Quán trọ ma quái (1-47)

Chương 13: Giằng co sinh tử

2025-09-25

6

【Những quy tắc bổ sung của quán trọ như sau:】

【1. Đừng tin tưởng lễ tân.

2. Quán trọ luôn đáng tin.

3. Sau khi ăn nếu xuất hiện ảo giác, vui lòng liên hệ ngay với quán trọ để được chữa trị.

4. Xin đừng rời khỏi quán trọ. Nếu vì lý do đặc biệt buộc phải rời đi, sau khi quay lại hãy lập tức liên hệ với quán trọ, chúng tôi sẽ có nhân viên chuyên trách kiểm tra sức khỏe cho quý khách, bởi vì thế giới bên ngoài rất nguy hiểm.

5. Trong quán trọ có sẵn boardgame, khách có thể cân nhắc chơi để giết thời gian, như vậy thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.】

Bạch Trà nhanh chóng đọc xong, quay đầu lại thì những bóng dáng phía sau đã trở nên rõ ràng hơn.

Đó là từng thân ảnh với gương mặt tái nhợt, đờ đẫn, toàn thân tỏa ra hàn khí âm u.

Bạch Trà lập tức hạ quyết tâm.

Cô lập tức vén váy, gom hết lễ vật và nước trên bàn thờ, cùng với tờ quy tắc bổ sung, ôm trọn mang đi.

Cô cũng chẳng màng đến việc mình có bị lộ hàng hay không, bởi không có gì quan trọng hơn đồ ăn và nước trên bàn kia.

Còn về việc liệu có đắc tội với pho tượng Phật kia hay không, trong mắt Bạch Trà thì tất cả những kẻ bước vào đây vốn dĩ đã là tế phẩm bị nhắm tới.

Vậy thì cũng chẳng khác gì nhau hết.

Bạch Trà dồn hết toàn bộ sức lực, chạy thẳng ra ngoài.

Những bóng người đó vẫn chưa hoàn toàn kết thành hình, Bạch Trà có thể đi xuyên qua chúng, nhưng khi đi xuyên qua cô lại cảm thấy một cảm giác rất kỳ lạ.

Tim cô đột ngột siết chặt lại, giống như ngồi ở hàng ghế cuối của tàu lượn siêu tốc rồi lao thẳng xuống từ trên cao, cái cảm giác mất trọng lực xen lẫn nghẹt thở ấy khiến bước chân cô chậm lại rất nhiều.

Bạch Trà nghiến răng, chạy một mạch tới cửa.

Nhưng lần bộc phát này gần như đã tiêu hao toàn bộ sức lực còn lại của cô. Bạch Trà chân mềm nhũn, loạng choạng bước ra ngoài.

Dưới chân là bậc thang, cô trượt chân một cái, cả người lăn thẳng xuống.

Hoa quả cùng nước khoáng nhét trong vạt váy đập vào người cô, khiến cô đau nhói.

Bạch Trà nằm lì trên mặt đất, mãi không dậy được.

Cô hiểu rất rõ cơ thể mình.

Tiêu Hiểu luôn bảo cô nên rèn luyện thân thể, nhưng dĩ nhiên cô đã thử rồi, không những vô ích mà còn tiêu hao số ít năng lượng còn lại trong cơ thể, khiến tình trạng sức khỏe càng trở nên tệ hơn.

Cơ thể cô chỉ duy trì được ở trạng thái cân bằng mong manh, vừa đủ sống, vừa đủ làm việc, nhưng vô cùng yếu ớt.

Thế nhưng những bóng người kia sẽ không dừng lại chỉ vì cô nằm xuống.

Trên con phố, càng lúc càng nhiều bóng người đang tiến lại gần.

Bạch Trà nghiến răng, nhìn về phía lễ tân đang đứng đó, lạnh lùng dõi theo cô.

Bạch Trà sử dụng kỹ năng.

Hoa lừa dối Lv.0.

“Cứu tôi, đưa tôi trở về, tôi biết cách phá bỏ xiềng xích đang giam giữ anh!”

Cô vội vàng nói ra một cách yếu ớt.

【Sử dụng kỹ năng thành công.

Lời nói dối: Tôi biết cách phá bỏ xiềng xích đang giam giữ anh.

Đối tượng sử dụng: Giáo đồ bị giam.

Lời nói dối đã có hiệu lực.

Số lần sử dụng còn lại trong phó bản: 1】

Ánh mắt lễ tân nhìn cô bỗng thay đổi ngay lập tức.

Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười đáng sợ, chăm chú dõi thẳng vào Bạch Trà.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, những bóng người xung quanh gần như đã hiện hình hoàn toàn, đồng thời tụ tập tiến lại gần cô.

Toàn thân Bạch Trà đâu đâu cũng đau, kể cả ở tim.

Trán cô ướt đẫm mồ hôi lạnh, thậm chí vì ra mồ hôi như vậy mà cơ thể đã hạ nhiệt đi khá nhiều.

Cô vẫn kiên trì nhìn chằm chằm vào lễ tân, không hề lùi bước.

Thời gian hiệu lực của lời nói dối chỉ có ba phút, nhưng cô tin lễ tân không thể nhìn chằm chằm mình suốt ba phút được.

Quả nhiên, sau ba mươi giây dài đằng đẵng, lễ tân đã đi tới.

Hắn tiến đến gần Bạch Trà, cúi đầu nhìn cô, từng chữ một thốt ra: “Nếu ngươi nói dối, ngươi sẽ phải trả giá.”

Nói xong, Bạch Trà nhìn thấy hắn ta rút ra một tấm Phật bài từ cổ áo.

Ngay khi tấm Phật bài đó xuất hiện, những bóng người xung quanh ngay lập tức tản ra và nhanh chóng biến mất.

Gương mặt của lễ tân, vốn đã giống thạch cao, giờ lại càng trở nên giống hơn.

“Theo sau.” Giọng điệu của lễ tân lại trở nên quái dị.

“Không đi được.” Không phải Bạch Trà cố tỏ vẻ, cô thực sự không thể cử động. Nếu còn cử động được, ít nhất cô đã tự ngồi dậy rồi.

Lễ tân nhìn cô chằm chằm, cô thì thờ ơ nhìn lại.

“Vậy thì…” Lễ tân vốn định nói ‘vậy thì đi mà chết đi’, nhưng Bạch Trà đã cắt lời hắn.

“Anh chẳng phải muốn phá vỡ quy tắc sao? Tôi không lừa anh đâu. Anh đưa tôi về, ba ngày sau nếu tôi không làm được, cứ tới giết tôi đi. Dù sao sống cũng chẳng còn lâu, tôi không cần phải lừa anh.”

Bạch Trà lúc nói dối bao giờ cũng mặt không đỏ, tim không loạn.

Dù chỉ là phỏng đoán hai phần, cô vẫn có thể phát ra khí thế như chắc chắn tới tám phần khi nói ra.

Đương nhiên là cô đang đánh cược.

Đánh cược mạng sống vốn không phải là hành động khôn ngoan, nhưng khi hoàn cảnh trước mắt bắt buộc phải liều mạng, đây là lá bài duy nhất cô còn có.

Lễ tân giật giật cơ mặt, dường như muốn biểu lộ gì đó, nhưng do bị thạch cao hóa quá mức, hắn vẫn giữ nguyên gương mặt vô cảm.

Hắn cúi xuống, bế Bạch Trà lên, trông như sắp vác cô lên vai.

“Đừng làm rơi thức ăn và nước của tôi đấy.” Bạch Trà nhắc nhở.

Luồng khí lạnh trên người lễ tân càng trở nên lạnh hơn, khiến cơ thể Bạch Trà đang tiếp xúc với hắn càng thêm đau nhức.

Lễ tân chuyển từ vác sang kẹp, kẹp cô dưới nách.

Bạch Trà nhăn mày vì đau nhưng không nói gì thêm, chỉ dùng tay siết chặt váy, cố giữ cho thức ăn và nước bên trong không bị rơi ra.

Chẳng bao lâu, họ đã trở lại quán trọ.