Bạch Trà luôn cảm thấy rằng, đằng sau cái gọi là quy tắc trò chơi này, hẳn còn tồn tại những quy tắc khác.
Những suy nghĩ ấy vừa thoáng lướt qua trong đầu, Bạch Trà chậm rãi thu tay khỏi chiếc điện thoại.
Cô đi tới bên ghế sofa, mở ngăn kéo ra xem thử.
Bên trong đúng là có một bộ board game.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ban ngày mấy người chơi kia đều không ai kiểm tra sao?
Hay là chỉ trong trạng thái này mới có thể nhìn thấy được board game?
Trong bộ board game, các lá bài được xếp ngay ngắn, trên đó in hoa văn quen thuộc, chính là tượng Phật. Thủ ấn của tượng Phật ở mặt trước và mặt sau lần lượt tương ứng với hai tờ rơi.
Ánh mắt Bạch Trà khẽ lóe lên, rồi cô mở bộ board game ra.
Bên trong có một bàn cờ, tám quân cờ tương ứng với tám người chơi, một viên xúc sắc, một bộ bài tây, cùng một tờ hướng dẫn và một tờ rơi.
Thủ ấn của pho tượng Phật trên tờ rơi này chính là Thuyết pháp ấn.
【Bản bổ sung quy tắc Quán trọ 2.0.】
【1. Quán trọ không đáng tin.
2. Lễ tân không đáng tin.
3. Sau khi ăn nếu xuất hiện ảo giác, xin đừng hoảng sợ, chỉ cần ngủ một giấc là sẽ ổn.
4. Xin đừng rời khỏi quán trọ. Nếu vì lý do đặc biệt buộc phải rời đi, sau khi quay lại hãy lập tức liên hệ với quán trọ, chúng tôi sẽ có nhân viên chuyên trách kiểm tra sức khỏe cho quý khách, bởi vì thế giới bên ngoài rất nguy hiểm.
5. Trong quán trọ có sẵn board game, khách có thể cân nhắc chơi để giết thời gian, như vậy thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.】
Hai quy tắc cuối hoàn toàn giống nhau.
Quy tắc ‘Lễ tân không đáng tin’ cũng giống hệt.
Thật là thú vị.
“Cô đang nhìn gì thế? Sao cô lại ở đây?” Một giọng nói vang lên từ đầu cầu thang.
Bạch Trà ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô gái buộc tóc đuôi ngựa trông có phần nhếch nhác, cùng với chàng trai đeo kính.
Hai người này hình như là bạn cùng phòng, chỉ có điều lúc chia nhóm thì cô gái tóc đuôi ngựa lại ghép với Chung Mãn.
Mà anh Thái với Chung Mãn lại là bạn cùng phòng.
Gương mặt cô thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, nghe vậy thì ngập ngừng, liếc mắt về phía sau lưng họ, rồi mới vẫy tay ra hiệu cho họ lại gần.
Quả nhiên cả hai người đều đi tới.
Bạch Trà thẳng thắn đưa tờ quy tắc bổ sung trong tay cho họ.
“Hai người xem đi, tôi tìm được cái này, còn cả bộ board game này nữa.” Giọng cô hạ xuống rất thấp, như thể sợ làm kinh động đến một tồn tại nào đó, gần như chỉ còn là tiếng thì thầm.
Hai người họ vốn đã trông như vừa trải qua chuyện gì đó, nay lại càng căng thẳng hơn, ngồi xuống bên cạnh cô và nhìn vào tờ hướng dẫn.
Xem xong, hai người liếc nhìn nhau, rồi lại quay sang nhìn Bạch Trà.
“Còn… còn bạn cùng phòng của cô thì sao? Cũng xảy ra chuyện rồi à?” Chàng trai đeo kính hỏi.
Bạch Trà lắc đầu.
“Cô ấy vẫn đang ngủ. Tôi nghe thấy có tiếng động ngoài cửa sổ, nhớ đến quy tắc nên định xuống gọi điện.”
Cô trông như bị hoảng sợ, đưa mắt nhìn khung cảnh mờ tối xung quanh.
“Nhưng tôi thấy có gì đó không ổn. Lúc xuống cầu thang, tôi cứ có cảm giác như bị ai đó theo sau, nhưng lại chẳng thấy ai, kể cả bây giờ cũng vậy.”
Lễ tân ẩn mình trong bóng tối: “…”
Cả cô gái tóc đuôi ngựa và chàng trai đeo kính đều không nghi ngờ lời cô.
Giờ đây quán trọ thật sự rất nguy hiểm, mà Chung Mãn cũng đã chết, nên họ nói thẳng điều này cho Bạch Trà luôn.
“Cô không nhìn thấy gì sao?” Hai người hỏi.
Bạch Trà lắc đầu.
“Vậy thì…” Cô gái tóc đuôi ngựa có chút sốt ruột, giọng vô thức cao lên, nhưng rất nhanh nhận ra không ổn, liền hạ thấp giọng xuống.
“Cô có thấy thi thể của Chung Mãn nằm ngay trước cửa phòng 305 không?”
Đương nhiên Bạch Trà nhìn thấy, thậm chí cô còn chứng kiến từ đầu đến cuối quá trình cậu ta bị siết chết.
Nhưng đã diễn thì phải diễn cho trót, cô lắc đầu.
“Lúc rời phòng tôi không nhìn thấy gì cả.”
Hai người gật đầu.
Cô gái tóc đuôi ngựa nói: “Vậy chắc là sau khi cô đi thì mới xảy ra. Bạn cùng phòng của cô… gọi không tỉnh à?”
Bạch Trà do dự một chút, rồi nói: “Thật ra tôi không dám gọi cô ấy, chẳng phải quy tắc đã nói rõ là đừng làm phiền người khác sao?”
Chủ yếu là trong tình huống lúc ấy, Bạch Trà không biết có nên gọi Tiêu Hiểu dậy hay không. Bên ngoài tiếng động quá lớn, nhỡ đâu lại khiến Tiêu Hiểu bị dụ dỗ mà đi theo thì sao?
Phải khó khăn lắm mới khiến cho Tiêu Hiểu thật lòng bảo vệ cô, nếu chết ngay bây giờ thì chẳng khác nào uổng công vô ích.
Suy cho cùng, quy tắc vẫn có tác dụng.
Trong quy tắc đã nói rất rõ, đừng làm phiền người khác.
Là người.
Lời vừa dứt, hai người đã nhìn cô bằng ánh mắt đầy phức tạp.
“Cô làm đúng rồi. Quy tắc này hẳn là phải tuân theo mới an toàn, nói chính xác thì là an toàn cho người bị gọi dậy.”
Trong lúc nói, cô gái tóc đuôi ngựa lại nhìn sang chàng trai đeo kính, anh ta chỉ mỉm cười đầy áy náy.
Hiển nhiên, chẳng cần nói cũng biết, sự thảm hại của hai người đến từ việc chàng trai đeo kính đã gọi cô gái tóc đuôi ngựa dậy.
“Bị gọi dậy thì sẽ thế nào?” Bạch Trà tò mò hỏi.
“Sẽ bị mấy thứ đó quấn lấy, một đứa trẻ con và một người phụ nữ.” Cô gái tóc đuôi ngựa vẫn còn sợ hãi khi nhắc lại, nhưng thực lực của chàng trai đeo kính vốn cũng không tệ.
Cô gái tóc đuôi ngựa chỉ vừa chạm ngưỡng thực lực tối thiểu của phó bản, nhưng sau một hồi chật vật cuối cùng cũng giải quyết được thứ đó. Còn việc làm vậy có phạm phải quy tắc nào khác hay không thì tạm thời vẫn chưa rõ.
Bạch Trà lập tức vỗ ngực một cái, sợ hãi nói: “May quá, tôi không gọi cô ấy. Cái thứ mà hai người vừa nói tôi cũng thấy rồi, nó dọa tôi sợ chết khiếp luôn.”
Cô gái tóc đuôi ngựa thoáng nhìn cô với ánh mắt có chút khó tả.
“Tôi có thể hỏi cô một câu được không?”

