WN

Chương 12

2025-09-04

1

“Ơ…?” Sở Linh Yên ngẩn người ra.

“Được rồi, Tiểu Nam, là chị hiểu lầm em. Chị tư xin lỗi.”

Nhưng ngay sau đó, cô lại không nhịn được mà cao giọng: “Thế tại sao em lại trốn học hả?!”

Sở Nam nhăn nhó, ngoáy ngoáy tai, đáp lại với vẻ cực kỳ mất kiên nhẫn: “Tôi đã rời khỏi Sở gia rồi, sau này cũng không quay về nữa. Dĩ nhiên phải đi tìm chỗ ở.”

“Nói luôn cho chị biết, chị cả cũng ở cùng tôi. Nếu rảnh thì chị qua mà khuyên chị ấy về nhà đi, đừng ở lại chịu khổ cùng tôi.”

“Em không được nói bậy!” Sở Linh Vi lập tức đưa tay gõ mạnh vào vai cậu, tức giận nói: “Chị tuyệt đối sẽ không về đâu!”

Trên đầu Sở Linh Yên lập tức nảy ra một dấu chấm hỏi thật to.

Gì cơ?

Sở Nam rời khỏi Sở gia, còn kéo theo cả chị cả?!

“Em nói cái gì?! Bỏ nhà đi?!” – cô thất thanh kêu lên.

Rồi chợt nhận ra điều gì đó không ổn, mày nhíu chặt, giọng đầy bất mãn: “Sở Nam, em lấy lý do này để biện hộ cho việc trốn học, có phải quá lố bịch hay không?”

“Còn chị cả, sao chị cũng hùa theo em ấy mà đùa cợt thế này?”

Sở Nam lúc này đã vác xong một đống đồ vào phòng khách, Hít một hơi thật sâu, lạnh nhạt nói vào điện thoại

“Sở Linh Yên, chúng tôi không hề nói đùa. Ít lâu trước, cái ông bố khốn kiếp kia đã thẳng tay đuổi tôi và chị Linh Vi ra khỏi nhà rồi.”

“Giờ thì chị đã nghe rõ chưa?”

Sở Linh Yên cứng đờ cả người, sau đó mặt tối sầm xuống.

“Sở Nam! Em dám mắng cả cha của mình sao?”

“Chị cả, chị cũng mặc kệ không quản em ấy à?”

Sở Linh Vi ngừng tay, mím môi, do dự một lát rồi khẽ nói: “Linh Yên à… cách nói của Tiểu Nam có hơi quá, nhưng sự thật thì… đúng là hôm nay ba đã rất khác thường. Và… bọn chị thật sự đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi.”

“Ngay cả thẻ ngân hàng của chị cũng bị khóa hết.”

“Vậy bây giờ, em thấy ba có vấn đề hay không?”

Sở Linh Yên nghe xong, như bị ai đó dội cho gáo nước lạnh, đứng sững một chỗ.

“Chị… chị cả… chị nói… là thật sao?” Giọng cô run rẩy.

“Các chị… thực sự… bị đuổi ra ngoài rồi?”

“Trời ạ, bọn tôi lừa chị để làm gì cơ chứ? Không tin thì tự về mà xem đi.”

Sở Nam giật lấy điện thoại, dứt khoát nói xong liền ngắt máy.

Cậu thật sự chẳng muốn phí lời với mấy người trong nhà nữa. Cãi nhau thêm chỉ khiến mọi chuyện loạn hơn mà thôi, mà bây giờ đang có Sở Linh Vi ở bên cạnh, lại càng không tiện.

Điện thoại vừa tắt, gương mặt ngây dại của Sở Linh Yên nhanh chóng chuyển thành phẫn nộ.

Trong lòng cô chỉ có một đáp án: chắc chắn là Sở Nam đã chọc giận Sở Thiên Khoát, thậm chí còn chạm đến ranh giới cuối cùng, nên mới bị đuổi đi. [note79855]

Chị cả bị vạ lây, cũng chỉ vì nó!

“Cái thằng Sở Nam chết tiệt! Toàn gây họa thôi, giờ còn kéo cả chị cả xuống nước!”

Cắn răng một cái, cô chỉnh lại quần áo, rồi bước thẳng ra bãi đỗ xe.

Chiếc siêu xe đỏ rực rú ga, phóng thẳng về Sở gia.

Trong lòng cô đã hạ quyết tâm: nhất định phải khuyên ba đổi ý. Nếu không, hai người kia ra ngoài, không tiền, không chỗ dựa, làm sao mà sống nổi?

---

Buổi chiều, Sở Nam cùng Sở Linh Vi chạy khắp nơi mua đồ sinh hoạt.

Ban đầu cậu còn tính không mua chăn cho chị cả, bảo dùng chung với mình để tiết kiệm. Dù gì cậu cũng tin chắc chị sẽ sớm ngày quay về Sở gia, mua thêm chỉ uổng phí.

Trong túi cậu giờ chỉ còn hơn một nghìn sáu, từng đồng đều phải cân nhắc kỹ càng.

Nhưng Sở Linh Vi hết năn nỉ lại làm nũng, bị người ngoài nhìn chằm chằm bàn tán, cuối cùng cậu đành bất lực đồng ý.

Cậu thề, sắp phát điên vì bà chị này!

Đến trung tâm thương mại, chị như cá gặp nước, thấy gì cũng muốn mua. Dù cậu nói khàn cả cổ, chị vẫn mặc kệ.

Sắc mặt Sở Nam càng lúc càng đen, vậy mà chị chẳng hề nhận ra.

Ra khỏi siêu thị, trong túi cậu chỉ còn hơn năm trăm đồng đáng thương.

Cả hai ghé quán vỉa hè, gọi hai hộp cơm rang ăn lấy sức, rồi trở về căn hộ nhỏ.

Sắp xếp đồ đạc xong, căn phòng rộng chưa đến sáu mươi mét vuông cuối cùng cũng có chút hơi thở của một mái ấm.

“Tiểu Nam, đừng giận nữa mà ~ Sau này chị kiếm được tiền sẽ chia cho em một nửa, được không?” Sở Linh Vi vừa cười vừa dỗ, thấy rõ gương mặt em trai sầm sì như mưa giông.

“Hừ, chị chia cái gì? Tôi thật sự không hiểu nổi, mua đống đồ vô dụng này để làm gì.” [note79854]

Cậu hất cằm về phía sàn nhà: giá trái cây nhiều tầng, chân nến cầu kỳ, thùng rác hình hoạt hình, thảm trải sàn méo mó, ghế con thú, kệ hoa sắt mỹ thuật, chuông gió gốm…

Toàn mấy thứ màu mè, chẳng cần thiết, lại đốt hết bao nhiêu tiền!

“À thì…” Sở Linh Vi nghẹn họng, chẳng biết cãi thế nào.

“Thôi, coi như tôi xui. Đi tắm rồi ngủ đi.” Sở Nam bất lực thở dài.

Trong lòng cậu chỉ có một ý nghĩ: đúng là không nên mềm lòng mang bà chị này theo. Một “máy đốt tiền” chính hiệu!

Trong khi Sở Linh Vi vào tắm, Sở Nam ngồi lại trên ghế, trầm ngâm.

“Hôm nay vừa trốn học, lại nghỉ làm thêm. Không biết mai có bị ông chủ mắng không. Chắc phải đến giải thích tử tế, thành tâm xin lỗi, hy vọng ông ấy bỏ qua.”

“Nhưng lạ thật, sao ổng không gọi điện hỏi lý do?”

Nghĩ một hồi cũng thấy chán, cậu rút điện thoại ra, theo thói quen cũ từ kiếp trước, mở ứng dụng đọc truyện ra.

Nguyên chủ vốn chẳng đọc tiểu thuyết, nên cậu mới tải app Cà Chua truyện.

Nhưng tìm mãi, những bộ kiếp trước mình theo dõi lại chẳng thấy đâu.

“Ủa? Truyện đâu rồi?!”

“Không lẽ bị gỡ?”

“Không thể nào, tác giả đó viết lách né kiểm duyệt kỹ lắm mà…”

Sở Nam vò đầu bứt tai, cả ngày không đọc truyện thì ngứa ngáy khó chịu làm sao.

Cậu thử tìm mấy bộ khác, nhưng kết quả vẫn trắng tay.

Bất đắc dĩ, cậu mở bảng xếp hạng truyện hot, đọc thử vài bộ.

Kết quả là chỉ vài trang đầu, mặt cậu đã méo xệch, lập tức thoát ra.

Toàn tổng tài bá đạo, soái ca đa tình, hoặc mở màn đã “cắm sừng” lố bịch.

“Thứ rác rưởi gì thế này! Không nuốt nổi.”

Cậu thở dài. Cái thế giới này thật đáng thương, đến một cuốn truyện tử tế cũng không có.

Hay là… mình tự viết?

Ký ức kiếp trước của cậu vẫn còn nguyên vẹn, rõ ràng như một cuốn phim tua đi tua lại. Bất kỳ đoạn nào, cậu cũng nhớ chính xác từng chi tiết.

Ý nghĩ lóe sáng, đôi mắt cậu chợt rực lên ánh sáng.

“Đúng rồi! Sao mình không chép lại một bộ từng nổi đình nổi đám từ kiếp trước? Như Đấu Phá, Đấu La… đời này mình làm kẻ đạo văn thì đã sao?” [note79856]

Đặc biệt là Đấu Phá. Mỗi lần hết truyện, cậu đều mở lại từ đầu, chẳng bao giờ chán.

Nghĩ là làm, Sở Nam lập tức đăng ký tài khoản tác giả, rất nhanh đã được duyệt.

May thay cậu đã đủ mười tám, nếu không còn chẳng rút nổi nhuận bút.

Đúng lúc đó, ở Trái Đất, một anh chàng tên Hổ ca bỗng rùng mình, lạnh sống lưng, ngơ ngác nhìn quanh.

“Viết Đấu Phá thôi. Bộ kia thì bỏ đi, tôi không muốn bị ‘mẹ ruột’ đeo bám cả đời đâu…”

Cậu tải app chỉnh sửa ảnh, dựa vào trí nhớ mà làm xong bìa truyện.

Sau đó nhập thông tin tác phẩm.

Viết phần giới thiệu:

Đây là thế giới của đấu khí…

Ghi chú

[Lên trên]
Bro à bro thật sự không hiểu nổi tính cách sáng nắng chiều mưa của con gái đâu đã bóc chúng rồi thì ráng mà chịu đi dù gì sớm muộn gì cũng là vợ m chứ ai -)))
Bro à bro thật sự không hiểu nổi tính cách sáng nắng chiều mưa của con gái đâu đã bóc chúng rồi thì ráng mà chịu đi dù gì sớm muộn gì cũng là vợ m chứ ai -)))
[Lên trên]
+1 người não tàn thật sự nếu chưa về chính diện với Sở Nam thì 80% là não úng nước hết rồi:)
+1 người não tàn thật sự nếu chưa về chính diện với Sở Nam thì 80% là não úng nước hết rồi:)
[Lên trên]
Này sao chép 100% tác phẩm của người ta rồi còn gì nữa mà đạo văn -))
Này sao chép 100% tác phẩm của người ta rồi còn gì nữa mà đạo văn -))