Khi Bạch Trà lên đến tầng hai, cô trông thấy những bóng đen đó.
Nếu đúng như cô nghĩ, rằng những bóng đen này chính là người chơi đã chết ở đây, thì sau khi chết, những kẻ bị mắc kẹt trong nơi này có biết rằng mình đã chết không?
Có vài bóng đen đã phát hiện ra cô.
Bạch Trà chợt nghiêng đầu.
Động tác của những cái bóng đen trở nên cảnh giác hơn hẳn.
Bạch Trà chậm rãi nâng thanh đoản kiếm, thử khắc chữ lên tường.
“Không có ác ý.”
Nhưng xem ra đám bóng đen kia chẳng hiểu được bao nhiêu.
Bạch Trà khẽ thở dài.
Thật ra cô cũng đã mơ hồ đoán ra, phó bản này có lẽ đã bị một thế lực cường đại nào đó nhào trộn lại với nhau.
Rồi thả vào bên trong vài con quái vật.
Một trong số đó chính là quán trọ.
Bản thân nó chính là một con quái vật, và tất cả bọn họ hiện giờ đều đang ở trong cơ thể của nó.
Mà bên trong cơ thể ấy, còn có vô số ma quỷ.
Những con quỷ này có thuộc về quán trọ không?
Rất có thể.
Hoặc có thể chúng gắn liền với cách mà từng người đã chết, bị ai giết thì sẽ thuộc về kẻ đó.
Cho đến lúc này, những con quái vật ấy vẫn chưa được thả ra, và bản thân quán trọ cũng chưa bộc lộ rõ rệt sự đáng sợ của nó.
Cũng có thể là cô không nhìn thấy, bởi cô đã không chọn khiếu nại với quán trọ.
Mà sớm muộn gì cô cũng phải gọi cho quán trọ thôi, trước hết là để giải quyết chuyện của lễ tân.
Quán trọ và lễ tân không cùng một phe, vậy nên con quái vật thứ hai bị ném vào nơi này chính là lễ tân.
Hắn bị giam ở đây để làm việc.
Còn con thứ ba chính là Tà thần.
Tà thần thì thú vị hơn một chút.
Nó tách bản thân ra làm hai, khiến cô ban đầu tưởng rằng có hai Tà thần.
Nhưng thực ra chỉ có một mà thôi.
Có lẽ không chỉ mình cô cho rằng có hai Tà thần, mà những người chơi khác cũng có thể nghĩ như vậy.
Điều đó dẫn đến việc mọi người đều nhận được manh mối sai lệch.
Khi cho rằng mình đã thuộc về một phe nào đó, họ sẽ bị những gợi ý sai tiếp tục dẫn dắt.
Nói đến đây thì phải nhắc đến chính bản thân trò chơi này.
Với tư cách là một đạo cụ gợi ý trong board game mà họ đang chơi, bản thân trò chơi dường như cũng rất mong chờ họ khám phá ra bí mật của chính nó.
Vì vậy, nó sẽ chủ động phối hợp với những con quái vật bên trong, coi chúng như là những gợi ý.
À, mà cũng chưa chắc là thật sự phối hợp, có lẽ trò chơi chỉ xem những con quái vật đó như các NPC thôi. Người chơi thì vẫn là người chơi, còn chỉ có trò chơi mới là thứ đứng trên tất cả.
Tóm lại, Tà thần chỉ lặng lẽ nhìn con người chém giết lẫn nhau.
Thế nhưng nó vẫn có thể đáp lại lời triệu hồi, và Bạch Trà chính là người đã dâng linh hồn của anh Thái cho nó.
Vào khoảnh khắc cận kề cái chết, ngoài Tà thần ra, Bạch Trà còn cảm nhận được một luồng sức mạnh khác.
Giả sử luồng sức mạnh kia chính là của quán trọ, và những người chơi chết trong đây mặc nhiên trở thành chiến lợi phẩm của nó, vậy việc Bạch Trà dâng linh hồn cho Tà thần… chẳng phải là một hành động khiêu khích sao?
Tà thần xúi giục người chơi tàn sát lẫn nhau, nên những linh hồn chết đi vì vậy đều thuộc về nó?
Vậy còn lễ tân thì sao?
Ban đầu, Bạch Trà cho rằng lễ tân là tín đồ của Tà thần.
Nhưng giờ xem ra có vẻ không phải.
Còn về board game này, thực ra nó chỉ là một công cụ dị thường khoác lớp vỏ trò chơi, dùng để tăng cường sức mạnh cho đám quái vật, rồi cuối cùng dồn toàn bộ sức mạnh ấy vào trong quán trọ.
Bởi vì bọn họ buộc phải thực hiện hết nhiệm vụ này đến nhiệm vụ khác.
Trong quá trình làm nhiệm vụ, sẽ có một số thứ bị giải phóng ra, ví dụ như những bóng đen trên tầng hai.
Vương Húc Minh thì lại giấu đầy bụng toàn bí mật.
Bạch Trà hừ lạnh một tiếng, thấy sau khi mình viết xong dòng chữ mà đám bóng đen vẫn thờ ơ, không thể giao tiếp được, nên cô đành cầm kiếm đi lên tầng.
Cô đi rất chậm.
Thậm chí cô còn cố tình khom lưng xuống.
Quả nhiên, đám bóng đen đều trở nên cảnh giác tột độ, từng kẻ một nhìn cô như thể đang đối mặt với kẻ địch.
Nhưng Bạch Trà không tấn công.
Trước hết, cô chưa chắc đã đánh thắng, hơn nữa, theo lời của cô gái tóc đuôi ngựa và Vương Húc Minh, những bóng đen này dường như vẫn còn ý thức.
Mọi người như thể đang tồn tại ở các chiều không gian khác biệt, nên chỉ có thể nhìn thấy bóng đen của nhau.
Miễn là vẫn còn ý thức, thì có thể thương lượng được.
Tuy không thể giao tiếp, nhưng họ vẫn biết suy nghĩ.
Bạch Trà bắt chước dáng đi của những con quái vật mà mình từng thấy, chậm rãi bước ngang qua bên cạnh bọn chúng, thậm chí còn cố tình liếc nhìn một trong những bóng đen.
Quả nhiên, đám bóng đen không lập tức tấn công cô.
Trong hành lang đen kịt, tất cả bọn họ dõi mắt nhìn Bạch Trà chậm rãi bước qua, cho đến khi cô dừng lại trước cửa phòng 206.
Bạch Trà khẽ gõ cửa.
Cô còn cố ý gõ ba tiếng.
Khi gõ cửa, cô suy nghĩ xem trước đây ai từng ở trong phòng 206.
Nếu cô nhớ không nhầm, trong phòng 206 ban đầu có hai người chơi, nhưng một người đã bị gạch tên.
Vì vậy, rất có thể bên trong vẫn còn một người, chính là người chơi chưa bị gạch tên kia.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là bị gạch tên đồng nghĩa với việc đã rời khỏi quán trọ.
Sở dĩ cô nghĩ như vậy là vì số người bị gạch tên rất ít, trong khi phó bản này lại được đồn là có tỉ lệ tử vong rất cao.
Cô chờ một hồi, thấy trong phòng không ai đáp, lại gõ thêm ba tiếng chậm rãi, rờn rợn như tiếng ma gõ cửa vậy.
Lần này, vẫn không có ai mở cửa.
Bạch Trà đành phải vừa cảnh giác cầm chặt đoản kiếm, vừa đưa tay trái lên nắm cửa và xoay nhẹ.
Két——
Cánh cửa hé ra một khe nhỏ, bên trong tối đen như mực.
Cô từ từ đẩy cửa ra, nhưng không có gì lao đến tấn công cô.
Bạch Trà khẽ thở phào.
Cô bắt đầu bước vào bên trong.
Trước khi đi, cô còn ngoái lại nhìn những bóng đen bên ngoài hành lang.
Những bóng đen kia tụ tập lại một chỗ, chừng sáu bảy cái, cũng đang nhìn về phía này.
Bạch Trà bước vào phòng, sờ tìm công tắc đèn ở bên cạnh, rồi tiện tay bật lên.
Đèn chớp nháy liên tục, ánh sáng mờ đến mức còn chẳng bằng ngọn lửa trong tay cô.
Nhưng thôi, dẫu yếu ớt đến đâu, đó vẫn là ánh sáng.
Trong phòng không có ai.
Bạch Trà không đóng cửa, để nó mở toang, rồi bước đến đầu giường.
Một pho tượng trùm kín bằng vải đỏ đang được đặt ở đó.
Trước tượng là ba nén hương chưa được thắp.
Bạch Trà không lập tức thắp hương.
Vì hương là thứ dùng để giao cảm với thần linh.
Mà ở nơi thế này, dĩ nhiên chẳng có vị thần thật sự nào cả.
Trước đây cô chỉ khấn suông mà cũng linh nghiệm, giờ mà còn thắp hương rồi lạy nữa, thì chẳng phải linh đến mức đáng sợ rồi sao.
Cho nên, phải dẹp cái tượng đó đi.
Bạch Trà cầm lấy đoản kiếm, nhắm vào pho tượng, vung tay ước lượng hai nhịp rồi đâm thẳng một nhát vào ngực nó.
Ngay khoảnh khắc ấy, cảm giác bị ai đó dõi theo càng trở nên rõ rệt.
Nhưng Bạch Trà không bận tâm.
Cô nhấc pho tượng lên, mở chiếc tủ bên cạnh, định ném nó vào trong.
Ai ngờ… bên trong lại có một cái bóng đen!
Ra là ngài trốn ở đây à?
Tình huống thật khó xử.
Cái bóng đen kia rõ ràng cũng bị hoảng sợ, khiến cho bầu không khí trở nên vô cùng quái dị.
Bạch Trà cũng hết cách, pho tượng trong tay đã bắt đầu cử động, phải vứt nó đi ngay, nên cô đành nhét vào góc tủ.
Từ đầu đến cuối, cái bóng đen kia chỉ run rẩy nép vào một góc, sợ hãi đến mức không dám nhúc nhích.
Bạch Trà tốt bụng giúp hắn đóng cửa tủ lại, rồi khóa luôn cho chắc.
Thà để đạo hữu chết, chứ bần đạo thì không.
Dù sao thì cũng là kẻ bị giam lại sau khi chết, vậy nên chết thêm một lần nữa cũng chẳng sao.
Cô nhanh chóng cầm lấy lư hương, chạy vào phòng tắm, rút ba nén hương ra rồi dùng bật lửa châm lên.
Sau đó, cô quay về phía tấm gương, cúi đầu lạy ba cái.
“Em gái à, đừng lo, chị vẫn nhớ chuyện phải tìm cơ thể cho em. Giờ chị đã có chút manh mối rồi, trước hết chị thắp cho em một nén hương nhé.”
Nữ quỷ bảy khiếu đổ máu đột ngột hiện lên trong gương, oán hận trừng mắt nhìn cô.[note82448]
Cô ta cố gắng chui ra khỏi gương để bóp chết Bạch Trà, thế nhưng trong gương cũng đồng thời hiện ra bóng dáng của một pho tượng, nó đứng ngay sau lưng nữ quỷ.

