Quán Trọ Ma Quái (1-47)

Chương 23: Chỉ còn lại năm người

2025-10-05

2

Vương Húc Minh bế Bạch Trà từ dưới đất lên, rồi bước ngang qua chỗ lễ tân.

Bạch Trà nhìn thẳng vào hắn.

Không rõ có phải là ảo giác hay không, nhưng dường như cô nhìn thấy lễ tân khẽ cười một cái.

Nhưng nụ cười đó tuyệt đối không phải thân thiện.

Bạch Trà có thể cảm nhận được rõ ác ý vô tận ẩn chứa trong đó.

Chỉ là cô cũng chẳng mấy bận tâm, liền thu lại ánh nhìn.

Dù sao thì cô cũng muốn giết lễ tân.

“Bạch Trà? Có chuyện gì vậy?” Giọng của Tiêu Hiểu vang lên từ đầu cầu thang. Cô ấy với gương mặt tái nhợt bước xuống, vừa nhìn thấy Bạch Trà liền vội vã chạy lại.

Ánh mắt lo lắng trên gương mặt ấy không phải giả dối, nhưng chỉ mới tiếp xúc với nhau một buổi chiều thôi, vậy mà cô ấy đã thật sự để tâm tới Bạch Trà rồi sao?

Bạch Trà khẽ lắc đầu: “Em không sao, còn chị thì thế nào? Lúc em tỉnh dậy thấy chị đang ngủ, nên không dám gọi.”

“Không sao… tôi cũng vậy…”

Khi Tiêu Hiểu tỉnh lại, cô ấy nhìn thấy cơ thể của mình vẫn còn đang nằm trên giường, Bạch Trà cũng thế.

Còn có hai con quỷ quấn lấy bọn họ.

Bên ngoài cửa sổ vang lên những âm thanh kỳ lạ, mê hoặc đến mức suýt khiến cô ấy kéo rèm ra.

May mà Tiêu Hiểu nghe thấy có tiếng động lạ vọng lên từ dưới tầng.

Mãi đến lúc này cô ấy mới hoàn hồn lại, nhưng lưng áo đã ướt sũng mồ hôi lạnh. Cô ấy run rẩy định bước ra ngoài xem thử.

Kết quả là vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy thi thể của Chung Mãn nằm ngay đó. Sau khi chắc chắn rằng Chung Mãn đã chết, Tiêu Hiểu mới đi xuống tầng.

“Nếu mọi người đã không định ngủ tối nay, vậy thì chi bằng cùng chơi một ván board game, biết đâu thời gian sẽ trôi qua nhanh hơn?” Lễ tân bất chợt lên tiếng.

Hắn nhìn những người có mặt bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

“Dù sao thì cũng chỉ còn lại năm người thôi, nếu không nhanh lên thì sẽ ra sao nhỉ?”

Nói xong, hắn xách theo chiếc đèn rồi biến mất.

Những người còn lại nhìn nhau ngơ ngác.

“Đợi đã, chỉ còn lại năm người thôi sao?” Tiêu Hiểu đảo mắt nhìn quanh, ở đây vừa đúng năm người bọn họ.

“Anh Thái cũng chết rồi sao?” Cô ấy thoáng sửng sốt.

“Hắn chắc là đã phạm phải quy tắc tử vong.” Vương Húc Minh nói, “Nếu trò chơi bắt buộc chúng ta phải chơi board game… vậy thì cô…”

Những lời phía sau là nói với Bạch Trà.

Bạch Trà ra hiệu bảo anh ta đặt mình lên ghế sofa, nghỉ ngơi một lúc rồi cô mới lên tiếng hỏi hai câu.

“Bạn cùng phòng của anh chết như thế nào? Khi mọi người tỉnh lại, có nhìn thấy cơ thể của chính mình không?”

Câu đầu tiên là dành cho Vương Húc Minh, còn câu thứ hai thì hướng đến tất cả mọi người.

Cô trông như đã lộ ra phần nào sự cứng rắn, không còn yếu đuối, nhu nhược và thiếu chủ kiến như trước nữa.

Biết rằng anh Thái rất có thể đã chết dưới tay cô, dù không rõ bằng cách nào, nhưng cả cô gái tóc đuôi ngựa lẫn chàng trai đeo kính đều đã có cái nhìn khác về Bạch Trà.

Thế nên, dù nhận ra sự thay đổi nơi cô, họ vẫn không hề tỏ thái độ, trái lại còn nhanh chóng lên tiếng đáp lời.

“Có.” Chàng trai đeo kính nói, “Chính vì cảm thấy có gì đó không đúng, nên tôi mới thử gọi cô ấy một tiếng…”

Nói thì nói thế, chứ ai cũng hiểu trong lòng, anh ta chỉ đang thử quy tắc mà thôi.

Tuy rằng có khả năng sẽ kích hoạt quy tắc tử vong, nhưng cái gọi là quy tắc ấy, nếu tất cả đều không kích hoạt thử mà chỉ tuân theo, thì cũng có thể vô tình tuân theo đúng một quy tắc tử vong.

Cô gái tóc đuôi ngựa cũng không còn suy nghĩ nhiều về chuyện đó, dù sao thì mọi người cũng chẳng phải đồng đội đáng tin cậy, chỉ đang lợi dụng nhau mà thôi.

“Sau khi bị anh ta đánh thức, tôi liền thấy một nữ quỷ quấn lấy mình, còn cơ thể của tôi thì nằm bất động ở đó. Nó không nhắm vào cơ thể mà trực tiếp lao tới tấn công tôi.”

“Còn ngoài cửa sổ thì sao?” Tiêu Hiểu hỏi. “Tôi nghe thấy có tiếng gì đó bên ngoài, suýt chút nữa đã kéo rèm lên. Nếu kéo lên thì tôi không dám nghĩ sẽ ra sao, có khi tôi cũng chết mất.”

“Ừ, nếu kéo rèm ra mà đối diện ánh mắt với thứ bên ngoài cửa sổ, thì chắc chắn cô sẽ chết. Bạn cùng phòng của tôi chính là chết như vậy.” Lúc này Vương Húc Minh mới lên tiếng, cũng coi như trả lời câu hỏi vừa rồi của Bạch Trà.

“Chúng tôi không nghe thấy tiếng động nào bên ngoài cửa sổ cả.” Cô gái tóc đuôi ngựa lắc đầu.

Mọi người đều lộ vẻ trầm ngâm.

“Vậy thì tức là có hai quy tắc tương ứng rồi.” Bạch Trà ho khẽ mấy tiếng, yếu ớt cất lời.

Giọng cô rất khẽ, nhưng lại vô cùng bình tĩnh, khiến ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cô.

“Có vài khả năng. Thứ nhất, chúng ta đã tuân thủ quy tắc của quán trọ, không làm phiền bất kỳ ai, nhưng lại kích hoạt quy tắc tử vong, chính là ngoài cửa sổ sẽ có thứ gì đó gọi chúng ta.”

Sau khi nói xong một câu, Bạch Trà phải nghỉ một hồi mới tiếp tục được.

“Khả năng thứ hai là chúng ta đã tuân thủ quy tắc của quán trọ, không kích hoạt quy tắc tử vong. Nhưng quy tắc của lễ tân lại yêu cầu phải gọi cho hắn ngay để xử lý, chúng ta không làm vậy, nên đã kích hoạt một quy tắc khác.”

“Khả năng thứ hai không hợp lý.” Tiêu Hiểu nói, “Nếu thật sự là khả năng thứ hai, thì âm thanh đó xuất hiện quá nhanh, hoàn toàn không kịp để liên hệ với lễ tân.”

Bạch Trà nhìn cô ấy bằng ánh mắt khích lệ, rồi cất lời: “Cũng có thể là vì không đi gọi điện ngay lập tức, mà còn nán lại phòng xem xét tình hình.”

Tiêu Hiểu gật gù đồng ý.

“Cũng có khả năng… nhưng hai người kia gọi nhau dậy thì lại chẳng hề hấn gì. Dù bị quỷ quấn lấy, nhưng mấy con quỷ đó cũng không khó để giải quyết, phải không?”

Cô gái tóc đuôi ngựa gật đầu, thực lực của đám quỷ kia quả thật không mạnh đến thế, chưa đủ để giết bọn họ.

“Vậy nên chúng ta có thể rút ra quy tắc liên quan đến âm thanh này, đó là nếu tuân theo thì sẽ chết. Nếu tối mai còn phải ngủ lại ở đây, thì nhất định phải gọi người bên cạnh dậy.”

Bạch Trà lặng lẽ ngồi một bên, lắng nghe bọn họ tổng kết.

Cảm nhận được ánh nhìn của Vương Húc Minh, Bạch Trà đáp lại bằng một nụ cười thân thiện.

Vương Húc Minh càng cảm thấy khoản đầu tư của mình quả thật không lỗ.

Trông thì như cả nhóm người chơi cùng nhau suy luận ra quy tắc, nhưng thực chất hoàn toàn là do Bạch Trà cố ý dẫn dắt.

Cô thể hiện ra một chút năng lực, nhưng lại không phô trương quá mức, vẫn giữ mình trong một trạng thái đủ để khiến người khác buông lỏng cảnh giác.

Người mới thế này, có lẽ vẫn có thể sống sót lâu dài trong phó bản.