Bạch Trà bị quăng xuống đất một cách thảm hại.
Cô cũng không bận tâm, nhặt lấy một quả quýt rơi ra.
Lễ tân mở cửa.
Bên trong, hàng loạt ánh nhìn đồng loạt đổ dồn về cô.
Lễ tân nhấc chân bước vào trong.
Ngay khi hắn bước vào, Bạch Trà lập tức cảm nhận được nguy hiểm, không còn quan tâm hình tượng của mình, cô lăn một vòng trên mặt đất rồi lộn vào bên trong quán trọ.
Cánh cửa chính đóng lại.
Trước khi cửa đóng hẳn lại, Bạch Trà nhìn thấy bên ngoài mờ ảo trong làn sương, bóng người lờ mờ, không thấy tượng Phật đâu.
Lễ tân vừa lên tầng, những người chơi ở tầng dưới lập tức tụ tập lại.
Ánh mắt anh Thái dán chặt vào Bạch Trà.
Hiện giờ Bạch Trà trông khá nhếch nhác, tóc tai rối bù, cơ thể đầy những vết bầm tím do ngã.
Nhưng cô khá bình tĩnh, trước tiên vẫy tay ra hiệu cho Tiêu Hiểu.
“Chị Tiêu, giúp em cất nước và thức ăn vào nhé, chị có áo khoác mà.”
Tiêu Hiểu chần chừ một lát rồi bước tới.
Anh Thái lập tức nói: “Để thức ăn và nước uống lại, những thứ này là của tao.”
Ngay từ lúc nhìn thấy họ, Bạch Trà đã biết chuyện này sẽ xảy ra, cô chỉ ngẩng đầu lên, mỉm cười yếu ớt.
“Anh muốn ăn thì cũng được thôi, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra thì đừng trách tôi nhé, những thứ này là tôi lấy được từ bàn thờ tượng Phật.”
Cơ thể cô khẽ run rẩy, sức lực dường như đã cạn kiệt.
Cô cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, nhưng vẫn pha chút uất ức và buồn tủi, nói: “Nếu không phải vì cơ thể tôi thực sự không chịu nổi, tôi cũng không muốn mạo hiểm. Ngay từ lúc tôi lấy được những thứ này, tôi đã biết mình bị để ý rồi.”
“Nếu anh Thái bằng lòng giúp tôi chia sẻ một chút, tôi tất nhiên sẽ để phần lớn thức ăn lại cho anh, chỉ cần để lại cho tôi vài quả táo là được.”
Toàn thân cô đau nhức, nhưng cô không dám thả lỏng chút nào.
Khác với lễ tân, trước mặt hắn ta, cô mạnh hay yếu cũng như nhau.
Đối phương thực ra chưa hẳn tin cô có thể giúp, chỉ là cô may mắn đoán trúng hai phần, lại cộng thêm việc sử dụng kỹ năng.
Tác dụng của ‘Hoa lừa dối’ có lẽ còn mạnh hơn cô tưởng.
Nhưng giờ chỉ còn một lần sử dụng, cô không muốn lãng phí nó cho loại người như anh Thái.
Vì vậy cô không thể để mình trông quá thảm hại.
Anh Thái nghe cô nói cả đống chuyện như vậy, tất nhiên tâm trạng không tốt.
Cũng không phải anh ta không hiểu cô đang cố ý từ chối mình.
Nhưng mà…
Nếu những gì cô nói là thật, thì số hoa quả này xuất phát từ trên bàn thờ. Trong trò chơi, cúng bái vốn không phải điều gì tốt, đồ cúng cũng không phải thứ có thể ăn.
Lúc này, một người ngồi xổm xuống bên cạnh Tiêu Hiểu, cầm một quả cam lên ngửi.
Là Vương Húc Minh.
“Đúng là có mùi khói hương, bên ngoài ra sao? Bàn thờ đó ở đâu?”
Lời anh ta vừa nói đã cho anh Thái một đường lui, và anh Thái cũng không nhắc gì về thức ăn nữa.
Mọi người đều chăm chú nhìn Bạch Trà.
Lúc này, Bạch Trà mới khẽ ho vài tiếng, nhân cơ hội này thư giãn một chút vì lưng đau nhức do căng cứng quá mức.
“Anh có thể giúp tôi đứng dậy trước được không?”
Tiêu Hiểu bước tới, bế cô lên rồi đặt cô xuống ghế sofa, đồng thời thì thầm nói với cô một câu.
“Bây giờ đã là bảy giờ tối, họ đói rồi.”
Bạch Trà cười khẽ với cô ấy.
Đã bảy giờ rồi…
Cô ra ngoài lâu như vậy sao?
Không thể nào.
Thời gian trôi khác hẳn.
Và họ đói rồi, đây cũng là một thông tin rất quan trọng, có vẻ như thịt trong bếp rốt cuộc cũng sẽ được bày lên bàn.
Nhưng so với những việc đó, Bạch Trà nhờ Tiêu Hiểu vặn mở chai nước rồi uống một viên Ibuprofen trước.
Thực ra cô không hề lừa lễ tân, chỉ là hiệu quả hạ sốt của Ibuprofen không bằng được Acetaminophen.[note80975] [note80976]
Nhưng uống thêm hai viên cũng được, chỉ là thuốc luôn có độc tính, nếu không dùng đúng liều thì chắc chắn sẽ gây tổn hại cho cơ thể.
So với tác hại do sốt gây ra, việc hạ sốt vẫn tốt hơn.
Cô cứ ngồi đó chậm rãi uống thuốc, thấy anh Thái nổi cơn giận.
Thực ra Bạch Trà khẽ liếc mắt nên nhìn thấy.
Cô yếu ớt đặt chai nước xuống, vỗ nhẹ lên ngực, nhíu mày.
“Bên ngoài là một thế giới rất bình thường.”
Nghe cô nói, nét khó chịu trên mặt anh Thái mới dịu lại đôi chút.
“Thế giới bình thường thì sao mày lại thành ra như này?” Nhưng hắn ta vẫn càu nhàu.
Bạch Trà mím môi, xấu hổ cúi đầu.
“Một phần là do tôi bị ngã, nhưng khi tôi quay về thì tình hình khá nguy hiểm, xung quanh không hiểu sao xuất hiện rất nhiều người lạ, họ vây quanh tôi suýt nữa thì không trở về được, may mà lễ tân đã đưa tôi trở lại.”
Nói xong, cô hiện lên vẻ ngây thơ, liếc nhìn về phía cầu thang với chút biết ơn, đôi mắt sáng lên, trông tinh thần cũng khá hơn hẳn.
Người khác không biết còn tưởng cô ấy có cảm tình với lễ tân.
Có vài người chơi không giữ được biểu cảm.
Cô gái này rốt cuộc làm sao mà sống đến C3 được, lẽ nào chỉ dựa vào NPC?
Vẻ mặt của mọi người có chút kỳ quái.
“Đm, con nhỏ khốn nạn.” Anh Thái chỉ muốn nghe về tình hình bên ngoài, không muốn nghe cô nói mấy chuyện thừa thãi, liền mắng: “Nói cụ thể! Những người đó kỳ quái chỗ nào? Bàn thờ mà mày nói ở đâu?”
“Cửa hàng tiện lợi.” Bạch Trà yếu ớt nói. “Ban đầu tôi chỉ định mua nước và thức ăn, nhưng khi bước vào thì thấy phía sau cánh cửa có một bàn thờ. Tôi cũng không hiểu vì sao, giống như bị ma xui quỷ khiến mà bước tới đó. Đến lúc tỉnh lại thì thức ăn đã nằm trong tay tôi rồi, sau đó xung quanh liền xuất hiện những bóng người kỳ quái kia. Tôi thật sự không biết phải miêu tả sự kỳ quái đó như thế nào, chỉ là…”
Cô ra vẻ như đầu rất đau, nhưng thực tế đúng là đang đau thật, vừa day day trán vừa vắt óc suy nghĩ.
“Bọn họ như kẻ mất hồn, chỉ chăm chăm dán mắt vào tôi.”

