Tập 2 - Người cám dỗ

Chương 29 - Khó chịu

2025-08-31

3

Ngay sau khi băng qua “Hàm Rồng”――họ đã đến được Mitskronetia.

Pháo đài được đặt tên theo vị anh hùng Mitskronia, ban đầu được xây dựng để phòng thủ chống lại man tộc phương Bắc, nhưng nay đã trở thành trung tâm thương mại trọng yếu nối liền miền Trung với miền Bắc Alberan.

Hai bên Hàm Rồng là núi non hiểm trở, địa hình dốc và khó đi, nên việc nhiều thương nhân và lữ khách dừng chân nghỉ lại Mitskronetia là điều tự nhiên, rồi dần dần người ta bắt đầu định cư tại đây, và thế là pháo đài Mitskronetia đã thành một thị trấn thương mại lớn.

Hàng hóa từ miền Bắc Vương quốc Alberan và cả Đế quốc Arna đều đi qua đây trước khi được phân phối xuống phương Nam.

Chợ ở đây không chỉ có nhiều cửa hàng mà còn nổi tiếng với việc có vô số quầy hàng rong sôi động.

Thành phố thậm chí đã lập riêng một khu chợ tự do để thúc đẩy kinh tế, bất cứ ai cũng có thể bày bán hàng mà không phải đóng thuế nếu họ dựng sạp ngoài trời.

Khu vực này cũng đã mở rộng cùng với sự phát triển của thành phố, từ đó vô số quầy hàng mọc lên chen chúc nhau trong không gian khoảng hai dặm vuông.

Vì đến nơi khi trời còn sớm, Krische được Berry dẫn đi, cùng với Selene và ba người lính hộ tống, dạo quanh trong khu chợ nhộn nhịp.

Cô khoác tay Berry với vẻ mặt vô cùng vui vẻ, hớn hở ngắm nhìn khung cảnh xung quanh.

Có rất nhiều thứ Krische chưa từng thấy qua, những loại nguyên liệu mới lạ không có ở dinh thự.

Selene gần đây cũng bắt đầu học nấu ăn, vậy nên cả ba người vừa trò chuyện sôi nổi vừa rảo bước trên phố.

“Đây, Berry, ahhhhh.”

“Krische-sama, ư… ờm, cảm ơn…”

Krische đang trong tâm trạng cực kỳ vui vẻ khi được mua cho vài loại trái cây và đồ ăn vặt.

Cô đút cho Berry một quả nhỏ, rồi cũng tự cho một quả khác vào miệng.

Loại quả nhỏ này được gọi là quả nirkana, trông giống dâu rừng nhưng lại có vị ngọt lịm.

Đôi má Krische khẽ giãn ra thành một nụ cười khi hương vị ngọt ngào lan ra trên đầu lưỡi.

Ăn một mình thì thật tham lam và ngượng ngùng.

Vì thế Krische quyết định đút cho Berry trước khi tự đưa một quả khác vào miệng. Nhưng đây không phải là dinh thự, và mặt Berry đỏ bừng khi được Krische cho ăn giữa chốn đông người.

Berry là hầu gái, nhưng cô cũng là một quý tộc thực thụ.

Vừa đi vừa ăn trên phố đã đủ xấu hổ, được chính tay Krische đút cho ăn càng khiến cô ngượng chín mặt.

Berry cũng rất thích và thường xuyên đút đồ ăn cho Krische, nhưng đó chỉ là khi họ   còn ở trong dinh thự.

Berry được nuôi dại như một quý tộc, mang trong mình những giá trị quan của giới quý tộc.

Dù cô không hề khinh thường việc dân thường vừa đi vừa ăn trên phố, nhưng nếu bản thân cô làm vậy, thì thật sự rất xấu hổ.

Thế nhưng cô lại chẳng thể nói gì khi thấy gương mặt hạnh phúc của Krische.

Krische lớn lên ở một ngôi làng vùng quê, việc hái trái cây và ăn ngay tại chỗ là chuyện hết sức bình thường.

Việc đút đồ ăn cho nhau ở đó cũng là chuyện hằng ngày.

Berry hiểu giá trị quan của cả hai hoàn toàn khác nhau, nên cô chẳng thể mở lời.

Bởi lẽ, những giá trị quan của giới quý tộc không hẳn là thứ đúng đắn hơn.

Berry không hề mong muốn biến Krische thành một tiểu thư quý tộc hoàn hảo, mà chỉ muốn cô bé được hạnh phúc.

Rốt cuộc, chính cách suy nghĩ ấy lại trói buộc Berry, khiến cho những “trò chơi đầy xấu hổ” như thế này tiếp tục diễn ra.

“Ehehe, ngon quá.”

“V-vâng…”

“Selene ăn không, ngon lắm. Aaa~ ăn nào.”

“… Chị xin kiếu. Chị sẽ không thể ăn tối được mất.”

Trang phục của Selene là quần cưỡi ngựa màu đen, phần đùi phồng rộng, cùng với áo sơ mi trắng.

Chiếc áo choàng đen thêu chỉ bạc toát ra bầu không khí đồng điệu, như thể cô và Krische đang mặc đồ đôi vậy.

Selene ngán ngẩm trước cảnh tượng bên cạnh, và kiên quyết từ chối lời mời hồn nhiên của Krische.

Ở chốn đông người như hiện tại thì được đút cho ăn thật sự quá xấu hổ.

Nếu ở trong phòng thì cô sẽ miễn cưỡng chấp nhận (thực tế, gần đây đó đã trở thành một thói quen). Nhưng bị đem ra làm trò cho thiên hạ như thế này thì cô tuyệt đối không có hứng thú.

Ánh mắt Selene như muốn nói “đó là lỗi của cô” khi liếc nhìn Berry.

“Đó là lý do tôi bảo cô nên thôi đi mà. Giờ thì mọi chuyện đã đến nước này rồi…”

“V-vâng, nhưng… tôi chỉ…”

“Đó là vì cô lúc nào cũng nuông chiều em ấy, và tôi sẽ không giúp cô nữa đâu.”

“Uu…”

Đó là hậu quả do chính Berry gây ra, cô không thể phản bác.

Cô đã có linh cảm chuyện này sẽ xảy ra ngay khi mua trái cây cho Krische.

Nhưng Berry lại quá đỗi mềm lòng trước Krische.

Cô đã chịu thua trước ánh nhìn van nài và đôi mắt ngước lên của Krische, và đã mua trái cây để cô bé có thể vừa đi vừa ăn.

Berry đỏ mặt vì ngượng ngùng và hạnh phúc, nhưng không ngăn Krische lại.

Cánh tay cô quấn chặt lấy Krische, nhưng vẫn để Krische rảnh tay cầm trái cây.

Selene mỉm cười gượng gạo khi chứng kiến hai người họ hạnh phúc sánh bước.[note79635]

◍◍◍◍⁠◍✿✿✿◍◍◍◍◍

Ba người với vẻ ngoài xinh đẹp đã thu hút rất nhiều sự chú ý.

Khu chợ đông đúc người qua lại và chẳng phải nơi an toàn.

Có vài người liếc nhìn họ với ý đồ xấu, nhưng phù hiệu chim ưng và tia chớp đã khiến chúng chùn tay.

Không giống như bọn cướp chỉ tấn công xe ngựa một cách bừa bãi, những đạo tặc ẩn náu trong thành phố là loại biết dùng đầu óc.

Chúng hiểu rất rõ chuyện gì sẽ xảy ra nếu động đến những cô gái kia.

Các tiểu thư quý tộc cấp thấp thường là mục tiêu bị bắt cóc.

Bắt cóc họ cũng giống như bắt cóc bất kỳ cô gái nào khác trong thành phố — một khi bắt được thì chúng có thể làm bất cứ thứ gì chúng muốn.

Nhưng đối với những tiểu thư của các gia tộc quyền lực thì lại là chuyện khác.

Những quý tộc đó sẽ làm mọi cách để tìm ra thủ phạm, dù có phải lục tung từng cọng rơm, ngọn cỏ trong mọi ngóc ngách trên thế giới.

Những tội ác như vậy bị coi là hành vi phản nghịch chống lại cơ cấu quyền lực do vị quân chủ tuyệt đối — nhà vua — định ra.

Thủ phạm sẽ phải bị bắt và chịu sự trừng phạt tàn bạo nhất để răn đe.

Những hình phạt ấy cũng áp dụng cho cả những người có liên quan, bất kể có trực tiếp tham gia hay không. Chỉ cần bị nghi ngờ là sẽ bị tống giam, thậm chí chỉ vì thuộc cùng một nhóm cũng sẽ bị xử tử.

Toàn bộ những cá nhân mờ ám ở khu vực xung quanh cũng sẽ bị lôi vào.

Trước kia, từng có một thành viên hoàng tộc bị bắt cóc.

Kết quả, một phần ba dân cư tại thành phố nơi sự việc diễn ra đã bị xử tử.

Các cuộc “săn lùng” cũng diễn ra ở các vùng lân cận, tất cả những ai từng có mối quan hệ với nhóm thủ phạm, bao gồm cả thường dân và quý tộc cấp thấp, đều bị hành quyết.

Đó là hình phạt để trả giá cho tội bắt cóc một nhân vật quyền lực.

Các tổ chức ngầm trong thành phố đều hiểu rất rõ điều đó. Đến cả những tên thuộc hạ cấp thấp trong tổ chức cũng bị quản thúc gắt gao.[note79636]

Những tổ chức như thế, ở một khía cạnh nào đó, là cái ác cần thiết để duy trì trật tự xã hội, nên được phép tồn tại. Tội phạm thì lúc nào cũng có, vì vậy cần phải có thứ gì đó để kiểm soát chúng.

Tuy nhiên, đó chỉ là sự hiểu ngầm.

Để thể hiện rằng Vương quốc chỉ đang “nhắm mắt làm ngơ” trước sự hiện diện của chúng, mỗi khi có một tội ác nghiêm trọng xảy ra, cuộc trấn áp tội phạm sẽ trở nên khốc liệt đến mức cực đoan.

Chính vì vậy, tuy những vụ bắt cóc và tống tiền thương nhân vẫn tồn tại, nhưng suốt vài chục năm nay, chưa từng có quý tộc nào bị bắt cóc — ít nhất là trên bề mặt thì không.

Nhờ vào hoàn cảnh ấy, ba người họ đã có thể dành thời gian bên nhau một cách yên bình, mà không phải nhận lấy sự ác ý trực tiếp nào.

◍◍◍◍⁠◍✿✿✿◍◍◍◍◍

Mặt trời đã gần lặn.

Thông thường, khách lữ hành sẽ ở lại các quán trọ khi tới thành phố.

Nhưng không phải thành phố nào cũng có quán trọ cao cấp thích hợp cho gia tộc Christand — một đại quý tộc được bổ nhiệm làm tướng quân.

Quý tộc thì có vị thế của quý tộc.

Trừ khi du hành ẩn danh, còn nếu là một quý tộc thượng lưu được triệu đến vì công vụ thì tuyệt đối không được phép bước chân vào những quán trọ thông thường.

Họ cần phải giữ danh dự của một quý tộc.

Bogan vốn sinh ra trong một gia tộc quý tộc cấp thấp, dành phần lớn cuộc đời trên chiến trường. Với ông, một nơi có mái che và chỗ ngả lưng là đủ.

Ông thấy những quy tắc ấy thật nực cười.

Nhưng trong Vương quốc lại tồn tại một luật bất thành văn: quý tộc phải luôn hành xử sao cho xứng với địa vị cao quý của mình.

Nếu một quý tộc ở trong một quán trọ thường dân chỉ vì bản thân nghĩ điều đó không có gì sai, người đó sẽ bị các quý tộc khác khinh thường.

Dù bản thân Bogan thấy điều đó thật vô lý, nhưng sự thật là nếu ông trọ lại một quán trọ thường dân, thì những quý tộc khác sẽ coi thường ông vì đã xúc phạm đến thân phận cao quý của giới quý tộc.

Nếu nơi họ ghé qua chỉ là một thị trấn nhỏ, không có quán trọ phù hợp nào, họ buộc phải dựng lều cắm trại để nghỉ qua đêm.

Nghe thì có vẻ ngớ ngẩn, nhưng trong Vương quốc đó lại là chuyện thường tình.

Giới quý tộc được bảo hộ khỏi tội phạm ở mức độ nào đó, nhưng lại bị trói buộc bởi những quy củ phiền hà để duy trì uy quyền của mình.

Song đó cũng là vấn đề chung của tất cả quý tộc.

Vì vậy, cũng tồn tại một quy ước bất thành văn khác: quý tộc có trách nhiệm tiếp đón và cung cấp nơi ở cho quý tộc khác đang thi hành công vụ.

Vương quốc cũng chấp thuận điều này.

Có năm con đường lớn dẫn tới kinh đô, được gọi là “Năm ngón tay của Nhà vua”.

Các thị trấn và lãnh địa nằm trên những con đường này thu được lợi nhuận khổng lồ, và quý tộc quản lý chúng cũng được hưởng lợi.

Vương quốc cho phép họ thu nhiều thuế hơn các vùng khác để có thể tiếp đón những quý tộc đang thi hành công vụ.

Họ phải cung cấp chỗ ở và bữa ăn sa hoa cho các quý tộc ghé thăm.

Việc đó hiển nhiên sẽ rất tốn kém, và vì số lượng quý tộc lui tới rất lớn, nên chi phí để tiếp đón họ chẳng phải nhỏ. Chính vì cái “luật bất thành văn” hình thành một cách tự nhiên đó mà thậm chí đã từng có quý tộc lâm vào cảnh phá sản.

Kết quả là, những người quản lý các vùng đất như vậy sẽ được cấp thêm ngân quỹ từ thu thuế nhiều hơn so với nơi khác.

Con đường họ đang đi cũng là một trong “Năm ngón tay của Nhà vua”, và thị trấn lớn Mitskronetia cũng do một quý tộc như thế quản lý.

Vì anh hùng Bogan Christand ghé thăm, họ đương nhiên phải tiếp đón thật long trọng, và nơi Krische cùng mọi người lưu lại là một dinh thự cực kỳ nguy nga lộng lẫy.

Dinh thự Christand vốn không hề nhỏ, nhưng so với nó thì nơi trước mặt lớn gấp đôi.

Tường lát đá trơn nhẵn, các cột chạm khắc tinh xảo.

Khu vườn được chăm chút kỹ lưỡng, trang trí bằng đài phun nước và luống hoa rực rỡ.

Khi ba người cùng những người lính trở về, thì ngay lúc đó cũng có một vị khách bước ra từ bên trong.

Ngay khi chạm mặt nhau trước cổng, Krische – người đang nắm tay Berry – nhận ra cơ thể cô khẽ cứng lại.

Berry hơi nhíu mày, ánh mắt hướng về người đàn ông trước mặt.

Krische tò mò dõi theo ánh nhìn ấy.

“Ô kìa… đây chẳng phải là Berry-sama sao. Người đã trở nên vô cùng xinh đẹp rồi. Thật mỹ lệ.”

Người đàn ông trung niên béo ú cất tiếng chào họ.

Ông ta mặc một chiếc quần tây trắng căng phồng ôm chặt, cùng với chiếc áo choàng đỏ rực rỡ. Trên tay đeo vô số món trang sức bằng vàng, ở cổ là chiếc vòng có gắn viên hồng ngọc to tướng.

Người đàn ông cầm lấy mũ chóp cao, tao nhã cúi đầu chào, trong khi ánh mắt tham lam trườn dọc theo thân hình Berry.

Với cánh tay đang khoác chặt lấy Berry, Krische có thể cảm nhận rõ sự căng thẳng từ cô ấy.

Krische quen thuộc với loại ánh mắt dâm dục này.

Ở làng cũng có những người nhìn Grace như vậy, và Krische nhớ rõ người đàn ông đáng ghét đã bị cô giết cũng nhìn cô với ánh nhìn tương tự.[note79637]

Những ánh nhìn như vậy vẫn thường xuyên đổ dồn vào Berry khi họ cùng nhau sạo phố, ngay cả hôm nay.

Bình thường Krische sẽ không bận tâm, vì chúng không gây hại gì ―― nhưng lúc này, thấy phản ứng của Berry, Krische khẽ nhíu mày.

Họ vừa mới trong tâm trạng phấn khởi sau khoảng thời gian vui vẻ dạo phố cùng nhau.

Ấy vậy, sau khi chạm mặt người đàn ông này, tâm trạng Berry lập tức xấu đi, và Krische có thể thấy vẻ khó chịu trên mặt cô.

Berry rất hiếm khi lộ vẻ khó chịu.

Cô ấy là một người dịu dàng, luôn che giấu cảm xúc tiêu cực của bản thân, đặc biệt là trước mặt Krische, nên Krische chưa bao giờ nhìn thấy Berry tỏ ra khó chịu.

Thế mà giờ đây, Berry trông có vẻ không vui.

―― Lúc này, trong mắt Krische, người đàn ông trước mặt đã trở nên thật khó chịu.

“Rất vui được gặp các tiểu thư. Tôi là Roland, một thương nhân. Hân hạnh được làm quen.”

Ông ta cúi chào Selene, rồi đến Krische.

Ánh mắt không còn lộ liễu như khi nhìn Berry.

“Tạ ơn nữ thần may mắn Arsay, nhờ có người mà tôi mới có cơ hội chiêm ngưỡng hai tiểu thư xinh đẹp của Bá tước Christand. Vẻ đẹp của hai tiểu thư quả đúng như lời đồn, khiến cho lòng tôi hân hoan khôn tả.”

“Ông dẻo miệng thật đấy, Roland.”

“Hahaha, tôi chỉ đang nói thật lòng thôi.”

Selene đáp lại theo phép lịch sự của một quý tộc, nhưng không cho ông ta hôn tay, đồng thời nhìn ông ta bằng ánh mắt khinh thường.

Thật hiếm khi Selene tỏ thái độ như vậy với người vừa mới gặp, ngay cả khi đó là thường dân.

“… Đã lâu không gặp, Roland-sama.”

“Vâng. Đã bao nhiêu năm rồi nhỉ? Lazura-sama từng rất xinh đẹp, nhưng giờ Berry-sama cũng sở hữu vẻ ngoài chẳng thua kém gì cô ấy… Hai người thật sự rất giống nhau.”

“... Xin cảm ơn.”

Giọng Berry vang lên cứng nhắc đến lạ.

Nụ cười của Roland mang theo vẻ dâm dục khó chịu, còn Berry chỉ đón nhận với vẻ mặt vô cảm.

Krische cảm nhận rõ sự căng thẳng gia tăng ở cánh tay Berry, và cùng với đó là nỗi khó chịu trong chính bản thân. Cô quay sang nhìn Selene.

Bắt gặp ánh mắt đó, Selene lập tức bước lên phía trước.

“Xin thứ lỗi, nhưng sau khi dạo chợ ta cảm thấy khá mệt. Ông có thể tránh đường được không?”

“À… thật thất lễ quá, thứ lỗi.”

“Ừ. Nếu có dịp thì ta sẽ gặp lại. Giờ thì xin phép cáo lui… Đi thôi, Berry.”

“… Vâng, ojou-sama.”

Họ lướt qua ông ta, đi thẳng vào cổng.

Roland vẫn cúi đầu cho đến khi cánh cửa đóng lại sau lưng họ.

Selene thở dài đầy khó chịu.

“Thật kinh tởm. Thật hiếm thấy loại ánh mắt trơ trẽn lộ liễu đến thế. Quả là một kẻ khó chịu. Berry, hắn là ai vậy?”

“Đó là một thương nhân từng có quan hệ làm ăn với gia tộc Argan… Nhưng mà, thú thật, đó không phải là người tôi muốn gặp lại.”

Berry cười gượng.

Dù đã lấy lại bình tĩnh, giọng nói của cô vẫn có chút cứng nhắc.

Selene không hỏi gì thêm.

Selene không biết toàn bộ quá khứ của Berry.

Mẹ cô từng nói rằng cả hai đã được cứu khi lâm vào cảnh khốn cùng, nhưng cha mẹ cô không bao giờ kể thêm chi tiết. Bản thân Berry cũng hiếm khi nhắc đến quãng thời gian đó.

Nhưng Selene hiểu rõ số phận của những  quý tộc sa cơ.

Cô có thể đoán được người đàn ông vừa rồi là ai qua lời nói của Berry.

Và điều đó càng khiến cảm giác ghê tởm trong lòng thêm mãnh liệt, và cô quyết định trút giận bằng cách véo má Krische.

“Ue…”

“Em còn định dính lấy Berry đến bao giờ nữa. Chúng ta đang là khách của dinh thự, hãy hành xử cho đúng mực.”

“U, ư… ưm…”

“Berry cũng đang quá nuông chiều Krische rồi, thật là.”

Dù đột nhiên bị véo má một cách vô lý, Krische vẫn miễn cưỡng im lặng, rồi ngước lên nhìn Berry.

Và Berry mỉm cười đáp lại như thường lệ.

Ghi chú

[Lên trên]
Nghe nè! Còn có 3 anh lính đi cạnh đó nha!!!
Nghe nè! Còn có 3 anh lính đi cạnh đó nha!!!
[Lên trên]
Nghe nè! Còn có 3 anh lính đi cạnh đó nha!!!
Nghe nè! Còn có 3 anh lính đi cạnh đó nha!!!
[Lên trên]
Phải quản, chứ không để bọn này làm càn thì đi cả lũ.
Phải quản, chứ không để bọn này làm càn thì đi cả lũ.
[Lên trên]
Gã đàn ông được Krische đề cập là Galo – kẻ có hành vi quấy rối Krische, và đã bị cô giết ở chương 1.
Gã đàn ông được Krische đề cập là Galo – kẻ có hành vi quấy rối Krische, và đã bị cô giết ở chương 1.