Toàn bộ đều đã mục nát trong thảm cảnh thê lương. Sụp đổ, hoang tàn, tiêu điều. Theo đúng nghĩa đen thì tất thảy đã bị hủy diệt.
Mạch linh khí tràn đầy ân huệ, trải rộng trên những dãy núi cao vời vợi hiểm trở. Cao nguyên nơi ấy lẽ ra phải là vùng đất an cư.
Tuy đất đai không rộng, nhưng vẫn dư sức ban tặng vụ mùa nuôi sống chưa đến trăm nhân khẩu trong thôn. Phần lớn yêu quái hung hãn cũng chẳng dại gì trèo lên dãy núi cheo leo hiểm trở. Ẩn thôn nép mình nơi núi non trùng điệp… là một trong số ít ỏi những vùng đất an toàn cho con người.
Dĩ nhiên, dẫu có thể qua mắt thú dữ dưới đất, thì cánh chim yêu quái trên trời vẫn là mối họa khó nhằn… nhưng cũng chẳng đáng lo. Bởi lẽ những yêu quái cường đại đâu ở lại lâu nơi khan hiếm mồi ngon, còn đám nhỏ bé tầm thường thì đã có「nàng」lo liệu.
「Nàng」được cặp vợ chồng già trong thôn nhặt về. Nơi chân núi phía dưới chân núi, ông lão đã cưu mang đứa bé dị hình bị vứt bỏ, để rồi bà lão nâng niu nuôi lớn. Một đứa trẻ chẳng chung huyết thống, thậm chí chẳng chung giống loài, thế nhưng vẫn được thương yêu như cháu ruột.
Mang thân phận khác người, từ thuở ấu thơ nàng đã sở hữu sức mạnh phi thường trong thôn, thế nhưng vẫn được yêu mến. Dần dà, nàng gánh vác trách nhiệm giữ làng. Với sức mạnh ấy, nàng trấn áp đám yêu quái hỗn tạp, đôi khi còn xuống núi hái rau rừng, trái cây, dược thảo về cho thôn.
Cô bé dị hình tuổi mới chừng mười tuổi chưa hề hoài nghi điều đó, mà trái lại, trong lòng còn tràn ngập tự hào. Chỉ cần ông bà nuôi dưỡng mình vui mừng, chỉ cần mọi người trong thôn vui mừng, chỉ cần bản thân có thể bảo vệ nơi này, thì chẳng còn gì sánh bằng hạnh phúc ấy.
Dẫu mỗi ngày đều mang trên mình thương tích, dẫu ngoài bổn phận của thôn nàng chưa từng rời khỏi căn lều của ông bà, dẫu đối với thế gian bên ngoài nàng là kẻ chẳng ai hay biết… thì vẫn vậy, nàng thật sự đã sống trong hạnh phúc.
Ấy chẳng phải bi kịch. Trong cõi đời vô thường, tàn nhẫn, chỉ biết lấy mạnh hiếp yếu mà làm lẽ sinh tồn này, đó không hề là vô lý hay giả dối. Ít ra nàng vẫn có cái ăn, có người chăm sóc, có cả những món quà vặt. Thế thôi cũng đủ khiến nàng hạnh phúc hơn phần lớn nhân thế rồi.
… Bi kịch thật sự, chính là khoảnh khắc này đây.
「Ah, uu, a…?」
「Nàng」chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy đến. Điều cuối cùng lọt vào mắt là ánh sáng. Là sức nóng. Là luồng gió lốc. Và chỉ trong chớp mắt, tất cả hóa thành tro bụi. Thôn làng tan nát, những gương mặt quen thuộc biến thành từng khối thịt nhầy nhụa chẳng phân biệt nổi. Ông bà nuôi dưỡng nàng cũng chẳng khác, thân thể vỡ nát rải rác chẳng còn hình hài.
Cuộc tử chiến của hai vị thần cách xa tận phương Bắc, quanh đại linh mạch, một trận chiến vĩ đại đủ để nghìn năm sau còn được truyền tụng như huyền thoại. Thế nhưng chỉ một mảnh tàn dư trong vô số luồng oanh kích ấy đã chấm dứt tất cả. Chú chim nhỏ bé này chẳng thể nào biết được. Cũng chẳng cần biết.
Thời gian còn sót lại của「nàng」, cũng chẳng dài lâu nữa…
「A-ah… ah…」
Tiếng rên rỉ bật ra từ thân hình bé nhỏ bị thổi bay bởi sóng nổ. Đôi cánh rách nát, lông vương vãi tả tơi, một cánh tay gần như bị xé lìa.
Từ chỗ đứt lìa, dòng máu đặc sánh đỏ đen không ngừng rỉ ra. Trông hệt như quả dâu rừng bị bóp nát, nàng nghĩ thế. Vết thương chẳng còn đau mấy, có lẽ do cảm giác đã tê liệt. Thân thể bị va đập dữ dội, khắp mình mẩy chỉ còn sót lại dư vị của đau nhức âm ỉ.
A, mình sắp chết rồi… Nàng cảm nhận điều đó vô cùng tự nhiên, và chấp nhận. Tâm trí non nớt lạ thay lại bình thản đến đáng sợ. Có lẽ bởi chính sự ngây thơ ấy.
Trẻ nhỏ nào biết thế nào là nỗi kinh hoàng thật sự của cái chết. Ngây dại, vô tri, trong sáng. Ý chí chưa từng trải chẳng nhận ra có vô vàn thứ vặt vãnh nặng nề hơn cả mạng sống, chẳng hay ý nghĩa và sức nặng của cái gọi là quyết tâm. Và thế là dễ dàng đặt cược cả sinh mệnh.
Nàng đã mất đi tất cả, ngay cả bóng dáng kẻ thù cũng chẳng kịp trông thấy. Nếu có một kẻ địch rõ ràng, có lẽ nàng đã bùng cháy trong ngọn lửa báo thù. Nhưng đáng tiếc, đây lại chẳng khác nào thiên tai. Lấy gì để mà hận thù? Chỉ còn biết oán trách số mệnh.
「Ugh…」
Trong nỗi đau, nỗi buồn, cô độc và trống rỗng, nàng lê lết thân mình. May thay, có một gốc cây chưa bị cuồng nộ quật ngã, để nàng có thể tựa vào.
Phải chăng đây là cây ăn quả bằng tuổi nàng? Ông từng nói mùa này đáng lẽ sắp có quả… Giờ thì, ngay cả lá cũng chẳng còn. Chỉ trơ cành khô trọc lốc như đầu hói.
「uh…」
Cảm giác khó tả xé nát lồng ngực khiến「nàng」mờ mịt đưa mắt nhìn lại cảnh tượng xung quanh.
Chỉ còn lại quang cảnh thôn làng tiêu điều, tan biến quá đỗi chóng vánh…
「…」
Chẳng còn lời nào, thậm chí tiếng rên cũng cạn. Dưới bầu trời u ám, cảnh làng hiện ra, nhà cửa, kho lẫm, tất cả đều bị thổi bay. Chuồng gia súc sụp nát, ngựa bò vỡ nát nằm rải rác khắp nơi. Ruộng đồng mà dân làng dốc sức cày cấy thì giờ cháy trụi, cỏ dại cũng chẳng còn.
Không còn gì. Chẳng còn gì hết. Tất cả ký ức đều hóa tro tàn.
Những người từng cứu rỗi nàng. Những người nàng từng quen biết. Ngay cả những bóng hình trong ký ức, tất cả đều cháy rụi. Tất cả đều mất. Không còn ai, không gì còn để nhớ. Rồi một ngày nào đó, chính sự tồn tại này cũng sẽ bị xóa nhòa, chẳng lưu lại hình bóng.
Tất cả, tất cả… và rồi hẳn rằng, cuối cùng ngay cả bản thân nàng cũng sẽ như thế…
「…」
Ý thức phai dần. Thân thể dần lạnh. Tầm nhìn mờ mịt. Có lẽ do xuất thân, nàng chẳng dễ dàng chết đi, nhưng cái kết vẫn cứ tiến gần từng khoảnh khắc. Nàng chẳng còn sức lực hay phương tiện nào để níu giữ nữa…
「Thảm thật. Tất cả đều chết sạch cả rồi.」
Nghe bề ngoài thì đó là một giọng nói thản nhiên đến mức vô lo.
「Agh…uu…?」
Không biết đã bao lâu trôi qua. Trong cơn mê loạn,「nàng」thấy một bóng người. Trên thân là chiếc áo choàng rách nát, bên trong khoác trang phục núi rừng phủ một lớp lông dày. Người đó là một chàng trai trẻ, trông như thiếu niên. Y ung dung dạo bước trên mảnh đất cháy đen từng là ngôi làng.
「Rõ ràng là chỗ này khéo léo nằm sau lưng núi cơ mà. Núi bị khoét toạc ra như vậy, đúng là chẳng buồn cười chút nào… Này, Isuzu, bên đó thế nào?」
「Không ổn. Chẳng còn căn nhà nào nguyên vẹn. Người sống sót e rằng cũng chẳng có.」
Giọng nam thanh niên vừa dứt, liền có thiếu nữ cất lời đáp lại với vẻ cung kính, lễ độ, đến mức toát lên sự trang nghiêm. Nàng lớn tuổi hơn「nàng」đôi chút, trong cảnh loạn thế vẫn giữ dáng vẻ sạch sẽ, ăn vận cầu kỳ, song trông chẳng khác nào một cô bé gắng gượng làm người lớn. Trên lưng cõng theo hành lý nặng nề, nàng vội vã chạy đến bên chàng trai.
「Ra vậy. … Mitsurugi, bên phía ngươi thế nào? Có phát hiện gì không?」
「Ruộng đồng cũng đã xem qua rồi… vẫn vô vọng. Quả nhiên cả thảy đều bị cuồng phong thổi bay. Đừng nói đến bóng người, ngay cả gia súc cũng chẳng còn.」
Sau lưng cô gái gánh hành lý, một gã khổng lồ với mái tóc màu sắc dị thường xuất hiện. Thân hình cường tráng, trên lưng vác một thanh đại kiếm chói mắt, dáng dấp chẳng khác nào một võ nhân thực thụ. Với giọng trầm khàn đặc biệt, gã hướng về phía thanh niên cất tiếng.
Ấy là một thanh âm thẳng thắn, tràn đầy kính trọng.
「Ra thế. Cũng phải thôi. Ngay cả lũ quái vật dưới chân núi cũng bị nghiền nát thành thịt vụn cơ mà. Chỉ riêng sức chấn động thôi cũng đủ tiễn người ta về chín suối rồi.」
Nam thanh niên nhún vai cười nhạt. Giọng điệu như thể chỉ đang xác nhận một sự thật đã quá hiển nhiên. Rồi y ngẩng đầu nhìn xa xăm.
「Cách xa như vậy mà dư âm thôi đã thành ra thế này. Thật chẳng còn gì để đùa… Tên điên đó, còn bảo đi quan sát à? Nghĩ mình đi ngắm cảnh chắc? Như thể nhào vào bão tố hay sóng thần để dạo chơi vậy.」
「Địa hình với hệ sinh thái hẳn sẽ thay đổi nhiều. Có lẽ bản đồ cũng phải chỉnh sửa lại. Sau này xin chép lại phần ghi chép của ngài.」
Chàng thanh niên thở dài, còn cô gái gánh đồ đáp lại với giọng nặng nề.「Nàng」nghe thấy chàng thanh niên lẩm bẩm nhỏ,「À, không phải ý đó…」Hình như giữa hai người có một sự khác biệt lớn trong cách nhìn nhận.
「…A-ah…」
「Nàng」không rõ vì sao mình lại cất tiếng. Đáng lẽ đã từ bỏ sự sống, đáng lẽ chẳng còn ý nghĩa gì để gọi với, vậy mà vẫn muốn lên tiếng. Đốm sáng nhỏ bé của khát vọng sinh tồn. Như kẻ ngu si nắm lấy sợi tơ nhện từ trời cao buông xuống, bấu víu vào niềm hy vọng. Một nỗ lực kháng cự lại cái chết.
「Chúng ta đi thôi. Đập chắn đường núi cũng bị sóng xung kích phá hủy rồi. Chẳng bao lâu nữa lũ yêu quái sẽ mò lên đây.」
「Nhà của tộc trưởng cũng đã kiểm tra, chẳng có gì đáng giá. Ở lại thêm cũng chẳng ích gì. Rút lui vẫn là lựa chọn khôn ngoan.」
Gã khổng lồ, thiếu nữ, cả hai đều khuyên nhủ. Nam thanh niên ngẩng nhìn bầu trời mù mịt tro bụi, đưa tay gãi đầu, than thở,「Lại thêm một đối tác giao dịch bị xóa sổ. Quả là thời buổi khó khăn.」Thiếu nữ vội vàng an ủi, gã khổng lồ cảnh giác trấn thủ bốn phía. Ba người chuẩn bị rời khỏi ngôi làng.
Đừng đi! Xin đừng đi! Tôi ở đây! Tôi vẫn còn sống!「Nàng」gào thét, khẩn cầu. Muốn gọi, muốn van xin. Nhưng những gì thoát ra chỉ là tiếng thở yếu ớt như hơi bị rút cạn. Âm thanh không đến được. Bóng người cứ xa dần. Xa dần… Tầm nhìn nhòe đi. Nàng cố sức cất tiếng gọi. Cố đưa tay với theo.
Hy vọng… đang rời bỏ nàng. Từng chút một, tuột khỏi lòng bàn tay…
「…」
Cánh tay đưa ra hạ xuống. Đã chẳng còn chút sức lực nào để nâng lên. Cả đôi mi cũng chẳng thể gắng gượng mở ra…
Trong hư vô. Trong bóng tối. Trong tuyệt vọng mịt mù nàng chìm dần. Vận mệnh tăm tối chẳng thể trốn thoát. Và nàng, như tan chảy ra, buông bỏ ý thức của chính mình…
「Tỉnh rồi à? Kêu cứu thì phải gào to lên chứ, nhỏ xíu thế ai mà nghe được… Này, ăn không? Ta mượn được từ làng của ngươi đấy.」
Khi「nàng」tỉnh lại, trước mắt nàng là bóng dáng「anh」, ngồi bên ánh lửa bập bùng.
Thứ hắn chìa ra, trên khuôn mặt rạng rỡ không chút vướng bận, là một quả đỏ nhỏ bé.
Ấy hẳn là ký ức về cuộc hội ngộ quan trọng nhất trong đời「nàng」…
-
「……」
「Nàng」khẽ vuốt thân đại thụ vươn cao như muốn chạm đến tận trời xanh, để rồi hồi tưởng lại một thuở xa xăm, ký ức tựa như từ nửa thời đại Thần minh.
Ấy là hồi ức vừa thân thương, vừa mỹ lệ, vừa mong manh, và cũng là ảo ảnh chẳng thể bao giờ quay trở lại nữa… Một hồi ức đã hun đúc nên con người「nàng」, cũng là lý do để「nàng」vẫn còn lưu lại nơi trần thế hôm nay.
「……」
Không nói lời nào,「nàng」lại lần nữa vuốt ve thân đại thụ. Nhờ ân huệ của linh mạch mà sống vượt xa tuổi thọ vốn có, nơi thân cây khổng lồ ấy, khi chạm tay vào, lớp vỏ sần sùi in hằn vết cháy khô khốc rơi từng mảng. Nàng vươn tay, kéo về phía mình những quả chín vẫn còn sai trĩu cành. Nàng vuốt ve. Nàng hái xuống. Nàng ngửi. Nàng liếm thử. Nàng đặt môi hôn. Mùi hương ngọt ngào, vị ngọt lẫn chua dịu tràn ngập các giác quan…
Trong tĩnh lặng, nàng chìm vào giấc mộng quá khứ, lặng yên…
「……」
Không hận. Không thù. Không oán. Không một chút mảy may. Thứ cảm xúc ấy vốn chẳng thể tồn tại. Đó chẳng phải là lời dối trá. Những ngày tháng rực rỡ ấy tuyệt đối không thể là hư ngụy.
Phải. Nếu như trong lòng còn tồn tại điều gì, thì hẳn đó chính là…
「Cẩn thận một chút…!!」
「Ồn quá! Cứ im đi…!!」
…Trong tĩnh mịch, âm thanh ồn ào lại vang vọng từ trên cao. Ngước nhìn lên, thấy bọn Tengu đang treo lủng lẳng con người bay qua trời, vừa bay vừa cãi cọ om sòm.
「Ta đã nói rồi, phải tiếp đãi khách tử tế hơn chứ…」
Nhìn theo bóng dáng chúng biến mất về phía kho lẫm trong thôn, nàng khẽ thì thầm. Giọng nói trong trẻo, mang chút mỏng manh, tựa như sẽ tan biến vào không khí thanh khiết kia.
「……」
Người phụ nữ cụt một cánh tay, thoát tục đến mong manh, tiễn mắt nhìn một đứa con gái rời đi, khẽ khàng buông một tiếng thở dài.
Để rồi, sau bao lâu, lại một lần nữa thả hồn suy tư về vận mệnh mai sau…
-
Trong kho của bọn Tengu chứa nhiều chú cụ vượt ngoài dự liệu. Từ những món hạng thấp có thể tìm thấy trong dân gian, cho đến những bảo vật thượng phẩm mà ngay cả các danh tộc trừ yêu cũng hiếm khi được diện kiến… điểm khác biệt duy nhất, là toàn bộ đều là vật chưa từng thấy ở Phù Tang quốc. Thậm chí trong nguyên tác hay bất kỳ loại tư liệu nào khác cũng hầu như chưa từng nhắc đến.
Theo lời nữ Tengu, trong số chúng còn tồn tại một nhóm tương tự các chú cụ sư. Nói cách khác, đây là sản phẩm nội địa, tự chế tự dùng, hoàn toàn không lưu thông. Nực cười thay, 「đặc sản địa phương」 vậy mà chất lượng lại vượt xa những món phổ biến của Phù Tang. Quả thật, nghĩ đến mới thấy, luật chống độc quyền là cần thiết.
…À, cũng có thể đơn giản chỉ là nhờ chất lượng nguyên liệu tốt hơn mà thôi.
「Ta nói trước, thứ cho ngươi mượn không phải mấy món quý giá kia đâu đấy?」
Tengu vừa chỉ vào những bảo vật hiển nhiên giá trị như tích trượng, naginata danh phẩm, hay kiếm Phù Tang.
「Biết rồi. …dù sao thì cũng chẳng có ích gì, đúng không?」
Nếu không phải là đòn đánh mang thần khí hay thần lực thì chẳng thể gây thương tổn, vậy thì những món binh khí trưng bày lộng lẫy kia cũng khác gì gậy gỗ. Thậm chí, càng tinh xảo càng dễ bị đối phương cảm nhận khí tức.
「Khá hiểu chuyện đấy. …Đúng rồi. Ví dụ, thứ hợp với ngươi là cái wagesa này.」
Nói rồi, hắn đưa ra một wagesa… trông gần giống một chiếc khăn choàng, vật trang sức trong tăng phục… song hiển nhiên không phải đồ tầm thường.
Sắc xanh non dịu nhẹ, trên đó thêu họa tiết lá gai. Chất liệu dường như là lụa? Hiệu quả hẳn là…
「Gọi là trừ tà thì nghe mơ hồ quá. Cụ thể là làm suy giảm khí tức linh lực. Đối phó với tiểu yêu thì ổn, chứ trước thần cách thì… chắc ngươi cũng đoán được rồi.」
Ý lời ám chỉ của Akabou là, nếu thật sự hữu hiệu, số Tengu bị nuốt chửng hẳn phải ít hơn.
「Có còn hơn không. Ngoài ra còn gì khác?」
「Ừm… cái này thì sao?」
Đón lấy món bị ném qua, phát ra tiếng leng keng, một chuỗi tràng hạt. Nhìn hình dạng thì hẳn là niệm châu đa giác.
「Công dụng?」
「Tinh thần. Nó giúp xua tan tạp niệm khó chịu. Nói cách khác, cũng coi như chú cụ thôi miên nhẹ.」
「Nghe nguy hiểm thật… uo?」
Tôi chau mày, nhưng ngay sau đó lại bình tĩnh đến khó tin đón lấy cú đá xoay trời giáng. Một đòn khá mạnh, vậy mà tôi chẳng chút hoảng hốt, thản nhiên tiếp chiêu gọn gàng. Tỉnh tâm như nước, nhịp tim vẫn bình ổn, suy nghĩ trong suốt. Khi tôi liếc nhìn ả Tengu, ả chỉ thản nhiên rút chân lại như chẳng có gì.
「Thấy hiệu quả rồi chứ?」
「Trình diễn khó ưa thật…」
Trước lời điềm nhiên kia, tôi cố ý nhăn mày, hậm hực đáp lại. Chết tiệt. Ngay cả cơn giận cũng bị coi là tạp niệm.
「Tháo nó ra thì cảm xúc dồn nén ào ạt ập tới, chuyện đó không có đâu chứ?」
「Bọn ta cũng dùng, ai lại gài trò ngu ngốc thế?… Nhưng mà, nghe cũng thú vị nhỉ, cái bẫy đó…」
「Không nên nói ra mới phải.」
Thấy ả Tengu thật sự ngẫm nghĩ, tôi hối hận vì đã lỡ mở miệng. Nhưng ả chỉ nhếch môi cười lạnh, lại đưa thêm vài món chú cụ khác cho tôi.
「Cái này, cái này… và cả thứ này nữa chăng?」
Chạy thằng là sợi dây thừng dệt từ lông yêu quái, từng dùng để trói tôi và Hina. Với tôi, chúng chỉ cho bản rút ngắn khoảng mười sáu thước. Nguyên bản vốn là công cụ leo núi chứ không phải trói buộc. Giáp tay và giáp chân cũng được thay bằng loại do Tengu chuẩn bị, đặc biệt giáp tay được dệt từ sợi sắt mảnh như chỉ, hoàn toàn vượt trội so với đồ tôi có.
Nhưng nổi bật nhất là chiếc ốc tù và. Không lớn lắm, song được sơn mài đen bóng, giữa số chú cụ cho mượn thì đây chính là món đặc biệt nhất.
「À, chờ chút. Cái này hàng mới tinh. Trước hết phải làm nó cộng hưởng đã.」
「Cộng hưởng?」
Nói rồi, Akabou đem tù và của mình chạm vào cái vừa đưa cho tôi. Âm thanh lanh lảnh như kim loại vang lên.
「Đấy, áp tai vào lỗ đi.」
Cô ta ra lệnh, đẩy cái loa tới. Tôi làm theo, áp tai vào, nghe thấy giọng nói vô tư,『Alo, nghe rõ chứ?』
「Giao tiếp tầm xa à.」
Tôi nhìn từ cái loa trên tay sang nữ Tengu, đang áp miệng vào loa của mình như megaphone, để xác nhận.
「Chính xác là một trong các chức năng. Ta sẽ giải thích từng cái. Khá tiện đấy.」
Chức năng của cái loa mà ả Tengu giải thích quả thật thú vị. Tôi gật đầu, nghĩ cách tận dụng. Cái này… biết đâu được?
Sau khi được hướng dẫn dùng loa, tôi nhận thêm vài đạo cụ nữa. Nói chính xác là mượn… Nếu làm hỏng thì không phải đền đâu nhỉ?
「Ngươi nghĩ bọn ta keo kiệt đến vậy sao?」
「Nghĩ nên mới hỏi đấy?」
Nghĩ đến những truyền thuyết về đám Tengu, tôi thấy cũng chẳng có gì lạ. Nhìn lại mình trong gương đi.
「Đồ thần kinh thép… Nhưng cũng nhờ vậy nên chọn ngươi là đúng.」
「Đánh giá khó nghe thật.」
Bị bắt cóc, bị uy hiếp, bị coi như vật hi sinh mà vẫn còn sức để cãi cọ, thì trong mắt bọn Tengu hẳn là đáng giá cao. Nhưng với tôi thì… chịu nổi sao được.
「Được rồi… chắc thế là đủ. Ít nhiều cũng có dáng vẻ rồi nhỉ?」
Sau một hồi vừa mỉa mai vừa chửi bới lẫn nhau, việc chọn và trang bị chú cụ cuối cùng cũng xong. Nhìn vào chiếc gương lớn đặt trong kho, tôi thấy một bóng đen mang mặt nạ, mặc trang phục đầy tớ, trên người phủ đủ loại đạo cụ yamabushi xa lạ.
「…Ta không nghĩ sẽ xoay chuyển được gì, nhưng có còn hơn không.」
「Tỉ lệ sống sót ít nhất cũng cao hơn chút. Biết ơn đi chứ? …Giờ thì tới phần thực hành.」
「Thực hành? Huấn luyện à.」
Tôi nhớ lại câu nói của ả trong căn nhà trên cây.
「Đúng thế… Mang dây chạy ra ngoài. Ta cho ngươi một chuyến du hành trên không.」
Trước yêu cầu hối thúc của nữ Tengu, tôi chẳng có cách, cũng chẳng có lý do để từ chối.
-
Các vị đã từng thử nhảy dù bao giờ chưa? Đúng vậy, chính là môn thể thao ngoài trời khi người ta nhảy ra khỏi máy bay rồi vừa lướt trong không trung bằng dù vừa thưởng ngoạn phong cảnh đó.
Bởi tính nguy hiểm của nó, trong các trường hợp nhảy dù thương mại thường sẽ có nhân viên giàu kinh nghiệm đi kèm phía sau để cùng rơi xuống và mở dù. Cái đó gọi là nhảy đôi (tandem jump).
Hử? Sao lại đột nhiên lôi kiến thức kiếp trước ra nói à? Đơn giản thôi. Vì hiện tại tôi đang rơi đúng vào tình huống khiến bản thân buộc phải liên tưởng đến nó.
「Sao? Có ý kiến gì bất mãn à?」
「Bất mãn? Làm gì có chuyện không bất mãn được!」
Ngay lập tức đáp lại câu hỏi của yêu quái Tengu. Đó là điều hiển nhiên thôi.
Giờ thì tình huống của tôi thế nào? Dây thừng quấn chặt lấy bụng, hông và cả vai tôi. Trông cứ như kiểu huấn luyện vậy (huấn luyện dây thừng?). Tuy không hút bừa bãi linh lực của tôi theo mệnh lệnh của ả Tengu, nhưng nó siết chặt và cố định tôi, gắn chặt tôi với Tengu.
Cứ như thể khâu dính lại, khiến lưng tôi áp sát hoàn toàn vào ngực của ả ta. Tay chân thì còn cử động được, nhưng thế này thì… Từ xa nhìn lại, nữ Tengu cõng tôi trông chẳng khác nào khách nhảy dù và người hướng dẫn đi kèm. Còn với người trong thế giới này vốn chẳng biết gì về chuyện đó, e là tôi chỉ hiện ra như một gã đàn ông đáng xấu hổ và lố bịch.
Nhân tiện, ả Tengu mặc giáp ngực, lại thêm lớp áo dày để chống lạnh, nên thứ duy nhất tôi cảm nhận được ở lưng là sự cứng nhắc. Chẳng có chút đặc quyền nào cả. Mà đối với một con yêu quái, đặc quyền cái quái gì chứ.
…Nhưng tại sao phần dưới cơ thể lại là kiểu quần dài xẻ tà giống sườn xám, kết hợp với chiếc hắc y bó sát như black tights khiến đường nét hiện rõ thế kia? Khi đang bay thế này, tà áo tung bay chẳng phải dễ bị vướng vào sao? Cái thiết kế vô lý này, hệt như trong… game người lớn. Ờ nhỉ. Đây vốn là thế giới eroge mà.
「Này, không thể nghĩ ra cách nào khá hơn à……?」
「Khó chịu vì không biết nên để mắt vào đâu trước cặp chân đẹp này hả?」
「Ngay từ góc độ này thì có nhìn thấy gì đâu!」
Dĩ nhiên, điều tôi muốn nói không phải về phần ngực cứng nhắc kia, cũng chẳng phải về cặp đùi lộ ra từ vạt xẻ, mà là về tư thế thảm hại đến khó coi của chính mình.
「Thế còn muốn bay kiểu nào nữa? Cõng trên lưng à? Bế công chúa à? Nắm cổ treo lủng lẳng à? Ôm vào nách thì sao? Hay ta chuẩn bị cả cái giỏ mang ngươi đi? Hay là ngươi thích đối mặt trực diện hơn?」
Ả Akabou dồn dập buông lời mỉa mai, lần lượt đưa ra những kiểu gợi ý đầy trào phúng. Hình ảnh mấy tư thế đó hiện ra trong đầu khiến tôi nhăn nhó như vừa nuốt phải thứ đắng nghét.
「…Trong tình huống khẩn cấp thì làm sao cử động kịp được」
Nếu chỉ để mang đi thì còn đỡ, chứ một khi xảy ra giao chiến thì tư thế nào cũng đều bất tiện. Tay chân không được thoải mái, tầm nhìn cũng bị hạn chế. Vô cùng bất lợi.
「Ta cũng chẳng dễ bay đâu. Mà việc bay nhảy ngươi không cần bận tâm. Né tránh, hạ cánh, hay mấy động tác vụn vặt, tất cả cứ giao cho ta là đủ. Ngươi chưa từng một lần bay bằng chính đôi cánh của mình, thế thì lắm lời cũng chỉ khiến ta thấy chướng tai thôi」
Tóm lại là, toàn bộ việc bay lượn né tránh đều giao hết cho ả ta. Việc duy nhất tôi cần nghĩ đến chỉ là chiến đấu. Nói cách khác, quyền sinh sát trong tay tôi cũng chẳng còn bao nhiêu.
「Thêm lý do nữa là để tăng thêm giáp」
「Đồ Tengu khốn kiếp!」
Tôi đã lờ mờ đoán ra từ lúc rơi vào tư thế này, nhưng sao ả ta lại phải nói trắng ra cơ chứ! Thế thì còn gì nữa! Giờ tôi chẳng khác nào bức tường thịt di động! Tôi là tăng giáp à!? Không chừng trong tình huống khẩn cấp, tôi sẽ bị ném ra làm mồi nhử cũng nên……!?
「Thả ta xuống! Thả ngay xuống!! Đây rõ ràng là cái bẫy!」
「Này này, đừng có quẫy đạp như cá mắc cạn thế chứ!」
「Khốn nạn! Sự chênh lệch chiều cao tàn nhẫn thật đấy!?」
Có lẽ bởi là yêu quái, dù là phụ nữ nhưng ả ta cao hơn tôi nửa cái đầu, lại thêm cặp chân dài, thành ra ở tư thế nhảy đôi này, gót chân tôi còn chẳng chạm được đất. Đúng như ả ta nói, tôi chỉ biết vùng vẫy một cách thảm hại. Rõ ràng tôi vốn thuộc dạng hơi cao hơn mức trung bình mà…!!
「Thôi đủ rồi! Ngưng nhặng xị đi! Mau cẩn thận chuẩn bị! Chúng ta cất cánh ngay đây! Nhớ đừng cắn trúng lưỡi đấy!!」
「Này! Đừng có tự tiện quyết định…… Gì!!?」
Vừa giả vờ bịt tai, ả Tengu vừa buông lời tuyên bố và cảnh báo. Tôi vừa định kết tội ả ta trốn tránh thì, khoảnh khắc kế tiếp, toàn thân tôi đã tràn ngập cảm giác bị gió quất vào.
「U-uooo!?」
Đường bay thẳng đứng chín mươi độ. Chỉ trong chớp mắt, tôi bị kéo vọt lên cao. Làn gió lạnh buốt như tát thẳng vào mặt, khiến cơ thể tôi chao đảo dữ dội.
「Và rồi, dừng lại!」
「Guuh!!?」
Từ đà tăng vọt lao lên, bất ngờ dừng lại. Theo quán tính, một cú chấn động dội thẳng từ bụng khiến tôi rên rỉ. Cảm giác như nội tạng sắp bật tung ra, còn sợi dây thì sắp đứt khiến tôi rơi xuống không bằng.
「Đừng có run sợ! Dây này đâu có yếu đến thế! Cùng lắm thì nó hút thêm linh lực của ngươi để siết chặt lại thôi mà!」
「Cái đó… chẳng mấy vui vẻ gì đâu…!!? Ugh!?」
Tôi vừa định buông lời phản đối thì nàng ta đã xoay vòng ngay trên không. Vài cú xoay tròn, rồi nghiêng người drift sang trái sang phải, tiếp đó là thay đổi tư thế lao vút lên rồi đột ngột lao xuống. Lại một vòng xoay. Quay ngoặt gắt. Vòng ngược, nhào lộn. Rồi dừng lại đột ngột. Rồi lại cuộn vòng như cơn lốc, vừa xoay vừa lao thẳng, mỗi lần như vậy, những cú chấn động dữ dội lại đánh úp vào tôi. Tôi chỉ còn biết há miệng ra để khỏi cắn phải lưỡi. Đó đã là toàn bộ sức lực có thể làm được.
(Chẳng khác nào một cái tàu lượn siêu tốc hạng tệ!!)
Tôi chỉ biết ví von như thế khi gió và những cú va đập tát vào khắp cơ thể. Nhân tiện thì, tôi vốn thuộc phe ghét trò chơi cảm giác mạnh. Đang muốn nôn đến nơi rồi.
Cái khủng khiếp là ở chỗ, hẳn do thiên phú hoặc nhờ pháp khí của bọn Tengu, gió và lực va đập chắc chắn đã được giảm nhẹ đi rất nhiều. Thế mà vẫn thế này……!!? Nội tạng tôi cứ như bị xốc lên xốc xuống!!?
「Nếu muốn nôn thì dùng túi đi! Còn tinh thần thì sao? Hạt tràng kia có tác dụng chứ!?」
「Khặc. Buồn nôn thì chưa rõ! Còn tràng hạt… ừ, có còn hơn không!」
Tôi chạm tay vào tràng hạt quấn quanh cổ tay rồi đáp lại. Đúng là có cảm giác choáng váng và khó chịu, nhưng nhờ tác dụng của pháp khí, đầu óc tôi vẫn tỉnh táo hơn dự đoán. Thậm chí sự tách biệt kỳ quái ấy lại khiến ta càng thêm khó chịu.
「Thế thì tốt! Cứ quen dần đi!… Giờ thì, một hơi xông thẳng vào cánh rừng phía trước nhé!!」
Ả Tengu tuyên bố, rồi lại tăng tốc. Đôi cánh vỗ mạnh, xé gió rít lên. Làn gió lạnh lẽo vuốt dọc toàn thân.
Đích đến là nơi núi đá sừng sững vươn cao cùng những đại thụ chằng chịt, cảnh quan thiên nhiên hùng vĩ. Tengu thu hẹp đôi cánh lại, động tác gợi nhớ đến chiến đấu cơ biến hình. Rồi cứ thế, tốc độ càng lúc càng nhanh, luồn lách né tránh khe đá, tán cây bằng những động tác phi thường.
Như một màn trình diễn bay lượn tại triển lãm hàng không, đó là ấn tượng trong đầu tôi. Đây chính là toàn bộ sức bay thực sự của Tengu. Ả ta tránh bức vách đá ngay trước mắt trong tích tắc, xuyên qua những khe hẹp giữa rừng cây dày đặc một cách hoàn hảo. Vừa kịch tính vừa kích thích… Giá mà có thuốc chống say thì tốt biết mấy.
「Sao ngươi lại đờ người ra thế hả!? Nào nào, sang giai đoạn tiếp theo đi! Rút vũ khí ra!!」
「!??」
Một tiếng quát thúc giục vang lên. Trước mệnh lệnh đột ngột ấy, thế nhưng nhờ ảnh hưởng của tràng hạt, tôi đã bình tĩnh đến kinh ngạc mà rút đoản đao ra. Không phải món được phu nhân ban tặng, mà là thanh đao dự phòng rẻ tiền.
Rồi ả Tengu bay sát đất, lướt ngay bên rễ đại thụ, đến mức tưởng chừng va đập ngay tức khắc thì bất ngờ ngoặt gấp, vòng ra sau,và khi đó, nó hiện ra.
『SHAA!!?』
Yêu quái. Một con thú thành yêu bình thường. Bất ngờ đụng mặt, gương mặt ngớ ngẩn còn chưa hết kinh hãi. Và, chỉ trong khoảnh khắc, đầu nó đã lìa khỏi cổ.
「Tuyệt lắm!!」
Lời khen ngợi sôi nổi và có phần khoa trương của ả Tengu vang lên từ phía sau. Tôi ngoảnh đầu lại, thấy xác con quái vật phun máu tươi từ vết cắt ở cổ, đổ sụp xuống. Chắc chắn nó không kịp nhận ra cái chết của mình. Với người ngoài nhìn vào, hẳn đó chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, nhanh đến mức mắt thường không kịp bắt.
「Haha! Lần đầu mà đã có tố chất đấy! Làm cũng khéo phết chứ! Thế thì nhớ lấy cảm giác vừa rồi… rồi tiếp tục thử đi nào!?」
「Này, khoan đã!? Đừng có tự tiện quyết định……!!?」
Lời ngăn lại của tôi chẳng được ả ta đoái hoài. Con hươu yêu quái bắt gặp trên đường liền thành vật thí nghiệm, cổ rời khỏi đầu. Con khỉ yêu quái bị thổi bay một cánh tay, còn đang quằn quại thì bị đòn xoay vòng của Tengu dẫn hướng, khiến đoản đao chém bay nốt cánh tay kia, cuối cùng đầu cũng bị lấy đi. Con chim yêu quái kịp nhận ra để tránh né, nhưng Tengu đổi quỹ đạo, khiến nó không thể thoát khỏi cú chém chí mạng.
「Kia, là… con rết, khổng lồ……!!?」
Cuối cùng thì quanh vách đá lại đụng ngay một con rết khổng lồ. Ả Tengu lộn nhào như một vòng barrel roll, đoản đao tôi giơ ra đâm thẳng từ đầu đến đuôi, xẻ đôi nó trong nháy mắt. Dịch xanh tanh tưởi phun trào, con rết hóa thành cái xác mở toang. Chẳng khác nào kẻ sát nhân cuồng loạn. Dẫu vậy, đối tượng là yêu quái, tôi chẳng thấy chút thương cảm nào.
「Khoan đã!? Vừa rồi chẳng phải là đại yêu sao!!?」
「Ờ thì, cũng chỉ vừa khít trong phạm vi thôi! Thế nào? Cảm giác ra sao? Làm được chứ?」
「Làm được… hay không thì……」
Ả Tengu giữ ổn định độ cao và tư thế, hẳn để tiện đối thoại, nhưng vẫn bay xuyên rừng như đang rong chơi. Tôi đáp lời mà lưỡng lự. Trải qua những gì vừa rồi, hay có lẽ chính vì thế, tôi không tài nào thốt ra câu khẳng định.
Mọi việc diễn ra quá đỗi chóng vánh, quá đỗi đơn giản. Chỉ cần tôi đưa đoản đao ra, phần còn lại Tengu khéo léo chỉnh góc. Tôi chỉ việc cắm đao. Tốc độ và trọng lực lo toàn bộ. Chẳng có chỗ nào để thử tài nghệ của tôi cả. Tôi chỉ là một giá treo đoản đao mà thôi.
「Chuyện này… không có ta thì cũng chẳng thành vấn đề cả」
Tôi không nghĩ bọn Tengu ai nấy cũng đều đạt tới tốc độ như ả ta. Nhưng chắc chắn khi không phải mang vác tôi, Akabou lúc đối đầu với con đại xà kia còn nhanh hơn bây giờ nhiều. Và kẻ tiền nhiệm của ả ta hẳn cũng không kém đến mức vượt xa. Thế mà vẫn bị nuốt chửng… thì đã rõ cả rồi.
Nếu mới ở mức này đã luống cuống, thì con đường chinh phạt quả thực còn lắm chông gai.
「…Này này, đừng làm mặt như cún con bị bỏ rơi thế chứ. Là khỉ mà lại đáng yêu gớm nhỉ」
Không rõ ả ta cảm nhận được đến đâu trong phản ứng và tâm tình của tôi, ả Tengu liền giả làm hề, giễu cợt. Thì thầm bên tai, rồi từ sau lưng đưa tay nắm cằm tôi, như kiểu vuốt ve cổ chó.
「Coi người ta như chó nuôi hả……!! Khoan, uoaaa!?」
「Ahahaha!! Nào nào, chuyến bay dạo chơi đây!! Tận hưởng đi, tận hưởng hết mình đi!! Nếm trải cho thỏa thích nào!!」
Đáp lại lời phàn nàn, ả ta biểu diễn màn bay lượn còn dữ dội hơn trước. Kịch liệt, kịch liệt, chỉ toàn là chao đảo dữ dội. Dữ dằn, dữ dằn, mặc sức trêu đùa.
「Guuh. Ghh!? Khoan, nghiêm túc khoan đã!! Chờ chút…!!?」
Cái cảm giác như bụng dạ bị đảo tung khiến mặt tôi tái mét, phải cố gắng lắm mới không ói ra. Sau lưng, tiếng cười sằng sặc của ả Tengu khiến tôi liên tưởng đến ả Bích Quỷ khốn kiếp kia. Yêu quái có trí tuệ mà lại đem dùng kiểu này thì thật chẳng thể chịu nổi. Giá như chúng biết dùng trí tuệ của mình cho những việc chính đáng hơn… Có lẽ, việc tôi vẫn còn đủ bình tĩnh mà nghĩ được điều đó là nhờ tác dụng thôi miên nhẹ của tràng hạt.
「……À, khoan」
Rồi tôi bình thản mà nhận ra. Cái cảm giác nguy cấp trào dâng từ tận đáy dạ dày ấy, tôi bình thản đến khó chịu mà hiểu rõ. Ah, cái này, e rằng không ổn thật rồi. Bao tử… túi, may mà còn, kịp…OUEEEEEE!!?
-
「Yo. Mặt trời cũng đã ngả rồi, đến giờ ăn trưa thôi chứ?」
「Nhìn cái tình cảnh hiện tại của ta rồi còn nói thế à?」
Nhờ có tràng hạt và túi da mà tôi mới thoát được cảnh bêu xấu bằng một màn 「nghệ thuật phun nước bẩn」 nơi bờ sông, nhưng lại bị buộc phải tiếp tục đối diện với chính mình trên mặt nước suốt một hồi. Ấy vậy mà ả ta còn ung dung lên tiếng. Mà còn giơ ra trước mặt tôi miếng thịt khô nữa chứ. Trong lòng không có chút nhân tính nào sao? À quên, đối phương là Tengu, không phải con người.
「Thật đáng thương. Khó khăn lắm ta mới chuẩn bị được bữa sáng, vậy mà ngươi lại đem ói sạch ra cả… Bên ta thì mong ngươi sớm quen đi mới khỏi rắc rối đấy?」
「Chi bằng cứ trút hết trong bụng ra thì có khi lại an toàn hơn.」
Trong vòng vài ngày mà quen được với tốc độ di chuyển điên cuồng ấy thì tuyệt đối là bất khả. Chính xác thì, nếu tôi hóa yêu thì có lẽ còn có thể… nhưng lý trí thì e là chẳng giữ nổi, mà với con Tengu cái kia thì cơ thể tôi nặng nề hơn sẽ chỉ làm ả khó chịu. Khoan, chẳng lẽ việc hóa yêu vốn đã vượt khỏi quy luật bảo toàn khối lượng rồi sao?
「Bụng đói thì không đánh nổi trận, bụng no quá cũng chẳng đánh nổi trận. Quả là phiền toái nhỉ?」
「Đến lúc thực chiến thì chắc chỉ còn cách dựa vào lương khô với ít nước cầm cự thôi… ồ!?」
Trong lúc tôi còn thở dài trước lời của nữ Tengu thì nàng ta bất ngờ ném cho tôi một bầu hồ lô. Tôi vội hốt hoảng đỡ lấy, suýt chút nữa làm rơi.
「Bình nước đấy. Đã nôn ra thì phải bù lại nước chứ?」
「… Ngươi không có bỏ thứ gì kỳ quái vào chứ?」
「Này, ăn cơm của ta, nhận pháp cụ của ta rồi, giờ lại còn nghi ngờ?」
「Chính cái kiểu khiến người ta mất cảnh giác ấy mới là chiêu trò quen thuộc của yêu quái đấy.」
Tôi đáp trả bằng cái giọng khô khốc, liếc mắt lạnh nhạt sang Tengu. Quá đa nghi ư? Ở Phù Tang, chuyện lấy đó làm bài học răn dạy thì nhiều vô số. Huống hồ, với đám định biến tôi thành vật tế, làm sao tôi có thể toàn tâm tín nhiệm? Rốt cuộc, mối quan hệ này cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
(Còn bị giám sát nữa chứ…)
Tôi lặng lẽ liếc về phía rừng. Bằng phần cảm giác còn sót lại từ lần hóa yêu, tôi rõ ràng nhận thấy sự hiện diện của bọn Tengu đang ẩn mình. Khi còn bay lượn trên không, tôi cũng đã cảm nhận thấy ánh mắt soi xét ấy. Có lẽ cái kiểu bay rốc thô bạo kia còn nhằm khiến giác quan tôi tê liệt, không phát hiện ra chúng.
Nhưng khoan, nếu nghĩ đến việc chúng đưa chuỗi hạt cho tôi từ trước, liệu đó có phải là trò che mắt? Từ con chim ngay trước mặt, tôi đã biết lũ Tengu không phải là một khối thống nhất. Thật khó hiểu.
(Mong rằng dựa vào khế ước thì mình sẽ không bị hại…)
Âm mưu quỷ quyệt của Tengu… cảnh giác bao nhiêu cũng chẳng thừa. Và việc để chúng biết rằng tôi cảnh giác, hy vọng có thể đủ để ngăn chặn những toan tính khinh suất.
「Vậy thì, thử độc cái đã…」
Trước khi uống, tôi nhỏ vài giọt lên lưỡi. Nếu có thứ gì kỳ lạ trộn vào, lưỡi tôi sẽ tê dại ngay…
「Cái quái gì đây!?」
「Cái gì với chẳng cái gì… là đặc sản Anma, rượu Anma đó chứ?」
Vị ngọt lạ lùng xen lẫn vị đắng buộc tôi phun thẳng ra, thì ả Tengu đáp ngay, mặt mày thản nhiên. Đặc sản gì đó tôi chưa từng nghe đến.
「Khoan… đây là rượu à? Rượu mật ong sao? Uống lại càng khát thêm mất.」
「Nhưng cơ thể sẽ ấm lên ngay… Với lại, đây là loại dùng khi làm nhiệm vụ bay, đã pha loãng để khỏi say quá nhanh rồi. Với bọn ta thì chẳng khác gì nước sôi để nguội đâu.」
「Đây chẳng phải là uống rượu rồi lái máy bay sao? Độ cồn rõ ràng hơn một phần ngàn đấy nhé?」
Nghĩ đến ả Bích Quỷ kia, thì yêu quái hẳn miễn dịch rượu mạnh thật. Thứ rượu có thể khiến cả yêu xà gục ngã thì nồng độ cồn phải cao đến mức nào cơ chứ… Vừa nghĩ vẩn vơ, tôi vừa nhỏ vài giọt từ bầu hồ lô lên ngón tay quan sát.
Thứ chất lỏng màu vàng sánh, mùi mật ong lẫn men rượu. Đúng là rượu mật ong… Chắc vừa để giữ ấm khi bay, vừa làm tăng lực tạm thời. Thật là kiểu bất thường hết sức.
「Đưa nước thường đây. Ta không cần cái này.」
Tôi ném trả bầu hồ lô, đưa ra yêu cầu.
Thức ăn hay đồ uống từ yêu quái vốn đã nguy hiểm sẵn. Thịt và rượu thì tuyệt đối không nên động vào. Bởi vậy mà lúc đầu tôi mới chịu ăn chay, bữa sáng tôi lẫn tiểu thư Inaba đều không hề đụng tới đồ mặn. Còn cơm nắm của ả Oni chết tiệt kia ư? So với cơm Tengu thì lại càng không đời nào ăn nổi.
「Xưa kia, nghe nói các ngươi còn mua rượu này suốt đấy. Thậm chí có kẻ cầm cố cả con cái để mua cho bằng được.」
「Chính vì mấy vụ trao đổi như thế mà mới bị cấm tiếp xúc chứ gì.」
Rượu là thứ uống để say, nhưng đã đến mức phải đem trẻ nhỏ đổi lấy thì chắc chắn chẳng phải loại tửu phẩm tử tế. Một khi là rượu xuất từ yêu quái thì tuyệt đối chẳng thể có cách chế biến đoan chính. Bị cấm cũng là lẽ đương nhiên.
「Ấy là vì lợi ích to lớn nó mang lại thôi… Đây, nước sôi.」
Ả Tengu cất bầu rượu đi, rút từ bên hông một bầu khác ném cho tôi. Tôi kiểm tra mùi vị. Lần này đúng là nước sôi. Thế thì ban đầu đưa cái này luôn có phải hơn không.
「Ực… ực… ừm, tạm ổn. Có uống quá thì cùng lắm nôn ra thôi.」
Tôi đổ khoảng một phần ba bầu vào bụng rồi trả lại. Dù sao cũng sắp sửa bay huấn luyện dữ dội tiếp. Tham lam uống cạn thì chỉ tổ nôn ra màn nước nghệ thuật thôi.
「Trong tình trạng này thì tương lai ngươi mịt mù đấy. Với cái bộ dạng đó mà làm được trận thật à?」
「Chẳng phải vì thế mà luyện tập sao? Ăn xong thì dạy ta đi. Tiếp tục bay làm quen ngay.」
Tôi vừa như nhắc nhở, vừa có ý mỉa mai, rằng tôi đang chờ trong khi ả ta còn nhởn nhơ ăn trưa.
「Trời ạ… đừng có hăm hở thế. Đàn bà vốn ghét mấy gã hấp tấp mà.」
Bắt được ý châm chọc, song thay vì nổi giận, ả Tengu lạị giễu cợt, vừa gọn gàng nuốt hết mấy thứ khô dự trữ. Tư thái hiên ngang ấy làm tôi nhớ đến Iruka. Hoặc cũng có chút giống Bích Quỷ. Ngay cả Botan nữa… dường như huyết thống yêu quái đều khiến thần kinh bọn họ trở nên trơ lì… Hình như tôi vừa nghe thấy tiếng gào phản đối của Bạch Hồ, nhưng thôi kệ. [note80039]
「Có bị chim ghét cũng mặc. Dù gì các ngươi đã quen xem con người như loài khỉ, giờ còn giả bộ cái gì.」
Nếu Oni là hiện thân của bạo ngược, thì Tengu chính là tính kiêu ngạo được nhân dạng hóa. Ở Phù Tang, đã sớm đã dạy kỹ rằng, tuy có thể nói chuyện với Tengu, nhưng không thể kết giao hữu nghị, càng chẳng thể coi ngang hàng.
「Ngươi nói khó nghe quá. Vốn là các ngươi trước kia đã trâng tráo gọi chúng ta là chim này chim nọ… Gọi khỉ để trả đũa cho cái cách các ngươi đối xử với mẫu thân ta thôi. Đừng có chấp vặt thế chứ?」
「… Nói mới nhớ, ta vẫn còn một điều chưa hỏi. Từ trước đến nay ta vẫn thấy lạ về chuyện đó, ngươi…」
Thái độ đầy vẻ gay gắt khiển trách của ả Tengu khiến tôi chợt nhớ tới mối nghi ngờ bấy lâu. Tôi định cất lời, nhưng cuối cùng lại không kịp nói hết.
Một rung chấn đột ngột, lay động toàn bộ không gian.
「…!!?」
Đất rung và chấn động khiến tôi khuỵu gối. Rừng rậm rung chuyển bởi cú đánh từ dưới đất, chim thú hoảng loạn bay tán loạn. Đây là… động đất!?
「Khoan đã. Cái này…!」
Ả Tengu biến sắc, gấp gáp chạy lại phía tôi, ôm chặt lấy tôi để sẵn sàng cất cánh, đôi mắt đảo quanh quan sát tình hình. Từ tư thái ấy, tôi liền hiểu tình thế đang nghiêng hẳn về một phương diện bất ổn.
Vấn đề là nó mang ý nghĩa gì…
「Ugh…?」
Đột nhiên, một cái bóng phủ trùm lấy tôi và ả Tengu. Tôi từ từ quay đầu lại. Trước mắt hiện ra một cột khổng lồ che khuất ánh mặt trời.
Từ độ cao tưởng chừng trăm trượng, ánh mắt đỏ rực như loài rắn bò sát đất, chĩa thẳng xuống chúng tôi. Ừm… ờ thì… cái đó, đúng chứ?
「… Này? Đây là trò ngươi sắp đặt trong mấy cái bẫy cài sẵn của mình à?」
「Đồ ngu. Nếu là ta thì đã chuẩn bị thứ tử tế hơn nhiều.」
「Ra vậy… thế thì đúng là tệ hại.」
Ngay sau đó, ả Tengu ôm chặt lấy tôi, vỗ cánh lao thẳng lên không trung để né tránh cú quét đuôi tàn nhẫn đã cày nát mặt đất. Cùng với tiếng nổ ầm ầm, chỗ chúng tôi vừa đứng liền bị biến dạng thảm khốc.
「Khốn kiếp!!?」
Một trận tu la quá đỗi đột ngột… đã bắt đầu.

