Tập 2 - Người cám dỗ

Chương 32 - Hoàng tử

2025-10-15

1

――Hiện tại, Vương quốc đang đối mặt với một vấn đề nan giải.

Nhà vua đã mắc phải một căn bệnh bí ẩn, và điều này dẫn đến tranh chấp về quyền kế vị ngai vàng.

Cuộc tranh chấp này nổ ra vì nhà vua đã chỉ định công chúa Kreschenta, 11 tuổi, làm người kế vị thay vì hoàng tử Gildanstein, người đáng ra phải là người xếp đầu tiên trong danh sách kế vị hợp pháp.

Hoàng tử Gildanstein là một kẻ biến thái, thích thú với việc hành hạ nô lệ và những trò tiêu khiển vô đạo đức, dâm loạn khác.

Nhà vua cho rằng hành vi của Gildanstein không xứng đáng để trở thành người kế vị mình――không xứng đáng trở thành vị vua tiếp theo của Alberan.

Trong Vương quốc, nhà vua nắm quyền lực tuyệt đối và ý chí của ngài được đặt lên hàng đầu.

Tuy nhiên, đó rốt cuộc cũng chỉ là vẻ bề ngoài――lạm quyền sẽ gặp phải sự phản kháng, và nếu đẩy mọi chuyện đi quá xa thì sẽ dẫn đến nổi loạn.

Sự chỉ định của nhà vua vốn dĩ là điều không thể bị đảo ngược. Thế nhưng trên thực tế, nếu có đủ số lượng người phản đối, thì ý muốn của nhà vua cũng khó có thể được thực hiện. Và hiện tại, hoàng cung đang bị chia thành hai phe: phe hoàng tử và phe công chúa.

“Thần không ngờ Điện hạ lại đích thân đến đây…”

Bogan quỳ một gối xuống và cúi đầu.

Một thanh niên với vẻ ngoài khoảng hai mươi đứng trước mặt ông.

Anh ta là một chàng trai trẻ đẹp trai với mái tóc vàng chải ngược ra sau.

Người đàn ông tháo thanh kiếm rapier trang trí lộng lẫy bên hông, đặt lên bàn, rồi cởi bỏ chiếc áo choàng đơn giản đang mặc, ném nó lên thảm, sau đó ngồi xuống ghế sofa và vắt chéo chân.

Bên trong, anh ta mặc một chiếc áo khoác được may với họa tiết trang trí vàng trên nền đỏ và đen, cùng với quần trắng.

Anh ta giơ cánh tay trái có đeo vòng tay vàng lên và cất lời.

“Ngẩng đầu lên đi, Bogan. Ta không đến để gặp vị anh hùng, tướng quân Christand. Ta chỉ đơn giản đến để nói chuyện với một người quen cũ. Không cần phải giữ lễ nghi với ta.”

“... Vâng. Đó là vinh hạnh của thần.”

Anh ta ra hiệu về phía chiếc ghế sofa đối diện khi Bogan đứng dậy.

Chàng trai này chính là hoàng tử và cũng là người đầu tiên trong danh sách kế vị ngai vàng. Gildanstein Kalnaros Vel Sarcarinea Alberan. Đại Công tước và là Thống Chế của Vương quốc――một người nắm giữa địa vị cao cao hơn Bogan, một Bá tước biên cương rất nhiều.

Dù mang dáng vẻ trẻ trung, nhưng đối với các quý tộc có khả năng điều khiển ma lực, vẻ ngoài không phải lúc nào cũng nói lên tuổi tác thực sự của họ.

Thực tế, chàng trai trước mặt hiện ở độ tuổi giữa ba mươi.

Đối với những người sở hữu ma lực, giai đoạn sung mãn của cơ thể thường được duy trì lâu hơn, và phần lớn chỉ bắt đầu có dấu hiệu lão hoá sau tuổi bốn mươi.

“Đã mười lăm năm rồi kể từ lần cuối hai ta gặp mặt.”

“Vâng, điện hạ. Kể từ trận chiến với Đế quốc.”

“Không cần ‘vâng, điện hạ’. Ở đây chỉ có hai ta thôi.”

Thật là rắc rối, Bogan thầm nghĩ và khẽ cúi đầu.

Ông không hề có hứng thú với những cuộc đấu đá nội bộ đang diễn ra trong cung điện. Thời trẻ, Bogan cũng từng muốn chen chân vào những chuyện như vậy, nhưng theo năm tháng, ý nghĩ ấy dần phai nhạt.

Giờ đây, ông thật sự không muốn dính dáng đến chuyện chính trị trong cung điện.

“Trước hết, hãy cùng chúc mừng chiến thắng. Ta đã mang đến loại rượu quý được cất giữ trong kho riêng.”

“Vâng.”

Những người hầu được lệnh rời đi. Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người.

Gildanstein rót rượu một cách thô bạo rồi đẩy ly về phía Bogan.

Tuy mang rất nhiều tiếng xấu, nhưng Gildanstein lại là một người cực kỳ thực tế và ghét những nghi thức vô nghĩa.

Dù mang trong mình địa vị hoàng tộc, anh ta chẳng chút bận tâm đến chuyện nhỏ nhặt như tự tay rót rượu cho người khác.

Bogan cầm lấy ly rượu và khẽ nâng lên. Phía bên kia, Gildanstein cũng đáp lại với hành động tương tự.

Gildanstein nhấp một ngụm, tiếp đó Bogan cũng làm theo.

Có vẻ chai rượu này thật sự được lấy từ kho riêng của Gildanstein. Nó là một loại rượu ngon với hương vị đậm đà.

“Ngươi quả thật là một chiến binh rất tài giỏi. Ta không ngờ ngươi, lúc ở phía Bắc trong tình thế đó, lại có thể xuyên phá đội quân của Đế quốc. Ta đã đúng khi tiến cử ngươi vào vị trí tướng quân.”

“Không. Tất cả là nhờ vào những thuộc hạ xuất sắc của thần.”

“Đừng khiêm tốn. Ta đã từng chứng kiến năng lực của ngươi trong quá khứ.”

Trong cuộc đại chiến nổ ra cách đây mười lăm năm, Gildanstein đã tập hợp một đội quân khổng lồ và tấn công vào phía Tây của Đế quốc.

Thời điểm đó, Wulfenite là ranh giới giữa Đế quốc và Vương quốc, và phần lãnh thổ được mở rộng là nhờ chiến công của Gildanstein. Mặc dù nhân cách của anh ta có vấn đề, nhưng năng lực thì không hề kém cỏi. Trên thực tế, anh ta cực kỳ xuất chúng, hoàn toàn xứng đáng với dòng máu hoàng tộc chảy bên trong mình.

Bogan khi đó chỉ là một Quân đoàn trưởng, đã được Gildanstein thăng lên cấp bậc tướng quân nhờ chiến công cuộc trận chiến năm đó.

Hai người cùng nhau trò chuyện về các cuộc chiến gần đây trong một lúc.

Có vẻ như Gildanstein đã nắm trong tay khá nhiều thông tin và hiểu rõ tình hình chiến trường như thể anh ta đã trực tiếp tham gia vào cuộc chiến.

Mạng lưới tình báo của Gildanstein đã bám rễ đến cả những quốc gia khác.

Thật đáng sợ khi anh ta nắm rõ những chuyện mà lẽ ra không ai có thể biết, nhưng Bogan hiểu rằng Gildanstein không hề có bất kỳ động cơ thầm kín nào phía sau hành động của mình.

Là một kẻ cuồng chiến vô song, Gildanstein thật sự đánh giá cao Bogan trên cương vị một người lính. Anh ta luôn háo hức nghe những câu chuyện về chiến trường như một đứa trẻ, và chính điểm này, bất kể những mặt khác ra sao, lại khiến Bogan có thiện cảm với anh ta.

Dù mang tiếng xấu khắp nơi, và những lời đồn có lẽ là sự thật, nhưng khi tiếp xúc với tư cách cá nhân thì, kỳ lạ thay, Bogan lại không thể ghét Gildanstein.

“――Nhưng mà, hai cô tiểu thư xinh đẹp ấy à? Tin đồn đã lan tới tận cung điện rồi đấy. Có vẻ như họ thật sự rất đáng chú ý.”

“Cảm ơn lời khen của ngài. Thần có thể tự tin nói rằng cả hai đứa đều tài năng hơn thần. Một ngày nào đó, chắc chắn chúng sẽ trở thành những trụ cột mới của Vương quốc.”

“Thế à? Nếu ngươi nói vậy thì hẳn đó là sự thật.”

Gildanstein cười khẽ rồi nhìn chằm chằm vào ly rượu của mình.

“Ta xin lỗi. Vì những cuộc tranh chấp rắc rối gần đây nên kinh đô đã không thể hỗ trợ sớm hơn. Ta biết gánh nặng đổ lên vai ngươi và Garkha là rất lớn… có khá nhiều người tỏ ra không mấy hài lòng với việc ta hiện đang chỉ huy quân trung ương.”

Cuộc tranh đoạt ngai vàng.

Nếu Gildanstein, người đứng đầu của một phe, nắm quyền kiểm soát quân đội, anh ta có thể dễ dàng chiếm đoạt ngôi vị bằng vũ lực.

Đây là một mối lo hiển nhiên, và cuối cùng, vị tướng thuộc phe trung lập của phương Tây — Hilkintos — đã đảm nhận quyền chỉ huy quân trung ương.

Các tướng lĩnh của quân trung ương — những người có liên quan mật thiết đến trung tâm quyền lực của Vương quốc — cũng không thể được sử dụng vì những lý do tương tự.

Sự thay đổi trong bố trí quân lực và việc nắm quyền chỉ huy trở nên rắc rối khi tướng quân Hilkintos của phương Tây được điều đến, và chính những rắc rối chính trị như vậy là nguyên nhân khiến họ lâm vào cảnh khó khăn đến thế.

Nếu Gildanstein có thể chỉ huy quân trung ương mà không gặp trở ngại gì, thì có lẽ Wulfenite đã không thất thủ.

Càng dành nhiều thời gian trên chiến trường, Bogan lại càng chán ghét thế giới chính trị.

“Thôi, tạm gác chuyện đó sang một bên đã. Có một điều ta muốn nói cho ngươi biết — thứ sẽ ảnh hưởng đến cách ngươi hành động trong tương lai.”

“… Cách tôi hành động trong tương lai? Ý ngài là gì?”

“Là về Kreschenta.”

Gildanstein mỉm cười rồi nói:

“Ta không biết ngươi đã nghe được những gì. Có lẽ là điều gì đó tương tự như ‘Hoàng huynh ghét việc truyền ngôi cho một kẻ tồi tệ như ta, nên đã chỉ định Kreschenta làm người kế vị.’ Ta sẽ không phủ nhận — vì đó là sự thật.”

Anh ta nói trong khi xoay ly rượu trên tay, gương mặt vẫn giữ nguyên nụ cười.

“Ban đầu ta cũng chẳng bận tâm lắm.”

“Ý điện hạ là… ngài không hứng thú với ngai vàng sao?”

“Chính xác, ý ta là vậy. Ta sẽ không biện minh. Sự thật là ta thật sự thích những trò giải trí đó. Khi còn trẻ, ta cũng từng đi quá giới hạn. Gần đây người ta bảo ta đã trầm tính hơn, nhưng đó chỉ là vì ta đã thử hết mọi thứ và bắt đầu chán thôi. Bản chất của ta chẳng hề thay đổi.”

Bogan không biểu hiện cảm xúc, nhưng nét mặt của ông hơi cứng lại.

Gildanstein bật cười đầy thích thú khi thấy phản ứng đó.

“Đại Công tước của Vương quốc, ta hoàn toàn hài lòng với địa vị này. Với quyền lực trong tay, nếu ta muốn thì không có việc gì ta không làm được. Trên thực tế, nếu nghĩ đến chuyện phải xử lý cả đống chuyện vụn vặt tầm thường, thì việc nắm giữ ngai vàng thật sự rất rắc rối. Ta thích chiến tranh, nhưng ta ghét mấy trò đấu đá chính trị phiền phức. Vậy nên, việc ngai vàng rơi vào tay kẻ khác, ta cũng chẳng có gì để phàn nàn.”

Gildanstein uống cạn ly rượu rồi rót thêm, tiếp tục câu chuyện trong lúc xoay chiếc nhẹ ly trong tay.

“Chỉ là… kẻ đó lại là một vấn đề. Ngươi hẳn đã từng gặp Kreschenta rồi nhỉ. Ngươi nghĩ sao về con bé đó?”

“… Dù còn rất trẻ, nhưng cô ấy lại rất thông minh và xinh đẹp.”

Mái tóc vàng ánh lên sắc đỏ ―― một công chúa rạng rỡ tựa như tiên nữ.

Dù chỉ từng nhìn thấy từ xa, chưa một lần nói chuyện trực tiếp, nhưng Bogan vẫn nhớ rất rõ dáng vẻ ung dung mà thanh nhã ấy.

Lần cuối cùng trông thấy cô ấy là khi cô mới chín tuổi.

“Thật tuyệt vời. Đúng vậy, thông minh và xinh đẹp. Một người dịu dàng, nhân ái, tuy có hơi nghịch ngợm nhưng vẫn tràn đầy phẩm hạnh ―― một đứa trẻ như thể được sinh ra để trở thành nữ hoàng. Tuy nhiên, điều ta lo ngại chính là việc con bé đó là một con quái vật.”

“… Ý ngài là sao?”

“Chính xác như những gì ta nói, Bogan. Ngươi chắc đã nghe những lời đồn về việc ta ép nô lệ chém giết lẫn nhau một cách vô nghĩa, hay về việc ta giam giữ các tiểu thư quý tộc rồi vứt bỏ họ. Sự thật là ta thích chơi đùa với con người, vậy nên ta hiểu rất rõ con người là gì… Vì thế nên ta biết nó là một con quái vật ngay khi nhìn thấy.”

Gildanstein đưa ngón tay dọc theo mặt bàn, vẽ một đường thẳng vô hình.

“Hoàng tộc có một lịch sử lâu đời. Chúng ta đã đứng trên lằn ranh giữa tuyệt diệt và tái sinh nhiều lần. Nhiều vị vua thông thái, cũng như nhiều tên bạo chúa ngu dốt đã được sinh ra. Lịch sử lâu dài này được xây dựng dựa trên một truyền thống: bất kỳ đứa trẻ nào khi sinh ra có biểu hiện bất thường sẽ bị giết, vì chúng là đứa trẻ bị nguyền rủa… Và Kreschenta cũng từng là một trong những đứa trẻ đó.”

“Đứa trẻ bị nguyền rủa…”

“Một truyền thống vô lý của hoàng tộc. Ta từng cho rằng điều đó thật nực cười, nhưng hoàng huynh của ta lại là người vô cùng cứng nhắc. Anh ấy đã tuân thủ truyền thống. Hoàng huynh vốn hiếm muộn, nên khi cuối cùng cũng có được đứa con đầu lòng mà mình mong đợi bấy lâu, anh ấy đã do dự rất lâu để đưa ra quyết định… Nhưng cuối cùng, anh ấy vẫn chọn trục xuất và bí mật cử người giết đứa trẻ đó.”

Bogan nhíu mày.

“Người thiếp sinh ra đứa trẻ đó là người mà hoàng huynh ta đặc biệt sủng ái, nên mới cần dùng đến những chiêu trò này. Dù sao thì sau khi sinh, cô ta cũng chẳng thể gặp lại đứa con gái của mình. Đứa trẻ sau đó bị giam giữ như tù nhân. Nghĩ kỹ thì, có lẽ như vậy lại là một điều may mắn.”

“… Gì cơ?”

“Không lâu sau đó, người thiếp ấy lại mang thai lần nữa. Và đó cũng là một đứa trẻ bị nguyền rủa.”

“Thưa ngài, cái gọi là đứa con bị nguyền rủa ấy… chỉ cần nhìn là có thể nhận ra sao…?”

Bogan, người cũng từng vật lộn với chứng vô sinh, không thể kìm được mà hỏi.

“Một đứa trẻ không khóc. Mặc dù ta nghĩ rằng, chuyện khóc hay không là tùy vào bản thân đứa trẻ.”

“Một đứa trẻ không khóc…”

“Nhưng rồi đó chỉ là lo lắng vô căn cứ, và đứa bé ấy được nuôi dạy như một công chúa… kuku, có lẽ nên nói rằng nó đã sớm học được cách khóc thì đúng hơn.”

Gildanstein vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt thì không.

“Người thiếp ấy đã chết vì sốt hậu sản sau khi nghe tin mình lại sinh ra một đứa trẻ bị nguyền rủa. Cô ta hẳn đã rất đau khổ với những gì đã xảy ra với đứa con gái trước. Hoàng huynh ta đau buồn và liên tục hỏi đi hỏi lại liệu đó có thật sự là một đứa trẻ bị nguyền rủa hay không. Đám người hầu làm đủ mọi cách để đứa bé khóc… và cuối cùng, đứa trẻ bị nguyền rủa ấy đã học được cách khóc và sống sót.”

“Ta có đến thăm một lần để chúc mừng ngày nó chào đời,” Gildanstein tiếp tục.

“Con bé giống như bất kỳ đứa trẻ nào khác. Nó la hét, quấy khóc như thể đang giận dữ. Ta đã cảm thấy khá hụt hẫng khi ‘đứa trẻ bị nguyền rủa’ chỉ là một đứa trẻ bình thường. Nhưng có điều khiến ta thấy rất bận tâm… là về đôi mắt của đứa trẻ đó.”

“Đôi mắt?”

“Một màn kịch, Bogan. Ngay từ khi còn là một đứa trẻ sơ sinh, nó đã biết diễn. Mặc dù khi ấy ta chỉ thấy có gì đó không đúng, nhưng phải một thời gian sau ta mới nhận ra.”

Gildanstein nói rằng đó là một công chúa hoàn hảo và chỉ cười.

“Nó biết cách làm nũng vừa đủ, biết yêu hoa, đọc sách và tỏ ra mơ mộng với những câu chuyện cổ tích. Không bao giờ thể hiện mình vượt trội hơn ai, nhưng cũng chẳng bao giờ tỏ ra kém cỏi. Nhưng tất cả điều đó đều là một màn kịch. Thứ đó thông minh hơn bất kỳ ai, nhìn thấu mọi thứ và biết rõ cách người khác nhìn mình. Nó chỉ đang hành động đúng theo những gì người khác mong đợi mà thôi.”

“Với tất cả sự kính trọng, thần nghĩ… điều đó có thể chỉ là…”

“Không, đó chắc chắn không phải sự hoang tưởng của ta đâu. Ta có thể nhận ra. Kể từ lúc đó, tất cả những đứa con mà hoàng huynh ta sinh ra đều đã chết. Nguyên nhân thì có rất nhiều, trong cung điện cũng bắt đầu xuất hiện nhiều cái chết bất thường khác. Cả ta… cũng từng suýt bị giết.”

“Ngài… suýt bị ám sát sao, Điện hạ?”

“Ta biết ngươi sẽ ngạc nhiên mà.”

Khóe miệng Gildanstein cong lên thành nụ cười, nhưng ánh mắt lại nghiêm túc đến đáng sợ.

“Ta không ngủ với phụ nữ. Nếu ta làm vậy, họ có thể giết ta khi ta đang ngủ.”

Anh ta nói điều đó một cách rất bình thản.

“... Hôm đó, vì đang trong tâm trạng tốt nên ta đã gọi một người phụ nữ tới. Ta đã định thưởng thức loại rượu vang đặc biệt của mình, nhưng khi trở về phòng thì rượu và ly đã được chuẩn bị sẵn. Còn có cả trái cây và một con dao đã được mài sắc. Ta còn định sẽ khen ngợi người hầu vì đã chuẩn bị mọi thứ chu đáo sau… nhưng hôm đó, vì lý do nào đó ta đã ngủ thiếp đi bên cạnh người phụ nữ ấy.”

“…?”

“Chắc hẳn thuốc ngủ đã được cho vào trong rượu hoặc trong ly. Con dao được mài sắc kia là để người phụ nữ đó giết ta. Ít nhất thì, nếu người phụ nữ kia muốn, ta đã mất mạng rồi.”[note82188]

Ánh mắt Gildanstein nheo lại khi anh ta nhớ về đêm hôm đó.

Nụ cười trên môi đã biến mất.

“Ngày hôm đó, ta chỉ tình cờ gọi đến một người phụ nữ mà ta đối xử bình thường. Nếu hôm mà một người khác, chắc chắn ta đã chết rồi… Ta biết rõ bản thân bị người khác căm ghét đến thế nào.”

Bogan xoa cằm, trầm ngâm trong thoáng chốc.

“Nhưng, chỉ vì chuyện đó thôi sao…?”

“Chừng đó là quá đủ. Tất cả người hầu đều khẳng định chúng không hề chuẩn bị những thứ đó. Khi ấy, Kreschenta tình cờ cũng đang ở dinh thự của ta để dưỡng bệnh... Cảm thấy bất an, khi hỏi người hầu thì ta biết được vài ngày trước, Kreschenta đã nài nỉ muốn được nếm thử rượu vang, nên đám người hầu đã dẫn nó đến hầm rượu của ta. Chúng còn cẩn thận giới thiệu những chai rượu được ta cất giữ riêng để nó không động vào.”

Hoàng tử vừa nhìn vào ly rượu vừa nói:

“... Chính khi ấy ta đã hiểu ra. Đó là cách Kreschenta khiến mọi chuyện diễn ra theo ý mình — bằng những phương pháp khiến bản thân không bao giờ bị nghi ngờ, không để lại dấu vết — tất cả chỉ để loại bỏ những kẻ cản đường, nhằm đoạt lấy ngai vàng.”

Gildanstein trượt nhẹ ngón tay trên miệng ly.

“Căn bệnh của hoàng huynh ta hẳn cũng là do Kreschenta gây ra. Một căn bệnh không rõ nguyên nhân, nhưng thật ra anh ấy đã bị đầu độc. Chẳng ai nghi ngờ Kreschenta cả. Hoàng huynh rất mực cưng chiều thứ đó, và những kẻ ngu xuẩn xung quanh cũng vậy. Không một ai nhận ra sự thật.”

“… Nhưng.”

“Mà, chỉ có lời nói thôi thì sẽ khó mà thuyết phục được nhỉ. Ta biết ngươi là kiểu người như thế. Kể cho ngươi nghe chuyện này là cách ta bày tỏ lòng cảm kích vì trận chiến vừa rồi. Cứ xem đây như là phần thưởng cho công lao của ngươi đi.”

“Như đã nói, đây chỉ là để ngươi suy nghĩ về cách hành động trong tương lai.”

Gildanstein tiếp lời khi thấy vẻ hoài nghi trên mặt Bogan:

“Ta không yêu cầu ngươi đứng về phe ta. Ngươi là người phải tiếp tục chiến đấu cho Vương quốc trong nhiều năm nữa. Ta chỉ muốn nói đơn giản một điều: đừng tham gia vào cuộc đấu đá phe phái đang xảy ra trong cung điện.”

Bogan vốn không phải kiểu người thích can dự vào chính trị.

Vậy tại sao Gildanstein lại nói những lời này với ông? ―― Bogan không hiểu.[note82189]

“Thần… chỉ xem bản thân như một thanh kiếm.”

“Vậy cũng tốt thôi. Thật ra, dù thứ đó đúng là có chút bất thường, nhưng nó cũng có thể sẽ trở thành một nữ hoàng xuất chúng. Khi đó, ta vẫn sẽ như hiện tại, còn ngươi vẫn sẽ là thanh kiếm của Vương quốc. Dù ta có thắng trong cuộc tranh đoạt ngai vàng, mọi chuyện vẫn sẽ như thế.”

Nụ cười trên khuôn mặt điển trai của Gildanstein không có chút ác ý nào.

Nhưng rồi ánh mắt anh ta nghiêm lại khi nhìn thẳng vào mắt Bogan.

“... Dù có bao nhiêu vàng bạc đi nữa, cũng không thể so sánh với sự tồn tại của ngươi. Chừng nào ta còn sống, ta sẽ không thể để ngươi mất mạng vì những chuyện vớ vẩn. Hãy ghi nhớ điều đó.”

“... Cảm tạ lời nói của ngài, thưa Điện hạ.”

Gildanstein đưa ly rượu lên môi và uống cạn. Anh ta không rót thêm ly mới.

Bogan cũng uống nốt phần rượu của mình. Đây là tín hiệu cho thấy cuộc trò chuyện đã kết thúc.

Gildanstein lập tức chuẩn bị rời đi.

Anh ta là kiểu người như vậy — nhanh gọn và dứt khoát.

Bogan cảm thấy đó chính là điểm mạnh của người đàn ông trước mắt.

“Hãy cẩn thận. Kreschenta sẽ không thương xót những kẻ cản đường nó. Dù ngươi có tin hay không, hãy nhớ lời ta… đừng để vẻ bề ngoài của con bé đó đánh lừa.”

“Cảm ơn sự quan tâm của ngài.”

Bogan đứng dậy, cúi đầu thật sâu.

Hoàng tử chỉ phất tay và khoác lại chiếc áo choàng của mình.

Bogan bước lên trước và mở cửa, hộ tống Gildanstein đi dọc theo hành lang về phía lối ra.

Ngay lúc đó, một giọng nói bỗng vang lên trong giữa gian yên tĩnh.

“Bồn tắm thoải mái thật nhỉ, Krische-sama?”

“Vâng. Thích lắm ạ.”

Krische và Berry cùng bước lên từ cầu thang, khẽ tựa người vào nhau.

Những bộ đồ ngủ mỏng manh của họ được che lại bằng những tấm chăn quấn quanh người.

Khi bắt gặp Bogan và Gildanstein, cả hai liền nghiêng người sang một bên, nhẹ nhàng cúi đầu.

Bogan thầm ấn tượng trước những chuyển động đồng bộ của họ, trong khi Gildanstein thích thú thưởng thức cảnh tượng bộ ngực của Berry thấp thoáng sau tấm chăn――rồi ánh mắt anh ta dừng lại trên Krische.

“Đây là con gái nuôi của thần, Krische, và hầu gái của con bé, Berry.”

“Ra vậy, ngẩng đầu lên đi.”

Cả hai làm theo và ngẩng đầu lên.

Chỉ một lúc trước, Gildanstein vẫn còn mải mê ngắm nhìn khe ngực của Berry, nhưng giờ đây, toàn bộ sự chú ý của anh ta đã hoàn toàn hướng về phía Krische.

Krische cũng nhìn lại bằng ánh mắt tò mò.

“... Con gái nuôi à! Bogan, con bé đến từ đâu?”

“Karka, một ngôi làng ở phương Bắc.”

Lông mày Gildanstein nhíu lại, như thể anh ta đang suy nghĩ điều gì đó.

Krische, người chỉ muốn mau chóng trở về phòng, ngẩng nhìn Berry, nhưng rồi quay lại khi nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau.

Từ hướng phòng tắm ở tầng một, một cô hầu gái tóc đen được buộc gọn ra phía sau đang vội vã chạy tới — đó là Anne.

――Cho đến giờ, cô vẫn chưa thể hoàn thành tốt vai trò hầu gái của mình.

Lần này, Anne đã hạ quyết tâm, mạnh dạn đi theo hai người đến phòng tắm với ý định giúp họ tắm. Thế nhưng, Berry đã đảm nhận toàn bộ việc tắm cho Krische.

Anne nghĩ rằng ít nhất mình có thể chăm sóc Berry, nhưng Krische đã dán chặt lấy Berry và bắt đầu cẩn thận tắm rửa cho cô ấy――và cô chẳng còn cơ hội để xen vào.

Trong lúc Anne đang thẫn thờ nhìn, cả hai người kia đã tắm xong.

Sau đó, Berry ngượng ngùng đề nghị Anne nên thư giãn một chút.

Anne nghe theo và tắm qua loa, nhưng đáng tiếc cô vẫn chậm trễ.

Khi Anne tắm xong, hai người kia vừa mới bước ra khỏi bồn, và Krische bảo rằng nếu không ngâm nước nóng thì người sẽ lạnh lắm đấy. Thế là Anne ngoan ngoãn bước vào bồn tắm.

Anne thở dài, mặt đỏ bừng khi nhớ lại cảnh hai người khi nãy vừa tắm vừa quấn quít lấy nhau (thật ra chẳng có “như thể” nào cả, đúng là họ đã thật sự quấn lấy nhau). Mải mê tận hưởng làn nước ấm áp, Anne hoàn toàn quên mất công việc của mình, để rồi khi vội vã bước ra thì cả hai người kia đã thay đồ xong từ lúc nào rồi.[note82190]

Berry mỉm cười gượng gạo và bảo Anne không cần phải vội vã, nhưng Anne là một người rất nghiêm túc trong công việc.

Cô vội khoác chiếc váy tạp dề lên người rồi chạy ra ngoài, mái tóc vẫn còn đang nhỏ nước.

“T-tôi sẽ chuẩn bị trà—ahhh!”

――Và cô vấp ngã một cách ngoạn mục.

Cả bốn người đang đứng đó đều khựng lại.

Anne lập tức bật dậy, rồi cúi đầu lia lịa, miệng lắp bắp:

“X-xin lỗi! Tôi đã để mọi người phải chứng kiến cảnh tượng đáng xấu hổ rồi ạ!”

Berry chỉ biết cười gượng, trong khi Krische thì ngước lên nhìn cô với nụ cười dịu dàng trên môi.

Có lẽ ta chỉ đang tưởng tượng thôi, Gildanstein lẩm bẩm khi trông thấy biểu cảm của Krische.

“Cả hai quả thật xinh đẹp như lời đồn. Giá mà họ không phải là con gái và hầu gái của ngươi thì hay biết mấy.”

“... Ngài thật biết nói đùa.”

Berry khẽ khựng lại, còn Krische thì cau mày. Gildanstein mỉm cười, tỏ vẻ thích thú trước phản ứng của họ.

“Lòng trung thành không thể mua được bằng tiền. Chỉ là nói đùa thôi, đừng để tâm.”

“... Vâng.”

“Ta về đây, Bogan. Ta mong sẽ được gặp cô con gái còn lại của ngươi trong buổi lễ.”

Nói xong, Gildanstein vừa bước đi vừa liếc sang Anne rồi nói với Bogan đang đi bên cạnh:

“Trông có vẻ là một kẻ ngu ngốc. Nếu ngươi không vừa ý với đám người hầu ở đây thì cứ nói, ta sẽ lập tức thay đổi.”

Anne đứng chết lặng.

Ghi chú

[Lên trên]
Tí thì END Game
Tí thì END Game
[Lên trên]
Ông sẽ hiểu sớm thôi.
Ông sẽ hiểu sớm thôi.
[Lên trên]
Cái ghi chú trong ngoặc này là của tác giả nhé ;)
Cái ghi chú trong ngoặc này là của tác giả nhé ;)