Quán Trọ Ma Quái (1-47)

Chương 39: Đã bị loại

2025-10-15

2

Nữ quỷ đồng ý, nhưng để lại một dấu ấn trên người Bạch Trà.

“Nếu cô dám lừa ta, ta sẽ lập tức xé xác cô.”

【Vãi, cô ta thật sự làm được rồi!】

【Cứ chờ đi, cô ta sống thêm được bao lâu nữa chứ? Tìm đâu ra thân xác bây giờ?】

【Sống thêm được chút nào thì cũng gọi là sống, cô ta cũng giỏi thật.】

Bạch Trà co rúm lại trên sàn, trông thảm hại, đáng thương và chẳng còn chút sức phản kháng nào.

Nhưng cô vẫn sống.

Bạch Trà nằm trên sàn hồi lâu, rồi mới chống tay chống chân, vịn tường đứng dậy.

Cô mở cửa… rồi sững người.

Đây không phải là phòng 306. Và trong đó có người.

Bạch Trà lập tức đóng sập cửa lại.

Trước khi cánh cửa khép lại, một bàn tay đen kịt đã cố luồn qua khe cửa.

Bạch Trà nhìn về phía tấm gương.

Nữ quỷ đã sớm biến mất.

Chậc.

Phiền thật.

Cánh cửa nhà vệ sinh bị đập liên hồi, vang lên từng tiếng rầm rầm rầm.

Bạch Trà không biết cánh cửa này còn chịu được bao lâu, thật sự thì cơ thể cô đã đến giới hạn rồi.

Nhưng vẫn phải nghĩ cách rời khỏi đây.

Bên ngoài… là thứ gì?

Bạch Trà cảm nhận được vị trí của Tơ hồng vàng, có vẻ ở khá xa. Xem ra, nó đang ở tầng ba… chỉ là không rõ là phòng nào thôi.

Giá mà có thể gọi người đó đến được thì tốt biết mấy.

Bạch Trà mở vòi nước.

Dòng nước trong vắt chảy ra, chứng tỏ nữ quỷ kia chẳng hề muốn quay lại đây nữa.

Bạch Trà thử ‘lồng búp bê’ nhưng thất bại.[note82176]

Hết cách rồi.

Ngoài liều một phen ra, cô thật sự không còn cách nào khác.

Trò chơi này vốn chẳng tử tế gì với người mới, còn với một kẻ yếu như cô, thì đúng là độc ác đến tận cùng.

Bạch Trà nắm chặt con dao găm, tựa người vào bức tường sát cánh cửa.

Cánh cửa bị đập mạnh, rung lên dữ dội.

Cuối cùng, bản lề cửa chịu không nổi sức đập, liền gãy ra.

Một thứ đen sì từ đầu đến chân lao ập vào, còn Bạch Trà, ngay khoảnh khắc cánh cửa bị hất tung, đã lách người thật nhanh men theo vách tường chạy ra ngoài. Nhà vệ sinh nằm sát ngay cửa, chỉ cần đủ nhanh là có thể mở cửa thoát ra ngay.

Nhưng cô vốn là một kẻ ốm yếu, mà giờ thì đã kiệt sức hoàn toàn.

Cửa thì đã mở ra rồi, nhưng không kịp đóng lại.

Gần như theo bản năng, cô lăn một vòng trên sàn. Bóng đen kia vụt qua ngay sau lưng cô, đâm sầm vào bức tường.

Bạch Trà nhìn rõ, căn phòng cô vừa ở chính là 304.

Bóng đen kia nhe răng, gần như ngay lập tức bật phắt dậy khỏi mặt sàn.

Bạch Trà định lao vào phòng 307 – cửa ngay bên cạnh, khép hờ. Đó là phòng của người chơi, lẽ ra không thể có thứ này mới đúng.

Nhưng cô quá chậm.

Bạch Trà giơ dao găm chặn lại hàm răng đang cắn tới, mùi xác thối rữa ập thẳng vào mặt, nồng đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Móng tay dài ngoằng của cái bóng đen bấu chặt lấy vai cô, xuyên sâu vào tận trong thịt.

Bạch Trà đã kiệt sức, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái miệng kia càng lúc càng áp sát lại, hoàn toàn bất lực.

Chỉ còn cách dùng tấm thẻ đạo cụ đó thôi.

Bạch Trà nghiến răng, tay vẫn siết chặt tấm thẻ đạo cụ.

Ngay khi cô vừa định kích hoạt kỹ năng, một tiếng súng vang lên, con quái vật trên người cô lập tức ngửa đầu ngã rầm ra sau.

Hai phát súng nữa vang lên, con quái vật rú lên thảm thiết, lùi vội rồi biến mất vào trong phòng 304.

Bạch Trà kiệt sức ngã vật xuống sàn.

“Cảm ơn.”

Vương Húc Minh lắc đầu, ánh mắt đầy phức tạp: “Cô có biết là board game đã tiếp tục rồi không?”

Bạch Trà khẽ nhướng mày.

“Khoảng mười phút trước thì phải? Bọn tôi nhận được thông báo nói rằng cô đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng đáng tiếc là cô không quay lại được, nên trò chơi đã tiếp tục rồi. Giờ tôi đang ở vòng hai làm nhiệm vụ đây.”

Nhiệm vụ của anh ta vốn không ở tầng ba, chỉ là lúc đi lên, anh ta nghe thấy có động tĩnh ở phía trên.

Vì tò mò nên anh ta đi xem thử, không ngờ lại là Bạch Trà.

Bạch Trà bật cười vì tức.

Gì đây? Theo quy tắc của trò chơi này, cô phải quay lại ngay trong khoảnh khắc hoàn thành nhiệm vụ, nếu không thì coi như bị loại à?

Vương Húc Minh đỡ cô đứng dậy.

“Tôi phải xuống tầng hai làm nhiệm vụ.” Vương Húc Minh không hỏi gì thêm, bởi lúc này đâu phải lúc nói chuyện.

Anh ta chỉ đưa cô đến đầu cầu thang tầng hai.

Bạch Trà lại yếu ớt nói một tiếng cảm ơn, rồi lăn thẳng xuống cầu thang.

May mà trên cầu thang vẫn còn trải thảm.

Vương Húc Minh: “…”

Cô đúng là chẳng thèm giữ hình tượng nữa rồi.

Vương Húc Minh khẽ lắc đầu, rồi quay người đi làm nhiệm vụ của mình.

Bạch Trà lăn một mạch từ tầng hai xuống tầng một.

Cô gái tóc đuôi ngựa ở tầng một vẫn còn đó.

Dù bị thương không nhẹ, nhưng khi thấy có người lăn từ trên xuống, vừa nhìn rõ là ai, cô ấy liền bật dậy như người sắp chết bỗng tỉnh lại.

“Bạch Trà?!”

Cô ấy sững sờ nhìn người mà họ vốn đã cho là chết rồi.

Bạch Trà ngẩng đầu lên, gắng gượng nặn ra một nụ cười trên gương mặt tái nhợt, rồi tiếp tục lăn về phía này.

Cô gái tóc đuôi ngựa khẽ giật khóe miệng, rồi gắng sức chống người ngồi dậy.

Cô ấy cũng chẳng còn bao nhiêu sức, nhưng so với Bạch Trà đang nằm bẹp trên sàn, ít ra vẫn còn đi lại được.

Cô ấy đỡ Bạch Trà dậy, rồi cả hai cùng ngã phịch xuống ghế sofa.

Hai người chỉ lặng lẽ nhìn nhau, không biết nên nói gì.

Sau một lúc im lặng, Bạch Trà chợt mỉm cười.

“Được gặp lại cô… thật tốt.”

Cô gái tóc đuôi ngựa: “…”

Cô ấy hơi lúng túng chống người ngồi dậy, liếc nhìn vai Bạch Trà sưng phồng rỉ máu đen, rồi lấy ra một lọ thuốc cầm máu.

“Dùng thử cái này đi, không biết có hiệu quả không.”

Cô gái tóc đuôi ngựa rắc thuốc lên vết thương của cô, Bạch Trà liền cảm thấy cơn đau dịu đi nhiều, nhưng móng tay của thứ kia e rằng có độc.

Thuốc trị thương không giải được độc, nên cô ấy cũng đành bất lực.

“Nếu tay cô còn cử động được thì giúp tôi khoét chỗ thịt đó ra đi.” Bạch Trà đưa con dao găm cho cô ấy.

Cô gái tóc đuôi ngựa do dự một chút, rồi cầm dao găm lên, xuống tay dứt khoát.

Khuôn mặt vốn đã tái nhợt của Bạch Trà giờ càng trắng bệch, trông hệt như vàng mã.

Sau khi phần thịt thối bị cắt bỏ, máu tươi trào ra, nhưng điều đó không có nghĩa là chất độc đã được loại bỏ. Một phần độc tố hẳn đã theo đường máu xâm nhập vào cơ thể cô.

Nhưng dù sao thì cũng đỡ hơn một chút.

Cô gái tóc đuôi ngựa lại rắc thuốc cầm máu cho cô, rồi nhìn cô với vẻ đầy khâm phục.

Không kêu một tiếng, thật lợi hại.

“Cô làm sao mà sống sót được thế, bọn tôi đều tưởng cô đã chết rồi…”

Bạch Trà mệt mỏi nhắm mắt lại.

“Trước hết, nói tôi nghe đi, vì sao lại tưởng tôi đã chết?”

Cô gái tóc đuôi ngựa khẽ gật đầu.

“Sau khi cô rời đi chưa được bao lâu, hệ thống thông báo rằng nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, nhưng ngay sau đó lại nói: Người chơi bị mắc kẹt trong【Vùng Không Cửa】, đã bị loại. Những người chơi còn lại có thể tiếp tục board game.”

Bạch Trà đưa mắt nhìn về phía board game.

Quân đỏ ở ô 4, quân vàng ở ô 10, quân xanh lam ở ô 12, còn quân xanh lục ở ô 9.

Chỉ có…

Cô gái tóc đuôi ngựa cũng nhận ra ánh mắt của cô, khóe môi khẽ giật – quân cờ trắng vẫn dừng ở ô 26.

Không ai trong số họ ‘may mắn’ đến mức chỉ một lượt đã có thể nhảy vọt qua cả bàn cờ.

Bạch Trà đi rồi chẳng quay lại, nên dĩ nhiên không ai muốn có được kiểu ‘may mắn’ ấy cả.

“Thế bây giờ tôi được tính là gì?” Bạch Trà nhướng mày.

Nếu đã bị loại rồi, không phải chơi tiếp nữa… thì cô có thể nằm đây nghỉ ngơi một lát được không?

Cô gái tóc đuôi ngựa không trả lời được câu hỏi đó, có lẽ phải chờ hệ thống quyết định.

“Sau khi tôi rời đi, mọi người đã chơi hai vòng rồi? Quân đỏ đến lượt thứ ba rồi phải không?”

Bạch Trà yếu ớt hỏi.

Cô gái tóc đuôi ngựa gật đầu.

Cô ấy nhìn quân đỏ, khóe miệng khẽ co giật.

Nếu Bạch Trà là kẻ may mắn bước đi quá xa, thì người này chính là kẻ may mắn… đen đủi đến thảm hại.

Mỗi lần chỉ được một điểm, không bao giờ nhiều hơn.

Bạch Trà trong lòng đã hiểu rõ rồi.

Ghi chú

[Lên trên]
Búp bê Matryoshka là một loại búp bê gỗ truyền thống của Nga, gồm nhiều con búp bê có hình dáng tương tự nhau, được lồng vào trong nhau từ lớn đến nhỏ. Ở đây nó mang nghĩa ẩn dụ cho việc giở kế chồng kế, bẫy trong bẫy.
Búp bê Matryoshka là một loại búp bê gỗ truyền thống của Nga, gồm nhiều con búp bê có hình dáng tương tự nhau, được lồng vào trong nhau từ lớn đến nhỏ. Ở đây nó mang nghĩa ẩn dụ cho việc giở kế chồng kế, bẫy trong bẫy.