Quán Trọ Ma Quái (1-47)

Chương 38: Có thể giao tiếp

2025-10-14

3

Trong gương, khắp nhà vệ sinh đều nhuộm đầy máu đỏ tươi.

Thậm chí ngay cả bức tường cũng đang rỉ máu.

Bạch Trà quan sát kỹ bức tường, quả nhiên nó mang cảm giác của một thứ đang sống.

Khi chiếc gương xoay đi, trong cánh cửa nhà vệ sinh đang mở, có một người phụ nữ mặc đồ đỏ đang treo lơ lửng ở đó.

Bạch Trà lại nhìn thêm một cái.

Người phụ nữ này… chẳng phải là nữ quỷ cố định trong nhà vệ sinh sao? Hay là bọn chúng đều mặc giống nhau? Đến quỷ mà cũng cầu kỳ trong cách ăn mặc à?

Thời gian hiệu lực của lời nói dối không còn nhiều, Bạch Trà không để tâm đến ả ta nữa, liền rút dao găm ra, đâm thẳng vào tường.

Một tiếng gào thét chói tai vang lên ngay bên tai cô.

Bức tường bị rạch ra một khe nhỏ, bên trong có những khối thịt non đang ngọ nguậy, máu tươi rỉ ra ngoài.

Bạch Trà khẽ nhíu mày.

Không được, vết rách này đang khép lại.

Nếu không thể mạnh tay rạch toang một khe lớn, thì đành phải tìm chỗ khác vậy.

Cô bất chợt xoay gương, chĩa thẳng về phía nữ quỷ đang treo lơ lửng trong nhà vệ sinh.

Cô ghé sát lại, nhìn kỹ gương mặt của ả.

Chính là nữ quỷ trong phòng cô.

Lần tiếp xúc gần khi đó đã khiến Bạch Trà nhớ rất rõ.

Nếu nữ quỷ có thể xuất hiện cùng lúc ở nhiều nhà vệ sinh, thì nhất định phải có đường thông giữa chúng.

Dù chưa chắc con người có thể dùng được, nhưng cứ liều thử xem sao.

Nhân lúc ba mươi giây đếm ngược cuối cùng, Bạch Trà bước vào nhà vệ sinh, giẫm lên bồn cầu, đứng phía sau nữ quỷ, đặt dao găm lên cổ ả, và áp thẻ đạo cụ lên đỉnh đầu.

Thời gian đếm ngược kết thúc.

Bóng dáng của nữ quỷ giờ đã có thể nhìn thấy mà không cần dùng đến gương nữa.

Dĩ nhiên, ả ta lập tức nhận ra hơi thở của một người sống ngay sau lưng mình.

Ả sững người, rõ ràng bị bất ngờ.

Sau đó, ả cúi đầu nhìn con dao kề cổ, rồi lại ngẩng lên nhìn thẻ đạo cụ ‘Thuật Lôi Kích’ trên đầu.

Trong kiếp quỷ mông lung ấy, lần đầu tiên ả hoang mang đến mức chẳng biết nên đi đâu, về đâu.

“Ta hỏi, cô trả lời. Biết nói không? Không nói được thì gật hoặc lắc đầu.”

Người sống phía sau lưng ả nói như vậy.

Nữ quỷ im lặng, rồi thẻ kỹ năng trên đầu ả khẽ hạ xuống một chút.

“Dù ta yếu thật, nhưng trước khi chết, ta sẽ để cô biết mùi sét đánh là thế nào.”

Người sống ấy nói bằng giọng nhẹ nhàng, yếu ớt.

Nữ quỷ đột ngột ngoặt phắt đầu lại – một trăm tám mươi độ.

Ả ta nhìn rõ, chính là kẻ đã suýt nữa nôn lên người mình.

Vẫn là dáng vẻ tái nhợt đáng thương ấy, chỉ là trong mắt giờ đây không còn chút sợ hãi.

Ngược lại, còn có chút ngạc nhiên và thán phục.

“Ghê thật!”

Nữ quỷ: “…”

Bạch Trà đứng sát mặt ả, giọng dịu dàng nhưng nói rất nhanh.

“Cô có thể tự do đi xuyên qua bất kỳ nhà vệ sinh nào, đúng chứ?”

Nữ quỷ nhe ra vẻ mặt hung dữ, đôi mắt ứa máu.

Bạch Trà mất kiên nhẫn, ấn mạnh thẻ đạo cụ xuống.

“Đừng làm ta lãng phí thời gian, trả lời mau! Nếu không thì thôi, ta cũng chẳng còn đường sống, ta sẽ giết cô trước!”

【Vãi thật】

【Nữ quỷ chỉ cần móc tim cô ta ra là giết được rồi mà?】

【Phó bản này không tập trung vào đánh quỷ đâu, bọn chúng chỉ tấn công người sợ hãi thôi.】

【Nhưng mà… cô ta thật sự không sợ à?】

Bạch Trà không sợ, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không sợ. Cô là kiểu người hơi khác thường – thật ra hồi nhỏ cô đã từng gặp phải chuyện ma quái, chỉ là ba tháng sau mới bắt đầu thấy sợ.

Hơn nữa, sau vài lần thử thăm dò, cô đã chắc chắn rằng nữ quỷ trước mặt muốn ra tay phải đáp ứng một điều kiện nhất định, nên mới dám liều như thế. Còn nếu đổi lại là con quỷ trong phòng lễ tân, cô chỉ có thể chạy trối chết.

Có điều, nữ quỷ này trông chẳng có vẻ gì là muốn giao tiếp.

Khi Bạch Trà còn đang do dự không biết có nên bỏ cuộc hay không, nữ quỷ đột nhiên cất lời.

“Cô muốn ta đưa cô quay về à?”

Đôi mắt Bạch Trà sáng lên, khuôn mặt tràn đầy niềm vui ngây thơ.

“Phải đó, được không chị?”

“Ta chết khi mới 16 tuổi.”

“Được rồi, em gái à, em có thể đưa chị về được không?” Bạch Trà lập tức đổi giọng, ngoan ngoãn thuận theo.

“Không được đâu, chị ở lại chơi với em đi.” Nữ quỷ cười khẽ, lạnh lẽo đến rợn sống lưng.

Bạch Trà thoáng do dự, đảo mắt nhìn quanh, rồi lại liếc xuống bồn cầu dưới chân.

Nữ quỷ hiểu ngay ý cô: Chơi gì trong nhà vệ sinh chứ?

“…Muốn ra ngoài thì giao dịch đi. Trao cơ thể của cô cho ta.” Nữ quỷ nói, giọng lạnh lùng.

Thực ra lúc này Bạch Trà cảm thấy rất khó chịu, cơ thể cô run lên vì lạnh khi phải áp sát vào nữ quỷ.

Nghe vậy, đủ thấy giữa cô và nữ quỷ này vẫn còn chỗ để nói chuyện.

Còn nói chuyện được tức là vẫn còn cơ hội.

“Cơ thể tôi yếu lắm, tháng nào cũng ốm ít nhất một lần, lần nào cũng sốt đến 39,9 độ. Tôi bị viêm dạ dày, viêm khớp, thoái hóa xương, hở van tim… đủ thứ bệnh mãn tính trên đời.”

Bạch Trà thở dài, dưới ánh mắt dò xét của nữ quỷ nói: “Tôi rõ là nếu các cô muốn nhập xác thì cơ thể yếu sẽ tiện lợi hơn, nhưng chuyện của cô gọi là nhập xác thì chưa đúng. Đây là giao dịch giữa tôi và cô, nên phải đổi lấy một cơ thể khỏe mạnh mới có lợi.”

“Thế nên?” Nữ quỷ lạnh lùng nhìn cô.

Thật ra, ả cũng cảm nhận được, người trước mặt đang yếu dần đi dưới luồng âm khí của mình.

Chính vì thế, ả mới không muốn thực hiện bất kỳ giao dịch nào với người này.

“Thế nên, cô đưa tôi ra ngoài, tôi sẽ giúp cô tìm một cơ thể khỏe mạnh hơn.”

Bạch Trà nghiêm túc nhìn thẳng vào ả.

“Cô nghĩ ta là đồ ngốc à?” Nữ quỷ bất ngờ áp sát Bạch Trà.

Hơi quỷ khiến Bạch Trà choáng váng.

Cô mỉm cười nói: “Tất nhiên cô có thể từ chối, nhưng đây là cơ hội duy nhất để cô thoát khỏi nơi này. Cô cũng đâu muốn bị kẹt lại ở đây mãi để làm việc không công chứ?”

“Ồ, người ta đi làm còn được trả lương, còn cô thì có gì?”

Trên mắt nữ quỷ tràn đầy những dòng lệ máu, còn khí tức trên người ả thì bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Cánh tay Bạch Trà giơ lên đã gần như không còn sức, nhưng cô vẫn bình tĩnh nói: “Nhưng nếu tôi đưa cho cô một cơ thể khỏe mạnh, thì cô sẽ không phải suốt ngày quanh quẩn trong nhà vệ sinh nữa.”

“Nếu cô không làm được thì sao?” Nữ quỷ vươn tay, bóp chặt lấy cổ cô.

Bạch Trà nở một nụ cười thân thiện.

“Vậy thì cô cứ ăn tôi đi, muốn làm gì thì làm. Cô thật sự không muốn thử à? Tôi ở ngay trong quán trọ này, cũng đâu thể tránh khỏi việc vào nhà vệ sinh. Cô là quỷ ở đây, chắc cô rõ hơn tôi mà…”

Cô thật sự sắp không chịu nổi nữa, liền dựa người vào bức tường phía sau, cho dù bức tường ấy mềm nhũn đến mức khiến người ta buồn nôn.

“Không thử thì làm sao biết được? Giống như lúc tôi hứa giúp tên lễ tân thoát khỏi phong ấn ấy, giờ chẳng phải hắn đã gỡ được một phần rồi sao?”

Giọng Bạch Trà dịu dàng, mang theo cả sự khích lệ lẫn mê hoặc.

Nữ quỷ bất ngờ bóp chặt vai Bạch Trà, rồi ấn mạnh cô dập xuống phía sau.

Bạch Trà cảm thấy mình như bị ép chặt xuống một bãi bùn nhão, không còn cách nào để thở.

Cảm giác nghẹt thở và áp lực ấy khiến cô tưởng như sắp được gặp cụ cố mà mình chưa từng thấy mặt.

Cô chỉ còn cách cố gắng thả lỏng toàn thân.

Mãi cho đến khi lực ép trước mặt bất chợt buông lỏng.

Bạch Trà bị đẩy ra khỏi tấm gương, ngã mạnh xuống sàn.

Cô lập tức ho dữ dội.

“Cơ thể…”

Bạch Trà giơ tay ra làm dấu ‘OK’, nói nhẹ: “Tôi không thể đưa cho cô ngay bây giờ được đâu, đừng nổi nóng. Cô nhìn tôi đi, trông thế này còn làm được gì nữa chứ.”

“Nhưng tôi có thể cam đoan với cô, trước 11 giờ 59 phút sáng ngày mùng 8, tôi nhất định sẽ tìm cho cô một cơ thể tốt để dùng.”