「Thương binh thì chuyển đến lều bên kia mau!!」
「Còn những người chậm trễ chưa kịp thoát thì sao!? Đã thu hồi hết chưa!!?」
「Khốn kiếp, bọn theo sau lại dẫn lũ quái vật tới!! Vài người, theo ta! Mau tiêu diệt sạch chúng nó đi!!」
「Bảo vệ các công khanh, tuyệt đối đừng lơ là!? Dù có chết cũng phải hộ vệ cho bằng được!!」
Biên giới giữa cấm địa『Núi Anma』và nhân giới. Doanh trại của sứ đoàn cùng giám sát đoàn đang chìm trong hỗn loạn và náo động.
Điều đó vốn dĩ cũng là chuyện hiển nhiên. Bởi đoàn người tiến vào núi đã tan rã đội hình, hoảng loạn tháo chạy như lũ nhện vỡ tổ quay về. Đã vậy, đại diện sứ đoàn còn bị bắt cóc, lại thêm việc bị yêu quái tập kích.
Lúc này, những người theo sau cùng nhóm ở lại trong doanh trại đều bị điều động, vừa phải thu hồi sứ đoàn đang triệt thoái, vừa hộ vệ số công khanh may mắn thoát khỏi nanh vuốt bọn Tengu, lại còn lo dẹp sạch đám yêu quái tạp nham truy sát theo sau.
「Thực chất thì tổn thất chưa đến mức nghiêm trọng. Nhưng tình thế quả thực hỗn loạn quá」
Shirawakamaru vừa bố trí xong các kết giới gia cường cùng chú thức tạm thời khắp nơi trong doanh trại, vừa nhìn xuống cảnh náo động mà khẽ lẩm bẩm. Tập kích bất ngờ giữa đường núi chật hẹp, cộng thêm sự náo loạn vì đại diện bị bắt cóc. Thế nhưng về mặt tổn thất nhân số thì xem ra vẫn chưa quá lớn.
Theo báo cáo, số trừ yêu sư tử vong là một, mất tích hai. Người bị thương chừng năm, sáu. Nhìn toàn cục thì thương vong chưa đến ba mươi. Đa phần nạn nhân lại chỉ là phu khuân vác, tạp dịch không thể chiến đấu. Chưa từng trải qua chiến trận, chúng là những kẻ đầu tiên phá vỡ hàng ngũ bỏ chạy, để rồi tách khỏi đội hình mà bị xé xác. Đã tách đàn thì trở thành mục tiêu ưu tiên, đó vốn là lẽ thường tình.
Song, trong mắt Shirawakamaru, chín phần chín kẻ ngã xuống đều chẳng đáng bận tâm. Vấn đề nằm ở… anh ấy cơ.
「Thưa Shirawakamaru-sama. Quả nhiên để Đại tiểu thư cầm quyền chỉ huy là việc bất khả」
Đội trưởng Hạ Nhân Chúng, Mikage chen qua đám người để báo cáo. Shirawakamaru gật đầu hờ hững, chẳng lấy làm lạ.
Vị đại diện phái đoàn gia tộc Onizuki, từng giao chiến với Tengu, nay chẳng những mất sức chiến đấu, mà ngay cả cương vị đại diện cũng không thể gánh vác. Thứ dây trói mà bọn Tengu sử dụng, hẳn là một loại chú cụ, chỉ cần chạm vào sẽ bị rút sạch linh lực, và càng hút nhiều, nó lại càng trở nên kiên cố..
Chú thừng đó quấn chặt toàn thân Onizuki Hina, phình to trông không khác gì một quận dây cáp khổng lồ. Bản thân nàng tất nhiên chẳng thể cựa quậy, ngay cả đao kiếm cũng không thể chém đứt. Đặc tính ấy khiến dị năng, linh thuật cùng cường hóa thân thể của nàng hoàn toàn bị phong tỏa. Muốn tháo ra thì nút thắt chặt như sắt, chạm vào là trừ yêu sư cũng bất lực, chẳng còn cách nào xoay sở.
Đỉnh điểm là nàng trong tình trạng ấy lại bị rơi từ trên cao xuống, thân thể chịu gánh nặng cực lớn. Xương cốt nát vụn, ngũ tạng chắc chắn cũng bị đảo lộn. Có thể gọi là trọng thương. Nếu khởi động dị năng thì việc tái sinh đâu khó, nhưng hiện giờ ngay cả ra lệnh còn chẳng xong, chỉ có thể thốt ra lời nguyền như mê sảng.
「Đại tiểu thư thì cứ để nằm yên tại chỗ. Tuyệt đối giữ yên tĩnh, mọi yêu cầu vượt quá giới hạn cứ bỏ ngoài tai… Vì chẳng còn cách nào ngoài việc chờ đến lúc sợi dây hút no linh lực rồi tự hủy mà thôi」
Phán định của Shirawakamaru quả thực là đúng đắn. Thừng chú kia ắt được đan từ thứ liệu cực hảo, muốn hóa giải chỉ tổ phí nhân lực, thời gian, vật liệu, những thứ mà sứ đoàn giờ chẳng có. Cách duy nhất là để nó tiếp tục hút linh lực của Hina, cho đến khi năng lực hút ấy bão hòa. Trong thời gian đó, tuyệt đối không để Hina miễn cưỡng mà chết… đó là lựa chọn duy nhất.
…Huống hồ, bản thân cậu cũng đã nhận được chỉ thị của sư phụ từ trước.
「Đã rõ」
「Ừm. Còn gia nhân xử… vẫn chưa thấy thông tin, đúng không?」
Gật đầu trước lời khẳng định của Mikage, cậu thiếu niên vừa được thăng làm đại diện tạm thời của phái đoàn quay sang hỏi đội trưởng Hạ Nhân Chúng, người đã chứng kiến toàn bộ sự việc tại hiện trường.
Về những người mất tích của phái đoàn nhà Onizuki, về người mà Shirawakamaru thầm thương, cậu hỏi trong ngập ngừng…
「Tôi đã kiểm tra đội hậu quân rút lui, nhưng… đáng tiếc, không thấy người đó trong số họ. Có lẽ nên cho rằng người đó đã bị bắt làm tù binh và chưa thể thoát ra.」
Mikage nhớ rõ. Ngay trước khi rút lui cùng các thuộc hạ, cậu ta đã tận mắt thấy cấp trên của mình bị bắt. Không có thời gian hay phương tiện để ứng phó. Việc duy nhất họ có thể làm là đưa Hina, đang bán sống bán chết và bị rút cạn linh lực, ra khỏi đó. Với một đầy tớ, như vậy đã là quá đủ rồi.
「…Ra vậy」
Shirawakamaru không quát tháo rằng họ vô dụng. Nhờ sự giáo dục của sư phụ, cậu đã học cách tách bạch cảm xúc và lý trí trong những tình huống như thế này. Dù cơn giận trong lòng mãnh liệt, việc nói ra cũng chẳng giải quyết được gì, chỉ như tự nhổ nước bọt lên trời. Hơn nữa, cậu còn sợ phản ứng của anh ấy nếu biết được tình cảm của mình.
(Anh à… phải rồi. Lúc này có gào thét cũng chỉ vô ích thôi nhỉ?)
Và trên hết, làm vậy chỉ phí thời gian và sức lực mà thôi.
Về việc này, sư phụ cũng đã ra chỉ thị rõ ràng, chờ đợi, bây giờ là lúc cần kiên nhẫn. Dù bất mãn, cậu cũng không còn cách nào khác. Việc trả thù đám đã làm hại người mình yêu thương phải tạm gác lại. Hành động bừa bãi chỉ khiến cậu chẳng khác gì một con thú.
「……Cảm ơn. Trước mắt, cứ tiếp tục canh gác trại.」
「Vâng!」
Tiễn đội trưởng Hạ Nhân Chúng đi, Shirawakamaru bước qua đám đông vẫn đang ồn ào, tiến về phía trước. Mùi mồ hôi của đám đàn ông thật khó ngửi, mỗi lần vai chạm vào ai đó, cậu lại nổi da gà, nhưng vẫn cố chịu đựng.
Cuối cùng, cậu đến được lều đó.
「……Thật là ung dung. Giữa lúc này mà còn chơi nhạc sao?」
Vừa bước vào trong lều, âm thanh dịu dàng, mong manh của tiếng đàn cầm làm rung động màng nhĩ. Shirawakamaru cất giọng hỏi, mang theo chút châm chọc. Thiếu nữ đang chơi đàn ở góc lều quay lại khi nghe tiếng cậu. Đôi mắt đục ngầu, không phản chiếu ánh sáng nhưng lại trong trẻo, nhìn thẳng vào cậu thiếu niên từng là đồng tử.
「Shirawakamaru-sama, phải không ạ…?」
「Giọng ta mà không nhận ra à?」
「……Xin lỗi. Tiếng ồn bên ngoài át mất, tôi không nghe rõ.」
Nhìn cô gái mù quay người cúi đầu, Shirawakamaru nhăn mặt vì khó chịu. Cậu không ưa cô ta, không ưa bất cứ thứ gì về cô ta.
「Ngươi biết anh ấy đã mất tích rồi chứ?」
「……Tôi có nghe qua, vừa nãy thôi.」
Thiếu nữ, Mari, trả lời với vẻ e dè trước câu hỏi mang tính chất tra khảo. Hành động ấy càng khiến Shirawakamaru bực tức.
「Giữa cái cảnh hỗn loạn ngoài kia mà vẫn ung dung chơi đàn… đúng là thân phận cao sang nhỉ?」
「Onii-sama đã ra ngoài giúp đỡ. Tôi, tiếc là làm gì cũng chỉ tổ vướng víu… nên không làm gì cũng thấy bất an, tôi chỉ muốn khuây khỏa một chút. Nếu điều đó khiến ngài không hài lòng, tôi xin lỗi. Quả thực, đó là hành động không đúng chỗ.」
Mari thực sự tỏ ra áy náy, thẳng thắn thừa nhận lỗi lầm của mình. Dáng vẻ không chút kiêu ngạo, không chút tự hào ấy thật đáng thương, thật ngu ngốc, thật thảm hại, và trên hết…
(Đáng ghét… Đừng có tỏ vẻ nịnh nọt như thế. Ngươi đâu phải hạng kỹ nữ.)
Shirawakamaru trong thâm tâm phun ra lời lẽ dơ bẩn. Cho dù là vô thức hay cố ý, thì giọng nói của thiếu nữ này, lời lẽ, cử chỉ, dáng vẻ, thái độ, cả đến biểu cảm… tất thảy đều khiến đàn ông phải xao động. Khiến phụ nữ phải khó chịu. Và chính vì từng nếm trải cả dục vọng lẫn nhơ nhớp nơi đàn ông đàn bà, tiểu đồng năm nào lại càng thấu hiểu rõ ràng điều đó. Không muốn hiểu cũng phải hiểu.
Vì thế, dẫu trước mắt là thiếu nữ từng mang ơn nghĩa, trong lồng ngực cậu lại chỉ dấy lên nỗi chán ghét…
(Tại sao? Tại sao ngươi lại có thái độ như thế?)
Thiếu nữ này chẳng khác nào một chiếc bình rỗng. Một con rối vô hồn. Phải chăng là do quá thiếu lòng tự trọng? Từng cử động hạ mình, từng dáng vẻ tự hạ thấp rồi cam chịu… như thể sẵn lòng tiếp nhận mọi thứ dục vọng nhơ nhớp nhấ, khát khao chinh phục, dục vọng chiếm hữu, thói quen muốn che chở, tất cả đều được thứ yếu đuối phù du ấy ôn nhu tiếp nhận. Một lối hành xử của kẻ cái yếu ớt chỉ biết nịnh bợ đàn ông, chỉ biết cầu xin tha thứ… Đối với Shirawkamaru lúc này, điều đó đáng sợ và ghê tởm đến cực điểm.
(Thuận tiện quá. Một ả cái quá thuận tiện. Nếu không phải là giả vờ… thì lại càng ghê tởm.)
Bất kể nam hay nữ, già hay trẻ, con người thì vẫn là con người. Không thoát khỏi xiềng xích của nhục thể. Dù là thánh nhân cũng chẳng thể hoàn toàn vô dục. Ngay cả「anh ấy」mà cậu hằng thương nhớ cũng vậy. Cậu biết rõ ngọn lửa tình cảm cháy bỏng trong ánh mắt anh ấy khi nhìn mình.
Không ai có thể thoát khỏi dục vọng. Quan trọng là cách đối diện với nó. Anh ấy khác hẳn đám phàm tục tầm thường. Hiểu được dục vọng, nhưng vẫn cố gắng giữ mình ngay chính. Anh ấy đối xử với cậu đầy chân thành, cứu rỗi cậu. Cựu tiểu đồng từng bị dục vọng hành hạ thừa hiểu, đó là chuyện khó khăn đến nhường nào.
Bản thân cậu, cũng như sư phụ, khi yêu anh ấy đều mang chung một nỗi niệm. Có độc chiếm. Có chiếm hữu. Có dục vọng nhục thể tràn trề. Nhưng tuyệt đối không thể phóng túng áp đặt. Phải kìm hãm, phải ức chế, phải tận hiến, vì tình yêu. Thừa nhận bản ngã ích kỷ, nhưng chính vì thế mới có thể từ bỏ mà hiến dâng. Dẫn dắt dục vọng của anh ấy, nhờ thế mới có thể chứng minh tình yêu sâu đậm.
…Còn con ả này thì sao? Có bản ngã không? Không phải đánh đổi, không phải ngang giá. Ả ta tiếp nhận, ả ta thương xót, ả ta dâng hiến, ả ta mất mát, ả ta từ bỏ… lại coi đó là lẽ đương nhiên ư?
Lòng vị tha… không, chẳng dễ thương đến thế. Lối hành xử này vốn chẳng phải của con người. Hoàn toàn trống rỗng. Không hề chấp niệm. Quá mức thanh khiết.
Đúng vậy. Như thể một thứ chẳng phải người lại đang giả làm người…
「Muốn lột trần ra cho xong.」
「…?」
Vô thức thốt lên thành tiếng. Thiếu nữ trước mắt ngơ ngác nghiêng đầu, tỏ vẻ không hiểu. Ngay cả động tác ấy cũng hóa thành vẻ ma mị ngây thơ, khiến trái tim đàn ông xao động. Shirawakamaru chỉ muốn vung tay tát thẳng vào khuôn mặt đó.
Cậu thật sự muốn thử xem có phải là diễn trò hay không. Muốn dày vò cho đến tận cùng, chà đạp, bêu nhục, làm cho dơ bẩn. Muốn khiến ả ta khóc lóc, kêu gào, nức nở, nỉ non van xin.
Phải. Thừa nhận ả như thế là chuyện không thể. Làm gì có thứ phụ nữ nào vừa trong sáng vừa thuần khiết đến vậy. Chỉ là một màn kịch. Nếu thừa nhận ả thật sự tồn tại… thì kẻ dơ bẩn như cậu chẳng phải chỉ còn lại một vết nhơ ô uế hay sao?
「Đừng có giỡn mặt ta…」
「Shirawakamru… sama?」
Cậu lại lẩm bẩm. Tiếng gọi đầy hoang mang của thiếu nữ. Shirawakamaru mặc kệ. Cứ thế chậm rãi tiến gần Mari.
Nếu trước mặt là người của Onizuki, hay tiểu thư nhà Tachibana, thì hẳn cảm xúc của cậu đã khác. Bởi thuộc một thế giới khác, thân phận khác. Thân phận khác. Còn bản thân cậu thì ngoài thân xác này chẳng còn giá trị gì để hiến dâng. Vì thế cậu có thể chấp nhận ở dưới họ. Có thể phân định rõ ràng.
Nhưng để một con ả, mà ngay cả thân thể cũng chẳng biết có đáng để dâng hiến hay không, được ở bên cạnh anh ấy, được trân trọng…
(Ghen tị sao? Dù có thế thì…!!)
「Kya!? N-Người làm gì vậy!?」
Cậu thô bạo nắm chặt lấy tóc ả. Tiếng hét kinh hãi vang lên. Shirawakamaru im lặng nhìn ả. Khuôn mặt đầy rối loạn, hoang mang. Không rõ có ý thức được ác ý nhắm vào mình hay không. Đôi mắt mù mờ ấy ngẩng lên nhìn về phía cậu… A, thật đáng ghét.
(Hay là vứt con tiện này cho bầy yêu quái ngoài kia xâu xé!!)
Hãy để nó dơ bẩn như chính cậu. Như vậy, cậu sẽ cao quý hơn ả. Trong sạch hơn. Có ý nghĩa hơn. Như thế, anh ấy cũng sẽ…!!
「!!? Khí tức này là!!」
Dòng cảm xúc cuồng nộ sắp mất khống chế liền bị cắt ngang bởi sự xuất hiện của một khí tức khác. Bên ngoài lều, muộn màng vang lên tiếng người kêu la.「Bọn Tengu đến rồi!!」.
「…Ta sẽ lập kết giới quanh lều này. Cấm tuyệt đối không được tự ý bước ra. Dù có ai gọi từ bên ngoài cũng mặc kệ!!」
Đó là lời cảnh báo. Dụ dỗ đối phương mời vào, hoặc dắt ra ngoài, vốn là thủ đoạn thường thấy của loài yêu quái gian trá. Với một thiếu nữ mù, ngay cả đi lại cũng khó, thì lựa chọn an toàn nhất chính là không làm gì cả, không bị buộc làm gì cả.
「V-Vâng…!?」
「Hừm!!」
Trước câu đáp mơ hồ của Maru, Shirawakamaru chỉ hừ nhẹ, đoạn xoay gót rời khỏi lều.
Để rồi chẳng bao lâu sau, khi nghe lời tuyên cáo từ bọn Tengu tự xưng là「sứ giả」, cậu chỉ có thể nghiến răng nuốt hận…
-
『Yamata no Orochi』, nếu nhắc tới, hẳn là một trong những quái vật nổi tiếng nhất trong thần thoại Nhật Bản. Nói đơn giản thì đó là con đại xà tám đầu bị Susanoo chuốc rượu say, rồi chặt đầu. Ngoài ra, còn có thanh kiếm xuất hiện từ đuôi của nó.
Trong kịch bản chính của trò chơi, nó tuyệt nhiên chẳng hề lộ diện, thế nhưng về sau, trong tiểu thuyết chuyển thể, hoặc ngoại truyện, tập hợp thiết lập, đã có ám chỉ rằng ở thế giới này, nó từng thực sự tồn tại. Có ghi chép rằng vào khoảng trước và sau khi quốc gia Phù Tang được khai lập, con rắn ấy đã có mối nhân duyên oán nghiệt nào đó. Dù rằng, đồng thời nó vẫn được coi như một tồn tại thuộc về quá khứ.
……Nhưng xem ra, nó vẫn chưa hẳn đã trở thành chuyện quá khứ.
「Rắn, sao……?」
Trước từ ngữ bất ngờ mà con ả Tengu buông ra, tôi khẽ nhíu mày.
「Theo nhận thức của bọn khỉ thì chắc đã bị trừ khử rồi phải không? Hay là, đúng kiểu các ngươi, tin tức chẳng lan được tới đám tép riu?… Đáng tiếc là nó chưa chết hẳn đâu. Mới chỉ bảy phần tám thôi?」
「Bảy phần tám」
「Là thần cách đặc cấp thì đương nhiên rồi chứ?」
Bị cuốn vào câu chuyện đột ngột, tôi cứ ngây người sững sờ…… con ả Tengu nhìn cái vẻ mặt ngớ ngẩn ấy mà cười khinh, tiếp tục giải thích.
「Quyền năng của nó phiền phức lắm, hiểu chứ?」
Cô ta bắt đầu giải thích. 『Yamata no Orochi』 rốt cuộc là một thần cách như thế nào.
Mỗi chiếc đầu của nó, chính là một sinh mạng dự trữ. Dẫu có bị diệt tuyệt, thì con rắn cũng hồi sinh bằng cách mất đi một chiếc đầu. Mỗi lần như thế, phẩm cấp tồn tại của nó lại giảm đi một phần tám… thế nhưng, vốn dĩ nó đã là một thần cách khổng lồ. Dù chỉ còn một phần tám, cũng không thể đem so với loại yêu quái bình thường.
Rắc rối hơn nữa, chính là sinh mạng đã mất của nó cũng vẫn là thần cách. Chết thì vẫn là chết, nhưng theo đó, tai ương, thần phạt lại giáng xuống.
Trong quá khứ, khi bị thảo phạt, nó từng gieo rắc dịch bệnh hủy diệt cả một vùng đất, cũng từng hóa thành hồng thủy nhấn chìm mặt đất, trở thành ác mộng thao túng bậc quý nhân, châm ngòi chiến tranh. Thậm chí, có lần từ quả trứng nhả ra từ cái đầu bị chặt, một đại tướng Oni đã chào đời, rồi tàn phá khắp vùng đất Phù Tang. Chết rồi mà vẫn còn gieo họa, chính là như thế.
Rốt cục, còn có di chứng từ quyền năng ấy. Cắt bỏ một phần linh hồn để hồi sinh, dường như khiến ngay cả cách tồn tại của nó cũng biến chất. Mỗi lần tái sinh, thuộc tính lại đổi thay, điểm yếu cũng biến hóa. Chiến pháp từng hữu hiệu, chưa chắc lần sau đã dùng được… trái lại, còn có trường hợp biến thành cái bẫy chết người.
「Chuyện khủng khiếp thật đấy. Rồi sao? Muốn ta thảo phạt cái thứ rắn chưa chết hẳn ấy à? Đột ngột quá nhỉ?」
Quả là một câu chuyện chẳng khác nào gậy ông đập lưng ông. Vì việc đó mà dựng lên tình thế hiện tại sao? Định đối đầu cả với Phù Tang quốc ư? Tôi vẫn chưa đoán nổi ý đồ.
「Tại sao lại dây dưa với một thần cách rắc rối như vậy? Thèm cái xác nó chắc? Định làm thần tửu đại xà, kiểu như rượu rắn độc hay sao?」
Tôi hờ hững buông lời mỉa mai, rồi bất giác nhớ tới những mệnh lệnh vô lý của nàng Kaguya-hime dành cho những kẻ cầu hôn. Bên kia thì chỉ là những MacGuffin, nhưng ở đây, thứ thực sự tồn tại lại khiến chuyện trở nên rắc rối gấp bội.
「Ồ, ý tưởng cũng thú vị đấy nhỉ? Xong việc thử làm xem sao? Nhưng… bọn ta đâu phải hứng chí mà làm trò này. Đã bảo rồi, vốn dĩ đây là việc của bên các ngươi」
「Bên ta?」
「Phải, bên các ngươi」
Đại thủ lĩnh tengu bắt đầu kể. Kể về nguyên do khiến chúng phải đưa ra yêu cầu thế này.
Con rắn chết đi bảy lần, sống lại bảy lần, nhưng đến cuối cùng đã tiêu hao hết sinh mệnh, chỉ còn lại một. Nó đe dọa thôn làng của Tengu. Từ dưới đất bò ra, nuốt chửng hàng trăm Tengu. Việc này người ngoài chẳng hay, nhưng giờ đây, một nửa cấm địa Anma đã rơi khỏi tay chúng. Con rắn rất xảo quyệt. Giờ đây nó dẫn theo lũ yêu quái trong cấm địa, tích trữ sức mạnh…… và chắc chắn, đang nuôi mưu đồ báo thù.
「Tấn công thôn làng, rồi tấn công cả các ngươi, chỉ là trò tiêu khiển thôi. Bọn ta mới là kẻ phiền phức, vì cái con rắn thối tha ấy bị các ngươi chọc cho phát khùng liên tục. Nói trước, những chuyện đó bọn ta không nhúng tay vào」
Nữ Tengu thở dài, tỏ vẻ thật sự khốn đốn. Nhưng tôi cũng nhận ra ý đồ đằng sau lời ả, chắc chắn, dù không hậu thuẫn, chúng cũng chẳng buồn ngăn cản chuyện này.
Ít nhất thì, với lũ Tengu, việc con rắn tấn công thôn làng quả là cơ hội bằng vàng. Và giờ, khi đã hết giá trị lợi dụng, chúng muốn tiêu diệt con rắn…
「Nếu có thể tự thảo phạt, chắc chẳng cần làm chuyện này đâu nhỉ?」
「Đã thử rồi. Nhưng có hai vấn đề. Một, như ngươi biết, là lời nguyền」
Thần sẽ nguyền rủa kẻ diệt trừ mình. Nếu không chuẩn bị đối sách, thì chẳng thể thoát khỏi dù dưới hình thức nào.
「……Ta đã hiểu」
Ra vậy, bọn chúng đang muốn một 『nhân trụ』gánh lời nguyền thay.
「Đừng nhìn ta bằng ánh mắt ấy. Nói cho cùng, với cái bộ dạng dưới lớp da đó, ngươi còn được gọi là 『nhân』 sao?」
「……」
Tôi bị nói thẳng mặt, chỉ còn biết im lặng. Câu hỏi ấy, làm sao tôi có thể hiên ngang mà nói「đúng thế」cho được. Nhưng, bọn chúng… quan sát cũng khá đấy.
「……Tại sao lại là ta?」
「Con rắn thối tha ấy, ở lần cuối này lại sở hữu một đặc tính phiền phức. Nếu không phải thần lực, thì đến một vết thương cũng không để lại được」
「Thử nghiệm rồi?」
「Bọn ta có thần khí. Đúng là có tác dụng. Nhưng kẻ cầm nó đã bị nuốt chửng」
「Xin chia buồn. Thay thế thì sao?」
「Nếu có sẵn thì đâu còn giá trị」
「Cũng phải」
Quả thực đúng vậy… Nhưng thực sự ước gì có sẵn vài món như thế.
「Tóm lại, chuyện này đã vượt ngoài khả năng của riêng bọn ta. Vốn cũng có phương cách khác… nhưng rồi các ngươi lại xuất hiện. Đã thế, còn có kẻ mang điều kiện tuyệt hảo để giết con rắn thối ấy… ngươi hiểu rồi chứ?」
「Không nghĩ ta sẽ từ chối sao?」
「Mới có con tin đó chứ?」
「Đám đầu chim……!」
Dù biết đối phương cùng một giuộc với lũ yêu hồ, tôi vẫn chẳng thể nuốt nổi cơn phẫn nộ. Gì chứ, cái kiểu đó. Như thể muốn nói rằng chính bản thân tôi phải chịu trách nhiệm cho sự tồn tại của mình ấy…!!
「Cái mặt gian xảo còn nói lời gian xảo」
「Khắt khe quá. Ta còn nghĩ, ngay cả theo thẩm mỹ của các ngươi, khuôn mặt này cũng khá ưa nhìn cơ đấy?」
「Có kẻ nào lại đi tin gương mặt của yêu quái không」
Ngay cả nông dân quê mùa, dốt nát, cũng biết câu chuyện kinh điển về yêu quái biến hóa thành mỹ nam mỹ nữ để ăn thịt người. Huống hồ Tengu, vốn dĩ ai cũng biết hình dạng thật là đầu chim. Tin tưởng dung mạo của ả yêu quái trước mắt, e còn ngu xuẩn hơn cả ngu xuẩn.
「Tàn nhẫn nhỉ. Dám chê nhan sắc của phụ nữ, coi chừng bị nguyền đấy」
「Kẻ vừa chỉ định ta làm vật hiến tế cho nguyền rủa lại nói câu đó sao…」
Quả thực chẳng biết mồm nào đang nói. Hay nên gọi là cái mỏ?
「……Haa」
Sau một hồi chia sẻ thông tin, tôi thở dài. Nhìn quanh, tôi cảm nhận được những ánh mắt chĩa về phía mình. Dù khuôn mặt chúng bị che bởi mặt nạ, áo cà sa hay áo choàng, tôi không thể thấy rõ, nhưng cảm giác nguy hiểm và ý chí đen tối trong những ánh mắt ấy đâm xuyên qua da thịt tôi, rõ ràng đến mức không thể nhầm lẫn.
Không còn đường lui. Không còn lối thoát. Không còn lựa chọn. Chỉ có một con đường thẳng tắp, được lát bằng ác ý, trải ra trước mắt.
「Nếu ta thất bại, con tin sẽ thế nào?」
『Ta sẽ không làm hại chúng. Ta hứa đấy.』
Người đáp lại không phải là Akabou, mà là một Tengu khác. Căn cứ việc gã tham gia nghị sự, chắc hẳn cũng thuộc hàng ngũ thủ lĩnh.
「Nếu thành công thì sao? Ta không muốn bị bịt miệng vì biết quá nhiều đâu đấy?」
『Hừm. Quả là lối nghĩ ti tiện, hèn hạ rất hợp với loài khỉ. Cứ yên tâm, ngươi nỗ lực thì cả hai sẽ được thả』
「Toàn vẹn thân thể chứ?」
『Có cần bọn ta bảo đảm cả lục phủ ngũ tạng luôn không?』
Tengu áo cà sa đen nhếch môi, đáp lại từng câu hỏi của tôi bằng vẻ mỉa mai. Trong đó thấp thoáng rõ rệt sự tự phụ. Lối nói trịch thượng, từ trên cao nhìn xuống. Song, ở đây, điều quan trọng không phải khẩu khí hay sự thành thật. Mà là độ chắc chắn. Vì thế……
「Bằng miệng thì không thể tin. Hãy lập khế ước bằng thuật thức đi. Tất cả những kẻ có mặt ở đây, không sót ai」
『Đừng có được đà lấn tới, đồ khỉ……!!』
Đáp lại yêu cầu vừa dè dặt vừa hợp lẽ của tôi, chỉ là lời nhục mạ đầy khinh miệt. Nhưng không thể run sợ ở đây. Tôi lạnh lùng đáp trả.
「Ta sẽ dốc cả mạng ra, ít nhất cũng để ta chiến đấu mà không vướng lo nghĩ chứ. Các ngươi chẳng lẽ muốn kéo dài chuyện nửa vời, để đồng bọn bị ăn thịt nhiều thêm sao? Với con rắn thối tha đó, chỉ cần một kẻ liều chết là đủ」
『…!!』
Lời tôi nói thẳng thừng khiến bọn tengu câm lặng. Chúng cúi gằm, hoặc né ánh mắt, nhìn nhau dò xét. Thái độ ấy, chẳng khác gì loài người.
Đúng vậy. Chúng đọc không khí, quan tâm đến thể diện, liếc nhìn xung quanh để tránh bị cô lập, như một cách xử thế của người lớn. Hay là hành vi của những kẻ tầm thường… Có lẽ vì chúng quá thông minh một cách không cần thiết?
(… Không, con này thì khác.)
Tôi nhìn về phía Akabou, kẻ duy nhất ngẩng cao đầu, để lộ khuôn mặt. Ả tengu đã giăng bẫy tôi, chỉ nhếch môi đầy thích thú.
Tôi hoàn toàn không hiểu nổi điều gì khiến ả vui đến vậy, và cũng chẳng muốn hiểu. So với việc hỏi han chuyện đó, còn có việc cần ưu tiên hơn. Đó là…
「Trước khi vào trận, các ngươi sẽ trả vũ khí cho ta chứ? Ta không muốn chỉ cầm mỗi thanh đoản đao này để chiến đấu đâu.」
Tôi vừa vuốt thanh đoản đao nhuốm máu, vừa đưa ra yêu cầu. Ít nhất thì tôi cần đến thanh ma đao bị phu nhân Onizuki ép giao cho. Nó có thể giết thần cách, cũng giúp trì hoãn lời nguyền. Nếu không có nó, thật sự chẳng thể làm gì. Đó là yêu cầu tối thiểu để hoàn thành vai trò sát thủ.
「Yên tâm. Bọn ta sẽ tận tình hỗ trợ ngươi. Thậm chí, thành công còn có thưởng nữa đấy?」
「Thưởng sao. Lông vũ Tengu à?」
Tôi nửa đùa nửa thật đáp lại lời Akabou. Nhân tiện, lông vũ tengu vốn mềm mại và chứa linh lực. Tấm áo lông dệt từ đó trở thành ngự cụ hiệu nghiệm, đồng thời cũng là đồ trang sức, y phục cao cấp, được xem như vật phẩm quý hiếm để trao tặng…… chuyện này tôi nghe từ Trung nạp ngôn-sama.
「Xem nào, chuyện đó còn tùy vào công lao của ngươi. Cứ chờ mà xem」
「Nếu được thì ta thà biết trước hỗ trợ cụ thể thế nào, còn hơn là lời hứa về phần thưởng viển vông. Thật sự, càng tận tình càng tốt đấy?」
Tôi cố ý ra giọng mỉa mai, đưa ra yêu cầu.
「Nhiệt tình thế thì tốt rồi… Đúng là không uổng công kỳ vọng vào ngươi, nhỉ?」
「……Cứ nói đi」
Bị ánh mắt nham hiểm của Akabou chòng ghẹo, tôi chỉ biết nghiến răng. Ả Tengu chết tiệt này, rất giỏi lôi tôi vào rắc rối.
『……Akabou. Đừng tự ý quyết định』
Cắt ngang cuộc đối thoại giữa tôi và ả tengu kia, chính là một tengu đội mũ trùm xanh. Gã nắm lấy vai Akabou, buộc ả dừng lại.
「Gì đấy? Muốn xen vào à? Cô đơn quá sao?」
『Đừng đùa nữa. Ngươi lúc nào cũng giỡn cợt』
Rồi hắn kéo ả lại gần, ghé sát tai thì thầm.
『……vẫn còn…… ý kiến…… bên kia cũng…… biểu quyết…… độc đoán……』
Chắc hẳn là đang dùng thuật thức để ngăn chặn nghe lén. Dù thính giác nhạy bén của tôi cũng không thể nghe rõ. Mũ trùm che bóng, tôi cũng không thể đọc môi. Nhưng đại khái, tôi đoán được ý nghĩa.
「……」
『……Là như vậy. Hiểu chứ?』
「……」
『Akabou』
「A-à, hiểu rồi hiểu rồi!」
Trước tiếng gọi gay gắt, nữ tengu trả lời bằng vẻ mặt chán chường.
「Hứ. Nào là thủ tục, nào là hình thức…… rườm rà hết mức. Giá mà mẫu thân trực tiếp ra mặt nói một câu thì xong hết rồi!」
Ả buông lời oán trách, rồi tặc lưỡi khó chịu. Sau đó, ả liếc xuống, nhìn tôi bằng vẻ uể oải, cất tiếng.
「Thế nhé, trò chuyện tạm dừng ở đây. Nội dung chi tiết để mai bàn tiếp. Còn ngươi… à, phải rồi. Ta sẽ sắp xếp phòng cho」
(Quả nhiên)
Giọng điệu kịch cỡm ấy, đã chứng thực dự đoán của tôi. Chúng chỉ đang tạm dừng để đạt được đồng thuận nội bộ. Dễ hiểu thôi. Đám yêu quái ấy mà còn chọn cách bàn bạc thay vì vung tay ẩu đả, thậm chí có thể coi là văn minh. Nhưng, vấn đề ở đây không nằm ở đó.
Nếu phải nói là có vấn đề…
「Ta không thể trở về lại ngục cũ sao?」
Điều tôi lo lắng chính là sự an toàn của tiểu thư Inaba cùng Trung nạp ngôn. Việc cả hai ở nơi ngoài tầm mắt tôi, bản thân nó đã đủ khiến lòng bất an. Tôi ngỏ ý muốn được quay lại nhà ngục. Thế nhưng…
「Không được. Mỗi lần lại phải lôi ra lôi vào thật phiền phức. Hơn nữa còn dễ lọt vào tầm mắt người khác… Dù sao thì từ sáng mai trở đi cũng sẽ bận rộn cả thôi. Chính ngươi cũng chẳng thích lãng phí thời gian đâu nhỉ?」
「……Thế còn sứ đoàn thì sao?」
Dẫu chẳng thể nào chấp nhận, tôi vẫn đành miễn cưỡng gật đầu với phán quyết có lý của ả. Đồng thời, tôi nêu thêm một nỗi lo khác, tung tích của sứ đoàn, những người đã để xảy ra thất bại tày trời, để Trung nạp ngôn bị bắt đi.
Dù chuyện của tôi thế nào đi nữa, tôi muốn tin rằng không ai trong số họ sẽ manh động vì Trung Nạp Ngôn.
「Đã phái sứ giả cảnh báo đi rồi. Cũng cho người giám sát. Chẳng thể có động thái gì liều lĩnh được đâu… À, chắc cũng chỉ là để trốn trách nhiệm thôi. Nghe nói chúng đã xác nhận kỵ mã tốc hành rồi đấy」
Đoạn sau dường như là câu ả nhắc lại từ kẻ vừa ghé tai. Xem ra đám người bản xứ chẳng dám quyết đoán, nên phải dâng sớ xin ý triều đình. Nếu tính cả sự chậm chạp của triều đình… thì e rằng cũng chẳng còn được mấy mươi ngày. Cái đáng sợ là sự manh động của người ở ngay hiện trường.
「……Xin hãy hành động nhanh nhất có thể」
「Chưa cần ngươi nhắc thì ta cũng định thế rồi」
Vừa dứt lời đáp của Akabou, hai con Tengu khác trong giáp trụ tiến vào. Chúng đến để áp giải tôi. Tôi đành thuận theo. Cùng lắm bị quẳng từ trên cao xuống chết mất xác thì thật chẳng đáng cười chút nào.
「Đưa hắn đến dinh thự phía Bắc. Trước mắt cho hắn trú tạm ở đó」
『……?Như vậy được chứ?』
Không chỉ bọn lính Tengu, mà vài kẻ có vẻ cũng thuộc hàng thủ lĩnh cũng đồng loạt nhìn Akabou với ánh mắt đầy ngờ vực. Nhưng ả chỉ lạnh nhạt giục thêm lần nữa.
「Bên đó dễ bề giám sát hơn… Mau đi đi」
『Rõ』
Bọn Tengu áp giải tôi. Rời khỏi gian phòng hội nghị, rời khỏi tòa nhà trên cây.
「……」
Trước khi bước hẳn ra, tôi ngoái đầu lại. Thấy Akabou đang cùng các thủ lĩnh Tengu bàn bạc điều gì đó. Ả khẽ liếc sang tôi, khóe môi vẽ nên một nụ cười.
Thật sự, thật sự là một nụ cười toát ra vẻ độc ác khôn tả.

