Chương 11 - Có khi ngoại truyện cũng rắc rối ngang ngửa với chính truyện ấy nhỉ.

Chap 163

2025-09-09

10

Giữa biển mây, một bầy chim đang bay lượn.

Những chấm đen vô số in trên nền trời xanh kia, rốt cuộc là bao nhiêu? Một trăm, hai trăm, không, hẳn phải nhiều hơn thế. Phần lớn trong số đó là từng cặp, khiêng theo những chiếc rương sơn son thếp vàng, khảm xà cừ, chạm trổ hoa văn tinh xảo. Vừa vất vả vận chuyển những chiếc rương nặng nề ấy, bọn chúng vừa toát ra một bầu không khí còn nặng nề hơn, cúi gằm đầu xuống.

Nhìn chúng chẳng khác gì một đoàn bại binh, và thực tế, đối với những kẻ đang chờ đợi đàn chim này, chúng chính là một đám bại trận, một tập thể của những kẻ thua cuộc. Một đám quân tàn tạ, thảm hại và đáng thương...

『…』

Đàn chim lặng lẽ hạ độ cao bay. Mặt đất dần hiện rõ trong tầm mắt. Ở một góc núi Amma, chúng nhận ra điều đó. Một đạo quân quái vật dị hình. Và trên hết, là bóng dáng của con đại mãng xà chỉ huy chúng. 

Tàn dư của tà thần, con đọa thần xà.

『…』

Tengu dẫn đầu đưa ra ám hiệu bằng tay. Theo đó, các nhóm phía sau lần lượt đáp xuống. Hạ cánh xong, bọn chúng đặt các rương báu vật thành hàng ngay ngắn.

《Khá lắm, các ngươi đã tới. Giờ thì, hãy để ta nghe câu trả lời của lũ chim quý giá các ngươi đi?》

Giọng nói thần thánh, trang nghiêm nhưng độc địa vang vọng như làm rung chuyển không khí, song nó không thực sự phát ra từ dây thanh quản. Thậm chí, nó không hẳn là một『giọng nói』theo nghĩa chính xác.

Nó là thần niệm, gần như một dạng thần giao cách cảm. Tiếc rằng, lúc này chỉ như công cụ truyền đạt thô sơ. Nếu là thời kỳ tám đầu còn nguyên vẹn, nó có thể dễ dàng vượt qua một hai ngọn núi để ban thần dụ, đọc được tâm trí, xuất hiện trong giấc mơ, thậm chí can thiệp vào tinh thần. Nhưng giờ đây, khi đã suy tàn, nó chẳng còn đủ khéo léo để làm những việc ấy, chỉ còn là một phương tiện giao tiếp tầm thường.

『Shaaaa……』 

Chính con Yamatano-Orochi cũng ngấm ngầm bất mãn. Trong khoảnh khắc, nó nhớ đến một trong những kẻ từng hạ gục mình mà phát ra tiếng gầm khẽ khó chịu. Đổi nhân cách để che giấu tâm ý, đánh lừa khả năng đọc tâm của nó… thật đáng căm hận.

『……Từ thượng cổ ngự trị trên mặt đất, xà long thần minh, lần đầu diện kiến, thật lấy làm vinh hạnh』

Tengu dẫn đầu cúi rạp người, giọng điệu hết mực cung kính, rồi tiếp lời:

『Đây là sính lễ kính dâng khi được diện kiến ngài. Là cống phẩm từ toàn thể Tengu Anma chúng tôi. Dù chẳng đáng là bao, xin ngài vui lòng nhận cho』

Theo lời hắn, những Tengu phía sau liền mở nắp rương.

Ánh sáng rực rỡ lóe lên. Vàng bạc châu báu. San hô, trân châu, ngọc bích, long châu, pha lê. Kiếm báu, bảo đao, danh kiếm, cùng những bộ vũ khí phù chú nguyền rủa, tất cả đều được trang trí bằng vàng lá và khảm xà cừ. Trong rương khác là đồ trang sức chế tác từ mai rùa, hổ phách, mã não; gương đồng, lư hương, đồ gốm sứ tinh xảo; vải len, gấm vóc, lụa thượng hạng xếp thành từng tầng. Vàng bạc nén lớn nhỏ, tiền thỏi được sắp ngay ngắn trong hòm gỗ, còn tiền đồng thì chất cao như núi.

Tất cả là của cải vét sạch trong thôn làng… Đúng ra nên diễn tả như vậy. Và nó mang ý nghĩa vượt xa việc đơn thuần dâng hiến tài vật.

Thực chất, nếu không phải là pháp khí, thì vàng ngọc chẳng mấy giá trị đối với yêu quái. Nhưng vì chúng mang bản tính Tengu ưa thích đồ sáng lấp lánh, vì chúng có trí tuệ đủ để giao dịch với loài người, nên việc chúng dâng hiến những thứ ấy mới có giá trị vượt lên hành động thông thường.

Nói cách khác, đó là bằng chứng cho việc kiềm chế bản năng, từ bỏ giao tiếp với con người, và thần phục…

《Tế phẩm đâu?》

Đôi mắt lạnh lẽo từ trên cao lướt qua, chẳng buồn liếc đến báu vật. Cống phẩm là chuyện đương nhiên, ý nghĩa ẩn trong đó cũng hiển nhiên, điều quan trọng chỉ là yêu cầu có được đáp ứng hay không. Nếu nghĩ có thể dùng mấy thứ này để che mắt, thì quả là trò cười lố bịch.

『…』

《Tế phẩm đâu?》

Trước sự im lặng của đám chim, con xà thần lại một lần nữa chất vấn, câu chữ không thay đổi, ngữ điệu không biến đổi, bình thản ép buộc. So với tiếng gầm thét, sự lặp lại ấy càng khiến người ta lạnh gáy.

『...!!!』

Con tengu đại diện run rẩy rõ rệt dù qua lớp áo choàng, rồi cúi đầu.

『…X, xin ngay bây giờ. Chúng tôi sẽ dẫn đến ngay.』

Hắn ngoảnh lại ra hiệu cho thuộc hạ. Rồi xuất hiện hai bóng người bị trói tay bằng dây thừng, bị kéo lê. Một người mặc đồ đen, đeo mặt nạ Noh. Người còn lại là một tengu cao lớn. Một nữ tengu. Thủ lĩnh Akabou… có lẽ đã xảy ra xô xát khi bị bắt? Trang phục rách nát, băng gạc thấm máu quấn quanh người. Một dáng vẻ đau đớn.

《……Được rồi. Đem tế phẩm lại đây》

『X, xin ngài chờ một chút. Xin, xin ngài… chúng tôi có một thỉnh cầu!』

Trước yêu cầu của con rắn, tengu đại diện run rẩy kêu lên, quỳ xuống, cúi đầu.

『Chúng tôi muốn xác nhận sự an toàn của nữ vương, của mẹ chúng tôi… xin, xin ngài!! Chỉ một lần nhìn, xin ngài…!!』

Đó là lời khẩn cầu từ đáy lòng đầy sợ hãi. Như bị cuốn theo, đám tengu phía sau cũng quỳ xuống van xin. Một cảnh tượng thực sự, thực sự thảm hại.

「Đám hèn nhát đáng khinh…」

Tiếng nghiến răng, nguyền rủa bật ra từ miệng Akabou. Lũ quái vật dị hình theo phe đại xà chỉ cười khẩy khinh bỉ.

《……Được thôi. Lòng hiếu thuận là điều đáng quý, ta hiểu mà》

Tiếng gầm vang lên như tín hiệu, và từ phía sau, một bóng dáng khổng lồ xuất hiện, một con oni cơ bắp với thanh đao man rợ đeo bên hông. Gã khổng lồ dị hình, cao gấp năm lần người thường, đang nắm chặt một bóng người nhỏ bé trong tay, siết chặt thân thể người đó.

『Mẫu thân…!!』

Đôi cánh đã bị bẻ gãy méo mó. Mái tóc đen rối bời dính đầy máu. Từ chiếc cổ gục xuống đến toàn thân chi chít vết bầm tím. Y phục nhuốm máu, làn da loang lổ vết cắt. Đôi chân rũ xuống yếu ớt, máu tí tách nhỏ xuống đất… Một cảnh tượng thảm thương tột cùng.

《Nó chưa chết. Chỉ bẻ gãy đôi cánh để khỏi chạy thoát… Các ngươi may mắn đấy. Nếu không tới đây, hẳn ta đã ban cho đám nô bộc rồi》

Giọng tà thần đầy vẻ trêu ngươi. Quả thật, trong bọn thuộc hạ có nhiều kẻ thèm khát nữ Tengu này. Nếu hắn quẳng nàng vào giữa lũ quái vật ấy, hẳn sẽ là một màn kinh khủng khó tưởng tượng. Dù vậy, hắn cũng đã phải nghiền chết vài tên thú hoang nông nổi để khiến chúng hiểu ra.

…Không phải vì lòng tốt, mà vì ác ý.

『…Sự quan tâm của ngài. Lòng từ bi, thật là vinh hạnh lớn lao.』

Hắn cúi lạy thật sâu, dâng lên lòng biết ơn. Một cảnh tượng phi lý, lố bịch, thảm hại. Chính là thất bại không thể chối cãi.

《Tế phẩm đâu? Mau lên. Đáng tiếc, ta tuy rộng lượng, nhưng không phải kẻ kiên nhẫn》

『V- vâng…!!』

Đáp lại lời thúc giục ngay tức khắc, cúi đầu thật sâu, ra lệnh cho thuộc hạ phía sau.

Rồi người mặc đồ đen và nữ tengu… hai vật hiến tế được dẫn đến. Bị đám tengu cầm dây thừng đẩy từ phía sau, bị xô ra phía trước, quỳ gối trước con rắn lớn, cả hai như thể đang đứng trước lằn ranh bị nuốt chửng.

『Thưa chúa thượng của chúng tôi. Vật hiến tế đã được dâng lên. Xin ngài, xin ngài hãy cứu lấy mẹ chúng tôi…』

《Không được.》

Giọng nói run rẩy, nhưng như bị trói buộc bởi nghĩa vụ, chúng khẩn cầu. Song, bị từ chối một cách tàn nhẫn.

『N, nếu vậy, xin lập giao ước!! Nếu chúng tôi lập giao ước! Xin ngài, xin ngài rủ lòng thương xót, xin ngài…!!』

《Không được.》

『T, tại sao!? Tại sao lại tàn nhẫn đến vậy…!!?』

Tiếng kêu gần như thét lên. Dáng vẻ tuyệt vọng, thảm hại ấy càng kích thích thú tính tàn bạo của đám quái vật trên núi. Chúng chế giễu cảnh tượng suy tàn thê thảm của những kẻ từng vô tình ngự trị trên núi Anma bao năm.

《Hừm… Lũ ngu ngốc thật biết nói những lời lố bịch》

Đại xà gầm khẽ trong cổ họng. Ánh mắt lạnh lẽo, vô tình, khinh bạc nhìn chằm chằm vào bầy Tengu đang khóc lóc van xin. Rồi khóe miệng nó cong lên ghê rợn, nhổ ra những lời cay độc.

《Chuyện hiển nhiên thôi. …Chẳng lẽ các ngươi nghĩ có thể dùng thứ ô uế này để che mắt ta? Này, con khỉ kia?》

『…kete…ri?』

Hình dáng con người trong bộ đồ đen dần sụp đổ khi đến giới hạn của sự giả dạng. TQua khe hở giữa mặt nạ và áo choàng, lộ ra đôi mắt tròn xoe cùng âm thanh kỳ dị yếu ớt, khiến đại xà chỉ khẽ hừ mũi cười nhạt. Ngay từ đầu, đôi con ngươi sắc nhọn kia đã nhìn thấu tất cả.

Hắn nhận ra, thích khách ẩn mình trong hàng ngũ Tengu, lúc này đã rút đoản đao lao vọt tới…!!

『…Chậc!! Các ngươi, bắn đi!!』

Lời gầm của xà thần. Đám quái vật lao vào tấn công. Và cùng lúc, lệnh của thủ lĩnh tengu, kèm theo tiếng chậc lưỡi vì thất bại trong việc giả dạng, vang lên. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, đội tiên phong của đám tengu từ phía sau lao ra, đồng loạt giương vũ khí. Chúng ngậm vỏ ốc xà cừ, rồi thổi vang mãnh liệt.

Tiếng rền vang cuộn trào, hơi nóng và nước sôi biến thành dòng lũ cuồn cuộn, dồn dập cuốn phăng lũ nô bộc của đại xà…!!

-

Pháp bảo mà đám tengu chuẩn bị là một loại pháp khí. Loại vỏ sò được gia công đặc biệt từ yêu quái sò, tên gọi chính thức của nó là 「Tứ Thực Hống Pháp Loa」.

Dù đã trải qua xử lý, yêu sò vẫn còn sống, giữ nguyên tập tính cùng năng lực như tên gọi của nó.

Vốn là loài yêu sò hung bạo, ăn thịt, khi biến thành chú cụ hút lấy linh lực chủ nhân, nó đã biến đổi cả bản chất vốn có.

Pháp loa có tổng cộng bốn chức năng, trong đó có cả liên lạc từ xa. Loại mà bọn Tengu sử dụng lần này gọi là 「Hầu Thủy」. Về bề ngoài, đó chỉ là chức năng tích trữ một lượng lớn nước rồi phun ra, vốn chẳng có gì đặc biệt. Song, vấn đề nằm ở chính nguồn nước ấy.

Đó là suối nước nóng tuôn ra từ núi Anma. Hơn nữa, nước sôi cùng khí nóng được hút từ mạch ngầm mà chúng phải mất công đào sâu lòng đất mới tìm ra, nhờ áp suất mà khi thoát khỏi vỏ pháp loa liền phụt ra với sức mạnh dữ dội.

Nước sôi cùng nhiệt khí được đun sục bởi địa nhiệt, với sức ép và khối lượng ấy, lập tức biến thành hung khí. Yêu quái hạng thường bị dòng nước lũ… không, là nước sôi, cuốn phăng rồi dìm thẳng xuống đáy. Nhiệt làm cháy rát da thịt, dòng nước sôi ngập ngụa khiến chúng nghẹt thở, cơn lũ cuồng bạo cuốn theo đất đá, cây cối, va đập mà nghiền nát xác thịt chúng. Đám yêu quái cấp thấp gần như bị tiêu diệt hoàn toàn chỉ với một đòn này.

『Đừng có chủ quan!! Ngược lại, điều đó có nghĩa là những kẻ còn sót lại đều là lũ khó nhằn, không chết dễ dàng với mấy trò vặt vãnh này đâu!!』

Một tengu áo đen, miệng mồm cay độc, đứng trên cao hét lớn. Xung quanh là vô số tengu khác, tay lăm lăm vũ khí, cảnh giác nhìn xuống dòng nước đục ngầu và khói trắng phía dưới. Sau khi phóng dòng nước sôi và bay lên để tránh bị cuốn theo, đám tengu giữ độ cao, kiềm chế đầu não của thần xà và đám tay sai của nó.

『Đến rồi!! Địch đến rồi!!』

Và thế là, từ trong màn hơi nước sôi mịt mù không nhìn rõ quá vài bước, bầy trung yêu trở lên đồng loạt xông ra. Nghe hiệu lệnh của tướng lĩnh, Tengu quân lập tức dùng phi đao, cung nỏ mà nghênh chiến.

Trong khi đó, con rắn lại thản nhiên ngâm mình trong dòng nước sôi đã giết chết vô số tôi tớ, mà nghĩ, quả là một lựa chọn ngu xuẩn.

Chúng hẳn phải biết chỉ dựa vào việc bay lượn thôi thì chẳng thể nào thoát khỏi nó. Đúng là đầu chim, mới thoát khỏi lửa đã quên đau rát cuống họng. Được lắm. Vậy thì để ta gom cả đám đang nhởn nhơ du hành trên không kia thành gà nướng một thể.

《… Ngươi nghĩ ta sẽ tính toán như vậy sao, con khỉ?》

「…!! Bị lộ rồi!!」

Trong màn hơi nước, một tengu bay sát mặt nước với tốc độ cực thấp để tránh bị phát hiện, mang theo một kẻ giả dạng con người bị nó ôm chặt, bị ánh mắt của thần xà nhìn chằm chằm. Nó nhìn, chế giễu, rồi há hàm. Thần xà đã đoán được ý đồ của chúng. Quả thật, rắn có giác quan dò tìm nhiệt độ. Chúng định dùng nước sôi và luồng khí nóng để đánh lừa giác quan ấy, rồi áp sát tấn công? Việc ẩn mình để không bị phát hiện ngay lập tức chắc là để đối phó với nó? Đám tengu bay trên cao chỉ là mồi nhử để đánh lạc hướng?

Nhưng thần xà đã nhìn thấu tất cả. Nó cố ý để mọi chuyện diễn ra đến khoảnh khắc này.

Chỉ để chứng kiến khoảnh khắc hy vọng hóa thành tuyệt vọng.

「Tch!?」

Nữ Tengu lập tức xoay người lật cánh. Một cơn cuồng phong. Tiếng cánh xé rách bầu trời. Ngay bên cạnh, một cột sáng xuyên thẳng qua. Nước sôi bốc hơi bởi tia nhiệt, tạo nên lượng hơi nước khổng lồ so với ban đầu. Đó là sức nóng có thể khiến da thịt phồng rộp chỉ trong một khắc. Nữ Tengu ôm theo một kẻ yếu ớt mang thân người, muốn thoát chỉ còn cách bay cao hơn. Mà đó lại chính là miếng mồi ngon cho rắn thần.

「Đòn thứ hai, sắp tới…!」

「Ta biết rồi màaa!!」

Nữ tengu gầm lên đáp lại cảnh báo của gã con người trong tay mình. Việc tránh được đòn thứ nhất đã là một kỳ tích. Chỉ riêng điều đó cũng đủ chứng minh kỹ năng bay lượn của nữ tengu này vượt trội.

「Ra tay đi!」

「Không cần ngươi bảo!!」

Theo hiệu lệnh, thích khách trong tay nàng liền đáp lại, ném ra nhiều đoản đao. Một khi tia sáng có thể xuyên tới, thì ngược lại, vũ khí của họ cũng có thể công kích. Tất nhiên, chỉ bấy nhiêu thì chẳng có nghĩa lý gì trước mặt rắn thần.

『UOOOOOO!!』

Từ trong màn hơi nước, một con oni lao ra với khí thế hung tàn, xua tan mọi thứ. Nó bảo vệ thần xà, vung mái tóc và thanh đao man rợ, liên tục đập rơi những lưỡi đoản đao mang sát ý nhắm vào thần xà. Đập rơi, rồi gầm thét. Nó giơ cánh tay giữ chặt một tengu cụt tay ra khoe, như thể đó là con tin.

「Mặc kệ!! Xuyên thẳng qua!!」

「Chết tiệt!!」

Nghe tiếng hét của gã đàn ông, Akabou nghiến răng lao thẳng. Con Oni thoáng khựng lại, nhưng liền nhảy ra chặn trước mặt rắn thần.

《Đừng bỏ con tin. Chỉ là giả vờ thôi》

Lời cảnh báo rắn thần truyền đến oni. Nó đã nhận ra. Cái gọi là biện pháp mạnh, thực chất không hề ném bỏ con tin, mà chỉ là trò hù dọa trong cuộc đấu trí.

『UOOOOOO!!!!』

Một tiếng gầm để đáp lại, rồi nó lao thẳng vào Tengu và nhân loại. Đứng chặn trước mặt, vung man đao xuống.

「Ai mà trúng lại chiêu cũ chứ!!」

Nếu là khi mới chạm trán thì còn khó nói, chứ giờ thì Fuuka hoàn toàn tin chắc bản thân có thể né được đòn của oni nếu không phải bất ngờ tập kích. Và quả thật nàng đã tránh được. Cú chém ngang đầu ập tới, nàng rạp đầu xuống, chỉ cách vài phân…Thế nhưng ngay sau đó, luồng xung kích phát ra khiến thân hình nàng chao đảo.

「Khốn,… đồ sức mạnh quái vật!!」

Luồng khí xung quanh bị rối loạn mạnh mẽ khiến Fuuka xoay tròn mất kiểm soát. Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó.

「Chết tiệt, mau ra tay!!」

「Biết rồi!!」

Đoạn đối thoại ngắn ngủi, rồi tên sát thủ trong vòng tay Tengu lại phóng tiếp đoản đao về phía rắn thần. Lần này không phải ném thường. Mà là có sự dẫn hướng.

Mỗi lưỡi đoản đao mà tên sát thủ ném ra đều được buộc dây thừng linh lực. Những sợi dây mang ý chí, nuốt linh lực của hắn, kéo dài vô tận hướng về mục tiêu. Nếu hắn phải diễn tả, có lẽ hắn sẽ gọi đó là 「tên lửa có dây dẫn」.

Song…

《Chán ngắt》

Thần xà nhổ toẹt về phía những lưỡi dao đang lao tới. Con oni đứng chắn phía trước, dùng thanh đao chém đứt chúng. Những tengu từng đối đầu trước đây cũng đã thử chiêu tương tự. Mỗi lần nghe nói về cách đánh thú vị, thần xà kỳ vọng, nhưng lần này chỉ thấy thất vọng.

Hơn nữa, sợi dây bị chém đứt quấn vào con oni, nhưng đó là hành động vô ích.

Nếu sợi dây hấp thụ linh lực hay yêu lực để phát triển, thì chỉ cần cắt đứt nguồn cung cấp ấy. Với một cổ yêu, việc kiểm soát dòng chảy yêu khí trong cơ thể là điều đơn giản. Không có yêu khí để hút, sợi dây chỉ là dây bình thường, và sức mạnh cơ bắp của con oni vượt xa con người ngay cả khi không cường hóa cơ thể. Nó dễ dàng xé tan sợi dây quấn quanh, nở nụ cười nhếch mép đầy chế giễu.

「Ta biết mà. Tất cả đều trong dự tính!!」

Tiếng thét của nữ Tengu tuyệt nhiên không phải hư trương thanh thế, mà gương mặt dữ tợn ấy lại méo mó trong cơn hưng phấn. Con Oni thoáng ngẩn ra trước biểu tình đó.

…Từ ống tay áo của Tengu, một sợi dây thừng vươn ra. Ánh mắt nó lia xuống. Trên đùi của con tin trong tay mình, một đoản đao buộc dây đã cắm sâu vào. Cùng với đoản đao ấy, một chiếc lông quạ cũng được cột vào.

「『Cầm Hoàn Vũ』!!」

Một tiếng pạch vang dội, và bóng dáng con tin trong tay oni biến mất. Những ngón tay đang siết chặt của nó liền bị chém đứt lìa.

Trong vòng tay của con oni, gã con người được nữ tengu ôm theo đang vung chiếc tay xoay.

-

『Cầm Hoàn Vũ』…… Dị năng mà Fuuka, Akabou của tengu sở hữu, theo một nghĩa nào đó lại vô cùng đơn giản, rõ ràng.

Coi một phần lông vũ của bản thân như một phân thân, rồi hoán đổi vị trí với chính mình. Thay thế lẫn nhau… Với một tín hiệu đơn giản là tiếng vỗ tay, khả năng ấy được kích hoạt, và đó là lý do tôi và Fuuka có thể thoát khỏi cuộc tấn công đầu tiên.

Bản thân tôi khi được Fuuka ôm trong lòng cũng được coi là thuộc phạm vi ảnh hưởng của dị năng này, bởi vì nếu được diễn giải thành 「phụ kiện của lông vũ」, thì năng lực ấy sẽ có phần linh hoạt. Chính nhờ vậy mà tôi cùng cô ta đã tận dụng nó để cướp lại 「Mẫu thân」 khỏi tay bọn tengu.

Việc ném đoản đao còn kiêm luôn cả công tác nghi binh. Xen lẫn trong những nhát phóng về phía xà thần và oni, nhát chủ yếu lại hướng thẳng tới Mẫu thân của tengu. Khi cắm lông vũ ghép kèm theo vào người bà, dị năng sẽ bao trùm cả bà. Sau đó, chúng tôi lập tức đổi chỗ. Trong khoảnh khắc hoán đổi, tay xoay đã được vung ra.

Tơ nhện được kết từ thần khí đã chém đứt mấy ngón tay của con oni có cấp độ hung yêu. Bị biến cố bất ngờ làm cho hoảng loạn, nó vội vàng buông tay nắm lại. Fuuka lập tức chớp lấy sơ hở ấy để thoát thân trong chốc lát.

「Pochi, đưa tay ra nào!!」

『Keee—teee—rii!!』

Fuuka hét lên, tiếng như quát. Đó là hiệu lệnh. Đáp lại, Pochi, con chó gác cổng canh sẵn bên bờ suối, liền lao ra. Nó thay thế chúng tôi, đón lấy Mẫu thân đang rơi thẳng xuống suối như một chiếc đệm, rồi ngay lập tức rút lui. Đòn tấn công bằng suối nước nóng vốn cũng nằm trong tính toán, nhằm che mắt và đồng thời để thả con slime nuôi mặc giả trang hắc phục của tôi xuống nước làm mồi nhử.

「Dù sao thì, coi như màn che mắt đã thất bại rồi!!」

Tôi nhổ ra một câu trong khi quan sát từ vị trí đặc biệt, thấy Fuuka xoay người né tránh tia sáng bắn ra ngay sau khi thoát khỏi tay con oni. Con rắn có cơ quan cảm nhận nhiệt độ ngoài năm giác quan. Tôi đã nghĩ rằng nếu che kín tầm nhìn bằng hơi nước và nước nóng, nó sẽ không phát hiện được, nhưng quả nhiên thần cách không dễ đối phó thế đâu…!!

「Không còn cách nào khác! Sống sót được đã là lãi rồi!…… Chuyển sang kế hoạch Bính thôi!!」

Giả vờ đầu hàng rồi bất ngờ phản kích gọi là Kế hoạch A, tập kích dưới màn sương gọi là Kế hoạch B, còn kế hoạch nấu rượu rắn của con rắn khốn kiếp kia đang lần lượt chuyển sang kế hoạch tốt hơn.

「Đúng là kế hoạch mũi nhọn, nhưng thật tình mình chẳng muốn dùng tới!!」

「Đấy mới chính là câu của ta thì có!!?」

Ánh sáng bùng tràn. Tiếng vỗ tay. Tầm nhìn đổi thay. Fuuka đã hạ mình xuống mỏm đá nhô ra từ mặt suối. Cô ta đã kèm theo cánh ở mọi đoản đao phóng đi. Một lưỡi bị đánh văng lại cắm vào mỏm đá, và cô đã hoán đổi với nó. Khi tôi ngoảnh lại phía tiếng nổ và ánh chớp, con đại xà đang phun luồng tử quang về khoảng không trống rỗng. Chỉ cần chậm một thoáng, chúng tôi hẳn đã thành thịt nướng.

《Lại trò đó sao. Một màn ảo thuật nực cười.》

Phun xong luồng sáng, con mắt khổng lồ của nó trợn trừng, phun khói trắng nghi ngút rồi chiếu thẳng vào chúng tôi. Âm hưởng dội thẳng vào não thật khó chịu.

《Hiệu lệnh khởi động quá đơn giản, đúng là phiền toái. Nhưng…… các ngươi nghĩ ta lại không chuẩn bị đối sách sao?》

「!? Bay đi!!」

Fuuka thét lên khi bong bóng sủi từ lòng suối nổi lên. Cùng lúc ấy, vô số rắn nước lao lên, miệng ngoác to hòng nuốt trọn. Rồi chúng nổ tung.

「……!!?」

Fuuka vội vung cánh, thổi bùng cơn gió, hất văng máu thịt nổ tung ra.

Mảnh thịt văng khắp mặt nước, bắn tung lên, hơi nóng phả ra mùi nồng nặc. Thứ mùi hệt như axit sunfuric bị tích trữ trong cơ thể. Thủ đoạn bỉ ổi chẳng khác gì bom bẩn!!

「Khốn kiếp, làm ghê gớm nhỉ!!」

「Oni tới rồi!!」

「Kh…!?」

Muốn thoát bằng cách bay lên trời thì lại phải đối đầu với con Oni khổng lồ lao xuống từ trên cao. Đại đao rỉ sét khổng lồ quét tới.

「Chặn lại đi, đứng vững!!」

「Nói thì dễ lắm, ưoohh!!?」

Lời phàn nàn của Fuuka và cú chặn đòn của tôi diễn ra đồng thời. Đoản đao chú nguyền là hy vọng duy nhất đã cản được thanh cự đao to gấp trăm lần. Tiếng kim loại va chấn rền vang. Lực chấn động khiến chân Fuuka chịu áp lực, cô ta kêu lên đau đớn. Con oni há to miệng.

「!? Bịt tai…… gì cơ!!?」

Tôi nghĩ nó sẽ gầm lên, nhưng tôi đã lầm.

Mùi rượu nồng nặc khiến tôi suýt ngây ngất. Mùi đó còn đậm hơn cả ả Bích Quỷ nào đó, và còn nguy hiểm hơn thế.

Cạch cạch. Âm thanh như đá lửa vang lên từ sâu trong cổ họng con quỷ. Nhìn kỹ, tôi thấy cuống họng nó cọ xát trong bóng tối.

「Rút lui ngay!!」

Hơi thở rượu ngay lập tức biến thành biển lửa. Đó là hỏa diệm phun trào. Ngọn lửa đỏ rực lan tràn tứ phía, hệt như cuồng phong. Chúng tôi lao vút ra khỏi bão lửa.

「Nóng, nóng quá……!!?」

「Đập đi!! Mau!! Dập lửa mau!!」

Fuuka thì còn đỡ, chứ y phục tôi đã bén lửa, toàn thân cháy bùng. Nóng, nóng, nóng không chịu nổi……!!?

「Này Fuuka!! Ngươi cũng! Ngươi cũng vậy!! Tóc, tóc cháy rồi!!?」

「Gì!? Chết tiệt!! Mái tóc tự hào của ta!!?」

Mái tóc dài đen óng như lông quạ của Fuuka cũng đã bén lửa. Cô ta bực tức, rồi dứt khoát chặt phăng, cắt phăng như kiểu wolf cut.

「Tên oni hôi rượu khốn kiếp kia!! Ta sẽ xé xác ngươi……!?」

「Chết tiệt, không tắt được!! Do y phục ngấm rượu mạnh sao!!?」

Tôi hét lên, hòa vào lời nguyền rủa của cô ta. Nồng độ cồn quá cao, thậm chí thành phần còn khác thường. Nó chẳng khác gì dầu hỏa, cực dễ bay hơi và bén lửa. Không thể dập tắt y phục đang cháy được.

「Không ổn……!! Fuuka. Bỏ xuống đi! Mau!! Mau!!」

「Chết tiệt. Đừng có chết đuối đấy!!?」

Sợi dây nối tôi và Fuuka lập tức được tháo ra. Chúng tôi rơi xuống. Cả hai cùng rơi tõm vào suối nước nóng. Nóng bỏng thật, nhưng ít ra còn dễ chịu hơn so với ngọn lửa.

「...Tsss!!!」

Trong màn bọt khí mịt mờ, mất phương hướng giữa trên dưới, tôi cũng lập tức rút ra dây thừng. Dây tự vươn dài, móc vào đâu đó, rồi kéo mạnh đưa tôi lên.

「Phù, a!!? Haa, haa… đây, đây là đâu!?」

Tôi ngoi lên mặt suối, thở dốc. Sợi dây đã vắt lên nhánh đại thụ trồi lên từ suối. Có lẽ Fuuka đã cố ý nhắm chuẩn để chúng tôi rơi vào đây… Dù thế nào, tôi cũng bám theo dây leo lên thân cây, tránh bị cuốn trôi theo dòng nước, gắng sức quan sát xung quanh để nắm bắt tình hình.

「Fuuka……!!」

Ngẩng nhìn lên trời, tôi thấy Fuuka liên tục va chạm kịch liệt với cự quỷ. Cô ta có thể tự do bay lượn khắp không trung, thế nhưng thể năng của oni đã vượt khỏi mọi lẽ thường. Chỉ với một cú nhảy bình thường, nó đã có thể chạm tới khoảng cách bay của cô. Nó xé toạc mặt suối cùng những cột nước khổng lồ dựng lên. Dù yếu thế trong bay lượn, song sức mạnh ấy lại bù đắp đủ để khiến trận chiến giằng co cân sức…… chỉ là từng chút một, Fuuka đang bị bào mòn.

「Bên đó cũng chẳng thể lạc quan được……!!」

Ngước mắt cao hơn nữa, tôi thấy quân đoàn tengu vẫn đang tử chiến cùng lũ yêu quái vô số kể. Chúng giữ độ cao nhất định, tổ chức phòng ngự chặt chẽ, nhưng rõ ràng đã mệt mỏi. Dù chẳng có ý định rút lui hay tháo chạy, vẻ sốt ruột hiện rõ. Theo như ước định, chúng vẫn giữ độ cao cùng khu vực tác chiến, cố thủ trong vùng nguy hiểm nằm trong tầm tia sáng.

Một bóng tối phủ trùm xuống tôi.

「!?」

Cảm nhận được chiếc đuôi khổng lồ phủ vảy ngay trên đầu, tôi lập tức vung sợi dây. Sợi dây như có ý chí, mềm dẻo vươn xa quấn vào thân đại thụ cách đó cả trăm bước, kéo tôi bay vút lên. Ngay khoảnh khắc sau, cột nước tung lên trời. Đuôi quật thẳng xuống chỗ tôi vừa đứng, nghiền nát tất cả.

「Haa… haa… con rắn thối tha!!」

Leo lên một đại thụ khác, tôi đối diện trực diện với nó. Dù đứng trên cao, tôi vẫn phải ngẩng đầu mới thấy khuôn mặt con đại xà. Đôi mắt sáng rực chứa đầy lý trí lạnh lùng đang dán chặt vào tôi.

《Hừ. Khá thông minh đấy. Ngươi dùng dây thừng theo cách đó à.》

Con đại xà, thay vì tức giận, lại thốt lên với vẻ ngưỡng mộ. Trong tầm mắt của nó, tôi đứng đó, dưới bộ đồ cháy xém lộ ra làn da và thứ đó.

Dưới lớp áo, tôi bị trói chặt theo kiểu rùa, hay thậm chí còn dày đặc hơn, siết chặt toàn thân. Không phải sở thích, mà là sự cần thiết và hợp lý.

Đó là kết quả của việc đẩy kỹ thuật băng bó giống như ở hang Tsuchigumo lên một tầm cao mới. Dây thừng tengu, ăn linh lực, co giãn tự do, cứng mềm, to nhỏ, dày mỏng tùy ý biến đổi. Nó có thể được dùng như một bộ xương ngoài, hỗ trợ cơ thể rã rời của tôi, thậm chí còn tăng cường khả năng thể chất.

「Hah. Lộ bài hơi sớm rồi đấy. Nhìn trộm chẳng tốt đâu, đồ khốn……!!」

Tôi cay đắng buông lời độc địa khi kế sách bị lộ.

《Ta được phép làm vậy. Đó là đặc quyền của thần linh.》

「Ngạo mạn nhỉ. Chỉ là con rắn khốn kiếp thôi. Thua thảm, mất còn cái đầu, còn dám vênh váo……!!」

《Hỗn xược lắm, thằng nhãi……!!》

Có lẽ đúng là điểm yếu mà nó rất để tâm, bởi ngay lập tức, cái miệng khổng lồ há ra phun thứ gì đó. Tôi nhảy tránh, mượn các thân cây trồi lên từ suối để né. Tiếng xèo xèo vang lên. Thứ chất lỏng kia hệt như lũ tiểu xà khi nãy, dịch thể ăn mòn……!!

「Hah, chẳng sáng tạo gì cả!! Cùng một trò hệt như con nhện khốn khiếp kia, đúng là lối mòn…… uoah!!?」

Tôi chế giễu chiến thuật và thuộc hạ giống con Tsuchigumo trước đây để khiêu khích, và con rắn đáp lại bằng cách vung đuôi. Cái đuôi dài ngoằng từ dưới nước quất về phía sau tôi.

Nó lướt qua đầu tôi, không một tiếng động. Rồi một lần nữa, nó vung lên, bật gốc cây, đào bới mặt đất. Một cú đánh lén hoàn hảo.

「Chết tiệt!!?」

Sống sót trong gang tấc sau cú đầu tiên, tôi đứng dậy, vội vã nhảy liên tục để tránh cú thứ hai. Tôi di chuyển từ cành này sang cành khác, nhanh như kiểu nhảy tám thuyền.

《Ngươi chạy nhanh thật!! Ta nhớ đã đánh cho ngươi tàn phế, không còn cử động nổi mới phải……!!》

Thần rắn bực tức đuổi theo bóng dáng tôi. Nó nhìn chằm chằm như nhắm mục tiêu. Tên này… sắp ra chiêu sao!?

Ngay khi ánh sáng chói loà phun ra từ cuống họng nó, tôi cũng giải phóng luồng hơi nước tích trữ trong ốc tù và.

Tia sáng quét ngang xung quanh. Tôi nén hơi nước trong tù và, rồi phóng ra, biến nó thành một quả tên lửa. Tôi lao thẳng về phía con rắn. Tia sáng hủy diệt nội các từ chức là một chiêu thức diện rộng. Rõ ràng nó không thể nhắm vào kẻ đã lọt vào khoảng gần. Vì thế…!!

《Ngây thơ!!》

「!?」

Ngay lúc đó, con rắn mở con mắt thứ ba trên đỉnh đầu. Ánh nhìn ấy khiến thân thể tôi cứng đờ, trái ngược hoàn toàn với ý chí.

(Quyền năng……!!)

「Cóc bị rắn nhìn chằm chằm」, cụm từ ấy lướt qua đầu tôi. Cơ thể tôi như hóa đá, mất cảm giác. Chắc chắn là quyền năng liên quan đến trói buộc. Nhưng, nhưng mà…!!

「Xin lỗi nhé, ta không đứng im cho ngươi đâu……!!」

《!?》

Cơ thể tôi vẫn lao tới con rắn mà chẳng hề hấn gì. Tiếng nổ vang lên từ phía sau, có lẽ là cái đuôi định nghiền nát tôi khi tôi không thể cử động. Tiếc thay, nó trượt.

Và không có đòn tấn công tiếp theo. Con rắn rõ ràng dao động, động tác thiếu chính xác. Tận dụng cơ hội, tôi phóng thêm hơi nước, lao thẳng tới mặt nó.

Cược trận này…!!

《Nuu!!?》

Tôi lao tới với tốc độ tiện cậm âm thanh, con rắn mở to mắt, vội vã lắc mạnh cơ thể. Thanh đoản đao sượt qua đỉnh đầu nó, cắt đôi con mắt thứ ba. Thoáng chốc, tôi đã vượt qua phía sau, tặc lưỡi.

「Khốn kiếp!! Chết tiệt!!?」

Nó quay đầu phun tia sáng, tôi liền tránh nhờ chút hơi nước còn sót lại. Tránh được, nhưng đó cũng là hết. Lượng hơi cuối cùng đã cạn sạch.

Tôi chọn điểm đáp xuống cụm cây trồi khỏi mặt suối. Tiếp đất, lăn tròn giảm chấn, rồi rơi tõm xuống nước. Tôi nhanh chóng trồi lên, lập tức rút đoản đao, thủ thế chờ đòn kế tiếp của con rắn.

Nhưng dự liệu lại bị phá vỡ.

《Không chịu tác động của Xà Quỷ Nhãn? Vô lý. Chuyện đó sao có thể……?》

Ngẩng đầu, tôi thấy con đại xà với vẻ mặt kinh ngạc, như thể không tin vào mắt mình.

《Dù đã sa đọa, không biến thành đá thì còn tạm chấp nhận, nhưng ngay cả trói buộc cũng vô hiệu…… là do đặc tính thân thể ngươi sao? Không…… không phải vậy……》

Quyền năng không có tác dụng, điều ấy khiến nó bối rối. Cái mất đi không chỉ là con mắt thứ ba, mà còn cả sự tự tin. Song, đúng chất thần cách, nó nhanh chóng bình tâm, tiếp tục phân tích.

《Ngươi tránh được cả đòn công kích từ ngoài tầm mắt? Điều đó không thể. Lẽ nào ngươi có mắt mọc sau lưng à?》

Đòn quất đuôi được bao bọc bởi dịch thể để hấp thụ âm thanh quả thật là không phát ra tiếng động. Ngay cả ngũ quan trở nên nhạy bén đến cực hạn của tôi cũng không thể nhận thức trọn vẹn. Ấy vậy mà tôi đã né được. Dù chẳng hề nhìn. Chính điều đó khiến con rắn phải nghi hoặc.

...Không ổn rồi.

「Hừ, mọi sự quá tin tưởng đều chẳng tốt đẹp gì đâu. Phải biết lượng sức mình chứ」

《……》

Trước sự khiêu khích, con rắn không nổi giận mà chỉ giữ im lặng. Thế này thì... linh cảm chẳng lành.

《……Là dối trá. Ngươi đang che giấu điều gì đó, đúng không?》

Ngay cả đòn tập kích đầu tiên cũng bị nó ung dung phát hiện, thì cái lý do qua loa thế này dĩ nhiên chẳng thể nào lừa được. Chỉ trong thoáng chốc, đại xà đã nhìn thấu sự thật.

《……À, ra vậy. Thì ra là thế》

Rồi nó điềm tĩnh suy xét, bao quát toàn cục, mở rộng tầm nhìn, và Thần Xà đã nhận ra. Đã nhận ra hết thảy.

Đúng vậy. Quả thật tôi đã dùng dây thừng siết chặt toàn thân để chống đỡ, để cường hóa. Nhưng dẫu thế, mọi sự vẫn thiếu hụt. Chỉ bấy nhiêu thì tuyệt đối chẳng thể phản ứng kịp với tốc độ của đại xà. Huống chi, với thương tích từ đòn tập kích đầu tiên, vốn dĩ tôi chẳng thể nào cử động ra hồn mới phải. Mới phải như thế.

Vậy nên, ở đó hẳn phải có bí mật, có cơ quan. Và bí mật đã bị vạch trần. Thủ đoạn thắt dây hình mai rùa đã bại lộ. Vậy còn cơ chế thì sao?

「...!!?」

Ở phía chân trời, trên đỉnh núi cao tầm nhìn quang đãng, cô ấy đang ẩn mình. Che giấu khí tức, không ngừng dõi theo toàn bộ diễn biến này. Dõi theo, và liên tục「điều khiển」. Vừa nghe tín hiệu, vừa nắm rõ tình hình qua chiếc tù và trong tay.

Bằng dị năng, từ nơi xa xăm ấy, cô ấy vẫn không ngừng「điều khiển」thân thể tôi. Cô chính là tiểu thư Inaba của nhà Karatsugu. Đón lấy ánh nhìn hướng tới, dù chẳng cần quyền năng cũng vẫn nín thở trong sợ hãi, tay siết chặt dị vật làm môi giới dị năng, gương mặt tràn ngập bối rối và lo âu.

「Đừng… khinh thường ta…!」

Nắm chặt cây giáo khổng lồ, vật xúc tác của 『Kushiina/Khu sứ vi nã』, cô ấy vẫn quyết liệt nghênh địch trong tình cảnh tuyệt vọng.

「Đồ ngốc, mau chạy đi!! Hãy lợi dụng tôi mà chạy điii!!」

Tôi gầm lên qua ốc tù và. Cô ấy khẽ run lên, nhưng lập tức hiểu rõ ý đồ. Vừa thoái lui ra sau, vừa thực hiện điều đó. Thân thể đau đớn đến mức như muốn bật khóc, song tách rời khỏi tinh thần đang quằn quại của tôi, cô ấy vận động hết toàn lực.

Nén chịu tiếng gào của thân xác, tôi lao thẳng về phía đại xà. Áp sát. Phải tranh thủ thời gian cho Inaba thoát khỏi nơi này. Phải làm cho bằng được. Đó chính là phương cách để tôi, với thân thể rách nát này, còn có thể tiếp tục chiến đấu. Và đó cũng là trách nhiệm của kẻ đã kéo cô ấy vào chiến tuyến.

《Đồ ngu!! Ngươi đã sa vào bẫy rồi!!》

Ngay tức khắc, nó xoay đầu khỏi tiểu thư Inaba, chĩa thẳng vào tôi. Cái đầu xoay chuyển cùng âm thanh rợn người, chỉ có loài rắn mới có thể làm được. Trực diện đối mặt. Hàm rắn há to đến mức như muốn rách toạc, nơi cổ họng đã rực sáng hào quang.

Trong chiếc tù và không còn hơi nước. Cảm giác về cái chết lướt qua đầu tôi. Thời gian như chậm lại, như một chiếc đèn kéo quân.

……Một vật nhỏ bé, mảnh mai, vương máu đỏ li ti rơi xuống.

「Eh…?」

Chưa kịp nhận ra đó là gì, trước mắt tôi đã bùng lên ngọn lửa xanh nhạt. Một bức tường lửa, trở thành lá chắn của tôi. Che chở tôi khỏi tia sáng kia.

「Cái quái gì…!!?」

「Xin lỗi… Ta đến muộn rồi sao?」

Khi tôi còn đang bàng hoàng, ngay trước mắt là gương mặt nghiêng kiêu hãnh đến rực rỡ, của nàng tiểu thư thanh mai trúc mã bước ra từ biển lửa hủy diệt, được ánh lửa chiếu sáng trông thật uy nghiêm…

-

Giữa lúc nơi cấm địa đang diễn ra một trận chiến ác liệt, chốn này lại tĩnh lặng đến lạ thường. Một sự im lặng tuyệt đối.

「Hừm……」

Tại dinh thự trên cây, trên đài của tòa cung điện treo lơ lửng, Trung nạp ngôn đang trong cảnh bị giam giữ, vẫn ung dung nhấp ngụm trà rồi khẽ thở dài. Ông vừa thở ra vừa đưa mắt ngắm nhìn thiên nhiên hùng vĩ trải rộng trước mắt.

 

Cầm bút trong tay, ông bắt đầu ghi vài câu thơ.

「‘Chim trong lồng, chẳng đặng đừng, như ếch trong giếng’…… Ừm. Không được rồi. Thật chẳng mấy tao nhã」

Ngâm một câu, rồi lại tự thấy ngán ngẩm với cái tài thơ ca chẳng ra gì của mình. Chốn triều đình, đó cũng là một khiếm khuyết khiến người đời tiếc thay cho vị công khanh này. Có kẻ còn đồn rằng chính vì thế mà con đường thăng tiến lên Đại nạp ngôn của ông bị chặn đứng… nhưng rốt cuộc cũng chỉ là lời đồn mà thôi.

「Đạo trà thì ta am tường, nhưng cái lối sáng tác này quả thực, thay vì thưởng thức có lẽ chỉ nên dừng ở việc tiêu dao mới phải」

Cứ đem bảo vật bày biện, làm theo đúng quy củ thì còn được. Nhưng những thứ cần trí tưởng như thơ ca, hội họa, văn chương… lại là điều mà lão già này không hề giỏi giang. Thuở thiếu niên, cái tính khí thô bạo chẳng khác mấy võ sĩ quê mùa khiến ông bị coi như kẻ phá rối.

Nhờ vậy mà khi dám cầu hôn đệ nhất tiểu thư kinh thành, ông đã bị khước từ lạnh lùng, viện cớ sính lễ vô lý để gạt bỏ. Nhưng nhớ lại chuyện cũ, lão chỉ cười sảng khoái.

「Giờ tuổi đã cao, chẳng hiểu sao ta lại càng hay hoài niệm chuyện xưa. Quả thật chẳng thể thắng nổi năm tháng…」

Nói rồi, ông lại nhấp ngụm trà. Thở ra một hơi dài, tay bốc lấy bánh ngọt, rồi như trò tiêu khiển lại nghĩ ra câu thơ kế tiếp. Quả thực là một khắc thanh nhàn, tao nhã.

……Thế nhưng, từ bóng tối của rừng già bao quanh dinh thự trên cây, từng thân hình khổng lồ của lũ quái vật lần lượt hiện ra.

「Hừm. Là thứ gì đây?」

Chẳng màng đến đám quái vật đang bao vây cung điện, lão nhân vẫn nhấp trà, thong thả hỏi, hướng về khoảng không phía sau nơi chẳng thấy gì cả.

『……Ồ? Ngài đã nhận ra rồi sao? Vì cớ gì vậy? Ngài vốn chỉ là một con khỉ bình thường kia mà?』

Từ trong ảo thuật hiện ra, con hồ ly vàng tám đuôi cất lời, khéo léo trộn lẫn giữa giễu cợt và ngờ vực. Thực tế, nó vô cùng tự tin vào thuật pháp của mình, nên sự nghi vấn ấy cũng là lẽ đương nhiên.

「Không có gì to tát. Ta chỉ học từ lời dạy của cổ nhân mà thôi… Khi yêu quái cố tình lộ diện, điều đáng cảnh giác nhất chính là góc chết. Có đúng thế không?」

『……』

Đó là lẽ thường hiển nhiên. Lũ quái vật chuyên dùng thủ đoạn hèn hạ, đánh lén, tập kích bất ngờ, làm sao có chuyện đường hoàng lộ diện. Huống chi, đã xâm nhập được đến đây, chúng không thể chỉ là thú thường, và việc chúng xuất hiện hẳn phải có ý đồ. Suy nghĩ như vậy là điều tất yếu.

『……Một con khỉ mà dám thử ta sao?』

Hồ ly run lên vì nhục nhã. Bị lừa bởi lời nói dối của con người, để rồi ngu ngốc lộ diện, nó tức điên lên. Con quái vật mang hình dạng con người trừng mắt nhìn Trung Nạp Ngôn đầy hiểm độc.

『Dám trêu ngươi ta, ngươi phải trả giá đấy! ……Ta sẽ lột da ngươi khi còn sống!!』

Giọng nữ ngọt ngào ban đầu biến thành tiếng gầm gừ hung tợn của dã thú. Ngay lập tức, một Tengu từ trên trời lao xuống, chắn trước Trung Nạp Ngôn để bảo vệ. Nhưng trong tình thế này, đó chỉ là một sự hỗ trợ vừa đáng tin, lại vừa mong manh.

『Ta biết ngay là có kẻ đang ẩn nấp!! Tự mình đến nạp mạng, đúng là đồ ngu xuẩn!!』

Cười nhạo, hồ ly nhảy bổ tới. Tengu phản ứng nhanh. Đối phương là quý nhân của loài khỉ, nên việc có vệ sĩ kiêm người giám sát là điều hợp lý.

Nhưng dù Tengu có thiên phú vượt trội, chúng cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng, bị giam cầm trong cấm địa từ lâu. Kinh nghiệm chiến đấu thì chẳng có, trường đời cũng chưa từng nếm trải.

Lực lượng lại ít ỏi. Trái lại, yêu hồ tự tin tuyệt đối vào kinh nghiệm phong phú của mình. Ả chỉ thấy đây là một món đồ chơi để hành hạ.

『Ta sẽ dạy dỗ ngươi, đổi lại, ta sẽ vặt sạch lông ngươi!!』

Ả lao tới. Thanh naginata của Tengu vung lên. Lưỡi dao cắm vào đầu hồ ly. Nhưng ả biến mất. Ảo thuật. Với gương mặt méo mó, hồ ly vàng từ phía sau lao vào Tengu. Hoàng Hoa Hồ Ly cười, cười, rồi lại cười nhạo khi Tengu mắc bẫy.

「Thật đúng là, loài yêu quái lúc nào cũng nghĩ mình ngoại lệ, ngốc nghếch hết chỗ nói」

『Ah!? Guh……!?』

Từ sau lưng, giọng mắng chửi lạnh lẽo vang lên. Bối rối và kinh hãi đồng loạt ập đến. Ả bị đánh văng ra, phá tung bức tường dinh thự.

『Gah!!? Cái… gì……!?』

Từ đống gạch vỡ vụn, hồ ly lảo đảo đứng lên, máu chảy đầm đìa trên trán, miệng thốt ra những lời rối loạn. Ả chẳng thể hiểu nổi chuyện gì vừa xảy đến.

「Khoảnh khắc không được phép lơ là nhất chính là khi cho rằng đã hạ gục đối thủ… Lời dạy của người xưa thật đáng quý. Nhất là khi trước mắt ta có ngay một tấm gương minh chứng」

Một cơn gió xoáy lướt qua. Những chiếc lông đen vũ lộng. Chợt nhận ra, toàn bộ tay sai ẩn nấp xung quanh đều đã bị tiêu diệt. Từng thi thể khổng lồ đổ sụp. Kẻ đột nhập vung tay phủi sạch vết ướt. Vệt đỏ bắn tung trên sàn.

『Ngươi… chính là tên khi đó…!!?』

「Lâu rồi không gặp nhỉ. Vậy thì, hãy để ta đáp lễ một phen… Dù hơi có phần ích kỷ, nhưng ta sẽ không nương tay đâu」

Vừa ngấu nghiến dữ dội thứ chất lỏng trong những túi cao su quấn quanh thân thể, bán yêu trừ yêu sư cất tiếng gằn.

Khuôn mặt đỏ bừng, ra vẻ bình thản nhưng lại méo mó đầy tàn khốc, khóe môi hé lộ nanh trắng nhọn hoắt…