Bạch Trà tắt đèn.
Một bàn tay đặt lên vai cô.
Cô bật đèn lên – người đó biến mất.
Bạch Trà khẽ trầm ngâm, rồi lại nhanh tay tắt – bật đèn.
Lần này, thứ đó hẳn là đã ló được nửa người ra rồi.
Lần tới mà tắt đèn, chắc nó sẽ bò lên người cô.
Hay lắm, cô – người mới đáng thương – hoàn toàn bất lực trước tình thế này.
Đạo cụ mà Tiêu Hiểu đưa cho cô chắc hẳn rất hiếm, mà xem chừng còn là vũ khí có sức công phá trên diện rộng.
Nếu dùng nó trong căn phòng này, Bạch Trà cảm thấy có khi chính mình sẽ bị sét đánh chết trước.
Thế nhưng cô vẫn chưa biết phải làm sao để thoát khỏi hành lang khép kín này.
Sau một thoáng do dự, Bạch Trà khẽ thở dài.
Cô không rõ tình hình bên ngoài ra sao, nên cách tốt nhất bây giờ là tìm cho được chìa khóa, hoàn thành nhiệm vụ, rồi rời khỏi đây sớm nhất có thể.
Nhưng ra được rồi thì sao? Hành lang bên ngoài vừa dài vừa sâu…
Những bức tường kia toàn là quỷ – nếu chúng đồng loạt lao ra, cô còn có thể chạy được bao xa?
Cô có thể chạy đi đâu được đây?
Quy tắc chung giữa quán trọ và lễ tân là【Quán trọ không có nhà vệ sinh chung, chỉ có phòng tắm riêng trong mỗi phòng.】
Nhà vệ sinh…
Sau khi đã hạ quyết tâm, Bạch Trà lại tắt đèn.
Cơ thể cô bỗng chốc trĩu xuống. Một thứ lạnh buốt, mang theo hơi thở thấu xương, đè lên người cô.
Bạch Trà cắn răng chịu đựng, một tay vẫn cố giữ ở chỗ công tắc đèn, mặc cho thứ đó đã nắm chặt cổ tay cô, ra sức kéo xuống.
Bàn tay còn lại của cô lần mò lên thân thể đối phương.
Lạnh – lạnh thấu xương, như giữa mùa đông mà thò tay vào khối băng vậy.
Thứ đó ghì chặt lấy cô, sức mạnh lớn đến mức như muốn bóp gãy cả người Bạch Trà.
Cô thậm chí còn nghe thấy nó đang cười.
Bạch Trà nghiến răng, tay vẫn lần mò trên người thứ đó.
Đôi tay cô đã lạnh đến mức mất hết cảm giác, khi chạm phải một vật cứng, cô cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, liền ấn mạnh vào công tắc.
Có lẽ vì thứ đó ôm cô quá chặt, nên khi ánh đèn bật sáng, con quỷ ấy không biến mất ngay – và Bạch Trà đã thấy rõ dáng vẻ của nó.
Giống hệt cô.
Con quỷ biến mất.
Bạch Trà dựa lưng vào tường, ngồi sụp xuống đất, nhìn vật trong tay mình – quả nhiên là một chiếc chìa khóa, chỉ không biết là chìa khóa của chỗ nào.
Còn về con quỷ vừa rồi trông giống hệt cô…
Cảm ơn nhé… nếu chết rồi mà cũng có được sức mạnh như vậy, thì cũng đáng.
Cô cúi xuống nhìn cánh tay mình – do bị con quỷ giật mạnh, ép cô rời tay khỏi công tắc, nên giờ trên đó hằn rõ một dấu tay bầm tím đen sạm.
Cánh tay cũng sưng phồng lên.
Cơ thể cô bị quấn chặt, để lại một vòng vết hằn thâm tím.
【Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ Át tép. Hãy lập tức quay lại để tiếp tục chơi board game.】
Bạch Trà khẽ cười lạnh – cô không muốn sao?
Âm thanh nhắc nhở này giống như một loại tín hiệu hơn.
Ánh đèn trong phòng bắt đầu nhấp nháy.
Bóng dáng của nữ quỷ đã bắt đầu thấp thoáng hiện ra.
Bạch Trà buộc phải hít sâu một hơi, rồi mở cửa phòng.
Cô hết sức cẩn trọng, áp sát vào tường, dùng dao găm ấn xuống tay nắm cửa.
Một bàn tay trắng bệch, móng đen sì, bất ngờ thò vụt qua khe cửa.
Bạch Trà vung dao đâm tới, sau đó giật mạnh cửa ra – một luồng sét giáng thẳng ra ngoài.
Tia sét trắng tím xé toạc hành lang trong chớp mắt, rọi sáng cả dãy hành lang, tựa như giữa ban ngày.
Vô số ác quỷ gào thét thảm thiết trong khoảnh khắc ấy.
Bạch Trà cũng cảm thấy tê dại khắp da đầu – cả hành lang chật kín những thứ đó.
Nhưng cô không dám dừng lại dù chỉ một giây. Mối nguy phía sau như đang nhắc cô – nếu còn không chạy, nữ quỷ sẽ ra tay.
Ngay khi cô vừa chạy ra khỏi phòng, ánh đèn phía sau lập tức vụt tắt.
Bạch Trà gần như đã chạy với tốc độ nhanh nhất trong đời.
Lối đi bị sét xé toạc khi nãy đang dần khép lại.
Hai bên hành lang, những bóng quỷ vươn tay ra, chậm rãi ép sát lại gần.
Thật ra, hành lang này cũng không dài lắm.
Nhưng chúng quá nhiều – cô không thể địch nổi.
Bạch Trà định lao thẳng vào nhà vệ sinh.
Có lẽ chúng nhận ra được ý định của cô, liền vươn tay chắn đường. Bạch Trà bị kéo giật lại, ngã mạnh xuống đất.
Cô không dám dừng lại dù chỉ một giây, vừa lăn vừa bò, liều mạng tiến về phía trước.
Không có con quỷ nào bước vào nhà vệ sinh, điều đó chứng minh rằng nơi đây tạm thời an toàn – nó thuộc về một quy tắc của trò chơi.
Cô chỉ còn cách nhà vệ sinh đúng hai bước chân.
Nhưng lũ quỷ xung quanh đã túm chặt lấy tay chân cô, kéo mạnh về phía sau, và cô không còn sức chống cự.
Trong khoảnh khắc đó, Bạch Trà đã quyết định.
【Hoa lừa dối Lv.0】
“Chúng không nhìn thấy ta.”
【Sử dụng kỹ năng thành công.
Lời nói dối: Chúng không nhìn thấy ta.
Đối tượng sử dụng: Linh hồn bị giam cầm.
Lời nói dối đã có hiệu lực.
Số lần sử dụng còn lại trong phó bản: 0】
Ngay khoảnh khắc kỹ năng phát huy hiệu lực, lực kéo trên người cô lập tức biến mất.
Những con quỷ ngơ ngác vươn tay quơ loạn trong không trung, như thể chẳng hề nhìn thấy Bạch Trà.
Bạch Trà loạng choạng lao vào nhà vệ sinh.
Cô nhìn về phía tấm gương.
Trong gương… không phản chiếu hình bóng của cô.
Bạch Trà lập tức hiểu ra – giờ đây cô đang ở trong một trạng thái gần như vô hình.
Lũ quỷ không thể nhìn thấy cô.
Cô mặc kệ cơn đau trên người, nhân cơ hội ấy bước hẳn vào sâu bên trong.
Trong này trông có vẻ rất bình thường.
Bạch Trà chỉ liếc qua một cái, rồi cầm lấy cây lau nhà, bước ra và nện thật mạnh vào tấm gương.
Gương vỡ tan rồi rơi xuống đất. Bạch Trà nhặt lên một mảnh, mang vào trong soi thử.
Quả nhiên là khác rồi.

