WN

Chương 15

2025-09-10

8

Sở Linh Yên không hề đứng ra bênh vực Sở Nam.

Thật ra, cô cũng chẳng ưa mấy gì cậu. Từ khi Sở Nam thi đậu vào Đại học Giang Thành, hễ không có tiết là cậu lại chạy sang lớp cô ngồi nghe giảng.

Lúc đầu, Linh Yên rất khó chịu, nhưng cũng không nói gì.

Mãi đến khi Sở Nam đến quá nhiều lần, trong lớp bắt đầu có lời ra tiếng vào, thêu dệt rằng cậu là bạn trai của cô.

Thân phận thật sự của Sở Nam chưa từng được tiết lộ. Trong mắt mọi người, cậu chỉ là một đứa trẻ mồ côi, không cha không mẹ.

Khi nghe được tin đồn đó, Sở Linh Yên giận tím mặt. Cô tìm Sở Nam, mắng cho một trận, rồi còn ra tay đánh cậu.

Vậy mà Sở Nam chỉ đứng đó im lặng chịu đòn, không phản kháng, không kêu ca lấy một lời.

Điều đó càng khiến Sở Linh Yên tức điên lên.

"Một thằng con trai, để con gái đánh mà không dám đánh lại, bị mắng mà không dám cãi lại một lời. Thế thì có khác gì đồ hèn nhát chứ?!"

Hôm ấy, cánh tay của Sở Nam còn rơm rớm máu, bị móng tay cô cào xước một đường.

Nhưng tức nhất là: từ đó trở đi, cậu không còn dám vào lớp nữa mà. Cậu chỉ lén lút ngồi ngoài cửa, nghe giảng từ xa.

Đến khi bị phát hiện, Linh Yên buộc phải đứng trước cả lớp tuyên bố rằng: giữa hai người hoàn toàn không có quan hệ gì.

Kết quả, Sở Nam bị bạn bè cười nhạo, coi như là một gã biến thái si tình.

Sau này, muốn gặp Sở Linh Yên, cậu chỉ còn cách đưa cơm cho cô mỗi ngày.

Rồi dần dần, Linh Yên cũng thấy mình hơi quá đáng.

Nghĩ kỹ thì, có lẽ Sở Nam chỉ muốn gặp chị tư, muốn gần gũi hơn một chút thôi, chứ chẳng có ý nghĩ sai trái nào cả.

Cậu bị mắng, bị đánh mà vẫn nhẫn nhịn, chắc cũng chỉ vì nể mặt chị em.

Thế nên, cô nhận lấy những phần cơm cậu đưa, xem như đồng ý với lời xin lỗi âm thầm ấy.

Nhưng, nói gì thì nói, nếu không đứng về phía Sở Nam, thì cô nhất định sẽ phải đứng về phía chị cả.

“Ba, con nghĩ chị cả chỉ đang giận thôi.”

“Dù sao hồi sáng… ba đúng là làm hơi quá, khiến chị ấy tổn thương.”

“Ba còn nói sẽ để Tiểu Hà quản lý tập đoàn… ba có biết chị ấy đau lòng đến mức nào không?” – Linh Yên nắm lấy tay cha, giọng đầy cầu khẩn.

Sở Thiên Khoát cau mày, mặt trầm xuống: “Ta sai ư? Ý con là muốn ta xin lỗi nó?”

“Nó không thể cúi đầu một lần hay sao?”

“Đúng đó, chị tư!” – Tiểu Hà, từ nãy đến giờ im lặng, bỗng lên tiếng. – “Tại sao phải để ba cúi đầu chứ? Rõ ràng chị cả lúc nào cũng bênh vực Sở Nam. Trong khi thằng đó dám mắng, còn dám đánh cả ba!”

“Đặt mình vào chỗ ba mà nghĩ đi, rốt cuộc ai mới là người nên hạ mình chứ?”

Trong mắt hắn thoáng hiện lên một tia nham hiểm:

「 Tuyệt đối không thể để lão già này đón chị cả về nhà được. Chỉ khi nào chị ta bị đẩy xuống tận cùng vực thẳm, mình mới có cơ hội nắm toàn bộ tập đoàn. Đợi đến khi mình nắm quyền, bố thí cho chị ta chút đỉnh cũng được. Còn Sở Nam? Hừ, nó sẽ biến mất khỏi thế gian này không một dấu vết.」[note80163]

Nghe thấy lời của em trai, sắc mặt của Sở Linh Yên lập tức tối sầm lại.

「 Đứa em này thật là không ra gì mà, chắc là do thường ngày nuông chiều nó quá mức. Đến lúc quan trọng lại còn nói năng bừa bãi! 」

Cô trừng mắt, quát lớn: “Tiểu Hà! Em có còn muốn chị cả quay về không hả? Chị ấy đối xử với em thế nào, em quên hết rồi sao? Giờ em còn đổ thêm dầu vào lửa, rốt cuộc là có ý gì?”

“Đủ rồi, Linh Yên!” – Sở Thiên Khoát cắt ngang, giọng đầy nghiêm khắc.

“Tiểu Hà nói đúng! Tại sao ta phải cúi đầu nhận sai chứ?”

“Hôm nay nó cứ ra sức bênh thằng súc sinh kia, ta đã tức đến sôi gan rồi!”

“Muốn ta xin lỗi nó ư? Không đời nào!”

“Nếu nó muốn quay về, thì hãy tự mình đến trước mặt ta, quỳ xuống mà cầu xin!”

Ánh mắt ông nheo lại, giọng điệu cứng rắn, không chút do dự.

Muốn về nhà? Chỉ có một cách — cúi đầu xin lỗi!

“Ba! Vậy thì chị cả làm sao mà quay về được? Tính chị ấy vốn cứng cỏi, bướng bỉnh, chẳng khác gì ba. Hai người đều không chịu hạ mình, vậy thì còn cách nào khác nữa?” – Linh Yên sốt ruột, giọng nghẹn ngào.

“Ta nói rồi, nếu nó không chịu xin lỗi, thì cả đời này đừng hòng quay về!”

“Ta trị nó không nổi chắc?!”

“Nhớ cho kỹ, Linh Yên! Ta cảnh cáo cả bốn đứa không ai được phép đưa nó một xu nào!”

“Nghe rõ chưa?!” – Ông hất mạnh tay con gái, gầm lên giận dữ.

“Ba?!” – Linh Yên choáng váng, chết sững tại chỗ.

Khi định thần lại, cô vội kêu lên: “Ba! Không thể như vậy được! Nếu cắt thẻ của chị cả, chị ấy lấy gì mà sống? Ba còn cấm chúng con giúp đỡ, vậy chị ấy biết phải làm sao đây?” [note80162]

Lửa giận trong mắt Sở Thiên Khoát bùng cháy dữ dội.

“Sống không nổi thì tự về mà cầu xin ta! Quỳ xuống xin lỗi, ta sẽ tha! Còn không thì chết hay sống ngoài kia ta cũng mặc kệ!”

Tiểu Hà đứng một bên, khóe môi khẽ nhếch, trong lòng hả hê

「 Tuyệt lắm! Lão già này đúng là có khí phách! Đợi ông già rồi, ta sẽ ‘hiếu thảo’… mỗi tháng ném cho một triệu xài vặt là đủ rồi. 」

Linh Yên chết lặng. Cô không ngờ cha mình lại tuyệt tình đến vậy.

“Chị cả cũng là con gái ruột của ba… sao ba lại nỡ làm thế?”

“Ba! Ba thật sự quá đáng lắm rồi! Chị cả rõ ràng chẳng làm gì sai! Ba vừa bước vào đã định đánh Sở Nam. Chị ấy chỉ nói vài câu thôi mà!”

“Thế mà ba lại đuổi chị ấy ra khỏi nhà?!” – Linh Yên nắm chặt tay cha, cố gắng khuyên giải.

Cô biết rõ, cách làm này của cha sớm muộn cũng khiến tình cha con rạn nứt, đến mức không thể cứu vãn nữa.

Nếu thật sự đến bước đó, có lẽ gặp lại nhau cũng chỉ còn là kẻ thù.

Mà cô không muốn nhìn thấy cảnh ấy.

Bởi Linh Yên quá hiểu chị cả — từ nhỏ đã phải sống trong áp lực nặng nề, chẳng bao giờ được phép phản kháng. Đến nay, gần ba mươi tuổi rồi mà vẫn bị đè nén.

Nếu lần này thật sự bị xé toạc tất cả, thì chắc chắn chị cả sẽ phản kháng đến cùng.

Cách duy nhất để cứu vãn, chính là cha chịu hạ mình một lần.

Chỉ cần ông chịu xin lỗi, mọi chuyện sẽ được hóa giải. Biết đâu, tình cảm cha con còn có thể khắng khít hơn trước.

Thế nhưng, lời khuyên của cô chẳng khiến ông bình tĩnh lại. Trái lại, Sở Thiên Khoát tức đến run cả người.

“Linh Yên! Con nói ta quá đáng sao?!”

“Ta quá đáng chỗ nào hả?!”

“Ta chỉ muốn dạy dỗ thằng súc sinh kia một trận thôi. Nó hoàn toàn có thể im lặng, có thể nghe lời ta mà về nhà.”

“Nhưng nó lại cố tình chống đối, đứng về phe đối nghịch với ta!”

“Giờ con còn muốn ta xin lỗi nó?!”

“Nghe cho rõ đây, Linh Yên — đừng có mơ!!!”

“Nếu còn dám bênh Sở Linh Vi, thì cút ra khỏi nhà này cùng nó đi!!!” [note80164]

Ông chỉ thẳng vào mặt con gái, gầm lên như sấm.

Tiếng quát ấy khiến cả Sở Linh Yên lẫn Sở Hà đều chết sững.

“Cái gì… lão già này định đuổi cả chị tư đi luôn sao?” – Tiểu Hà tròn mắt, trong lòng càng thêm khẳng định tuyệt đối không thể chọc giận ông ấy, nếu không thì chẳng còn đường mà sống nữa.

Còn Linh Yên thì, cả người như hóa đá.

Cô run run chỉ vào chính mình, giọng nghẹn lại: “Ba… ba muốn đuổi cả con đi sao?”

Ghi chú

[Lên trên]
Sở Nam Kiểu: tôi không có tiền còn sống được mười mấy năm không lẽ sở linh vi lại không huống chi có tôi nuôi cô ấy nữa mà!
Sở Nam Kiểu: tôi không có tiền còn sống được mười mấy năm không lẽ sở linh vi lại không huống chi có tôi nuôi cô ấy nữa mà!
[Lên trên]
Tiết lộ xíu về "Sở Hà" cho ae biết thk này là một con cáo già mê Tiền Tài - Quyền Lực mà không từ thủ đoạn nhé nếu cha mẹ đồng ý với cách làm của nó không phản đối chứ dám chống lại nó cho đi hết luôn nó có não lắm đấy chứ không phải thể loại não tàn đâu trong Sở Gia nó thông minh số 1 số 2 đấy còn mê sắc thì cũng cũng thôi nói nó thái giám cũng không ngoa:))
Tiết lộ xíu về "Sở Hà" cho ae biết thk này là một con cáo già mê Tiền Tài - Quyền Lực mà không từ thủ đoạn nhé nếu cha mẹ đồng ý với cách làm của nó không phản đối chứ dám chống lại nó cho đi hết luôn nó có não lắm đấy chứ không phải thể loại não tàn đâu trong Sở Gia nó thông minh số 1 số 2 đấy còn mê sắc thì cũng cũng thôi nói nó thái giám cũng không ngoa:))
[Lên trên]
Ừ đuổi đi đuổi hết 5 chj em về làm vợ cho Sở Nam rồi coi cty trụ được bao lâu:)
Ừ đuổi đi đuổi hết 5 chj em về làm vợ cho Sở Nam rồi coi cty trụ được bao lâu:)