Chương 10 - Ký ức về quá khứ vốn dĩ sẽ luôn được tô điểm đẹp đẽ hơn.

Chap 146

2025-08-28

7

『Hức, hức…… chị ơi…… chị ơi!!』

『Nào nào, đừng khóc nữa. ……Cho chị xem vết thương đi. Để chị băng bó cho nhé?』

Đó luôn là câu nói quen thuộc sau những buổi huấn luyện quá sức tàn khốc đối với một đứa trẻ. Người chị dịu dàng an ủi. Sau khi băng bó xong thì sẽ ôm chặt lấy nhau, rồi cứ thế cùng chìm vào giấc ngủ. Đó đã trở thành một thói quen như một nghi thức.

Khuôn mặt của mẹ, tôi hầu như chẳng nhớ được. Có lẽ, bà cũng chẳng mấy yêu thương ta. Khi tôi đủ lớn để nhận thức, chị đã thay thế mẹ để làm chỗ dựa.

Một thao trường bí mật được dựng lên bởi gia tộc trừ ma. Một ngôi làng ẩn giấu. Nơi đó bị cắt đứt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, và ngay cả sự tồn tại của nó đối với gia tộc Onizuki cũng không hề được công khai. Những người rèn luyện ở nơi đó, cũng mang số phận tương tự.

Chuyên phụ trách những việc nhơ bẩn của gia tộc Onizuki, trên danh nghĩa và trong các bản quyết toán ngân quỹ thì được coi là một bộ phận của Ẩn Hành Chúng. Thế nhưng thực tế, họ lại là đôi mắt, đôi tai, và cũng là hung khí nửa độc lập dưới sự chỉ huy của gia chủ cùng các trưởng lão. Ẩn Hành Chúng, Khiêu Sát Sử…… đó chính là bộ mặt thật của cái 「chuồng chó」 nơi tôi sống.

Với thân phận đó, tôi chưa từng nghĩ mình là kẻ bất hạnh. Cũng chẳng bao giờ tự hỏi điều ấy. Chỉ là tôi ghét cay đắng những buổi huấn luyện khắc nghiệt, nhưng nhờ có chị ở bên nên mới có thể chịu đựng được. Chỉ cần có thế giới chỉ có chị và tôi, là tôi đã mãn nguyện. Đó là tất cả.

Rằng dị năng của tôi chính là lý do cho vị trí này, rằng người chị ấy lại là gông xiềng trói buộc tôi, tất cả những điều đó, tôichỉ biết được mãi về sau. Nhưng khi nhận ra, tôi cũng chẳng còn ý định thay đổi thế giới mà mình đang sống nữa. Trong đầu thậm chí chưa từng nảy ra ý nghĩ ấy. Sau bao trải nghiệm và sự buông xuôi, tinh thần phản kháng đã bị bẻ gãy từ lâu.

……Công việc đầu tiên của tôi là giết đồng môn. Đuổi theo kẻ đã bỏ trốn khỏi huấn luyện rồi thủ tiêu hắn. Lần thứ hai, tôi đẩy một kẻ ăn chơi trụy lạc trong chi tộc, kẻ đã bán bí mật gia truyền của Onizuki cho gia tộc khác, xuống vực, ngụy trang như một vụ tai nạn. Lần thứ ba, tôi giả làm thổ phỉ trên đường về, cắt cổ một mật thám triều đình ẩn náu trong núi.

Tất cả là vì chị. Chị cũng được giao việc như tôi, và tôi muốn giúp chị khỏi kiệt sức. Nhất là vì chị không có dị năng thích hợp cho những vụ đẫm máu. Những nhiệm vụ nguy hiểm, tôi tình nguyện gánh vác. Những nhiệm vụ nhẹ nhàng, tôi muốn dành cho chị. Đó là cách tôi báo đáp chị. Dẫu cho mùi máu tanh sắt thép bám chặt trên toàn thân, dẫu cho mái tóc nhuộm đỏ phải gội rửa hàng chục lần cũng chẳng phai hết, thì trước mặt chị, tất cả chỉ là chuyện nhỏ nhặt mà thôi.

……Phải rất lâu sau này, tôi mới hiểu được lý do vì sao trong đêm tối, chị lại ôm chặt tôi, không thốt ra lấy một tiếng nức nở.

『Chị này. Có gì đó… thay đổi rồi sao?』

『Sao? Chị thấy vẫn như mọi khi thôi mà?』

Đó là đoạn đối thoại diễn ra trong lần tái ngộ sau nhiều ngày xa cách. Một bên là ám sát, một bên là giám sát nội bộ. Sau hơn một tháng đảm nhận nhiệm vụ riêng, cả hai vô tình gặp lại khi cùng nộp báo cáo. Chính vì là tôi, nên mới nhận ra được chút thay đổi mờ nhạt đó.

『Em ổn chứ? Ăn uống đầy đủ không? Có ngủ ngon không? Không bị thương chứ? Thân thể vẫn khỏe chứ?』

『Ừm. Ổn cả. Không vấn đề gì……』

Những câu hỏi dồn dập thường lệ, khiến tôi vừa thấy phiền hà vừa thấy ngượng ngùng, bèn trả lời cụt lủn. Bị coi là em thì không sao, nhưng bị mãi coi như một đứa trẻ thì thật khó chịu. Tôi đã là một sát thủ trưởng thành rồi kia mà.

……Nhưng đồng thời, cũng là sự thật rằng khi tôi tỏ thái độ ấy, chị lại càng quan tâm, chăm sóc tôi nhiều hơn. Tôi xấu hổ khi phải chủ động làm nũng, nên cứ mãi như vậy. Nhưng lần này thì……

『Thế à. Vậy thì tốt rồi.』

『Eh……?』

Chị bất ngờ cắt ngang câu chuyện, khiến tôi không sao tin được. Nhưng cũng chẳng thể hạ mình níu kéo. Tôi chỉ biết đứng đó, nhìn theo bóng lưng chị quay gót rời đi……

Và rồi, khi tôi lén dõi theo chị ở chỗ phân công tạm thời, chứng kiến chị cười tươi đến mức tôi chưa từng thấy, má phồng lên khi hờn dỗi, bụng ôm chặt khi cười ngặt nghẽo, đôi mắt ướt át khi cười trong nước mắt, cùng bước đi bên người khác…… tôi bàng hoàng.

Kẻ tầm thường đứng cạnh chị ấy, tôi vừa ghen tị, vừa căm ghét, vừa uất hận, vừa đố kỵ. Nhưng chỉ cần chị hạnh phúc, thì nỗi đau nào tôi cũng chịu đựng được……

『Vậy mà, tại sao……?』

Khi nhận tin chị chết trong lúc làm nhiệm vụ, khi nhìn xuống thi thể lạnh ngắt. Những lời xung quanh,「Có xác mang về đã là may mắn rồi」, chẳng hề là an ủi. Điều khiến tôi phẫn nộ nhất chính là kẻ mang thi thể chị về, lại chính là gã con trai đó.

『Tại sao hắn……!!?』

Dù nghĩ thế nào, cũng thật nực cười. Chị chết còn hắn thì toàn thây trở về. Với dị năng và thực lực của chị, tôi biết rõ. Nếu chỉ có một mình, ít nhất chị tuyệt đối không thể chết được. Không, giả như chị chết, thì tại sao hắn vẫn sống? Hắn chẳng hề trải qua huấn luyện đặc biệt, trước kia chỉ là một kẻ vô dụng trong đám tạp nhân kia mà! Thế mà……!?

Đúng vậy. Quá nực cười. Quá dị thường. Sự nghi ngờ là lẽ đương nhiên. Càng suy nghĩ sâu, việc hắn mang thi thể chị về càng trở nên giả dối. Biết được quanh hắn bao nhiêu kẻ đã chết, tôi càng chắc chắn hơn. Đó chẳng phải là hoang tưởng nữa.

Thế nhưng, với thân phận của mình, tôi không được phép chất vấn, càng không được phép tiếp xúc với người khác. Khao khát trong lòng, vĩnh viễn không thể được đáp lại……

『Yo. Lâu rồi nhỉ, con nhóc khốn nạn. Chuyện chị mày, thật đáng tiếc ha?』

Hắn bỗng xuất hiện. Bằng một giọng điệu khinh bạc chẳng hề có chút tiếc thương, hắn nhìn xuống tôi, và cả bia mộ của chị. Tôi quay sang, đôi mắt hằn quầng thâm vì kiệt sức, ánh nhìn đầy sát khí, chất vấn câm lặng rằng hắn tới đây để làm gì.

「Đừng làm cái mặt đáng sợ thế… Sao hả? Một lời đề nghị từ người thân nhân từ đấy. Có muốn đánh thức lại chị mày không?」

……Vậy nên, tôi đã vô thức lắng nghe. Dù thực chất, tôi chẳng có quyền chọn lựa. Chỉ cần có thể đem chị trở về, thì bất cứ thứ gì tôi cũng chấp nhận.

Và rồi, sau khi chọn con đường ấy, tôi mới thực sự hối hận.

Bởi tôi đã biết đến, niềm vui của đời thường.

Tôi đã nhận ra, tâm tư của chị.

Và hơn hết, tôi đã đem chồng chất tất cả lên người khác, để lấp đầy cái lỗ hổng trong trái tim mình… nhưng khi đó, tôi đã chẳng còn là 「tôi」 nữa.

Mọi chuyện đã bắt đầu, mọi chuyện đã kết thúc, mọi chuyện đều đã quá muộn……

「Uu……?」

Ý thức vừa bừng tỉnh, đường viền mờ ảo chao đảo không ngừng, trong miệng lan tràn vị tanh ngòm của máu mà tôi chẳng bao giờ quen nổi. Trên hết, tôi khó chịu khi thấy kẻ đáng ghét kia đang nhìn xuống mình.

「Cút……」

Tôi định quát hắn tránh ra, nhưng giọng nói không sao bật thành lời. Trong cơn hoang mang, tôi  quan sát biểu cảm của hắn, rồi nhận thấy sự khác thường nơi cơ thể mình, cúi xuống…… trước mắt, chỉ có một màu đỏ rực.

(Ah…)

Ký ức tràn ngập. Giờ mới nhớ lại. Diễn biến đưa bản thân tới đây. Sai lầm của bản thân. Không tự giễu, không tự trách, chỉ lặng lẽ chấp nhận sự thật.

Tôi vốn chẳng kỳ vọng gì. Cũng đã nghĩ chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra. Chỉ là uất hận, chỉ là tiếc nuối. Nhưng như tôi vừa nghĩ, tất cả đã quá muộn.

Cả hắn, cả tôi, tất cả đều đã quá muộn rồi……

(Nhắc mới nhớ……)

Và giữa dòng tuyệt vọng sâu thẳm ấy, đột nhiên, bất chấp tình cảnh, ánh mắt tôi chợt nhận ra. Một cách hững hờ.

Rằng, người đã khóc vì tôi, ngoài chị ra, đây là lần đầu tiên. Thật sự, thật sự, tôi đã nghĩ như thế, một cách xa lạ như chuyện của kẻ khác……

-

(Khốn kiếp! Khốn kiếp khốn kiếp!! Chết tiệt!! Tôi đã sơ suất! Đã thất bại!! Làm ra một chuyện đại bất cẩn……!!!!)

Trước mắt, trong khi dõi theo dòng máu đỏ tươi cứ thế tuôn trào không cách nào ngăn nổi, tôi không ngừng trách cứ bản thân mình.

Mọi phán đoán đều chậm trễ, mọi phán đoán đều sai lầm, mọi hành động đều ngu xuẩn.

Bởi vì chính là thế này. Khi đó, tôi đã bị lối múa thương của gã đàn ông kia làm cho kinh hãi, làm cho kinh ngạc, nên mới chậm trễ trong việc nhận ra hướng mà mũi thương đang chỉ đến. Đó chính là sai lầm đầu tiên.

「Ngươi là đồng minh cơ mà!!? Không phải sao chứ!?」

Tôi hoàn toàn không hiểu được vì sao ngọn thương kia lại không đâm vào tôi mà lại cắm sâu vào bụng của Hisame. Vì vậy tôi đã chết lặng trong thoáng chốc. Chính sự chết lặng đó, cùng hành động vội vã ngay sau đó, mới là sai lầm thứ hai. Việc ôm Hisame bỏ chạy là thất bại. Tôi lẽ ra phải ôm cả Aoi mà chạy. Thế nhưng tôi lại bỏ rơi cô bé nhỏ tuổi nhất tại đó. Thật tồi tệ. Nếu đã thế thì thà thừa lúc hắn đâm Hisame mà xông vào phản kích còn hơn……!!

「Hơn nữa……!! Như vậy, có được phép sao!!?」

Trong tiếng nấc nghẹn ngào, tôi nhớ lại cảnh tượng lúc vừa bế Hisame lên chạy đi. Đám mặt nạ Ebisu bao vây, giương thương, vung kiếm, giương cung chờ sẵn.

Theo như đối sách tôi đã chuẩn bị từ trước, tôi dùng đến bom khói. Của tôi thì đã dùng hết từ lâu. Thứ tôi dùng chính là vật mà Hisame giấu đi.

Lợi dụng làn khói, tôi cướp lấy ngọn thương từ tên Ebisu chính diện. Dù xuất thân tàn tật, việc giằng mạnh để đoạt lấy không quá khó khăn, chỉ là khiến tôi day dứt trong lòng.

Vấn đề chính là, ngay sau đó, hành động mà gã đàn ông kia lựa chọn……

「Đến cả đồng bọn cũng bỏ mặc, sao……!!?」

Sóng chấn động từ mũi thương và cơn bão hỏa diệm được phóng ra chẳng hề có chút lưu tâm nào đến đồng đội. Cái chết ập đến đúng chỗ tôi vừa kịp tránh né, thay vào đó lại nuốt trọn lấy tên Ebisu cầm thương. Thân xác hắn chẳng còn giữ nổi hình dạng con người. Chỉ còn những mảnh than cháy đen vỡ vụn rơi vãi khắp nơi.

Nếu nhìn vào, hẳn người ta sẽ nghĩ rằng tôi đã dùng hắn làm lá chắn mất rồi……?

(Không phải!! Không, bây giờ không phải lúc để nghĩ đến chuyện đó!! Quan trọng hơn là……!!?)

Kìm nén nỗi bực dọc, bồn chồn cùng sợ hãi trong lòng, tôi lén nhìn ra từ bóng cây. Không thấy có dấu hiệu truy kích. Chúng vẫn an nhiên ung dung. Quả thực, bọn chúng chẳng có lý do gì để phải đuổi theo. Ngược lại, kẻ phải tự đâm đầu vào hang hùm, liều mạng mà cướp hạt dẻ trong lửa lại chính là tôi.

「Aoi……!!」

Cô bé nhỏ xíu chỉ khoác độc một lớp y phục mỏng manh. Bên cạnh cô ấy là gã đàn ông cầm thương quái dị tỏa ra sát khí nặng nề, ngoài ra còn vài tên mặt nạ Ebisu đứng chực sẵn……

(Không được, tuyệt đối không kịp đâu)

Khoảng cách giữa tôi và Aoi cũng phải chừng năm mươi bước. Trong khi đó, đám người bắt giữ cô ấy lại chẳng cách cô đến một phần mười. Nếu bây giờ tôi liều mình lao ra, trước khi kịp giành lại, cô ấy sẽ bị giết ngay. Mạo hiểm xông bừa vào lúc này chỉ càng là nước cờ tệ hại.

May thay, dường như chúng chưa định giết ngay. Nếu tôi nóng vội ra tay giải cứu, khiến đối phương hấp tấp thì lại càng nguy hiểm hơn, phải không……?

(Có gì đó, đang nói chuyện?)

Từ xa, tôi nheo mắt quan sát qua khe lá. Nàng tiểu thư và gã đàn ông kia đối mặt nhau, một kẻ ngẩng cao nhìn xuống, một kẻ bị khinh miệt nhìn lên. Đôi môi hắn mấp máy. Họ đang đối thoại… Chỉ có điều, bầu không khí vây quanh hoàn toàn chẳng thể gọi là hòa nhã.

「Rốt cuộc là…… chuyện gì……?」

「Này!! Tên đầy tớ kia!! Mau ra đây đi!! Dù sao cái lỗ trên bụng con bé kia cũng chẳng cầm máu nổi đâu!! Đúng không hả!?」

Ngay khi tôi muốn tập trung quan sát thêm, liền nghe thấy tiếng gầm thét dữ dội. Một tiếng hét vừa là cảnh cáo, vừa là khiêu khích, vừa là cạm bẫy.

「Ta cho ngươi cơ hội đấy. Một nước cờ xoay chuyển tình thế, một cơ hội vực dậy từ bên bờ vực thẳm!! Nếu là đàn ông thì mau tỏ chút gan dạ mà chui ra đây đi!!」

Những lời thốt ra, rõ ràng là khiêu khích trắng trợn. Kẻ cất lời chính là một trong những nguyên nhân gây ra thảm cảnh này. Nhưng dù muốn phản kháng, tôi cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, và chắc chắn hắn cũng hiểu điều đó. Vì vậy, hắn mới lựa từ ngữ kỹ lưỡng, gào lên để chọc tức thần kinh tôi.

「Hay là ngươi định co rúm trong lùm cây, rồi cứ thế mà chờ nhìn mọi thứ lần lượt mất đi hả? Hả, đồ hèn nhát!! Ngươi đã sống sót đến tận giờ cũng bằng cách đó sao!?」

Thủ lĩnh Hạ Nhân Chúng gia tộc Onizuki, Onizuki Junshuro Takugen, miệng lưỡi thậm tệ, cười nhạo từ tận đáy lòng, mạt sát kẻ hèn hạ đang khốn khổ ẩn nấp……

-

「Phù… Thứ này chỉ đến mức đó thôi sao? ……Mà thật đáng thương hại quá nhỉ. Eh? Tiểu thư à?」

Sau khi đã tuôn ra một tràng chửi rủa om sòm, thủ lĩnh Hạ Nhân Chúng chống ngọn thương lên vai, buông lời một cách chán chường. Giọng điệu khinh bạc, hoàn toàn không có chút cảm tình nào. Gương mặt trẻ trung, có thể gọi là tuấn tú, giờ lại méo mó bởi nụ cười tà ác.

「……Ý ngươi là gì?」

「Đừng giả vờ ngốc. Nỗi đau đớn đó, ta hiểu rõ lắm. Ngờ đâu ngươi lại chọn hắn cơ đấy?……Thẳng thắn mà nói, ngay cả ta cũng không hề tính trước được chuyện này」

Đôi mắt quan sát tinh tường của tiểu thư nhìn thấu đó là sự thật. Chính vì thế, khóe môi nàng khẽ nhếch lên cười lạnh. Trong thâm tâm, nàng khen ngợi tên đầy tớ đã chơi xỏ gã đàn ông thô lỗ này một vố.

「Đến cả người duy nhất đứng về phía mình cũng bỏ rơi, với một đứa trẻ con thì đúng là vết thương khó mà nguôi ngoai. A, thật sự, đáng thương, đáng thương thay」

「……」

Bị sỉ nhục, Aoi chỉ lặng im với khí thế lưỡi gươm ngùn ngụt. Thấy tiểu thư không phản bác, gã đàn ông càng được thể nói tiếp.

「Sao nào? Vết thương lòng ấy, có cần ta đây ban cho chút an ủi không? May mắn thay, ta rất rành cách đối đãi với nữ nhân…Ta nghĩ cũng chẳng phải chuyện xấu đâu?」

Nói rồi hắn ngồi xổm xuống, thô lỗ đặt tay lên vai Aoi, chạm vào xương quai xanh, bàn tay còn định thò xuống thấp hơn nữa, thế nhưng Aoi giật mạnh người, cự tuyệt sự động chạm ấy.

「Đừng chạm vào. Hãy biết thân biết phận đi, hạ tiện」

Ánh mắt lạnh lùng khinh miệt soi chiếu kẻ trước mặt, Aoi trừng trừng nhìn hắn. Đôi mắt chứa đựng sự khinh bỉ tột cùng. Đáp lại, thủ lĩnh bật cười khùng khục, rồi bất ngờ vươn tay siết chặt lấy chiếc cổ mảnh mai của Aoi.

「U… gư…!!?」

「Đừng có được nước lấn tới khi ta hạ mình nhún nhường, con tiện nữ thối tha. Muốn tao quẳng mày cho lũ yêu quái gớm ghiếc kia để chúng mày vờn nhau như chó không? Dù sao thì mày cũng đã bị lũ hạ nhân hôi thối dày vò đến quen rồi còn gì!!」

Một lời đe dọa đầy khinh miệt. Bàn tay siết chặt đến mức nghẹt thở. Sức mạnh được cường hóa bằng linh lực khiến máu trong cơ thể ngưng trệ, sắc mặt Aoi tái nhợt. Hơi thở đứt quãng, ánh mắt run rẩy. Dẫu vậy, nàng vẫn trừng mắt giận dữ vì lời lẽ cuối cùng ấy. Nhưng ý chí phản kháng kia, chỉ cần bàn tay siết thêm, liền tan biến như tuyết dưới nắng.

「Hahaa. Gương mặt này mới đáng yêu làm sao. Nhể?」

Vừa tàn nhẫn siết cổ đứa trẻ, Takugen vừa cất tiếng. Không hề có sự do dự nào. Vốn dĩ hắn chẳng phải hạng người biết thương hoa tiếc ngọc, và hơn hết, hắn lại càng ghét cay ghét đắng thiếu nữ mang tiên Onizuki Aoi này.

「Đồ ngạo mạn. Chỉ là một đứa nhóc, lại còn là con gái, mà dám lớn tiếng. Bảo tao biết phận á? Ngươi mới chính là kẻ nên hiểu rõ cái thân phận tiện nữ của mình đấy」

Thật sự là khó chịu đến cực điểm. Tại sao quanh hắn toàn là những nữ nhân và bọn trẻ con phiền phức như vậy chứ. Nhờ thế mà lúc nào hắn cũng phải gánh chịu phần xui xẻo. Thứ duy nhất còn có chút đáng yêu là 「kẻ đó」, kẻ biết rõ thân phận của mình.

「Mà thôi. Chuyện này cũng sắp kết thúc rồi. Con tiện nhân ô nhục dám láo toét với ta. Rồi sau khi trở về, một mình…… Hahaa. Nghĩ thôi cũng thấy khoái trá?」

「G… kuh……!!?」

「Ồ? Hahaha, xin lỗi xin lỗi. Ta quên mất, đang siết cổ ngươi nhỉ?」

Trong khi nghĩ ngợi về phần thưởng sau nhiệm vụ này, thủ lĩnh nghe thấy tiếng kêu nghẹt thở của Aoi mà phá lên cười sảng khoái. Hắn cảm thấy thật thú vị, thậm chí còn muốn dùng nó làm món nhắm rượu. Rõ ràng là một thú vui bệnh hoạn.

「Khuôn mặt đó đẹp đấy chứ. Còn hơn cái vẻ chảnh chọe thường ngày nhiều. Nào, để ta dùng thêm chút lực……」

「Thủ lĩnh, xin dừng tay.『Lúc này』mà sát hại tiểu thư thì khác nào phá vỡ kế hoạch」

Người ngăn cản hành động suýt nữa bẻ gãy cổ nàng chính là giọng nói trầm đục, nhầy nhụa. Takugen tặc lưỡi, buông tay ra. Aoi ngã quỵ xuống đất, ho sặc sụa dữ dội.

「Xin lỗi xin lỗi, ta lỡ hứng quá」

「Ta hoàn toàn hiểu sở thích của ngài, nhưng đây là nhiệm vụ. Xin hãy tự kiềm chế… Đợi khi mọi chuyện hoàn tất, gia chủ sẽ ban thưởng xứng đáng cho công lao của ngài」

「Ồ, thế thì thật đáng mong chờ……」

Dù nói vậy, bộ dáng của thủ lĩnh lại chẳng có vẻ gì là kỳ vọng.

「……Để tiểu thư cho ta trông coi」

Dược sư đề nghị, rồi khẽ liếc mắt ra hiệu. Đám mặt nạ nụ cười vô cảm lập tức kéo Aoi đang ngã gục lên, tàn nhẫn trói chặt nàng bằng dây thừng.

Thế nhưng…

「Haahaa…… Mặt nạ này, đâu phải chỉ là mặt nạ thôi, đúng chứ……?」

Dù bị trói, từ khe hở giữa mặt nạ và khuôn mặt, nàng nhìn thấy những giọt đỏ tươi rỉ xuống. Thế nhưng, Aoi không hề tỏ ra kinh ngạc. Vừa thở gấp, vừa gắng giữ vẻ điềm tĩnh, nàng khẽ thốt.

「Đúng như lời người nói, thưa tiểu thư!」

Giọng điệu đáp lại của dược sư mang vẻ khoái trá, hệt như một đứa trẻ vui sướng khoe món đồ quý. Thái độ chẳng hề hợp với tình cảnh, khiến Aoi trong lòng lại càng khinh bỉ khuôn mặt cóc kia.

「Tiểu thư có biết loài bọ rùa không?」

「……Ừm, ta biết. Vào đầu thu thật phiền toái. ……Chẳng lẽ cả thứ đó cũng?」

Tiếng dây thừng siết chặt, đau đến nghẹt thở, Aoi khẽ rên. Dẫu vậy, nàng vẫn điều chỉnh hơi thở để trả lời. Trong lúc đáp, chợt một suy nghĩ hiện lên, khiến nàng rùng mình ghê tởm trước dự cảm về bản chất thật sự kia.

「Ngũ đại gia chủ trước đây từng cho người mang về từ phương Nam một loài yêu trùng kỳ quái để nghiên cứu. Nguyên thể vốn là tập hợp nhiều loại côn trùng, có khả năng giả dạng người. Thứ các ngài thấy đó, chính là phần gốc chuyên giả thành gương mặt」

「Shigeyasu-dono đó nhỉ. Búp bê cỏ hay món nhắm xương cũng đều do ông ta chế tác. Thật đúng là sở thích tệ hại」

Nghe giải thích, Aoi đáp lại hơi lạc đề. Tổ tiên ấy vốn say mê tạo cảnh quan, tuy những khu vườn dựng lên thì tráng lệ, nhưng cái thẩm mỹ kèm theo thì thảm hại. Tượng rơm gớm ghiếc, đồ ăn từ xương đáng sợ, giờ lại còn rước về thứ bọ hôi này…… nghĩ đến thôi Aoi đã thấy khó chịu. Nụ cười của dược sư lại càng thêm rạng rỡ.

「Việc lai giống loài bọ rùa mặt người này thật sự gian nan. Chỉ để chúng biến hình tinh vi đến mức nhìn gần cũng chẳng khác gì mặt nạ, đã tốn bao thế hệ. Khi chúng vô tình bị dùng làm mặt nạ, lúc ấy ta thật sự xúc động, bao năm khổ công cuối cùng đã được đền đáp」

「Và khi thức tỉnh, chúng sẽ ký sinh vào chủ thể. Rồi bị điều khiển nhờ một loại chú cụ nào đó…… phải không?」

「……」

Tên dược sư mặt cóc không trả lời. Chỉ mỉm cười, nụ cười ấy chính là đáp án.

「Đống đồ cổ vô dụng kia, hóa ra vẫn còn đất dụng võ. Thậm chí ta nghĩ những kẻ khác cũng có thể xử lý theo cách này. Dù sao thì…… Ồ, tới rồi, tới rồi!」

Chêm vào giữa cuộc đối thoại, thủ lĩnh Hạ Nhân Chúng huênh hoang nói xen vào, nhưng liền ngưng ngay sau đó.

Bởi vì trước niềm vui được mong chờ, số phận của đám tôm tép kia chỉ là chuyện vặt mà thôi.

「Ôi chao. Lại mang gương mặt bi thương đến vậy sao」

「……」

Trước lời nhận xét của dược sư, Aoi chẳng nói gì. Nàng chỉ nhìn chăm chú nhìn.

Nhìn hình bóng chàng thiếu niên mang theo cây thương rẻ tiền, đối diện kẻ cường địch áp đảo, nàng chỉ có thể nhìn, không thể làm gì khác……

-

「Tiểu thư……!?」

Khi chứng kiến chiếc cổ nhỏ bé của đứa trẻ bị móng vuốt siết chặt, tôi đã định lao ra. Nhưng cánh tay áo bị níu lại, khiến bước chân tôi dừng sững.

Quay đầu lại, tôi thấy Hisame đang dựa vào gốc cây. Cô ấy thở dốc, ánh mắt khó mà miêu tả được hướng về tôi.

「Không sao đâu. Cầm máu thì… xin lỗi. Hãy chờ thêm chút nữa.」

Tôi liếc nhìn vết máu vẫn rỉ loang đỏ quanh ngực, rồi trấn an cô. Việc cầm máu còn lâu mới hoàn thành. Có lẽ đã bị cắt trúng mạch máu? Dù làm thế nào, máu vẫn không ngừng chảy. Dù tôi có ép vải vào vết thương cũng chỉ là biện pháp tạm bợ.

「Nằm yên đó. Bọn chúng có thể có thứ gì đó hữu ích.」

Vừa nghiền nát viên thuốc giảm đau vừa lấy ra từ ngực áo, tôi vừa giải thích. Thủ lĩnh bọn tạp nhân kia, kẻ theo cùng Aoi, vốn là một ngự y. Đã lặn lội tới chốn ma vực thế này, chẳng lẽ lại không mang theo một linh dược nào? Dù thế nào đi nữa, nếu cứ để vậy Hisame sẽ dần kiệt sức.

「Đắng đấy, nhưng ráng chịu. Tôi sẽ đi lấy thuốc gì đó từ chỗ bọn chúng. Không sao đâu, yên tâm đi. Tôi sẽ không bỏ rơi cô đâu.」

Đút cho cô ấy viên thuốc giảm đau đã nghiền nát cho dễ nuốt, tôi vừa vỗ về cô . Hisame khẽ nhăn mặt vì vị đắng, song tay áo tôi vẫn bị nàng nắm chặt.

「……Nhờ ngươi.」

Tôi liếc nhìn về phía Aoi, rồi một lần nữa cầu khẩn. Chỉ cần gạt tay cô ấy ra là được, nhưng tôi không muốn làm vậy. Tôi không muốn khiến cơ thể cô chịu thêm gánh nặng nữa, càng không muốn vì một hành động sai lầm mà gieo vào cô tuyệt vọng.

「…」

「…Cảm ơn.」

Khoảnh khắc ngắn ngủi tưởng như vĩnh hằng, khi ánh mắt chúng tôi giao nhau. Người chịu nhượng bộ chính là Hisame. Hoặc có thể chỉ vì cô ấy đã không còn sức để giữ chặt. Tôi cầu mong đó là phần trước, rồi cất lời cảm tạ.

Rồi tôi cất bước. Nào, phần thắng… dù chỉ mỏng manh, hẳn vẫn còn đó.

「Đợi lâu rồi nhỉ, thủ lĩnh Hạ Nhân Chúng?」

Rời khỏi bụi cỏ, tách ra khỏi Hisame, tôi đứng thẳng lên, cố ý cất tiếng. Thủ lĩnh, dược sư, và cả Aoi đều đổ dồn ánh mắt về phía tôi. Làm kẻ được chú ý cũng khổ thật.

「Hahaha! Haa, hahahaha!! Tuyệt thật, mày thực sự dám xuất hiện!!」

Tiếng cười ngạo mạn như cào xước thần kinh con người vang vọng.

「Ôi chao!!Thật là ngây thơ và ngu ngốc đến lạ lùng. Hả? Tao có nói sẽ cho mày cơ hội, nhưng mày thực sự nghĩ có thứ như thế tồn tại sao?」

「Ý ngài là nói dối à?」

「Yên tâm đi. Hàng thật đây mà.」

Đáp lại lời tôi, gã cấp trên khốn kiếp, thủ lĩnh Hạ Nhân Chúng Onizuki Takugen, liền rút từ gói vải trong ngực ra một vật, giơ cao cho tôi thấy.

Dù ở khoảng cách này, tôi vẫn cảm nhận được linh lực mãnh liệt phát ra từ quả đào mà hắn khoe ra.

「Cái… đó là……!!?」

「Quả nhiên…」

Nhìn thấy vật được giơ lên, Aoi kinh hãi, còn tôi thì tặc lưỡi. Từ trước tôi đã mường tượng khả năng ấy, và phản ứng của Aoi đã nối liền tất cả.

Hẳn rằng, chính thứ đó mới là món đồ được giao cho Aoi trong nhiệm vụ lần này. Linh khí nồng đậm đến lộ liễu. Tôi không rõ công dụng chính xác, nhưng chỉ cần nhìn thôi cũng biết đó là bảo vật có thể xoay chuyển bất cứ tình thế nào.

…Chỉ cần giành được nó.

「Ghê gớm nhỉ? Nghe nói nếu dùng đúng cách, kẻ chết rồi cũng có thể bật dậy khỏi quan tài… Lúc này hẳn ngươi thèm khát đến muốn moi cả cổ họng ra mà giành lấy, phải không, thằng nhãi đáng thương?」

「…Ông muốn gì, thủ lĩnh?」

Trước lời trêu ngươi của hắn, tôi cắt ngang, đi thẳng vào vấn đề. Thời gian không còn nhiều. Không thể phí lời.

「Chẳng có gì. Một trò tiêu khiển đơn giản thôi. Ta và ngươi so một trận… Ừm, luật định bốn điều.」

Vừa xoa cằm, Onizuki Takugen vừa đọc lên quy tắc.

Một, phạm vi hành động trong trận đấu phải giới hạn trong khu vực được kết giới bảo hộ.

Hai, thắng thua được phân định bằng cái chết của đối phương hoặc sự đầu hàng.

Ba, nếu Onizuki Takugen thất bại, hắn sẽ trao『Ofukamutsu』cho phía bên kia và bảo đảm không được gây hại nữa.

Bốn, nếu Onizuki Takugen chiến thắng, phía bên kia phải chính tay bóp chết Onizuki Aoi.

「Đây là khế ước bằng chú thuật. Dù có thế nào cũng không thể phá bỏ… Sao hả? Với ngươi thì toàn lợi chứ chẳng thiệt gì, đúng không?」

「…Xin ghi rõ ràng điều khoản bảo đảm an toàn cho Tiểu thư và Hisame trong trận và cả sau khi phân thắng bại. Ngoài ra, thêm cả xà chú chống phản loạn, cấm kẻ khác xen vào.」

「Hah! Lại tham lam nữa rồi à? Sao không biết thân biết phận đi?」

「Trong tình thế này, giờ còn nói mấy chuyện đó làm gì…!!」

Tôi gạt bỏ cả thân phận mà gằn giọng. Thực tế thì, với bản tính của hắn, nếu tôi không chỉ rõ, chắc chắn hắn sẽ moi móc sơ hở trong giao ước.

「Đã phí công làm trò vòng vo này, chẳng lẽ vì thế mà bỏ đi giao ước chắc!?」

Nếu chỉ định giết tôi, hắn đã chẳng cần đến màn kịch này. Chỉ cần dùng chú phòng loạn để vô hiệu hoá tôi, rồi muốn nấu nướng gì Aoi cũng mặc sức. Hắn chỉ vì thú tính bệnh hoạn, muốn từng chút từng chút trước mắt Aoi mà bẻ gãy hy vọng của cô ấy. Đặc biệt điều kiện thứ tư, ác độc đến mức không thể dung thứ……!!

「Ông đúng là đồ cặn bã đến tận cùng……!!」

「Hahahaha!! Giờ thì khỏi cần che đậy nữa rồi nhỉ. Được thôi, ta chấp nhận điều kiện đó. Này, dược sư, ghi thêm đi.」

「…Được rồi.」

Gã thủ lĩnh thản nhiên gạt đi sự thù địch lộ rõ của tôi, trái lại còn tỏ ra thích thú, vừa quan sát vừa ra lệnh cho dược sư. Kẻ mang gương mặt ếch kia thoáng hiện vẻ bất mãn, song cuối cùng vẫn thuận theo. Hắn cầm bút thêm mấy dòng lên tờ giấy phù tang làm từ linh mộc rồi đưa cho Takugen. Takugen cắn ngón tay cái, ấn máu lên đó. Đóng huyết ấn xong, hắn hờ hững vứt tờ giấy đi.

Như thể được một sức mạnh vô hình dẫn lối, tờ giấy phù chú dày cộm ghi chép giao ước ấy bay lượn về phía tay áo tôi. Nó khẽ len vào lòng cánh tay, phô ra toàn bộ câu chữ. Nội dung điều khoản đã nêu, kèm cả bổ sung theo đề nghị của tôi, được ghi bằng mực đỏ. Mực ấy mang hiệu ứng chú thuật đặc biệt… nguyên liệu chế ra là gì, tôi chẳng muốn biết.

「Ngươi đâu có mù chữ nhỉ? Nội dung không sai lệch gì chứ?」

「…Đúng vậy.」

「Vậy thì mau đóng huyết ấn đi. Hay là sợ máu hả? Hửm?」

Có gì đó bất thường. Một dự cảm chẳng lành thoáng hiện. Nhưng… tôi không còn lựa chọn nào khác.

(Nếu không trói buộc hành động của hắn, chỉ có nước bị giẫm nát thôi!!)

Tên thủ lĩnh Hạ Nhân Chúng này là một thằng cặn bã coi thường kỷ luật, tôi đã nếm trải đủ rồi. Nhưng dù sao hắn vẫn là trừ yêu sư của gia tộc Onizuki. Khoảng cách thực lực giữa hắn với hạng như tôi là cách biệt một trời một vực. Cho dù giao ước có mùi khả nghi, tôi vẫn buộc phải chấp nhận. Tôi chà ngón tay vào vết thương, ấn huyết ấn lên đó.

「Cái…!?」

Ngay tức khắc, dòng chữ trên bản khế ước bắt đầu ngọ nguậy. Chữ máu nổi lên… rồi biến thành hình thể, chầm chậm quấn lấy cổ tôi.

「Cái quái gì thế!?」

「Đừng sợ. Chỉ là kẻ làm chứng cho việc thi hành khế ước thôi… Chẳng may nó lại có cái mặt xấu xí thật nhỉ?」

Khi tôi ngẩng lên vì kinh hãi, thấy thủ lĩnh cũng bị một con quái vật tương tự bám lấy. Hắn còn bỡn cợt, 「Nếu là mỹ nhân thì ta đã vui hơn rồi.」

Đó chính là yêu quái treo cổ. Một loại yêu quái bị chế ngự để biến thành thức thần khế ước. Gương mặt rữa nát gớm ghiếc như xác chết, thân thể phồng rộp như sâu bọ quấn quanh. Nhìn thì chướng mắt, song lạ thay lại không cảm thấy sức nặng.

「!!」

Ngay sau đó, bản khế ước trượt khỏi tay tôi, tựa như con cá bơi loạn trong không trung, cuối cùng quay về tay dược sư. Gã mặt ếch mở to mắt, liếc bản khế ước một cái.

「Đến đây, khế ước đã hoàn tất. Vậy, xin mời hai vị. Hãy đường đường chính chính tỉ thí.」

「Đường đường chính chính, hử?」

Cười nhạt như chế nhạo lời dược sư, thủ lĩnh bước lên. Đường hoàng cất tiếng tự giới thiệu.

「Ừ thì, lễ nghi vẫn cần… Ta là thủ lĩnh Hạ Nhân Chúng nhà Onizuki, Onizuki Junshuro Takugen. Nào nào, bên ngươi cũng mau xưng danh đi chứ?」

Rõ ràng hắn là kẻ đã phục kích trước đó, vậy mà còn vòng vo rồi mới tự giới thiệu, lấy đó làm tín hiệu khai chiến. Nhưng hắn chẳng hề dựng cây thương lên, chỉ gác hờ trên vai, yêu cầu tôi báo tên.

「…Đầy tớ gia tộc Onizuki. Tên giả là Tomobe.」

Tôi thản nhiên đáp gọn, dựng thẳng ngọn thương đoạt được, thủ thế nghênh chiến. Cố giữ khoảng cách, tôi gườm gườm nhìn hắn.

Trong chốc lát, tôi thoáng liếc Aoi. Gương mặt cô ấy căng thẳng. Ánh mắt xao động giao nhau. Tôi lập tức đưa ý thức trở lại phía trước, chờ đợi kẽ hở của đối thủ.

Lặng lẽ, chỉ quan sát…

「……」

「……」

「…Này này, không tới sao? Tưởng chừng chuẩn bị bắt đầu rồi mà lại chùng xuống, thế thì chán chết còn gì?」

(Đừng có giả ngu nữa, khốn kiếp…!!)

Bao lâu trôi qua? Chẳng có lấy một cú va chạm, một màn đọ vũ khí nào, chỉ là đối diện trong im lặng. Trước giọng điệu chán ngán của hắn, tôi chỉ biết nguyền rủa trong lòng. Đúng là hắn muốn làm gì thì làm, tùy tiện đến cùng cực.

Dẫu trông hắn có vẻ lơ đễnh, nhưng tôi vẫn chẳng nhìn ra được một kẽ hở để ra tay. Thời gian cứ thế trôi qua. Từng giọt máu quý giá bị lãng phí. Nhưng cho dù vậy, tôi vẫn…!!

「…Lâu la quá, khán giả sẽ buồn ngủ mất. Với tư cách diễn viên, ta nên ra một chiêu chăng?」

「!!?」

Theo lời tuyên bố ấy, thủ lĩnh bước lên một bước. Tôi vô thức lùi một bước. Hắn tiến thêm hai bước. Tôi cũng lùi hai bước. Đó gần như chỉ là phản xạ. Bản năng đang từ chối tiếp cận hắn.

Tôi đã hiểu rõ. Cái khoảng cách thực lực ấy…

「Khốn kiếp…!! Chỉ dựa vào lượng linh lực thôi sao!!」

Lời gằn ra khỏi miệng, nhắm vào sự phi lý không thể chống cự. Dù có dốc hết sức, luyện tập đến hộc máu, thì sự chênh lệch linh lực vẫn đè bẹp tất cả. Cường hóa thể chất nhờ linh lực cho phép thi triển những động tác phi thực tế như trong phim hành động hay anime chiến đấu. Nếu dùng súng đạn tốc độ âm để áp chế diện rộng thì còn khả dĩ, nhưng với vũ khí cận chiến phụ thuộc nhiều vào thể năng như đao thương, sự chênh lệch càng hiển hiện rõ. Đó cũng là nguyên nhân quân quan lấy người thường làm chủ lực lại chú trọng vào hỏa khí tầm xa.

Và giờ đây, cái hiện thực phi lý ấy đang liên tục giáng xuống tôi. Nghiến răng trong cay đắng, tôi chỉ còn biết liên tiếp thoái lui… cho tới khi hết đường lùi.

「Haa… haa…」

「!? Hisame…!!」

Tiếng thở dốc yếu ớt chợt vọng vào tai, khiến tôi nhận ra mình đã lùi đến đâu. Tôi nhìn sang Hisame. Cô ấy dùng đôi mắt mờ đục dõi theo tôi. Tôi lập tức quay về phía thủ lĩnh. Chỉ thấy hắn nhếch mép cười nhạo.

「Đúng là ta đã bảo đảm an toàn tính mạng… Nhưng ngoài chuyện đó, ta có hứa gì thêm đâu?」

(!! Chẳng lẽ ngay từ đầu đã nằm trong lòng bàn tay hắn…!?)

Hóa ra trò giả vờ che giấu vị trí của tôi đã bị nhìn thấu ngay từ đầu. Tôi bị dồn ép theo đúng lộ trình hắn vạch ra. Giờ đã chẳng còn lùi được nữa. Để Hisame rơi vào tay hắn thì chuyện gì sẽ xảy ra? Với bản tính của gã này, chẳng có điều gì tốt đẹp cả. Tôi buộc phải ra tay.

Ít nhất, ngay khoảnh khắc này, tôi đã nghĩ thế. Nghĩ như vậy rồi. Bởi tôi đã mất đi sự bình tĩnh.

「Kh…!!」

Ngay tức khắc, tôi dừng bước, gườm thẳng về phía trước. Gã đàn ông đang ung dung tiến lại, còn nghêu ngao ngân nga khúc nhạc. Sự bình thản ấy khiến tôi bực bội, thúc giục tôi phải hành động, và rồi… biết rõ mình đang bị khiêu khích, tôi vẫn cắn răng quyết định.

「Được rồi!!」

Ngọn thương phi vút ra, tôi lao tới. Tôi dùng chút linh lực ít ỏi còn lại để cường hóa chân, phát động cú xung phong. Tốc độ chẳng kém gì vận động viên đỉnh cao.

Mũi thương nhắm thẳng vào ngực hắn, toàn lực xuyên tới, ngay khoảnh khắc va chạm, tôi hất tung đất dưới chân. Bụi đất bắn lên. Tôi ép thân xuống thấp, định tránh đòn phản công chắc chắn sẽ tới. Và khi hắn vừa ra đòn phản, tôi sẽ vung thương từ dưới lên, cắt ngang cổ họng hắn.

「Đây rồi!!」

…Ngọn thương của đối thủ vĩnh viễn chẳng bao giờ quét qua đỉnh đầu tôi. Thứ ùa vào tai tôi chỉ là một tiếng thốt ra đầy hững hờ. Thứ tràn ngập trong tầm nhìn lại là… một bàn chân.

「Hả?」

Nghi vấn bật ra từ cơn bối rối. Khi tôi kịp hiểu tình thế và định phản ứng thì đã quá muộn.

「Khụ!?」

Ngay sau đó, một âm thanh khủng khiếp vang lên, tiếng xương thịt va chạm dữ dội. Hơi thở bật tung khỏi lồng ngực. Tầm nhìn xoay cuồng dữ dội, tôi rơi vào hỗn loạn. Thân thể bị ném văng, nện xuống đất hết lần này đến lần khác. Giống hệt một hòn sỏi bị ném để nảy trên mặt nước.

「Gah!? Há… hộc… ọe!?」

Cuối cùng, bị đập mạnh vào thân cây hay gì đó, tôi mới dừng lại, nghẹn cứng cổ họng. Thân thể lăn lóc như hòn đá bên đường, cùng lúc phun ra hỗn hợp máu và dịch nôn, làm vấy bẩn mặt đất một cách thảm hại. Cơn đau rát dữ dội mới tràn tới toàn thân sau đó. Đau, đau, đau……!!

「Hộc!? Hộc!? Đau… khốn kiếp…!」

Cố gắng hớp lấy thứ không thể gọi là hơi thở, tôi lập tức cắn nát viên dược hoàn trong miệng, thuốc giảm đau. Phần còn sót lại sau khi đã cho Hisame dùng. Hiệu quả cần thời gian mới phát huy, trước đó tôi chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Con quỷ bị xiết trói, bầm dập đầy thương tích, rớm nước mắt như muốn kêu gào điều gì, tôi mặc kệ.

「Đ–đau thật…」

Tiếng rên yếu ớt bật ra ngoài ý muốn. Chỉ một đòn vừa rồi, bao vết thương từng được cầm máu tạm thời giờ đều bung toang ra hết…

「Ooo, tuyệt lắm!! Vừa rồi ngươi còn biết lùi lại nữa chứ!? Còn lấy cả con quỷ thắt cổ làm lá chắn nữa!! Ta giật cả mình đấy!! Địa vị đầy tớ mà phản ứng được vậy là quá xuất sắc rồi!! Quả đúng là bõ công dạy dỗ!!」

Thấy tôi chỉ còn thoi thóp sau đòn mở màn, tên thủ lĩnh Hạ Nhân Chúng hý hửng như trẻ con bắt được chuột bọ đem ra nghịch. Tôi không muốn thừa nhận, nhưng đó là sự thật.

Hắn chỉ đang đùa giỡn. Muốn giết, hắn hoàn toàn có thể kết liễu bằng một đòn vừa rồi. Hắn cố tình nương tay. Dù tôi có kéo thân thể Yurei làm lá chắn, chấn động vẫn xuyên thẳng qua. Không, rõ ràng hắn đã giảm lực ngay trước khi trúng đích. Một sự cố ý, một sự nương tay đã được tính toán sẵn. Khoảng cách giữa hắn và tôi thật sự quá sức tuyệt vọng.

(Nếu có linh lực…! Nếu mình chỉ cần có đủ linh lực…!!)

「Nếu linh lực ngang bằng, ngươi nghĩ mình sẽ không thua loại người như ta , đúng không?」

「…!?」

Những lời tôi còn chưa kịp bật thành tiếng đã bị hắn cướp nói trước. Tôi chấn động. Thấy thế, hắn lại nở nụ cười càng thêm độc ác. Một nụ cười như không hề có đáy.

「Đám đầy tớ vô học các ngươi nghĩ gì ta đều đọc được cả! Bất công, phi lý, không công bằng… đúng chứ?」

「……」

Tôi không trả lời tên thủ lĩnh. Không chỉ vì cảm xúc. Cơn đau cùng kiệt quệ khiến tôi không còn sức để mở miệng. Hễ gào lên chỉ tổ phun máu tại chỗ. Buồn nôn chẳng nguôi. Tôi chỉ còn cách giữ ánh mắt, chiếu thẳng vào hắn.

「Cái bản mặt cứng đầu đến đáng ghét kia… Được thôi. Dù gì cũng là lệnh rồi. Ta sẽ『chơi』với ngươi.」

Nói rồi, hắn lấy mũi thương vạch xuống đất một vòng tròn. Đoạn tung người nhảy vào bên trong.

「…?」

「Trong lúc ta đếm đến một trăm, ta sẽ không bước ra khỏi vòng tròn này. Cũng không tấn công. Ta chỉ dùng cây thương này để phòng thủ. Trong thời gian đó, thử chém được một nhát xem sao. Biết đâu… ngươi sẽ thắng?」

「…!! Đừng có khinh thường ta!!」

Máu ộc ra từ miệng, tôi vẫn gầm lên, lao vào. Đâm thương. Bị gạt sang bằng cán. Lập tức xoay người chém ngang. Hắn cong người né. Cú đâm vào đầu bị hắn nghiêng mình tránh sát kẽ, cú chém tiếp vào bụng thì bị gạt lệch. Tôi quét chân. Hắn chỉ khẽ nhảy tại chỗ để tránh, rồi khi tôi vòng ra sau đánh ngang sườn, bàn tay hắn bật cán thương hất văng.

「Nào nào, tấn công đi, tấn công nữa đi! Đám đàn bà kia đang dõi mắt cả vào đấy, mau tỏ ra đàn ông chút xem nào!!」

「Kh–!!」

Nghiến răng trước những lời chọc tức, tôi dồn linh lực cường hóa thân thể. Tấn công, tấn công, dồn dập tấn công. Mười, hai mươi, ba mươi nhát liên tiếp… tất cả đều bị vô hiệu. Một đòn cũng không trúng…!?

「Ha…ha… tại sao…!?」

「Hết giờ rồi.」

「Guhh…!?」

Tôi thở dốc kịch liệt sau chuỗi đòn điên cuồng. Đúng lúc hết giờ, hắn thản nhiên thúc cán thương vào bụng tôi. Một âm thanh rợn người bật lên. Tôi bật lùi, khụ khụ ho sặc. Hắn nhìn, khịt mũi cười.

「Đáng thương thật. Một nhát cũng không làm được. Đành hạ bớt đánh giá thôi… Nào, ta cho thêm năm mươi nhịp nữa, coi như khuyến mãi. Đừng để mất mặt trước mặt cô em hậu bối kia đấy?」

Đảo mắt, hắn nhanh chóng bắt gặp Hisame đang kiệt quệ, liền ngoắc tay về phía cô ấy mà cười khẩy. Cái ngoắc tay khinh miệt, coi tôi như không tồn tại.

「Đừng đùa nữa!!」

Hành vi liên tục chà đạp phẩm giá con người khiến tôi gào lớn, lại xông lên. Cơn cuồng nộ đẩy tôi tấn công còn hung hãn hơn trước. Liên tục tung hư chiêu, không chỉ thương mà cả quyền, cước, kim châm. Tất cả bị hất văng, gạt lệch, hóa giải. Hắn không hề bước ra khỏi vòng tròn.

「Tại sao! Tại sao lại thế…!!?」

Tôi gào khóc trong cơn điên loạn, thương vung loạn xạ. Thật quá nhục nhã. Quá đỗi nhục nhã và thảm hại. Bao công sức bị thầy tôi nghiền giũa bằng máu và nước mắt, từng kỹ nghệ, từng giờ khắc, từng giọt mồ hôi, tất cả, từng đòn một, đều bị hóa giải nhẹ nhàng, chứng minh rằng toàn bộ công sức ấy chỉ là vô nghĩa, vô giá trị.

「Khốn kiếp!! Khốn kiếp!! KHỐN KIẾP!!!」

「Kẻ phải gào lên là tao đây, lũ chuột cống!!」

「Guahhh!!?」

Đúng khoảnh khắc hết giờ, hắn tung một đòn quét bằng thương, hất tôi văng ngang sang một bên. Một đòn phản công nghệ thuật, tận dụng khoảnh khắc sơ hở. Y hệt những đòn phản kích sư phụ từng dạy, nhưng nay đã được mài giũa tới mức hoàn hảo.

「Guh, haa… gì, cơ?」

Ngã dúi vào đất, tôi vẫn gượng dùng thương chống đứng lên. Và chợt, ý nghĩ thoáng qua trong đầu khiến tôi bàng hoàng.

Thăng hoa… Thăng hoa ư? Nực cười. Sao có thể…? Không, không đời nào! Đừng có đùa giỡn! Nếu vậy thì… chẳng khác nào……!?

「Đúng thế. Cuối cùng cũng nhận ra rồi à?」

Giọng nói trơn nhớt chặn đứng mọi cố gắng phủ nhận trong đầu tôi. Tôi ngước mắt lên. Trước mặt, hắn múa thương. Một điệu múa. Không phải kiếm vũ, mà là thương vũ. Một điệu múa dung hòa tuyệt hảo giữa thực dụng và mỹ quan.

Điệu múa từng được sư phụ tôi phô diễn trong huấn luyện, nguyên bản, và là dạng hoàn thiện tuyệt đối…!!

「Với tư cách là đồ tôn của sư phụ mà lại có bộ pháp múa thương nhếch nhác thế này à? Xem ra sư phụ ngươi cần phải dạy dỗ lại kỹ càng rồi đấy… nhỉ?」

Thủ lĩnh Hạ Nhân Chúng gia tộc Onizuki, kẻ được ca tụng là thương thủ số một, đồng thời là sư tổ của tôi trong thương pháp, Onizuki Takugen, liếm khóe môi khô khốc, nhếch mép buông lời.

Một lời buông ra… ghê tởm đến tận cùng. [note79442]

Ghi chú

[Lên trên]
Thuần bất lực
Thuần bất lực