Tập 03: Huyết chiến, đi đến kết cục

Mở đầu

2025-09-02

4

Mở đầu

"Từ gia thiếu gia, đến nơi rồi. Vào đi."

"..."

Quan coi ngục trung niên lạnh lùng thúc giục.

Ta ——  Từ Phi Ưng ngẩng đầu lên và trừng lớn mắt.

Nỗi sợ hãi và sỉ nhục, khiến răng ta nghiến 'ken két'.

Phía trước là địa lao tối tăm, những con chuột to chạy 'rầm rầm' trên phiến đá.

Trong nhà lao bốc mùi hôi thối nồng nặc tanh tưởi.

Từ gia bao năm qua đã trấn thủ phương Nam của Đế Quốc 【 Vinh 】 , con trưởng của Từ gia không nên bị áp giải đến nơi này mới đúng.

Trong trận chiến thảo phạt nước 【 Tây Đông 】 từng là nước bạn vào năm ngoái, phụ thân ta 【 Phượng Dực 】 Từ Tú Phượng đã chết trận.

Bản thân ta cũng bị 【 Hắc Nhận 】 , mãnh tướng mạnh nhất của Đế Quốc 【 Huyền 】 thống trị phía Bắc của sông Hoàng Hà truy kích và thất bại thảm hại. 

Tuy là nói như vậy... Thế mà bản thân lại phải chịu sự sỉ nhục này!

Toàn thân run rẩy bởi vì cơn phẫn nộ mãnh liệt, ta muốn xé dứt dây thừng trên tay để phản kháng.

Thế nhưng, đám quan coi ngục lực lưỡng đã đẩy ta ngã xuống phiến đá.

Gậy gộc và những cú đá trút xuống người ta.

"A!"

"... Đừng bắt bọn ta phải tốn thêm công sức nữa."

Ta suýt chút nữa mất đi ý thức bởi nỗi đau đớn tột độ. 

Giọng nói của quan coi ngục trung niên vang vọng như truyền đến từ nơi xa.

Đòn roi đã ngừng lại —— Nhưng ta vẫn bị áp giải vào địa lao.

Một thanh đoản kiếm cắt đứt dây thừng.

Cánh cửa nhà lao sắt với chấn song nhỏ phát ra tiếng động và sau đó đóng 'sầm' lại.

"Khụ khụ, khụ khụ... Hộc, hộc, hộc..."

Ta dùng bàn tay run rẩy bò trên mặt đất, tay áo lễ phục đã nhuốm đầy màu tươi.

Sau trận chiến thảo phạt Tây Đông kết thúc với thất bại thảm hại, ta với một số ít binh sĩ may mắn sống sót, vất vả lắm mới trở về được đại bản doanh của Từ gia —— Thành trì quan trọng ở phía Nam, 『 Nam Dương 』.

Mẫu thân, đại phụ, đại mẫu chào đón ta với thái độ ân cần.

[đại phụ (大父): tổ phụ; ông nội; ông. ]

[đại mẫu (大母): bà; bà nội ]

Ta đã dành cả khoảng thời gian mùa đông này để chữa lành vết thương thể xác và tinh thần.

Thế nhưng...

Ta nhớ lại văn thư triệu tập được gửi đến từ kinh thành vào tháng trước.

Trên đó có đóng ấn của Hoàng Đế.

『 Từ Tú Phượng, Vũ Thường Hổ, trong trận quyết chiến ở Lan Dương, bởi vì nhất thời nóng giận mà dẫn quân đột kích, đây là khởi đầu cho sự sụp đổ của toàn quân. 』

『 Từ Phi Ưng khi rút quân đã đại bại, khiến cho vô số tướng sĩ tử thương, chạy trốn về bản bộ Nam Dương. 』

『 Lệnh cho ngươi nhanh chóng đến Lâm Kinh báo cáo, giải thích rõ nguyên nhân thua trận. Nếu không đến, sẽ bị coi là mưu nghịch. 』

Cho dù bây giờ bản thân ngẫm lại, đó vẫn là một đạo ý chỉ khiến người ta lạnh cả sống lưng. 

Những lời lẽ đó hoàn toàn trái ngược với sự thật. 

『 Không được đi, nên bàn bạc kỹ lưỡng với Vũ gia ở phía Tây, Trươn gia ở phía Bắc trước đã. 』

Mẫu thâ và những người khác đều nói như vậy để khuyên can ta. Nhưng phụ thân lại qua đời vào đúng lúc này, trong gia tộc chỉ có mỗi mình ta là người có thể gánh vác.

Bởi vì cái niềm tin này, ta đã đến thủ phủ 『 Lâm Kinh 』 báo cáo với tư cách là gia chủ hiện tại của Từ gia.

Thế nhưng...

Gã quan coi ngục trung niên mệt mỏi trả lời ta từ bên ngoài song sắt nhà tù.

"... Chúng ta cũng thông cảm cho ngươi lắm chứ."

"【 Phượng Dực 】 và 【 Hổ Nha 】cùng với【 Hộ Quốc 】được xưng là Tam Tướng, uy danh của bọn họ lớn đến mức ngay cả quan coi ngục như chúng ta cũng từng nghe qua."

"Chúng ta hoàn toàn không tin loại lời đồn này. Cho nên... Xin người đấy, đừng làm bậy."

"Nếu ngươi làm bậy, chúng ta cũng đành phải cho ngươi nếm thêm chút đau khổ." 

Sự kích động trào dâng trong lồng ngực.

Ta mặc kệ đau đớn, đấm mạnh vào song sắt.

Ánh đèn đuốc leo lắt trên vách đá chập chờn.

"Phụ thân đại nhân —— Con, Từ Tú Phượng ở thủ phủ Lan Dương của 【 Tây Đông 】 , không hề làm chuyện ô nhục nào cả!"

"Nguyên nhân quân Vinh thua trận, là do Phó Tể tướng Lâm Trung Đạo từ bỏ việc chỉ huy bởi vì nhát gan, Cấm quân Nguyên soái Hoàng Bắc Tước lại muốn tranh công!"

"Phụ thân và Vũ tướng quân đến tận lúc lâm chung, vẫn đang chiến đấu anh dũng!"

"Thế nhưng, vì sao! Vì sao Lâm Trung Đạo và Hoàng Bắc Tước may mắn còn sống lại không bị trừng phạt, ngược lại còn muốn hạ thấp gièm pha cái chết của phụ thân đại nhân. Tại sao quyền lợi của Từ gia và Vũ gia phải bị tước đoạt!?"

"Nếu muốn trách tội... Thì cứ trách tội một mình ta, trách tội ta bại trân khi rút lui là được rồi!!!!!"

"..."

Quan coi ngục không đáp lại câu nào.

Tiếng bước chân xa dần.

Ta gắng gượng chống đỡ thân thể đau đớn và dựa vào vách đá.

"... Tại sao, tại sao mọi thứ lại thành ra như vậy cơ chứ..."

Ta nghẹn ngào thành tiếng, nước mắt thấm ướt đầu gối.

Ta dùng hai tay che mặt —— Đúng lúc này, trong đầu ta hiện lên khuôn mặt của thiếu niên tóc đen mắt đỏ và thiếu nữ tóc bạc mắt xanh.

Cho dù bản thân ở trong tình huống chiến sự tuyệt vọng, thiếu niên thiếu nữ đó vẫn không từ bỏ hi vọng, cứu ta và quân Từ gia khỏi trận tử chiến ở Lan Dương.

『 Phi Ưng! Chúng ta hãy đi cùng nhau!! 』『 Phi Ưng! Chúng ta hãy đi cùng nhau!! 』

Khi đó, ta và quân Trương gia đã cùng nhau đánh bại đội quân trinh sát đến truy kích của địch.

Nếu như sau đó ta không câu nệ thể diện không cần thiết, không chi tay với bọn họ...

Có lẽ ta đã không bị 【 Hắc Nhận 】 , kẻ đã giết phụ thân truy kích và khiến cho nhiều thuộc hạ sống sót từ trận tử chiến Lan Dương phải bỏ mạng.

Nỗi hối hận và yếu đuối ập đến, ta dùng đôi ta đầy thương tích che mặt lại.

"Chích Ảnh đại nhân, Bạch Linh tiểu thư... Phụ thân đại nhân! Con, con phải làm sao đây..."

Đương nhiên, không có ai trả lời ta.

Quan viên xử vụ án không nói cho ta biết nội dung trừng phạt cụ thể.

Nhưng ngay cả lời biện bạch cũng không cho phép và lập tức ném ta vào cái địa lao này.

Đến kẻ ngốc cũng biết sẽ như thế nào.

"Đáng thương thay, Từ Phi Ưng."

"!"

Một giọng nam lạnh lùng truyền vào tai ta.

Giọng nói này dường như đã nghe thấy ở đâu... Không thể, không nhớ ra được.

"... Ai?"

Ta lộ vẻ cảnh giác và hỏi ngắn gọn.

Nhìn kích thước của bóng người đó, đối phương dường như không phải là một trong số những quan cai ngục ban nãy.

"Câu hỏi này cũng không có ý nghĩa, nhưng... Đúng rồi, nếu nhất định phải nói, thì ta là tri kỷ của ngươi."

"... Tri kỷ?"

Ta lặp lại tù ngữ đáng ngờ này.

Ta bị đổ tội cho trách nhiệm thua trận và sắp bị xử tử.

Hắn lại nói, là tri kỷ của ta?

Người đàn ông tiến đến gần cửa ngục và thản nhiên nói.

"Trong trận chiến Lan Dương, quân Từ gia và Vũ gia đã anh dũng chiến đấu."

Cho dù Phó Tể tướng lẽ ra phải nắm giữ quyền chỉ huy toàn quân không thấy bóng dáng trên chiến trường, cho dù tận mắt chứng kiến Cấm quân bị máy bắn đá oanh tạc, bị trọng bộ binh của 【 Tây Đông 】 giày xéo, quân Từ gia và Vũ gia vẫn không hề lùi bước trước kỵ binh phương Bắc." 

Chủ soái quân thảo phạt Phó Tể tướng Lâm Trung Đạo, Cấm quân Nguyên soái hạ lệnh tấn công mà không có mưu kế Hoàng Bắc Tước.

Bọn chúng là đối tượng căm hận mà ta tuyệt đối không thể quên. 

Ta cắn chặt môi.

"Cho dù bại tướng đã lộ trên chiến trường,  【 Phượng Dực 】 và 【 Hổ Nha 】 vẫn khích lệ binh lính, liều chết chiến đấu."

"Cho dù cuối cùng bại trận —— Không, chính vì cuối cùng thua trận! Trong lòng kẻ hiểu được lí lẽ như ta, danh tiếng của họ sáng chói rực rỡ."

"Thế nhưng, Phó Tể tướng chỉ biết hèn nhát, lười biếng, đầy lòng ghen tị và Cấm quân Nguyên soái lại có thể sống sót trở về. Đây há chẳng phải quá mỉa mai hay sao?"

"... Kẻ hiểu được lí lẽ."

Ở cái 『 Lâm Kinh 』này, cũng có người như vậy sao?

Ngay khi ta không biết phải làm sao, người đàn ông kia đã áp sát lại gần.

Ta vẫn không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt hắn.

"Từ Phi Ưng, cứ tiếp tục như vậy, ngươi sẽ chết... Bị xử tử, bị đổ hết trách nhiệm cho thua trận."

"Không chỉ như vậy, Từ gia với Vũ gia cũng sẽ bị tước đọa quyền lợi, chẳng bao lâu sau sẽ bị diệt sạch."

"Không thể nào! Nếu, nếu làm như thế... Quốc cảnh sẽ không còn yên ổn!!"

[quốc cảnh: biên giới quốc gia ]

Hai nhà dựa vào chiến lực thiếu thốn, vất vả lắm mới khiến cho phương Nam và phương Tây của Đế Quốc Vinh được yên ổn.

Nếu dời đi hòn đá trấn thủ, man tộc và quân phản loại sẽ lại hành động. 

『 Kính Dương 』 tiếp giáp với 『 Lâm Kinh 』 , lại tọa lạc ở vị trí trọng yếu của Đại Vận Hà, là nơi giao thương nối liền hai miền Nam Bắc. Chẳng bao lâu nữa quân 【 Huyền 】 sẽ phát động nam chinh.

Đến lúc đó, nếu không có Vũ gia và Từ gia mang quân đến chi viện cho 『 Kính Dương 』 ... Ngay cả 【 Trương Hộ Quốc 】 tướng quân, Chích Ảnh đại nhân, Bạch Linh tiểu thư cũng nhất định sẽ bại trận.

Người đàn ông kia dùng sức vỗ ngực.

"Thế nhưng —— Ta sẽ không để ngươi bị xử tử đâu! Xin hãy tin ta."

Đúng lúc này, ta chợt nghĩ ra.

Hắn tìm cách đuổi đám quan cai ngục đi và mạo hiểm đến nơi này.

"Chẳng lẽ... Ngươi là người của lão Tể tướng?"

Tể tướng của Đế Quốc Vinh, Dương Văn Tường đại nhân.

Trương Thái Lam đại nhân, phụ thân quá cố, Vũ tướng quân được xưng là 【 Tam Tướng 】. Dương Văn Tường đại nhân là trụ cột quốc gia sánh ngang với 【 Tam Tướng 】.

Ta nghe nói, đến phút cuối cùng, ông ấy vẫn luôn phản đối việc thảo phạt Tây Đông.

Nếu đối phương là môn khách của Tể tướng các hạ, vậy thì việc tiếp xúc với ta cũng không có gì lạ ——

"Ha ha ha..."

Tiếng cười vang vọng trong ngục.

Con thạch sùng bắt lấy con thiêu thân đang bu quanh đốm lửa.

Ta lộ vẻ cảnh giác và đặt câu hỏi.

"Có gì buồn cười?"

"Ô hô —— Con của Từ gia... Ngươi không biết sự đáng sợ của thế giới chính trị, không biết sự đáng sợ của Dương Văn Tường!"

Tiếng bước chân càng lúc càng gần và sau đó dừng lại bên cạnh cửa ngục.

Hắn dùng ngón tay gõ vài cái lên song sắt và vui vẻ nói.

"Chính là lão Tể tướng sử dụng cường quyền, triệu ngươi đến Lâm Kinh. Chính là ông ấy, đã an bài như vậy cho Phó Tể tướng."

Lời này như một tiếng sấm đánh từ đỉnh đầu xuống tận mũi chân ta, khiến ta chịu một đả kích lớn.

Thân thể không khỏi run rẩy, lòng ta rối như tơ vò

"!? Không, không thể nào! Vị, vị đại nhân kia không thể nào lại..."

"Nếu không phải như vậy, vậy thì ai, vào thời điểm mất đi 【 Phượng Dực 】 và quân đội tinh nhuệ, thậm chí còn có dấu hiệu bạo loạn, đã triệu tập gia chủ kế nhiệm của Từ gia từ Nam Dương đến đây?"

"Trên văn thư triệu tập có dấu con ấn của Hoàng Đế bệ hạ, đương nhiên chỉ có người có quyền đóng dấu lên văn thư mới có thể làm được việc này."

"Nếu bản thân không thể bình tĩnh bao dung 'thanh' và 'trọc' , ngài ấy làm sao có thể làm Tể tướng của một nước lớn được chứ?"

[thanh: thanh liêm, trong sạch ]

[trọc: vẩn đục, không trong sạch]

Cái chết của phụ thân nguoi và 【 Hổ Nha 】 Vũ Thường Hổ, đã được dùng làm 『 đạo cụ chính trị 』—— Để tăng cường quyền lực cho triều đình.

"Ông ấy thậm chí còn đang lên kế hoạch, muốn giao 『 Kính Dương 』 và bờ bắc Đại Vận Hà để đàm phán hòa bình với Huyền Quốc đấy?"

"Không, không thể nào! Loại chuyện này... Ta không thể tin được!!"

Những kẻ đám chìm trong đấu đá chính trị và hưởng lạc ở kinh thành.

Trong đám người này, lão Tể tướng các hạ là một trong số ít người mà Trương tướng quân, phụ thân và Vũ tướng quân tin tưởng.

... Thế nhưng, lão Tể tướng lại là người đã lừa ta đến Lâm Kinh để bắt giữ sao?

Tâm trí rối bời, đầu óc rối như tơ vò.

Tại một ô cửa nhỏ trên cửa ngục, một người đàn ông đeo mặt nạ hồ ly che đi mặt mày lộ mặt ra và sau đó xoay người.

Chịu đả kích không biết là lần thứ mấy trong ngày hôm nay, ta thậm chí quên cả đau đớn mà đứng dậy.

"Đợi, đợi đã! Ngươi là tâm phúc của Phó Tể tướng, Điền Tổ —— "

"Ta sẽ còn đến. Nhắc lại lần nữa, ta là đồng minh của ngươi. Ta nhất định sẽ cứu ngươi ra khỏi địa lao."

Ta —— Điền Tổ bước đi trong tiền sảnh nha môn, phải trở về phủ đệ của Phó Tể tướng ngu ngốc trước sáng sớm.

Ta là người của 『 Thiên Hồ 』 , một tổ chức bí mật thao túng lịch sử đại lục trong bóng tối và được phái đến Vinh Quốc.

Không gian rộng lớn tỏ ra vô cùng lạnh lẽo, nơi đây chỉ có những cột đá khắc hình rồng hình phượng và ghế ngồi của các quan viên xử án.

Đây là phủ tài phán. Nơi này luôn là nơi định tội vô số người.

[tài phán (裁判): phán định; phán xử; xét xử; phán quyết và quyết định  ]

Bởi vì lẽ đó, cho nên bầu không khí ở đây còn lạnh lẽo hơn bất cứ nơi nào khác trong hoàng cung ——

"..."

Ta dừng bước, ngẩng đầu nhìn biểu tượng của nơi này —— Khối đá to đen kịt trấn giữ ở trung tâm.

Khối đá này to đến mức khó tin, bất cứ lúc nào nhìn thấy đều khiến cho người ta cảm thán không giống vật của thế gian này.

Người của Vinh Quốc gọi nó là ——

" 【 Long Ngọc 】."

"Giọng nói này là... Liên đại nhân!"

Một người bước ra từ phía sau cột đá.

Cô ấy đeo mặt nạ hồ ly, từ đầu đến chân đều được che kín bằng một chiếc áo khoác rách nát.

Ta vội vàng quỳ một chân xuống.

... Không cảm nhận được bất kỳ khí tức nào.

Ý ở đây là, nếu không hoàn thành sứ mệnh thì 『 có thể giết ta bất cứ lúc nào 』sao?

Mồ hôi lạnh chảy xuống theo gò má.

Vị tiên nữ thần bí thay thế thủ lĩnh già nua, giành được quyền tổng chỉ huy tối cao trên chiến trường thực chiến bảy năm trước ——  Liên đại nhân.

Cô ấy vuốt ve khối đá to, thanh đao dị quốc bên hông phát ra âm thanh.

"Khối đá to này hiếm có đến mức 'có thể đếm được trên đầu ngón tay' trên đại lục này. Nó cũng được ghi chép trong 『 Tề Thư 』được biên soạn ở thời cổ đại."

"Ta nghe nói trước đây nơi này chỉ là một làng mạc bỏ hoang."

Vinh Quốc mất đi phương Bắc, Ngụy Đế lên ngôi ở đây, đã lợi dụng khối đá to này để tăng cường quyền uy của mình và nói rằng 『 Đây là bằng chứng Long do Ông Trời hóa thân để bảo vệ Vinh Quốc 』."

"Nghe nói Ngụy Đế cố ý giữ lại khối đá to khi xây dựng hoàng cung và vẫn còn xét xử vô số tội nhân ở đây."

"Có lẽ là vì lẽ đó, cứ đến tối, ngay cả vệ binh cũng không dám đến gần nơi này. Dĩ nhiên —— Lời này không có căn cứ.

Nghe đồn ở phương Bắc, 『 Lão Đào 』, cái tên Hoàng Anh Phong đó đã dùng 【 Thiên Kiếm 】 chẻ đôi khối đá to cùng loại... Nhưng chuyện đó chắc hẳn không phải là thật đâu."

Ta không thể nói chen vào.

Chung quy, gia tộc ta cũng chỉ là những người gia nhập tổ chức sau khi Vinh Quốc mất đi vùng phía Bắc của sông Hoàng Hà.

Cái tên 『 Điền Tổ 』mà tổ chức ban cho cũng có nghĩa là con chuột (老鼠). 

[Chữ Tổ (祖) và chữ Thử (鼠) trong tiếng Nhật phát âm giống nhau ]

Nếu không phục tùng hồ ly... Hay không phục tùng đại hồ ly, chỉ có thể bị nó ăn vào bụng.

Ngay cả tâm tư phản kháng cũng không dám có.

Khi Liên đại nhân xoay người lại, ta mơ hồ nhìn thấy mái tóc dưới lớp áo khoác của cô ấy.

"Thế nhưng, bất kể là sống ở đâu, ở quốc gia nào... Con người lại dễ dàng tin lời đồn đến không ngờ."

"Khối đá to này, rốt cuộc sức người vẫn không thể lay chuyển, đập vỡ, chứ đừng nói đến việc bổ đôi."

"Không phải ta không hiểu, người ta đều sẽ hơi sợ hãi với những tảng đá to như thế này..."

"—— Tình hình thế nào rồi? Có dùng được chú chim non Từ gia không?"

"Hắn đang dao động dữ lắm, chắc không cần bao lâu đâu."

"... Vậy sao."

Đôi môi đoan chính của vị tiên nữ khẽ giật và lộ ra vẻ tịch mịch.

Từ Phi Ưng đã rơi vào trong kế sách đáng sợ của Hoàng Đế A Thai ・Thát Đát của nước 【 Huyền 】 .

Cô ấy đang thương hại hắn sao?

"Hết mùa đông này —— 【 Bạch Quỷ 】 phương Bắc sẽ nam chinh một lần nữa."

"Những mãnh tướng, dũng tướng của Vinh Quốc đã bị loại bỏ gần hết trong các trận đại chiến trước đó, những kẻ cản đường còn lại là Trương Thái Lam ở 『 Kính Dương 』 , với ——"

Bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn vươn tới bên hông, Liên đại nhân chạm vào chuôi đao.

"Dương Văn Tường đã lớn tuổi. Hắn hiện tại đang muốn chỉ trích tên Ngụy Đế hèn nhát đã dồn ép Từ gia và Vũ gia vào bước đường cùng."

"Sau thất bại thảm hại của cuộc thảo phạt lần trước, bách tính ở kinh thành 'ăn không nói có' rằng 『 Mặc dù Phó Tể tướng và Cấm quân Nguyên soái là lũ ngốc, nhưng Hoàng Đế hạ lệnh còn ngu ngốc hơn! 』."

"Chỉ cần để Ngụy Đế nghe được những lời này từ miệng của sủng cơ, kết quả đã là như vậy rồi."

"Đôi khi, so với những kẻ ác lười biếng, kẻ lương thiện cần cù còn có hại hơn."

"... Vâng."

【 Tam Tướng 】 của Vinh Quốc đã không thể tề tựu.

Phía kinh thành cũng không có binh lực để cứu viện Kính Dương. Bởi vì việc trừng phạt Từ gia và Vũ gia, nhân tâm đang li tán.

Quốc gia này đã rơi vào tuyệt cảnh rồi, anh hùng 【 Trương Hộ Quốc 】 cũng không thể xoay chuyển được chiến cuộc.

Liên đại nhân rút thanh đao dị quốc tinh xảo ra khỏi vỏ.

Vỏ đao sơn đỏ, thân đao có đường vân.

Lưỡi đao dị quốc kề lên cổ ta.

"Điền Tổ, lý do tại sao ta đưa ngươi đến bên cạnh tên Lâm Trung Đạo xấu xí ngu ngốc kia là bởi vì thủ lĩnh đã tiên đoán được tình thế này."

"Trước trận đại chiến, Cáp Thạc đắc ý vênh váo và dẫn đến 『 Khôi Lang 』 bỏ mạng. Chỉ cần ngươi thành công ở đây, ta đảm bảo sau này ngươi sẽ lên như diều gặp gió."

"Thế nhưng, nếu ngươi thất bại..."

Ta tận lực làm ngơ xúc cảm lạnh như băng của lưỡi đao và kiên định quyết tâm.

Nếu hắn có thể thao túng được nước 【 Tây Đông 】, vậy thì ta cũng có thể thao túng được nước【 Vinh 】 cho hắn xem."

Để cho cái tên ngụy quân sư đáng ghét đang say sưa trong tài năng của mình, biết được sự lợi hại của ta.

"Tôi xin thề —— Nhất định sẽ nắm bắt được chú chim non của Từ gia cho ngài xem."

"Ta đang chờ mong đấy."

Liên đại nhân tra đao vào vỏ với động tác chỉ có thể dùng từ 'đẹp đẽ' để hình dung.

Sau đó, cô ấy nhẹ nhàng nhảy lên và trong nháy mắt đã đạp lên cột đá đến cửa vào tiền sảnh nha môn.

Đây không phải là thứ mà sức người có thể làm được.

Liên đại nhân không phát ra một tiếng động đáp xuống đất và quay đầu nhìn ta.

—— Ánh trăng bao phủ lấy tiên nữ.

"Hãy đi thu thập thông tin tình báo liên quan đến con gái và con trai của Trương Thái Lam. 『 Xích Lang 』 và 『 Khôi Lang 』, hai con 『 sói 』mà Huyền Quốc tự hào nhất đã bị bọn họ giết."

"Trên chiến trường lần sau, chúng nhất định sẽ ngăn cản 【 Bạch Quỷ 】 với Trương Thái Lam. Mặc dù A Thai khó đối phó... Nhưng cho đến khi hắn thồng nhất thiên hạ, chúng ta vẫn không thể để hắn chết được."

"Thưa bệ hạ... Thần có một câu hỏi. Tại sao người phải hạ thấp danh tiếng của 【 Phượng Dực 】 và 【 Hổ Nha 】 ? Không những vậy, người thậm chí còn muốn tống Từ Phi Ưng vào ngục?

"Hơn nữa, bệ hạ còn nhân lúc thần và Trương Thái Lam đang thương lượng trên thuyền ở Đại Vận Hà để tiến hành nữa! Thần thực sự không hiểu."  

Ở chỗ sâu nhất của hoàng cung, tẩm cung của Hoàng Đế bệ hạ.

Thông thường, nơi này là chốn mà nam nhân không được phép đặt chân vào.

Thế nhưng, ta —— Tể tướng của Đế Quốc Vinh, Dương Văn Tường đang ở đây truy vấn chủ thượng.

Ta vừa mới trở lại kinh thành và mặc dù bản thân cảm thấy mệt mỏi, nhưng bây giờ cũng không phải là lúc nghỉ ngơi.

Bệ hạ khoác áo ngủ, sắc mặt tái nhợt và cách qua giá cắm nến giải thích với ta.

"Văn, Văn Tường, khanh đừng tức giận như vậy. Thưởng phạt phân minh há chẳng phải là lẽ thường ở đời sao?"

"Mặc dù Trung Đạo đã bí mật tâu lên lời can gián với trẫm... Nhưng trẫm cũng đã nghe được lí do thoái thác của Bắc Tước rồi. Quả thật là do quân Từ gia và quân Vũ gia gây ra thất bại trong trận quyết chiến mà?"

Ta suýt chút nữa muốn vò nát mái tóc bạc của mình, nhưng ta đã cố gắng kìm nén được.

Thế mà bệ hạ lại không phân biệt lời nói của sủng thần và ngoại thích như thế... Chẳng lẽ tin thua trận đã gây ra đả kích to lớn đến vậy cho chủ thượng sao?

"Thưởng phạt phân minh thực sự là lẽ thường..."

"Vậy thì ——" "Thế nhưng!"

Ta lớn tiếng át đi lời của chủ thượng và nhìn thẳng vào mắt ngài.

Từ khi bệ hạ vẫn còn nhỏ, ta đã dồn nhiều tình cảm vào ngài hơn cả con mình và bồi dưỡng ngài ấy cho đến ngày hôm nay.

Con ngươi của ngài ấy trở nên do dự bất định bởi vì dao động. 

"Lần này lại hoàn toàn vô lý. Thảo phạt 【 Tây Đông 】 gặp phải thất bại nặng nề, nhưng hai tướng đã chết và con của Từ Tú Phượng có tội tình gì chứ?"

"Thần không biết bệ hạ đã nghe được những gì... Nhưng nếu muốn trừng phạt, người nên trừng phạt Lâm Trung Đạo và Hoàng Bắc Tước mới đúng."

"Lâm Chung Đạo không chỉ huy quân đội trên chiến trường quyết chiến, lại nhanh chóng bỏ chạy về Lâm Kinh."

"Bởi vi Hoàng Bắc Tước đột kích mà không có mưu kế, dẫn đến cấm quân cuối cùng tan tác và khiến cho vô số thuộc hạ chết trận, nhưng hắn lại sống sót trở về!"

"Lý do tại sao cấm quân do Trung Đạo đích thân thống lĩnh có thể trở về là bởi vì đội quân đó không tham gia trận quyết chiến. Bọn họ không hề giao chiến và việc duy nhất đã làm chỉ là rút lui mà thôi."

"Những chuyện này, thần đã xác nhận lại với Trương Thái Lam trong cuộc thương lượng rồi."

"..."

Bệ hạ quay mặt đi chỗ khác và vẻ mặt tuấn tú dường như hơi xấu hổ.

Ta tiến lên và không chút nể nang nói tiếp.

"Quân Trương gia trải qua trận chiến Lan Dương và cuộc truy kích thảm khốc, trong cuộc chiến 『 Vong Lang Hạp 』 chém chết 『 Khôi Lang 』, trong quân không hề có tiếng nói nào hạ thấp Từ Tú Phượng và Vũ Thường Hổ."

"Từ Phi Ưng khi rút lui đã giao chiến với một mãnh tướng của Huyền Quốc tên là 【 Hắc Nhận 】 . Mặc dù bản thân thất bại, nhưng hắn cũng thu gom được tàn quân của quân Từ gia và thành công rút về Nam Dương."

"Bắt giam hắn... Thật đúng là hoang đường."

"Lấy cái chết của hai tướng làm lý do để tước đoạt một phần quyền lợi mà hai nhà đang có, điều này chỉ khiến cho hai nhà đó ly khai! Trên thực tế, Vũ gia thực sự không đáp lại lệnh triệu kiến."

"... Có, có lẽ là vậy."

Chủ thượng ấp úng nói.

Có lẽ người đã bị mê hoặc bởi những lời ngon tiếng ngọt của sủng cơ xuất thân từ Lâm gia, cảm thấy có lý và sau đó hành động như vậy.

... Tuy nhiên, chỉ riêng lần này là không được.

Ta bình tĩnh chỉ ra thực tế.

"Dĩ nhiên, lão thần cũng có một phần trách nhiệm. Nhưng hành động này của bệ hạ không thể bịt miệng trăm họ được."

" 『 Hoàng Đế tin vào gian thần, chỉ thích trừng phạt trung thần 』—— Tin đồn như vậy đã lan truyền khắp Lâm Kinh."

"Tiếng xấu của bệ hạ, sớm muộn gì cũng sẽ lan truyền ra khắp cả nước thôi."

Sắc mặt tái nhợt của bệ hạ càng trắng bệch hơn và thân thể ngài run rẩy.

Ngài hỏi như thế đang cầu cứu ta. 

"Văn, Văn Tường, trẫm phải... Trẫm phải làm sao đây?"

"... Trên văn thư triệu tập đã được đóng dấu. Trong vòng ba, bốn ngày khó bác bỏ xử phạt được."

"Nếu cứ lặp đi lặp lại, e rằng nó sẽ khiến dân chúng càng ngày càng bất mãn hơn."

Trong lòng ta thầm xin lỗi với Từ Tú Phượng và Vũ Thường Hổ đã chiến tử trên chiến trường quyết chiến.

... Xin hãy tha thứ cho ta, có lẽ khôi phục lại thanh danh của các người còn cần chút thời gian.

Ta đặt bàn tay đã đầy nếp nhăn lên ngực.

"Thưa bệ hạ, xin cứ giao chuyện này cho lão thần xử lý."

"... Giao lại cho khanh."

Chủ thượng cúi đầu thật sâu với thần tử. 

Vị hoàng đế này không phải là người xấu. Vậy thì —— Ta mới có thể dẫn dắt hắn được.

Ta gắng gượng thân thể tàn tạ và muốn tiếp tục báo cáo.

Ta lấy ra văn thư đã chuẩn bị sẵn.

Từ đây mới là chủ đề chính.

Nếu ứng phó sai lầm... Vậy có lẽ nó sẽ nghiêm trọng đến mức mất nước.

"Tiếp theo là nội dung thương lượng giữa thần và Trương Thái Lam. Phương Bắc có chút di động, giặc đang chờ băng tuyết tan và sau đó sẽ vượt qua sông Hoàng Hà để xâm ——"

"Bệ hạ —— Tối nay Vũ Thố cũng đến. Thần thiếp có thể mở cửa không ạ?"

Từ bên ngoài phòng truyền vào một giọng nữ trẻ trung và kiều diễm.

Đây là lúc đang bàn chuyện quốc gia đại sự!

Ta quay đầu lại, định lớn tiếng quát mắng về phía ngoài cửa —— Thì bị một bàn tay trắng nõn ngăn lại.

Ta sững sờ, nhìn về phía bệ hạ rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

"Đêm nay đã rất khuya rồi. Văn Tường, ngày mai khanh hãy tiếp tục nói cho ta nghe chi tiết sự việc trên triều đình."

"... Khanh cũng đi nghỉ ngơi đi."

"... Thần tuân mệnh."

Thôi vậy.

Khi bị bệ hạ ra lệnh như vậy, là thần tử, ta cũng chịu bó tay.

Ta chống đỡ thân thể nặng nề và cúi đầu rời khỏi phòng.

Thế là, sủng cơ có vẻ đẹp tuyệt thế —— Con gái nuôi của Phó Tể tướng tên là Vũ Thố, thay ta bước vào phòng.

Cô ta có mái tóc dài màu tím nhạt, tỏa ra hương hoa.

Cửa vừa đóng lại, cuộc đối thoại khiến người ta cảm thấy thê lương lập tức truyền ra.

"Ồ ồ... Vũ Thố, Vũ Thố."

"Bệ hạ, từ lúc mặt trời mọc, thần thiếp vẫn luôn muốn gặp người... A a, giá mà mặt trăng vĩnh viễn không lặn thì tốt biết mấy..."

Ta lảo đảo dùng tay chống vào cột hành lang.

Ngực đau nhói.

Chỉ đứng thôi, thân thể già nua đã đau đớn khôn cùng.

Ta ngước nhìn 【 Song Tinh 】 lấp lánh trên bầu trời đêm phương Bắc tối tăm ảm đạm và thốt ra lời.

"Không thể không... Nhờ cậy đến 【 Trương Hộ Quốc 】 một lần nữa sao."

Nếu 【 Phượng Dực 】 và【 Hổ Nha 】 có thể sống sót trở về... Không, cho dù là như vậy... Quốc gia này cũng đã..."

Tiếng lẩm bẩm của ta tan biến trong đêm khuya.

Chỉ còn lại tiếng thì thầm của bệ hạ và sủng cơ.