Quán Trọ Ma Quái (1-47)

Chương 31: Trò chơi bắt đầu

2025-10-07

1

“Cộp, cộp, cộp…”

Tiêu Hiểu và chàng trai đeo kính dõi theo quân cờ tượng trưng cho một người chơi, nó đang nhịp nhàng gõ lên mặt bàn.

Hai người nhìn nhau một cái.

Chàng trai đeo kính khẽ đẩy gọng kính lên.

“Có phải là mã Morse không?”

Kể từ khi tham gia trò chơi này, người chơi phải học đủ thứ mà ngoài đời chẳng ai dạy.

Tiêu Hiểu cũng biết đôi chút về mã Morse.

Bên kia dùng loại mã Morse cơ bản, không cần tra bảng giải mã cũng có thể hiểu được.

Ba người chúng tôi đang ở tầng bốn.

Đó là thông điệp đầu tiên mà Vương Húc Minh truyền qua.

Một câu ấy thôi, đã ẩn chứa quá nhiều thông tin.

“Không ngờ họ đã lên tầng bốn rồi.”

Cả hai người đều quyết định không lên tầng trên.

Tiêu Hiểu hơi lo cho Bạch Trà, nhưng đây rõ ràng không phải lúc để kiểm chứng thông tin.

Board game ở hai bên có thể liên thông với nhau. Tầng bốn và tầng một có cách bố trí giống hệt nhau.

Vương Húc Minh nhanh chóng gửi đến câu thứ hai.

Sau khi để hai người bên kia có thời gian suy nghĩ, Vương Húc Minh lại tiếp tục gửi đi thông điệp thứ ba.

Bọn tôi không xuống được. Hai thế giới này… có lẽ board game chính là mấu chốt.

Cuối cùng, Tiêu Hiểu và chàng trai đeo kính cũng đã trả lời lại.

Giữ liên lạc.

Mã Morse vốn dĩ không thể dùng để gửi những thông tin dài dòng, hai bên cũng chẳng thể ngay lập tức trao đổi hết tin tức, nên việc liên lạc giữa họ quả thực không dễ dàng.

Có vẻ như board game là cách duy nhất còn lại.

Chàng trai đeo kính và Tiêu Hiểu mỗi người cầm lên một quân cờ.

Ba người bên phía Bạch Trà cũng đồng thời nhấc quân cờ của mình lên.

【Board game《Quán trọ ma quái》chính thức bắt đầu.】

Bạch Trà thoáng giật mình kinh ngạc.

Từ khi bước vào trò chơi đến giờ, cô vẫn chưa nghe thấy bất kỳ thông báo nào liên quan đến trò chơi.

Rõ ràng chỉ có hai khả năng. Một là do cách cô tiến vào trò chơi này đặc biệt, hai là những thông báo của trò chơi có lẽ liên quan mật thiết đến toàn bộ phó bản, nên rất hiếm khi xuất hiện lời nhắc như vậy.

Giống như trong game, khi bạn kích hoạt một nhiệm vụ ẩn thì sẽ có một cửa sổ nhiệm vụ bật lên vậy.

【Số người tham gia board game lần này: năm người.】

【Giới thiệu luật chơi: Người chơi được chia theo năm màu – đỏ, vàng, lam, lục và trắng, lần lượt mang số thứ tự 1, 2, 3, 4, 5. Trò chơi bắt đầu từ người cầm quân cờ màu đỏ, tung xúc xắc, sau đó di chuyển trên bàn chơi theo số điểm nhận được.

Bên cạnh board game có đặt một bộ bài tây, mỗi lá bài tương ứng với một nhiệm vụ. Khi quân cờ của người chơi di chuyển đến ô nhiệm vụ, người đó phải rút một lá bài và thực hiện nhiệm vụ ghi trên đó.】

【Bất kể nhiệm vụ thành công hay thất bại, người chơi không được phép từ chối thực hiện nhiệm vụ, nếu làm vậy thì sẽ bị loại khỏi trò chơi!】

【Chú ý: Một khi board game đã bắt đầu, không thể dừng lại cho đến khi phân định thắng thua. Khi bốn người chơi đã hoàn tất trò chơi, người còn lại sẽ bị loại bỏ.】

Âm thanh máy móc của trò chơi vang lên, lạnh lẽo mà lại mang theo một âm điệu kỳ dị.

Sau khi luật chơi của board game được công bố, người chơi ở cả hai thế giới đều rơi vào im lặng.

Bị loại thì sẽ xảy ra chuyện gì?

Rõ ràng chẳng ai muốn biết điều gì sẽ xảy ra khi bị loại, thế nhưng năm người bọn họ, nhất định sẽ có một người phải rời khỏi cuộc chơi.

Ngay lúc này, họ cúi xuống nhìn lại màu sắc của quân cờ mình đang cầm trong tay.

Vương Húc Minh: Màu đỏ.

Bạch Trà: Màu trắng.

Cô gái tóc đuôi ngựa: Màu xanh lam.

Chàng trai đeo kính: Màu xanh lục.

Tiêu Hiểu: Màu vàng.

Lúc chọn quân cờ, chẳng ai để ý đến thứ tự màu cả. Giờ có muốn đổi cũng chẳng cần, vì đi trước chưa chắc đã có lợi.

Vương Húc Minh nhún vai.

“Vậy thì bắt đầu từ tôi nhé.”

Board game này thực ra chính là loại cờ phi hành đơn giản nhất, gần như chẳng có quy tắc gì cả.

Thế nhưng, phần đáng sợ nhất của trò chơi này lại nằm ở những lá bài nhiệm vụ đặt bên cạnh.

Vương Húc Minh cầm lấy viên xúc xắc trên mặt bàn, thứ có cảm giác vừa nặng trĩu vừa lạnh lẽo, rồi ném mạnh xuống.

Mọi người ở cả hai bên đều dõi theo viên xúc xắc. Nó lăn tròn một vòng, rồi chậm rãi dừng lại ở mặt có số một.

“Chậc.” Vương Húc Minh cũng không tỏ ra bực bội, chỉ nhặt quân cờ lên rồi đặt vào ô thứ nhất.

Vị trí đầu tiên là ô nhiệm vụ – người chơi phải rút một lá bài nhiệm vụ.

Khi Vương Húc Minh vừa định lấy bộ bài, những lá bài trên bàn đột nhiên tự mình chuyển động.

Tựa như có một người vô hình đứng ngay đó, nhặt những lá bài lên, xào nhẹ trong tay, rồi trải đều ra trở lại trên mặt bàn.

Anh ta khẽ nhướng mày, chắc là lễ tân nhỉ?

Bạch Trà gần như có thể khẳng định đó là lễ tân. Ở ngay chỗ ấy, cô rõ ràng cảm nhận được vị trí của tơ hồng vàng, thế nhưng lại không thể nhìn thấy hắn.

Xem ra, hai thế giới này có vẻ như tồn tại trong những không gian – thời gian khác nhau.

Vương Húc Minh đưa tay ra, rút lấy một lá bài.

【7 cơ.】

【Nhiệm vụ: Vào bếp, múc ra một phần thịt.】

“Chậc.”

Vương Húc Minh ném lá bài trong tay xuống bàn rồi đứng dậy.

“Vậy tôi đi vào bếp một chuyến trước.”

Cô gái tóc đuôi ngựa và Bạch Trà dõi theo bóng lưng anh ta rời đi, căn phòng cũng dần chìm vào tĩnh lặng.

Phía nhà bếp vẫn yên ắng suốt từ đầu, không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào.

Theo lý mà nói, cánh cửa nhà bếp vốn đã bị hỏng rồi.

Điều Bạch Trà nghĩ đến là con quái vật từng xuất hiện trong nhà bếp – vào đó để lấy thịt, e là sẽ đụng phải nó.

Khoảng mười phút trôi qua, một mùi thịt thơm bất chợt lan tỏa trong không khí.

Vương Húc Minh bình thản bước ra, trên tay bưng theo một đĩa thịt.

Chỉ có điều, trên đĩa thịt đó lại là một bàn tay người vẫn còn đang nhỏ máu.

Thế nhưng từ đó lại tỏa ra một mùi hương hấp dẫn, như thể là món thịt ba chỉ vừa được nướng trên than hồng, cháy xém đến độ hoàn hảo.