Vol 1 (1-137)

Chương 1: Niềm vui của sự tái sinh

2025-10-06

3

Tại Quảng trường Duyệt binh, thủ đô Soland của Vương quốc Clancia.

Những ngọn thương phủ kín quảng trường, dày đặc như rừng, những kỵ sĩ khoác giáp đen diễu hành trong đội hình chỉnh tề, vô số lá cờ đen tung bay trong gió – đó là Đội Kỵ sĩ Hạo Kiếp, đơn vị Chiến Trận Thứ Năm, mang đến cho kẻ thù nỗi kinh hoàng và cái chết.

“Tiến lên! Cho đến tận cùng của thế giới!”

Âm thanh nghiêm lạnh mà kiên định ấy vang vọng khắp vương đô.

Trên quảng trường là cả một biển thương và cờ, những chiến binh cầm vũ khí sắc lạnh sáng loáng xếp thành từng phương trận, bước đi đều đặn đến mức đáng sợ – ngàn người như một.

Những kỵ sĩ giương cao kèn lệnh và cờ đuôi én tượng trưng cho vinh quang. “Clancia” – có nghĩa là “Vương quốc được trời sao chúc phúc”. Lá cờ xanh thẫm thêu những ngôi sao vàng cùng nhánh lúa chín, biểu trưng cho nguồn gốc và lời thề lập quốc thiêng liêng.

Là vị quân chủ sáng lập quốc gia, Pullman đứng trên lễ đài uy nghi, quan sát hàng ngũ tinh nhuệ của vương quốc. Trên khuôn mặt từng trải sương gió của ông đã hiện rõ dấu vết năm tháng. Bên cạnh ông là các khai quốc công thần cùng khoác áo choàng xanh, trong đó có những chiến sĩ lừng danh thiên hạ, những tướng quân dày dặn trận mạc, những pháp sư thông tuệ và nhạy bén, cùng những thương nhân tài giỏi có khả năng xoay chuyển càn khôn.

Phần lớn trong số họ đều xuất thân hèn mọn, chẳng đáng nhắc đến, nhưng giờ đây lại là những anh hùng có thể một mình gánh vác một phương. Dưới sự dẫn dắt của họ, quốc gia này, dân tộc này cuối cùng cũng đã thoát khỏi bóng tối và sa sút suốt hàng trăm năm, đón lấy một kỷ nguyên tái sinh.

Còn những chiến binh trên quảng trường này, họ khác hẳn với mọi đạo quân trong quá khứ. Họ đến từ khắp nơi trên đất nước, từng thuộc về những tầng lớp khác nhau, nhưng giờ đây họ cùng chung một đức tin. Không còn tin vào những vị thần minh giả tạo, cũng chẳng quỳ gối trước những quý tộc mục nát. Giờ đây, họ chiến đấu vì quốc gia, vì nhân dân, và vì chính bản thân mình.

Vậy điều gì đã thay đổi tất cả, khiến quốc gia mục nát này được tái sinh?

Mỗi khi suy ngẫm về câu hỏi ấy, Pullman lại nhớ về khu rừng xa xôi trong ký ức hơn hai mươi năm trước – nơi cô thiếu nữ tóc bạc ấy đã trao cho ông đáp án của mọi điều.

……

Hai mươi năm trước, giữa dãy núi Tisilan.

Giữa khu rừng mùa hạ, ánh nắng xuyên qua những tán lá rậm rạp, nghiêng nghiêng rọi xuống rừng cây. Một thiếu nữ tóc bạc nằm trên thảm cỏ, thân thể khẽ nhấp nhô theo nhịp thở – dường như đang mơ một giấc mộng đẹp.

Đáng tiếc là, sự yên bình ấy chẳng kéo dài được lâu.

Trái cây xanh vàng khẽ đung đưa trong làn gió hạ, rồi rơi khỏi cành, ‘bộp’ một tiếng, chạm lên cánh tay thiếu nữ.

Thiếu nữ tóc bạc trong chiếc váy trắng chậm rãi mở mắt, vẫn còn chút ngái ngủ. Nàng cầm lấy quả chín căng mọng, ngẩn người nhìn một lúc lâu, ký ức mới chậm rãi trở lại.

“Hả!? Không thể nào, thật sự có chuyện xuyên không sao!?”

Như thể muốn xác nhận tình hình hiện tại, cô đứng dậy quan sát xung quanh, rồi cúi xuống nhìn lại chính mình. Thấy một con suối nhỏ không xa, cô bước tới – muốn nhìn xem diện mạo của mình lúc này ra sao, bởi cô rõ ràng cảm thấy cơ thể hiện tại hoàn toàn khác với cảm giác quen thuộc trước kia.

Nước suối không yên ả như mặt hồ, chảy không ngừng nên cô chỉ thấy loáng thoáng – mình trông có lẽ là một cô gái khoảng mười sáu tuổi.

Cô thử nhặt lên một hòn đá bên bờ suối, cảm giác sức lực yếu hơn trước một chút.

Ừ thì, trông bây giờ là một thiếu nữ chưa trưởng thành, yếu đi cũng là chuyện bình thường thôi.

Phải nói sao nhỉ… Từng là một người hiện đại trên Trái Đất, cảm giác hai mươi năm sống vẫn còn đó, nhưng cơ thể bây giờ lại nhẹ đến mức không thể tin được.

Cô ngẩng đầu nhìn ngọn cây cao hơn ba mét, khẽ nhún chân một cái liền bật nhảy cao gần một mét, hái xuống quả trên cành.

Thật không thể tin nổi. Nếu thể trước kia nặng nề như bê tông, thì bây giờ lại nhẹ như bông gòn.

Cô lại thử chạy vài bước. Rễ cây trong rừng chằng chịt đan xen, thỉnh thoảng lại còn có những hòn đá gồ ghề dưới chân, nếu là người bình thường thì chắc chắn không thể nào chạy nổi.

Thế nhưng cô lại cảm thấy một sự nhẹ nhàng khác hẳn. Rễ cây, đá cuội, lá khô, cành gãy – tất cả đều rõ ràng trong đầu, mỗi bước chân đều rơi xuống chính xác trên mặt đất bằng phẳng, sạch sẽ, như thể cô chẳng phải đang chạy giữa rừng mà là đang thảnh thơi chạy trên đường chạy của ngôi trường cũ.

Mọi thứ diễn ra tự nhiên như hơi thở. Tiếng gió khẽ lướt qua bên tai, bóng nắng đung đưa dưới tán cây, tất cả đều rõ ràng như đang kể cho cô nghe về thế giới xung quanh. Đi trong rừng, cô có cảm giác như đang đi trong chính ngôi nhà của mình.

Cô hơi mang theo vẻ hứng khởi chạy nhảy giữa khu rừng, cảm giác khoan khoái và tự do lan tỏa trong tim.

Cuối cùng, cô khẽ đạp chân, nhảy lên một cành cây, rồi lại dồn sức bật lên không trung – cả thân thể nhẹ bẫng vút lên, thoát ra khỏi tán rừng.

Hiện ra trước mắt cô là dãy núi xanh biếc nối dài vô tận, dưới chân là khu rừng tràn ngập sức sống. Gió từ khe núi thổi qua rừng cây, khiến những chiếc lá muôn màu xào xạc dưới ánh mặt trời.

Dù đang ở giữa không trung, cô vẫn không hề lo lắng – như thể có một linh cảm khó hiểu mách bảo rằng, cho dù cô có rơi thẳng xuống đất cũng sẽ bình an vô sự, nhẹ nhàng như bông gòn theo gió bay lên rồi rơi xuống.

Quả nhiên, khi đầu ngón chân chạm xuống lớp lá khô mềm mại, cô dễ dàng nhún người bật thêm một bước, hóa giải lực rơi, rồi nhẹ nhàng đứng vững trên thảm cỏ.

Dù là xuyên không hay tái sinh, đã không thể quay lại kiếp trước, vậy thì hãy an tâm mà sống ở hiện tại đi.

Lúc này, cô mới cảm thấy bụng đói cồn cào. Nhớ đến việc trái cây từng rơi trúng tay mình khi nãy, cô liền quay lại chỗ cũ.

Khi tìm thấy gốc cây ấy, cô khẽ tung mình lên tán cây, hái mấy quả chín mọng rồi bước đến bên dòng suối nhỏ.

Dòng nước suối lướt qua đầu ngón tay, mang đến cảm giác mát lạnh dễ chịu. Cô rửa sạch chỗ quả ấy rồi đặt sang một bên, nhặt một quả lên ngắm nghía.

Quả cây xanh pha chút vàng, dưới ánh mặt trời trông trong suốt lấp lánh. Khi khẽ tách ra, bên trong là phần thịt hồng nhạt, nếm vào có vị hơi chát, chua nhẹ xen lẫn vị ngọt.

Hương vị ấy khiến cô nhớ đến cam quýt trong ký ức.

Ừm... nếu được chiếu sáng đầy đủ hơn một chút, cho cây thêm ít nước nữa, thì có thể loại bỏ vị chát nhè nhẹ kia, chỉ còn lại vị chua ngọt dễ chịu thôi.

Không hiểu vì sao, cô lại có một linh cảm như vậy – rõ ràng chưa từng trồng cây ăn quả, cũng chẳng làm nông bao giờ, nhưng trong lòng cứ có cảm giác mách bảo rằng đúng là như thế. Cây ăn quả này vẫn chưa có môi trường sinh trưởng hoàn hảo, vẫn còn rất nhiều chỗ có thể điều chỉnh và cải thiện.

Đây cũng được xem là một loại thiên phú sao?

Cô chợt nhớ ra điều gì đó, liền gọi khẽ trong đầu: “Hệ thống?”

[Hệ thống khởi động, đang tiến hành tự kiểm tra...]

Một giọng nói máy móc vang lên trong đầu cô.

Gì chứ, đúng là tiêu chuẩn của dân xuyên không rồi sao?

[Hệ thống kiểm tra hoàn tất. Giao diện và ngôn ngữ đã được tùy chỉnh dựa trên ký ức của cô.]

Ngay sau đó, một giao diện trong suốt màu lam nhạt hiện ra trước mặt. Tất nhiên, chỉ có cô mới thấy được – người khác nhìn vào thì chẳng thấy gì cả.

Trên giao diện ấy, thông tin về bản thân cô dần hiện lên.