Trên gương mặt Bạch Trà hiện lên vẻ nghi hoặc.
“Cô thật sự là C3 chứ không phải người mới?”
Bạch Trà trông ngây thơ đến mức ngay cả cô gái tóc đuôi ngựa cũng không thể nhận ra đây là diễn, có lẽ là bởi vì diễn xuất của cô quá khéo léo.
Cô ấy không phân biệt nổi, chỉ thật lòng cảm thấy quả thực có chút ngây thơ.
Lấy ngay bộ board game này làm ví dụ, cô vừa tìm thấy đã lập tức gọi người khác đến để chia sẻ.
Mặc dù theo lý mà nói, nếu họ nhìn thấy thì chắc chắn cũng sẽ hỏi.
Nhưng phản ứng của mỗi người thì không giống nhau.
Khi nhìn thấy bọn họ, Bạch Trà tuy hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã lộ ra vẻ vui mừng.
Nếu cô không phải là người mới, mà lại có thể sống sót đến tận bây giờ trong trò chơi này, lại còn giữ được sự ngây thơ như thế, thì thực sự…
Chỉ có hai khả năng.
Giả heo ăn thịt hổ, hoặc là vô cùng may mắn.
Dù là trường hợp nào đi nữa, Bạch Trà cũng đáng để kết giao.
Trường hợp đầu tiên đồng nghĩa với việc cô ấy rất mạnh, tuy bề ngoài trông có vẻ yếu đuối, nhưng chưa chắc đó đã là thật. Biết đâu chỉ trong nháy mắt cô có thể lộ ra bản lĩnh cao thủ với chiến lực cực cao thì sao?
Nếu là trường hợp sau thì thật sự không thể xem thường. Với cơ thể và tính cách như này mà vẫn sống sót được đến C3, thì hẳn là vận may trời ban. Đi cùng một người như vậy để lập đội, tỉ lệ sống sót chắc chắn sẽ cao hơn.
Tất nhiên, bọn họ cũng hiểu rõ, khả năng Bạch Trà là người mới vốn không cao. Nếu cô thật sự là người mới, thì trong số họ hẳn phải có người đã che giấu cấp bậc, hơn nữa còn là một cao thủ.
Bạch Trà chớp chớp mắt, nói: “Đương nhiên tôi không phải người mới rồi.”
Cô mỉm cười có chút bất đắc dĩ.
“Chắc là do cơ thể tôi yếu quá, nên mọi người đều nghĩ rằng tôi chẳng sống được bao lâu. Đừng nói là trong trò chơi, ngay cả ngoài thế giới thực, tất cả người quen của tôi đều rất ngạc nhiên không hiểu tại sao tôi lại sống được đến tận bây giờ.”
Cô gái tóc đuôi ngựa và chàng trai đeo kính khẽ gật đầu, xem ra đúng là nhờ may mắn.
Mà cũng đúng, lúc cô ra ngoài không nhìn thấy thi thể của Chung Mãn, lại còn may mắn chọn đúng quy tắc chính xác để tuân theo.
Ngay cả chuyện nôn vào trong nồi cũng được tính là may mắn.
“À đúng rồi, bạn cùng phòng của cô có nói cho cô biết không? Chiều nay, khoảng hơn năm giờ, chúng tôi cảm thấy đói dữ dội, trong bếp còn tỏa ra hương thơm ngào ngạt.”
Lúc đó, bọn họ đã không kiềm chế được mà lao thẳng tới nhà bếp.
Tiêu Hiểu cũng cảm thấy rất thơm, nhưng lại nhớ ra mình đã từng thấy Bạch Trà nôn vào trong nồi, nên nhanh chóng tỉnh táo lại.
Cô ấy còn cảnh báo họ, Bạch Trà đã từng nôn vào đó.
Tuy thức ăn rất hấp dẫn, nhưng không đến mức khiến người ta hoàn toàn mất tự chủ, vì vậy mọi người nhanh chóng tỉnh táo lại.
Thế nhưng rõ ràng, thức ăn kia vẫn có vấn đề.
“Ra là vậy…” Bạch Trà trầm ngâm suy nghĩ.
Lần đầu còn có thể tỉnh táo, nhưng lần thứ hai e rằng khó mà chống lại được. Đến sáng mai, cơn đói chắc chắn sẽ lại ập đến.
“Cô đã ăn chỗ hoa quả kia chưa?” Cô gái tóc đuôi ngựa lại dò hỏi.
“Chưa, tôi vừa về phòng thì đã ngất đi vì sốt cao. Nhưng mà nhắc mới nhớ…”
Bạch Trà cẩn thận nhớ lại chỗ mình từng để thức ăn trong phòng.
Hình như không thấy đâu cả.
“Biến mất rồi sao?” Cô gái tóc đuôi ngựa và chàng trai đeo kính đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
“Tôi đi xem thử nhà bếp.” Chàng trai đeo kính đứng dậy.
“Đi cùng đi!” Cô gái tóc đuôi ngựa rõ ràng không muốn ở lại đây một mình.
Nếu Bạch Trà chỉ đơn thuần là nhờ may mắn, thì thực lực của cô ấy quả thật không ra gì. Cái gọi là may mắn, tuy bọn họ cũng muốn hưởng ké một chút, nhưng tuyệt đối không dám giao phó hoàn toàn.
Tất nhiên, còn một lý do nữa là nếu trong bếp có nguy hiểm, thì Bạch Trà vốn may mắn, đi cùng cô hẳn cũng sẽ được hưởng ké vận may.
Bạch Trà hoàn toàn không hề hay biết họ đang nghĩ gì, nếu biết, có lẽ cô sẽ cảm thấy hơi áy náy.
Dù sao thì vận may vốn chẳng bao giờ thuộc về cô cả.
Chỉ riêng việc tai nạn xe thôi, cô cũng đã gặp bốn, năm lần rồi.
Nếu nói là may mắn, thì chính là lần nào xảy ra chuyện cô cũng bình an vô sự.
Những tình huống nguy hiểm đến tính mạng như thế này, cô đã gặp rất nhiều lần, thậm chí còn suýt bị sét đánh.
Thế nhưng lần nào cô cũng thoát nạn, cùng lắm thì chỉ bị trầy xước ngoài da.
Nhưng người bình thường thì ai lại thường xuyên gặp phải những chuyện như thế này chứ?
Bạch Trà cũng không từ chối, cô cũng rất tò mò không biết rốt cuộc trong bếp bây giờ trông ra sao.
Nhà ăn lúc này chìm trong bóng tối.
Chàng trai đeo kính lấy ra một chiếc đèn pin.
Nó dường như xuất hiện ngay giữa không trung.
Bạch Trà trầm ngâm suy nghĩ, quả nhiên đã là trò chơi thì nhất định phải có túi đồ, nhưng hình như cô lại không có.
Có lẽ là do cách cô bước vào trò chơi không giống như họ.
Ba người đứng sát nhau, cẩn thận cảnh giác xung quanh.
Khi tiến lại gần nhà bếp, họ bỗng nghe thấy những tiếng động khe khẽ.
Chàng trai đeo kính lập tức tắt đèn pin đi.
Bạch Trà và cô gái tóc đuôi ngựa nắm lấy tay nhau, cùng với chàng trai đeo kính cẩn thận tiến lại gần.
Nghe kỹ, Bạch Trà nhận ra đó là tiếng gặm xé thịt.
Tuy trong bóng tối ba người không nhìn rõ vẻ mặt của nhau, nhưng họ đều chắc chắn rằng mọi người đã nghĩ đến cùng một chuyện.
Có lẽ là có người chơi tới đây ăn gì đó, nhưng không rõ là đi một mình hay…
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đến gần cửa.
Cánh cửa chỉ khép hờ, để lại một khe nhỏ.
Bên trong, ngọn lửa trên bếp đang bập bùng, tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Có một người đang đứng trước chiếc thớt, ngấu nghiến cắn xé tảng thịt đặt trên đó.
Là thịt sống.
Tảng thịt kia vẫn còn rỉ máu, dưới ánh lửa lập lòe yếu ớt, có thể thấy rõ gương mặt hắn đã bê bết máu, bụng thì cũng phình căng lên.
Thứ đó vốn rất lớn, đủ cho tám người ăn mà vẫn dư, vậy mà giờ chỉ còn sót lại chưa đến một phần.
Tất cả đều bị hắn ăn sạch.
Đột nhiên, ngọn lửa trên bếp bùng lên, khiến cả căn phòng rực sáng trong thoáng chốc.
Ba người họ đều nhìn thấy rõ ánh sáng phản chiếu trên đỉnh đầu hắn.
Trong tám người thì chỉ có anh Thái là đầu trọc.
Đúng lúc ấy, anh Thái bên trong dường như cũng nhận ra điều gì, chợt khựng lại, ngưng hẳn việc ngấu nghiến, rồi quay đầu nhìn ra phía cửa.

