Đối với Krische, Selene và Berry là những sự tồn tại đặc biệt.
Và chính vì thế, Krische quan tâm đến Berry nhiều hơn những người khác.
Berry mỉm cười trước vẻ mặt lo lắng của Bogan và nói rằng cô ấy ổn. Họ cùng nhau thưởng thức bữa tối, thậm chí cô vẫn tắm cùng Krische như thường lệ.
Nhưng Krische vẫn nhận ra, Berry hôm nay có chút khác lạ.
Krische suy nghĩ mãi về lý do cho chuyện đó, càng nghĩ thì lòng cô lại càng thấy khó chịu.
――phải giết ông ta thôi.
Chẳng mất nhiều thời gian để cô đi đến quyết định đó.
Krische chẳng ngại việc giết người.
Trong mắt cô, giết người và hái quả trên cây không có gì khác biệt.
Đói thì hái quả, khó chịu thì giết.
Từ khi sống ở dinh thự, Krische lúc nào cũng vui vẻ nhờ có Berry.
Vì thế mà sự bất thường trong Krische đã phần nào dịu xuống, nhưng bản chất thì chưa từng thay đổi.
Cô vẫn là một đứa trẻ dị thường.
Berry quan trọng với Krische.
Bất cứ điều gì khiến Berry khó chịu thì cũng làm Krische khó chịu, và cô không ngần ngại bắt đầu lên kế hoạch.
Dưới góc nhìn của Krische, đó là cách cô “đồng cảm” với Berry, và nó đã dẫn đến quyết định này.
Dựa vào câu chuyện Berry kể lúc trong xe ngựa, Krische có thể mơ hồ đoán được người đàn ông kia đã từng làm chuyện khủng khiếp với Berry trong quá khứ. Và thế là quá đủ.
Ban đầu, khi nghe chuyện, Krische không để tâm cho lắm vì đó là chuyện đã qua. Nhưng giờ đây, khi người đàn ông đó lần nữa xuất hiện trước mặt và khiến Berry khó chịu, vậy thì tốt hơn hết là giết ông ta.
Krische suy nghĩ rất đơn giản.
Thế nhưng, Berry lại là một vấn đề.
Berry lúc nào cũng ở cạnh Krische, ngay cả khi ngủ.
Đó là điều Krische mong muốn, và khiến cô vô cùng hạnh phúc. Nhưng hôm nay, chuyện đó lại trở thành rắc rối.
Cuối cùng, Krische chỉ còn cách đợi Berry ngủ say.
Cô phải gắng sức lắm mới kìm được cơn buồn ngủ, được khơi dậy bởi hơi ấm quen thuộc từ Berry, rồi lặng lẽ trườn ra khỏi giường.
Krische cẩn thận để không đánh thức Berry, ngoái nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang say ngủ ấy trong một lúc, đè nén cơn thôi thúc muốn hôn.
Thở phào nhẹ nhõm khi chắc chắn Berry đã ngủ say, cô khẽ lật ngược tấm áo choàng lại, sau đó khoác lên người rồi kéo mũ trùm lên, che đi bộ đồ ngủ mỏng màu hồng.
Trên áo choàng có thêu huy hiệu gia tộc Christand, cùng những đường viền chỉ bạc. Nhưng vì áo choàng được may chồng thành nhiều lớp vải, khi lật trái lại, nó trông chẳng khác gì một tấm áo choàng đen tuyền.
Chỗ ngủ hiện tại của Krische ban đầu vốn là một căn phòng đã được cải tạo thành hai phòng với bức tường ngăn cách ở giữa.
Vì thường xuyên tiếp đãi quý các tộc nên dinh thự có nhiều phòng được bố trí như vậy. Nhờ thế, từ ban công của họ có thể đi thẳng đến phòng Selene.
Thời tiết đêm nay rất đẹp. Trăng sáng rõ giữa bầu trời quang đãng, nhưng ánh trăng quá sáng lại trở thành vấn đề.
Krische nghĩ rằng áo choàng sẽ có thể giải quyết chuyện đó, và quyết định men theo mái ngói để di chuyển.
Cô không cầm theo thanh kiếm cong của mình mà nhặt lấy con dao găm gần đó.
Làm vậy là để nếu Berry có bất ngờ tỉnh giấc thì cũng khó mà phát hiện ra được.[note79976]
Kế hoạch của Krische rất đơn giản: kết thúc mọi chuyện thật nhanh, đủ nhanh để có thể viện cớ rằng mình chỉ ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Theo lời Bogan, Roland chỉ tình cờ có mặt ở thành phố này để chào hỏi quý tộc quản lý nơi đây.
Krische cũng nghe Bogan nói ông ta đang ở một quán trọ gần đó.
May thay, quanh đây chỉ có một quán trọ cao cấp.
Không cần mất công tìm kiếm.
Ngay cả khi không tìm thấy, Krische cũng chỉ việc tóm lấy một hai người để tra khảo về vị trí của ông ta.
Đi thôi.
“…………”
Nhưng rồi Krische lại liếc nhìn Berry, và ánh mắt cô bắt đầu dao động.
――liệu Berry ấy có thực sự ngủ say?
Nếu Berry thức dậy ngay sau khi Krische rời đi, cô sẽ chẳng biết giải thích thế nào.
Nếu Berry biết, chắc chắn sẽ giận. Lỡ đâu cô ấy sẽ ghét Krische thì sao? Nỗi bất an lớn dần lên trong lòng Krische.
Đây là thứ cảm xúc mà gần đây cô mới nhận ra.
Berry dịu dàng và luôn chiều chuộng Krische.
Khi Krische ngày càng phụ thuộc vào Berry, những chuyện nhỏ nhặt nhất cũng dần khiến cô cảm thấy bất an.
Bản thân Krische cũng từng cố giảm bớt sự phụ thuộc ấy, nhưng Berry lại quá đỗi tốt bụng, thật khó để tạo khoảng cách.
Krische không muốn mất đi cảm giác ấm áp kia. Và với suy nghĩ đó, sự lệ thuộc cứ thế mà lớn dần.
Và khi nó ngày một lớn, nỗi sợ bị Berry ghét bỏ cũng ngày càng mãnh liệt.
Đó là một cảm xúc mà Krische không biết phải xử lý ra sao, bởi đây là thứ cảm xúc xa lạ cô chưa từng cảm nhận. Vậy nên Krische không biết phải làm gì.
Và rồi Krische dần dần nghi ngờ về mục đích ban đầu của bản thân.
Berry đang khổ sở. Vậy nên Krische phải giết người đàn ông đó.
Krische làm việc này là vì Berry, nhưng Berry sẽ không vui khi biết việc Krische sắp làm.
Cũng phải thôi, vì hành động đó sẽ phá vỡ quy tắc.
“U… Krische muốn Berry nói nếu Berry không thích điều gì hoặc đang tức giận.”
“Không sao đâu. Sao tôi có thể ghét khi người mình yêu đang cố làm tôi vui chứ?”
Nếu làm vậy, liệu Berry có hạnh phúc không?
――không.
Để giải thoát Berry khỏi nỗi khổ sở ấy, cô buộc phải làm một việc mà chắc chắn sẽ khiến Berry không vui.
Những ý nghĩ ấy cứ xoay vòng trong đầu khi Krische nhìn chăm chú vào Berry.
“… Krischie-sama.”
“…!”
Krische giật mình lùi lại, tay va phải giá sách.
Âm thanh vang vọng trong phòng. Krische đưa mắt về phía Berry, cô ấy vẫn đang ngủ, vừa rồi chỉ là lời nói mớ.
Krische thở phào nhẹ nhõm, lùi ra xa khỏi giá sách―― nhưng vạt áo choàng của cô lại vô tình vướng vào thanh kiếm được đặt trên đó, làm nó rơi xuống sàn nhà.
“Ah…”
Lần này thì tiếng động quá lớn.
“Krische-sama…?”
Đôi mắt Berry khẽ mở.
Krische cứng người, chỉ biết nhìn chằm chằm vào Berry.
Berry ngồi dậy, tấm váy ngủ mỏng manh lộ ra dưới chăn, nghiêng đầu hỏi:
“Có chuyện gì vậy…? Tại sao Krische-sama lại khoác áo choàng?”
“À, u, ư… Krische muốn ra ngoài hít thở chút không khí.”
“… Căn phòng này có mùi khó chịu đến vậy sao?”
Berry thử ngửi, nhưng trong phòng chẳng có mùi gì đặc biệt.
Cô tiến lại gần và đưa tay ra, Krische lập tức lùi về phía kệ.
Berry nhíu mày trước phản ứng ấy, sau đó đặt tay lên trán Krische.
“Nhiệt độ… bình thường. Hừm, nhưng cơ thể tôi có hơi ấm vì vừa tỉnh giấc ,có lẽ không chính xác lắm.”
Krische đảo mắt.
“Có lẽ mũi tiểu thư không được khỏe chăng. Tiểu thư thấy sao? Có chỗ nào trên người Krische-sama thấy lạ không?”
“Không, ừm…”
“Có lẽ là sự mệt mỏi tích tụ khi ngồi quá lâu trên xe ngựa. Hmm…”
Berry lục túi, lấy ra một ít loại trái cây.
“Để tôi gọt chút trái cây nhé. Nó rất ngon và sẽ giúp người thoải mái hơn. Krische-sama muốn quả nà――kya.”
Krische ôm chầm lấy Berry, mí mắt cụp xuống.
Berry thoáng bối rối, nhưng nhanh chóng nhận ra Krische đang hành động kỳ lạ.
Berry ôm Krische lại, xoa dịu và nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Krische trông như một đứa trẻ sắp bị mắng.
“Có chuyện gì vậy?”
“…”
“Người đã làm gì đó để tôi phải mắng sao?”
Krische ngập ngừng một lúc, rồi khẽ gật.
“… Krische, đã nói dối.”
“Nói dối… về chuyện gì vậy?”
Berry ôm lấy cơ thể đang run rẩy ấy.
Cô xoa dịu và trấn an Krische, rồi vỗ nhẹ vào lưng Krische trong một lúc trước khi tách ra.
Berry vươn tay ra tháo dây áo choàng, sau đó cố lột nó xuống.
Krische chống cự trong giây lát rồi từ bỏ――Berry thoáng sửng sốt khi nhận ra Krische đang cầm một con dao găm trong tay.
Cô im lặng suy nghĩ, sau đó cầm lấy con dao mà không nói gì.
“Ăn chút gì đó ngọt ngào và bình tĩnh lại đã nhé. Nào, xin hãy ngồi xuống.”
◍◍◍◍◍✿✿✿◍◍◍◍◍
Hai người kéo chiếc bàn nhỏ lại gần giường.
Berry đặt táo lên khăn tay, gọt thành những lát nhỏ hình thỏ con, rồi đút cho Krische.
Krische im lặng nhận lấy, cắn từng miếng nhỏ.
“Ngon chứ?”
“… Vâng.”
Một quả táo khác được cẩn thận cắt gọt như một tác phẩm điêu khắc. Khéo léo đưa lưỡi dao tạo hình, vừa cho phần thừa vào miệng, Berry vừa mỉm cười nói:
“Ngon thật đấy nhỉ.”
Nhưng sắc mặt Krische vẫn rất u ám.
Berry hơi do dự, rồi khẽ cười gượng.
“… Thật sự thì, nếu bảo tôi không hề oán hận ông ta thì đó là một lời nói dối. Lúc đó, tôi cũng muốn giết Roland.”
Krische mở to mắt.
Berry đáp lại bằng một nụ cười.
“Tôi cũng từng có ý định đó.”
Cô nói.
“Khi mới đến nhà Christand, tôi đã đọc sách của Gotoushu-sama và học cách cường hóa thể chất để chiến đấu. Tôi cũng nhờ ngài ấy hướng dẫn các kỹ thuật tự vệ… Như đã kể trước đó, lúc ấy cơ thể tôi rất yếu ớt, vậy nên tôi nói với hai người họ rằng bản thân làm vậy là vì muốn cải thiện sức khỏe… nhưng sự thật là, tôi muốn giết Roland.”
“Berry, đã…?”
“Vâng. Khi đó tôi còn rất nhỏ. Fufu, nhưng có vẻ như hai người kia đã nhanh chóng nhận ra ý định thật sự của tôi… Chỉ là, sức khỏe tôi thật sự được cải thiện nhờ cường hóa thể chất, nên dù họ biết lý do đằng sau sự nhiệt tình của tôi cũng chẳng có ai lên tiếng ngăn cản.”
Berry nở một nụ cười đầy hoài niệm.
“Sau khi Oujo-sama chào đời, Nee-sama đã rất hạnh phúc. Giống với tôi, cơ thể Nee-sama cũng rất yếu ớt và bọn tôi đã lo lắng cho sức khỏe của chị ấy… nhưng cuối cùng Nee-sama đã vượt qua được. Sau khi mọi thứ xong xuôi, tôi định sẽ rời đi. Thế rồi, trong một lần tình cờ tôi và Nee-sama đã nấu ăn cùng nhau.”
“Nấu ăn?”
“… Vâng. Nee-sama, fufu, vụng về chẳng khác gì Oujo-sama, chỉ cần nhớ lại cảnh tượng đó thôi là tôi lại không nhịn được cười.”
――‘Tại sao em lại khéo tay thế, bất công quá.’
――‘Nee-sama có nhiều thứ mà em không có, nên thế là cân bằng rồi.’
――‘Ừ thì, con người ta luôn đòi hỏi những thứ bản thân không có. Roland có tiền, còn gia tộc Argan thì không. Chỉ thế thôi.’
“Nee-sama bảo đó là số phận. Gia tộc Argan nghèo túng, chị ấy bị ô uế. Nhưng nhờ thế mà chị ấy đã gặp được Gotoushu-sama, rồi được ban phước lành với một cô con gái. Chị ấy bảo mình đã tìm được hạnh phúc, thay cho bản thân vụng về, chị ấy có một cô em gái khéo léo sẽ bù đắp cho mình――và Nee-sama nói bản thân rất hạnh phúc vì được ăn những món ăn ngon do tôi chuẩn bị mỗi ngày.”
Quả táo dần dần hiện lên bóng hình của một người phụ nữ.
“Điều khiến tôi hối hận nhất, là đã để Nee-sama bị làm nhục. Tôi không thể nào tha thứ… nhưng Nee-sama bảo, nếu em thật lòng mong chị hạnh phúc, thì đừng để bản thân bị trói buộc bởi chuyện đã qua rồi phạm tội. Chị ấy nói hãy biết ơn số phận đã đưa cả hai đến được đây và hãy sống thật hạnh phúc. Nee-sama bảo, nếu em giỏi dùng dao đến vậy, thì thay vì đâm người, hãy dùng con dao ấy để tạo ra những món ăn ngon.”
Berry thở dài, đặt táo và dao lên khăn tay.
“Krische-sama, người cầm dao vì tôi sao?”
“… Krische, không chắc.”
Krische đáp khẽ.
“Người đó khiến Berry khó chịu, nên Krische cũng thấy khó chịu. Vậy nên… nhưng, Krische biết Berry sẽ không thích, nên Krische không chắc… không chắc là tốt hay xấu.”
Giọng cô nhỏ dần.
“… Vậy tức là Krische-sama làm điều đó vì tôi. Là tôi đã khiến Krische-sama phải lo lắng.”
“Berry không―”
Berry đặt một lát táo lên môi Krische, mỉm cười.
“Mặc dù tôi đồng tình với Nee-sama, nhưng tôi cũng nghĩ rằng chị ấy có thể nói vậy vì bản thân chị rất may mắn… Sau cùng, Nee-sama cũng đã ra đi cùng đứa con thứ hai.”
――‘Có một cô em gái thật sự rất tuyệt nhỉ, nhưng em trai cũng được thôi. Em đã cho chị thấy có một người em bên cạnh sẽ bù đắp thiếu sót của bản thân nhiều như thế nào.’
――‘Chị muốn cho Selene một người em gái hay em trai. Bogan muốn con trai, nhưng nhìn cách anh ấy cưng chiều Selene, chắc bé trai hay bé gái đều ổn thôi.’
――‘… Chị phải bỏ con bé lại một mình rồi. Hãy chăm sóc con bé thay chị, Berry. Con bé rất giống em, lúc nào cũng cố gắng quá sức, lúc nào cũng làm chị lo lắng.’
“Oujo-sama quá nghiêm túc và cứng nhắc. Nee-sama rất lo lắng cho tiểu thư, vì thế chị ấy muốn cho Selene-sama một đứa em để tiểu thư có thể thả lỏng đôi chút. Nhưng cuối cùng… chị ấy đã thất bại.”
Berry cúi mắt hồi tưởng.
“Vậy là Nee-sama giao tiểu thư cho tôi. Tôi cố gắng tỏ ra vui vẻ để thay thế chị ấy, nhưng Oujo-sama cứ tự dồn mình vào góc tường. Tôi vốn không giỏi mấy chuyện này… nhưng rồi Krische-sama đã đến.”
“… Krische?”
“Vâng, nhờ có người.”
Berry kéo Krische lại, đặt đầu cô lên đùi mình, nhẹ nhàng vuốt ve trán cô.
“Từ khi Krische-sama xuất hiện, Selene-sama tươi sáng hẳn lên, cứ như trở thành một người khác vậy. Và tôi cũng rất hạnh phúc khi được làm đủ thứ việc cùng người, tôi thật sự rất vui… Chắc đây chính là điều Nee-sama gọi là số phận.”
“… Số phận.”
“Tôi căm ghét Roland-sama. Nhưng nhờ có ông ta, Nee-sama đã gặp Gotoushu-sama, tôi đã gặp Oujo-sama, và cả Krische-sama. Vì vậy, hiện giờ tôi rất hạnh phúc, và dù có thể quay ngược thời gian… tôi vẫn sẽ chọn con đường này, nơi tôi gặp được Krische-sama.”
Bàn tay nhẹ nhàng từ trán lướt khẽ xuống má Krische.
Nụ cười của Berry vô cùng dịu dàng.
“Krische-sama khéo léo hơn tôi nhiều. Tôi chắc người có thể làm hầu hết mọi thứ một cách dễ dàng. Nhưng tôi mong Krische-sama sẽ dùng sức mạnh đó cho những điều vui vẻ, những thứ khiến người hạnh phúc.”
“… Hạnh phúc?”
“Vâng. Dùng dao giết ai đó có thể làm người thoải mái, nhưng dùng chính con dao ấy để nấu ăn thì thú vị và hạnh phúc hơn nhiều, đúng chứ?”
“… Vâng.”
“Ít nhất, đó là điều Nee-sama đã dạy tôi. Nhờ vậy mà tôi mới có thể hạnh phúc như bây giờ… tôi cũng mong Krische-sama tìm thấy hạnh phúc, nên tôi mới dạy người điều tương tự. Chỉ vậy thôi.”
Đôi mắt Krische đảo quanh, như một đứa trẻ lạc lối.
Cuối cùng, cô nhìn vào mắt Berry, lưỡng lự hỏi.
“Berry không giận Krische sao…?”
“Người đã cầm con dao này vì tôi. Tôi rất hạnh phúc vì điều đó. Nếu sau này Krische-sama có bị người khác trách mắng, thì tôi cũng là đồng phạm, và sẽ cùng người gánh chịu hình phạt.”
“Nhưng, Berry đâu có…”
Berry đặt ngón tay lên môi Krische, nhẹ nhàng ngăn lại.
“Đó là quyết định của tôi. Tôi đã chọn đồng hành cùng Krische-sama dù có chuyện gì đi nữa, xin người hãy nhớ điều đó. Tôi bướng bỉnh hơn Krische-sama nghĩ nhiều đấy.”
Berry mỉm cười vui vẻ, rồi nói tiếp.
“Nhưng thay vì cùng nhau bị mắng, tôi thích được cùng nhau nấu ăn, uống trà và nghỉ ngơi như thế này hơn. Nếu Krische-sama cũng nghĩ vậy… nếu Krische-sama cũng nghĩ việc gặp được tôi là một sự trùng hợp may mắn, vậy thì…”
Berry ngập ngừng trong giây lát, rồi khẽ nhắm mắt lại trước khi nhẹ nhàng tiếp tục.
“Xin hãy… ở cạnh tôi như thế này mãi mãi.”
Những lời ấy gợi lên những cảm xúc mơ hồ khó gọi tên trong lòng Krische.
Cô không biết cảm xúc ấy là gì.
Nhưng dù là gì, câu trả lời của Krische vốn luôn chỉ có một.
Krische ôm chặt lấy Berry, ngồi lên đùi cô, đặt môi mình lên môi Berry để truyền tải cảm xúc của mình, rồi hạnh phúc nói:
“… Krische cũng muốn ở bên Berry, mãi mãi.”
Họ im lặng trong một lúc.
Berry chỉ khẽ vuốt ve đôi má trắng ngần của Krische.
Đôi mắt nâu ướt át dưới hàng mi dài dõi sâu vào mắt Krische, bàn tay vuốt ve má cô thật dịu dàng.
Krische nghiêng đầu khó hiểu trước sự im lặng ấy, nhưng rồi Berry ôm chặt lấy má Krische giữa hai bàn tay mình.
“… Nnn.”
――và chậm rãi đặt một nụ hôn lên môi Krische.
Đôi môi Berry chạm nhẹ, rồi siết chặt hơn, sau đó từ từ tách ra một cách miễn cưỡng.
Với Krische, đó là nụ hôn dài hơn bình thường rất nhiều.
“Ah…”
Berry như bừng tỉnh, vội vàng rời ra, má đỏ bừng, ánh mắt đảo sang hướng khác.
Đây là lần đầu tiên Berry chủ động hôn Krische.
Krische hơi ngạc nhiên nhưng vẫn vui mừng đáp lại bằng nụ hôn của mình, y như cái cách Berry đã làm.
Má Berry càng đỏ hơn, giọng run run:
“… Đã muộn rồi, ta nên ngủ thôi.”
“Ehehe, vâng, ah, quả táo…”
“V-vâng. Phải rồi, chúng ta phải ăn hết quả táo đã.”
“Krische sẽ đút cho Berry. Nào, aahn.”
“Ơ… ư, a, aahn.”
Một tiếng rầm vang lên từ ban công, cả hai giật mình quay lại.
Nhưng cửa ban công vẫn mở, tiếng động hẳn là từ phòng Selene.
“Selene?”
Krische nghiêng đầu, còn Berry thì gãi má và mỉm cười ngượng ngùng.
◍◍◍◍◍✿✿✿◍◍◍◍◍
――Sáng hôm sau.
“… Selene, chị ổn chứ?”
“Em nghĩ đây là lỗi của ai hả…”
“…?”
Vừa ăn sáng xong, thay trang phục, chuẩn bị lên xe ngựa――Selene trừng mắt nhìn Krische trong khi sụt sịt.
Cô đã bị cảm lạnh sau khi đứng ngoài ban công hứng chịu gió đêm trong thời gian dài.
Trực giác.
Selene có một linh cảm mơ hồ.
Đó là vào lúc Bogan, người cũng đã gặp Roland, lên tiếng hỏi thăm Berry với vẻ lo lắng.
Selene mơ hồ đoán được đã có chuyện gì đó xảy ra trong quá khứ.
Tên thương nhân đáng ghét ―― Roland, chỉ tình cờ xuất hiện ở đây.
Khi Bogan buộc miệng nói rằng gã đàn ông kia đang ở lại một quán trọ gần đó ―― Krische, người đang lo lắng cho Berry, liếc nhìn Bogan. Với khuôn mặt vô cảm như thường lệ.
Nhưng vì lý do nào đó, Selene lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Krische là người mà cảm xúc luôn hiện rõ trên khuôn mặt.
Khi đi dạo quanh chợ, khóe miệng hơi cong lên, trông rất vui vẻ. Nhưng từ lúc trở về, nét mặt cô dần trở nên vô cảm.
Vì Krische rất để tâm đến dáng vẻ có phần gượng gạo của Berry, nên việc cô không còn vui vẻ cũng là điều dễ hiểu. Bình thường có thể cho rằng tâm trạng Krische đi xuống là vì cô đang lo lắng cho Berry.
Thế nhưng, ngay cả khi nghĩ vậy, Selene vẫn cảm thấy bất an.
Nếu cần thiết, Krische sẽ chẳng ngại giết người.
Krische bám dính lấy Berry, đến mức nguy hiểm.
Cô sẽ không tha thứ bất cứ điều gì làm Berry buồn.
Nếu không tha thứ ―― thì sẽ làm gì?
Selene không tin Krische sẽ không làm gì cả.
Hình ảnh Krische thảm sát hằng hà sa số kẻ thù trên chiến trường vẫn khắc sâu trong mắt cô.
Selene cũng biết Krische là một đứa trẻ thuần khiết nhường nào.
Có lẽ cô chỉ đang suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng dù tự nhủ vậy, Selene vẫn đứng ngoài ban công nối giữa hai phòng.
Cô đã đứng đó――giữa gió đêm lạnh giá.
Sau khi Berry tỉnh giấc và hai người bắt đầu trò chuyện, Selene không thể quay lại.
Cô chỉ còn cách chịu đựng mà lắng nghe.
Mãi đến khi Berry thuyết phục Krische xong, Selene mới trở lại phòng, nhưng hậu quả là cô đã bị cảm lạnh.
Những người có khả năng điều khiển ma lực như Selene vốn sở hữu cơ thể mạnh mẽ hơn người bình thường, nhưng không có nghĩa là họ miễn nhiễm với cảm lạnh.
Còn tệ hơn nữa khi Selene chỉ khoác tấm chăn trên vai và đứng giữa gió đêm.
Đó chỉ là linh cảm mơ hồ nên cô đã không chuẩn bị sẵn một bộ trang phục dày hơn.
Selene đã có thể quay lại khi trời lạnh dần, nhưng cô là một quân nhân.
Sự nghiêm túc của Selene không cho phép cô rời khỏi vị trí khi chưa có người thay thế, và kết cục là cô bị cảm.
Trực giác là đúng, nên Selene tự nhủ bản thân đã không phí công vô ích.
Nhưng vì cuối cùng Berry đã tự mình giải quyết mọi chuyện, Selene chẳng làm được gì, nên cô cảm thấy khá hụt hẫng.
Selene khịt mũi tỏ vẻ không vui.
“Sao tiểu thư không vào nghỉ ngơi trong xe ngựa nhỉ? Tôi sẽ cưỡi ngựa cùng Krische-sama.”
“Tôi không bị cảm lạnh nặng. Hơn nữa, hít thở không khí trong lành vẫn tốt hơn giam mình trong không gian chật hẹp.”
Berry cau mày lo lắng, còn Selene đáp lại với giọng nói hờn dỗi.
Gallen lắng nghe bên cạnh, chen vào.
“… Ngài biết đấy, buổi lễ sắp diễn ra. Đừng cứng đầu. Xin hãy nghỉ ngơi ở toa hành lý.”
“Ể, nhưng, Gallen-sama. Tôi rất cảm kích sự quan tâm của ngài, thế nhưng, trông như vậy thì có hơi…”
“Chỉ cần kéo rèm lại là được. Dù là tướng lĩnh hay binh lính, với quân nhân thì cơ thể chính là báu vật quý giá nhất. Bogan cũng đã dạy ngài điều đó đúng chứ?”
“… Vâng.”
Selene đỏ mặt.
Berry nhìn về phía toa hành lý, rồi đột nhiên vỗ hai tay vào nhau.
“Sao ba người chúng ta không cùng ngồi ở đó nhỉ? Toa hành lý rất rộng rãi, chỉ cần để gió lùa vào thì không lo lây bệnh. Như vậy cũng sẽ tiện chăm sóc Selene-sama hơn.”
“Uuu…”
Toa xe chứa khá nhiều hành lý, nhưng vì họ còn phải chừa chỗ cho những báu vật được ban thưởng trên đường về, nên hàng hóa khá nhẹ và vẫn còn chỗ trống.
Ba người ngồi ở đây chẳng có vấn đề gì cả.
◍◍◍◍◍✿✿✿◍◍◍◍◍
Berry cùng những người lính nhanh chóng dựng tấm rèm che lên, Krische cũng phụ một tay, rồi trải đầy những chiếc chăn mà cô đã mang theo rất nhiều ra sàn.
Krische vui vẻ ôm Selene từ phía sau, còn Berry thì nhìn cảnh đó với nụ cười dịu dàng.
“Cảm ơn người, Ojou-sama.”
“Tôi chẳng làm gì đáng để cảm ơn cả.”
Khi cuộc trò chuyện kết thúc và hai người bắt đầu tình tứ, Selene đã bực bội đóng sầm cửa thật to cho hai người họ nghe thấy, nhưng giờ cô lại phủ nhận điều đó.
Một phần cũng vì Selene đang hờn dỗi, và phần cũng vì cô đã lắng nghe câu chuyện của Berry.
“Giờ không cần phải chăm sóc tôi nữa đâu… hãy tập trung chăm sóc Krische đi.”
Berry ngạc nhiên, rồi khẽ cúi đầu.
“… Vâng. Xin lỗi, tôi đã quá tự phụ.”
“Tôi rất biết ơn.”
Selene nói mà không nhìn Berry.
“… Ước nguyện của Okaa-sama đã thành hiện thực.”
“Eh?”
“Ngay lúc này… tôi đã có một đứa em gái ngốc nghếch, vô tư, phiền phức và lắm chuyện. Vậy nên giờ đây cả hai chúng ta đều không thể nào tập trung vào bản thân được nữa nhỉ… Đây cũng là số phận sao?”
“Vâng. Chắc hẳn là vậy. Tôi tin là thế.”
Berry vuốt tóc Krische, người đang phồng má khó chịu.
“Krische không ngốc.”
“… Chỉ có em nghĩ vậy thôi.”
“Ihyai.”
Selene véo má Krische mà chẳng thèm ngoái lại nhìn.
Berry khẽ bật cười, dịu dàng ngăn Selene lại.
Và chuyến hành trình của họ tiếp tục.

