“Các vị khách quý, đêm hôm không ngủ, ở đây làm gì vậy?”
Bóng dáng lễ tân từ trong nhà ăn chậm rãi bước ra, trong tay cầm theo một ngọn đèn phát ra ánh sáng mờ tối, âm u.
Bên ngoài vốn đã mờ tối, ngọn đèn kia xuất hiện chẳng hề xua tan bóng đêm, trái lại còn khiến cho bầu không khí càng trở nên u ám.
Vương Húc Minh lặng lẽ quan sát lễ tân, lúc này làn da trên gương mặt hắn chẳng khác gì con người.
Chuyện này rõ ràng là không bình thường.
Trên người lễ tân này có một nhiệm vụ phụ, nhưng nó không liên quan nhiều đến nhiệm vụ chính. Chỉ cần không kích hoạt thì về cơ bản hắn là an toàn.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là phải tìm ra đúng quy tắc, nếu phạm phải quy tắc tử vong, lễ tân đương nhiên vẫn sẽ ra tay.
Thực ra, Vương Húc Minh cũng vừa mới biết lễ tân này vốn còn có vai trò khác, chẳng hạn như có thể đưa người ra ngoài.
Không ai lên tiếng, khiến gương mặt lễ tân càng trở nên quỷ dị.
Hắn sở hữu một gương mặt vô cùng nổi bật, ngay cả khi còn mang dáng dấp của một pho tượng thạch cao cũng có thể nhìn ra, từng đường nét đều đẹp đẽ như một kiệt tác nghệ thuật hoàn hảo.
Nhưng ngoài đôi mắt u ám kia ra, người chơi rất khó mà nhớ rõ được diện mạo của hắn.
“Sao các vị đều không lên tiếng vậy? Chẳng lẽ đã làm chuyện xấu gì rồi sao?”
Vương Húc Minh cười một cái.
“Không có gì, chỉ là tối nay khó ngủ nên đi dạo một chút. Vậy còn lễ tân tiên sinh, sao lại ở đây?”
“À, tôi vừa thấy có người lén vào bếp ăn vụng, chợt nhớ ra chiều nay có khách phàn nàn thức ăn không sạch sẽ, nên xử lý một chút, tiện thể…”
Hắn nghiêng người, tiện tay bật công tắc đèn trên tường.
Ánh sáng rực rỡ lập tức chiếu sáng toàn bộ đại sảnh và nhà ăn của quán trọ.
Vương Húc Minh liền nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng trong nhà ăn.
Máu loang lổ khắp sàn nhà.
Một bóng dáng to lớn ngã gục dưới đất, đó chính là anh Thái.
Ngực hắn như bị người ta xé toạc, còn trái tim thì nát vụn.
Đôi mắt hắn trợn trừng, còn gương mặt thì méo mó dị thường. Đó là một sự điên loạn khó tả, xen lẫn khoái trá, thỏa mãn và kinh hãi.
Còn làn da của hắn thì đã chuyển sang một màu xám trắng, trông lại khá giống với trạng thái trước đó của lễ tân.
Ngoài ra, ở phía bên kia còn có một thân hình ngã xuống, đó chính là Bạch Trà.
Cô yếu ớt nằm trên mặt đất, hơi thở mong manh, nhưng rõ ràng là vẫn chưa chết.
Trên người cô chẳng có vết thương nào, nhưng luồng khí tức tàn dư đáng sợ của tà thần lại rõ ràng phát ra từ chính cơ thể cô.
Bên cạnh cô còn có một tờ rơi.
Vương Húc Minh chợt nghĩ đến một khả năng, bất giác hít ngược một hơi lạnh.
Vậy thì tà thần là do Bạch Trà triệu hồi sao?
Cô điên rồi?
Không phải, sao cô vẫn còn sống được?
Vương Húc Minh nhìn về phía lễ tân.
Lễ tân chỉ nói: “Nhân tiện phát hiện vị khách này dường như bị bệnh rất nặng, tôi vốn định nhờ các vị đưa cô ấy về phòng nghỉ ngơi.”
Cô gái tóc đuôi ngựa và chàng trai đeo kính đã bước lại gần. Anh ta đẩy gọng kính, rồi lặng lẽ trao đổi ánh mắt với cô gái bên cạnh.
Quả nhiên Bạch Trà có chút tài năng, anh Thái chết rồi mà cô vẫn còn sống.
“Cảm ơn.” Vương Húc Minh khẽ nói rồi đi ngang qua lễ tân, tiến vào nhà ăn.
“Cô vẫn ổn chứ?” Vương Húc Minh không thèm liếc nhìn anh Thái, mà ngồi xổm xuống bên cạnh Bạch Trà.
Mắt Bạch Trà hơi động đậy, nhưng đồng tử đã bắt đầu tan rã.
Cuối cùng, lễ tân cũng đã ra tay.
Đúng như cô đoán, lễ tân cần mượn sức mạnh từ pho tượng Phật bí ẩn kia thì mới có thể phá giải được một chút xiềng xích.
Nhưng lại có hai pho tượng Phật.
E rằng tín đồ của chúng là khác nhau.
Vì vậy cũng có hai khả năng, có lẽ cô vừa khéo đụng trúng.
Chẳng hạn như tờ rơi kẹp trong cuốn sổ của lễ tân, giống với pho tượng Phật mang Kỳ khắc ấn. Mà tờ rơi cô lấy được từ bên ngoài cũng giống hệt như vậy.
Một khả năng khác là lễ tân cần sức mạnh của họ, nhưng chưa chắc họ đã là tín đồ thực sự.
Có lẽ còn tồn tại một khả năng thứ ba, nhưng mọi chuyện quá phức tạp, Bạch Trà không còn sức để nghĩ tiếp nữa.
Cho dù luồng khí tức đáng sợ kia đã bị hút ra, nhưng tàn dư của nó vẫn không ngừng bào mòn cơ thể cô.
Vương Húc Minh nhặt tờ rơi bên cạnh Bạch Trà lên, rồi nhìn cô chằm chằm một cái. Sau đó anh ta rút ra một lọ sứ trắng, rồi lấy viên đan dược màu đỏ bên trong ra đút cho cô uống.
“Yên tâm, sau khi rời khỏi trò chơi, trạng thái của cô sẽ được khôi phục lại giống như trước khi bước vào.” Vương Húc Minh hạ thấp giọng nói.
Ánh mắt Bạch Trà lóe lên, nhìn về phía anh ta.
Vương Húc Minh ra hiệu im lặng.
“Tôi đưa cô về phòng nhé?”
Bạch Trà khẽ nhắm mắt lại, viên đan dược kia quả thực hiệu quả rất tốt, nhưng đáng tiếc cô vẫn không thể cử động được.
Dĩ nhiên, cô hoàn toàn không biết rằng lúc này trong phòng livestream của mình, khu bình luận đã tràn ngập những dấu chấm hỏi.
【Tên người mới này may thật đấy, thế mà lại có người chịu lấy ra một viên đan dược tịnh hóa cấp A!! Không hiểu nổi luôn!】
【? Người này chẳng phải chỉ mới A6 thôi sao? Thứ này hiếm lắm đấy, chỉ có thể lấy được trong một vài phó bản thôi, còn trong cửa hàng thì giá đắt cắt cổ!】
【Chẳng lẽ chỉ vì cô ta xinh đẹp sao? Nhìn phát biết ngay là người mới còn gì?】
【Cạn lời, vận may cũng tốt quá rồi, người mới này từ lúc vào đã gặp được một người chơi thánh mẫu, giờ lại gặp thêm người thứ hai, ăn gì mà may thế không biết!】
【Còn cả lễ tân kia nữa, nói giúp là giúp luôn, kỹ năng của người mới này chẳng lẽ là kỹ năng Mary Sue chắc?】
【Nhưng mà… con nhỏ này lúc nãy cũng không tệ nhỉ, gan to đến mức dám cầu tà thần luôn cơ mà.】
【Không tệ chỗ nào? Chỉ là người mới liều mạng không biết sợ, mèo mù vớ cá rán thôi, chẳng phải may mắn thì là gì?】
Bạch Trà không hề hay biết, chỉ vì viên đan dược này mà lượng người xem trong livestream của cô bỗng chốc tăng vọt.

