Quán Trọ Ma Quái (1-47)

Chương 16: Đêm khuya tĩnh lặng

2025-09-28

2

Bạch Trà tức ngực, khó chịu vô cùng.

Tim vốn đã yếu, bị ép thế này lập tức khiến cô thở không ra hơi.

Cô thấy hơi khó chịu, muốn trở mình nhưng lại không nhúc nhích được, cuối cùng đành thôi, tiếp tục nhắm mắt, giữ nhịp thở đều đặn.

Ngay lúc cô khẽ nhúc nhích, cô liền cảm nhận được rõ ràng thứ đè trên người kia đang ép xuống gần sát mặt.

Nhưng Bạch Trà không hề hoảng loạn. Người ta ngủ thì trở mình, chẳng phải rất bình thường sao?

Cơ thể Bạch Trà thậm chí còn nhanh chóng thích nghi với cảm giác khó chịu này, khiến cho cơn buồn ngủ lại kéo đến.

Có lẽ vì không phát hiện được sơ hở nào, nên thứ đó đã rời khỏi người cô.

Bạch Trà vẫn không hề nhúc nhích.

“Hí hí hí…” Tiếng cười the thé, chói tai của một đứa trẻ bất ngờ vang lên bên tai cô.

Bạch Trà nhíu mày trở mình, kéo chăn trùm kín đến tận tai.

Tiếng cười của đứa trẻ kia vang lên càng lúc càng lớn.

Âm thanh chói tai ấy khiến đầu Bạch Trà nhức nhối, thế nhưng cô vẫn nằm im không hề nhúc nhích.

Cuối cùng, mọi âm thanh đều đột ngột im bặt.

Bạch Trà vẫn nhắm mắt, hoàn toàn bất động.

Nếu nó đi rồi thì cô lại có thể ngủ tiếp, còn nếu vẫn chưa đi thì…

Vậy nên tốt nhất vẫn là nằm im, cô cũng chẳng cần phải thử mở mắt giữa đêm khuya để đối diện với cái thứ đó.

Không ai được phép quấy rầy giấc ngủ của cô, bởi nếu ngủ không ngon, tình trạng của cô sẽ tồi tệ suốt nhiều ngày liền.

Vốn dĩ chất lượng giấc ngủ của cô rất kém, chỉ cần thức khuya hoặc trắng một đêm, thì phải mất đến một tháng điều chỉnh mới có thể lấy lại được.

Hiển nhiên, cô đã làm đúng.

Có thứ gì đó ở ngay trên đầu, chất lỏng từ đó nhỏ từng giọt rơi xuống đầu cô.

Vừa dính vừa trơn, lại phảng phất mùi tanh hôi.

Bạch Trà cảm thấy may mắn vì cơn sốt đã giảm đi quá nửa, cảm giác buồn nôn cũng không còn dữ dội, mà bụng thì vốn cũng rỗng không.

Cô không biết mình đã ở trong trạng thái này bao lâu.

Mãi cho đến khi một cơn buồn ngủ mãnh liệt ập tới.

Thế nhưng ngay lúc đó, cô có một linh cảm xấu, rằng tuyệt đối không được ngủ.

Cơn buồn ngủ này không phải xuất phát từ chính cơ thể cô.

Cô vốn rất khó ngủ nếu môi trường xung quanh không phù hợp, trong tình cảnh này thì càng không thể chợp mắt.

Nhưng vốn dĩ cô đang nhắm mắt, nếu mở ra thì có lẽ sẽ phải đối diện với một thứ gì đó ngay trước mặt.

Thế nên cuối cùng cô vẫn chìm vào giấc ngủ mê man.

Bạch Trà nhận ra bản thân đang rơi vào ‘giấc mộng’.

Cô ngồi dậy, nhưng lại thấy trên giường vẫn còn cơ thể mình nằm đó.

Đồng thời ngay phía trên đầu cô, có một nữ quỷ mặc áo đỏ đang treo lơ lửng.

Nữ quỷ kia cúi đầu, mái tóc dài rũ xuống, từng giọt máu tươi tí tách rơi xuống từ đuôi tóc.

Bạch Trà có thể nhìn thấy gương mặt mình đã đầm đìa máu.

Cô nhíu mày.

Bẩn quá, sáng mai chẳng lẽ đầu mình sẽ toàn là máu sao?

Nhìn sang Tiêu Hiểu, cô ấy đang tựa đầu vào giường ngủ, trên người lại có một đứa trẻ đang nằm.

Đứa trẻ đó trông như chết đói, gầy trơ da bọc xương, đầu thì to bất thường, toàn thân tím tái, đang mở to mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Hiểu.

Lúc này, Bạch Trà dường như chẳng còn thuộc về cùng một thế giới với tất cả những thứ kia.

Cô không chắc đây có phải là linh hồn xuất khiếu hay không.

Chẳng rõ cửa sổ đã tự mở từ bao giờ, một luồng gió lùa vào, làm rèm cửa tung bay.

Bạch Trà nhìn ra ngoài.

Một bức tượng đá khổng lồ, sừng sững ngay bên ngoài quán trọ.

Gương mặt của tượng đá kia chính là gương mặt của tượng Phật, nhưng được phóng đại gấp trăm lần, khiến sự tà ác ẩn giấu trong đôi mắt càng hiện ra rõ rệt.

Ngay khi Bạch Trà nhìn sang, con ngươi của bức tượng đá cũng chuyển động nhìn lại.

Tim Bạch Trà đập dồn dập, cô muốn rời ánh mắt đi nhưng đã quá muộn.

“Bạch Trà… Bạch Trà…”

Tiếng thì thầm quen thuộc lại vang lên bên cạnh tai cô.

Cô vô thức bước về phía cửa sổ, trong mắt mang theo vẻ trống rỗng.

Khóe miệng tượng đá khẽ nhếch lên, không ngừng gọi tên Bạch Trà.

Bạch Trà đã bước tới sát cửa sổ, chỉ còn cách tượng đá một khoảng ngắn, gần như trong tầm với của một cánh tay.

Bỗng nhiên cô mạnh tay đóng sập cửa sổ, tay kia kéo rèm lại.

Ngay khoảnh khắc ấy, khi tất cả bị ngăn cách, Bạch Trà đau đớn ôm chặt đầu.

Vừa rồi cô thật sự suýt nữa đã bị mê hoặc.

Thế nhưng, hạt giống tơ hồng vàng mà cô để lại trên người lễ tân giống như một cái mỏ neo vậy, nó đã giúp cô giữ lại chút lý trí cuối cùng.

Chỉ là đầu cô đau đến mức như thể cả người sắp bị xé toạc ra.

Dù toàn thân run lẩy bẩy, cô vẫn nắm chặt lấy rèm cửa.

Ngoài cửa sổ vang lên những tiếng đập dữ dội.

Bạch Trà vừa thở hổn hển để trấn tĩnh, vừa nhanh chóng phân tích tình hình trước mắt.

Trước hết là kỹ năng của bản thân.

Vì đây là kỹ năng dành riêng cho cô, nên tất nhiên cô phải tìm hiểu cặn kẽ.

Có thể thấy, sự ký sinh của tơ hồng vàng không chỉ mang đến cho cô cơ hội sống sót, mà còn bởi chính sự liên kết giữa cô và nó, đối mặt với tình cảnh trước mắt cũng giống như có thêm một sợi xích, trói chặt lại chút lý trí cuối cùng của cô.

Nói cách khác, hạt giống tơ hồng vàng kia vốn dĩ chính là phần tách ra từ cơ thể Bạch Trà.

Còn lại, e rằng phải chờ đến khi tơ hồng vàng lần này nở rộ mới rõ được.

Quay lại tình huống trước mắt.

Nếu vừa nãy cô bị điều khiển ra ngoài, vậy cơ thể của cô thì sao?

Sẽ vĩnh viễn chìm vào giấc ngủ, hay trở thành một cái xác không hồn?

Nếu là trường hợp đầu thì chắc sẽ chết luôn, còn nếu là trường hợp sau thì…

Những người chơi khác khi nhìn thấy một cái xác biết đi thì sẽ phản ứng thế nào?

Bạch Trà thử đặt mình vào hoàn cảnh đó suy nghĩ một hồi, nếu biến thành xác sống, e rằng những người chơi khác sẽ lập tức ra tay trừ khử cô.

Người chơi mất linh hồn liệu có thể bị giết không?

Nếu đúng là như vậy, thì lại thêm một khả năng khác: tượng Phật vốn không thể trực tiếp giết họ, nếu không thì cần gì phải lợi dụng quy tắc.

Nhưng nó có thể gọi linh hồn của họ đi, chỉ để lại mỗi cái xác.

Bạch Trà khẽ mỉm cười, chậm rãi ngồi dậy.

Vậy ra, thứ mà trò chơi này trói buộc chính là linh hồn sao?