WN

Chương 16

2025-09-13

2

“Ba nói rồi, nếu con còn dám mở miệng bênh vực nó, thì cút ra khỏi nhà này luôn đi!” – giọng của Sở Thiên Khoát tuy có chậm lại đôi chút, nhưng trong từng chữ vẫn lộ rõ sự cứng rắn không thể lay chuyển.

Đúng lúc này, cửa phòng khách bật mở.

Sở Linh Tuyết vội vã chạy vào.

“Ba, Tiểu Yên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” – người lên tiếng là Sở Linh Diễm.

Bình thường, trong những chuyện xung đột gia đình thế này, cô vốn chẳng mấy khi chủ động xen vào.

“Hừ! Chuyện gì hả? Tự đi mà hỏi cô chị cả tốt của các con ấy!” – Sở Thiên Khoát hừ lạnh, phất tay áo, thốt ra một câu: “Ta nói lại lần nữa! Nếu nó không chịu xin lỗi, thì đừng hòng quay về cái nhà này nữa!”

Nói xong, ông dứt  khoát xoay người, sầm mặt bỏ lên lầu.

Sở Hà thì sợ lửa giận của Sở Thiên Khoát lại dồn sang mình, nên cũng vội vàng theo sau, nhưng đi được nửa chừng lại lặng lẽ dừng lại ở cầu thang, ngó trộm xuống, âm thầm lắng nghe cuộc trò chuyện ở dưới nhà.

Cả gian phòng khách chỉ còn lại hai người, để mặc Sở Linh Diễm ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.

“Tiểu Yên, mau nói cho chị biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy hả?” – Diễm hốt hoảng hỏi.

“Hu hu… chị Diễm, giờ phải làm sao đây?” – Sở Linh Yên òa khóc, giọng nức nở.

Trong lòng cô dâng lên chút tủi thân: Giá mà chị hai sớm trở về, thì ít nhất mình cũng có một người đứng về phía mình. Khi ấy, có khi còn có thể thuyết phục được ba hồi tâm chuyển ý…

“Được rồi, đừng khóc nữa. Em mà khóc sưng hết cả mắt thì đâu còn xinh đẹp nữa..” – Diễm kéo cô ngồi xuống, dịu dàng dỗ dành.

Mãi một lúc lâu, Linh Yên mới nén lại được tiếng khóc nức nở.

“Được rồi, giờ nói chị nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” – Diễm khẽ vuốt mu bàn tay cô, giọng đầy lo lắng.

Trong lòng cô thoáng run rẩy. Gia đình bấy lâu nay vẫn êm đềm, sao hôm nay lại thành ra một mớ hỗn loạn thế này?

“Chị Diễm, chuyện là thế này…”

Sở Linh Yên kể lại toàn bộ sự việc, từ đầu đến cuối, thậm chí cả cuộc tranh cãi dữ dội với Sở Thiên Khoát cũng không giấu. Cô còn phân tích tính cách cứng rắn của chị cả và ba, thẳng thắn nói ra nỗi lo lắng trong lòng.

Diễm nghe xong, lông mày nhíu chặt.

“Hôm nay ba sao lại thành ra thế này chứ? Rõ ràng là muốn ép chị cả cúi đầu mà.”

“Chị cả nhất định sẽ tức giận lắm cho coi. Từ nhỏ đến giờ, chị ấy luôn phải nhường nhịn ba, lần này chắc chắn muốn thẳng thắng một lần.”

Quả thật, mấy chị em họ đều hiểu rõ tính cách của Sở Linh Vi. Nội tâm chị ấy đơn giản lắm, chỉ cần nhìn sơ qua thôi cũng có thể đoán được đầu đuôi câu chuyện.

“Giờ thì phải làm sao đây? Chẳng lẽ chúng ta cứ đứng nhìn chị cả bơ vơ ngoài kia sao?” – Linh Yên gấp gáp hỏi, như đang tìm kiếm chỗ dựa.

Trong lòng Diễm cũng dấy lên sự khó xử.

Diễm: Tuyết, vừa rồi em cũng nghe thấy hết rồi chứ?

Tuyết: Ừm… em nghe rõ cả rồi. Mấy người đúng là ngốc thật, ba không cho gửi tiền, thì lén đưa chẳng phải xong việc rồi sao?

Diễm khẽ đập tay lên trán, thầm rủa mình quá hồ đồ.

“Tiểu Yên, chúng ta lén gửi tiền cho chị ấy là được. Trực tiếp chuyển khoản cũng được cơ mà.” – Diễm hạ giọng nói.

Linh Yên cũng vỗ đầu một cái: “Đúng rồi, để em gửi ngay.”

Cô mở điện thoại, ấn vào tài khoản của chị cả, liền chuyển khoản hai mươi vạn.

Nhưng nhập mật khẩu xong, màn hình lại hiện thị: Chuyển khoản thất bại.

Cả hai cùng ngẩn người.

Tuyết: Ôi trời, hai chị đúng là hết thuốc chữa. Tài khoản của chị ấy đã bị đóng băng rồi mà, làm sao mà chuyển được.

Diễm sực tỉnh, vội hỏi: Ý em là… đưa tiền mặt đúng không?

Tuyết: Cũng còn thông minh đấy. May mà không phải chỉ biết ca hát, nhảy nhót, chơi game như một kẻ vô dụng.

Diễm nghẹn lời: Hừm… chị chỉ quên chút thôi mà, chứ đâu có ngốc như em nói.

“Chị cả không thể nhận tiền chuyển khoản, vậy thì chúng ta trực tiếp đưa tiền mặt, hoặc làm cho chị ấy một cái thẻ mới, chẳng phải xong sao?” – Diễm nói.

Trên cầu thang, Sở Hà nghe được hết, đôi mắt hắn co rút lại.

“Chết tiệt! Phải lập tức báo cho lão già biết ngay, tuyệt đối không thể để bọn họ thành công. Như vậy, Sở Linh Vi chắc chắn sẽ càng thất vọng với cái nhà này, sẽ không bao giờ chịu cúi đầu nữa!”

Nghĩ đến đây, hắn lặng lẽ men lên tầng hai.

Trong khi đó, Linh Yên gật đầu lia lịa.

Hai chị em vội vàng thu dọn, chuẩn bị ra ngoài.

Nhưng không ngờ—

“Các con định đi đâu?!”

Tiếng quát trầm đục vang lên từ cầu thang.

Cả hai giật bắn người, run đến mức suýt đánh rơi túi xách.

“Ba… sao… sao ba lại…” – Linh Yên lắp bắp.

Khuôn mặt Sở Thiên Khoát tối sầm, ánh mắt gắt gao quét hai đứa con gái, lặng im như tờ.

Diễm đảo tròng mắt, cố gắng cười gượng: “Ba, bọn con chỉ ra ngoài chơi thôi. Lát nữa con còn hẹn hát karaoke, đã rủ cả Tiểu Yên…”

“Câm miệng!!!”

Một tiếng quát như sấm, khiến hai chị em hoảng hồn, mặt tái nhợt, túi xách rơi bịch xuống đất.

“Các con định đi gặp Sở Linh Vi đúng không?”

“Ta nói cho rõ, đi thì đi. Nhưng mà một khi đã đi… thì đừng hòng quay lại cái nhà này nữa!”

Giọng ông lạnh lẽo như băng, không chứa chút tình cảm nào. Đôi mắt già nua đục ngầu, nhìn chằm chằm, như muốn ăn tươi nuốt sống hai cô con gái.

“Ba… không phải vậy đâu… ba nghĩ nhiều rồi…” – Diễm run run phân bua.

“Đúng đó ba, bọn con đâu có…” – Linh Yên cũng vội vàng gật đầu.

“Được thôi, muốn đi thì đi. Nhưng từ giờ, ta sẽ giám sát từng đồng các con tiêu xài. Một khi ta phát hiện các con dám làm chuyện trái ý ta…” – Sở Thiên Khoát ngừng lại, ánh mắt lạnh băng – “thì đừng trách ta không cảnh cáo trước!”

Nói xong, ông quay lưng bước thẳng lên lầu.

Chờ đến khi bóng dáng biến mất được hơn một phút, hai chị em mới dám thở dốc, mồ hôi lạnh vã ra đầy lưng.

Khí thế trên người ông vẫn nặng nề như núi, khiến họ suýt nghẹt thở.

“Chị Diễm… giờ chúng ta phải làm sao đây?” – Linh Yên nghẹn giọng hỏi.

“Để chị nghĩ đã, chị hỏi Tuyết xem sao.”

Diễm: Tuyết, mau nghĩ cách đi! Chẳng lẽ để chị cả chịu khổ ngoài kia sao? Trời sắp tối rồi, một mình chị ấy lang thang ngoài đường, không tiền, ngay cả khách sạn cũng chẳng thuê nổi. Nguy hiểm lắm!

Diễm: Nếu em nghĩ được cách, chị thề sẽ nhường hết hai ngày cuối tuần cho em, em muốn làm gì thì làm!

Nói câu này, Diễm quả thật đã hạ quyết tâm lớn. Với cô, cuối tuần là thứ đáng quý nhất, vậy mà giờ cũng sẵn lòng từ bỏ, chỉ để tìm cách giúp chị cả.

Tuyết: Chị đừng có vội, để em nghĩ xem. Ừm… hay là đi tìm bạn bè đi. Chị có đứa bạn nào thân thiết, lại quen chị cả không? Bảo nó tạm ứng năm mươi vạn đưa cho chị ấy trước đã.

Diễm: Năm mươi vạn?! Mượn nhiều thế, làm sao trả nổi? Ba lại còn kiểm tra tài khoản, nhất định sẽ lộ…

Tuyết: Ôi trời, đúng là ngốc mà! Mượn rồi thì cứ nợ, chẳng lẽ không được à? Nếu sợ thì cứ nói vay năm mươi, trả sáu mươi là được, ai mà từ chối?

Diễm nghẹn lời, không cãi lại được.

Cô hít sâu một hơi, rồi quay sang Linh Yên:

“Chúng ta đi tìm Tiểu Noãn. Dẫn nó theo cùng, rồi mượn nó năm mươi vạn giúp chị cả. Hứa với nó sẽ trả sáu mươi. Như vậy là ổn.”

“Phải nhanh thôi! Trời sắp tối rồi, chị cả chắc chắn chưa tìm được chỗ nghỉ ngơi, nguy hiểm lắm.”

Nghe vậy, Linh Yên sáng mắt lên: “Vẫn là Tuyết thông minh! Chứ chị Diễm á, chỉ biết ngơ ngác hỏi này hỏi nọ thôi!”

Trong đầu vang lên giọng Tuyết: Đấy, em đã nói rồi, đừng mong trông chờ vào Diễm. Ngốc còn hơn cả heo.

“Cái gì? Em nói ai ngốc hả?!” – Diễm bùng nổ.

Ai ngốc thì em nói người đó ~ – Tuyết trêu.

“Thôi thôi, đừng cãi nhau nữa, đi ngay đi!”

Diễm khống chế cơ thể, kéo Linh Yên đứng dậy, hai chị em hấp tấp lao ra ngoài.

Mà toàn bộ cuộc đối thoại ấy, lại bị Sở Hà lần nữa nghe trọn.

Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, để lộ một nụ cười âm hiểm, rồi xoay người lặng lẽ bước lên tầng hai…