Vẻ thiếu kiên nhẫn dần hiện lên trên mặt Bạch Trà.
Cái thứ này không nhúc nhích gì cả.
Cô lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, rồi dứt khoát bước đến cửa thử mở.
Không mở được.
Khi quay lại, trước mặt cô là một người phụ nữ toàn thân nhuộm máu, tóc tai bù xù. Cô ta lao tới sát đến mức gần như chạm mặt, dường như muốn giết cô ngay lập tức.
Bạch Trà rùng mình, lạnh toát người.
Một mùi tanh nồng xộc thẳng vào mũi, khiến dạ dày Bạch Trà lại quặn thắt lên.
“Ọe…”
Nữ quỷ lướt lùi hai bước, gương mặt vốn đã đáng sợ với những mạch máu đen như gân, giờ trông còn ghê rợn hơn.
Cuối cùng Bạch Trà cũng ngừng nôn, dựa vào cửa nhìn cô ta.
Nữ quỷ rít lên một tiếng chói tai.
Bạch Trà lập tức cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt ngất đi.
Tay cô vẫn luôn thử mở cánh cửa đằng sau.
Thực ra cô cũng không quá sợ, nếu thật sự chết đi, thì cũng coi như được giải thoát hoàn toàn.
Người bị các căn bệnh mãn tính hành hạ lâu năm, ngoài chết vì bệnh ra, những cách chết khác đều có thể chấp nhận.
Nhưng tất nhiên, điều đó không đồng nghĩa với việc cô buông xuôi.
Nữ quỷ trước mặt vẫn chưa tấn công, có lẽ là do chưa đủ điều kiện.
Vì đây là phó bản dựa trên quy tắc, nên mọi hành động đều phải thực hiện theo đó.
Bất kể trên tờ rơi nào, khi nhắc đến vòi nước trong phòng tắm, đều lưu ý rằng không được hoảng loạn mà phải gọi điện ngay.
Vậy nên, chỉ cần cô bình tĩnh và không hành động tùy tiện, thì sẽ an toàn.
Nữ quỷ thực sự chỉ có thể tấn công bằng âm thanh.
Đầu Bạch Trà đau như búa bổ, cô dùng hết sức đẩy, cánh cửa phía sau cuối cùng cũng phát ra tiếng cạch.
Đèn trong phòng tắm cũng ngay lúc này sáng trở lại.
Nữ quỷ vừa rồi trong nháy mắt biến mất không để lại dấu vết nào.
Bạch Trà không kìm được, té nhào ra sau.
Sàn nhà quán trọ được trải thảm đỏ, nên ngã xuống cũng không đau lắm.
Tiêu Hiểu giật mình, vội chạy đến xem tình hình của cô, chợt nhận ra có gì đó không ổn, liếc nhìn về phía phòng tắm.
“Cô…”
“Đỡ em lên với, em muốn đến quầy lễ tân gọi điện thoại.” Bạch Trà yếu ớt nói.
Quy tắc nào cũng yêu cầu phải gọi người, nên nếu không gọi thì mới thật sự nguy hiểm. Giờ cô chỉ vừa mới vượt qua được giai đoạn đầu tiên thôi.
Tiêu Hiểu hít một hơi thật sâu, không hỏi thêm gì, trực tiếp bế cô lên.
Bạch Trà: “…”
Cô lại một lần nữa cảm nhận được sự khác biệt giữa cơ thể mình và cơ thể của người khác.
“Nhưng… chúng ta không gọi cho quán trọ sao?”
Dù nói vậy, Tiêu Hiểu vẫn mở cửa, đó là lựa chọn của Bạch Trà.
Còn cô ấy thì chẳng có đề xuất nào tốt hơn.
Bạch Trà gật đầu, rồi dứt khoát dựa đầu vào vai Tiêu Hiểu.
“Chẳng phải anh Thái đã bảo làm theo quy tắc ở tờ rơi trên quầy lễ tân sao?”
Tiêu Hiểu: “…”
Vẻ mặt Tiêu Hiểu đầy phức tạp, vừa bế cô xuống lầu vừa muốn nói gì đó, nhưng lại không biết mở lời ra sao.
Có phải cô gái này nghe lời người khác quá mức rồi không?
Thực ra, lúc nãy khi Bạch Trà vào phòng tắm, lúc còn một mình cô ấy có mở bình luận ra xem.
Bởi vì khi không tìm được manh mối nào khác, một số người chơi sẽ chọn cách xin giúp đỡ trên bình luận.
Tất nhiên, những thông tin quan trọng liên quan đến phó bản, trước khi người chơi tự phát hiện ra, dù có nhắc đến trên bình luận cũng chẳng ai nhìn thấy.
Chỉ là, trong tình huống hiện tại, nếu có người muốn nhắc nhở thì tất nhiên vẫn có thể làm được.
Đáng tiếc là chẳng có gì cả.
Cô ấy không phải là streamer nổi tiếng, mà những streamer như vậy thì trong bình luận của họ thường sẽ có thông tin hữu ích.
Còn bây giờ, chỉ có vài dòng bình luận xuất hiện, chế giễu phản ứng của Bạch Trà.
【Nghe lời anh Thái như vậy, anh ấy bảo cô đi chết, sao cô lại không đi nhỉ?】
【Cười chết, liệu có ai đã vào phòng livestream của anh Thái để bảo anh ấy là Bạch Trà nói dối chưa nhỉ?】
【Có, nhưng bị chặn mất rồi, hình như là do kỹ năng của cô ấy.】
【Nói thật thì tôi thấy streamer này cứ bị thánh mẫu kiểu gì ấy, nhất định phải vướng vào con ma ốm này làm gì, sớm muộn cô ta cũng chết, giải tán giải tán.】
Tiêu Hiểu có chút cạn lời, nhưng vì đang bế Bạch Trà nên tạm thời không rảnh tay để tắt giao diện đi.
Hai người họ xuống đến tầng một, liền nhìn thấy Vương Húc Minh đang ngồi trên chiếc ghế sofa.
Vương Húc Minh nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ, khẽ nhướng mày.
“Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Bạch Trà nhẹ nhàng vỗ vai Tiêu Hiểu, ý bảo cô ấy thả mình xuống, rồi chậm rãi bước về phía quầy lễ tân, cầm điện thoại lên.
Tiêu Hiểu lại thoáng do dự, định mở lời rồi lại thôi.
Vương Húc Minh đứng dậy bước tới, biết chắc bọn họ đã gặp phải chuyện gì đó nên mới liên hệ với lễ tân. Thật ra anh ta cũng khá tò mò, không biết lần thứ hai liên lạc sẽ xảy ra chuyện gì.
Bạch Trà bấm số, gọi đi.
Đầu dây bên kia truyền đến tín hiệu không tốt, kèm theo tiếng rè rè.
Đầu Bạch Trà càng đau dữ dội, từng mảng tối liên tục ập đến trước mắt, e rằng chỉ cần nằm xuống lúc này là cô sẽ mất ý thức ngay.
“Xin hỏi… rè rè… quý khách có gì cần giúp đỡ?”
“Vòi nước trong phòng tắm của phòng 306 chảy ra toàn màu đỏ, hại tôi nôn rất lâu, tôi muốn khiếu nại các người.”
Giọng Bạch Trà yếu ớt, ngắt quãng, so với âm thanh từ đầu dây bên kia thì còn giống một sự tồn tại hư ảo, mờ mịt hơn.
“Rè rè... xin hỏi ngài muốn khiếu nại điều gì? Rè rè…” Lần này giọng nói ở đầu dây bên kia đã trở nên rõ ràng hơn nhiều.
“Cơ sở vật chất của quán trọ các người không đầy đủ, vòi nước lại còn gặp vấn đề, chẳng lẽ những chuyện này không đáng để khiếu nại sao? Với lại tôi đang ốm, cần thuốc hạ sốt.”
Cô gắng gượng nói xong một hơi, khó nhọc ngẩng đầu lên, bắt gặp gương mặt đầy kinh ngạc của Tiêu Hiểu, rồi yếu ớt mỉm cười.

