Quán trọ ma quái (1-47)

Chương 8: Hồn ma trong gương

2025-09-21

1

Bạch Trà mỉm cười, vừa ngượng ngùng vừa thoáng bối rối như thể bị bắt gặp đang lén nhìn.

Ôi, muốn diễn với cô hả.

Cô sống đến từng này tuổi rồi mà chưa một ai phát hiện ra là cô đang diễn đâu đó.

Nếu không phải vì cơ thể yếu ớt, thì cô đã bước chân vào giới giải trí để ôm trọn các giải thưởng danh giá rồi.

“Chỉ giỏi nói mấy câu đó thôi, sao cậu không tự lên xem thử đi?” Anh Thái xen vào, lại muốn chỉ định người khác đi thăm dò đường.

Vương Húc Minh ngắt lời hắn ta, nói: “Tôi nghĩ bây giờ điều quan trọng nhất là phải làm rõ quy tắc. Với việc lễ tân vừa rồi xuất hiện, có lẽ chúng ta nên so sánh quy tắc ở cả hai bên để xem rốt cuộc bên nào mới là thật.”

Anh Thái lộ vẻ khó chịu.

Thành thật mà nói, cái tên Vương Húc Minh này hắn ta chưa từng nghe qua, khuôn mặt cũng chẳng có gì nổi bật. Người có thể lên đến cấp A, thường thì ít nhiều cũng có chút danh tiếng.

Trừ khi người này thật sự rất phế, chỉ toàn dựa vào may mắn mà leo lên được.

Cho nên, việc anh ta cứ liên tục chen ngang cướp lời khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Vậy thì mày nói thử xem, bên nào mới là thật?” Ánh mắt anh Thái lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Vương Húc Minh.

Vương Húc Minh nhún vai.

“Tôi không giỏi mấy chuyện này.”

“Thế thì mày nói làm gì, còn dám mở mồm thêm một câu nữa, tao có thừa cách giết mày!”

Vương Húc Minh chỉ cười một cách điềm đạm.

Trong lòng anh Thái cảm thấy bực bội.

Nói thẳng ra thì, muốn vượt qua phó bản chỉ có hai lựa chọn: hoặc là bản thân cực kỳ thông minh, hoặc là ép kẻ khác bước lên trước để thử và chịu chết thay.

Ở đây cộng thêm hắn thì vừa đủ tám người, nói cách khác, còn lại bảy người để sai đi thử, không có vấn đề gì hết.

Anh Thái lạnh lùng nhìn từng người một, rồi bất ngờ chỉ vào tờ rơi trên quầy lễ tân.

“Tối nay tất cả làm theo quy tắc trên tờ rơi này cho tao.”

Mọi người vô thức nhíu mày, đặc biệt là Chung Mãn, người vừa mới trực tiếp đối diện với lễ tân.

“Anh Thái… vừa nãy chúng ta còn chưa biết có phạm phải quy tắc tử vong hay không, nếu tối nay vẫn làm theo quy tắc trên quầy lễ tân, thì chẳng phải sẽ không ổn sao?”

Cậu ta đã nói rất khéo léo rồi, gương mặt lại đầy vẻ van xin, nhưng anh Thái sao có thể quan tâm đến sống chết của cậu ta chứ? Điều hắn ta muốn chính là để những người này phạm phải quy tắc tử vong.

Những người khác đều trầm mặc.

Mọi người lại lục soát khắp quán trọ một vòng, ngoài việc xác định được chìa khóa cửa chính đang treo ở quầy lễ tân ra, thì chẳng còn manh mối nào khác.

Những phòng không có người ở đều bị khóa trái cửa, hoàn toàn không thể mở ra được, trừ khi dùng bạo lực phá cửa. Trong quy tắc cũng không nói là không được mở những cánh cửa này, nhưng tạm thời chẳng ai dám hành động liều lĩnh.

Nhỡ đâu lễ tân lại đang ở trong đó thì sao?

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng khi thời gian dần trôi về buổi tối, cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo bắt đầu lan ra khắp toàn bộ quán trọ.

Giống như hơi ẩm tràn ngược, lại như sương mù mùa đông ở phương Bắc, hơi ẩm trong sương mang theo cái lạnh thấu xương.

Xung quanh trông vẫn khá bình thường, ánh đèn trong quán trọ đều là màu vàng ấm, nhưng lại không hề mang cảm giác ấm áp.

Tiêu Hiểu và Bạch Trà quay về phòng.

Bạch Trà lộ vẻ mệt mỏi trên mặt, gắng gượng ngồi lên giường.

Tiêu Hiểu do dự nói: “Bây giờ chắc cũng không thể có tiến triển gì thêm, hay là cô nghỉ ngơi một lát đi?”

Tuy rằng khi ngủ cũng có thể gặp nguy hiểm, vì dù sao cũng liên quan đến quy tắc.

Nhưng nhìn Bạch Trà như thế này, sợ rằng cô ấy khó mà qua nổi ngày mai.

Bạch Trà chạm mu bàn tay lên trán kiểm tra.

Vẫn còn sốt 38 độ.

Cơ thể cô lúc này cảm thấy rất lạnh, đầu cũng đau, trong trạng thái này căn bản không thể nào ngủ được.

“Em đi giặt khăn.”

Tiêu Hiểu không ngăn cản.

Có lẽ mối nguy thực sự chỉ bắt đầu vào buổi tối, còn bây giờ chẳng tìm thấy bất kỳ manh mối nào.

Vậy nên, nhân lúc này, để Bạch Trà tranh thủ hạ sốt trước đã.

Bạch Trà bước vào phòng tắm, cánh cửa cọt kẹt một tiếng rồi từ từ khép lại.

Cô dừng lại một chút, nhìn ra cửa với vẻ trầm tư. Bên ngoài cánh cửa phòng tắm sắp đóng là một mảng tối đen kịt, hoàn toàn trái ngược với ánh sáng rực rỡ khi họ vừa bước vào.

Ánh sáng trong phòng tắm lúc này dường như cũng mờ đi, như thể điện áp đã giảm xuống rất thấp vậy.

Trong gương, khuôn mặt cô tái nhợt, hốc hác, trông còn tệ hơn lúc ban đầu nhiều.

Bạch Trà tiến lại gần, chạm tay lên mặt mình.

Có lẽ không phải ảo giác, dường như hình ảnh trong gương phản ứng chậm hơn một chút so với hành động của cô.

Cô bỗng nở một nụ cười đầy ẩn ý, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn kỳ lạ.

Bản thân trong gương đang cười lập tức cứng đờ lại.

Bạch Trà khẽ cười một tiếng, mở vòi nước.

Dòng máu đỏ tươi tỏa mùi tanh nồng nặc lập tức chảy ra.

Bạch Trà bị mùi này kích thích nên hơi buồn nôn, nhăn mày lại.

Còn hình ảnh của chính mình trong gương vẫn giữ nụ cười đầy ẩn ý.

Cô nhìn thấy nó.

Nụ cười của bản thân trong gương càng lúc càng rộng, đến nỗi khóe miệng còn nứt ra.

Bạch Trà: “…”

Bạch Trà: “Ọe…”

Cô bắt đầu nôn như điên vào bồn rửa tay, do cúi đầu, mùi máu tanh nồng nặc càng khiến dạ dày cô quặn thắt, nước dạ dày chua liên tục trào ra.

Nước trong vòi đang chảy bỗng nhiên dừng lại, dường như đang do dự không biết có nên tiếp tục chảy hay không, rồi lại phun ra từng đợt.

Bạch Trà lại bắt đầu ho dữ dội.

Cô ngước lên, nhìn vào hình ảnh trong gương, giờ đã trở nên lạnh lùng và đáng sợ.