Quán Trọ Ma Quái (1-47)

Chương 30: Lại có thêm một người

2025-10-06

1

Không gian xung quanh tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy nhịp thở của chính mình, Bạch Trà bắt đầu cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến.

Cô vốn chẳng nghỉ ngơi được mấy, bị bóng đè làm tỉnh giấc, rồi lại trải qua một cơn sinh tử, khiến cơ thể bị tổn hại nặng nề.

Vì thế, chỉ tính riêng chuyện này thôi, Bạch Trà đã nợ Vương Húc Minh một mạng.

Cô luôn ghét việc mắc nợ người khác, nên nhất định sẽ tìm cách trả lại.

Còn việc anh ta có ý đồ gì khác hay không, thì đến lúc đó rồi tính.

Bạch Trà khẽ xoa trán, lặng lẽ cảm nhận vị trí của Tơ hồng vàng.

Thật kỳ lạ, nó đang ở trên tầng.

Có lẽ đúng như vòng Mobius, hai thế giới ấy thực ra chỉ ở trên cùng một mặt phẳng mà thôi.

Tơ hồng vàng giờ đây đã lớn hơn rất nhiều, sợi dây liên kết giữa nó và cô cũng trở nên mạnh mẽ hơn so với trước.

Chỉ cần cô muốn, Tơ hồng vàng sẽ xuyên ra khỏi cơ thể của lễ tân.

Nhưng chưa chắc đã giết được hắn, chuyện này còn phải tính kỹ.

Những lời dối trá mà cô đã nói, đâu thể dễ dàng qua mắt người khác được.

Bạch Trà hiểu rõ sự yếu đuối của bản thân – ở nơi này, bất kỳ ai cũng có thể giết cô.

Cô liếc nhìn Vương Húc Minh bên cạnh.

Nói ra thì hơi không công bằng, nhưng thực lực của người này quả thật không thể nghi ngờ.

Nhận ra ánh mắt của cô, Vương Húc Minh ngoảnh lại, mỉm cười như thường lệ.

Bạch Trà cũng đáp lại bằng một nụ cười thân thiện, thậm chí còn hơi cúi đầu với vẻ ngượng ngùng.

Vương Húc Minh: “…”

Thành thật mà nói, nếu không biết rằng vào thời khắc then chốt cô dám triệu hồi tà thần để tự bảo vệ mình, liều lĩnh điên cuồng nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh và tự chủ đáng kinh ngạc, thì có lẽ anh ta đã tin rằng dáng vẻ ngoan ngoãn bây giờ của cô là thật.

Vậy mà mới vừa rồi còn lạnh giọng tra hỏi tin tức cơ đấy.

【Ủa, con nhỏ này sao nhìn cứ như muốn quyến rũ ai đó ấy, vừa nãy còn tưởng là kiểu giỏi giang cơ mà.】

【Cũng khá lợi hại đấy, nhưng tôi thấy đúng là kiểu trà xanh thật.】

【Cũng khôn khéo đấy, tiếc là chẳng dùng vào việc đàng hoàng.】

【Hahaha, đẹp thế thì tận dụng chút nhan sắc cũng đâu có gì lạ, đúng không?】

Những dòng bình luận ác ý kia, Bạch Trà dĩ nhiên không hề hay biết.

“Cộp… cộp…”

Tiếng bước chân chậm rãi vang lên.

Bạch Trà và Vương Húc Minh cùng quay đầu nhìn về phía cầu thang.

Không thấy cầu thang dẫn xuống, thậm chí cũng chẳng thể phân biệt được tiếng bước chân kia là đang đi lên hay đi xuống, chỉ biết rằng nó đang dần tiến lại gần nơi này.

Ánh đèn trong phòng bắt đầu chập chờn, lúc sáng lúc tối.

Chỉ trong chớp mắt, cả không gian đột nhiên tối sầm lại.

Ánh đèn vừa sáng lên, cô gái tóc đuôi ngựa đã đứng sẵn ở đầu cầu thang.

Cô ấy thoáng ngẩn người, ánh mắt lần lượt lướt qua Bạch Trà và Vương Húc Minh, rồi quan sát khắp căn phòng, thậm chí còn quay đầu nhìn lại phía sau.

“Chuyện gì thế này? Những người khác đâu rồi?”

Cô ấy vừa nói, vừa bước về phía hai người.

“Không biết.” Vương Húc Minh nhún vai: “Bọn tôi cũng đang muốn biết đây.”

Bạch Trà khẽ đưa tay, tự nhiên ra hiệu mời cô ấy ngồi xuống cạnh mình.

“Cô không gặp nguy hiểm gì chứ?” Bạch Trà nhẹ giọng hỏi.

Cô gái tóc đuôi ngựa lắc đầu, định nói gì đó rồi lại thôi.

Bạch Trà nhìn cô với vẻ ghen tị, khẽ nói: “Tốt thật đấy. Tôi thì xui xẻo gặp phải thứ kỳ quái, suýt nữa thì chết. Hoảng quá nên tôi chỉ dám chạy lên tầng, không dám chạy xuống dưới.”

Vương Húc Minh nhìn Bạch Trà với vẻ mặt đầy hứng thú – cô nàng này nói dối mà chẳng thèm chớp mắt, mở miệng là bịa ra ngay được.

Kỹ năng của cô chắc chắn phải có liên quan đến việc nói dối, mà nói dối cũng là một loại thiên phú.

Quan trọng là, cô luôn biết phải nói gì vào đúng thời điểm.

Ví dụ như bây giờ, rõ ràng cô gái tóc đuôi ngựa đang giấu điều gì đó, nhưng Bạch Trà lại giả vờ như không nhận ra, thậm chí còn tỏ ra ghen tị, rồi kể rằng mình đã gặp nguy hiểm – nhìn bề ngoài thì như thể cô đang chủ động chia sẻ thông tin, khiến cho người như cô gái tóc đuôi ngựa, vốn đã cô lập quá lâu, vừa gặp người khác mà đối phương lại nói ra chuyện của mình, gần như theo bản năng sẽ kể lại chuyện của bản thân.

Quả nhiên, cô gái tóc đuôi ngựa lo lắng hỏi: “Cô đã nhìn thấy thứ kỳ quái gì vậy?”

Bạch Trà hơi rùng mình khi nhớ lại, rồi khẽ lắc đầu.

“Tôi không dám nhìn kỹ, chỉ nhớ loáng thoáng đó là một bóng dáng khom lưng, kéo theo sợi xích sắt, trông như người, nhưng mùi trên người hắn ghê tởm lắm, hệt như mùi xác chết.”

Cô gái tóc đuôi ngựa khẽ nhíu mày.

“Thứ tôi nhìn thấy lại khác. Ở đầu cầu thang có một người rất kỳ lạ, tôi cũng không nói rõ được, tối quá nên chẳng nhìn thấy mặt, chỉ thấy hắn đứng đó, im lìm không nhúc nhích.”

Chính vì người đó đứng ở đầu cầu thang tầng ba, mà cô gái tóc đuôi ngựa lại nhìn thấy một tầng mới xuất hiện phía trên, nên cô ấy đã do dự rất lâu – không biết nên đi xuống hay đi lên.

Theo quy tắc thì cô ấy phải đi xuống, nhưng đi xuống đâu có đồng nghĩa với việc sẽ sống sót.

Đặc biệt là chuyện phải lùi người mà đi xuống cầu thang.

Còn nếu chọn đi lên, rất có thể sẽ bị kẹt lại ở tầng ấy, không thoát ra được.

Môi trường xung quanh dần trở nên mục nát, hoang phế. Cô ấy không phải người mới như Bạch Trà, nên tất nhiên hiểu – tình huống này rất có thể là sự chia tách giữa thế giới bề ngoài và thế giới bên trong.

Trong tay cô ấy vẫn còn một món đạo cụ giữ mạng, sau khi do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi lên xem sao.

“Không ngờ nơi này lại giống y hệt tầng một…”

Đáng ra đây phải là tầng bốn, thế mà lại trở thành tầng một. Vậy nếu tiếp tục đi lên thì sẽ đến đâu?

“Hai người đã lên tầng trên chưa?”

“Chưa.” Bạch Trà lắc đầu, giọng rụt rè nói: “Tôi không dám lên đó, hơn nữa chỉ có hai người chúng tôi thôi, nên định ở đây chờ mọi người.”

Quy tắc chỉ nhắc đến việc xuất hiện tầng bốn, vậy thứ trước mắt này… rốt cuộc là gì?

Cô gái tóc đuôi ngựa cũng hiểu, nếu đổi lại là mình, cô ấy cũng sẽ không dễ dàng bước lên đâu – tình hình hiện giờ đã khác trước, càng phải thận trọng hơn mới đúng.

“Vậy bây giờ chúng ta chờ những người còn lại à?”

Cô gái tóc đuôi ngựa vừa dứt lời, Vương Húc Minh bỗng chỉ tay về phía bộ board game trên bàn.

“Có lẽ chúng ta không cần phải chờ nữa.”

Ánh mắt hai người đồng loạt hướng về bộ board game – một quân cờ bên trên khẽ lay động, như thể bị một bàn tay vô hình nhấc lên giữa không trung rồi đặt trở lại vị trí cũ.

Cô gái tóc đuôi ngựa lập tức cảnh giác.

“Đây là…”

“Có lẽ là bọn họ, rất có thể chúng ta đang ở tầng một, nhưng thuộc về những không gian khác nhau.”

Vừa dứt lời, Vương Húc Minh liền cầm một quân cờ lên, gõ nhẹ vài tiếng trên bàn.