Bạch Trà tựa người trên ghế sofa, ánh mắt mệt mỏi.
Sau khi thảo luận ra được một quy tắc, Tiêu Hiểu trong lúc còn phấn khởi chợt để ý đến tình trạng của cô, cảm thấy có chút xót xa, liền nắm lấy bàn tay lạnh buốt đến rợn người ấy.
“Cô vẫn còn sốt sao?” Tiêu Hiểu hỏi.
Bạch Trà khẽ lắc đầu.
Cô không biết viên đan dược mà Vương Húc Minh đút cho mình là loại gì, nhưng hiệu quả rất tốt. Tuy những chỗ bị tổn thương trong cơ thể không thể hoàn toàn hồi phục, nhưng tình trạng của cô lúc này thực ra đã khá hơn một chút so với trước khi đi ngủ tối qua.
Vì vậy cô cũng biết rõ, viên đan dược kia tuyệt đối vô cùng quý giá. Nhưng Vương Húc Minh đã không nói gì, nên cô tạm thời không hỏi.
Anh ta đã chịu bỏ ra viên đan dược ấy, trừ phi đó chỉ là thứ tiện tay lấy được, bằng không thì hẳn là trong lòng vẫn còn có toan tính.
Mà hiện tại, cô hoàn toàn trắng tay.
Tiêu Hiểu đương nhiên không biết chuyện Vương Húc Minh đã cho cô đan dược, nhưng vì cô ấy vừa hỏi han Bạch Trà một câu, nên chàng trai đeo kính liền chuyển chủ đề về phía Bạch Trà.
“Anh Thái là do cô giết sao?”
Tiêu Hiểu sững người. Khi vừa xuống đây, nhờ lời của lễ tân nên cô biết anh Thái đã chết, nhưng không ngờ chuyện đó lại có liên quan đến Bạch Trà.
Bạch Trà khẽ nở một nụ cười yếu ớt.
“Có lẽ chúng ta nên bàn thử xem vì sao hắn lại chạy vào bếp. Mọi người có thể kể cho tôi nghe cụ thể tình hình chiều nay, lúc tôi không có mặt không?”
Cô không phủ nhận, cũng chẳng thừa nhận, để mặc cho mỗi người tự có suy nghĩ riêng trong lòng.
“Thực ra thì chiều nay, anh Thái là người đầu tiên cảm thấy đói. Trong bếp lúc ấy lại đang tỏa ra mùi thơm rất nồng, thế là hắn liền xông vào trước. Vì bản tính hắn vốn hống hách, nên bọn tôi chỉ đành chậm lại một bước.”
Đúng ra thì, không phải vì hắn hống hách, mà là vì mọi người đều cảm thấy mùi thơm kia bất thường nên cảnh giác.
Vả lại, hiếm khi anh Thái không ra lệnh cho người khác, nên mọi người cũng chẳng dại gì mà tiến lại gần.
Hơn nữa, mọi người đều nhớ rất rõ chuyện chiều nay Bạch Trà bảo mình đã nôn vào nồi.
Thế nên, dù mùi thơm có hấp dẫn đến cỡ nào đi chăng nữa, bọn họ cũng chỉ cảm thấy buồn nôn mà thôi.
Nhưng sau khi vào bếp, anh Thái liền gọi cả bọn tới. Họ cùng đi vào, và cảnh tượng trước mắt trông giống hệt như những gì nhóm của Tiêu Hiểu đã chứng kiến trước đó.
Có lẽ là vì trong lòng vốn đã cảm thấy khó chịu, hoặc cũng có thể do mùi thơm kia thực ra không quá hấp dẫn, nên chỉ cần bản thân giữ vững ý chí một chút là có thể chống lại, chỉ có điều bụng lại càng trở nên đói cồn cào hơn.
“Lúc đó, anh Thái nhìn chằm chằm vào miếng thịt một hồi lâu, rồi bất chợt vung rìu chém xuống, nhưng cũng chẳng có động tĩnh gì. Sau đó mọi người rời khỏi bếp, không thấy cô đâu, hỏi Tiêu Hiểu mới biết cô đã đi ra ngoài, nên bọn tôi đứng đó chờ.”
Bạch Trà khẽ nhíu mày.
“Hắn trông có vẻ hung hăng, liều lĩnh, nhưng thực ra lại vô cùng xảo quyệt. Hắn sẽ không bao giờ chủ động tự vào bếp, cũng sẽ không tùy tiện động đến miếng thịt trên thớt.” Cô nói, trên gương mặt vẫn còn thoáng hiện lên vẻ sợ hãi.
“Quả thật rất kỳ lạ, có khi nào hắn nắm giữ một vài manh mối mà chúng ta không biết không?” Cô gái tóc đuôi ngựa lên tiếng.
Bạch Trà khẽ cười, rồi lại ngồi một bên im lặng, nhìn họ thảo luận.
Cô chỉ khéo léo dẫn dắt vào những lúc thích hợp, âm thầm điều khiển cục diện, nhưng tuyệt đối không để mình trở nên nổi bật.
Chủ yếu là vì anh Thái đã chết.
Hắn ta trông chẳng khác gì một quả bom hẹn giờ, sẵn sàng giết hết người chơi bất cứ lúc nào nếu có cơ hội.
Huống chi chính Bạch Trà cũng đã tự mình xác nhận, khi người chơi rơi vào trạng thái đặc biệt thì có thể giết hại lẫn nhau.
“Tôi đi kiểm tra thử xem trên thi thể có manh mối gì không.” Chàng trai đeo kính nói.
Vương Húc Minh cũng đứng dậy.
“Vậy thì tôi đi cùng cậu.”
Ba cô gái, trong đó có Bạch Trà, đều không đi. Cô gái tóc đuôi ngựa nhớ lại việc vừa rồi đã bỏ mặc Bạch Trà để chạy trốn, trong mắt thoáng hiện lên vẻ khó xử.
“Rất xin lỗi về chuyện vừa rồi.”
Cô ấy quả thực đang xin lỗi, nhưng trong lòng thì không phải vì áy náy, mà là vì sợ Bạch Trà còn có con bài tẩy nào đó. Dù xét về cấp bậc thì cô ấy cao hơn Bạch Trà nhiều.
Thế nhưng việc có thể phản công giết chết một người chơi cấp A vào thời khắc sinh tử, vẫn đủ khiến người khác phải dè chừng.
Bạch Trà khẽ cười: “Không sao đâu, chẳng phải chuyện này rất bình thường à?”
Cô gái tóc đuôi ngựa vốn cũng nghĩ như vậy, nhưng khi nghe Bạch Trà nói thẳng ra thì lại cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Chàng trai đeo kính và Vương Húc Minh hành động rất nhanh, chẳng bao lâu đã quay trở lại.
“Trên người hắn ta chỉ có cái này, ngoài ra không còn gì khác.”
Chàng trai đeo kính đặt một sợi dây chuyền lên bàn, trên sợi dây chuyền đó là một pho tượng Phật nhỏ.
Bạch Trà quan sát cẩn thận, nhận ra thủ ấn trên pho tượng ấy là Thuyết pháp ấn.
“Xem ra quả nhiên hắn lấy được đạo cụ mà chúng ta chưa có. Có ai biết hôm nay hắn chủ yếu đi tìm manh mối ở đâu không?” Bạch Trà hỏi.
“Hắn…”
Chàng trai đeo kính cùng những người còn lại đều tỏ ra bối rối. Do việc phân công hôm nay khá hợp lý, nên hầu như chẳng ai để ý đến anh Thái, trông như hắn ta vẫn luôn ở trong phòng vậy.
“Hắn đã lên phòng 305.” Vương Húc Minh nói: “Ban đầu tôi còn tưởng mình nhìn nhầm. Tôi đã thử mở cửa một lần, nhưng cánh cửa đó rõ ràng bị khóa, không có chìa khóa của quán trọ thì vốn dĩ không thể mở ra được.”
Nói xong, anh ta mỉm cười với Bạch Trà một cái.
Bạch Trà ngoài mặt không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng biết rõ Vương Húc Minh chỉ đang tùy tiện qua loa.
Rõ ràng anh Thái bảo anh ta đi kiểm tra vòi nước ở tất cả phòng tắm, nên không hiểu anh ta đã chú ý đến anh Thái từ lúc nào, lại còn không để mình bị phát hiện.
Những người còn lại thì đã bị đánh lạc hướng.
“305? Vậy chúng ta có nên lên đó xem thử không?” Cô gái tóc đuôi ngựa nói.
“Nhưng tôi thấy… có lẽ nên chơi board game trước chứ?” Chàng trai đeo kính vừa nói vừa chỉ tay vào bàn.
Họ đã thảo luận ở đây khá lâu, nhưng vẫn chưa bắt đầu chơi.
Lời của lễ tân lúc trước quả thật khiến ai nấy đều không yên tâm.

