【…】
【Ừm… đúng rồi.】
【Đúng vậy, hắn không còn là người nữa, là quỷ, là kẻ địch rồi.】
【Ủa, mấy người sợ cái gì chứ? Cô ta đâu có chui qua màn hình được? Chỉ là gan to thôi mà, có gì đâu?】
【Nhưng mà… cái dáng cô ấy vừa khóc vừa xin lỗi mà tay vẫn không ngừng ấy, thật sự khá đáng sợ.】
Bạch Trà khẽ cười trong lòng – quả nhiên, đám người xem này đều là người chơi. Có lẽ họ sợ sau này sẽ vô tình chạm mặt nhau, dù bình luận đều là ẩn danh.
“Thật ra tôi muốn hỏi mọi người một chút, có ai biết phòng của lễ tân nằm ở đâu không?”
【Không phải tụi tôi không nói đâu nha, có nói thì cô cũng chẳng thấy được, hệ thống nó chặn rồi.】
【Đúng rồi đó, ngay cả những gì bọn tôi thấy được từ phòng livestream của người chơi khác cũng không thể nói trực tiếp cho cô biết. Hệ thống sẽ tự động chặn lại, để đảm bảo công bằng trong trò chơi.】
Bạch Trà khẽ trầm ngâm.
Cô nhanh chóng nở một nụ cười.
“Ra là vậy, bảo sao anh Thái cứ không chắc tôi có phải là người mới hay không.”
【...Ê, tôi không có mách lẻo đâu nha.】
“Không sao đâu, dù sao chúng ta cũng chẳng quen nhau mà.”
Bạch Trà cười híp mắt, vui vẻ tắt bình luận đi.
Cô đã lấy lại được chút sức lực, dĩ nhiên sẽ không nán lại ở đây quá lâu.
Lễ tân ở đâu, đó mới là vấn đề.
Nhưng… việc lễ tân có nhìn thấy nhiệm vụ mà cô rút được hay không lại là một vấn đề khác.
Bạch Trà có thể cảm nhận được vị trí của Tơ hồng vàng.
Có vẻ như nó vẫn còn ở tầng một.
Việc mò mẫm từng chỗ để tìm phòng của lễ tân thật quá khó, chi bằng để hắn tự quay về phòng còn hơn.
Còn về chuyện lấy chìa khóa của hắn thì…
Phòng còn chẳng tìm thấy, lấy chìa khóa kiểu gì chứ?
Bạch Trà đẩy cửa phòng, đi đến chỗ cầu thang thì nhận ra – phía trên lại xuất hiện thêm một tầng.
Cô trầm ngâm chốc lát, rồi khẽ đặt tay lên lan can, từ từ lùi từng bước xuống cầu thang.
Khi xuống tới tầng hai, Bạch Trà cảm thấy mình suýt nữa va phải một ‘người’.
Giống như khi đi lên, cô không dám dừng bước. Nhưng lần này vì đang đi lùi xuống, nên cô nhìn thấy ở đầu cầu thang tụ tập rất nhiều ‘người’.
Ước chừng có khoảng bảy tám người.
Bạch Trà cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm vào mình.
May thay, chỉ cần rẽ qua một góc là đã đến tầng một.
“Bạch Trà!” Giọng Tiêu Hiểu vang lên, mang theo chút ngạc nhiên và vui mừng.
Bạch Trà quay đầu lại – quả nhiên, cô đã trở về phía thế giới này.
Cầu thang kia giống như một cánh cửa, nối giữa hai thế giới.
Cô không bước qua ngay, mà hướng ánh nhìn về phía lễ tân – người đang đứng đó, chăm chú nhìn cô.
Lễ tân giờ đây đã thay sang một bộ trang phục khác – trông chẳng khác gì một quản lý khách sạn, mặc áo đuôi tôm đen, tay còn đeo cả găng trắng, trông rất kiểu cách.
Cảm giác làn da như thạch cao trên khuôn mặt hắn lại xuất hiện đôi chút, nhưng không rõ rệt như ban đầu.
Hắn nở một nụ cười giả tạo với Bạch Trà.
“Nhiệm vụ của quý khách đã hoàn thành chưa? Nếu chưa xong, tại sao lại quay về đây?”
Không khí tràn ngập cảm giác nguy hiểm.
“Tôi tìm mãi không thấy phòng của anh, anh nói cho tôi biết được không?” Bạch Trà hỏi, vẻ mặt ngây thơ vô tội, trong khi tay vẫn bám chặt lấy lan can, chân cũng không rời khỏi cầu thang.
Còn bàn tay giấu sau lưng kia, vẫn luôn siết chặt chuôi dao găm.
Đôi mắt đen ngòm của lễ tân dán chặt lên cô, khóe môi cong thành một nụ cười rợn sống lưng.
“Thưa quý khách, cô thật sự muốn tôi nói cho cô biết sao?”
Tiêu Hiểu bên kia căng thẳng đến mức phải nuốt khan một cái.
Bạch Trà nhìn hắn bằng ánh mắt ngây thơ vô tội, ra vẻ chẳng biết gì cả.
“Nếu anh nói cho tôi biết thì có sao không?”
“Quý khách sẽ tự khắc hiểu… sau khi tôi nói ra.” Lễ tân không nhanh không chậm bước về phía cầu thang, từng bước nặng nề và lạnh lẽo.
Tiêu Hiểu cắn răng, bất ngờ ném một lá bài về phía Bạch Trà.
Bạch Trà vô thức đưa tay ra đón lấy.
【Chúc mừng bạn đã nhận được thẻ đạo cụ [Lôi Kích], số lần sử dụng còn lại: 2】
Cô thoáng ngạc nhiên, quay sang nhìn Tiêu Hiểu.
Tiêu Hiểu nhìn cô với vẻ áy náy – đó là tất cả những gì cô ấy có thể làm được.
Bạch Trà mỉm cười rạng rỡ.
“Cảm ơn nhé.”
Lễ tân đã tiến lại gần, hơi thở lạnh lẽo mang theo áp lực đè nặng ập thẳng về phía cô.
“Quý khách, đi cùng tôi nhé?”
Bạch Trà khẽ liếm đôi môi khô nứt, mồ hôi lạnh giờ đây đã ướt đẫm lưng áo.
Hắn dường như có thể đưa tay ra, bẻ gãy cổ cô bất cứ lúc nào.
Hơn nữa, hắn chẳng có vẻ gì là muốn ngăn Tiêu Hiểu đưa cho cô thẻ đạo cụ.
Thường thì trong tình huống như thế này, chỉ có một khả năng – đối phương hoàn toàn tin chắc rằng có thể giết được cô.
Tất nhiên, cô cũng chưa chắc sẽ chết.
Chỉ là… có nên đánh cược một lần không?
Trong lòng Bạch Trà dâng lên một cảm giác hưng phấn, nụ cười còn chưa kịp thu lại khi đối diện với Tiêu Hiểu lúc nãy lại càng nở rộng hơn.
“Nếu anh chịu đích thân đưa tôi đi, thì còn gì tốt hơn nữa chứ!”
Hắn tiến lên một bước – chỉ còn cách cô đúng một nắm tay.
Toàn thân Bạch Trà nổi đầy da gà, nhưng trên mặt cô lại không để lộ dù chỉ một chút sơ hở.
Lễ tân từ từ đưa tay ra.
Bạch Trà nhìn chằm chằm vào hắn, đồng thời âm thầm chuẩn bị sẵn – chỉ cần có biến, cô sẽ lập tức kích hoạt Tơ hồng vàng để kéo dài thời gian cho mình.
May thay, hắn chỉ khẽ làm một động tác mời.
“Đi theo tôi.”
Hắn đi lướt qua bên cạnh Bạch Trà, rồi bước lên cầu thang.
Bạch Trà khẽ thở phào, nhẹ đến mức khó mà nhận ra.
Vì cơn adrenaline bộc phát khi nãy đã tiêu hao quá nhiều năng lượng, nên giờ cô lại cảm thấy hơi đói.
Bạch Trà lấy quả táo còn ăn dở ra, thản nhiên cắn một miếng.
Một tiếng rộp giòn tan vang lên.
Lễ tân khựng lại một nhịp, rồi quay đầu nhìn cô.
Bạch Trà mỉm cười một cách ngây ngô.
“Tôi đói rồi, anh cứ dẫn đường tiếp đi.”
Ánh mắt lễ tân càng thêm u ám.

