“Có vẻ là Hồi 3 sắp chuẩn bị bắt đầu rồi đấy”
Trưởng Đoàn kịch nói tiếp với vẻ mặt điềm tĩnh.
Mặc dù cô ta đang mặc đồ trói, nhưng ngay cả khi tạm thời bỏ qua cảm giác lạ lẫm vì khuôn mặt của Song Ahrin nhưng lại hoàn toàn vô cảm đi chăng nữa,
“Hồi 3 sao?”
“Mấy người, nghe nói là cả hai đã trải qua hai vở kịch rồi nhỉ?”
Trưởng Đoàn kịch lần lượt nhìn tôi và Song Ahrin với vẻ mặt vô cảm.
Cô ấy còn kể chuyện đó nữa à?
Tôi nhìn Song Ahrin, và cô ấy liền lảng mắt đi trước ánh mắt của tôi rồi lẩm bẩm.
“Chỉ là, sau khi nói chuyện một hồi thì lại thấy cả hai giống nhau quá nên…”
“Tất nhiên rồi, là cùng một người mà”
“Ài, xin lỗi mà…”
Không thể chịu được ánh mắt của tôi hơn nữa, Song Ahrin lẩm bẩm và hạ tầm mắt xuống.
“Nhưng làm sao mà cô biết được rằng Hồi 3 chuẩn bị bắt đầu?”
Trưởng Đoàn kịch hơi chau mày trước câu hỏi của tôi và nhìn về đây.
“Nói trống không sao?”
“Cô bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi lăm”
“Tôi là người lớn tuổi hơn mà?”
“...?”
Trưởng Đoàn kịch nhìn Song Ahrin với vẻ mặt hoài nghi.
Cô ta nhìn Song Ahrin với vẻ mặt như thể đang hỏi là ‘Cô nói chuyện không kính ngữ với người lớn tuổi hơn sao?’, và Song Ahrin liền nổi giận trước ánh mắt đó.
“Tôi thích vậy đấy. Bất mãn à?”
“Xin lỗi nhé, anh trai. Tôi sẽ xin lỗi thay cho bản thân mình”
“Nghe cô gọi tôi là anh trai bằng giọng đó thật sự có hơi nổi da gà đấy, nên là cứ nói chuyện thoải mái với tôi đi”
“Được thôi”
“Nhìn thôi cứ như là bạn bè lâu ngày xa cách ấy nhỉ?”
Song Ahrin đang nghe tôi và Trưởng Đoàn kịch liền lẩm bẩm với vẻ bực bội, và chúng tôi lại nói chuyện tiếp ngay sau đó.
“Nếu mấy người hỏi tôi đã biết bằng cách nào thì”
“Ừm”
“Bởi vì thời gian đã điểm rồi”
Nói cái gì vậy?
Tôi nhìn Trưởng Đoàn kịch với ánh mắt khó hiểu, và trước ánh mắt của tôi, Trưởng Đoàn kịch nhỏ giọng nói tiếp.
“Đoàn kịch nhất định phải biểu diễn một vở kịch trong một khoảng thời gian cố định”
“Ra vậy”
“Sau khi kiểm tra thông tin đã nghe được tôi vô lễ kia, tôi đã xác nhận được rằng thời gian để biểu diễn vở kịch đã điểm”
“Tôi vô lễ?”
Song Ahrin nghe được lời của Trưởng Đoàn kịch liền lặp lại lời của cô ta với vẻ mặt ngơ ngác và nhìn chằm chằm vào Trưởng Đoàn kịch, nhưng Trưởng Đoàn kịch phớt lờ ánh mắt của Song Ahrin như thể còn chẳng thèm để tâm tới và nói tiếp.
Nói đơn giản dễ hiểu thì chúng bắt buộc phải diễn kịch, và thời điểm đó chính là bây giờ nhỉ.
“Và một khi anh và tôi vô lễ đã xuất hiện trong Hồi 1 và Hồi 2, việc cả hai xuất hiện trong Hồi 3 là đương nhiên”
“Việc đó là đương nhiên sao?”
“Bởi vì mọi vở kịch đều cần có nhân vật chính mà”
“Tại sao lại là tôi chứ”
“Bởi vì anh là một chất liệu tốt. Nếu là tôi thì tôi cũng sẽ chọn anh làm nhân vật chính”
Tôi thật sự không cần sự ưu ái đó đâu.
Trưởng Đoàn kịch gật đầu nhìn tôi.
“Dù sao đi nữa, hiểu rồi chứ?”
“Được rồi, vậy thì tôi phải chuẩn bị gì đây?”
“Không gì cả”
“Cái gì?”
Không gì cả nghĩa là sao?
Trưởng Đoàn kịch nhún vai trước biểu cảm của tôi.
“Đằng nào thì một khi đã đến Hồi 3, việc ngăn chặn nó là bất khả thi mà. Anh chỉ cần ngoan ngoãn chấp nhận số phận của mình và bị cuốn vào thôi”
“Cái đấy mà gọi là lời khuyên à?”
“Ít nhất thì anh sẽ không bị bất ngờ nếu bị kéo vào trong lúc ngủ”
Cũng không sai nhưng mà.
Trưởng Đoàn kịch gật đầu như thể đó không phải là việc của mình.
“Nếu may mắn thì tôi có thể cũng sẽ bị cuốn vào. Khi ấy thì tôi sẽ giúp anh”
“...Được rồi, tôi rất biết ơn điều đó, nhưng còn nội dung của vở kịch thì sao?”
“Tôi không biết”
Trưởng Đoàn kịch lắc đầu với vẻ mặt tự tin.
“Nội dung của vở kịch đều thay đổi mỗi lần, và vì Trưởng Đoàn kịch bên này khác tôi nên tôi không biết”
“...”
Hoàn toàn chẳng giúp ích được gì cả.
“Nhưng”
Trưởng Đoàn kịch nói tiếp, phớt lờ phản ứng của Song Ahrin và tôi.
“Vào thời điểm khi ta đến được cái kết của Hồi 3, kể từ khi ấy nội dung của vở kịch sẽ bắt đầu ảnh hưởng đến cả hiện thực”
“...Việc như vậy khả thi sao?”
“Như là những gì anh đã từng nhìn thấy ở thế giới của tôi thôi”
“...”
Tôi nhớ lại thế giới đã bị diệt vong, một thế giới chỉ còn lại duy nhất những con rối.
Đó chắc hẳn là thế giới mà Trưởng Đoàn kịch từng mong muốn.
Vậy thì Trưởng Đoàn kịch ở đây mong muốn một thế giới như nào?
Tôi nhớ lại về Hồi 1 và Hồi 2 mà mình đã từng trải qua.
Quý cô đỏ thẫm, vở kịch mà sân khấu thay đổi.
Cứ coi Hồi 1 là như vậy, tôi vẫn không hiểu được chính xác Hồi 2.
“...Dù sao đi nữa”
Trưởng Đoàn kịch cất lời, nhìn tôi với vẻ mặt điềm tĩnh.
“Chuẩn bị đi. Sắp bắt đầu rồi đấy”
“Cũng phải thử dẫn theo cả những người khác nữa nhỉ”
“Nếu anh đang nói đến mấy đứa trẻ đã chiến đầu với tôi lúc trước, vậy thì tất cả mấy người đó đều có cá tính riêng nổi bật nên sẽ trở thành diễn viên tốt đấy”
Trưởng Đoàn kịch gật đầu.
“...”
“...”
“...Hết rồi”
“Cô không định nói gì nữa à?”
“Không có”
Trưởng Đoàn kịch vô cảm lắc đầu trước câu hỏi của tôi.
“Đi về an toàn nhé, anh trai”
“Tôi đã bảo là đừng có gọi tôi là anh trai rồi mà”
“Chẳng lẽ nào anh thích bị gọi là ‘này’ bởi người ít tuổi hơn à? Đó là sở thích của anh à?”
“Nói linh tinh gì vậy hả. Đó là bởi vì mối quan hệ giữa cô và tôi không phải như vậy đấy”
“...”
Trưởng Đoàn kịch vô cảm gật đầu trước lời của tôi và vẫy tay.
“Biết rồi. Đi về an toàn”
Cứ như vậy, chúng tôi đã nhận được thông tin quan trọng từ cuộc gặp với Trưởng Đoàn kịch nhưng lại kết thúc mà không nhận được phương án giải quyết phù hợp nào.
***
“...”
“...”
Song Ahrin và tôi khoanh tay nhìn nhau phía trước buồng cách ly dưới tầng hầm.
“Có vẻ là cô thân thiết với Trưởng Đoàn kịch hơn tôi nghĩ nhỉ”
“Dù vậy thì tôi cũng đâu bừa bãi nói ra những thông tin nguy hiểm?”
Song Ahrin lẩm bẩm như thể bị chọc vào đúng chỗ ngứa bởi lời nói của tôi và lảng mắt đi.
“Tôi chỉ đơn giản là tìm đến cô ta vì không biết là mình có giúp ích gì được chút hay không thôi”
“...Đúng vậy. Nhờ đó mà cô Ahrin cũng trở nên đa tài hơn rồi”
“Đừng nói đa tài. Nó khiến tôi nhớ lại lời mà Tóc Đen đã nói”
Yu Daon đã từng nói gì à?
Cảnh tượng Yu Daon hét lên ‘Đa tài vô dụng!’ với vẻ mặt rạng rỡ trong khi chỉ vào Song Ahrin hiện lên trong đầu tôi.
Công nhận.
Cô ấy hẳn là không muốn nghe từ đó đâu.
“Dù sao đi nữa, cô ta bảo là Hồi 3 đang đến gần rồi đấy, thế chúng ta phải làm gì đây?”
“Từ thông tin chung thu thập được thì đâu có làm được gì?”
Thực chất thì Trưởng Đoàn kịch giống như là bảo tôi hãy tự mình chuẩn bị cho tai họa sắp đến thì đúng hơn đấy.
“...”
Song Ahrin tặc lưỡi như thể có gì đó không vừa ý và nhìn tôi.
“Tôi đã thử suy nghĩ một chút rồi”
“Ừm”
“Thì tôi nghĩ là có điểm chung đấy?”
“Ồ”
Điểm chung kiểu nào?
Tôi nhìn chằm chằm vào Song Ahrin, và cô ấy hắng giọng rồi nói tiếp.
“Có một điều mà tôi cảm nhận được khi ở trong vở kịch”
“Cái gì vậy?”
“Bất ngờ là nó được biểu diễn dưới hình thức của một bản anh hùng ca”
Anh hùng ca?
Song Ahrin khẽ thở dài trước ánh mắt của tôi.
“Với Quý cô đỏ thẫm, tôi có cảm giác như thể nó là một ‘thử thách’ được sắp đặt có chủ đích vậy”
“...Ừm”
Một thử thách được sắp đặt có chủ đích à.
Đã có việc như vậy sao?
Tôi thì chỉ nghĩ rằng cái đó thật sự lố bịch thôi.
“Cảm giác như thể chúng đã cố tình tạo ra một lối thoát rồi làm cho chỉ những người sở hữu sự nhạy bén và tài năng mới có thể tìm thấy giải pháp vậy”
“Đánh vào đầu Quý cô đỏ thẫm với một cái gậy ấy hả?”
Tôi thì nghĩ rằng nó đơn giản chỉ là sự ác cảm không đáy với con người hơn là một thử thách cơ.
“Tôi cứ tưởng chỉ là vì chúng ghét con người thôi chứ”
“Nếu là vậy thì quá tốn công sức”
Song Ahrin gật đầu đáp lại sau khi nghe tôi nói.
“Nếu chỉ muốn giết người thì đã không cần phải tạo ra một vở kịch khó nhằn đến vậy rồi”
“...”
“Hơn tất cả, chúng ta đã có cơ hội”
Cơ hội sao?
“Tất cả những người chết lần đầu tiên đều không bị nổ đầu. Nhớ chứ?”
“...Đúng rồi”
Có vẻ là Song Ahrin đang nói về cái lần mà cô ấy siết cổ tôi rồi bị giết bởi Quý cô đỏ thẫm.
Lúc đó vì bị giết bởi Song Ahrin nên tôi đã thoát ra được bên ngoài, rồi sau đấy ngược lại thì tôi bị Quý cô đỏ thẫm ăn thịt.
“Chúng ta đã được trao cho một cơ hội”
“...”
Nghĩa là sau khi trải qua gian nan và thử thách đó, chúng tôi đã được trao cho một cơ hội sống sót.
Song Ahrin lẩm bẩm nhìn tôi.
Cũng không phải là không có lý.
“Hồi 2 cũng tương tự như vậy”
Song Ahrin lẩm bẩm.
“Những người bị bắt vào trong vở kịch khi đó đều là người bình thường”
“...”
“Mặc dù theo thời gian họ đã cuối cùng trở thành một phần của nó, nhưng khả năng cao là họ cũng đã nhận được cơ hội giống như chúng ta”
“...”
Nghe thuyết phục đến kỳ lạ.
Khi tôi gật đầu với biểu cảm mơ hồ, Song Ahrin liền gật đầu liên hồi.
“Vậy nên tôi nghĩ rằng chúng là vừa một thử thách, vừa là một bản anh hùng ca”
“...”
“Và anh hùng đó chính là anh”
Chẳng thích chút nào.
Đã nhận được kỷ niệm chương từ Cục Quản thúc rồi xong bây giờ còn vừa được coi như một anh hùng, vừa được coi là nhân vật chính bởi Đoàn kịch sao?
Đó dường như là một gánh nặng quá lớn để đặt lên một người.
“Dù sao đi nữa”
Song Ahrin ho khan.
“Vậy nên tôi nghĩ là vở kịch tiếp theo cũng sẽ có hình thức tương tự”
“Tôi sẽ ghi nhớ điều đó”
“Được rồi”
Hãy giữ điều đó trong tâm trí nào.
“Vậy thì trước tiên chúng ta đi nói cho những người khác biết đã nhỉ?”
Giải thích trước cho Yu Daon, Jang Chaeyeon, Trưởng phòng, và Park Yeeun cũng tốt.
“Tôi hiểu rồi. Vậy thì trước mắt tôi sẽ đi nói với những người khác”
“Đi chung đi”
Song Ahrin đi theo sau tôi vội vã về văn phòng Phòng Nhân sự.
***
“Ôi trời, vậy là cô Ahrin lại gây rắc rối nữa rồi sao?”
“Lại cái gì hả? Cô muốn chết à?”
Yu Daon mở to mắt, và Song Ahrin vừa nhìn chằm chằm vào cô ấy vừa nghiến răng.
“Không phải cô cũng đã gây ra không ít biến cố rồi à?”
“Cô có thấy lần nào đâu?”
“...Nếu tôi mà đã gia nhập trước rồi thì còn lâu cô mới nói được như vậy…”
Song Ahrin lẩm bẩm trong khi nghiến chặt răng.
“...Vậy thì tôi sẽ chuẩn bị”
Jang Chaeyeon gật đầu sau khi nghe giải thích, và Park Yeeun đã xen vào cuộc nói chuyện của chúng tôi từ lúc nào cũng nghiêng đầu.
“Chuẩn bị ạ? Em có nên mang theo mấy thứ như bom không?”
“Bom bị cấm mang ra bên ngoài đấy”
Đấy là nếu không có nhiệm vụ.
“À…em không biết cái đó ạ”
“Thường thì cũng không có nhiều công ty cho phép mang bom ra bên ngoài đâu”
“Aha…”
Park Yeeun gật đầu rồi nhìn tôi và những người khác.
“Vậy thì chúng ta phải làm gì đây ạ? Chúng ta cũng đâu thể tập trung hết ở nhà anh trai và ngủ lại được ạ”
“Cũng được đấy chứ?”
“Ý hay đấy nhỉ?”
“...Cũng không tồi đâu?”
Và ngay khi Park Yeeun vừa nói xong, tất cả những người khác ngoại trừ tôi đều gật đầu.
“Nhưng mà tôi không thích đâu?”
“Thế giới sắp diệt vong rồi thì ý kiến của anh còn quan trọng gì nữa”
Jang Chaeyeon nhìn tôi và nhẹ nhàng mỉm cười nói,
“Ta về đây”
Và đột nhiên, Trưởng phòng bật dậy khỏi ghế và đi ra khỏi văn phòng.
Sao mà giống deja vu vậy nhỉ.
Suy nghĩ đó chỉ thoáng qua.
“Vậy thì chúng ta đi chứ?”
“...Ừm”
“Đồng ý!”
Ba người họ gật đầu mà chẳng để tâm gì đến ý kiến của tôi.
Park Yeeun nhìn tôi với vẻ mặt khó xử.
“Anh trai…em xin lỗi ạ…”
“...Không sao. Em có làm gì sai đâu”
Chắc là phải dọn dẹp nhà cửa thôi nhỉ.
-Lật phật!
Cùng lúc đó, sổ hướng dẫn lại mở ra.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
1. Xin đừng quên. Các bạn chỉ là đồng nghiệp nơi công sở—
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Biết rồi.