Mặt trời đã lên cao, rồi lại bắt đầu lặn xuống.
「Dấu vết dừng lại ở đây……」
Ba canh giờ liên tục lần theo vết máu của một con yêu quái bị thương… tôi khựng bước. Lý do như vừa nói, những dấu chân nhuốm đỏ nối tiếp trên mặt đất đã hoàn toàn biến mất.
「Giờ thì, phải nhìn nhận chuyện này thế nào đây?」
Tôi chậm rãi, cẩn thận quan sát xung quanh. Con yêu quái không rõ lai lịch đã bị thương kia quả thật khá khôn ngoan, nhiều lần bày trò đánh lừa để thoát khỏi sự truy đuổi.
Có lúc vết máu bỗng dưng biến mất, nhưng rồi lại nối tiếp ở một quãng xa hơn hệt như có kẻ nhảy một mạch. Có khi giữa chừng quay ngược lại, khiến dấu vết tỏa ra nhiều hướng khác nhau. Thậm chí nơi nó dẫn đến là một vách đá, hoặc một bụi cây ăn thịt rình sẵn… quả là chẳng chút khoan nhượng.
「……」
Chợt nhận ra, bản thân đang đứng dưới đáy thung lũng ẩm thấp. Một con đường độc đạo, hẹp và dài, kẹp giữa hai vách núi dựng đứng… len lỏi quanh đây là một luồng khí tức khó chịu, ghê rợn.
「Quả nhiên là bẫy……!!」
Ngay khi ý thức được, tôi đã ném mạnh bom khói xuống đất. Lập tức, vô số quái vật từ vách núi và mặt đất bò ra, đồng loạt ré lên the thé vì mùi khói hăng nồng.
「Chết tiệt!! Tránh ra!!」
Tôi quay đầu, dốc hết sức lao ngược lại. Một con yêu quái nhện to lớn nhảy bổ ra chặn đường, tôi không giảm tốc mà cứ thế lao thẳng, lách dưới chân nó thoát ra ngoài. Đó là trung yêu. Tuyệt đối không phải loại nên đối đầu một chọi một.
『Kiki!!』
『……!!』
「Hay lắm!!」
Trước mắt, bọn tiểu yêu châu chấu và đỉa lại lao tới chặn đường. Tôi không chút nương tay giẫm nát con đỉa, rồi vung thương như vợt bóng chày đập văng con châu chấu đang phóng thẳng vào mặt. Cú đánh quét thẳng về phía mặt con nhện phía sau.
『!!』
「Đỡ đẹp lắm!!」
Con nhện khổng lồ theo phản xạ chụp lấy con châu chấu, cắn nát rồi hút lấy dịch thể, hệt như đang thưởng thức que kem. Đến mức say mê, chẳng còn để tâm đến sự hiện diện của tôi nữa.
Đó chính là cách ứng phó số tám trong số những bài học mà sư phụ đã truyền dạy khi gặp phải tình cảnh bị yêu quái vây đánh. Quả nhiên, lũ này tuyệt chẳng có khái niệm đồng loại……!! Chết tiệt!!?
「Khốn kiếp!! Ta đâu có rảnh mà chơi với bọn bây!!」
Từ bùn đất, vô số con giun to lớn phun trào. Loài thường dùng làm mồi câu cá ấy, vậy mà với tư cách tiểu yêu lại có thân hình quá khổ. Chúng đồng loạt phát ra tiếng kêu ghê rợn, tôi liền tặng cho cái thân nhớp nháp ấy một quả khói nặng mùi thuốc nổ.
『!!!?』
Vốn cấu trúc cơ thể yếu ớt, một số con chết ngay trong vụ nổ. Lũ còn lại quằn quại điên cuồng vì cơn đau rát xé thân thể, rồi đồng loạt dồn ánh mắt căm hận về phía tôi, kẻ gây ra tất cả.
『AAAAA11』
「Rồi, tới đây đi! Ăn cho no vào!! Thịt dai lắm đấy!!」
Ngay lúc lũ giun đất nhào đến, một con yêu quái cá trê khổng lồ từ bùn bất ngờ lao ra, nuốt trọn tất cả. Loại cá yêu ẩn mình dưới lớp bùn thế này rất thạo việc ngụy trang và cực nhạy với chấn động. Nếu tôi mà bị tập kích khi đang phải chạy hối hả, chắc chắn khó toàn mạng. Chúng cần mồi. Và chẳng mấy chốc, lũ cá chạch ăn thịt người, cá mút ăn xác cũng đổ tới, tranh nhau ngoạm lấy lũ giun, tạo nên một bức tranh địa ngục hỗn loạn.
Loại hương liệu đặc chế của dược sư Dokuzawa có khả năng kích thích, dụ dỗ yêu quái, và tôi đã nhờ Sarujiro chế thành bom khói. Chỉ có ba quả tất cả. Một món cực kỳ quý để làm mồi nhử…… và tôi vừa dùng mất một quả rồi.
「Thà phí đi còn hơn chết lãng xẹt…… cắn răng chịu vậy!!」
Tôi vừa chạy vừa né tránh lũ giun khổng lồ từ vách đá lao ra phục kích, cùng với bọn yêu sò từ bùn bất ngờ bật lên như bẫy. Vừa tránh vừa vung thương chém sượt qua. Không cần giết, chỉ cần gây chảy máu là đủ để chúng lao vào cắn xé lẫn nhau. Thế giới yêu quái vốn tàn khốc, luật rừng của kẻ mạnh nuốt kẻ yếu.
「Thấy rồi……!!」
Dần dần, tầm nhìn phía trước mở rộng, mặt đất cũng bớt ướt át mà trở nên rắn chắc. Gần đến cuối con đường thung lũng. Tôi vừa ho khan, vừa thở dốc, vừa cắm đầu chạy về phía trước. Và rồi…… tôi nhận ra bóng đổ ngay dưới chân mình.
「!!!?」
Vừa thoát khỏi con đường hẹp của đáy thung lũng, tôi liền xoay người. Thứ vừa lao ập xuống đúng chỗ tôi đứng khi nãy là một con khỉ khổng lồ. Chiều cao phải tới bằng ba người trưởng thành. Một trung yêu khổng lồ, mất hẳn một cánh tay, song chỉ chực chờ thoát xác để thành đại yêu. Và tệ hơn nữa……!!
「Mẹ kiếp, mày cũng dính nấm hả!!」
Từ đầu nó mọc ra một cụm sợi nấm hình thù gớm ghiếc. Rõ ràng đây là một con yêu bị loài nấm ký sinh chiếm xác. Đáng nguyền rủa, cái đồ loli-gorilla, đã giết thì giết cho dứt khoát đi chứ……!!
「Không, vấn đề thực sự là……!! Bắn đi!!」
Khoảnh khắc con yêu khỉ cảm nhận được, cũng chính là lúc tôi hô lớn. Đúng hơn phải nói, vừa thấy nó sắp nhận ra, tôi đã ra lệnh. Một mũi tên bén nhọn xé gió cắm thẳng vào trán nó…… tất nhiên bị chặn lại dễ dàng.
「Chưa xong đâu!!」
Ngay từ đầu, tôi đã biết mình đang bị dẫn dụ. Chính vì thế mới cần cú tập kích của Hisame. Và tôi, nhân đó, tung đòn quyết định. Khí lực bộc phát, áp sát, mũi thương từ dưới hất mạnh xuyên lên hàm. Chỉ cần đâm thấu hộp sọ……
「Cứng quá!!?」
Mũi thương xuyên qua được lớp thịt, nhưng lại bị chặn đứng ở xương hàm. Ánh mắt chạm nhau. Nắm đấm giáng xuống. Nguy rồi!!?
『!!!!』
「Kugh……!!?」
Chỉ trong gang tấc. Tôi vội rút ngược thương ra, xoay người tránh cú vung tay khổng lồ. Nói là tránh, nhưng đúng hơn là lăn tròn dưới đất.
「Nguy to nguy to nguy to……!!」
Tôi hấp tấp bò sát mặt đất, cố chạy để kéo giãn khoảng cách. Sức mạnh chênh lệch quá rõ ràng, đấu trực diện mà không có mưu kế chẳng khác nào tự sát.
「Uwaaa!?」
Cổ áo bị tóm chặt. Thân thể bị nhấc bổng. Tôi đối diện thẳng với con khỉ khổng lồ mọc nấm. Hàm nó há ra, những chiếc răng nanh sắc nhọn như cưa xếp lộn xộn. Hơi thở nóng hổi, hôi thối tạt thẳng vào mặt.
「Đừng có giỡn mặt tao, súc sinh!!」
Ngay lập tức, tôi rút vài cây kunai trong ngực ném ra. Nhưng đáng buồn thay, đối phương chỉ là cái xác bị chiếm, cho dù nướu rách máu trào cũng chẳng hề tỏ vẻ đau đớn. Cái hàm quái vật đang ập xuống……!!
「Không để ngươi làm thế đâu!!」
『Kii!!』
Hai mũi tên cắm phập vào cánh tay nó. Liền sau đó, thêm vài mũi tên nữa sượt qua lũ nấm mọc trên đầu. Ngay tức khắc, con khỉ khổng lồ quăng tôi đi như ném một cục rác.
「Uoaa……!!? Khốn, nnnngh!!?」
Thế giới xoay vòng. Trong tầm mắt thoáng qua bóng lưng con khỉ khổng lồ đang bỏ chạy khiến tôi nghiến răng ken két. Ngay sau đó, mặt đất ập đến trước mắt, tôi hốt hoảng xoay người lấy thế tiếp đất. Eo đau quá!!?
「Senpai!!? Anh ổn chứ!!?」
「Trong thế này mà trông có vẻ ổn sao!!?」
「Không hề ạ!!」
Một màn đối đáp chua chát khi tôi đứng dậy, tay ôm thắt lưng, nước mắt lưng tròng. Cứ như một vở hài kịch. Nhưng thực tế thì chẳng có gì đáng cười.
「Chết tiệt!! Đuổi theo!!…… Trong răng nó, có vướng cái thứ đó!!」
「Ể!? Nghĩa là!!?」
「Đúng thế. Nhiều khả năng chính là món đồ đó!!」
Tôi hoáng thấy trong răng nanh nó, một gói furoshiki mắc kẹt. Chắc hẳn chính là vật mà lần này chúng tôi được yêu cầu mang về. Ngay cả khi nằm trong miệng yêu quái, nó vẫn chẳng hề hấn gì, chắc chắn không lầm.
( Vấn đề là……!! Nghĩ nhiều cũng vô ích!! )
Đã thấy khói cầu cứu, đã nhận lệnh từ bọn Ẩn Hành Chúng, và trên hết là đã xác nhận mục tiêu, thì không còn lựa chọn nào ngoài hành động. Mạng đầy tớ như tôi vốn nhẹ hơn chỉ thị từ triều đình. Nếu muốn, gia tộc Onizuki còn có thể đọc ký ức để biết tôi lười biếng. Hậu quả tệ nhất chỉ có một, cái chết. Muốn sống, chỉ còn cách lao vào tử địa.
「Đuổi theo con khỉ ngu đó!! Nếu để nó thoát, hình phạt chắc chắn chẳng dừng ở roi vọt đâu!!…… Cẩn thận bẫy rập đấy!!」
Dứt lời, tôi lao đi, bám theo bóng lưng con khỉ đang chạy trốn. Hisame cũng nối gót theo sau.
Vào sâu hơn, sâu hơn nữa. Đến tận cùng vùng cấm địa vô đáy mà con người vốn chẳng nên đặt chân đến. Tựa hồ như có một thế lực vô hình đang dẫn lối……
-
Trong vùng đất cấm, sâu trong nơi đặt kết giới an toàn. Đoàn người Onizuki đã tiến đến điểm an toàn thứ ba, rồi chế ngự cả điểm thứ tư. Và giờ đây, họ đang bước vào điểm thứ năm.
Cho đến lúc này, đội hình chưa mất đi một người nào. Chẳng ai trong số họ biết được kết cục của đám ẩn hành chúng đã bỏ đi giữa chừng.
「Xong việc này thì đi làm vài chén chứ nhỉ?」
「Kekeke, với số tiền kiếm được lần này thì chắc ngồi chơi xơi nước cũng đủ sống một thời gian dài rồi.」
「Còn ta thì về quê mua đất! Không phải làm tá điền nữa, mà là đất của chính mình… không, phải trở thành địa chủ mới được!!」
Chính vì vậy, bầu không khí bao trùm cả đoàn không gì khác ngoài sự lạc quan tột độ. Đặc biệt là đám phu phen, câu chuyện rôm rả chẳng khác nào lễ hội.
Bởi lẽ, những mệnh lệnh thu thập linh thảo từ khắp nơi mà tiểu thư Onizuki đưa ra đối với họ chẳng khác nào lộc trời ban. Đa phần họ vốn xuất thân nghèo khó, khoản tiền trời cho này còn cao hơn thu nhập từ nghề chính gấp bội. Dù chưa được trả một đồng, trong đầu bọn họ đã tràn ngập những phép tính mơ hồ và viễn cảnh đầy màu hồng.
「……」
Chỉ có vị tiểu thư ngồi trên xe bò là tái mặt nhìn quanh. Nàng liên tục hít sâu, thật sâu. Mồ hôi chảy không ngừng trên trán. Tim đập loạn nhịp. Dạ dày nôn nao. Cơn buồn nôn ập đến. Nhức đầu. Mệt mỏi, khổ sở…
「Tiểu thư. Xin mệnh lệnh.」
「…Cũng như trước thôi. Bảo bọn phu khuân đi thu thập.」
Cố gắng giữ vẻ kiêu ngạo, Aoi ban lệnh. Đám tạp nhân gật đầu khúm núm rồi lui xuống. Chỉ khi chắc chắn họ đã đi xa, nàng mới thở hổn hển.
「Mình… bị gì thế này…?」
Thể trạng bất ổn. Không hề bình thường. Rốt cuộc là tại sao? Không rõ. Có phải dính phải một loại nguyền chú nào đó không? Nhưng cái cảm giác này thì…
「…Ta ra ngoài hít gió một chút. Không cần tìm đâu.」
Bước xuống xe bò, Aoi nói với thuộc hạ bằng giọng cứng cỏi. Nàng tuyệt đối không muốn có ai đi theo.
Bên trong kết giới, khung cảnh yên bình đến mức khó tin rằng đây là vùng đất cấm. Vị tiểu thư nhỏ tuổi lặng lẽ bước về phía nơi chẳng có bóng người.
Gió mát và ánh nắng dịu dàng làm cả khu rừng bừng sáng. Nhờ vậy, Aoi thấy cơ thể mình đỡ hơn một chút. Nàng ngồi xuống, tận hưởng một khoảnh khắc tắm rừng.
「Chắc… mình đã gắng gượng quá rồi nhỉ?」
Có lẽ vì tham lam quá mức chăng? Nàng khẽ cười tự giễu bản thân. Nguy hiểm thật. Lần sau phải chú ý hơn… Aoi thành thật chấp nhận thất bại nhỏ của mình. Nàng có thể nghĩ như vậy vì trong lòng vẫn còn thừa sự tự tin.
Thành tựu của bản thân, lợi ích thu được, lời khen ngợi từ phụ thân sẽ đến… tất cả khiến nàng chờ mong không ngớt. Dù đang mệt mỏi, khóe môi nàng vẫn bất giác cong lên.
「Ufufufu…」
Trong cơn mệt mỏi, tâm trạng dần tốt lên, Aoi bất giác cất giọng hát. Tiếng ca trong trẻo non nớt, ngọt ngào. Lời ca cổ kính do thi thánh xưa kia sáng tác, tôn vinh tình thân phụ tử. Một bài ca hoàn toàn phản chiếu tâm trạng nàng lúc này.
Đúng vậy. Niềm vui tột đỉnh. Người duy nhất đem lại cho nàng cảm giác yêu thương. Mẫu thân thì không. Họ hàng cũng không. Đám nô bộc dưới tay cũng chẳng khác.
Phụ thân thì khác. Lần này cũng vậy. Người đã dạy dỗ nàng bằng tất cả tấm lòng. Trao cho nàng nhiệm vụ trọng đại này. Và giờ đây, nàng đang đứng trên con đường vinh quang…!!
「…!? Cái gì?」
Không biết đã hát bao lâu, nàng bỗng ngừng lại. Aoi đứng dậy, quay người. Nàng nhíu mày khi cảm nhận được một sự hiện diện chẳng hề mong muốn.
「…Tại sao?」
Những bóng dáng nhúc nhích, trườn ra từ rừng rậm. Aoi khẽ nheo mắt đầy ngờ vực. Nực cười. Vô lý.
「Sao lũ hạ đẳng các ngươi lại có thể ở đây?」
Nhiều tiểu yêu, ấu yêu lao ra. Chúng dốc hết tốc lực, lao về phía Aoi… và ngay tức khắc, bị xé nát thành từng mảnh.
Một cái quạt vung lên. Chỉ thế thôi. Đối với Onizuki Aoi, chiêu gió từ cây quạt chẳng phải tuyệt kỹ hay át chủ bài, mà đơn giản vì nó gọn nhẹ, tiện dụng, nên là vũ khí nàng hay dùng nhất.
Ấu yêu, tiểu yêu liên tục lao đến. Gió xoáy nổi lên.
「Cút đi!」
Ấu yêu, tiểu yêu liên tục lao đến. Gió xoáy nổi lên.
「CÚT!!」
Ấu yêu, tiểu yêu liên tục lao đến. Gió xoáy nổi lên.
「CÚT MAU!! Lũ ô uế!!」
Nàng quạt mạnh hơn bao giờ hết. Cây rừng rạn nứt. Mặt đất bị xới tung. Lũ yêu quái bị xé xác.
Một sự tĩnh lặng đột ngột phủ xuống. Những sinh vật nhơ bẩn kia đã bị thổi bay sạch sẽ. Chỉ còn lại duy nhất tiểu thư tóc màu anh đào đứng nơi đó…
「Haa… haa… hừm!! V-với ta thì đám tép riu này chỉ là… chỉ là… hả?」
Ngay khoảnh khắc định cất tiếng reo hò chiến thắng, đầu gối run rẩy của Aoi bỗng khuỵu xuống. Vị tiểu thư nhỏ tuổi chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đôi mắt mở to bàng hoàng, rồi ngồi sụp xuống đất.
「Ơ… ah? Cái… gì đây? Tự nhiên… sức lực…?」
Nàng cố gắng dồn sức đứng dậy, nhưng cho dù thử bao nhiêu lần, đôi chân Aoi cũng chẳng thể nào nghe lời. Nàng chỉ có thể ngồi bệt xuống đất đầy thảm hại…
「E-Eh? Chuyện gì thế này…?」
「Cuối cùng thì hiệu quả cũng đã hiện rõ ra rồi sao? Quả nhiên là tiểu thư. Đám yêu quái giao nhiệm vụ cũng bị quét sạch cả rồi.」
Một giọng nói vang lên từ phía sau lưng Aoi đang hoang mang. Nghe cái chất giọng khàn khàn, quái lạ ấy, nàng lập tức đoán ra kẻ đó là ai.
「Là ngươi sao, Dược sư? Ngươi… đang nói cái gì vậy…?」
Cơ thể tê dại, cảm giác dần trở nên mơ hồ. Aoi cố gắng quay cổ, gắng gượng chất vấn. Gương mặt nàng tái nhợt, đôi mắt hằn quầng thâm gợi lên sự mệt mỏi, trên trán rịn đầy mồ hôi.
Rõ ràng là không bình thường.
「Nói gì ư…? Với đầu óc thông tuệ của tiểu thư thì hẳn đã hiểu rồi mới phải. Quả thật ta vô cùng kinh ngạc. Với liều lượng chí tử đó, một cơ thể nhỏ bé như người lẽ ra đã chẳng thể sống sót nổi. Quả không hổ danh tiểu thư. Đúng là quái vật. Không có lời chỉ dẫn của người thì kế hoạch của ta đã thất bại rồi.」
Giọng điệu của Dược sư vang lên như thể đang hết sức cảm khái, đầy ngưỡng mộ. Nhưng đối với Aoi, những lời đó lại chẳng thể nào nghe lọt tai.
「Chí tử…? Ngươi nói gì thế? Không thể nào… Khi nào!? Nếu ta bị hạ độc thì ắt phải nhận ra chứ!!?」
「Tiểu thư có biết đến khái niệm gasshokukin không?」
「Hả…?」
Aoi dần gắt gỏng truy hỏi, thì Dược sư lại thản nhiên đáp lại bằng một câu hỏi khác. Bất ngờ, nàng bật ra tiếng ngớ ngẩn.
「À… trong trường hợp này thì nên gọi là goinkin, hay goyakukin mới đúng chăng?」
Rồi hắn bắt đầu giải thích. Rằng, có những thứ khi riêng rẽ thì có ích, hoặc vô hại. Nhưng khi kết hợp trong cơ thể lại trở thành độc tố. Và mưu kế lần này chỉ là sự ứng dụng nguyên lý ấy mà thôi.
「Tiểu thư rất thông minh. Thực sự rất thông minh. Nhưng không phải là toàn tri toàn năng.」
Một thiên tài có thể hoàn toàn bắt chước bất cứ kỹ nghệ nào chỉ sau hai lần nhìn, ghi nhớ trọn vẹn bất kỳ cuốn sách nào chỉ sau một lần đọc. Đó chính là Onizuki Aoi. Nhưng dẫu vậy, đó cũng chỉ giới hạn trong 「những gì đã thấy」 và 「những gì đã nghe」.
Những thứ chưa từng biết thì chẳng thể đối phó. Đó là lẽ hiển nhiên. Dù nàng đã đọc không ít sách vở về dược học, thì cũng chỉ đến thế mà thôi.
Đối với cái sâu thẳm mênh mông của lĩnh vực này, nàng chẳng biết, cũng chẳng thèm biết. Vì dù sao thì không cần cũng chẳng sao, sức mạnh của bản thân đủ để giải quyết hết thảy. Còn nếu thực sự cần, thì lúc đó học cũng chẳng muộn… Đó là sự kiêu ngạo của nàng. Và kiêu ngạo ấy đã dẫn đến kết cục này.
Những thảo dược được trộn riêng vào trà và bánh, được vị ngọt gắt và lạnh lẽo che giấu đi mùi vị. Trong dạ dày, chúng hòa lại thành thuốc tê dần dần làm mờ đi ngũ giác. Một loại dược đắng trá hình bổ dưỡng làm tê lưỡi thêm lần nữa, rồi độc tố chính mới được đưa vào… Và giờ đây chính là kết quả.
「Đợi… đã… Trà? Bánh? Ý ngươi là sao…?」
Nghe những lời của Dược sư, Aoi run rẩy phản ứng, lắp bắp hỏi. Câu trả lời ngay sau đó đã xuất hiện.
「Ồ, Dược sư. Cuối cùng cũng đến lúc rồi sao?」
Từ phía sau Dược sư, thêm nhiều bóng người bước ra. Nhìn thấy trang phục của họ, trong mắt Aoi ánh lên niềm hy vọng.
「C-các ngươi! Tốt lắm, đến đúng lúc lắm!! Mau, bắt lấy tên mặt cóc đó cho ta!! Đó là kẻ phản bội dám chống lại gia tộc Onizuki!!」
Trước mệnh lệnh đầy cao ngạo của tiểu thư, đám tạp nhân lập tức rút ra những thanh đoản đao từ trong ngực áo. Nhưng rồi… chúng lại chĩa mũi nhọn về phía Aoi.
「Các ngươi… đang làm gì vậy…?」
「Chúng tôi chỉ làm theo lệnh chủ nhân. Loại bỏ kẻ gây hại cho gia tộc.」
Trước câu hỏi đầy hoang mang của Aoi, tên thủ lĩnh của đám tạp nhân điềm nhiên đáp, giọng đầy ung dung.
「……!!? Phản bội sao!!? Ai!? Kẻ nào sai khiến các ngươi!? Là thủ lĩnh Ẩn Hành chúng!? Hay trợ thủ của Hạ Nhân Chúng!? Hay bọn Giám nghị!? Là lũ chi thứ đứng sau ả đàn bà kia!? Nói đi!! Chúng trả cho các ngươi bao nhiêu!? Lũ ô nhục hèn hạ!!」
Aoi gào lên, tức giận tột độ, liên tục gọi tên những kẻ khả nghi. Nàng không thể chấp nhận hành động phản bội của đám tay chân. Và càng không thể chấp nhận sự phản bội đối với cả phụ thân nàng.
Đám hầu cận bên cạnh nàng đều là những kẻ do phụ thân sắp đặt. Hắn gửi gắm kỳ vọng vào nàng mà giao phó họ. Sự phản bội này chẳng khác nào một sự sỉ nhục dành cho chính phụ thân nàng.
「Tiểu thư. Chúng ta đã nói rồi. Đây là mệnh lệnh của chủ nhân.」
「Thì sao…!?」
「Chủ nhân của chúng tôi không phải là người. Chúng tôi chỉ được phân đến hầu hạ người thôi, người quên rồi sao?」
Giọng điệu chế nhạo khiến Aoi càng sục sôi phẫn nộ, đồng thời rơi vào mớ bòng bong hỗn loạn. Nàng không sao hiểu nổi ý đồ của bọn phản bội này.
…Hoặc có lẽ, nàng không muốn hiểu.
「Ngươi… nói gì vậy…? Ta… chẳng hiểu… Đừng có vòng vo…!!」
「Không thể nào. Với trí tuệ của tiểu thư, chuyện này hẳn đã rõ ràng rồi. Chính người mới là đang giả vờ ngây ngốc đấy.」
「Ngươi… cái gì…!!?」
Đám tạp nhân đồng loạt cúi đầu thi lễ. Ai đã giao họ cho Aoi, ai là kẻ họ thực sự phụng sự, điều đó quá hiển nhiên. Dược sư cũng vậy. Nói cách khác, kẻ ban xuống mệnh lệnh hại chết tiểu thư chính là…
「Không thể nào…」
「Đó không phải dối trá đâu, thưa tiểu thư.」
Aoi nói, giọng run rẩy. Một tên thuộc hạ đáp lại, cung kính.
「Là dối trá…」
「Không phải dối trá. Đúng như người đã nghĩ.」
Aoi lẩm bẩm. Một tên khác nghiêm cẩn trả lời.
「Là dối trá… chắc chắn là dối trá…」
「Không phải dối trá. Tất cả là vì ngày hôm nay.」
Giọng Aoi run rẩy. Một tên hầu bật cười nhạo báng.
「Dối trá… Dối trá… Dối trá! Dối trá!! DỐI TRÁ…!!!」
Vị tiểu thư nhỏ tuổi liên tục phủ nhận. Phủ nhận thật mãnh liệt. Chuyện này không thể nào xảy ra. Chuyện không được phép xảy ra, vô lý, phi lý, chẳng hợp đạo lý chút nào. Phải vậy không? Bản thân ta, mang trong mình huyết mạch danh môn, là người tràn đầy thiên tư, đang gánh vác trọng trách do triều đình giao phó, lại còn xinh đẹp đến nhường này! Ta, chính ta, đứa con gái ruột của Người…!!!!
「Không thể nào! Chuyện đó tuyệt đối không thể nào!! Đừng có nói bậy!! Với… với cái lời nói dối rẻ tiền đó…!!」
「Tiểu thư. Người vẫn chưa hiểu sao? Lý do vì sao chủ nhân lại ghét bỏ người… Từ khi nào mà người nghĩ rằng mình được yêu thương vậy?」
「Hi…!?」
Từ đầu vốn chẳng hề có chuyện đó, tên thủ lĩnh Hạ Nhân Chúng cười nhạt. Tiểu thư bật lên một tiếng thét nhỏ.
Chẳng có chút giả dối nào trong lời chúng. Với khả năng quan sát vốn có, dễ dàng mô phỏng bất kỳ kỹ nghệ nào của con người, nàng hiểu ngay sự thật đó trong nháy mắt.
「…Dối trá. Là dối trá. Là dối trá. Nhất định là dối trá. Vô lý! Phi lý! Đừng có khiến ta phải bật cười! Là dối trá! Lời bịa đặt! Toàn là dối trá! Dối trá, dối trá!! Ta không tin!! Dối trá! Dối trá!! Đồ nói dối!! Sao có thể như thế được!! Không thể nào!! Ta… phụ thân ta… Người đâu giống mẫu thân ta đâu!! Không giống chút nào!! Là dối trá! Là dối trá! Là dối trá…!! Dối trá mà!! Ta… ta… taaaa…!!!?」
Như một con rối hỏng máy, nàng ngồi sụp xuống đất, miệng lẩm bẩm mê sảng, không ngừng lặp lại phủ định. Đôi mắt run rẩy dữ dội đến mức như muốn vỡ tung, giọt lệ thi nhau lăn dài trên gò má.
Những kẻ từng quen biết nàng khó giấu được kinh ngạc. Vị tiểu thư ấy, kẻ thông minh sắc sảo, thường xử lý hàng loạt sự việc phức tạp trong chớp mắt, giờ đây chỉ biết một mực phủ nhận, phản kháng, cự tuyệt, cố gắng gạt bỏ những lời nghe được. Tất cả tâm trí nàng chỉ còn xoay quanh việc ấy.
「…Đã hóa điên rồi à?」
「Chắc chỉ là tạm thời thôi. Tiểu thư mà gục ngã chỉ vì cú sốc cỡ này thì không thể nào.」
「Đúng vậy. Cứ để mặc, có khi độc sẽ tự giải.」
「Vậy thì mau bắt tay thôi…」
Chúng liếc nhìn Aoi, kẻ vẫn lẩm bẩm không ngừng, rồi trao đổi với nhau. Sau đó, bọn chúng bắt đầu hành động theo kế hoạch từ trước.
「Giờ thì, chỉ giấu tiểu thư đi thì cũng vô vị quá. Bởi nàng là nhân vật quý giá, chủ nhân đã dặn phải tuân theo đủ thủ tục… hahaha. Có vẻ nàng chẳng còn nghe chúng ta nói gì nữa.」
Thủ lĩnh Hạ Nhân Chúng cất lời, nhưng vị tiểu thư nhỏ chỉ tiếp tục lặp đi lặp lại những lời phủ nhận, chẳng buồn nhìn về phía lũ phản bội. Tựa hồ như nàng đã không còn quan tâm chút nào đến chúng nữa.
Nói cách khác, nàng đang trốn chạy khỏi hiện thực… theo một nghĩa nào đó, đó chính là sự kiêu ngạo và ngạo mạn vốn có của nàng.
「Rốt cuộc thì chúng ta cũng chỉ là đá sỏi ven đường trong mắt tiểu thư. Ngay cả lúc này, thay vì cầu xin hay van vỉ, người lại chỉ biết co rút trong vỏ bọc của mình… quả là rất『tiểu thư』.」
Thông minh đến đâu đi nữa, trong đầu nàng vốn dĩ chưa từng tồn tại lựa chọn cúi đầu trước kẻ khác, chưa từng nghĩ tới chuyện khúm núm hay nịnh nọt. Với nàng, thứ duy nhất quan trọng lúc này là cuộc chiến nội tâm chống lại tuyệt vọng, phủ nhận nghi ngờ về niềm tin bấy lâu.
「Ôi trời, đúng là… quá đúng là『tiểu thư』. Từ lâu ta đã nghĩ vậy rồi. …Một con nhãi con láo xược, kiêu căng đến tận cùng!!」
Tiếng tát chát chúa vang lên cùng cơn thịnh nộ. Cú đánh bất ngờ khiến Aoi ngã nhào xuống đất, mắt mở to bàng hoàng. Nàng chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra, thậm chí cả cơn đau âm ỉ trên má cũng chưa thể khiến nàng nhận thức được.
「Ah…? Eh… eh…?」
Nàng đưa tay run rẩy chạm vào má sưng đỏ. Bị đánh? Bị tát? Vì sao? Vì sao lại thế?
Dù tự hỏi bao nhiêu lần, câu trả lời vẫn chẳng bao giờ đến. Hiện thực cũng chẳng thay đổi.
「Con nhãi này! Lúc ta còn nhún nhường thì ngươi vênh váo lắm hả!! Ngươi coi thường bọn ta à!!?」
「Hi…gyaaa!!?」
Ngay sau đó, một tên khác đá mạnh vào bụng nàng. Cú đau chưa từng nếm trải khiến Aoi bật ra một tiếng thét ghê rợn mà bản thân chưa từng phát ra.
「Để tao thử xem nào!!」
「Con nhãi cái khốn nạn này!! Bắt bọn tao hầu hạ đủ kiểu!!」
Từng tên hạ nhân gào thét, nhào tới. Kẻ thì đá, kẻ thì đạp, kẻ thì đấm thẳng xuống.
「Ah…!? Aaaagh!? Dừng… dừng lại… gyaaahh!!?」
Aoi gào khóc, vừa ra lệnh, vừa cầu xin, vừa khẩn nài trong tuyệt vọng chẳng hiểu nổi chuyện gì. Đáp lại, một cú đá thốc vào bụng kèm theo tiếng gào, 「Đừng có ra lệnh cho bọn tao!!」 Tiếng khóc thảm thiết của nàng vang lên, chẳng còn chút gì của một đứa trẻ bình thường. Và hành động của bọn hạ nhân cũng dã man chẳng khác.
「Đau quá!? Đau quá!!? Dừng lại!! Dừng lại!! Quần áo… dơ bẩn mất rồi!! Là phụ thân đã mua cho ta…!!?」
「Ngươi đã bị chính lão già đó vứt bỏ rồi, con ranh ạ!!」
Bộ kimono đáng giá cả trăm lượng bị chà xuống bùn, rách rưới, Aoi chỉ biết ôm đầu kêu gào. Đáp lại nàng chỉ là những lời sỉ nhục, những trận giẫm đạp, cố tình chà bùn thêm lên vải áo.
「Không!! Khôngggggg!! Xin hãy dừng lại!!?」
「Ồn ào quá, câm ngay đi!!」
「Guahh!!?」
Cổ áo bị tóm lấy, nàng bị nhấc bổng, rồi một cú đấm giáng thẳng vào bụng. Đó là cú 「đấm bụng」 ác liệt. May mắn thay, thân thể nàng vốn dĩ phi thường cứng cáp, nên dù nghẹn ộc, nàng vẫn không nôn ra.
Chỉ thế thôi. Nhưng chỉ thế thôi cũng đã quá đủ.
「Hử…? Ê tụi bây, nhìn con này coi?」
「Hahaha! Nhìn kìa, nó tè ra quần rồi!! Đúng là đồ nhãi con vô dụng!!」
「Uu…?」
Lời sỉ nhục khiến Aoi sững sờ nhận ra. Nàng cúi nhìn, thấy phần dưới bộ kimono lộng lẫy đã loang lổ ướt đẫm, mùi khai hăng hắc thoảng ra, nàng đã tiểu tiện mất kiểm soát. Cú đánh mạnh vào bụng đã khiến cơ bắp bàng quang giãn ra.
「Ah… aaaaah… không… bộ đồ… bộ đồ mà phụ thân đã tặng cho ta…!!?」
Lần này, nàng bật khóc thật sự như một đứa trẻ. Nấc nghẹn, òa khóc. Vì với nàng, món quà từ phụ thân là vô cùng quý giá. Dù nó chẳng hề có lấy một bùa chú bảo hộ nào, thì với nàng, đó chính là minh chứng cho tình yêu thương của Người.
Đúng vậy… nàng muốn tin là như vậy.
「Im đi! Câm ngay!!」
Một cú đấm nặng nề giáng thẳng vào má. Nhờ vào cơ thể cường kiện của nàng mà dù là nắm đấm dốc toàn lực của người trưởng thành cũng không để lại vết bầm hay làm gãy xương, thế nhưng âm thanh phát ra lại khiến người nghe rùng mình khó chịu, còn niêm mạc trong khoang miệng thì bị chính hàm răng của nàng cắt rách. Vị máu lan tràn trên lưỡi. Đó cũng là trải nghiệm đầu tiên của nàng.
「Chậc, bẩn hết rồi」
「Có sao đâu. Dù gì cũng lột trần ra bán thôi mà!!」
「Đúng đấy đúng đấy. Nhóc con này giờ cũng có lý do để cởi rồi, tốt quá còn gì?」
「Hức, h-hả…… cởi? Các ngươi đang nói gì vậy……?」
Đám đàn ông bao vây lấy tiểu thư, từ trên cao khinh miệt mà trò chuyện. Những lời lẽ dơ bẩn, hạ tiện. Còn nàng tiểu thư vẫn còn non nớt, chưa đủ chín chắn để gọi là một người phụ nữ trưởng thành, cũng chẳng thể xem là một người lớn thực thụ, chỉ biết bàng hoàng. Chỉ có điềm gở là nàng hiểu được, và nó lập tức trở thành hiện thực.
「Này, đến giờ hầu hạ rồi đấy, con tiện nhân!!」
Bọn thảo dân bắt đầu thô bạo xé rách y phục của tiểu thư.
「Eh!? Không, dừng lại!? Đừng chạm vào, đừng chạm vào ta……!!?」
Từng lớp áo ngoài rồi áo trong bị những bàn tay chộp tới từ bốn phía giật phăng đi. Từ ống tay áo, gấu áo, những cánh tay xanh xao chui tọt vào. Làn da trắng trẻo, non mềm của tiểu thư bị xoa nắn thô lỗ. Đó chính là bằng chứng cho dục vọng trần trụi, thú tính của đám đàn ông đã quẳng đi lý trí.
「Hii!!? Đ-đừng…… đừng chạm vào ta bằng đôi tay dơ bẩn ấy!!!?」
Hành vi như loài yêu quái, chẳng có chút thương tiếc hay kiêng dè nào khiến nàng nổi cả da gà. Tiếng thét thất thanh vang lên. Bàn tay đàn ông bò khắp nơi, cổ, đùi, mông, bụng, xương quai xanh, ngực, eo. Một tên giật tung mái tóc nàng, dúi mặt vào đó mà hít hà, hơi thở dồn dập phả ra. Vài tên khác vừa bôi nhọ nàng, vừa cho tay vào trong y phục của mình, hùng hục vuốt tới vuốt lui. Hiểu được điều đó ám chỉ gì, nàng sợ đến mức cơ thể tê liệt, chỉ còn cố vùng vẫy trong tuyệt vọng.
「Bảo im đi cơ mà!!」
「Khụ!!?」
Một cú đấm nữa giáng mạnh vào bụng. Đau đến mức không thở nổi. Y phục bị xé toạc. Làn da trắng ngần phơi bày ra. Tiếng hò reo dâm loạn vang lên. Ánh mắt đục ngầu tham lam trần trụi soi mói thân thể thanh khiết của tiểu thư. Đám đàn ông cũng lần lượt cởi đồ, nửa thân trên trần trụi, những cơ bắp gầy guộc, làn da xanh xao không chút rám nắng……
「Đừng nhìn…… đừng nhìn ta……」
「Thế cái này thì sao?」
「Hii!?」
Cảm giác nhớp nháp bò trên bắp đùi khiến Aoi kinh hãi. Khi hiểu ra mình đang bị làm gì, khuôn mặt vốn đã tái mét nay càng tái đi. Đây đã là nhục nhã. Không, chỉ ít phút nữa thôi, nó sẽ trở thành hiện thực không thể chối bỏ.
「Xin hãy chờ đã, các vị」
Người ngăn cản bọn chúng trước khi màn cưỡng bức tập thể có thể bắt đầu lại là gã lang băm mặt cóc. Đám thảo dân lập tức dừng tay. Aoi vô thức nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy hy vọng khi thấy hắn bước tới với dáng vẻ cung kính.
……Thế nhưng, hắn chỉ rút đoản đao ra, cắt một nhúm tóc của Aoi rồi lùi lại.
「Hả……?」
「Mái tóc của một nhân vật cao quý như tiểu thư, chính là nguyên liệu quý báu để luyện chế linh dược thượng phẩm. May quá, kịp lấy trước khi nó hỏng」
Trước Aoi đang sững sờ, gã lang băm cười toe toét trên khuôn mặt nhăn nhúm như cóc, rồi tiếp lời.
「Máu trinh cũng cần thiết nữa. Một khi bị phá rồi, ta sẽ xin được thu lại làm nguyên liệu chứ nhỉ?」
Hắn thản nhiên yêu cầu bọn thảo dân, chẳng hề có chút tình cảm nào dành cho Aoi. Đối với hắn, nàng chỉ là một món đồ. Cách hắn nói chẳng khác gì bàn chuyện về một con gia súc nuôi trong chuồng.
「A…… uuh……?」
「Đấy, tiểu thư. Từ nãy đến giờ để người hầu hạ cho chúng ta rồi. Giờ thì cho chúng ta dùng người một chút nhé? Xem như là đền đáp công lao ấy mà」
「Nói mới nhớ, chắc vẫn chưa nấu cơm gạo đỏ đâu nhỉ?」
「Cố chút thì vào được thôi? Dù sao cuối cùng cũng sẽ bị xử tử. Ép buộc tí cũng chẳng sao」
「Nghe đâu sau cùng còn cho yêu quái hiếp xác cơ. Phí quá còn gì」
「Thế thì bây giờ cứ thoải mái tận hưởng đi, cho sạch sẽ hẳn rồi giao lại. Đúng không nào, tiểu thư của bọn ta?」
Những nụ cười ti tiện, đầy ác ý nhe ra khắp nơi, đâm xuyên vào Aoi. Đó là nỗi khiếp đảm chưa từng có. Khác hẳn với ác ý nàng từng trải qua trước kia. Không giống yêu quái hay nguyền rủa tấn công từ bên ngoài. Đây là dục vọng trần trụi, ô uế của đàn ông, một sự hạ tiện và ác độc quá sức mà một thiếu nữ non nớt có thể gánh chịu.
「Hii……」
Một tiếng kêu nghẹn như nghẹt thở. Aoi hiểu rõ kết cục của mình, và tuyệt vọng. Giờ chẳng còn hi vọng gì nữa. Không ai đến cứu. Mọi thứ đã chấm dứt. Kết thúc. Kết thúc……
「Không……」
Vô số bàn tay vươn tới. Cơ thể nàng bị chạm khắp nơi. Bị liếm láp.
「Không……」
Đôi chân bị ghì chặt, thô bạo tách ra. Đám đàn ông hạ tiện đè lên.
「KHÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔNGGGGGG!!?」
Tiếng thét vang vọng. Đồng thời nàng cũng chuẩn bị tinh thần cho cú đấm sẽ nện xuống để bịt miệng, cho cơn đau sẽ xuyên thủng cơ thể. Nàng nhắm chặt mắt, cầu nguyện cho một bàn tay cứu rỗi mà đáng lẽ không thể nào tồn tại.
…………Nín thở. Căng người. Chờ đợi……
「…………?」
……Thế nhưng, dù chờ mãi, khoảnh khắc đó vẫn không tới.
「Huh……?」
Sự hoang mang đã lấn át cả nỗi sợ. Aoi khẽ hé đôi mắt ầng ậc nước. Và nàng thấy… bọn thú vật đang ôm tay ôm chân rên rỉ, máu me chảy ròng.
「C-chuyện gì……?」
「Có thể khiến fan mất thiện cảm, nhưng tận mắt chứng kiến cảnh R-18 thế này mà cứ làm ngơ thì còn mặt mũi nào chỉ bảo đàn em chứ……!!」
Theo những lời đó, Aoi mới nhận ra bóng người đứng sau lưng chúng. Một kẻ trong bộ hắc y tả tơi, đeo mặt nạ nhỏ. Hạ nhân chúng. Hắn cầm trong tay kunai, lặng lẽ đứng đó. Sau lưng còn có một đầy tớ nhỏ thó khác, giương cung nhắm thẳng.
「Này bọn bay, ta khuyên thật lòng đấy. Mau giao tiểu thư lại nguyên vẹn, rồi chịu trói đi thì hơn?」
Người từng là thuộc hạ của người phụ nữ được cha nàng tiến cử, cảnh cáo đám thú vật…
-
『……Oya. Ra là chuyện lại diễn biến thành như thế này à.』
Giữa một nơi nào đó trong khu rừng sâu, một bóng người xanh biếc thoáng trông thấy cảnh hỗn loạn ấy, lẩm bẩm. Giọng điệu đầy khoái trá.
『Quả thật, chuyện này bắt đầu thú vị rồi nhỉ?』
Thoạt nhìn thì cũng chỉ là một âm mưu thường tình. Trong các gia tộc trừ yêu sư, chuyện ám toán, thủ đoạn nội bộ chẳng có gì hiếm lạ, và nàng đã chứng kiến không ít. Nhất là cái gia tộc này thì càng khỏi phải nói.
Nàng đã lang bạt qua nhiều nơi, luôn tìm kiếm kẻ mạnh. Không biết bao lần từng nương nhờ trong các gia tộc samurai hay trừ yêu sư với hy vọng nơi đó có kẻ đủ sức hạ gục mình. Tìm kiếm một nhân tài trẻ tuổi, hoặc một chiến sĩ lão luyện từng bao lần thoát chết nơi ranh giới tử sinh. Nếu có kẻ nào phát hiện sự tồn tại của mình, cô cũng chẳng ngại đại náo một trận loạn chiến với cả tộc. Bị mưa tên, vết chém phủ đầy thân thể, rồi đứng hiên ngang mà chết, nghĩ cũng thấy thú vị.
Đáng tiếc, hết thảy đều khiến nàng thất vọng. Không ai đủ sức nhận ra sự tồn tại của nàng.
『Ta đã nghĩ ngay cả cái nhà này cũng chỉ là công cốc thôi, ai dè……』
Gần đây, nghe đồn rằng lớp trẻ của gia tộc Onizuki tập hợp không ít cao thủ, nàng liền trà trộn vào làm hầu nữ để thăm dò. Quả thực, từ kẻ sở hữu ma nhãn, đến tiểu thư『Diệt Khước』, hay tiểu thư thiên tài đúng nghĩa ấy, tất cả đều là những tay lão luyện. Chỉ có thế thôi.
Tiếc thay, vẫn không khơi gợi nổi hứng thú. Thất vọng quá đỗi. Đành chịu vậy. Nàng cũng từng nghĩ, nếu thêm vài năm nữa mà chẳng có gì thay đổi, thì tùy tiện chọn lấy hai ba kẻ để đấu thử rồi giết cũng được.
Nhưng rồi nàng tìm thấy. Một tên nhóc thú vị.
Nàng kỳ vọng. Vào những thống khổ và thử thách sẽ vây quanh cậu.
Nàng tán thưởng. Bi kịch đổ xuống mà cậu vẫn có thể đứng dậy hiên ngang.
Và bây giờ. Nếu cậu vượt qua được cửa ải này thì có lẽ……
『Từ một kẻ tầm thường có tố chất, cậu có thể vươn lên thành ứng cử viên anh hùng đấy nhỉ?』
Ả oni hóa thành làn sương, tiếp tục theo dõi động tĩnh của gần như tất cả những kẻ có liên quan trong vụ hỗn loạn, mỉm cười khoái trá. Trong lồng ngực dấy lên niềm háo hức, ánh mắt lóe sáng khi nghĩ rằng có lẽ cuối cùng cũng gặp được định mệnh của đời mình. Nhân tiện, cặp nanh sắc bén cũng khẽ ló ra. Nước dãi nhỏ tong tong chẳng kiềm chế nổi.
『Nào nào, cố gắng lên nhé? Hãy giống như một anh hùng đi?』
Nếu khiến ta thất vọng thì buồn lắm đó… Tiếng thì thầm ngây ngô của Bích Quỷ, vừa tà ác vừa hiểm độc, cứ thế vang vọng mãi trong khu rừng ma quái khi ánh tà dương dần tắt.

