Quán trọ ma quái

Chương 2: Tổng kết thông tin

2025-09-15

11

Bạch Trà lảo đảo theo bước người phụ nữ kia, trong lúc ấy lại mở giao diện của mình ra xem.

Chỉ có lác đác vài dòng bình luận, không nhiều lắm, chủ yếu là họ đang cược xem cô có thể sống được bao lâu. Cái này xem ra khá vướng mắt.

Cũng may là giao diện này có thể tắt đi được.

Nhưng trước khi tắt, cô lại liếc nhìn qua phần trang chủ của mình.

【Kỹ năng khởi đầu đã được tạo.】

【Các kỹ năng như sau:

1. Tơ hồng Lv.0 (Tơ hồng yếu ớt chỉ có thể dựa vào việc hấp thụ chất dinh dưỡng từ những tồn tại mạnh mẽ khác mà sống sót)

Số lần sử dụng còn lại trong phó bản: 1

2. Hoa lừa dối Lv.0 (Khi lời dối trá đủ nhiều, nó sẽ trở thành sự thật)

Số lần sử dụng còn lại trong phó bản: 3】

【App Quỷ Vực chúc bạn sống sót thuận lợi và có một cuộc sống vui vẻ!】

Bạch Trà hơi nhíu mày, xem lại hai kỹ năng kia.

Cô đột nhiên nở một nụ cười lặng lẽ.

Thú vị đấy.

Không biết đây là game gì, nhưng những kỹ năng riêng biệt được tạo ra… quả thật là rất hiểu cô.

Nếu tất cả những điều này không phải là mơ, thì hiển nhiên cô có thể phân biệt được mơ với thực.

Vậy thì, chính vì pho tượng kia mà cô đã bước vào cánh cửa dẫn đến một thế giới mới khó mà tưởng tượng nổi sao?

Vu Trinh Trinh…

Lúc Bạch Trà còn đang suy nghĩ, người phụ nữ ở phía trước đã dừng lại.

Đây là một quán trọ có hơi cũ nát.

Cô vừa mới đi theo người phụ nữ kia xuống lầu, hiện giờ đang ở đại sảnh tầng dưới.

Quầy lễ tân trống không, nhưng trên mặt bàn lại đặt một pho tượng. Vừa nhìn thấy nó, luồng khí lạnh lẽo như phủ kín trời đất liền lập tức bao trùm lấy cô.

Bạch Trà phải gắng sức lắm mới dời được ánh mắt đi, lúc này cảm giác ngột ngạt nơi lồng ngực mới dịu đi phần nào.

Trong đại sảnh có một bộ bàn ghế sofa, lúc này có năm người đàn ông và một người phụ nữ đang ngồi ở đó.

Tính cả hai người bọn họ thì vừa đủ tám người.

Bạch Trà nhìn thấy trong đám người chỉ có duy nhất một tên đầu trọc, là một gã đàn ông cao to vạm vỡ, tướng mạo hung tợn, ánh mắt nhìn cô còn mang theo một thứ cảm giác ghê tởm khó chịu.

Biểu cảm của cô không thay đổi nhiều. Cô nhận ra tên đầu trọc này dường như có địa vị khá cao trong nhóm. Bên cạnh hắn, một nam một nữ ra sức lấy lòng, còn gã đàn ông ngồi ngoài cùng bên trái thì lộ rõ vẻ phẫn nộ nhưng không dám lên tiếng.

Hai người đàn ông còn lại thì cô chẳng đoán được gì.

Bạch Trà nhanh chóng đưa ra quyết định, thận trọng theo sát người phụ nữ bên cạnh.

Trước khi làm rõ mọi chuyện, người phụ nữ này là sự lựa chọn an toàn nhất.

Với thể trạng của mình, nếu đây thực sự là game kinh dị, cô rất có thể sẽ chết ngay từ đầu.

Người phụ nữ tóc ngắn bên cạnh liếc nhìn cô một cái, không nói gì thêm.

Tên đầu trọc lên tiếng.

“Làm gì mà lề mề thế?” Hắn cau mặt, tay cầm con dao xoay qua xoay lại, ánh mắt liên tục quét từ đầu đến chân Bạch Trà.

“Người mới?” Trên gương mặt dữ tợn của hắn lộ ra một nụ cười đầy ác ý.

Bạch Trà không lên tiếng, chỉ lặng lẽ theo người phụ nữ kia ngồi xuống góc sofa.

Người phụ nữ tóc ngắn cũng không đáp lại, chỉ nói: “Đủ người rồi.”

Tên đầu trọc lại liếc nhìn Bạch Trà một cái, rồi mới thu ánh mắt về.

“Được, bắt đầu. Trước khi đến đây có đứa nào điều tra gì chưa? Khai hết ra cho tao nghe.”

Vừa dứt lời, tên đầu trọc liền chỉ tay về phía Bạch Trà.

“Mày tới sau cùng, vậy thì mày nói trước.”

Bảy ánh mắt ngay lập tức dán lên người cô.

Bạch Trà cảm thấy cơn sốt của mình ngày càng cao, amidan cũng sưng tấy lên. Nơi này lạnh lẽo quá mức, lại bị nhiều ánh mắt dồn về phía mình, khiến gương mặt vốn đã chẳng còn chút huyết sắc của cô lại càng thêm tái nhợt.

Người phụ nữ tóc ngắn ở bên cạnh liếc nhìn cô, ánh mắt thoáng do dự. Vốn định mở lời trước, nhưng lại cảm thấy hành động ấy quá gượng gạo. Hơn nữa, nhìn cô rõ ràng chỉ là một kẻ ốm yếu, lại còn là người mới, hoàn toàn không đáng để vì cô mà đắc tội người khác.

Chỉ mới do dự một chút thôi mà đã nghe thấy Bạch Trà ho khụ khụ hai tiếng rồi khàn giọng nói.

“Tôi không biết nhiều, chỉ thấy pho tượng trên bàn lễ tân kia, có lẽ là manh mối quan trọng.”

Giọng cô nhỏ nhẹ và yếu ớt, từng từ một được thốt ra chậm rãi, nhưng tuyệt nhiên không để lộ sơ hở nào.

Lúc này tên đầu trọc mới rút ánh mắt đầy nhơ nhớp khỏi người cô.

“Không phải người mới, nhưng với bộ dạng này… hừ, mày mà dám kéo chân bọn tao trong phó bản cấp A này thì mày chết chắc!”

Bạch Trà lập tức cúi mặt im lặng, trông có vẻ nhút nhát.

Người phụ nữ tóc ngắn lên tiếng: “Khi nhận được thông báo về phó bản A3《Quán trọ ma quái》, tôi đã tìm hiểu qua. Tỷ lệ vượt ải của phó bản này rất thấp, chỉ khoảng 20%. Trước tiên phải tìm ra quy tắc, nhưng dù có tuân theo hay không thì cái chết vẫn luôn rình rập.”

“Nhưng mà…” Cô hơi dừng lại, vốn không phải người nói nhiều nhưng vẫn tiếp tục: “Tôi chỉ là người chơi cấp B1, không hiểu sao lại bị đưa vào phó bản cấp A3. Thông thường, cấp phó bản sẽ không vượt quá ba bậc so với cấp người chơi, vậy thì ít nhất cũng phải là B9 mới hợp lý.

Ánh mắt Bạch Trà hơi lóe lên, trong đầu cô đã phác thảo ra một bức tranh sơ bộ về trò chơi này.

Người đàn ông đeo kính bên cạnh cũng lên tiếng: “Phó bản được cân bằng, điều đó chỉ chứng tỏ có kẻ mạnh hơn đã tiến vào. Nếu cô là B1 thì cấp tương ứng chỉ có thể là A6, tôi là B3 nên cấp tương ứng sẽ là A5, nhưng…”

Anh ta khẽ liếc tên đầu trọc rồi nói: “Anh Thái là A8, cấp thấp nhất tương ứng là C3. Chắc ở đây không có ai mạnh hơn anh Thái đâu. Vậy ai trong số các người thuộc từ C3 đến C5?

Đầu Bạch Trà đau như búa bổ, nhưng vì hay ốm nên cô đã quen làm việc trong cơn đau.

Cô đang nhanh chóng tổng kết thông tin.

1. Cấp của phó bản và người chơi đều được phân chia theo ABCD, cũng có thể còn những cấp khác, và mỗi cấp lại chia thành chín bậc.

Cô bình tĩnh mở giao diện, liếc nhìn một lần nữa, xác nhận trên giao diện của mình thật sự không có những thứ đó.

Chắc hẳn là vì cô còn là người mới.

Nhưng cũng có khả năng là do nguyên nhân khác.

Cũng chính là điểm thứ hai, trước khi vào phó bản sẽ có thông báo trước.

Cô giúp Vu Trinh Trinh lấy bưu kiện. Với thái độ của Vu Trinh Trinh, cô ta tuyệt đối không thể không biết bên trong bưu kiện có gì. Rất có thể đây là kiểu tìm người thay thế trong huyền học.

Vì vậy nên cô mới tiến vào trò chơi này. Nếu không có người phụ nữ tóc ngắn kia nhắc nhở, cô hoàn toàn không biết phó bản này tên gì.

3. Về cấp bậc, một phó bản phải được cân bằng. Cấp của người chơi sẽ không thấp hơn cấp phó bản ba bậc, với điều kiện là không có người chơi nào cao hơn cấp phó bản tiến vào.

Nếu có người chơi cấp cao hơn cấp phó bản tiến vào thì cứ hơn một bậc, giới hạn cấp thấp nhất sẽ bị hạ xuống ba bậc.

Nói cách khác, thông thường người chơi tham gia phó bản A3 sẽ có cấp A3, thấp nhất là B9. Những người chơi trong phạm vi này đều được cân bằng, không cần điều chỉnh đặc biệt.

Nhưng nếu có một người cấp A4 tiến vào, giới hạn cấp thấp nhất sẽ từ B9 hạ xuống B6. A5 sẽ tương ứng với B3, B4, B5. A6 sẽ tương ứng với C9, B1, B2. Người phụ nữ tóc ngắn là B1, nên thuộc phạm vi A6.

Vấn đề là, cô ấy đang ở cấp mấy đây?

Trên giao diện của cô hoàn toàn không có thông tin về cấp bậc của bản thân, và vì còn lạ lẫm với trò chơi nên cô không biết phải hỏi ai.

Nếu cấp thấp nhất trong trò chơi này là D, thì cô sẽ là D1, và cấp tương ứng sẽ là S3.

Nhưng điều này không hợp lý, bởi nếu bên trên có cấp S, thì chắc hẳn cấp S cũng phải được chia thành 9 bậc.

Theo tính toán, S9 tương ứng với F1, hoặc F0 nếu người mới là cấp 0.

Tóm lại, trò chơi này phải có bảy cấp bậc!

Khi những suy nghĩ này lóe lên trong đầu cô, chàng trai mặc áo hoodie lên tiếng.

“Tôi… tôi là C3.”