Sở Nam chẳng thèm để tâm đến lời cầu xin của Sở Linh Vi.
“Xì! Đừng có mở miệng ngậm miệng là ‘nuôi tôi’ nữa, lão già!”
“Sở Nam, em bớt nói hai câu được không?” Sở Linh Vi lo lắng nhìn cậu.
Sở Nam hít sâu một hơi, giọng lạnh lùng vang lên:
“Tôi nói cho ông biết, hôm nay tôi sẽ đi. Đúng là hồi nhỏ tôi từng ăn cơm nhà họ Sở, từ ba tuổi được mang về đến mười ba tuổi bắt đầu đi làm thêm, tổng cộng mười năm.”
“Mỗi ngày tính theo tiêu chuẩn năm mươi đồng tiền cơm, tổng cộng mười tám vạn. Cộng thêm những khoản lặt vặt khác, tôi tính tròn cho ông hai mươi vạn!”
“Còn mấy bữa cơm thừa canh cặn, tôi coi như năm vạn. Tiền chỗ ở, một ngàn một tháng, mười lăm vạn.”
“Tổng cộng bốn mươi vạn!”
“Số tiền này tôi sẽ trả dần. Tôi có thể viết giấy nợ. Yên tâm đi, đây tuyệt đối là tiền sạch!”
Lời vừa dứt, cả căn phòng chết lặng. Ba người đều tròn mắt sững sờ, đặc biệt là Sở Hà, kích động đến mức suýt nhảy cẫng lên.
“Hay lắm! Thằng Sở Nam cuối cùng cũng chịu cuốn gói đi rồi? Lần này chắc chắn là thật rồi!”
“Mày.... cái đồ súc sinh! Cút! Cút ngay cho tao! Tốt nhất là làm được như lời mày nói!” Sở Thiên Khoát tức đến đỏ mặt tía tai, gân xanh nổi đầy trán.
Sở Linh Vi thấy thái độ Sở Nam kiên quyết như vậy, lòng nóng như lửa đốt. Nỗi lo sợ mất đi cậu em khiến cô càng quyết tâm hơn:
“Sở Nam, em không thể đi được! Chị thừa nhận bao năm nay nhà họ Sở nợ em quá nhiều, nhưng chúng ta sẽ bù đắp, nhất định sẽ bù đắp cho em! Đừng đi... có được không?”
“Chị hứa sẽ không đối xử với em như trước nữa.” Giọng Sở Linh Vi đã nghẹn lại, ánh mắt tràn đầy cầu xin.
“Ba, ba cũng bớt nói đi. Sở Nam hôm nay bùng nổ cũng chỉ vì bị uất ức thôi, ba—”
“Im miệng! Mày mà còn dám bênh nó thì cuốn gói khỏi nhà họ Sở luôn cho tao!”
Sở Thiên Khoát đã mất hết lý trí, tiếng gầm như sấm vang vọng khắp căn phòng.
“Phản rồi! Thật sự là phản rồi! Một đứa con nuôi mà dám chửi cha, còn dám đá cha một cước, lại còn đòi bỏ đi tự lập... Nó định phản chủ chắc?!”
“Ba... sao ba có thể nói như vậy? Con làm tất cả chỉ vì muốn tốt cho cả nhà...” Sở Linh Vi khó tin nhìn ông, nước mắt lưng tròng.
“Chị à! Đừng khuyên nữa! Hôm nay Sở Nam quá đáng lắm rồi, không chỉ mắng ba mà còn đánh ba! Bị đuổi ra khỏi nhà là đáng đời!”
Sở Hà lập tức hùa theo, giọng đầy vẻ hả hê.
“Chát!”
Sở Linh Vi quay đầu, thấy hắn vẫn còn cầm chiếc quần lót của mình, trong phút chốc lửa giận bùng lên, thẳng tay tát cho hắn một cái trời giáng.
“Sở Linh Vi! Mày còn dám đánh em trai ruột của mày?! Mày cũng muốn tạo phản à?!” Sở Thiên Khoát đau lòng nhào ra chắn giữa hai người, giận dữ quát lớn.
“Ba! Sở Hà... nó trộm nội y của con! Làm cái chuyện ghê tởm đó! Chẳng lẽ không đáng bị đánh sao?!” Sở Linh Vi run rẩy hét lên, giọng nghẹn lại vì tức giận.
“Tại sao Sở Nam chỉ cần sai chút xíu, thậm chí chẳng làm gì sai, ba cũng ra tay đánh? Còn Sở Hà phạm cái lỗi ghê tởm như thế thì ba lại bao che?!”
“Ba tự nhìn đi!”
Cô giật phắt món đồ trong tay Sở Hà, đưa thẳng ra trước mặt Sở Thiên Khoát.
Ông sững người, nhìn kĩ một lúc, quả nhiên không thể chối cãi—chỉ thoáng liếc qua đã biết thứ đó từng bị làm bẩn.
“Hừ! Ai biết có phải trò của mày hay không?” Ông đảo mắt nhìn về phía Sở Nam.
“Địt mẹ lão già khốn nạn, ông nhìn ai vậy hả? Nhân chứng vật chứng rõ ràng thế, ông còn định hắt bẩn lên người tôi?”
“Tôi không phải cái đồ cặn bã bệnh hoạn như Sở Hà! đừng đánh đồng tôi với nó!” Sở Nam lập tức chửi thẳng mặt, chẳng chút kiêng nể.
“Mày... mày cái đồ súc sinh này! Hôm nay tao không đánh mày thì tao không nuốt trôi cơn tức này!” Sở Thiên Khoát đỏ bừng cả mắt, run run rút thắt lưng chuẩn bị quất.
“Đến đây! Lão già khốn kiếp, xem hôm nay ai hạ được ai! Tôi nói cho ông biết, tôi chả ngán ai hết!”
Sở Nam dập điếu thuốc, đứng bật dậy vặn vẹo cổ tay, dáng vẻ chẳng hề sợ hãi.
Sở Linh Vi thấy hai người chuẩn bị lao vào nhau, vội hét lên:
“ĐỦ RỒI!!”
“Đừng làm loạn nữa!!”
“Còn chưa thấy mất mặt đủ hay sao?!”
Sắc mặt Sở Thiên Khoát sầm xuống.
“Sở Linh Vi! Ai cho mày cái gan dám nói chuyện với ba như thế?!”
“Thế nào? Mày cũng định đứng về phía cái thằng súc sinh này à?!” Giọng ông run lên vì giận, suýt thì ngất.
“Ba, không phải... Sở Nam, hai người đều bình tĩnh lại đi! Chúng ta là người một nhà, có gì không thể ngồi xuống nói cho rõ chứ?” Sở Linh Vi khóc đến khàn giọng.
Nhưng Sở Nam dứt khoát lắc đầu:
“Không! Tôi chỉ muốn rời khỏi cái nhà này càng sớm càng tốt. Ở đây một giây nào nữa cũng thấy buồn nôn.”
Ra khỏi nhà họ Sở, trời cao mặc sức chim bay, biển rộng mặc cá nhảy—tự do mới là thứ cậu khao khát.
“Nhìn đi! Sở Linh Vi, đến giờ mày vẫn muốn nói giúp nó! Tao thấy mày cũng muốn cùng nó cút khỏi nhà họ Sở luôn phải không?!” Sở Thiên Khoát giận run cả người.
“Ba! Sở Nam! Hai người nhất định phải cãi đến mức này mới vừa lòng sao?!” Nước mắt Sở Linh Vi rơi lã chã, giọng đã khản đặc.
Sở Hà thì khó chịu nhìn chị gái—rõ ràng Sở Nam sắp đi rồi, vậy mà cô còn nhảy vào cản trở!
“Ba! Con ủng hộ ba. Sở Nam phải đi! Mới tốt nghiệp cấp ba, vừa vào đại học đã dám cãi lại ba, còn mở miệng nói tục! Không đuổi thì còn ra thể thống gì nữa? Chẳng khác nào con cãi cha, trên đầu ba mọc cỏ rồi à?!”
Sở Hà một phen châm dầu vào lửa, khiến Sở Thiên Khoát gật đầu lia lịa.
“Sở Linh Vi, nhìn em trai mày đi! Nó luôn đứng về phía ba. Rồi nhìn lại mày xem! Suốt ngày chỉ biết bênh cái thằng súc sinh này, rốt cuộc mày đứng về phe nào?!”
Sở Linh Vi nghẹn ngào lắc đầu:
“Con không đứng về phe nào cả... Con chỉ muốn mọi người hòa thuận thôi...”
“Cô Sở! Tôi không còn hứng thú với cái gọi là ‘tình thân’ giả tạo này nữa. Tôi chỉ muốn thoát khỏi nhà họ Sở này càng nhanh càng tốt, rời khỏi nơi ghê tởm này!”
“Các người nghe cho rõ đây!”
Sở Nam nhấc khung ảnh trên bàn, rút tấm ảnh gia đình bên trong, rồi xé toạc ngay trước mặt tất cả.
Trái tim Sở Linh Vi đau nhói như bị xé theo, thở không ra hơi. Nhìn tấm hình kỉ niệm một gia đình từng tươi cười rạng rỡ bị xé thành từng mảnh vụn trong tay Sở Nam, ngực cô nghẹn ứ đến khó chịu.
Cô còn nhớ rõ, khi nhận được bức ảnh đó, nụ cười của Sở Nam từng rực rỡ đến nhường nào...
Nước mắt trào ra không sao ngăn nổi, cô nghẹn ngào run rẩy:
“Sở Nam... em... đừng như vậy... được không? Chị... chị sau này sẽ... sẽ đối sử tốt với em mà...”
“Cảm ơn! Nhưng tôi không cần cái thứ tình cảm giả tạo đó nữa. Với tôi, nó chỉ là một dạng tra tấn. Hiểu không, cô Sở?!”
Sở Nam nheo mắt, châm thêm một điếu thuốc. Trong làn khói mờ ảo, ánh mắt cậu càng thêm kiên quyết.
“Các người chỉ giỏi nói mà chẳng bao giờ làm. Lúc mới đưa tôi về, đúng là có tốt một thời gian. Nhưng rồi sao? Ha.”
“Bây giờ nói hay đến mấy, mai lại quên sạch.”
Sở Nam bỗng phá lên cười, tiếng cười ngập tràn chua chát và mỉa mai.[note79462]

