra thân phân tách, thì ký ức lẫn hồi ức chẳng thể tách rời hoàn toàn. Chắc chắn vẫn còn chút gì đó lưu lại trong trí nhớ, phải không? Về những việc làm của bản thân khi trưởng thành?」
「U……」
Như thế, tuyệt đối chẳng thể gọi là tinh khiết. Dù là chum rượu thượng hạng đầy ắp, chỉ cần một giọt nước bẩn rơi vào, cũng hóa thành nước bẩn.
「Thất bại rồi bèn muốn có một lý lịch trong sạch để bắt đầu lại đời mình? Thế nên mới mang dáng vẻ trẻ con sao? Muốn ôm bụng cười đến phát khóc.」
Quá đỗi lố bịch, quá đỗi vị kỷ, quá đỗi ngạo mạn. Đổ hết tội lỗi lên thân phân tách, rồi ngạo nghễ sống dưới ánh mặt trời……
「Ngươi quả là trốn thoát khéo léo. Được gia tộc trừ yêu sư danh giá, được cựu thủ lĩnh Âm Dương Liêu bảo hộ. Đúng là xứng danh hồ ly xảo quyệt」
「Không phải……」
Ban đầu định lặng thinh. Nhưng nàng chẳng kìm nén nổi. Nàng phủ nhận. Yếu ớt, nhưng dữ dội. Song sự phản kháng ngây ngô ấy, ngược lại chỉ càng phản tác dụng.
「Không sai. Nếu đã cho rằng khác, vậy đưa ra chứng cứ đi. Bằng chứng chắc chắn rằng ngươi không phải quái vật」
「Bằng chứng……!? 」
Thứ đó, làm sao chứng minh được? Chẳng lẽ để người ta đọc tâm trí sao? Hay bắt buộc phải cho kẻ khác soi vào ký ức sao? Chuyện ấy……!!?
「Yên tâm đi, ta biết ngươi chẳng thể nào làm được. Dù sao đã là yêu hồ, thì cách ngụy biện đâu thiếu gì」
Thật ra, sự tồn tại của Shiro vốn dĩ đã là một kiểu minh chứng. Loại bỏ đi bản chất yêu quái ăn thịt người, mà bày ra bộ dạng thuần khiết. Để biến sự thuần khiết ấy thành mồi nhử.
「Dù có nói gì đi nữa……!! Nếu vậy, bằng cách nào tôi chứng minh được!? N-nn!?」
「Suỵt. Đừng lớn tiếng. Thô lỗ lắm đấy.」
Khi tiếng kêu gần bật ra, thì ngón tay của tiểu thư nhà Miyataka đã kịp áp lên đôi môi ẩm ướt kia, bắt nàng phải im lặng. Khoảng cách gần đến mức, ngay trước mắt là nhan sắc diễm lệ của dâm cơ. Hương thơm ngọt lịm quá mức kích thích khứu giác sắc bén của loài thú.
Hương thơm mê hoặc, chẳng những khiến đàn ông, mà ngay cả phụ nữ cũng bị quyến rũ, đối với yêu quái lại càng là chất độc chết người. Thêm vào đó, cảm giác áp bức còn mạnh mẽ hơn… len lỏi làm trì trệ suy nghĩ của con hồ ly già nua mà trẻ dại.
Chú nguyền của Azuma Hibari, vẫn chẳng phát động…
「Chứng cứ. Fufufu, chứng cứ sao…… Thật ra, đó là chuyện vô cùng đơn giản thôi?」
Cổ nàng khẽ nghiêng. Hơi thở lướt qua. Ngọt ngào, ngọt ngào, người phụ nữ thì thầm.
「Hãy phơi bày ra đi, con người thật của ngươi. Chỉ cần thuần phục được chính bản ngã trần trụi ấy」
「…?」
Thì thầm. Thì thầm. Cám dỗ. Đường mật. Như thấm dần, như hòa tan, những lời ấy vang vọng mãi trong đầu. Thế nhưng, vì cớ gì mà nguyền chú của Azuma lại chẳng hề phát động…
「Ta cũng có thể giúp ngươi một tay đấy, được không nào?」
Và rồi, người phụ nữ khẽ lướt ngón tay như vẽ theo đường môi non nớt của tiểu hồ…
「Cô đang làm gì vậy?」
「Fue!?」
Câu hỏi đầy sát khí của thiếu nữ, cùng lúc với bước lùi của tiểu thư phóng đãng, và việc bạch hồ hoàn hồn trở lại, tất cả diễn ra đồng thời. Chẳng rõ đã xảy ra chuyện gì, Shiro đảo mắt bối rối nhìn quanh, và rồi trông thấy…
Bóng dáng nữ kiếm sĩ tóc tím đang đứng lặng bên hiên……
「Làm gì à…… ta chỉ đang bàn bạc chuyện phụ nữ với cô cáo nhỏ dễ thương này thôi mà?」
Shinobu cất bước đứng dậy, hoàn toàn chẳng có chút gì giống dáng vẻ kẻ biết hối lỗi. Mắt nàng khẽ nheo lại, nói năng đùa cợt.
「Đùa giỡn cũng phải có chừng mực chứ?Thấy ai cũng bạ vào… e rằng sẽ làm khóc cả danh gia Miyataka đấy?」
「Tên tuổi gì mà khóc chứ, đừng lo lắng quá mà.」
Trước lối nói năng quanh co, tiểu thư Ako nhăn mặt cay đắng. Trái lại, thái độ ấy dường như khiến Shinobu càng thêm thích thú.
「Nếu muốn nhập bọn thì ta cũng chẳng ngại đâu?Đơn độc thì buồn lắm mà?」
「Ai cần cô lo chứ… và ai bảo ta cô đơn hả!?」
Ngay giữa câu đáp đầy khinh miệt, lời chỉ trích như đâm thẳng vào tim. Tím hét to phản bác hết sức, còn kẻ kia thì che miệng cười khúc khích.
「Thất lễ, thất lễ. Như cô thấy, ta vốn chẳng thể sống thiếu trò đùa… Mà nay ta có việc thường nhật với tư cách miko, vậy xin phép lui bước một lát ♪」
Bầu không khí nặng nề trước đó chẳng biết tan biến đi đâu. Nàng tiểu thư Miyataka rời đi trong dáng vẻ thảnh thơi, thậm chí còn khe khẽ ngân nga. Bóng lưng nàng chẳng khác nào một đứa trẻ tinh nghịch vừa đùa nghịch xong đang chạy trốn.
「~~~!!……Haa, quả thật là một vị tiểu thư khiến người ta mệt mỏi! Cái hạng như thế…!? Rốt cuộc Miyataka dạy dỗ phụ nữ kiểu gì vậy!!?」
Nghiến răng ken két, giận dữ bùng phát, rồi chợt nhớ ra điều gì liền đỏ bừng mặt, sau cùng gắt gỏng thốt thành lời. Với Ako Murasaki, tiểu thư Miyataka quả thật là đối nghịch hoàn toàn. Chỉ nói chuyện thôi cũng đã thấy như đang hao phí sức lực vô ích.
「Ngươi có ổn không? Ta nghe rằng cô ta háu ăn lắm… chẳng ngờ đến cả cô bé bán yêu cũng nằm trong phạm vi của cô ta」
Thật sự, thật sự là thái độ chẳng thể tin nổi. Với người sinh ra trong một gia tộc giữ nề nếp khắt khe như Murasaki, thì bán yêu, đàn bà, hay trẻ nhỏ đều tuyệt đối là những đối tượng không được chạm đến.
「E-eh……? Xin, xin cảm ơn ạ?」
Trong khi đó, Shiro được bắt chuyện thì vẫn còn lơ mơ, chưa thoát khỏi cơn mê man. Đảo mắt quanh quẩn, ngây dại mà cất lời cảm ơn. Trước dáng vẻ ấy, Murasaki hừ một tiếng, phồng má hắt hơi coi khinh.
「Phản ứng chậm chạp quá… Thôi, cũng được. Ngươi chỉ cần nhớ cẩn trọng là được. tiểu thư đó chỉ toàn những lời đồn xấu. Đừng chủ quan nghĩ rằng mình sẽ không bị làm chuyện gì mờ ám.」
Cô nàng đứng chống nạnh, ưỡn ngực mà nhấn mạnh lời cảnh báo. Tuy chẳng có gì để ưỡn vì vốn phẳng lì, nhưng đó là điều không nên nhắc tới.
「Vâng… à, không. Tôi hiểu rồi」
Câu đáp đầu tiên còn hời hợt, nhưng ngay sau đó vội vàng chỉnh lại trong tư thế nghiêm cẩn.
「Ta cũng sẽ để mắt xem có chuyện gì đáng ngờ không… Nếu cần, ta có thể xin làm người chăm sóc cho ngươi. So với ở cạnh tên đàn ông đó, ở với ta chắc chắn sẽ tốt hơn」
Lời đề nghị vừa nghiêm khắc, vừa khinh bỉ, lại vừa nhuốm chút ngượng ngập của nữ kiếm sĩ. Nghĩ đến chuyện hầu hạ dưới cùng mái nhà với tiểu thư phóng đãng kia đã đủ gian nan, huống hồ vừa đến ngày đầu tiên đã chứng kiến cảnh ấy.
Thứ mùi đậm đặc kia… chắc hẳn họ đã quấn lấy nhau kịch liệt suốt đêm đến kiệt sức. Chỉ mới nhìn thấy cảnh Shiro gục ngã dễ dàng mà đã khiến nàng thất vọng tận đáy lòng. Càng nghĩ lại càng tức tối, lại càng thêm khinh miệt. Nhưng chẳng thể than thở mãi được.
Đến nước này, ít nhất cũng phải cứu lấy đám trẻ thoát khỏi nanh vuốt. Dù chỉ là bán yêu, nhưng giờ đây chúng cũng đã là dân Phù Tang được Thiên Hoàng thừa nhận. Vậy thì bảo hộ chúng là đạo lý hiển nhiên.
Vì thế mới có lời đề nghị này. Để một gã đàn ông dễ dàng sa vào cám dỗ và người hầu của chị họ mà nàng kính trọng sống chung dưới một mái nhà là quá mạo hiểm. Gã đó có thể nuốt chửng cả bán yêu này mà không chút kiêng dè. Hắn là một con thú mang mặt người. Không thể lơ là. Ngay cả một bán yêu trẻ con cũng không thể khiến người ta yên tâm.
Ấy là bàn tay cứu giúp chân thành. Ấy là thiện ý xuất phát từ tấm lòng nhân hậu của Ako Murasaki. Thế nhưng…
「Tôi rất cảm kích trước lời đề nghị. Nhưng… xin phép được từ chối.」
Thái độ cung kính, song lời lẽ thì dứt khoát.
「……Thật là sở thích kỳ lạ.」
「T-Tôi tin tưởng vào Tomobe-san.」
Trước câu hỏi mang chút trách móc, đứa trẻ kiên định đáp lại. Murasaki mang tâm trạng khó tả, nhưng lại hừ mũi lần nữa.
「Ta chẳng có quyền ép buộc điều gì. Lần này ta nhường ngươi. Nhưng hãy nhớ rằng, ta luôn chờ sẵn ở đây」
Ý rằng, như một nơi nương nhờ, cánh cửa này sẽ luôn mở. Trẻ con vốn bướng bỉnh, vô tư chẳng biết sợ. Có ép cũng chẳng ích gì. Chỉ cần cho chúng biết còn có đường lui… đó chính là quyết định của Murasaki.
「Vâng. Đa tạ người」
「Không cần cảm ơn. Đây là bổn phận của ta, với tư cách là trừ yêu sư của Phù Tang, và cũng là thân thuộc của chị họ đáng kính」
Nói rồi Murasaki quay gót bỏ đi. Trong lòng thì kiêu hãnh vì thấy bản thân thật uy phong… Nhưng ngay khúc quanh hiên, một con bọ cánh cứng bay đến đậu đúng trên chỏm ahoge, khiến nàng hốt hoảng loạn cả lên. Đó là điều không nên nhắc tới. Vì đó là cái tình của võ sĩ.
……Còn Shiro, lúc này đâu còn tâm trí để bận lòng đến Murasaki nữa.
「……Đúng vậy. Mình tin vào Tomobe-san」
Đó là lời độc thoại khe khẽ, nhỏ đến nỗi tưởng chừng tan vào không gian.
「……」
Nàng khẽ liếm bờ môi khô khốc bằng đầu lưỡi đỏ tươi.Một hương vị ngọt ngào, như dầu, lan tỏa.
「……」
Từ sâu trong cơ thể, một cảm giác nóng rực như ngọn lửa bùng lên, trói buộc nàng. Một xung động ôm lấy lồng ngực.
Mầm mống của 「hạt giống」 vẫn còn đang…
-
「Nói vậy thì mặc kệ nhé! Tớ sẽ khai ra chuyện cậu ăn hết dưa chuột trong bữa sáng đó!!」
「Aaaa!! Đừng có nói ra chứ!!?」
「Ah, dùng bạo lực rồi!! Đúng là kẻ xấu!! Lôi đi, lôi đi nào!!」
「Này, chơi kéo búa bao nhé? Này, được không?」
「Mẹ khi nào mới về vậy? Nè nè?」
「Ăn vặt! Sắp tới giờ ăn vặt rồi!!」
「Đừng có đồng loạt mở miệng thế chứ, ồn ào quá trời!!」
Cùng lúc đó, người mặc đồ đen bị đám trẻ vây quanh, quên luôn mục đích ban đầu trong cơn cảm xúc dâng trào, vừa bịt tai vừa hét lên chen vào…

