Bị trói buộc mà phải bay lượn ngắm cảnh thì thật sự chẳng dễ chịu chút nào. Đặc biệt là ánh mắt ở trong làng Tengu trên đường bị áp giải, quả thực chẳng thể nào chịu nổi.
Bọn họ không hề lộ diện rõ ràng. Thế nhưng, từ khắp bốn phương tám hướng của ngôi làng trên cây ấy, từ sau bóng râm, từ cửa sổ những ngôi nhà gỗ, từ nơi này nơi khác, những ánh nhìn bất lịch sự cứ thẳng thừng phóng đến… chẳng buồn che giấu, lại còn vương chút tò mò. Cái cảm giác bị coi như một món đồ để thiên hạ xem như trò tiêu khiển thật khó chịu. Thực tế, cũng gần như thế thật. Bị coi như dã thú hiếm lạ vậy.
「……Mấy tên kia không thể làm gì được sao? Cứ như bị kim châm khắp người, khó chịu hết sức」
『Câm miệng, ngoan ngoãn mà bị áp giải đi. Đừng nghĩ ngợi linh tinh』
Một yêu cầu nhỏ nhoi, mong chúng ít nhất cũng nhắc nhở bằng lời cho có, lại bị lạnh lùng từ chối. Ờ thì, được thôi, ta hiểu thân phận của mình rồi.
Chịu đựng những ánh mắt đó một hồi, thì ở phương bắc của ngôi làng, nó hiện ra. Một gốc đại thụ sừng sững, to lớn hơn hẳn những cây khác. Lồng vào trong thân cây ấy là một tòa nhà kiểu Phù Tang, dạng nhà trên cây. So với những gì từng thấy trong làng, thì nơi này thuộc loại quy mô lớn.
(… Là chỗ đó à?)
Ngay sau đó, đáp án liền được xác nhận. Tengu phụ trách áp giải tăng tốc, trong chớp mắt đã tiếp cận tòa nhà. Rồi bất ngờ lao xuống, dừng khựng lại.
『Đêm nay ngươi ở lại đây』
『Đừng hòng bỏ trốn. Xung quanh đều có chúng ta tuần tra. Hãy coi như lúc nào cũng bị giám sát đi』
Bị thả xuống một nơi giống như bệ đáp kiêm hiên nhà kiểu Tengu, ta liền được hai tên Tengu, kẻ vận chuyển và kẻ canh giữ, ném cho vài lời 「ân cần」 như vậy.
「Đã có con tin ở trong tay rồi thì ta trốn làm gì chứ. Với lại, có trốn thì trốn thế nào được?」
『Da mặt ngươi dày thật. So với việc xoay xở trong rừng, thế này còn dễ hơn nhiều đấy nhỉ?』
「Ngươi thấy rồi à……」
Câu nói ấy hẳn ám chỉ sự kiện khi tôi dọn đường trong đêm nọ. Dù sao cũng là một đại yêu, lại còn không để cho thuộc hạ tạm thời nhìn thấy bản thân, đồng thời che giấu khí tức quái dị trước mặt các trừ yêu sư, rồi lặng lẽ kết liễu mục tiêu. Quả thật là việc cực khó khăn. Nhờ thế mà tôi suýt mất mạng.
『Việc của đội Akabou chủ yếu là xử lý chuyện nặng nhọc. Canh gác ngoại vi cũng nằm trong phần việc.』
『Ngươi đâu có chết vì mấy vết thương tầm thường nhỉ? Dù có rơi từ đây xuống mà chân có lìa đi chăng nữa, chẳng phải lát sau sẽ mọc lại sao?』
「Ta không có hứng thử đâu」
Nếu nhân tố của Yêu Mẫu trong cơ thể lấn át lên bề mặt, thì viễn cảnh ấy hoàn toàn có thể. Ra vậy, thái độ của chúng như thế cũng hợp lý thôi… Giờ thì, tôi cũng chẳng còn mặt mũi tự nhận mình là con người nữa.
『Có cơm, có chỗ ngủ… cả phòng tắm cũng đã chuẩn bị rồi. Đủ để ngươi giết thời gian cho khuây khỏa』
「Chu đáo quá nhỉ」
Đặc biệt là có phòng tắm thì đúng là khiến tôi mừng. Nhìn về một góc tòa nhà, có thể thấy hơi nước đang bốc lên. Hẳn là dùng thùng nước và đá nung nóng mà tạo thành.
『Tốt hơn hết là hãy dưỡng sức khi còn có thể… Ngươi tự biết mình là quân cảm tử, thì trước khi hối hận, hãy làm được bao nhiêu thì làm』
Bọn Tengu vừa cười nhạt, vừa châm chọc, vừa giả vờ huýt sáo rồi bỏ đi. Dù khó chịu với thái độ ấy, tôi vẫn im lặng bước vào bên trong.
Suy cho cùng, yêu quái thì vẫn là yêu quái. Nói chuyện với chúng cũng chẳng bao giờ thật sự hiểu nhau được.
「……Chất lượng phòng ốc cũng không tệ」
Vừa đi quanh vài gian phòng, tôi vừa lẩm bẩm. Nội thất bên trong, cũng như bên ngoài, mang đậm phong cách Phù Tang. Có điều, do đặc trưng nhà trên cây, không gian chia nhỏ nhiều, cầu thang cũng nhiều. Đồ đạc, bàn ghế, tất cả đều được thiết kế phù hợp với cấu trúc ấy.
「Đây là dành cho khách quý, hay sao……?」
Nhìn qua, có cảm giác như chúng miễn cưỡng áp dụng kiến trúc Phù Tang vào nơi ở của Tengu. Tuy nhiên, toàn thể chất lượng vẫn cao. So với tòa nhà gỗ đầu tiên tôi bị tống vào như nhà ngục, thì chỗ này quả thật giống dành cho khách hơn. Chỉ là cảm giác chủ quan mà thôi.
「……Chuyện này tốt nhất đừng nhắc đến thì hơn」
Nghĩ đến Trung Nạp Ngôn chắc vẫn còn trong buồng giam kia, so với sự đãi ngộ của mình hiện giờ, thì tôi nên giữ kín. Dại dột mà nói thẳng ra, thì sau khi mọi chuyện kết thúc, rất có thể sẽ phiền phức chẳng đâu vào đâu.
……Mà, cũng chẳng biết liệu có kết thúc ổn thỏa được không.
「……Đi tắm thôi」
Dù sao thì đã ở trên cây, chắc chắn không có suối nước nóng bổ sung liên tục. Dùng củi, hay đá, hay hơi nước cũng vậy thôi. Nên tranh thủ trước khi nước nguội mà tắm cho xong. Tôi dựa vào trí nhớ để hướng về phía phòng tắm.
Rẽ qua hành lang, leo hai lần cầu thang. Hơi lạc một chút nhưng cuối cùng cũng đến nơi.
「Chắc là đây」
Tôi tìm thấy một cánh cửa trượt, cảm nhận được chút hơi nóng và độ ẩm. Kéo cửa ra, không khí ấm áp lướt qua mặt. Trước mắt là một căn phòng nhỏ.
Bên trong có giỏ tre để bỏ y phục, có kệ, có chân đèn, có gương. Rõ ràng là phòng thay đồ. Ở phía kia, lại có một cánh cửa trượt mỏng. Chắc hẳn sau đó là phòng tắm.
「Rồi, rồi. Nghĩ nhiều cũng chẳng để làm gì. Cứ tắm cho xong, rồi tính sau……」
Vừa cởi áo ngoài chuẩn bị ném vào giỏ, tôi mới nhận ra. Trong giỏ tre, có một bộ y phục đã được gấp gọn. Nhỏ nhắn, dễ cử động, nhưng chắc chắn là đồ của phụ nữ.
Chính là kimono của thiếu nữ trừ yêu sư mà tôi đã biết.
「Hả…?」
「Ah…」
Cửa trượt mở ra, vừa lúc tôi quay đầu lại thì làn khói trắng phả thẳng vào mặt. Hơi nước nhanh chóng nguội lạnh rồi tan biến, để tôi đối diện rõ ràng với cô áy.
Tiểu thư của gia tộc Karatsugu, mái tóc còn nhỏ giọt nước, thân thể không mảnh vải lộ ra. Hẳn cô ấy không hề biết có sự hiện diện của tôi, vì chiếc khăn vẫn còn đang được đưa lên lau tóc.
Một cơ thể khỏe khoắn, mảnh mai, non trẻ phơi bày trước mắt.
「……」
「……!? Thất lễ rồi」
Cả hai chúng tôi đều sững sờ, không thể hiểu ngay được tình huống, nhưng nhờ kinh nghiệm từng trải, tôi là người đầu tiên chấp nhận tình hình và hành động trước. Tức là, tôi lập tức quay lại và đóng mạnh cửa.
(Lũ Tengu khốn kiếp!! Chẳng lẽ cái câu nói đó là có cái ý này sao……!!?)
Nghĩ lại cách nói chuyện của đám yêu quái từ trước đến giờ, giờ đây tôi mới nhận ra sự bất thường và khẽ chửi thề.
(Đám khốn kiếp đó, quả nhiên chúng đã đối xử với mình như thuộc cấp rồi…!!)
Nghĩ đến cái tiền đề mà bọn Tengu kia bám vào để nói chuyện bấy lâu, tôi lại cảm thấy cơn giận dâng lên.
「…… Tôi đã thay đồ rồi」
「!!? Tiểu thư Inaba!?」
Cốc cốc, cửa khẽ bị gõ, rồi khe hở nhỏ hé ra. Tiểu thư Inaba chỉ thò cái đầu ra, khẽ nghiêng nhìn về phía tôi. Gương mặt vô cảm, nhưng đôi má lại vương chút hồng. Chắc hẳn, có lẽ là do ngâm mình trong nước nóng quá lâu. Không thể nhầm được.
「Tiểu thư… ừm, chuyện này, trước hết cho phép tôi được tạ lỗi. Thực sự xin thứ tội. Tôi đã không để ý」
「…Được rồi.」
「Vâng.」
Đáp lại lời xin lỗi của tôi chỉ là câu trả lời thản nhiên, chẳng hề đổi khác. Tôi chẳng dám hỏi thêm ý nghĩa đằng sau.
「Vậy…… tiểu thư đã đến đây từ khi nào?」
Trong khi còn đang bối rối, tôi dè dặt đặt câu hỏi. Tiểu thư Inaba cất giọng đều đều đáp lại. Hóa ra là không lâu sau khi tôi bị bắt đi. Mới vừa rồi cô ấy bị đưa đến nơi này. Vì sẵn có phòng tắm được chuẩn bị nên cô ấy đã tắm qua.
「…… Nhân tiện, còn Trung nạp ngôn-sama thì sao? Có ở đây không?」
Đối với câu hỏi đó, tiểu thư Inaba khẽ lắc đầu. Chỉ đáp ngắn gọn, 「Chỉ có mình ta thôi」.
「Ra vậy」
Tôi cũng đáp ngắn gọn, rồi sau một thoáng im lặng… tôi hạ quyết tâm.
「Tôi cũng xin báo cáo.」
Và tôi bắt đầu giải thích. Về những gì đã xảy ra với tôi. Về yêu cầu của đám yêu quái. Những yếu tố bất lợi cho tôi, tôi giữ im lặng.
「…Đó là tình hình. Tôi không biết được bao nhiêu phần trong lời chúng nói là sự thật.」
「…Vậy à.」
Câu trả lời của cô ấy trước những gì tôi nói quá ngắn gọn, và tôi cũng chấp nhận được. Trong hoàn cảnh như nhau, tôi không có tâm trạng để nói dài dòng.
「Việc này cũng nhằm đảm bảo an toàn cho Trung Nạp Ngôn-sama. Trong tình thế hiện tại, chúng ta phải chấp nhận yêu cầu của chúng. Ít nhất là phải tỏ ra như vậy. Mong tiểu thư lượng thứ.」
「…Vậy à.」
Lời an ủi của tôi chỉ được đáp lại bằng sự im lặng dài hơn ban nãy một chút, rồi cũng chỉ bằng câu nói ngắn ngủi ấy. Tựa như tâm hồn cô ấy chẳng ở nơi này.
Nghĩ đến hoàn cảnh của cô, đó là điều tất nhiên.
「Tiểu thư Inaba, tôi hiểu nỗi đau của cô. Tôi biết đám yêu quái là kẻ thù của cha cô. Nhưng… xin hãy kiềm chế.」
Nhớ đến chuyện bữa cơm, tôi quay lưng về phía cửa mà khuyên nhủ cô ấy. Bị kẻ thù giết cha lợi dụng, hẳn là nỗi nhục khó nuốt. Nhưng một hành động nóng nảy lúc này chỉ đem lại kết cục không thể cứu vãn. Dẫu biết đó là điều bất nhân, tôi vẫn buộc phải để cô ấy nhẫn nhịn, vì chính bản thân cô.
Nếu cô ấy manh động, thì cũng chỉ bị bọn Tengu giết chết. Hoặc chắc có báo thù thành công, triều đình cũng sẽ xem cô ấy là mối nguy và xử trí.
…… Mang trong mình chí hướng báo thù, mà giờ đây lại nói ra những lời ích kỷ như vậy.
「Không phải phụ thân」
「…… Hả?」
Tuy nhiên, câu trả lời trước lời thuyết phục của tôi lại bất ngờ. Tôi im lặng một lúc. Tâm trí tôi ngừng hoạt động.
「Không phải phụ thân sao?」
「Là bá phụ. Là cha nuôi. Không phải phụ thân」
Đáp lại lời gọi của tôi, tiểu thư Inaba ngước nhìn lên, trả lời một cách bình thản. Vẫn là giọng điệu đều đều, không chút thay đổi.
「……」
Trước lời nói đó, trước ý nghĩa của nó, tôi không tìm được lời nào để thốt ra. Nên nói gì, nên tiếp tục thế nào, những lời nói thiếu thận trọng sẽ dẫn đến điều gì, nghĩ đến những điều đó, tôi mở miệng dưới lớp mặt nạ, nhưng không một lời nào thốt ra được…
「……」
「Ah」
Cửa kéo kêu sột soạt, tiểu thư Inaba, tóc vẫn còn ướt, bước ra hành lang. Mái tóc ướt nhẹ nhàng tung bay. Cô ngước nhìn tôi với ánh mắt khó tả.
「Tiếp theo, anh tắm chứ?」
「…」
「Tắm chứ?」
「…… Ừ, chắc vậy」
「…Vậy à.」
Rồi tiểu thư Inaba lướt qua tôi. Cô bước qua, dừng lại, quay đầu nhìn lại.
「Phòng phía tây là chỗ ngủ.」
「?」
「Ta ngủ ở đó.」
「Hiểu rồi… Nếu có việc, tôi sẽ đến đó.」
「Ừ.」
Cả hai chỉ trao đổi những câu ngắn gọn nhất. Và lần này, tiểu thư Inaba thực sự rời đi. Trong khi bóng lưng nhỏ bé của cô biến mất sau cánh cửa trượt, tôi chỉ biết đứng nhìn theo.
Và cuối cùng, tôi cũng chẳng còn tâm trạng nào mà bước vào phòng tắm nữa……
-
Trong bếp, tôi tìm thấy ít gạo trắng nên đánh tan trứng rồi nấu thành cháo cho bữa tối. Với tiểu thư Inaba đang vùi mình trong chăn ở phòng ngủ phía tây, tôi cũng để phần cháo trong nồi đất đặt lên mâm trước cửa phòng nàng như một món tiếp tế, còn bản thân thì ăn ở phòng khác.
Khi dùng bữa xong thì bầu trời đã chìm vào tĩnh mịch của đêm tối. Tôi cầm theo chiếc đèn lồng, đi men theo hiên nhà, vòng qua hành lang ướt, ra đến ngoài đài hiên.
「Ánh sáng ít quá…」
Trong bóng tối, tôi hướng mắt về phía khu tập trung trên cây của đám Tengu. Thế nhưng, so với số lượng nhà trên cây mà tôi đã tận mắt xác nhận, số ánh sáng lập lòe trong rừng núi tăm tối kia rõ ràng ít hơn rất nhiều.
(Là kế nghi binh, hay thật sự bọn chúng đã bị ăn thịt như lời kể…?)
Chuyện về việc hàng trăm tên Tengu bị con rắn khốn kiếp kia nuốt chửng, có vẻ như tính xác thực lại càng tăng thêm.
Dù sao thì, tôi không nghĩ tất cả thái độ của đám Tengu quyền cao chức trọng kia chỉ là diễn kịch. Chắc chắn trong chúng có sự sốt ruột, và ánh mắt chúng đặt vào tôi mang chút màu sắc kỳ vọng. Chúng đang bị dồn vào đường cùng. Điều đó không thể nhầm lẫn.
(Dù là thật đi chăng nữa… thì chắc chắn chúng vẫn chưa nói hết đâu…)
Thái độ của nữ Tengu đứng đầu, gọi là Akabou đó, cùng với cách hành xử có vẻ vòng vo, khiến tôi cảm thấy vẫn còn điều gì đó ẩn giấu.
(Trong nguyên tác thì sao nhỉ…?)
Dù hoàn cảnh quanh nhân vật chính đã thay đổi đáng kể, tôi không nghĩ tình huống lớn lần này bị ảnh hưởng quá nhiều. Nhưng… khỉ thật, rắn và Tengu, trong cốt truyện chính gần như chẳng được nhắc đến tí nào!?
「Nói cho đúng thì từ trước tới nay cũng chẳng giúp ích được bao nhiêu, nhưng…」
Tôi thở dài, lẩm bẩm oán thán. Khó khăn trùng điệp chính là đây. Một sự cố chẳng liên quan gì đến cốt truyện chính lại bùng phát như thế này… thật tình phiền phức đến mức chỉ muốn bỏ chạy cho rồi.
「……」
Tôi ngẩng đầu nhìn trời, nheo mắt. Trong bóng tối, một luồng khí mờ ảo hiện lên. Đúng như cảnh báo, lũ Tengu đang giám sát xung quanh ngôi nhà này.
「…」
Tôi nhìn xuống dưới. Trong bóng tối, lũ dị hình đang bò lổm ngổm. Vì cây quá lớn, chúng không thể leo lên, nhưng ánh mắt sáng rực trong bóng đen rõ ràng đang nhìn về phía này. Ánh mắt của kẻ săn mồi.
「Không phải chó giữ nhà. Hoang dã sao?」
Hoặc cũng có thể là tay sai của con rắn như lời đồn… Dù thế nào đi nữa, bỏ chạy lúc này chỉ tổ chuốc họa. Hơn nữa, vì dinh thự ở rìa làng, có khi số lượng chúng lại càng nhiều.
「…Lạnh quá. Pha ít nước nóng rồi đi ngủ thôi.」
Tôi chạm vào lồng côn trùng treo bên hông, thì thầm với làn gió đêm. Tôi quay lại trong nhà, đóng chặt cửa. Tôi bước sâu vào trong, thật sâu, đến căn phòng tận cùng.
Và rồi… ngay khi tôi khép cánh cửa trượt lại, nàng xuất hiện.
「Uoah!?」
「Im lặng. …Xin đừng gây tiếng động cho đến khi ta hoàn tất việc dựng kết giới.」
Trước khi kịp quay đầu, tôi đã nghe thấy giọng cảnh cáo lạnh lùng quen thuộc. Một thứ gì đó mảnh dài quấn chặt quanh toàn thân, trói buộc lấy tôi. Một lá bùa sượt qua má, dán lên bốn góc cột, ngay lập tức tôi cảm nhận được một luồng lực bao trùm khắp nơi.
…Thành thật mà nói, tôi biết cô ta đã ẩn nấp từ lâu. Tôi cũng biết sớm muộn gì cô ta sẽ tiếp cận. Nhưng không ngờ lại là ngay khoảnh khắc này.
「Bô, ưgư!?」
「Yên lặng…」
Ngay khi tôi định lên tiếng sau khi cô hoàn thành kết giới, một cơn đau nhói khiến tôi hét lên. Vị trí là ở cổ. Chiếc đuôi giống dây thép hay con rắn đang trói tôi quấn thêm quanh cổ, cố định chặt hơn.
「Hahm… chụt. Chụt…!!」
Trong căn phòng mờ tối, chỉ có tiếng mút nước vang vọng. Không, thực sự là tiếng mút. Tiếng hút máu đầy gợi tình mà tôi vô ý nhận ra…
「Bo, ta…!」
「Hah, mu… Haa!!」
「Uoa!!?」
Nanh bị rút ra thô bạo. Tôi bị đẩy ngã xuống sàn, mặt đập xuống, trán va vào lớp chiếu. Dây trói đã biến mất từ lúc nào. Xoa đầu, tôi quay lại.
「Không thể… dịu dàng hơn một chút sao?」
「Chụt… chụt… hu… Haa. Đừng than phiền nữa. Thế này là ta đã kiềm chế lắm rồi.」
Trong bóng tối, chỉ có đôi mắt cô ta rực sáng. Hai luồng ánh dáng yêu dị lóe lên dữ dội như dã thú. Dáng hình loáng thoáng tựa người, nhưng lại gợi cảm giác bất thường khó tả… Cô lau khóe môi, liếm ngón tay, rồi thở khẽ, nhổ thứ vừa hút ra vào trong một chiếc túi hay vật chứa nào đó.
Tỏa ra một khí chất yêu mị khiến đàn ông mê đắm…
「…Gì vậy? Xin đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó nữa. Thật vô lễ quá đấy.」
Nhận ra ánh nhìn của tôi, thiếu nữ trừ yêu sư bán yêu kia ném cho tôi một cái nhìn chán ghét, như thể bản thân cô cũng rất không tình nguyện.
-
『(。・`з・)ノ NÀY EM GÁI! TRƯỚC KHI ĂN CƠM PHẢI NÓI 「ITADAKIMASU」 CHỨ!?』
「Ai là em gái của ngươi hả!!?」

