Quán Trọ Ma Quái (1-47)

Chương 17: Hoàn toàn dựa vào diễn xuất

2025-09-29

3

Về phần quy tắc của trò chơi này.

Hiện giờ cô vẫn chưa rõ, liệu chỉ có mình cô trải qua những chuyện vừa rồi, hay là tất cả mọi người đều như vậy.

Đợi đến ngày mai xác nhận xong thì sẽ đại khái đoán ra được một vài mối liên hệ.

Bên ngoài cửa sổ vẫn vang lên tiếng đập, nhưng Bạch Trà phớt lờ, bởi chỉ cần không nhìn, thì âm thanh gọi hồn kia sẽ biến mất.

Vậy nên, thứ làm cầu nối rõ ràng chính là đôi mắt, nhưng vấn đề là giờ phải làm sao để quay trở lại cơ thể đây?

Bạch Trà suy nghĩ một chút, rồi dứt khoát đi về phía cửa.

Tình trạng nửa như hồn rời khỏi xác, nửa như mơ này, có lẽ sẽ giúp cô khám phá được một vài manh mối hữu ích.

Hơn nữa…

Bạch Trà thử cảm nhận vị trí của hạt giống tơ hồng vàng.

Hình như…

Ngay bên ngoài cửa.

Bạch Trà đứng bên trong, đặt tay lên nắm cửa.

Cô chỉ do dự ba giây, rồi dứt khoát mở cửa ra.

Bên ngoài quả thật có lễ tân đang đứng đó.

Nhưng không chỉ có mỗi lễ tân.

Trong tay lễ tân còn đang siết chặt một người.

Người đó bị siết đến mức mắt trợn trắng, mặt tím tái, lưỡi thè ra, bọt mép sùi liên tục.

Hóa ra chính là Chung Mãn.

Hơ, thú vị đấy.

Tất cả chỉ thoáng hiện trong khoảnh khắc cánh cửa mở ra. Khuôn mặt Bạch Trà không hề biến sắc, như thể chưa từng thấy gì, ánh mắt lướt qua bọn họ mà dừng ở phía cầu thang, mang theo nét do dự.

Lễ tân chậm rãi xoay cổ, dùng ánh mắt thăm dò nhìn cô.

Bạch Trà đứng yên tại chỗ, gương mặt tràn đầy do dự. Cô khẽ nhấc chân rồi lại thu về, liếc nhìn vào trong phòng, cuối cùng ánh mắt lóe lên một tia kiên định. Cô hít sâu một hơi, nhẹ nhàng khép cửa lại, rồi bước về phía cầu thang.

Trong suốt quá trình đó, cô không hề nhìn thêm một lần nào vào cảnh tượng giết người ngay trước mặt.

Cô hoàn toàn không rõ vì sao lễ tân lại giết Chung Mãn, cảnh tượng ấy thực sự vượt ngoài dự tính của cô.

Vì vậy, cô quyết định coi như chưa nhìn thấy gì.

Dĩ nhiên, đây cũng là một canh bạc.

Hóa ra trạng thái mà cô đang ở hiện giờ, chính là một không gian đặc biệt, nơi mọi người đều bị kéo vào, kể cả nhân viên lễ tân.

Hắn ta thực sự không thể khống chế được nơi này.

Có quen thuộc hay không thì khó nói, nhưng chỉ cần hắn không phải là người điều khiển giấc mơ, thì giả vờ như không thấy vẫn là an toàn nhất.

Đó là một phỏng đoán khác của cô, nhưng vẫn còn phải xác nhận lại.

Lễ tân siết mạnh tay, rắc một tiếng, cổ Chung Mãn bị bẻ gãy, lủng lẳng chỉ còn chút da thịt dính lại.

Bạch Trà nghe thấy, nhưng không để lộ chút khác thường nào. Cô vẫn thận trọng dò dẫm bước về phía cầu thang, như thể hoàn toàn không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra phía sau.

Ngay lúc ấy, từ phía sau vang lên tiếng bước chân.

Đúng là lễ tân đang đi theo cô.

Quả nhiên, khung cảnh này chắc chắn có liên quan đến chính bản thân quán trọ.

Nhưng vừa rồi khi cô còn ở trong phòng, tiếng đập vang lên ngoài cửa sổ hẳn cũng có thể xem là một loại âm thanh kỳ quái, vì thế cô hoàn toàn có thể lấy cớ đi tìm lễ tân.

Giả sử vào lúc này, tất cả người chơi đều rơi vào trạng thái như vậy, thì cơ thể thật của họ hoàn toàn không thể ngồi dậy để đi gọi lễ tân đến xử lý con quỷ đang đè trên người được.

Vì vậy, muốn gọi được lễ tân thì chỉ có thể là ngay lúc này, trong không gian này, dùng điện thoại mà gọi.

Đây chính là một giả thuyết khác mà Bạch Trà vừa nghĩ ra.

Theo đúng trình tự, phải đi gọi điện trước, rồi lễ tân mới xuất hiện để giải quyết vấn đề.

Vậy nếu cô gặp được lễ tân ở đây, liệu hắn có thể trực tiếp giết chết cô không?

Thế nên khi nãy, ngoài việc giả vờ như không nhìn thấy, cô thật sự chẳng còn cách nào khác.

Và rõ ràng là cô đã cược đúng.

Bạch Trà vịn cầu thang, từng bước chậm rãi đi xuống, như thể từ đầu đến cuối chẳng hề hay biết rằng kẻ phía sau đã đến gần, chỉ còn cách cô đúng một bậc thang.

Tầng hai lúc này khá tối.

Trên đoạn đường này, Bạch Trà bước đi càng lúc càng chậm, cơ thể cũng khẽ run lên.

Cô thậm chí còn sụt sịt mũi, giống như sắp bị dọa khóc.

“Không… không được lùi bước…” Bạch Trà lẩm bẩm tự cổ vũ cho bản thân.

Rồi cô hít một hơi thật sâu, đột ngột nhắm mắt lại và lao nhanh về phía trước.

Bước chân của lễ tân khựng lại.

Bạch Trà vội vã, lảo đảo lao xuống tầng một, đến cuối cầu thang thì ngã lăn ra, mắt cá chân vốn đã đau nay lại càng thêm trầm trọng, đúng là họa vô đơn chí.

Cô lau vội nước mắt, nhìn về phía tầng một yên tĩnh, nơi chỉ còn ngọn đèn đêm ở quầy lễ tân.

Bạch Trà nghiến răng gắng gượng đứng dậy, lê cái chân bị thương, khó nhọc bước về phía trước.

Cô bày ra cả một màn kịch như vậy, chủ yếu là để chứng minh rằng mình thật sự không hề hay biết lễ tân đang ở ngay sau lưng.

Thử hỏi, một cô gái nhút nhát, lại vừa bị thương vừa mít ướt khóc nhè, thì lấy đâu ra can đảm để mà giả vờ như không thấy chứ?

Đương nhiên… lễ tân có lẽ đã nhìn thấu màn kịch của cô rồi.

Dù sao thì lúc ở cửa hàng tiện lợi, cô còn dám mở miệng mặc cả, sao có thể là kẻ vô dụng đến vậy chứ.

Thực ra, điều Bạch Trà đánh cược không phải là việc lễ tân không phát hiện ra cô đã nhìn thấy hắn, mà là theo quy tắc của thế giới này, chỉ cần cô diễn tròn vai như thể không nhìn thấy, thì lễ tân sẽ không thể ra tay với cô.

Đứng trước chiếc điện thoại, Bạch Trà lại bắt đầu do dự.

Đã diễn thì phải diễn cho trót.

Lễ tân không đáng tin, điều đó đương nhiên cô biết. Đừng nói là lễ tân, ngay cả bất kỳ ai cô cũng không tin.

Cô đang suy nghĩ về hai quy tắc có liên quan đến tình huống này.

Quy tắc của quán trọ yêu cầu cô đừng làm phiền người khác, còn tờ quy tắc ở quầy lễ tân thì lại yêu cầu cô gọi điện cho nhân viên lễ tân.

Nghĩ lại, từ trước đến giờ, người bắt máy ở đầu dây bên kia rốt cuộc là ai?

Theo lý mà nói thì phải là quán trọ mới đúng.

Giả sử đó là quán trọ.

Vậy thì dù có gọi điện thông qua quầy lễ tân, quán trọ vẫn sẽ biết.

Nhưng nếu gọi trực tiếp về quán trọ, thì lễ tân chưa chắc đã biết.

Điều đó lại một lần nữa chứng minh, lễ tân chịu sự ràng buộc của quán trọ, thân phận kém hơn một bậc.

Nhưng nếu không phải là quán trọ thì sao?