「Gư… a…!!?」
Khi mở mắt ra, điều đầu tiên đập vào tầm nhìn của tôi là nền gỗ. Nhìn quanh, tường và trần nhà cũng đều làm bằng gỗ. Một ô cửa sổ nhỏ có song sắt hiện lên trong tầm mắt. Căn phòng mờ tối, không có nguồn sáng. Nơi này chẳng khác nào…
「Là ngục tù sao?」
「…!?」
Quay về phía phát ra tiếng nói, tôi trông thấy một lão già. Dù quần áo dính chút bụi bặm, lão vẫn ung dung ngồi xuống, thản nhiên giữa tình cảnh này.
「Trung nạp ngôn-sama… uo!?」
Tôi định chạy đến gần thì bỗng ngã ngồi xuống. Lúc này mới nhận ra bản thân bị trói chặt bằng dây thừng. Đôi tay hoàn toàn không thể cử động, ngay cả cường hóa thân thể bằng linh lực cũng bị vô hiệu.
「Chuyện quái gì… chẳng lẽ là Tengu!?」
Trong cơn hỗn loạn, ký ức về sự việc vừa rồi nhanh chóng ùa về. Đúng vậy, tôi đã bị bọn chúng bắt giữ. Và cả Trung nạp ngôn cũng rơi vào tình cảnh tương tự…
「Xem ra chúng ta đã rơi vào cảnh tù binh rồi nhỉ」
Giọng điệu hờ hững, như thể chuyện chẳng liên quan đến mình của Trung nạp ngôn khiến tôi thoáng bực dọc. Tôi đứng lên, quan sát lại bản thân và xung quanh.
Vũ khí trên người tôi đã bị tước sạch. Đoàn đao, ná bắn đá, tay xoay tơ nhện vừa mới tân trang, thậm chí cả lưỡi dao gắn trong đế giày… tất cả đều biến mất.
Ngược lại, những vật dụng khác dường như vẫn còn nguyên. Bằng chứng là chiếc “lồng côn trùng” nhỏ đeo ở hông vẫn còn đó. Chắc chắn bọn chúng có sơ suất, hoặc cũng có thể không quen thuộc với những thứ này.
「Lối ra… ở trên trần sao」
Tôi tìm quanh tường mà không thấy cửa ra, nhưng khi ngước nhìn lên trần thì đã hiểu. Phải, đối phương vốn không phải con người. Chúng chẳng có lý do gì phải làm “thuận tiện” cho con người, đặc biệt là với nhà ngục.
「Nếu vậy thì…」
Cuối cùng, tôi ghé mắt vào ô cửa sắt. Để dò xét tình hình bên ngoài.
…Và bắt gặp một nhãn cầu khổng lồ tròn xoe.
『Keteri?』
「…Hả?」
Không hiểu nổi chuyện gì, cả hai bên đều lặng im. Nhìn nhau chằm chằm một lúc. Rồi…
『Keteririririiiiiiiiiiiii!!!』
「Uwoahh!!?」
Tiếng gào rợn người khiến tôi ngửa người ra sau, ngã ngồi lần nữa. Những xúc tu từ bên ngoài cố luồn vào song sắt, nhưng bị một bức tường vô hình cản lại. Hẳn là kết giới hoặc loại cấm chế tương tự.
Khoan đã, hình dạng này… tôi đã từng thấy rồi!? Chẳng phải trong “Mayoiga” cũng có sao!? Cực kỳ báng bổ đấy!?
「À… đó là chó canh cửa của bọn chúng. Nếu nhớ không lầm thì tên gọi…「Thủ Hộ Thú」gì đó thì phải?」
「Khoan đã, đây rõ ràng là Shoggoth mà!? Không phải「Thủ hộ thú」gì hết, mà là Shoggoth đó chứ!?」
Thậm chí có viết kiểu chữ giả đi nữa thì「Xử Ngữ Tê」mới hợp lý hơn ấy chứ. Không, khoan, sao ông lại có thể thản nhiên như thể chuyện hiển nhiên thế hả!!? Chó canh cửa cái gì!? Đây chẳng phải cờ phản loạn rồi sao!!
「Br… ồn ào quá…」
「!? Giọng ai vậy!?」
Đúng lúc tôi đang lắm lời chọc ngoáy, một giọng nói khe khẽ vang lên. Cuối cùng tôi cũng nhận ra sự hiện diện của người thứ ba trong gian phòng này. Trong góc tối, thấp thoáng bóng dáng một thiếu nữ đang ngồi co lại.
「Con gái nhà Karatsugu… tiểu thư Inaba?」
「Nn…」
Nghe lời gọi chẳng rõ có phải là câu hỏi của tôi hay không, con gái của gia chủ Karatsugu khẽ gật đầu. Giống tôi, cô ấy cũng bị tước mất vũ khí, song dường như không bị trói cả người mà chỉ buộc cổ tay lại mà thôi.
「Chuyện này, vì sao……」
『Không phải vì là con gái mà chúng ta nương tay đâu. Đơn giản chỉ là linh lực trong cơ thể con bé đó quá yếu, nên dây thừng chẳng kịp sinh trưởng mà thôi』
Tiếng nói vang vọng trong phòng cắt ngang lời tôi. Thanh âm ấy giống hệt một lời tuyên cáo, khiến tôi khẽ co rút gương mặt, ngẩng nhìn lên trần.
Trên trần, cánh cửa mở ra, lộ rõ những bóng người đang nhìn xuống. Hay nên gọi là bóng dáng bán nhân bán yêu… chí ít thì, con người bình thường nào có mọc cánh.
「……Quả nhiên, lũ Tengu đúng như truyền thuyết, luôn hấp tấp và thích xen vào chuyện người khác nhỉ? Nghe hết lời người ta nói rồi hẵng phán xét thì hơn đấy」
Tôi cất giọng mạnh mẽ đáp lại. Vào lúc này chẳng có lý do gì phải tỏ ra nhún nhường. Gia chủ Karatsugu bị sát hại, Trung nạp ngôn bị bắt cóc, những sự việc này đã đủ để tôi chẳng việc gì phải cúi đầu. Đó là hành vi xúc phạm quyền uy của triều đình.
…Hơn hết, đó cũng là cách để bản thân không bị áp đảo mà lấn át ngược lại. Việc bắt cóc đồng nghĩa với có ý định thương lượng. Ít ra thì sinh mạng không phải ngay lập tức lâm nguy. Ở vị thế con tin, tôi cũng phải mặc cả.
(Được rồi, xem chúng định ra chiêu gì……)
Trong lòng, tôi chăm chú dò xét phản ứng của bọn Tengu.
『……Hoh. Vậy ngươi định nói gì? Lý do chúng ta mang theo thiếu nữ kia chăng?』
「……Ra còn có lý do sao?」
『Nếu không thì làm sao lại mời các ngươi đến làng của chúng ta?』
Giọng điệu đầy mỉa mai, song đồng thời cũng hé lộ tin tức. Làng, hẳn là bản doanh của lũ Tengu.
『Tai bọn ta thính hơn các ngươi rất nhiều. Nhất là trong núi rừng』
「?」
『Cuộc trò chuyện hồn nhiên trong chuyến leo núi thong dong đó, bọn ta đều nghe cả. Nếu ta nhớ không nhầm… cô ta là ứng cử viên phối ngẫu của ngươi, đúng chứ?』
「……Hả?」
Trước lời chỉ điểm của lũ Tengu, tôi lại một lần nữa chết lặng…
-
Nghĩ kỹ lại thì rôi thậm chí còn chẳng nhận ra mình đã bị bọn chúng bao vây. Trên đường hành quân, hay lúc nghỉ ngơi, bất kể nơi nào hay thời điểm nào, việc bị nghe lén cũng chẳng phải chuyện gì lạ.
Đồng thời, vì tất cả chỉ là nghe lén nên không tránh khỏi khả năng nhận thức bị lệch lạc. Vốn dĩ, đã từ lâu Phù Tang quốc không còn giao lưu với bọn Tengu. Giá trị quan hay lẽ thường của hai bên có lẽ đã hoàn toàn xa cách nhau rồi.
Dù sao thì, tôi cũng đoán được lý do khiến bọn chúng cố tình bắt cóc Inaba của nhà Karatsugu, một trừ yêu sư vốn chẳng có giá trị gì mấy trong tình huống đó. Hẳn là cô ấy bị xem như con tin. Không phải để đối phó triều đình hay sứ đoàn, mà chính là đối với tôi… Tuy vậy, nếu thế thì tại sao còn cần phải bắt cóc cả tôi nữa chứ?
(Chăm sóc? Không, nếu vậy thì chỉ cần kéo theo phu dịch hay người hầu là đủ. Cần gì phải bắt kẻ nửa vời có khả năng chiến đấu như mình?)
Tôi nghiến răng dưới lớp mặt nạ. Chẳng hiểu nổi. Rốt cuộc bọn chúng đang toan tính điều gì……?
『Thôi nào, đừng cảnh giác thái quá như vậy chứ? Ít nhất nếu chịu ngoan ngoãn thì vị Trung nạp ngôn-sama cao quý đây sẽ được trả lại toàn vẹn, chẳng mất mát gì』
「Đấy, nghe rồi đấy. Mong nhờ cả hai ngươi vậy」
「Khoan đã, ngài định tin à. Lời lẽ của yêu quái cơ đấy」
Trước thái độ thản nhiên hùa theo câu nói của lũ Tengu xảo quyệt chẳng chút đáng tin, tôi buột miệng cắt ngang. Cái kiểu ứng đối nhẹ hẫng như đùa kia càng khiến tôi khó xử hơn nữa.
「Thế nhưng mà này. Chúng ta có làm gì cũng chẳng xoay chuyển nổi tình hình. Trừ khi ngươi vừa bảo vệ được lão phu, vừa đánh chết sạch đám Tengu ở đây, rồi còn dọn nốt cái con chó giữ cửa ngoài kia… thì may ra câu chuyện sẽ khác」
「Vậy nghe theo thì sẽ được sống sao?」
「Ít nhất thì lão phu là con tin. Chắc chắn sẽ đến lượt cuối. Cũng coi như kéo dài được chút hơi tàn đó」
Tôi không thèm buông lời thất lễ kiểu「ý ngài là chỉ mình tôi chết trước à」. Tôi chẳng hề có ý định bỏ mạng nơi đây, cũng chẳng có ý định sau khi về lại còn bị xử phạt.
『Các ngươi nói đủ chưa?』
「……」
Tôi đáp lại tiếng nhạo báng của bọn Tengu chỉ bằng sự im lặng. Tức là đồng ý vậy.
『Tốt lắm… Ờ thì, khi nào cần thì sẽ cho người giải đi. Cứ ngoan ngoãn ở yên đó, đừng phí sức vùng vẫy vô ích. Ăn uống thì cũng sẽ có phần』
Ngay khi lời tuyên cáo của thủ lĩnh cất lên, từ phía sau liền có mấy tên Tengu hạ xuống. Ba kẻ cầm vũ khí cảnh giới, ba kẻ khác bưng mâm thức ăn. Giữ khoảng cách rồi bày thức ăn xuống.
『Yên tâm đi, không có thuốc độc đâu. Ăn xong thì gom lại một góc』
Khi bọn mang cơm và hộ vệ rút lui, thủ lĩnh lại cất giọng ra lệnh đầy kiêu ngạo và trịch thượng. Đến khi tôi vừa định mở miệng, thì cánh cửa trên trần đã bị đóng sập mạnh mẽ…
-
Không rõ đã trôi qua bao lâu. Sau một hồi dò xét lại căn phòng mà chẳng xoay xở được gì, mọi nỗ lực vô ích của tôi cũng kết thúc khi Trung nạp ngôn đường hoàng bắt đầu ăn phần cơm được bày biện ra như thể chuyện đương nhiên.
「Hừm. Không sơn mài, chẳng sơn đỏ, cũng không vẽ hoa văn. Khó mà gọi là bát đũa tao nhã… nhưng dáng hình thì cân đối. Tay nghề không tồi nhỉ? Vân gỗ cũng có nét thú vị」
Thứ canh loãng giống như súp trong… lấy nước ngọt từ nấm chăng? Trung nạp ngôn vừa húp vừa bình phẩm. Gắp rau xanh cùng dã thái đưa vào miệng, lão khẽ gật gù.
「Muối nhạt, nhưng vị ngọt ngấm kỹ lắm」
Đó là màn bình luận ẩm thực Tengu đầy ung dung của Trung nạp ngôn. Lão nhai rộp rộp miếng củ cải muối, rồi thong thả ăn cơm trắng.
「……」
Món ăn do bọn Tengu dọn ra trông hệt như thuần chay. Cơm trắng, canh ba món. Thêm chút hoa quả ngâm ngọt. Nước uống là trà và nước quả… tuyệt nhiên không có thịt cá. Quả là chẳng giống đồ của yêu quái chút nào.
「Nói cho rõ thì đây vốn chỉ là cơm dành cho khách thôi. Theo ghi chép thì bọn chúng vẫn ăn thịt, ăn cá, cũng uống rượu. Thứ này chẳng qua là một kiểu「tỏ lòng kính trọng」đó」
「Kính trọng?」
「Vì có tiền lệ của lũ quỷ ấy」
「Ra vậy……」
Chuyện quỷ giả làm người rồi đem thịt người, hay thậm chí thịt của chính thân thể mình nấu nướng đãi kẻ chẳng hay biết vốn là bẫy thường thấy trong truyền thuyết. Hoặc cho uống rượu say rồi nuốt trọn cũng vậy……
「Dẫu sao thì, cũng đã từng có thời kỳ từng qua lại giao dịch. Có lẽ vì những quy ước và bài học khi ấy mà mới thành ra như vầy」
「Bề ngoài thì cao ngạo, nhưng lại tỏ ra cẩn trọng với chúng ta?」
「Haha, lão phu làm sao đoán nổi suy nghĩ của đầu óc chim chóc chứ… Umu. Món này lại có cảm giác nhai thú vị nhỉ」
Trung nạp ngôn tiếp tục bình phẩm, vừa xé miếng hình khối xám rồi bỏ vào miệng. Thứ đó khi ăn thử thì giống như pha trộn giữa đậu phụ với konnyaku, ninh nhừ nên đã thấm vị. Cứ như một loại sản phẩm mô phỏng đậu phụ vậy.
「……Tiểu thư Inaba, người không sao chứ? Thấy khó chịu không? Có ăn được chút nào không?」
Tôi nhìn sang tình hình ăn uống của thiếu nữ ngồi cạnh mà hỏi. Inaba nhà Karatsugu ngồi chắp gối nhỏ xíu, khẽ gật đầu. Song như thường lệ, chẳng biểu hiện gì, hơn nữa bữa ăn hầu như vẫn chưa động được mấy.
Cũng dễ hiểu thôi.
「……Xin chia buồn vì chuyện của phụ thân cô. Tôi hiểu việc chẳng muốn nuốt nổi cơm kẻ thù đã giết cha. Nhưng giờ nếu không ăn thì sẽ không chống đỡ được. Xin cô hãy tạm gác nỗi uất hận lại」
Bóng dáng cô ấy gợi tôi nhớ đến tiểu thư Kikyo ở chỗ Hayama, khiến tôi khẽ lời an ủi. Inaba chỉ gật khẽ, miệng ngậm lấy đũa. Chỉ thế thôi. Không đáp lại. Không thốt ra một âm thanh nào. Không một tiếng nấc nghẹn…
「……」
Bữa ăn với tám phần lời từ Trung nạp ngôn, hai phần từ tôi, và không một lời từ tiểu thư Inaba, cứ thế trôi qua tưởng như bất tận. Nhưng thực tại nào có điều gì mãi không dứt. Mọi khởi đầu, bằng cách này hay cách khác, đều có điểm kết thúc.
『Tên con người mang mặt nạ! Vẫn sống đó chứ!!』
「……!?」
Kẻ xua tay đuổi đi lũ thuộc hạ, tên thủ lĩnh, đã xuất hiện, ngay trước mặt tôi. Tôi lập tức bật người ra sau kéo giãn khoảng cách, rồi tự nguyền rủa sự vô nghĩa của hành động ấy. Trung nạp ngôn và Inaba thì chưa kịp phản ứng, thậm chí Trung nạp ngôn còn chẳng có ý định dừng bữa ăn.
『…Đừng run rẩy đến thế. Khiến ta thất vọng đấy』
「…Ngươi tới đây để làm gì?」
Tôi điềm tĩnh chất vấn tên Tengu giả lả ra vẻ tiếc nuối.
『Để đón ngươi… Ơ kìa, vẫn còn ăn à? Quả thật các ngươi chậm chạp quá nhỉ?』
「Thưởng thức hình dáng, cảm hương vị, cảm nhận dư vị mới là cái gọi là phong nhã đấy chứ?」
Trước lời mỉa mai của Tengu, Trung nạp ngôn chen ngang bằng câu đáp chẳng rõ là lệch hẳn trọng tâm hay ngược lại trúng tim đen. Rõ ràng đó là sự ngông cuồng.
「Trung nạp ngôn-sama……!」
『……』
Tôi lên tiếng cảnh báo. Tengu im lặng thoáng chốc. Có lẽ hắn vừa lướt mắt khinh thị Trung nạp ngôn sau lớp áo cà sa, rồi lại quay sang đối diện tôi.
『Thôi được. Dù đang ăn cũng không sao. Đi thôi. Ngươi thừa biết chẳng có chọn lựa nào khác mà』
Hắn chìa tay ra. Ý rõ ràng là sẽ áp giải tôi đi. Và tôi không ở vị thế được phép từ chối.
「…Khốn thật」
Tôi buộc phải thuận theo. Tiến lại gần tên Tengu. Định đưa tay ra thì lập tức bị kéo mạnh, cả hai vai bị giữ chặt.
「Uo!?」
『Ta cố định cho chắc. Ngươi mà quẫy thì chỉ có rơi xuống thôi đấy』
Dây trói duỗi ra, vòng qua vai xuống hông, buộc chặt thân thể. Đôi cánh Tengu bắt đầu vỗ mạnh.
「Kh…!?」
『… Đó là đũa để ăn cơm đấy.』
Cùng lúc tôi hoảng hốt, thì lời thì thầm của Tengu vang lên kèm âm thanh bật gãy. Tách tách, một vật rơi xuống đất. Chính là đôi đũa. Bên cạnh Inaba đang ngồi, đôi đũa lẽ ra phải trong tay cô ấy nay đã biến mất.
Ném ra. Nhắm thẳng mặt tôi. Và đã bị đôi cánh hắn gạt bay.
「!!? Tiểu thư, xin đừng liều lĩnh! Người hãy bảo vệ Trung nạp ngôn-sama!! Nghe rõ chưa……!!?」
『Đi nào!』
Trước khi tôi kịp dứt lời thúc giục, đôi cánh đã vỗ dữ dội hơn, cuốn tôi bay vút lên cao. Cơn gió mạnh cuốn phăng tiếng hét của tôi.
「Kh…! Bất ngờ, quá đấy……!!?」
『Còn đỡ hơn bọn oni nhiều chứ? ……Mà thôi, đây cũng là dịp tốt. Ngươi không muốn quan sát sao? Cơ hội quý giá để thu thập thông tin đấy』
「Ngươi…… ra là vậy」
Cơn gió mạnh quất thẳng vào mặt khiến tôi phải nheo mắt lại, nhưng vẫn kịp đảo ánh nhìn quanh và chợt hiểu ra lời mỉa mai của Tengu.
Góc nhìn từ trên cao do tên Tengu mang lại đã cung cấp cho tôi những thông tin quan trọng.
…… Biển mây. Bầu trời xanh. Khi hạ tầm mắt xuống, trong tầm nhìn trải ra là vực núi cùng vô số đại thụ không thấy điểm tận cùng.
「Vách đá kia…… chẳng lẽ là linh thiết!?」
Dãy núi đá vươn cao sừng sững, từ khe hở phủ đầy rêu cỏ lộ ra thứ chất đá đặc trưng cho thấy nơi đó chứa linh khoáng thạch, hơn nữa là linh thiết thượng phẩm. Không thể nhầm được. Tôi từng thấy trong nhiệm vụ tại mỏ.
「Với lại, cái này là……」
Và chen chúc giữa chúng mọc đầy những cự linh thụ có lẽ đã ngàn năm tuổi. So với rừng ngoại vi của dãy Anma, thậm chí cả trong「Cấm chú thâm lâm」tôi từng thấy, thì thứ này còn vượt trội gấp bội. Từ loại linh mộc này đẽo thành cung tên ắt sẽ trở thành pháp khí xứng tầm một trừ yêu sư thượng hạng, còn vỏ thì có thể làm linh phù phong ấn hung yêu.
Thứ lấy được ở vùng ngoại vi chỉ như rác bụi so với nơi đây. Trong mắt kẻ biết nhìn, cả khung cảnh này hệt như một núi vàng. Nếu có lão thợ mỏ hay tiều phu nào ở đây, ắt hẳn sẽ gào lên 「Một mình chấp hết! Xông lên!」rồi ào ào ùa tới.
『Hạ độ cao chút nhé』
「Kh…!? Đây là, làng? Hay chỗ định cư?」
Khi độ cao giảm xuống, cảnh vật rõ nét hơn, tôi liền trông thấy giữa khe núi và tán đại thụ.
Đó là những ngôi nhà trên cây, kiểu như trong kiếp trước tôi từng biết. Những ngôi nhà cây lớn nhỏ bám vào vách thung lũng hoặc nằm giữa các cành cây khổng lồ. Chỉ trong tầm mắt đã có hơn trăm cái, và chắc chắn còn nhiều hơn gấp mấy lần ở những nơi tôi không thấy. Dân số ước tính ít nhất cũng phải cả ngàn.
Từ những ô cửa sổ tối om của nhà cây, vô số ánh mắt đang dò xét tôi…
『Thấy sao?』
「Thấy… sao là sao?」
『Nói thật đi. Cảm tưởng ấy』
Trong lúc tôi đang nhồi nhét thông tin vào đầu, bên tai vang lên tiếng thì thầm châm chọc. Gai ốc nổi khắp người. Khó chịu. Khẽ liếc ra sau, tôi thấy cái miệng nhếch lên đầy ác ý. Tôi miễn cưỡng đáp.
「……Căn cứ đặt ở nơi hiểm trở mà con người khó lòng leo lên. Đã vượt qua núi non hiểm trở rồi mà vẫn gặp căn cứ thế này, e rằng khó ai tấn công được」
『Căn phòng mà các ngươi trú chân cũng chẳng khác mấy đâu. Đừng tưởng có thể thừa cơ chạy trốn với Trung nạp ngôn và cô tiểu thư kia nhé』
「Quả đúng là Tengu thích lên mặt dạy đời…… ra vậy」
Ý chúng là muốn phô trương sự áp đảo, hay chỉ để thỏa mãn cảm giác vượt trội? Dù gì thì cũng thật xấu tính. Nhưng…
「Quả là khó hiểu. Ngươi phơi bày thông tin quý giá thế này, rốt cuộc muốn gì? Đang toan tính gì?」
『Sớm thôi sẽ rõ…… Được rồi. Đến nơi rồi』
「Cái!!?」
Chưa kịp đặt câu hỏi, tên Tengu lao thẳng xuống gần như theo phương thẳng đứng. Tôi vội nhìn về phía trước, thấy một ngôi nhà cây hình tròn khổng lồ đã ở ngay trước mắt. Với tốc độ này, va chạm là không tránh khỏi.
『Khéo chống đỡ, rồi khéo làm trò hề đi nhé. Đừng có mềm nhũn ra đấy』
「Khoan…!? Uwahh!!?」
Yêu cầu của tên Tengu vang lên. Chưa kịp phản đối, tay hắn đã buông ra. Dây trói cũng chẳng biết biến mất từ lúc nào. Như một quả bom lượn bị cắt dây, tôi bị năng lượng quán tính hút thẳng vào ngôi nhà cây. Xử lý? Đùa à, làm sao mà xử lý được!?
『Cái gì!?』
『Ngăn lại……!!?』
「Ngăn thế quái nào được!!」
Ngay trước khi đâm sầm vào ngôi nhà cây, vài tên Tengu có vẻ là lính gác xuất hiện, nhưng chúng vội vàng tránh ra trước tiếng gào của tôi.
Chẳng còn gì ngăn cách giữa tôi và ngôi nhà cây nữa.
「Ugh, gya, gyaaa……!!?」
Tôi lao qua cửa sổ, lăn vài vòng trên sàn, cuối cùng đập ngược đầu vào tường, cả người lộn ngược. Mông đau điếng…!!
「Chết tiệt, Tengu……!! Rốt cuộc ngươi...hả?」
Vừa xoa mông, tôi vừa gào lên với giọng nghẹn ngào, mắt cay xè. Mở mắt ra, tôi thấy mình bị bao vây bởi vô số Tengu, vũ khí chĩa thẳng vào người.
Cảnh giác đạt mức tối đa.
「……À, chào?」
『Con khỉ mà Akabou bắt được đây à? Sao vượt ngục ra được……?』
Một tên Tengu đội mũ xanh, cầm gậy thiếc, tra hỏi. Khoan, gì cơ…
「……Vượt ngục?」
『Đừng giả vờ. Đã tịch thu vũ khí, còn để chó canh nữa! Thế mà ngươi vượt qua được…… lại còn dám xông thẳng vào nghị sự của bọn ta sao. Chủ quan quá rồi……!!』
Tên Tengu mang mặt nạ khỉ vàng gầm lên. Tôi nào có biết chuyện gì……
『Akabou đâu? Nếu có kẻ vượt ngục thì tên đó phải ra mặt chứ!?』
『Nghị sự kéo dài mà chẳng thấy đến, lẽ nào…… do tên tép riu ngươi sao!?』
Hai tên Tengu khác nói với vẻ nghi ngờ. Không, ta bảo là ta không biết gì mà!
『Aâh. Thật nghịch ngợm quá đấy, khỉ con à』
Tiếng vỗ cánh vang lên. Tôi nhìn về phía kẻ vừa bước vào. Là tên Akabou, kẻ đã ném tôi xuống đây.
…Cánh tay hắn vẫn đang rỉ máu.
「Hả!?」
『Akabou, vết thương đó là sao!?』
Tôi sững sờ trước vết thương lạ lẫm, còn một tên Tengu trong đám bao vây hét lên kinh ngạc. Akabou đáp với giọng mệt mỏi.
『Tên đó định chạy, ta đã ngăn lại… nhưng vì tưởng tay không nên ta sơ suất. Kết quả, để nó đoạt mất vũ khí』
Hắn hất cằm về phía tôi. Lập tức ánh mắt cả bọn dồn vào tôi, cụ thể là chỗ hông. Tôi cũng vội nhìn theo.
Một thanh đoản đao đẫm máu cùng vỏ đang nằm trên thắt lưng tôi.
「……Hả!?」
Tôi chẳng hiểu gì cả. Nhưng có một cảm giác cực kỳ tồi tệ. Bị mắc bẫy, từ ngữ đó lướt qua trong tâm trí tôi.
『Quả nhiên là vậy sao!』
『Đúng là con khỉ không thể lơ là… không, là thú dữ! Rõ ràng đang giữ con tin, vậy mà không những không chùn bước lại còn nhắm thẳng vào tính mạng chúng ta ư!?』
「Khoan đã, chuyện này là……!!?」
Tệ rồi. Bầu không khí ngập tràn sát khí. Không chỉ tính mạng tôi, mà cả Trung nạp ngôn và Inaba cũng đang rơi vào hiểm cảnh. Tôi muốn lên tiếng biện bạch, nhưng trong tình huống này, tôi biết có nói gì đi nữa cũng chẳng mấy tác dụng.
『Khoan. Khoan đã… đau quá. Quả thật không thể khinh suất, nhưng giờ hãy nhẫn nhịn chút. Chuyện hôm nay ta chính là muốn giải thích điều đó. Dù hơi nằm ngoài dự tính, song đừng nóng vội』
Akabou cất giọng, như thể đang trấn an đám tengu còn lại. Chúng đưa ánh nhìn nghi hoặc về phía hắn.
『Nhưng mà……』
『Ta biết, ta biết. Nhưng bây giờ thì không được. Thay vào đó……』
Akabou đè nén những tengu đang nóng nảy, rồi lên tiếng gọi mọi người.
『Trăm nghe không bằng một thấy. Hãy nhìn thật kỹ hắn đi. Từng chút, từng chút một, cho rõ ràng』
『……』
Theo lời hắn, bọn tengu đồng loạt quay sang quan sát tôi. Tôi chỉ còn cách lặng im đứng bất động. Ngoài ra chẳng còn lựa chọn nào khác. Một thanh đoản đao nhỏ bé, tôi thừa biết chẳng thể xoay chuyển tình thế này. Trước hết, tôi phải nắm được sự thật rốt cuộc đang diễn ra.
『Chậc, này, chẳng lẽ hắn……?』
『Cảm giác này… lẽ nào……?』
Vài tên tengu nhận ra điều gì đó, rồi dần dần, ba, bốn kẻ khác cũng bắt đầu xôn xao. Gì thế? Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra……?
『Akabou, kẻ này chẳng lẽ……』
『Đúng vậy. Dù đã che giấu khá khéo, nhưng ta phát hiện khi hắn giao chiến ban đêm ở vùng ngoại biên. Bởi vậy ta mới chọn hắn. Lại thêm có sẵn một con tin thuận tiện』
『Ra là thế. Ban đầu ta còn tự hỏi sao lại chọn một tên thế này… giờ thì hiểu rồi』
Đám tengu bỏ mặc tôi, tự ý bàn luận về tôi. Dù chủ đề xoay quanh tôi, song chúng lại coi tôi như kẻ ngoài cuộc. Đúng là lối hành xử kiêu ngạo và vị kỷ mang đậm bản chất của yêu quái.
「Các ngươi… đang nói cái gì vậy……?」
Lời lẩm bẩm gần như vô thức của tôi, kỳ lạ thay lại vang vọng rõ ràng trong căn phòng, khiến cuộc trò chuyện của chúng khựng lại, ánh mắt đồng loạt dồn về phía tôi.
『À, xin lỗi xin lỗi. Cái đầu khỉ của ngươi chắc chắn chẳng hiểu nổi. Muốn nghe giải thích chứ gì?』
Đáp lại lời tôi, Akabou bước ra một bước, cười nhạo như thể thay mặt tất cả, rồi cất giọng chẳng mấy lịch sự.
『Chúng ta có một điều ước』
Hắn nói, vừa xiết chặt vết thương trên cánh tay, có lẽ chính là do tự rạch.
「Điều ước… sao?」
『Đúng thế. Nếu ngươi chịu thực hiện điều đó, chúng ta sẽ trả lại Trung nạp ngôn. Dĩ nhiên, cả chuỗi rắc rối giữa các ngươi và chúng ta, ta cũng sẽ nhân nhượng』
Hắn vừa nắm lấy vạt áo cà sa, vừa tiếp tục.
『Có gì khác đâu. Cũng chỉ là công việc thường ngày của các ngươi thôi. Trừ yêu diệt quái, chỉ vậy』
Hắn trút bỏ áo cà sa. Mái tóc dài xõa tung theo cử động của cái đầu vừa lắc. Làn da lộ ra, mang màu sắc chẳng khác gì nhân loại.
『Đám đó gây náo loạn, khiến chúng ta rất phiền toái. Chúng ta còn đang tranh luận liệu có nên làm lễ để mời khách từ ngoại giới đến hay không… thì thật vừa khéo, bọn khỉ lại đưa tới một thích khách hợp ý. Bỏ qua thì uổng quá, đúng không?』
Giọng nói thay đổi. Chú nguyền che mờ nhận thức đã tan. Âm sắc khàn đục, vô cảm trước đó giờ biến thành trong trẻo, như dòng suối trong veo.
「Đó là……」
「Hơn nữa, kẻ này lại vừa khéo đáp ứng đủ điều kiện. Bỏ lỡ cơ hội thế này sao có thể? Phải không nào?」
Khóe môi tengu ấy nhếch lên đến cực điểm. Cô ta nghiêng đầu, tìm kiếm sự đồng thuận.
「Diệt rắn… Chỉ cần giết nốt tám phần còn lại là xong. Quá dễ, đúng không?」
Nữ tengu mang dung mạo quá đỗi giống con người ấy khẽ liếm môi, rồi cất giọng ép buộc không cho phản kháng.
「Vốn là do lũ khỉ các ngươi không chịu kết thúc cho gọn ghẽ. Đừng hòng than vãn gì hết đấy?」
Cô ta mỉm cười, nụ cười ngập tràn ác ý và chế nhạo.

