Vol 1 (1-137)

Chương 4: Phù thủy Cánh bướm

2025-10-12

2

Nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong ngày, Lorraine cầm lấy viên Ngọc Truyền thừa, từ từ thả ý thức của mình chìm vào trong đó, rồi những khung cảnh từ một thời đại xa xưa dần hiện lên trong tâm trí cô.

Trinasha ngồi đoan trang bên chiếc bàn tròn nhỏ, gương mặt hiền hòa. Qua khung cửa sổ cạnh bên có thể thấy rừng cây xanh biếc ngoài kia, ánh sáng phản chiếu vào khiến căn phòng gỗ nhỏ càng thêm ấm áp và yên bình.

“Xin chào, người kế thừa của ta. Đây là ảo ảnh ta để lại. Ta sẽ kể lại thật chi tiết những điều ta đã học được suốt cuộc đời. Không biết đến hàng trăm, hàng ngàn năm sau, những tri thức này liệu còn hữu dụng hay đã trở nên lạc hậu... Nhưng nếu ngươi có thể từ đó mà lĩnh hội được điều gì mới mẻ, thì ta sẽ cảm thấy vô cùng mãn nguyện.”

Hình ảnh mà vị phù thủy để lại hiện lên trong tâm trí cô, rõ ràng như thể đang xem một bộ phim sống động.

Cứ thế, Lorraine nằm nghiêng bên tảng đá, tay nắm chặt viên ngọc, tiếp nhận nhanh những tri thức của thế giới này, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.

……

Khi tỉnh dậy giữa tiếng chim hót ban mai, Lorraine hồi tưởng lại những điều mình đã học hôm qua, ngạc nhiên nhận ra lượng tri thức đó vốn không thể nào lĩnh hội nổi trong vỏn vẹn tám tiếng, vậy mà cô lại nhớ rõ mọi chi tiết, không sai sót dù chỉ một chữ.

Thực ra, tốc độ tư duy của con người rất nhanh. Giống như khi ta mơ một giấc mơ thật dài, tỉnh dậy mới nhận ra thời gian trôi qua chưa đầy mười phút. Chỉ là khi tỉnh, bộ não luôn bị cơ thể gò bó, không thể tự do như trong mộng.

Nói đơn giản thì chính là...

Bộ não: Tôi nghĩ quả bóng đó có thể bắt được.

Tay: Không, cậu không làm được đâu.

Suy nghĩ luôn nhanh hơn hành động, đó là điều hiển nhiên.

Lorraine hái vài quả chín tươi, rửa sạch trong làn nước suối mát, rồi thong thả dùng làm bữa sáng.

Lo sợ rằng ngôn ngữ thay đổi qua năm tháng sẽ khiến hậu nhân hiểu sai ý nghĩa của những thông tin mình để lại, Trinasha đã dạy trước cho cô chữ viết của Kỷ nguyên thứ Hai – bao gồm ngôn ngữ chung của loài người, tiếng Tinh linh, tiếng Thú nhân, tiếng Phương Đông, và cả phần tàn khuyết của ngôn ngữ Oga ăn thịt người.

Kỷ nguyên thứ Hai, thời đại dưới sự thống trị của Vương triều Thủy Ngân. Khi ấy, loài người đoàn kết dưới cùng một ngọn cờ – lá cờ mang hình trăng lưỡi liềm quấn quanh nhành tử đằng, tung bay khắp thế giới. Mọi đơn vị đo lường, chữ viết và thể chế đều được thống nhất, Học viện Tử Linh của Vương triều được dựng nên tại khắp các thành phố lớn, và việc trở thành người thuộc Chuỗi Siêu phàm của Tử Linh, đã trở thành ước mơ của thế hệ trẻ trên toàn lục địa.

Vô số bộ xương khô được triệu hồi lên từ lòng đất để lao động, năng suất của người dân nhờ đó tăng lên vượt bậc, tạo điều kiện để có thêm nhiều nguồn lực dành cho giáo dục. Dù là quân sự, văn hóa hay nghệ thuật – tất cả đều đạt đến mức độ phát triển chưa từng có trong thời đại ấy.

Chính nhờ sự ra đời của Vương triều Thủy Ngân, quyền thống trị của thế giới dần chuyển từ tay Tinh linh sang loài người, và con người trở thành bá chủ xứng đáng của thế giới Yvaal.

Sau nhiều ngày liền giảng dạy về ngôn ngữ, cuối cùng Trinasha cũng bắt đầu giới thiệu chi tiết về các Chuỗi Siêu phàm.

“Mọi sức mạnh siêu phàm đều bắt nguồn từ một loại năng lượng kỳ diệu gọi là Mana. Cách mà thiên nhiên vận dụng Mana theo hình thái nguyên sơ và trực tiếp nhất đã tạo nên Chuỗi Nguyên Sơ, các Chuỗi ra đời về sau chỉ là sự cải tiến dựa trên nền tảng ấy.”

“Trong thời đại viễn cổ, khi Cự nhân và Long tộc còn thống trị thế giới, Chuỗi Chiến Tranh và Chuỗi Long Tộc đã được khai sinh, trở thành sức mạnh của hai chủng tộc hùng mạnh ấy. Còn nơi đại dương sâu thẳm, cũng sinh ra Chuỗi Hải Dương thuộc về riêng mình.”

“Về sau, tộc Tinh linh bước ra khỏi sự che chở của Cây Thế giới, đánh bại Vương đình Cự nhân, trở thành bá chủ của lục địa phía Tây, mang Chuỗi Tinh Linh đến với thế giới này, và tuyên bố mở ra Kỷ nguyên thứ Nhất.”

“Năm 6124 của Kỷ nguyên thứ Nhất, ác ma giáng thế. Sau đó, Chuỗi Ác Ma được phát hiện – sự kiện này còn gắn liền với lần trỗi dậy đầu tiên của loài người và sự thành lập của Đế quốc Chân Hồng. Nhưng chuyện ấy dài lắm, ta sẽ nói sau.”

“Năm 8036 của Kỷ nguyên thứ Nhất, loài người phát hiện ra Chuỗi Tử Linh, và từ đó, Vương triều Thủy Ngân – biểu trưng của Trăng lưỡi liềm và Tử Linh – được lập nên.”

“Sau đó, Vương triều Thủy Ngân phát động chiến tranh với ba vương quốc Tinh linh, và cuối cùng, vào năm 8385 của Kỷ nguyên thứ Nhất, đã đánh bại Ngân Tinh Linh, tuyên bố mở ra Kỷ nguyên thứ Hai.”

“Năm 771 của Kỷ nguyên thứ Hai, nhờ nhận được sự hậu thuẫn to lớn từ Vương triều Thủy Ngân, các học giả thời bấy giờ đã hợp lực sáng tạo nên Chuỗi Ma Pháp, đánh dấu một bước ngoặt mới trong lịch sử sức mạnh siêu phàm của loài người.”

“Năm 1023 của Kỷ nguyên thứ Hai, Thiên sứ giáng thế, và Chuỗi Thiên Sứ lần đầu hiển hiện trước thế gian.”

“Khi ta còn sống, trên thế giới tồn tại chín loại Chuỗi Siêu phàm: Chuỗi Nguyên Sơ, Chuỗi Chiến Tranh, Chuỗi Long Tộc, Chuỗi Hải Dương, Chuỗi Tự Nhiên, Chuỗi Ác Ma, Chuỗi Tử Linh, Chuỗi Ma Pháp, và Chuỗi Thiên Sứ. Có lẽ, sau này vẫn sẽ có những Chuỗi mới được sáng tạo ra, bởi vì thế giới này, vẫn luôn không ngừng tiến về phía trước.”

Trinasha tiếp tục giảng giải về đặc điểm và trọng tâm riêng của chín loại Chuỗi, rồi cuối cùng nói với Lorraine rằng, bà am hiểu nhất là Chuỗi Tử Linh và Chuỗi Ma Pháp. Bởi khi ấy, bà chính là một cường giả thuộc Chuỗi Tử Linh, và còn trực tiếp tham gia vào việc phát triển Chuỗi Ma Pháp của Vương triều.

Đỉnh cao cuối cùng mà Trinasha từng đạt đến là Chuỗi Tử Linh cấp 9 – Người dẫn lối U Minh, một con đường siêu phàm nổi danh với khả năng thao túng hỏa diễm và hủy diệt linh hồn.

Nhưng có lẽ vì hiểu quá rõ, hoặc cũng có thể do ‘làm nghề gì, chán nghề nấy’, Trinasha khuyên Lorraine hãy thận trọng khi lựa chọn tu luyện Chuỗi Tử Linh, bởi đó là một Chuỗi Siêu phàm nhuốm màu bi thương, sẽ khiến người ta phải đối mặt với quá nhiều mặt tối của thế gian, rất dễ đắm chìm trong bóng đêm ấy, và cuối cùng đi đến con đường diệt vong.

Tiếp đó là Chuỗi Ma Pháp, được Trinasha cùng vài phù thủy khác phát triển trong những năm cuối đời. Phần nghiên cứu do chính bà chủ trì cuối cùng đã đạt đến thành quả ổn định – Chuỗi Ma Pháp cấp 7 ‘Hồng Liên Diệt Thế’, một con đường siêu phàm mang trong mình sức mạnh hủy diệt kinh hoàng.

Theo ghi chép trong các tài liệu nghiên cứu, nếu có thể hoàn toàn hình thành lõi siêu phàm của Chuỗi Ma Pháp cấp 7 – Hồng Liên Diệt Thế, thì chỉ bằng sức của một người, cũng đủ để san phẳng cả một tòa thành.

Phép thuật độc nhất của nó –【Hồng Liên Diệt Thạch】– có thể thổi tung và thiêu cháy vùng đất trong bán kính mười cây số, khiến mặt đất nóng chảy thành thủy tinh đỏ rực. Dù là thể xác hay linh hồn, tất cả đều bị xóa sạch, không để lại chút dấu vết nào. Bởi thế, các phù thủy trong Vương triều khi ấy thường đùa rằng đó là ‘Thiết bị thanh tẩy cấp Hồng Liên.’

Trong phần giảng giải của Trinasha, có ghi chép chi tiết lộ trình tấn thăng và phương pháp tu luyện cụ thể từ Chuỗi Ma Pháp cấp 1 – Tinh Hỏa Tĩnh Lặng cho đến Chuỗi Ma Pháp cấp 7 – Hồng Liên Diệt Thế. Các con đường siêu phàm khác thuộc Chuỗi Ma Pháp thì không được ghi lại nhiều, bởi khi đó việc phát triển được chia thành nhiều nhóm nghiên cứu riêng biệt, và Trinasha chỉ am hiểu phần mà chính bà phụ trách.

Thời điểm ấy, các Chuỗi Siêu phàm vẫn đang trong quá trình phát triển, nhiều thiết kế về năng lực siêu phàm vẫn chưa có đủ mẫu thử, còn xa mới đạt được độ ổn định. Vì vậy, Trinasha cũng không dám tùy tiện truyền lại kết quả nghiên cứu của các nhóm khác cho học trò mình, mà chỉ ghi chép sơ lược một vài lộ trình tấn thăng của Chuỗi Ma Pháp cấp 3.

Ngoài những tư liệu phong phú về Chuỗi Tử Linh và Chuỗi Ma Pháp, còn có Chuỗi Tự Nhiên – bởi khi ấy, Vương triều Thủy Ngân đã giao chiến suốt nhiều năm với ba vương quốc Tinh linh, nên các Chuỗi Siêu phàm của kẻ địch tự nhiên trở thành trọng điểm nghiên cứu và đối phó.

Chuỗi Tự Nhiên còn được gọi là Chuỗi Tinh Linh, bởi ban đầu chính tộc Tinh linh đã sáng tạo ra nó. Nhưng về sau, khi giống loài này không ngừng mở rộng thế lực, Chuỗi ấy đã không còn giới hạn trong phạm vi Tinh linh nữa – một số ma thú cùng chủng tộc khác cũng bắt đầu tu luyện theo con đường siêu phàm này. Thậm chí, vào cuối Kỷ nguyên thứ Nhất, đã có không ít nhân loại đạt tới cấp độ cao của Chuỗi Tinh Linh, nên về sau người ta dứt khoát đổi tên nó thành Chuỗi Tự Nhiên.

Trong số những con đường siêu phàm được nhắc tới, điều khiến Lorraine hứng thú nhất chính là Chuỗi Tự Nhiên cấp 2 – ‘Thụ Nghệ Sư’. Nó được phát triển từ Chuỗi Tự Nhiên cấp 1 – ‘Người Làm Vườn Lục Diệp’. Không giống những con đường siêu phàm thiên về chiến đấu, Chuỗi này lại tinh thông trong việc nuôi trồng và sáng tạo ra sự sống.

Nếu có thể đi theo con đường siêu phàm này thì chắc chẳng còn phải lo chuyện ăn uống nữa rồi.

Cô nghĩ thầm. Đáng tiếc là lộ trình tấn thăng của Thụ Nghệ Sư chỉ được ghi chép đến cấp 2, còn những giai đoạn sau thì không ai biết ra sao.

Dù vậy, nhìn tấm bia đã phủ đầy rêu phong kia, hẳn là đã trôi qua rất nhiều năm rồi. Có lẽ giờ đây, trên thế giới này đã có người tiếp tục tu luyện theo con đường ấy, đến lúc đó chỉ cần tìm họ để hỏi là được. Nghĩ vậy, Lorraine khẽ thả lỏng tâm trạng, nhẹ nhõm hẳn ra.

Các Chuỗi Siêu phàm đều có sức chiến đấu nhất định, nhưng điều cô thiếu lúc này không phải là sức mạnh, mà là một môi trường có thể sinh tồn lâu dài – nâng cao năng suất cơ bản mới là điều quan trọng nhất.

Nghĩ lại kiếp trước khi còn chơi game, Lorraine thuộc kiểu người ưa trồng trọt ẩn cư trăm năm, rồi bất ngờ xuất hiện, dùng công nghệ và hỏa lực đè bẹp mọi đối thủ. Trong Civilization, cô luôn thắng ở giai đoạn cuối – hoặc bằng một trận oanh tạc xe tăng, tàu sân bay, hoặc bằng chiến thắng văn minh và khoa học, nhẹ nhàng mà tuyệt đối.

Còn trong Stellaris, cô thích nhất là đưa toàn dân vào ‘lọ bảo quản’, thăng hoa cơ giới, chiếm đóng mọi hành tinh có thể, xây Thành phố Lý tưởng, Cầu Dyson, rồi chỉ huy đội chiến hạm hồ quang quét sạch cả dải ngân hà – đến cả thiên đường cũng sẽ phải quỳ xuống dưới chân ta.

À, và nhất định phải cài mod mỹ hóa chủng tộc các cô gái xinh đẹp quả thật là tuyệt vời!

Cho nên, trồng trọt mới là con đường vương đạo. Có nền tảng vật chất và kinh tế vững chắc rồi, mới có thể xây dựng thế giới này tốt hơn.

Cuối cùng, Trinasha kể đến thân phận của mình – một phù thủy. Phù thủy không phải là một con đường siêu phàm, cũng chẳng phải tước vị cao sang, mà là những cô gái sinh ra đã mang năng lực khác thường. Người ta gọi họ là ‘thiếu nữ’, bởi thời gian chẳng thể khiến họ già đi – cho đến tận khi chết, họ vẫn mang gương mặt thanh xuân như thuở ban đầu.

Trinasha, người được biết đến với danh hiệu “Phù thủy Cánh bướm” – là một cái tên vang dội trong sử sách, chỉ là… bà lại vô cùng sợ côn trùng.

Còn mảnh giấy nằm dưới lớp nhung trong chiếc hộp kia, sau khi học xong ngôn ngữ cổ, Lorraine cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của dòng chữ viết trên đấy.

[Giữa các phù thủy luôn tồn tại một sức hút lẫn nhau. Nếu em có thể nhìn thấy mảnh giấy này, điều đó có nghĩa là – em rất có thể cũng là một phù thủy.]