Quán Trọ Ma Quái (1-47)

Chương 34: Vừa khóc vừa xin lỗi

2025-10-10

4

Trong căn phòng tối tăm, đổ nát, một thân người bị rút sạch xương sống, xẻ toạc ra rồi dán chặt lên cửa sổ, tay chân bị bẻ gãy, ép thành hình vuông theo khung kính.

Cái đầu lủng lẳng sắp rơi, máu hòa cùng nước mắt trào ra, từng lời nói đều là lời buộc tội đẫm máu.

Trên khuôn mặt Bạch Trà hiện lên vẻ kinh ngạc, tủi hờn và hoang mang.

Cô khẽ lắc đầu, nước mắt rơi còn nhanh hơn cả dòng máu đang nhỏ xuống từ cái đầu phía trên.

“Tôi không hề thấy anh.”

“Nếu tôi thấy anh rồi, thì sao có thể giả vờ như không thấy được chứ?”

Giọng cô mang theo ba phần đau khổ, ba phần tiếc nuối, ba phần bướng bỉnh, cùng một chút bi thương khi bị hiểu lầm.

Từng lời cô thốt ra đều nghẹn ngào như đang khóc, khiến cái đầu trên cao, vốn đang rơi máu như lệ cũng thoáng ngẩn ngơ trong chốc lát.

Bạch Trà nhân cơ hội này quan sát kỹ cơ thể của hắn.

Không biết là ai đã ghim hắn lên đây, trông có vẻ không thể xuống được, nhưng nếu cô mở cửa sổ ra thì…

Cái xác của Chung Mãn bị dán trên đó chắc chắn sẽ rơi xuống.

Nếu Chung Mãn rơi xuống, hắn sẽ làm gì? Câu trả lời gần như đã rõ ràng.

Chậc.

“Cô cố tình giả vờ như không thấy tôi!” Phải một lúc lâu sau Chung Mãn mới phản ứng lại, trông vô cùng kích động, cái đầu lủng lẳng trên cổ đập liên hồi vào khung cửa sổ, vang lên những tiếng cộp cộp cộp.

“Chỉ cần tôi chết đi, sẽ chẳng ai có thể chứng minh được cô không phải là C3 nữa! Tôi nghe thấy rồi! Cô là người mới! Là người mới!”

“Là cô hại chết tôi! Tại sao không cứu tôi!!”

Bạch Trà bị hắn gào đến mức màng nhĩ đau nhức.

Thật là phi khoa học, nội tạng chẳng biết bị moi đi đâu rồi – không có phổi với khí quản mà vẫn nói được à?

Thôi vậy, ở đây vốn dĩ cũng chẳng phải nơi nói chuyện khoa học.

Thân thể của cô vẫn còn đang nằm trên giường.

“Tôi thật sự không thấy anh.” Giọng cô nghe rất chân thành.

Đã nói dối, thì phải nói cho trót.

“Dù tôi có thấy anh thật thì tôi cứu kiểu gì chứ? Là lễ tân giết anh mà, tôi đâu đánh lại được hắn ta.”

Chung Mãn giờ đã chẳng còn là người, vẻ mặt hắn đầy oán độc và dữ tợn.

“Vậy thì cô phải chết cùng tôi!”

Thấy chưa, nói chuyện là hỏng ngay.

Bạch Trà thở dài tiếc nuối – thật ra hai nhiệm vụ của cô cũng có chỗ tốt, ít nhất là không bị giới hạn thời gian.

Nhưng xét tình hình tầng hai, cô cũng không dám chần chừ.

Mở cửa sổ đâu có quy định phải mở bằng cách nào, đúng không?

Bạch Trà nhấc chiếc ghế trong phòng lên, rồi nện mạnh về phía cửa sổ.

Vì bị ngăn bởi một lớp da thịt, nên tấm kính dĩ nhiên chẳng hề động đậy.

Chung Mãn đau đớn hét lên thảm thiết.

Bạch Trà liên tục dùng chân ghế nện vào cùng một chỗ, cho đến khi lớp da thịt ở đó bị đập cho mỏng dần đi.

Tiếng hét thảm thiết không dứt của Chung Mãn khiến đầu Bạch Trà đau nhức dữ dội.

Cô cũng bắt đầu khóc.

“Đừng khóc nữa! Tôi cũng hết cách rồi! Xin lỗi! Thật xin lỗi! Tôi không muốn làm anh bị thương bằng dao, tôi chỉ cần đập vỡ một khe trên cửa sổ là được. Tin tôi đi, anh sẽ không sao!”

“Thật! Sự! Xin! Lỗi!”

Mỗi chữ thốt ra, Bạch Trà lại dồn sức nện xuống một lần.

Một tiếng rắc giòn vang lên, tấm kính vỡ tan.

【Nhiệm vụ 9 bích hoàn thành, bạn đã thành công dừng lại ở ô số 6】

Bạch Trà thở phào một hơi, đặt chiếc ghế xuống đất trong khi vẫn còn thở dốc, rồi ngồi phịch xuống giường. Nhìn Chung Mãn đang trừng mắt oán hận từ trên khung cửa sổ, cô lại mỉm cười xin lỗi thêm một lần nữa.

“Xin lỗi nhé, vất vả rồi.”

Chung Mãn hét lên chói tai, cái đầu va vào cửa kính cộp cộp cộp càng lúc càng mạnh.

Hắn dĩ nhiên muốn thoát khỏi sự trói buộc của khung cửa sổ, nhưng cách mở cửa mà Bạch Trà đã chọn là đập vỡ kính, nên dù một mảnh kính bên kia đã vỡ rời khỏi cơ thể, phần lớn tấm kính vẫn ghim chặt hắn vào đó.

Bạch Trà không muốn nghe hắn gào thét nữa.

Cô tháo vỏ gối ra rồi đứng lên ghế, dùng dao găm chặn miệng Chung Mãn lại, nhét vỏ gối vào trong.

Sau đó, cô kéo rèm lại.

Làm xong, cô chắp hai tay trước ngực.

“Thật sự xin lỗi… Tôi biết giờ anh đã không còn là anh của ngày trước. Nhưng tôi tin, con người lương thiện khi còn sống của anh nhất định sẽ hiểu được những gì tôi làm. Mong anh sớm được siêu thoát.”

【…】

【Vãi thật!】

【Xin lỗi nha, công nhận lúc nãy tôi chửi hơi to thật… may mà cô ấy không đọc bình luận.】

【Cô ta thật sự không thấy sợ à?】

【Nói thật chứ, mấy phó bản khác thì còn chưa chắc, nhưng quỷ trong phó bản này chỉ cần mình không sợ thì nó chẳng làm gì được đâu. Cô ta đúng là hên thật đấy.】

【…Tôi thấy cái này không phải là may mắn, mà là bản lĩnh cao, gan cũng lớn.】

Bạch Trà nghỉ lại trong phòng một lát, chợt nhìn thấy những lễ vật mà cô từng mang về trước đó.

Quả nhiên, chúng vẫn ở trong thế giới này. Có lẽ khi đó hai thế giới đã bắt đầu tách biệt, những gì cô nhìn thấy cũng không còn giống nhau nữa.

Có điều, khi ấy có lẽ là hai thế giới vẫn còn chưa hoàn toàn tách biệt?

Có lẽ, chỉ cần tìm được điểm giao nhau giữa hai thế giới, họ sẽ có thể quay lại cơ thể của mình. Bạch Trà vẫn luôn cảm thấy để thân xác nằm đó mãi là chuyện không ổn.

Cô lấy một quả táo ăn bù lại chút sức, vừa cắn hai miếng thì chợt nhận ra – quả táo này có vị.

Cô do dự một chút, rồi mang theo quả táo.

Đằng nào cũng đã dính mùi táo, mang theo luôn cũng chẳng sao.

Cô thật sự đói rồi.

Cánh tay của cô đau nhức vì vừa rồi dùng sức quá mạnh, thậm chí còn có chút kiệt sức.

Bạch Trà duỗi tay thư giãn gân cốt, tiện tay mở bình luận ra. Cô đã rất lâu rồi không nhìn qua nó.

“Chào mọi người.” Cô vẫn giữ giọng thân thiện quen thuộc khi chào hỏi.

【Chào chị nha!】

【Chào chị streamer!】

【Chị streamer xinh quá!】

【Streamer là người mới mà giỏi ghê!】

Trong mắt Bạch Trà thoáng hiện chút ngạc nhiên, thái độ trước sau khác nhau thật đấy…

Cô ngoảnh lại nhìn, bên kia Chung Mãn vẫn còn đang phát ra tiếng động ầm ĩ.

“Chẳng lẽ mọi người thấy tôi trông hung dữ lắm sao?”

Cô cúi đầu, trông đầy tủi thân và buồn bã.

“Tôi cũng đâu có muốn như vậy đâu…”