Trong lòng cả ba người đều thầm kêu không ổn.
Chẳng cần ai phải lên tiếng, cả ba liền theo bản năng lùi lại phía sau.
Một chiếc rìu phá toang cánh cửa nhà bếp, xoay tít lao thẳng về phía ba người.
Chàng trai đeo kính lập tức ném ra một tấm thẻ, giữa không trung liền xuất hiện một chiếc khiên màu vàng nhạt chặn đứng lưỡi rìu.
“Chạy mau!”
Chàng trai đeo kính gằn giọng rồi lao ra ngoài trước, cô gái tóc đuôi ngựa cũng vội vàng bám sát theo sau.
Không ai để ý đến Bạch Trà trong tình cảnh này, nếu có người cản chân anh Thái thì tất nhiên là quá tốt, cho dù có phải lấy mạng ra đổi cũng được.
Ngay khoảnh khắc chàng trai đeo kính ném ra tấm thẻ, Bạch Trà đã lăn một vòng xuống đất, chui vào gầm chiếc bàn sát tường.
Cô quá rõ ràng về sức chiến đấu của mình rồi, chạy thì chẳng nhanh, thậm chí còn không nhanh bằng lăn trên đất.
Hình tượng gì đó cô cũng chẳng bận tâm, chui vào rồi thì lập tức nín thở.
Không còn đường chạy, trốn đi chính là lựa chọn duy nhất còn lại cho cô.
Cô chỉ có thể đánh cược rằng anh Thái sẽ đuổi theo hai người kia.
Tiếc là vận may của cô lại không được tốt cho lắm.
Anh Thái từ trong bếp bước ra, nhặt lấy cây rìu, đi thêm vài bước nữa rồi bỗng nhiên khựng lại, ngửi ngửi không khí vài cái.
Trong lòng Bạch Trà thầm kêu không ổn.
Bây giờ thực sự chẳng còn cách nào khác.
Bạch Trà đột nhiên mở bình luận lên.
Không ngờ vẫn có người đang xem livestream.
【Ơ kìa, lúc này lại mở bình luận, tính nhờ bọn tôi giúp sao?】
【Nói thật thì cũng không phải là không có cách, khi điểm tích lũy đạt đến một mức độ nhất định thì có thể mở khóa cửa hàng, nếu cô mua được chút đạo cụ trong đó, biết đâu có thể tự cứu mình.】
【Tiếc thật, nhưng dựa vào đâu mà chúng tôi phải giúp cô?】
Thế là Bạch Trà liền tắt bình luận đi.
Vốn dĩ cô chỉ định xem qua bình luận một chút, biết đâu có thể thu được một vài thông tin.
Cô muốn biết miếng thịt mà anh Thái ăn rốt cuộc là như thế nào.
Thông tin thì cô đã lấy được, nhưng lại không phải thứ mình muốn.
Cửa hàng và đạo cụ, đều không phải là thứ cô có thể nghĩ tới lúc này.
Sau khi cô tắt bình luận đi, trong khu bình luận đột nhiên bùng nổ.
【Cô gái này…】
【Nói thật, cô ấy sống được đến bây giờ đã là rất may mắn rồi.】
【Cuối cùng thì vẫn phải chết dưới tay anh Thái.】
【Cũng có chút khôn lỏi, nhưng lại quá ngây thơ.】
Anh Thái chậm rãi bước đi trong nhà ăn tối đen như mực.
Hắn thi thoảng lại dừng bước, ngửi ngửi không khí vài cái.
Bạch Trà không hiểu hắn dựa vào đâu để xác định vị trí, mà chính cô cũng không biết trên người mình có mùi gì đặc biệt.
Ngay giữa thời khắc hiểm nguy, cô cũng không hề vội vàng.
Chủ yếu là có vội vàng cũng chẳng để làm gì.
Cổ chân cô vốn đã bị thương, tuy không đến mức quá nặng nhưng đi lại thì vẫn khó khăn.
Huống chi bao năm bệnh tật, cô căn bản không thể nào chạy được.
Chưa kể ban ngày lúc ở bên ngoài đã tiêu hao hết sức lực, giờ khắp người cô đều ê ẩm đau nhức.
Vậy nên Bạch Trà đành phải im lặng ngồi đó.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể nằm yên mặc cho số phận.
À, cũng không hẳn.
Lễ tân kia vẫn luôn nhìn về phía này. Bạch Trà không biết hắn ta đang trốn ở đâu, nhưng từ lúc giả vờ như không thấy cho tới giờ, cô vẫn luôn cảm nhận được ánh mắt của lễ tân dán chặt vào mình.
Tơ hồng vàng đang ở rất gần đây.
Trong đầu, Bạch Trà ra sức suy nghĩ với tốc độ chóng mặt.
Anh Thái cầm chiếc rìu trong tay, sức mạnh của hắn lại khủng khiếp đến mức có thể bổ đôi cả cánh cửa.
E rằng chiếc bàn phía trên đầu cô cũng chẳng chịu nổi, mặc dù nó được làm bằng inox.
Phải tìm cách để lễ tân ra tay.
Bạch Trà nghe thấy tiếng bước chân ngày càng đến gần, cùng với tiếng lưỡi rìu bị kéo lê trên mặt đất.
Cô bỗng rút tờ rơi từ trong ngực ra, rồi nhanh chóng dán lên bức tường phía sau.
Bạch Trà không nhìn thấy bình luận, nhưng người xem lại đang xôn xao trước hành động vừa rồi của cô.
【Cô ta định làm gì vậy?】
【Giờ thì còn làm được gì? Người mới không đạo cụ, cơ thể thì như kia, thà nằm chờ chết còn sướng hơn.】
【Khoan, chẳng lẽ cô ta đang cầu nguyện à?】
Trong khung hình, dưới gầm bàn tối om, chỉ còn nhận ra được dáng vẻ mơ hồ của Bạch Trà.
Lúc này, tư thế quỳ trên đất của cô trông giống như đang cầu nguyện.
“Xin ngài phù hộ, con nguyện hiến dâng linh hồn kẻ hói kia để đổi lấy việc giải trừ phong ấn của lễ tân, dù chỉ trong khoảnh khắc.”
Cô thầm cầu nguyện trong lòng.
Nói thật thì, cô cũng không biết là có tác dụng hay không.
Nhưng còn nước còn tát, dù sao thì cũng hết cứu rồi.
Nếu thật sự không được, thì cô chỉ còn cách kích hoạt tơ hồng vàng sớm thôi.
Đôi mắt của pho tượng Phật trên tờ rơi dán trên tường chợt khẽ chuyển động.
Bên tai Bạch Trà lại vang lên tiếng gọi khiến cô đau đớn.
Cô lập tức co người lại, cố gắng chống chọi với cơn đau.
Có phản ứng nghĩa là có tác dụng, chỉ không rõ là tốt hay xấu.
Thế nhưng cơn đau thật sự quá mãnh liệt, cuối cùng Bạch Trà vẫn bật ra một tiếng rên rỉ.
Anh Thái bất chợt sải bước thật nhanh, áp sát ngay trước mặt cô!
“Tìm được mày rồi!”
Hắn ta nở một nụ cười tàn nhẫn.
Cùng lúc đó, trong đầu Bạch Trà lại vang lên một giọng nói khác.
“Tín đồ Bạch Trà, hiến tế thất bại.”
Ánh mắt Bạch Trà lóe lên, cô lập tức đổi cách nói.
“Vậy con nguyện hiến tế một linh hồn cho ngài, khẩn cầu ngài ban cho con sức mạnh. Sau khi vượt qua nguy hiểm trước mắt, con sẽ dâng lên cho ngài thêm một linh hồn nữa!”
Cô biết rõ mình đang chơi với lửa, mạo hiểm mặc cả với quỷ dữ.
Nhưng thế thì sao chứ?
Chết thế nào mà chẳng là chết, nhưng chết trong tay anh Thái thì uất ức quá.
Trước khi chết có thể gặp được những tồn tại mà suốt hai mươi năm qua chưa từng thấy, vậy cũng coi như đáng rồi.
Ngay khoảnh khắc giọng nói trong đầu vừa dứt, cô liền cảm nhận được một luồng sức mạnh khổng lồ đến mức nghẹt thở dâng trào khắp cơ thể, kèm theo đó chính là cảm giác đau đớn tột cùng và lạnh lẽo thấu xương.
Bạch Trà cảm thấy toàn thân mình như sắp bị xé toạc ra.
Đồng thời, một luồng khí tức hủy diệt và hỗn loạn đang điên cuồng xâm thực, tìm cách làm ô uế cô.
Còn anh Thái thì giơ cao chiếc rìu trong tay.

