Quán Trọ Ma Quái (1-47)

Chương 26: Bên trong

2025-10-06

1

“Có khả năng.”

Cho tới hiện tại, mọi người vẫn chưa thấy tầng mới xuất hiện.

Vì thế, điều Bạch Trà nói ra hoàn toàn có lý.

Nhưng như thế cũng chưa thể giúp mọi người chắc chắn về một quy tắc mới.

“Hay là trước tiên đi xem thử phòng 305 đi?” Chàng trai đeo kính nói.

Bạch Trà không nói thêm gì nữa.

Cả nhóm lên tầng.

Trước cửa phòng 305, thi thể của Chung Mãn vẫn còn ở đó.

“Nói mới nhớ, vậy thì cơ thể cậu ta trong phòng đâu rồi?” Bạch Trà giả vờ thuận miệng hỏi một câu.

Chung Mãn và anh Thái ở chung một phòng, là phòng 308.

Mọi người liền mở cửa phòng 308 ra.

Trong phòng trống không.

Bạch Trà thoáng trầm ngâm.

Mọi người lúc đó cũng không rõ, liệu người chơi chết ở bên ngoài thì cơ thể trong phòng có biến mất hay không, hay chỉ riêng hai người đó là trường hợp đặc biệt.

Nhưng khi Bạch Trà mở cửa phòng 307, cơ thể của cô gái tóc đuôi ngựa và chàng trai đeo kính lẽ ra phải ở đó cũng đã biến mất.

Trong phòng 306, cơ thể của chính Bạch Trà cũng vậy.

Ai nấy trong lòng càng thêm trĩu nặng, vì loại tình huống đặc biệt này thường chỉ mang ý nghĩa xấu.

Có lẽ bọn họ tạm thời không thể quay về được nữa.

Lúc này, nghĩ lại việc lễ tân bắt bọn họ chơi board game, thì lại càng trở nên mờ ám khó lường.

Cạch.

Mọi người nhìn sang, Vương Húc Minh không biết đã dùng cách gì mà mở được cửa phòng 305.

Từ bên trong phảng phất mùi nhang khói thoang thoảng, còn cả căn phòng thì chìm trong bóng tối đặc quánh.

Vương Húc Minh đẩy cửa mở ra, tiếng kẽo kẹt vang lên ghê rợn, bên trong vẫn là một mảng đen kịt, không hề có lấy một tia sáng lọt vào.

Anh ta quay đầu nhìn mọi người: “Vào chứ?”

Mọi người thoáng do dự.

Trong này có vẻ kỳ quái.

Hơn nữa, mùi nhang khói cũng có nghĩa là bên trong có thể đang thờ cúng thứ gì đó.

Trong hoàn cảnh thế này, thứ được thờ cúng là gì thì có thể dễ dàng đoán được.

Nhưng nếu trong đó thật sự có manh mối, mà không vào xem thì quả thật là đáng tiếc.

Vả lại, mọi người vốn chẳng phải đồng đội tin tưởng lẫn nhau, ai mà biết được sau khi có manh mối sẽ có kẻ muốn chiếm riêng chứ?

Vì vậy, rốt cuộc cả nhóm vẫn đi vào trong phòng 305.

Tiêu Hiểu nắm lấy tay Bạch Trà, nửa như che chắn đứng phía trước cô.

Trong bóng tối bao trùm, Bạch Trà ngửi thấy mùi nhang khói lan tỏa khắp không gian, đậm đặc đến mức nghẹt thở, khiến cô không kìm được mà ho sặc sụa.

Tiêu Hiểu, người vừa mới nắm chặt tay cô, giờ đã biến mất không một dấu vết. Trong màn đêm mịt mù, dường như chỉ còn một mình cô lạc lõng.

Bạch Trà trông thấy ba đốm sáng lập lòe.

Cô bước lại gần, mới thấy ba đốm sáng ấy rõ ràng chính là ba nén hương đang cháy.

Trên bàn thờ đặt một vật được phủ kín bằng tấm vải đỏ, tám chín phần chắc hẳn là tượng Phật giống như ở bên ngoài, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.

Nếu cách bày trí của căn phòng này giống với các phòng khác, thì vị trí hiện tại hẳn là ở đầu giường.

Bạch Trà cẩn thận lần mò trong bóng tối.

Mọi thứ xung quanh đều mờ ảo khó nhìn rõ, chỉ có mùi nhang khói đang ngày càng trở nên nồng nặc hơn.

Mơ hồ, cô như lại nghe thấy tiếng gọi kia vang lên.

Bạch Trà biết rằng, tiếng gọi kia càng rõ thì cô sẽ càng gặp nguy hiểm.

Cô chạm được vào cánh cửa phòng tắm.

Bố cục trong phòng quả nhiên vẫn giống hệt như những phòng khác trong quán trọ.

Bạch Trà đẩy cửa phòng tắm, rồi lách mình chui vào.

Một ánh chớp lạnh lẽo bỗng rạch ngang bóng tối khiến Bạch Trà ép sát vào cửa, đôi mắt bất giác mở to.

Ngay sau đó, nơi cổ của cô dấy lên một cơn đau nhói.

“Là anh à…”

Trong phòng tắm bỗng lóe lên ánh lửa yếu ớt từ một chiếc bật lửa, ánh sáng ấy phác họa nên bóng dáng của Vương Húc Minh.

Bạch Trà hơi thở ra một hơi nhẹ nhõm, rồi dịch người tựa gần vào tường.

“Sao anh lại ở đây? Anh có biết những người khác đang ở đâu không?” Trông cô vẫn giữ vẻ ngoan hiền, vô tội.

Vương Húc Minh khẽ cười, không đáp lời cô, mà ngược lại còn đưa ra một câu hỏi.

“Lúc ở tầng dưới, là cô cố ý phải không?”

Bạch Trà chớp chớp mắt, làm ra vẻ như không hiểu anh ta đang nói gì.

“Cô dẫn dắt họ suy luận ra quy tắc, thoạt nhìn thì không có vấn đề gì, nhưng tiền đề của suy luận đó lại là hai quy tắc vốn dĩ mâu thuẫn nhau.”

Thật ra Vương Húc Minh cũng không ngờ rằng Bạch Trà sẽ bước vào phòng tắm.

Trước đó đông người nên không tiện nói chuyện, bây giờ lại là một cơ hội tốt. Anh ta muốn xem thử người mới này rốt cuộc có thích hợp để gia nhập vào công hội của bọn họ hay không.

Bạch Trà dựa vào tường, mỉm cười im lặng.

Đúng vậy, chưa từng có ai nói rằng các quy tắc nhất định phải mâu thuẫn với nhau. Tuân thủ quy tắc của quán trọ không có nghĩa là không thể đồng thời tuân thủ quy tắc của lễ tân. Cũng chẳng có quy tắc nào khẳng định rằng quán trọ và lễ tân là kẻ thù cả.

Chỉ là mọi người đều vô thức nghĩ như vậy, và Bạch Trà đã lợi dụng lối suy nghĩ theo quán tính ấy, khéo léo dẫn dắt họ một chút.

Nói thẳng ra, Chung Mãn có lẽ đã phạm phải quy tắc xuất hiện sau khi nghe thấy âm thanh.

Cậu ta tìm đến lễ tân, và chính lúc đó đã chạm phải điều kiện tử vong.

Cô gái tóc đuôi ngựa và những người khác đã gọi bạn cùng phòng dậy, nên mới tránh được việc kích hoạt quy tắc tử vong của quán trọ. Điều này chỉ có thể chứng minh rằng quy tắc kia của quán trọ tốt nhất là đừng làm theo, nhưng lại không thể chứng minh gì về quy tắc của lễ tân.

Hơn nữa, điều đó cũng không có nghĩa là quy tắc của lễ tân nhất định phải mâu thuẫn với quy tắc của quán trọ.

Biết đâu chỉ cần đi xuống tìm lễ tân là đã có thể tránh được điều kiện tử vong thì sao?

Chung Mãn chết ngay trước cửa phòng 305, điều đó cho thấy rằng cậu ta có lẽ đã không hề xuống tầng để đi tìm lễ tân.

Bất kể cậu ta đã phạm phải quy tắc nào, thì việc không gọi điện cho lễ tân mới là điều kiện tử vong thật sự, chứ chẳng liên quan đến quy tắc nào khác.

Huống hồ, Bạch Trà và Tiêu Hiểu tuy không gọi nhau dậy, vậy mà lại không chết.

Chỉ là bọn họ suýt nữa thì chết thôi.

Hai chuyện này không giống nhau.

Nếu đổi lại là Bạch Trà đối mặt với nữ quỷ, thì có lẽ cô cũng sẽ chết.

Cho nên, thật ra từ đầu đến cuối thực sự chẳng có quy tắc nào được suy luận ra cả.

“Thế là cô đã sớm biết mọi người chia phe với nhau rồi à?” Ánh lửa trong tay Vương Húc Minh lập lòe, khiến cho gương mặt cũng chập chờn theo đó.

【Bọn họ đang nói gì vậy?】

Người xem trong phòng livestream của cả hai đều ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

【Thằng này nói gì thế? Đừng bảo con nhỏ người mới này còn có gì đặc biệt mà tụi mình chưa thấy nha?】

【Vừa rồi là cô ta cố tình dẫn dắt sao? Tôi chẳng nhận ra gì luôn.】