Tập 1

Chương 1: Thức tỉnh từ Vực Sâu

2025-10-16

1

“Này, Trần Vũ Hiên. Cậu nói xem… nếu được sống lại một lần nữa, cậu sẽ chọn thế nào?”

Đêm lạnh như nước.

Kể cả những ánh đèn phố xa hoa phía xa nhuốm ánh trăng.

Trên sân thượng của một tòa nhà nào đó, có một người đàn ông ngồi cô đơn trên lan can dẫu có gió thổi đang nói chuyện điện thoại.

Một giọng nam trầm ấm được truyền đến đầu dây điện thoại bên kia.

“Tại sao cậu đột nhiên hỏi chuyện này?”

Tôi cúi đầu nhìn xuống, dưới đôi chân lơ lửng là vực sâu không đáy, toát ra một sự cuốn hút đến lạ lúc này.

“Chỉ đang chơi game thôi, thôi nào, nói lẹ đi.”

Giọng nói phát ra từ đầu dây bên kia có chút vội vàng. Tôi bực bội đảo mắt và cầm chai Jägermeister lên miệng tu mấy ngụm.

“Giờ tôi phải nói gì đây? Thật chẳng hiểu nổi… Cậu phải cho tôi chọn lựa chứ, chẳng hạn như nút đỏ hay xanh gì đó.”

“Ừm… cũng đúng. Để tôi nghĩ xem… Thường mấy tiểu thuyết trọng sinh hay diễn ra thế nào… Tiên Hiệp Cổ Phong? Huyền Huyễn Đô Thị? Hay có thể là thế giới kiếm và ma thuật? Tôi đọc cũng không nhiều, cũng chỉ biết có bấy nhiêu đó mà thôi. Nên cậu sẽ chọn cái nào?”

“Tôi chọn một thế giới toàn loli.”

“... Làm gì có thế giới nào như thế.”

“Này, vậy việc trọng sinh còn có nghĩa gì nữa…”

Tôi khẽ thở dài.

“Này, tôi đang nghiêm túc đấy, cậu đừng có loa qua nữa được không.”

“Rồi rồi, vậy thì thế giới kiếm và phép thuật… dù sao thì đống đó cũng nhàm chán như nhau cả. Tôi mệt mỏi với những thường thức đó rồi.”

“Kiếm và phép thuật hử… Thế giới đó thường có Quỷ Vương và Anh Hùng đúng không? Vậy thì cậu chọn đi, cậu muốn làm Ma Vương hay Anh Hùng?”

“Đơn nhiên là Ma Vương rồi.” Tôi nói vu vơ.

Làn gió lành càng lúc càng hung hãn, cuốn đi vạt áo tôi bay phần phật.

“Sao thế?”

“Bởi vì chỉ có mấy đứa ngốc mới chọn trở thành Anh Hùng thôi. Bọn họ luôn luôn gánh trên vai những sứ mệnh khắc nghiệt, đúng chứ? Kiểu như đi tiêu diệt Ma Vương để cứu thế giới. Nhưng vẫn chỉ là những con cờ trong tay của những kẻ có quyền lực mà thôi. Những kẻ đang đứng trên cao lợi dụng những danh nghĩa chính nghĩa để ép người khác phải liều mạng. Thành công thì bọn họ hưởng lợi. Còn nếu chết thì họ vẫn chỉ tìm thêm một thằng ngốc khác mà thôi. Chuyện này ai muốn làm thì làm, riêng tôi thì miễn.”

“... Vậy trở thành Ma Vương sẽ tự do tự tại hơn mà nhỉ.” Giọng nói phát ra từ đầu dây bên kia phát ra một giọng nói có chút u hoài. “Được rồi, vậy thì Ma Vương. Câu hỏi cuối cùng, cậu sẽ chọn tiếp tục làm đàn ông, hay đổi sang làm phụ nữ để thử cảm giác?”

“Tất nhiên chọn đàn… khoan.”

Tôi nhíu mày, chợt nhận ra sự việc không thể đơn giản như thế.

Nếu tôi trở thành Ma Vương… đó là kiểu người được sinh ra để chờ người ta đến đánh giết mà nhỉ? Dù tôi có mạnh đến nhường nào, vẫn sẽ có một thằng ngốc nào đó mạnh hơn đột nhiên xuất hiện trước mắt, cầm thanh thánh kiếm hét “RUA RUA RUA!” ba tiếng rồi kết liễu tôi.

Nhớ lại, trong nhiều tiểu thiếu và anime, những Ma Vương mà không có hào quang nhân vật chính đều rất đáng thương, họ là những kiểu nhân vật xác định sẽ chết khi vừa xuất hiện.

Vậy có loại Ma Vương nào có thể sống?

Là những kẻ biết làm nũng, đáng yêu và hay khóc nhè.

Mà tốt nhất nên là loli, loli ngực bự, elf loli, hay loli có tai thú đều được.

Cộng thêm tóc bạc với mắt đỏ nữa thì hoàn hảo luôn rồi.

Cuối mỗi câu luôn kèm thêm một tiếng “Nya”.

Khi đó tôi có thể quậy tung tăng mà không sợ điều gì, kể cả có đầy death flag đi chăng nữa.

Bảo là em ấy sẽ chết ư? Tôi sẽ cá cả cái đầu của mình rằng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.

Dù sao nếu không thể thắng, tôi còn có thể tỏ ra đáng yêu ôm đùi kẻ mạnh mà!!

“Xin hãy nhất định cho tôi làm phụ nữ!!!!”

“Eo ôi… tôi không ngờ cậu là loại người đó cơ đấy.”

“Dù sao trở thành Ma Vương cũng đâu dễ.”

“Cậu vẫn không tiếc khi chọn dù có chảy máu dài ba thước mỗi tháng ư?”

“Ừ…”

Câu hỏi đó làm tôi đứng chết trân.

Chần chừ một lúc, tôi khẽ thở dài lần nữa.

“Chúng ta rốt cuộc đang bàn cái gì nhỉ…”

“Chỉ nói nhảm thôi.”

“Vậy đến lượt tôi hỏi cậu một câu nhé.” Tôi nhích người lên một chút, điều chỉnh lại tư thế cho thoải mái hơn.

Tôi lắc chai rượu đã gần cạn trong tay, rồi nốc nốt những giọt cuối cùng.

Hơi ấm le lói trong dạ dày hoàn toàn không thể sưởi ấm lại cơ thể lạnh lẽo của tôi.

“Thật lòng đi, em gái cậu mất rồi, cậu cảm thấy thế nào?”

Sau khi tôi thốt ra những lời đó, đầu dây bên kia im lặng một lúc.

“Cậu muốn ăn đấm à? Thế vợ chưa cưới của cậu đi rồi thì cậu có cảm giác thế nào?” 

Đúng vậy, vợ chưa cưới của tôi, cũng chính là em gái của cậu ta, đã mãi mãi ra đi vì bệnh tuần trước.

Có lẽ vì thế mà chúng tôi mới đang nói chuyện điện thoại với nhau vô nghĩa thế này, vào một đêm chẳng ai trong hai đứa có người chờ đợi ở nhà.

“Tôi không cảm thấy gì hết.” Tôi nói.

“... Cái gì?”

Giọng nói anh ấy có một chút sững sờ.

“Đừng hiểu lầm nhé anh rể. Ý tôi là… hoàn toàn không có cảm giác gì thật, không thể tin được chuyện này từ tận đáy lòng. Vì trong lòng tôi luôn suy nghĩ rằng có lẽ giây tiếp theo, em ấy sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi như trước đây, rồi dọa tôi một phen như thế.”

“... Đừng nghĩ nhiều quá. Công ty còn bao nhiêu người còn chờ cậu để kiếm cơm đấy. Giờ chúng ta hãy nói về những việc cần giải quyết ngày mai đi.”

Tôi không đáp lại những lời cậu ấy, dù cậu ấy nói rất đúng.

Ba năm trước tôi đã chọn con đường khởi nghiệp, cố gắng thay đổi cuộc đời một cách ngu ngốc. Vì biết rằng mình không thể sánh bằng những cậu ấm được cha me chống lưng, tôi đã dành nhiều thời gian hơn để gồng gánh công ty trong suốt ba băm với tinh thần bất khuất. Nhưng giờ vẫn chưa có lãi.

Và giờ tôi khá hối hận khi đã đi theo con đường này.

Hối hận khi vợ chưa cưới còn sống, do công việc quá bận mà không để đối xử tốt hơn em ấy. 

Khi nhìn lại chặng đường này, tôi dường như chỉ toàn mắc lỗi, chừng từng làm đúng bất cứ việc gì.

Tôi thật sự quá mệt mỏi rồi.

“Cậu nghĩ thế giới sau khi chết đi sẽ như thế nào nhỉ…”

Cô gái tên Tiểu Hi đã từng hỏi tôi một câu như thế, giờ đã đến thế giới sau khi chết đó rồi.

“Tôi nên trả lời câu hỏi này thế nào đây… Kể cả Tiểu Hi tuy không còn nữa, chúng ta vẫn phải sống sao cho tốt. Dù sao cậu vẫn còn cha mẹ nữa mà… cậu nói với họ chuyện này chưa?”

“Vẫn chưa.”

Còn tại sao vẫn chưa…

Bởi vì có những người lớn sẽ không thể nào hiểu được cảm giác của bạn. Đôi khi họ còn kém hiểu biết hơn những những trẻ chẳng hiểu gì, nhưng lại tràn trề lạc quan vào cuộc sống ngày mai.

“Người ta bảo sống chủ yếu là một cuộc đua sức chịu đựng đáng ghét. Đó lại là câu tâm đắc của tôi đó.”

“Này Vũ Hiên…”

“Cảm ơn nhé người anh em, ngủ ngon.”

Tôi cúp máy.

Ném điện thoại đi, bước lên lan can rồi nhảy xuống.

Bên tai tôi là tiếng gió gào hét.

Tôi nhớ lại những lời trách móc của cha mẹ trong mỗi buổi tối, hàng ngàn câu chữ đó cuối cùng đều quy về chỉ một cậu.

“Sao mày không đi chết đi!”

Nhưng nếu không thể chết được.

Vậy thì hãy để tôi bay lên.

Tôi có một giấc mơ.

Trong giấc mơ đó, tôi ngồi trước bàn ăn đầy những món ngon. Mẹ từ trong bước từ trong bếp ra, cởi tạp dề rồi cười nói với tôi: “Ăn mau đi, làm ăn mà như đi đánh trận, thất bại là lẽ thường tình. Đừng buồn, con vẫn còn trẻ, vẫn còn nhiều cơ may làm lại từ đầu. Cứ ở nhà nghỉ ngơi đi con, cha và mẹ con vẫn mãi mãi là chỗ dựa vững chắc của con.”

Cha tôi đang ngồi trên sofa đặt điện thoại xuống, đi tới vỗ vai tôi rồi gật đầu với tôi.

Trái tim tôi bất giác mềm lại, cố nén nỗi buồn rồi mỉm cười với họ, dù nước mắt đã nhòe đi mọi thứ trước mắt.

Cha, mẹ, liệu hai người có biết Tiểu Hi đã không còn nữa không… con giờ không thể gặp lại em ấy lần nữa.

Bóng dáng của cha mẹ dần dần bị kéo ra xa, tôi quay đầu lại thấy có một cô gái áo xinh xắn đứng đó.

“Đừng buồn.” Cô ấy nói, “Em sẽ luôn bên anh.”

Cô ấy đưa ra bàn tay trắng ngà, ngón tay lướt qua gò má lau đi những giọt lệ trên mặt tôi.

“Tiểu Hi, anh mệt rồi…” Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ấy, nơi đó có nụ cười khiến tôi ngày đêm nhung nhớ.

“Vẫn chưa đến lúc nghỉ ngơi đâu~” Cô ấy nói, rồi nâng khuôn mặt chứa đẫm nước mắt, hôn lên mắt tôi. “Tỉnh lại đi, em sẽ luôn bên anh mà.”

“Tỉnh lại đi em vẫn luôn bên anh…” Cô ấy nói.

“Tỉnh lại đi…”

“Tỉnh lại đi tỉnh lại đi tỉnh lại đi tỉnh lại đi tỉnh lại đi…”

Giọng nói ấy không còn sự ngọt ngào thường ngày của Tiểu Hi nữa, mà trở nên nặng nề, khàn đục, như tiếng thì thầm của ác ma.

“[Ngôn Ngữ Vực Sâu] Tỉnh dậy đi, Sylvia Labishmers”

Tôi đột ngột tỉnh giấc!

Ý thức vẫn còn chút mơ hồ, nhất thời không rõ tình hình. Đầu óc trống rỗng một lúc lâu mới dần dần kết nối lại thế giới.

Tôi phát hiện mình dường như đang ở trong một loại chất lỏng sền sệt lạnh lẽo nào đó, bốn phía toàn là bóng tối, chẳng thể nhìn thấy gì cả.

Chuyện… chuyện gì xảy ra với tôi thế này?

Tầng 24 chết chắc rồi mà nhỉ?

Vậy tại sao giờ tôi vẫn còn ý thức?

Làm sao có thể chứ?

Vậy là tôi… đã tái sinh rồi?

Đùa kiểu gì vậy, tôi thật sự trọng sinh rồi?!

Tôi cần thận cảm nhận chất lỏng sền sệt đang bao bọc lấy tôi, nó đang từ từ khẽ lay động. Cảm giác chất lỏng rất trơn trượt mà lạnh lẽo, nhưng lại có chút thoải mái. Lạ thật, dù ý thức tôi nhận ra nhiệt độ của chất lỏng hẳn cực kỳ thấp, nhưng cơ thể dường như lại rất thích ứng với với nhiệt độ như vậy, thật khó dùng lời để diễn tả được cảm giác này.

Tôi bắt đầu cẩn thận cảm nhận tình trạng cơ thể của mình.

Cúi đầu, ngẩng đầu, lắc đầu, giơ tay, nắm tay, đá chân.

Ừm… có chút kỳ lạ, như thể có chút không giống như trước đây.

Đầu tiên là tay, tôi phát hiện ra lúc nắm tay thì thấy tỉ lệ không giống. Cả cánh tay lẫn ngón tay dường như đã dài thêm ra chút.

Tôi lại bắt đầu cẩn thận cảm nhận sự thay đổi khi dùng lực cơ bắp, phát hiện ra không chỉ tay tôi mà những bộ phận khác cũng có một chút khác biệt tinh vi. Sự khác biệt này thật khiến tôi khó chịu, như thể đang điều khiển cơ thể của ai đó.

Những âm thanh ồn ào không ngừng vang lên quanh tai tôi, dường như có cả tiếng người. Họ nói chuyện bằng một thứ ngôn ngữ tôi hoàn toàn không hiểu, âm thanh xa xăm, như vọng lại từ nói cách hàng nghìn mét.

Cẩn thận nghĩ lại, với khoảng cách xa như vậy liệu bình thường thật sự có thể nghe thấy được sao?

Ừm? Và làm sao tôi lại có thể phán đoán được với khoảng cách ngàn mét như này…

Tuy không thể nhìn thấy, nhưng tôi cảm thấy ngũ quan của mình càng lúc càng nhạy bén. Dần dần, tôi có thể nghe rõ tiếng khẽ lay động của chất lỏng sền sệt xung quanh, tiếng ồn ào xa xăm bỗng nổ tung bên tai, xen lẫn những tiếng hét lớn và tiếng gầm của thú dữ. Xa hơn nữa là tiếng chim vỗ cánh tạo ra những luồng gió xé rít cả không gian, tiếng gió lùa qua cỏ cây hòa cùng vô số âm thanh kim loại va chạm, bước chân đều tăm tắp, tất cả dồn dập vang lên trong tai tôi.

Dòng thông tin phức tạp ồ ạt tràn vào ý thức tôi, làm đầu tôi đau như búa bổ.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, có thứ gì đó trong chất lỏng đang bao bọc tôi từ từ thấm vào trong cơ thể.

Chất lỏng sền sệt màu đen lập tức sôi trào.

Nó bao bọc lấy cơ thể tôi rồi chạy xiết, một lực đẩy từ bên dưới dâng lên, khiến tôi cảm thấy cơ thể mình chậm rãi trồi lên.

Âm thanh từ xa dường như dần trở thêm ồn ào hơn. Tuy tôi không hiểu họ nói gì, nhưng tôi có thể cảm nhận được bầu không khí căng thẳng và bất an đó. Tiếng hét lớn thỉnh thoảng gào thét vang vọng, hòa lẫn với một thứ quyết tâm nào đó. Tất cả phản chiếu lên viễn cảnh tai họa đang cận kề cùng với sự quyết liệt mà họ sắp phải đối mặt.

Sao vậy? Có chuyện gì thế?

Lực đẩy đang kéo tôi đột nhiên tăng tốc, mạnh đến mức ném vọt tôi lên trên. Tôi hoảng loạn vung tay tìm chỗ bấu víu, nhưng cũng chỉ có thể quờ quạng vô định trong thứ chất lỏng sền sệt như bùn, hoàn toàn không tìm được điểm tựa nào.

Tôi cứ như thế bị ném lên trên với không có sức phản kháng nào, cả quá trình chỉ trong chớp mắt cho đến khi tôi đột nhiên cảm thấy người nhẹ bâng. Ánh sáng chói lòa khiến tôi không khỏi nhắm mắt lại.

Ra ngoài rồi! Đây là cảm nhận đầu tiên của tôi.

Thật ấm quá, sảng khoái quá, cảm giác bị đè nén khi bị chất lỏng bao bọc lập tức biến mất. Tôi hít một hơi thật sâu, trong mũi tôi tràn đầy hương thơm của cây cỏ, không khí dường như rất trong lành. Đây là cảm nhận thứ hai của tôi.

Rồi tôi mới đột nhiên nhận ra, khi nãy tôi nằm trong đó hình như không thể thở được.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hàng loạt ý nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu, dù thực tế chỉ mới trôi qua trong một hai giây. Rồi từ xa vang lên tiếng hò chiến dữ dội, kế đó là âm thanh “vù vù” của vật gì đó xé gió lao đến. Tôi vội mở mắt ra, sau một luồng sáng trắng chói lòa, trước mắt tôi là vô số cầu lửa đang rực cháy, trút xuống thẳng về phía mình.

Trời ơi!

Hoàn toàn không kịp để sốc, tôi theo bản năng nhắm mắt lại lần nữa rồi giơ tay phải lên che đỡ.

Bùm bùm bùm bùm bùm.

A…! Đau quá!

Giữa chuỗi tiếng nổ dữ dội, một cơn nóng rát khủng khiếp lập tức tràn khắp toàn thân, khiến tôi ngửa đầu gầm lên đau đớn.

“Gào…” Nhưng tiếng phát ra từ cổ họng tôi là một tiếng rống dài, ngân vang kỳ dị. Âm thanh ấy như khúc nhạc cổ xưa dưới ánh trăng, du dương đến lạ. Âm thanh ấy làm tôi cảm thấy nó… thật dễ nghe. Nhưng rõ ràng đó không phải âm thanh mà con người có thể phát ra được.

Chẳng có thời gian để nghĩ nhiều nữa, trong tâm trí tôi lúc này toàn là nỗi hoảng loạn vì sắp bị thiêu chết. Tôi vội vã mở mắt, nhưng thứ tôi nhìn thấy lại không phải cảnh tượng bị lửa dữ quấn thân như tưởng tượng. Tôi khẽ thở phào, may quá.

Tuy tôi đã tránh được số phận bị thiêu chết, nhưng cảnh tượng trước mắt tôi lại không thể khiến tôi an lòng. Một luồng khói đen kịt khác tựa như đến từ địa ngục, thay thế những ngọn lửa như trong tưởng tượng, đang bao bọc lấy tôi. Làn khói đen kịt ấy bập bùng như lửa dữ, tràn ngập một luồng khí tức chẳng lành, thi thoảng lóe lên những vật thể màu xanh lam dưới lớp khói mịt mù.

- Đó là cánh tay của tôi.