Tập 2 - Người cám dỗ

Chương 27 - Buổi chọn váy đau đớn

2025-08-17

3

Chương này sẽ cho các bạn thấy Berry không chỉ là Onee-san hành xóm dịu hiền như đã tưởng tượng đâu;)

◍◍◍◍⁠◍✿✿✿◍◍◍◍◍

“... Dễ thương quá.”

Hai tuần sau.

Berry thẫn thờ nhìn chằm chằm vào Krische, người đang mặc một bộ váy màu xanh lam nhạt.

Còn 10 ngày nữa là họ sẽ khởi hành đến kinh đô.

Ấy vậy nhưng giờ đây họ lại gặp phải một vấn đề rắc rối với lễ mừng chiến thắng vào tháng tới — váy của Krische.

Không giống như Selene, Krische vốn không định xuất hiện trong giới thượng lưu, nên cô chẳng hề sở hữu bất kỳ chiếc váy dạ hội nào.

Gia tộc Christand thuộc loại giàu có, nhưng Bogan không thích tiêu tiền vào những thứ không cần thiết.

Ông quyết định sẽ đợi đến khi Krische trưởng thành thì mới đặt may.

Tất nhiên, Bogan đã đặt cho cô vài chiếc váy liền thân đơn giản để dùng trong những dịp tiếp khách, nhưng những bộ đồ ấy hoàn toàn không phù hợp cho buổi yến tiệc tại hoàng cung.

Vì vậy, họ lập tức mời thợ may đến và yêu cầu gấp một chiếc váy cho Krische.

Giống như Bogan, Krische cũng ghét chi tiêu lãng phí (trừ những thứ liên quan đến nấu ăn) nên đã đề nghị sửa bộ váy năm ngoái của Selene để mặc đi dự lễ, nhưng cả Selene và Berry đều phản đối.

Giới quý tộc là những con người để tâm đến từng chi tiết nhỏ nhặt.

Em gái mặc trang phục cũ của chị gái sẽ ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của gia tộc, nhất là khi Christand là một hầu tước — tầng lớp quý tộc thượng lưu của Vương quốc.

Vì trông có vẻ sự phát triển của Krische đã ngừng lại, Berry và Selene quyết định nhân cơ hội này đặt may cho cô hai, ba bộ váy, và giao lại công việc cho người thợ may thân thiết trong thị trấn.

Người thợ may lập tức đồng ý.

Ông đã đến dinh thự nhiều lần và đã say mê vẻ đẹp của Krische, đến mức nhiều lần lặp đi lặp lại rằng nếu có cơ hội may váy cho cô thì nhất định sẽ không từ chối.

Đôi mắt tím như ngọc lớn, làn da trong trẻo, cùng mái tóc bạc dài mượt mà như lụa.

Dáng vẻ tựa tiên nữ của Krische dường như đã khơi dậy nguồn cảm hứng sáng tác trong người thợ may. Khi nhận được yêu cầu và đến lấy số đo, ông đã mang theo vô số bản phác thảo bản thân đã nghĩ ra cho cô.

Họ mất nửa ngày để chọn ra ba mẫu váy.

Berry đã giải thích rằng chỉ cần hoàn thành một bộ trước hạn là được, nhưng xem ra người thợ may này đang rất hào hứng.

Cuối cùng, ông đã hoàn thành cả ba bộ sớm hơn dự định tận 10 ngày và hôm nay đến dinh thự để giao chúng.

Đầu tiên là chiếc váy trắng đơn giản có viền đen, với một bông hồng đỏ cài trước ngực.

Thứ hai là chiếc váy đen tuyền điểm xuyết sắc đỏ, tạo cảm giác vừa trầm tĩnh lại vừa nổi bật.

Cuối cùng là một bộ váy màu xanh lam nhạt, toát ra cảm giác thuần khiết vô tận.

Dù có thiết kế trễ vai táo bạo và đường xẻ lớn ở lưng, nhưng màu xanh nhạt lại khiến bộ váy trông vô cùng thanh khiết. Đi kèm với găng tay opera dài quá khuỷu tay, lại càng khiến cô thêm phần thanh lịch.

Giữa vô số những chiếc váy được thiết kế để lộ phần ngực, nhấn mạnh vòng một và tôn lên vẻ gợi cảm, thì bộ trang phục này lại kín đáo đến mức gần như chẳng có điểm nhấn.

Một chiếc váy như vậy chắc chắn không hợp với nhiều người, nhưng nét thuần khiết của ní lại hoàn toàn hoà hợp với khí chất như tiên nữ của Krische.

“... Krische mặc hợp chứ?”

“Vâng, hợp lắm ạ! Ngài trông thật sự rất xinh đẹp, thưa Krische-sama!”

“Thật đấy, rất hợp với em.”

“Vậy sao.”

Krische mỉm cười, vuốt nhẹ lớp vải váy.

Chỉ cần chăm chút và ăn mặc gọn gàng, thì bất kỳ loại trang phục nào cũng sẽ đẹp.

Krische lớn lên trong một ngôi làng nghèo, và Grace đã dạy cô điều đó, vậy nên Krische chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tiêu tiền cho quần áo.

Nhưng cô vẫn thích mặc những bộ đồ đẹp và thoải mái, hơn nữa, được khen xinh đẹp cũng khiến Krische cảm thấy vui.

Berry, Selene và thợ may đều hết lời khen ngợi, nên Krische chẳng có chút khó chịu nào với việc trở thành một con búp bê thử đồ.

“Vâng, tôi luôn nghĩ màu này rất hợp với Krische-sama... Quả nhiên tôi đã không nhìn nhầm. Có lẽ là nhờ mái tóc bạc. Khi kết hợp với lớp vải xanh nhạt, tiểu thư thật sự cứ như nàng tiên bước ra từ truyện cổ tích vậy.”

“Quả là một tác phẩm tuyệt vời. Dù là một yêu cầu đột xuất, ngài vẫn có thể nhanh chóng hoàn thành ba bộ váy cho chúng tôi... Thật sự cảm ơn ngài rất nhiều.”

“Ôi không, xin đừng khách sáo ạ. Thực ra, tôi mới là người nên cảm ơn mới phải. Là một thợ may, được may váy cho Krische-sama với tôi cứ như giấc mơ thành hiện thực vậy.”

Người thợ may, mặc bộ vest chỉnh tề, lần nữa ngắm nhìn Krische một lượt rồi gật đầu.

"Xem ra không có vấn đề gì. Khi nào cần váy mới, xin cứ gọi tôi. Không chỉ váy cho các Oujo-sama, nếu có dịp, tôi cũng rất muốn may một bộ cho cả Argan-sama nữa."

"Fufu, nếu đến lúc đó, xin nhờ ngài. Cảm ơn rất nhiều."

"Vâng. Vậy thì xin phép."

Krische và Selene cũng cất lời cảm ơn khi Berry tiễn ông ra cửa.

Cả ba người họ, kể cả Berry, đều là quý tộc, còn người thợ may chỉ là thường dân.

Dù gia tộc Christand chỉ mới phất lên gần đây, họ vẫn là quý tộc thượng lưu, không có nghĩa vụ phải cảm ơn thường dân.

Việc quý tộc nhận được sự phục vụ của dân thường là điều hiển nhiên, tiền công chỉ là chuyện mua bán.

Thực tế, nhiều quý tộc còn cho rằng cảm ơn thường dân là một sự xúc phạm, nhưng Bogan và ba người họ thì hoàn toàn không bận tâm, vẫn đối xử lịch sự với thường dân dù bản thân là quý tộc.

――Gia tộc Christand là một gia tộc anh hùng khiêm nhường.

Thái độ đó được người dân trong thị trấn vô cùng yêu mến, đó cũng là lý do người thợ may sẵn sàng làm việc ngày đêm để hoàn thành ba bộ váy tuyệt đẹp.

Krische và Berry thường đích thân đi mua sắm ở các cửa hàng. Bởi vẻ ngoài và tần suất xuất hiện trước công chúng, theo một nghĩa nào đó, Krische còn được dân thị trấn yêu quý hơn cả Selene.

Vậy nên, với người thợ may, được thiết kế một bộ váy cho cô thật sự là một niềm vinh hạnh.

"… Muu, cảm giác bực thật đấy. Em có vẻ nổi tiếng ghê nhỉ."

"Ihyai…"

Selene, tinh tế cảm nhận được điều đó, véo má Krische với đôi chút hờn dỗi.

Vẻ đẹp của Selene không hề thua kém Krische.

Nhưng nếu Krische mang vẻ đẹp mong manh, phù du, thì Selene lại sở hữu nét đẹp trang nghiêm với ánh nhìn sắc sảo — một vẻ đẹp đầy mạnh mẽ.

Quả nhiên, ở bất cứ thời đại nào, vẻ đáng yêu mong manh cũng luôn được đề cao hơn, và nếu nói theo cảm quan thông thường thì Krische — người khơi dậy bản năng muốn chở che — sẽ có lợi thế lớn hơn Selene.

Krische biết bản thân sở hữu vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng chỉ thế thôi.

Cô chẳng thấy có gì đặc biệt và chẳng mấy để tâm. Selene hiểu rõ việc ganh đua với Krische là vô nghĩa, nhưng điều đó vẫn khiến cô cảm thấy bực bội.

Thế nên Selene chỉ có thể véo và chơi đùa với đôi má của Krische cho nguôi giận.

"Nhưng mà bộ váy này thật sự hợp với em đấy. Trông đáng yêu lắm."

"Ehehe, vậy ạ?"

Selene vẫn như thường lệ, mặc một chiếc váy liền thân trắng đơn giản.

Cô đang lục lại trí nhớ để nghĩ xem bản thân có nên chuẩn bị một bộ váy phù hợp với trang phục của Krische hay không… thì bỗng khựng lại khi cảm nhận được thứ gì đó mềm mại chạm vào môi mình.

"Selene lúc nào cũng xinh cả.”

Krische mỉm cười nói, chẳng hề tỏ ra ngại ngần về nụ hôn.

Tật “nghiện hôn” của Krische ngày một trầm trọng hơn.

Selene định nói gì đó, nhưng cô lại yếu lòng trước một Krische ngây thơ trong sáng, chẳng tài nào nặng lời cho nổi.

"Uuu, lại nữa rồi…"

Selene buông má Krische ra, thở dài, rồi quay sang nhìn hai chiếc váy còn lại đang đặt trên giường.

Bộ váy Krische hiện đang mặc rất đẹp, nhưng hai bộ còn lại cũng khó mà bỏ qua.

Selene nghiêng về chiếc váy đen-đỏ, nhưng có vẻ Berry lại thích chiếc váy xanh nhạt này hơn.

Đây hẳn sẽ là một cuộc chiến khốc liệt khác nữa đây, Selene thầm nghĩ, nhớ lại cuộc tranh cãi giữa cô và Berry hôm chọn bản phác thảo.

――Người thợ may mang đến quá nhiều bản phác thảo.

――Và Krische thì chẳng chủ động chọn cái nào.

Vậy nên việc chọn váy đương nhiên rơi vào tay Selene và Berry, nhưng Selene thiên về sự thanh lịch và uyển chuyển, trong khi Berry lại thích nét dễ thương, thuần khiết.

Họ chỉ được chọn ba trong số hàng chục bản phác thảo.

Kết quả là một cuộc tranh cãi kéo dài suốt nửa ngày.

Krische rót trà thay cho Berry, người đang bận tranh cãi, đồng thời quan sát cuộc bàn luận trong khi trò chuyện với người thợ may. Thợ may cũng chăm chú ghi chép lại mọi điều.

Thế là bữa trưa bị bỏ qua.

Tất nhiên là cũng chẳng có đồ ăn vặt. Cuộc chiến cứ thế tiếp tục cho đến khi Krische chịu thua cơn đói mà rơm rớm nước mắt hỏi liệu họ có thể chuẩn bị bữa tối được không.

Selene lo sợ một cuộc chiến như vậy sẽ lần nữa bùng nổ.

Nhưng lần này cô sẽ không thua.

Lần trước cô đã nhượng bộ, và Berry đã chọn ra hai bộ váy.

Vậy nên giờ Selene đang rất quyết tâm mặc cho Krische chiếc váy đỏ-đen này.

Đó vốn là bộ váy mà họ đã nhờ chuẩn bị gấp rút để kịp cho buổi lễ ở Kinh đô.

Cửa mở ra, Berry bước vào, đôi mắt ngập tràn say mê nhìn Krische.

"… Thật sự là quá đáng yêu. Ojou-sama, nhất định phải chọn bộ này――"

"Khoan đã. Tôi công nhận nó rất dễ thương, nhưng Krische là con gái của một tướng quân và sắp tới Kinh đô nhận tước Chính kỵ sĩ. Tính cách Krische vốn đã trẻ con, vậy nên tôi muốn ít nhất em ấy trở nên chững chạc hơn trong bộ váy đen này.”

"Nghe cũng có lý… nhưng Krische-sama vẫn còn là một đứa trẻ. Không cần thiết phải tỏ ra trưởng thành. Hơn nữa, lễ mừng chiến thắng thì mặc quân phục đúng chứ? Nếu vậy, tôi nghĩ chiếc váy dễ thương này sẽ phù hợp hơn.”

Berry cười, nhưng ánh mắt lại chẳng cười chút nào.

Selene cũng mỉm cười đáp trả.

"Này, Berry. Cô không nhớ lần trước tôi đã nhượng bộ rồi sao? Tôi đã để cô chọn chiếc váy xanh nhạt và váy trắng rồi đấy.”

“Nhượng bộ? Ojou-sama đã quên chúng ta đã để Krische-sama quyết định chọn giữa váy đỏ và trắng rồi à? Chúng ta đã chọn váy trắng vì Krische-sama bảo thích nó. Kết quả đó vô tình giống với sở thích của tôi chứ không phải là nhờ Ojou-sama nhượng bộ.”

“Đó là vì cô đã hỏi kiểu đó! Tôi nhớ rõ cô đã nói ‘Krische-sama, người không thấy váy trắng đẹp hơn à? Chúng ta sẽ không thể chuẩn bị bữa tối nếu chưa quyết định…’! Đồ hèn nhát!”

"Ôi trời, người nói vậy hơi quá đáng rồi.”

――‘Vậy thì trắng, màu trắng là được.’

Krische khi đó đã chịu thua cơn đói của mình và đã nói ra điều đó.

Krische đứng yên bất lực nhìn hai người đột nhiên tranh cãi, rồi nhớ lại chuyện hôm nọ. Cô tháo găng tay để tránh bị bẩn, sau đó với tay lấy bánh quy.

Đây phải chăng chính cái mà người ta gọi là bản năng sinh tồn?

Cái đầu thông minh của Krische đã tính toán rằng khả năng bỏ lỡ bữa trưa là rất cao.

Vì lẽ đó nên cô quyết định ăn bù lại bằng bánh quy.

Nhưng Selene đã tóm tay Krische.

"Ah…"

"Nếu cô vẫn không chịu nhượng bộ sau khi dùng từng ấy mánh khóe hèn hạ, thì tôi sẽ nghiền nát cô triệt để. Krische, thay lại váy đen đi."

"Ơ… vâng."

"… Dù người có làm vậy thì quyết định của tôi cũng sẽ không lay chuyển đâu."

"Tại sao cô lại nói cứ như mình có quyền quyết định thế!?"

"Tại sao à? Rõ ràng thôi. Tôi là người phụ trách giáo dục và chăm sóc Krische-sama mà. Vậy nên việc chọn váy cho ngài ấy cũng là trách nhiệm của tôi."

"Đó chỉ là cô tự nói thôi! Nếu nói thế thì cô chỉ là người hầu, còn tôi là gia chủ kế nhiệm đấy nhé! Biết thân biết phận mà—"

Và thế là trận chiến bắt đầu.

◍◍◍◍⁠◍✿✿✿◍◍◍◍◍

Nếu giữ im lặng, Krische trông sẽ rất chững chạc bất chấp vẻ ngoài dễ thương của mình.

Đó là vì cô hầu như không biểu lộ cảm xúc.

Bộ váy đen-đỏ hở nhiều hơn bộ váy xanh nhạt và làm nổi bật vòng một khiêm tốn của cô, sự đối lập với gương mặt non trẻ lại tạo nên nét quyến rũ lạ thường.

Vẻ ngoài trẻ trung kết hợp với biểu cảm trưởng thành càng được tôn lên bởi sắc đỏ trên nền đen, khiến cô vừa thanh lịch vừa xinh đẹp.

‘Đây là chiếc váy duy nhất có thể làm nổi bật toàn bộ nét quyến rũ của Krische. Váy xanh nhạt đúng là dễ thương. Nó rất hợp với con bé. Chỉ có em ấy mới phát huy toàn bộ vẻ đẹp của bộ trang phục đó. Nhưng vì sắp tới Kinh đô nhận tước Chính kỵ sĩ, em ấy nên mặc chiếc váy đen-đỏ rực rỡ này.’

Đó là lập luận của Selene.

Krische đang gật gù trước những lời khen của Selene, nhưng Berry thì không đồng tình.

‘Tôi hiểu ý Ojou-sama. Nhưng.’

――Nhưng.

Chấp nhận quan điểm đối phương, nhưng tuyệt không có dấu hiệu lùi bước.

Berry bắt Krische thay sang chiếc váy trắng.

Váy trắng trông còn thuần khiết hơn cả bộ váy xanh nhạt, nhưng phần viền đen lại khiến nó toát lên vẻ thanh nhã.

Đóa hồng đỏ ở ngực nổi bật hẳn lên, như điểm nhấn rực rỡ trên bộ trang phục vốn đơn giản.

Berry lập luận rằng nét quyến rũ thật sự của Krische nằm ở sự thuần khiết, và nếu cần pha chút thanh lịch thì chiếc váy này sẽ là thỏa hiệp hợp lý.

Quả thật, bộ váy đen-đỏ vừa ngầu lại vừa gợi cảm cũng rất hợp với Krische.

Điều đó thì Bery đồng ý, nhưng cô nói rằng: "Đây đâu phải là buổi ‘tìm bạn đời’, một bộ váy như vậy chẳng phải quá là không thích hợp sao?"

Nếu Krische-sama giỏi trong việc khéo léo ứng xử với đàn ông thì ổn thôi, nhưng ngài ấy lại không hề giỏi mấy chuyện đó, thậm chí còn có phần nhút nhát.

Vậy nên, Berry khẳng định rằng lần này nên nhấn mạnh hình tượng "con gái dễ thương của tướng quân" mới là lựa chọn đúng đắn.

"Đó chỉ là sở thích của cô thôi! Cô quá bảo bọc con bé rồi! Em ấy cần được trải nghiệm nhiều hơn."

"Không chỉ là sở thích của tôi. Đây là vì lợi ích của Krische-sama… Krische-sama, ở buổi tiệc sẽ có rất nhiều món ăn, người có muốn bữa ăn của mình bị gián đoạn không?"

"Ể? Không…"

"Chiếc váy đen này sẽ khiến rất nhiều đàn ông tới bắt chuyện với người, và Krische-sama sẽ không có thời gian ăn. Nên lần này, hãy chọn váy trắng hoặc xanh nhạt――"[note78793]

"Hya!”

Selene kéo Krische, người có đôi mắt sáng bừng lên khi nghe lời dụ dỗ của Berry.

"Berry, như vậy thật hèn nhát! Krische, em sẽ không đầu hàng trước đồ ăn trong một dịp quan trọng như vậy chứ? Em chẳng phải là một quý cô tuyệt vời sao?”

"Uu, uuu… vâng…"

“Dù là tiệc tối nhưng thực chất đó cũng chỉ là buổi giao lưu của giới quý tộc thôi. Có dọn đồ ăn ra thì cũng không có nghĩa em có thể tha hồ thưởng thức như mọi khi đâu. Thực tế, nếu không biết kiềm chế, em sẽ bị coi là một đứa trẻ ham ăn đáng xấu hổ. Em có muốn bị người khác nhìn nhận như vậy không?”

"Krische không muốn…"

“Đúng rồi, Krische chắc chắn thích được gọi là ‘tiểu thư Krische đoan trang’ hơn là ‘Krische háu ăn’, đúng không nào? Vậy thì đừng có lắng nghe mấy cái lời ngớ ngẩn của Berry nhé?”

"Ôi chà." Berry cau mày.

"Ngớ ngẩn? Chỉ vì có quan điểm khác nhau mà Oujo-sama lại sử dụng lời lẽ chỉ trích như vậy sao?”

"Đó là vì cô đang cố dụ dỗ Krische bằng những thủ đoạn gian trá! Không chỉ một lần, mà là hai lần... đừng mong chiến thuật đó lúc nào cũng hiệu quả.”

"Tôi không hề có ý dụ dỗ gì ở đây cả. Tôi chỉ đang đưa ra quan điểm để giúp Krische-sama cân nhắc khi chọn váy thôi. Krische-sama, tội nghiệp tiểu thư… không sao đâu. Dù tiểu thư có là một kẻ háu ăn đi nữa, tôi vẫn sẽ yêu Krische-sama và hẳn người khác cũng sẽ thấy điểm này rất đáng yêu. Đây là buổi tiệc tối tại Hoàng cung, sẽ có vô số món ăn mà người chưa từng thấy… Krische-sama muốn thưởng thức chúng với tôi không?"

"Đồ ăn…"

Selene thì kêu gọi lý trí.

Berry lại gợi lên ham muốn.

Trận chiến này không còn là việc chọn ra bộ váy phù hợp hơn nữa, mà là xem ai có thể thuyết phục được Krische.

Buổi trưa đã trôi qua, là khoảng thời gian họ thường cùng nhau thưởng trà.

“... Mọi người đang cãi nhau chuyện gì thế?”

“Ôi chà, Gotoushu-sama, mừng ngài đã về.”

Khoảng hai tiếng rưỡi sau khi mặt trời chạm đỉnh, Bogan bước vào phòng.

Ông vừa kết thúc công việc thu dọn sau chiến tranh và mới về nhà từ hôm qua.

Sáng nay ông rời đi sớm để tham gia cuộc họp tái tổ chức quân đội, nhưng khi về thì nghe tiếng ồn ào từ phòng Krische.

Ông nhớ ra hôm nay váy sẽ được giao nên đến xem, nhưng lại bắt gặp cuộc cãi vã giữa Selene và Berry.

Ông ngăn họ lại, nghe mỗi bên trình bày.

Cả hai đều ổn, ông nghĩ, khi cảm thấy sự mệt mỏi càng thêm đè nặng lên cơ thể rã rời.

"――là ý kiến của tôi, thưa Gotoushu-sama."

"Berry không chịu nghe gì cả. Otou-sama cũng thấy váy đen đẹp hơn đúng không?"

"Aah… thôi được rồi, tôi hiểu quan điểm của hai người, nhưng trước hết hãy bình tĩnh đã."

Đó là một cuộc tranh cãi tầm thường, nhưng bằng cách nào đó Bogan lại cảm thấy bình yên đến lạ.

Ông đã trải qua những ngày ngập đầu trong trách nhiệm nặng nề, sau hàng tá cuộc chiến luôn phải đặt cược bằng cả tính mạng và danh dự. Giờ đây, sự căng thẳng dồn nén bấy lâu đã được xoa dịu, và ông cảm thấy thực sự như đã trở về nhà.

Gương mặt nghiêm nghị của ông cũng giãn ra đôi chút.

Từ khi Krische đến, dù hai người kia có phần ồn ào hơn trước, đó vẫn là một sự thay đổi tốt.

Selene, người đã trở nên quá nghiêm túc sau khi mẹ mất, giờ đã bớt cứng nhắc. Berry cũng trông vui vẻ hơn trước kia.

Người đang là trung tâm của cuộc tranh cãi là Krische thì bối rối liếc qua liếc lại giữa hai người, rồi nhìn Bogan như thể đang nhờ giúp đỡ.

Trông Krische cứ như một con búp bê để họ mặc đồ vậy.

Bogan cười gượng, so sánh hai bộ trang phục, rồi nói.

“Thông lệ thì lễ mừng chiến thắng sẽ mặc quân phục, nhưng với phụ nữ thì mặc váy dạ hội cũng không có vấn đề gì. Ta nghĩ, Krische có thể mặc chiếc váy đen kia trong lễ mừng chiến thắng, còn buổi tiệc tối thì mặc bộ mà Berry đã chọn, thế là ổn rồi, phải không?”

“… Ể? Thật ạ?”

“Ừ. Phải rồi, con cũng nên mặc váy đi. Nếu làm vậy thì hai đứa sẽ thành chủ đề nóng để mọi người bàn tán đấy. Lúc ở chiến trường cũng đã có người sáng tác bài hát về cả hai rồi kia mà.”

“Bài hát?” Berry nghiêng đầu, còn Selene thì đỏ mặt.

“Hai tiểu thư xinh đẹp của Christand, cùng những dũng sĩ hiên ngang bảo hộ――trao thân vào cơn bão chiến tranh mà vẫn uyển chuyển như vũ khúc, hai tiểu thư tỏa sáng giữa muôn vàn phong ba. Đôi chim ưng san sẻ một đôi cánh, dẫu trong bão tố vẫn dẫn lối soi đường cho chúng ta—rồi sau đó là gì ấy nhỉ, ta quên mất rồi. Nhưng mà, đại khái là một khúc ca tôn vinh Selene và Krische đấy.”[note78794]

“Ôi chà, còn có cả một bài hát như thế sao? Ojou-sama, sao người không kể với tôi?”

“Không đời nào! Xấu hổ chết được.”

Bogan bật cười.

“Đó là điều tốt. Con biết đấy, nhiều chỉ huy mong được binh sĩ yêu quý, nhưng không mấy ai đạt được điều đó. Trên chiến trường, đây là chuyện đáng mừng.”

Trên chiến trường.

Bogan thấy Berry hơi cúi đầu khi nghe thấy từ đó.

“Ta biết Berry vẫn chưa chấp nhận được, nhưng…”

“Đúng là… vậy. Nhưng tôi hiểu.”

“Krische đã giúp chúng ta rất nhiều. Không có con bé, hẳn Vương quốc giờ này vẫn còn chìm trong chiến tranh. Tất nhiên ta sẽ cố hết sức… nhưng ta không phải là anh hùng như mọi người tưởng tượng. Ta cũng có giới hạn. Trong hoàn cảnh tương tự, khi có con bé ở phía sau, ta cảm thấy an tâm hơn rất nhiều… hy vọng em hiểu.”[note78795]

“… Vâng.”

Selene siết chặt nắm tay khi thấy Berry gật đầu, rồi liếc sang Krische.

Krische đang nhìn chằm chằm vào đĩa bánh quy với vẻ mặt căng thẳng.

Có lẽ sức chịu đựng của cô ấy đã gần đến giới hạn sau khi bỏ bữa trưa rồi.

“Ừm, vậy… chúng ta xong vụ chọn váy rồi chứ?”

“Vâng, miễn Ojou-sama đồng ý.”

“Nnn… thôi được. Tôi chấp nhận vậy.”

Krische thở phào khi cuối cùng cũng được “thả tự do” và tháo găng tay.

Cô cuối cùng cũng có thể ăn bánh quy.

Nhưng――một giọng nói cất lên ngăn Krische hành động.

“À, phải rồi. Selene, khi Krische thay đồ xong, hãy dẫn con bé sang phòng ta. Ta cần hướng dẫn nhanh cho hai đứa về nghi thức của buổi lễ. Tối nay ta sẽ tới dinh thự của Kolkys, nên không còn nhiều thời gian.”

“Vâng, Otou-sama.”

Krische lập tức đóng băng.

Ghi chú

[Lên trên]
Gian xảo thì thôi nhé.
Gian xảo thì thôi nhé.
[Lên trên]
Đoạn hát thì chịu nhé, tui dịch hết khả năng rồi nhưng mà nó vẫn không giống một bài hát lắm. Ai có ý tưởng hay hơn thì gợi ý nha?
Đoạn hát thì chịu nhé, tui dịch hết khả năng rồi nhưng mà nó vẫn không giống một bài hát lắm. Ai có ý tưởng hay hơn thì gợi ý nha?
[Lên trên]
Bogan là anh chồng của Berry nên khi chỉ có người trong gia đình sẽ gọi Berry là em.
Bogan là anh chồng của Berry nên khi chỉ có người trong gia đình sẽ gọi Berry là em.