Bạch Trà biết mình chỉ có một khoảnh khắc ngắn ngủi để ra tay.
Khi sức mạnh đó được rót vào trong cơ thể, cô có cảm giác như thể mình đang đứng trên cao, nhìn xuống toàn bộ nhà ăn.
Cô thậm chí còn tận mắt nhìn thấy anh Thái nâng rìu lên.
Bạch Trà bất ngờ bật dậy, hất tung chiếc bàn lên, che khuất tầm nhìn của anh Thái.
Anh Thái theo bản năng vung rìu bổ đôi chiếc bàn, nhưng ngay sau đó, thứ chờ đợi hắn lại là một bàn tay xuyên thẳng qua lồng ngực.
Bạch Trà thậm chí không hề do dự, lập tức bóp nát trái tim hắn ta.
Tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Bạch Trà ngã xuống đất.
Luồng sức mạnh đó đang làm ô uế cô.
Cô thực sự đã có được sức mạnh mình muốn, nhưng đối phương lại không đảm bảo rằng tính mạng của cô sẽ được an toàn.
Có lẽ bản thân quy tắc ngầm của tồn tại kia vốn dĩ đã định sẵn, cái giá phải trả chính là linh hồn của cô.
Thế thì không được…
Bạch Trà đau đớn nhìn về phía lễ tân, trong mắt mang theo vẻ điên loạn, giọng nói khàn khàn.
“Anh không cần sức mạnh của tôi sao? Tôi phải vất vả lắm mới đổi được nó đấy! Tôi không cầm cự nổi nữa rồi, anh cũng phải giữ mạng cho tôi đi chứ!”
Gần như cùng lúc đó, lễ tân cầm một chiếc đèn từ trong bóng tối bước ra.
Hắn vẫn cúi xuống nhìn Bạch Trà từ trên cao.
Dưới ánh sáng từ chiếc đèn, sự thay đổi trên người Bạch Trà hiện lên một cách rõ ràng.
Cơ thể cô tựa như gốm sứ, chi chít vết rạn, dường như chỉ cần thêm một khoảnh khắc nữa thôi là sẽ vỡ tan thành từng mảnh.
Đôi mắt cô trừng lớn, gân máu chằng chịt, gương mặt dần trở nên dữ tợn đến rợn người.
Trong đầu Bạch Trà hoàn toàn rối loạn.
“Đến đây… đến đây…”
Có một giọng nói đang không ngừng phá hủy ý thức của cô.
Bạch Trà chỉ có thể cắn răng bám chặt lấy điểm neo cuối cùng là tơ hồng vàng.
Nếu lễ tân thật sự không ra tay, thì cô chỉ còn cách khiến tơ hồng vàng nở hoa sớm.
Nhưng xem ra lễ tân chỉ lặng lẽ đứng nhìn, không hề có ý định ra tay.
……
Bên phía chàng trai đeo kính và cô gái tóc đuôi ngựa.
Hai người ngồi ở sofa, thỉnh thoảng lại nhìn về phía nhà ăn tối om. Không ai rõ bên trong đã xảy ra chuyện gì, cũng chẳng có tiếng thét thảm thiết nào vang ra.
Mãi cho đến vừa rồi, bên trong mới vang lên một tiếng động lớn, ngay sau đó là âm thanh như da thịt bị xé toạc.
Hai người liếc nhìn nhau một cái.
Xem ra Bạch Trà đã chết.
Họ cũng chẳng thấy áy náy gì, bởi trong trò chơi vốn dĩ là như thế.
Cô gái tóc đuôi ngựa có chút lo lắng rằng anh Thái lát nữa sẽ chạy ra.
“Có nên đi gọi người không?”
Nhưng gọi người thì sẽ vi phạm quy tắc.
Đúng lúc hai người còn đang do dự thì từ cầu thang truyền đến một tiếng động.
Vương Húc Minh đi xuống.
Anh ta nhìn thấy hai người họ thì khẽ nhướng mày, rồi lại liếc sang bộ board game đang đặt trên bàn.
Lúc này trên bàn đã không còn tờ rơi, bởi sau khi ra ngoài, hai người đã lập tức giấu nó đi.
Bọn họ đâu có phải loại người chơi ngây thơ như Bạch Trà.
“Sao hai người lại ở đây? Tôi nghe dưới đây hình như có động tĩnh gì đó? Còn thi thể của Chung Mãn ở trên tầng là sao vậy?”
Nghe vậy, cô gái tóc đuôi ngựa nói: “Trên tầng thì tôi không rõ, lúc chúng tôi đi ra thì người đã chết rồi. Vừa nãy trong nhà ăn là anh Thái và Bạch Trà, chắc là Bạch Trà đã bị giết rồi.”
Chuyện này vốn cũng chẳng có gì phải giấu nên cô ấy kể sơ qua tình hình cụ thể một lượt.
Vương Húc Minh khẽ nhướng mày.
Bạch Trà chết rồi sao?
Chưa chắc được…
Người khác có thể không biết, chứ anh ta biết rõ bản thân đã che giấu thân phận mà tiến vào đây.
Cấp bậc thật sự của anh ta là S3, anh ta cố ý che giấu thân phận để vào phó bản này, mục đích là để điều tra một thứ.
Vì vậy, Bạch Trà thực ra hoàn toàn không phải cấp C3, mà còn thấp hơn thế.
Có thể tương ứng với anh ta thì khả năng cao cô chính là người mới.
Việc anh ta tiến vào phó bản này thì trò chơi đương nhiên không thể không biết, chỉ là trong tình huống anh ta tận lực áp chế và che giấu thân phận thì vẫn được coi là ‘phù hợp với quy tắc’.
Nhưng đồng thời, trò chơi cũng có thể ‘tuân theo quy tắc’, kéo một người chơi cấp thấp hơn vào.
Phó bản này, nếu cuối cùng còn lại dưới bốn người thì không ai có thể sống sót.
Board game trên bàn chính là mấu chốt.
Đối với một người mới, gần như chắc chắn là sẽ chết.
Những người chơi cấp thấp còn lại e rằng cũng khó mà sống sót.
Anh ta rất hiểu chuyện trò chơi muốn mình chết trong đó.
Nhưng nếu Bạch Trà thật sự là một người mới, thì biểu hiện của cô vô cùng xuất sắc, đặc biệt là ở bản lĩnh tâm lý.
Nghĩ đến thể trạng của Bạch Trà, Vương Húc Minh không kìm được mà khẽ lắc đầu, thở dài tiếc nuối.
Đáng tiếc là tuy tâm lý rất xuất sắc, nhưng thân thể lại quá yếu. Nếu có thể sống sót qua phó bản này, có lẽ cô sẽ có cơ hội tăng cường thể chất. Trong trò chơi vốn có không ít đạo cụ và phần thưởng, đều có thể cải thiện cơ thể.
Đáng tiếc…
“Vậy tôi vào xem thử.” Vương Húc Minh quyết định đi kiểm tra, lỡ như chưa chết hẳn thì vẫn còn cứu được.
Thực lực kiểu như của anh Thái, anh ta hoàn toàn không để vào mắt.
Thế nhưng còn chưa kịp đến gần nhà ăn, Vương Húc Minh đã cảm nhận được một luồng khí tức đầy nguy hiểm.
Anh ta nheo mắt lại, đột nhiên nhìn về phía pho tượng Phật đặt trên quầy lễ tân.
Là ai triệu hồi tà thần?
Đêm đầu tiên còn chưa trôi qua được một nửa, board game cũng chưa bắt đầu chơi, vậy thì ai đã triệu hồi chứ?
Lần này Vương Húc Minh đã thực sự cảnh giác.
Ngay lúc ấy, từ bên trong truyền ra tiếng bước chân.
Cô gái tóc đuôi ngựa và chàng trai đeo kính trên ghế sofa cũng đứng bật dậy, hướng mắt về phía này, chuẩn bị sẵn sàng cho một trận chiến.

