WN

Chương 04

2025-08-28

3

“Đồ[note79448] già khọm!”

Sở Nam gầm lên, giận dữ đến mức không kìm nén nổi. Cậu chỉ thẳng vào mặt mình, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn chằm chằm Sở Thiên Khoát:

“Tôi cho ông mặt mũi nhiều quá rồi đúng không?! Lại đây! Lại đây mà tát tôi đi!!”

Hành động điên cuồng ấy khiến cả ba người trong phòng đều sững sờ, chết lặng tại chỗ, hoàn toàn không biết nên phản ứng ra sao.

Người đầu tiên hoàn hồn lại chính là Sở Hà. Trốn phía sau, nhưng trên gương mặt hắn ta lại hiện rõ vẻ khoái trá, trong lòng thầm hả hê: “Hay rồi, chuyện xấu của mình tạm thời được ém xuống. Giờ còn có kịch hay để xem: Sở Nam bị ăn đòn! Quá tuyệt!”

Sở Linh Vi cũng vội lấy lại tinh thần, gương mặt lập tức tối sầm, nghiêm giọng quát lớn:

“Sở Nam! Em ăn nói với ba kiểu gì vậy hả?! Mau xin lỗi ngay cho chị!!”

Cô lo Sở Nam vì nóng nảy mà làm liều, cuối cùng bị ba đuổi thẳng ra khỏi nhà.

“Nghịch tử! Mày gọi tao là gì?!” Sở Thiên Khoát trừng mắt, khó tin nổi, chỉ thẳng vào mặt Sở Nam mà quát.

Đứa con nuôi này hôm nay rốt cuộc làm sao thế? Không chỉ cãi lại, còn dám mở miệng chửi mình là “đồ già khọm”?!

Trong lòng Sở Nam vốn nghĩ người đầu tiên bật lại chắc chắn sẽ là Sở Thiên Khoát. Nhưng không ngờ, người vừa rồi còn bênh vực mình – Sở Linh Vi – lại bất ngờ quay sang đứng về phía họ.

Trong nháy mắt, lửa giận bùng nổ, cậu chỉ thẳng vào mũi Sở Thiên Khoát, bắt đầu trút ra cơn chửi xối xả:

“Đúng! Tôi gọi ông là đồ già khọm! Thì sao nào? Tôi cứ chửi đấy, ông làm được gì tôi?!”

“Xin lỗi á? Tôi xin lỗi cái rắm ấy!!”

“Rõ ràng tôi bị oan, rõ ràng tôi chẳng làm gì sai, rõ ràng không phải tôi đánh người – tại sao vừa bước chân vào phòng, ông đã muốn tát tôi?!”

“Ông tưởng tôi nể mặt ông lắm sao?!”

“Còn nói nuôi tôi ăn nuôi tôi uống? Tôi nhổ vào cái mặt ông ấy!”

“Sở Thiên Khoát, nghe cho rõ đây! Tiền sách vở từ tiểu học đến trung học, đều do tổ chức từ thiện tài trợ. Học phí và sinh hoạt phí thời cấp ba, đại học, tất cả đều là tôi tự đi làm thêm, làm đủ thứ việc mà kiếm ra! Liên quan chó gì đến ông?!”

“Nuôi tôi ăn nuôi tôi uống? Ông dám nói câu đó sao? Bình thường có bữa cơm nào ông cho tôi ngồi vào bàn chưa?! Có chưa?!!”

“Sở Thiên Khoát! Ông mở miệng nói thử xem!!!”

“Hằng ngày chỉ để tôi ăn đồ thừa của các người, thế mà ông gọi là nuôi tôi ăn?! Nuôi cái con mẹ ông chứ nuôi!!”

Trong cơn phẫn nộ, Sở Nam mất sạch lý trí, xông thẳng tới tung một cú đá cực mạnh vào bụng Sở Thiên Khoát.

Mặc dù không tự mình trải qua, nhưng ký ức đầy tổn thương đó vẫn hằn sâu trong tâm trí cậu. Vừa nghĩ đến, cậu liền không thể nào khống chế được cảm xúc.

Đối xử lạnh nhạt với một đứa trẻ vị thành niên thì thôi, nhưng đến cơm cũng không cho ăn? Đùa gì thế hả?!

“Á—!!!”

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Sở Thiên Khoát ngã sõng soài xuống đất, mặt mũi méo mó, vô cùng chật vật.

Bị cơn chửi mắng và cú đá bất ngờ này đánh úp, ông ta nhất thời sững sờ, hoàn toàn chưa kịp phản ứng.

Sở Linh Vi và Sở Hà đứng trân trối, tròng mắt như muốn nứt ra, không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt.

Nhưng Sở Nam chưa hả giận, lại tung thêm một cú đá nữa, khiến bụng Sở Thiên Khoát đau đến mức mặt mày nhăn nhúm, già nua khổ sở.

“Từ nhỏ đến giờ, tôi chỉ có mấy bộ quần áo rách nát. Hồi bé thì mặc lại đồ Sở Linh Vi bỏ đi, sau này đi học cũng chỉ có đúng bộ đồng phục. Đống quần áo còn lại – mẹ kiếp – đều là tôi tự đi làm mà mua!!!”

“Nhà họ Sở nghèo đến thế cơ à? Nghèo thế thì rước tôi về làm gì?!”

“Hả?! Nói đi!!!”

“Ông thử nhìn xem Sở Hà đang mặc gì?! Một năm nay, các người cho hắn không thiếu thứ gì đồng hồ mấy chục triệu, quần áo mấy triệu, nói mua là mua. Còn tôi thì sao? Toàn mặc mấy cái đồ mười mấy đồng – mà còn phải tự bỏ tiền mua!!”

“Rốt cuộc nhà họ Sở các người đã cho tôi cái gì?! Nói đi!!!”

Sở Nam chỉ thẳng vào mấy bộ quần áo bạc màu vứt trên giường – căn phòng thậm chí chẳng có nổi một cái tủ.

“Ông thiên vị đến mức đó, mang tôi về làm gì?! Cần một kẻ thế thân thôi đúng không?! Nếu vậy thì năm đó đừng đưa tôi ra khỏi cô nhi viện! Tôi sống ở đó còn tốt hơn cái nhà họ Sở này nhiều!!!”

Khuôn mặt Sở Thiên Khoát thoáng chốc đờ đẫn, sững lại.

Sở Nam lập tức quay sang, chỉ thẳng mặt Sở Linh Vi, giọng lạnh băng đầy mỉa mai:

“Còn chị nữa, Sở Linh Vi! Chị cũng đừng tưởng mình cao thượng! Ngày nào cũng trưng bộ mặt nợ nần thiên hạ, thấy tôi thì nhất định phải chửi vài câu mới hả dạ. Tôi đã đắc tội gì với chị hả?!”

“Tháng trước chị còn nói tôi ăn cắp dây chuyền của chị. Tốt thôi, tôi hỏi chị tôi lấy nó để làm gì? Có chứng cứ không?!”

“Đúng, tôi thiếu tiền, nhưng tôi vẫn là người có học! Tôi không thèm làm mấy trò bỉ ổi đó! Người có thể làm chính là thằng ‘em trai ngoan’ sau lưng chị – Sở Hà!!!”

Tiếng gầm của Sở Nam như lửa núi lửa phun trào, ánh mắt đỏ rực như muốn xé nát Sở Linh Vi.

Cả người cô run rẩy, lạnh lẽo dọc sống lưng.

“Cái dây chuyền đó rõ ràng là hắn đem đi bán, lấy tiền ăn chơi gái gú! Chị lại tin hắn?! Còn tôi – suốt một năm bị vu oan đủ chuyện – nhẫn nhịn cũng quen rồi!”

“Tôi chịu đủ cái nhà họ Sở này rồi!!!”

Nói đến đây, Sở Nam như quả bóng xì hơi, ngồi phịch xuống giường, thở dốc, bật cười cay đắng: “Ha... mẹ kiếp... chửi đến mệt cả người...”

Cậu vô thức sờ túi, rồi mặt tối sầm, bước thẳng về phía Sở Thiên Khoát.

“Mày... mày định làm gì?!” Sở Thiên Khoát giật mình hoảng sợ, luống cuống lùi lại.

Sở Nam khom lưng, khinh bỉ nhìn ông ta một cái, rồi thò tay móc ra một bao thuốc từ túi áo đối phương. Cậu châm một điếu, hít mạnh.

“Khụ... khụ khụ khụ!!!”

Lập tức cậu suýt sặc chết. Lúc này mới nhớ ra cơ thể này vốn chưa bao giờ hút thuốc, làm gì có sức chịu đựng.

Từ đầu đến cuối chẳng thốt nổi một lời, Sở Hà lúc này há hốc miệng đến mức có thể nhét nguyên quả trứng gà.

Sở Linh Vi phải mất một lúc mới lấy lại tinh thần, cúi gằm mặt, áy náy dâng đầy trong lòng.

Đúng vậy... lần đó, cô chẳng thèm nghe Sở Nam giải thích, đã tát thẳng hai cái, sau đó còn để ba đánh thêm một trận.

Ánh mắt cô lướt qua chiếc điện thoại cũ nát trên giường, rồi đến mấy bộ quần áo bạc màu.

Chiếc điện thoại ấy vỡ nát, cũ kỹ chẳng ra sao. Nếu nó thật sự ăn cắp dây chuyền, sao không đổi cái điện thoại mới? Sao không mua lấy vài bộ quần áo tử tế? Dây chuyền đó ít nhất cũng vài chục triệu cơ mà...

Cơn áy náy như sóng lớn ập đến, gương mặt cô đầy day dứt. Đôi môi run rẩy, cuối cùng khẽ thốt ra: “Xin lỗi, Sở Nam... chị đã hiểu lầm em. Chị... xin lỗi...”

“Khỏi! Tôi không cần!” Sở Nam phả khói, dứt khoát cắt ngang.

Ngay tức khắc, mắt Sở Linh Vi đỏ hoe, nước mắt như vỡ đê, tuôn trào không ngừng.

“Đồ súc sinh! Sở Nam!”

Sở Thiên Khoát ôm chặt ngực, gương mặt trắng bệch, hơi thở đứt quãng, gằn giọng quát:

“Hôm nay mày cút ngay khỏi nhà họ Sở! Nhà họ Sở không có đứa con như mày! Mày dám đánh dám chửi tao, tao đúng là nuôi phải một con sói mắt trắng!!”

“Ba! Không thể đuổi Sở Nam đi! Nó là con ba, chúng ta là một gia đình mà! Sao có thể làm vậy chứ?!” Sở Linh Vi hốt hoảng giữ chặt lấy tay ông, lắc đầu cầu xin.

“Con? Nó chỉ là đứa con nuôi! Nghịch tử thì có!!!” Sở Thiên Khoát phẫn nộ hất mạnh tay con gái ra.

Ghi chú

[Lên trên]
Lưu ý chương này có cảnh bạo lực gia đình
Lưu ý chương này có cảnh bạo lực gia đình