“Thế đồng cỏ đó là sao?”
“Chà?”
Chúng tôi vừa nói chuyện vừa theo sau ông lão đang đi phía trước.
Aileen nhún vai như thể mình cũng không biết trước lời lẩm bẩm của tôi.
“Không phải đó chỉ là một bức tranh thôi sao?”
“Tôi thì lại không nghĩ nó chỉ là một bức tranh”
“Đó không phải một bức tranh và cũng không phải hiện thực”
Và Song Ahrin đang lắng nghe cuộc trò chuyện giữa tôi và Aileen liền trả lời với giọng điềm tĩnh.
“Vậy thì nó là gì vậy?”
“Ranh giới mỏng manh giữa hiện thực và bức tranh”
“Cô không thấy lời mình vừa nói ra có chút mâu thuẫn à?”
“Nếu cô muốn bắt bẻ lý lẽ của thế giới này thì trước hết đi mà giải thích Tóc Đen kia vẫn sống ngay cả khi đầu bị nổ tung ấy”
“Việc đó sẽ khó khăn lắm đấy! Khá nhiều người đã giải phẫu để có thể giải thích tôi rồi nhưng sau cùng họ vẫn không thể!”
“...Xin lỗi”
Song Ahrin rụt người lùi lại về sau trước lời nói đầy ngây thơ của Yu Daon, và chỉ còn mỗi tôi và Aileen nói chuyện.
“Cô Aileen có cảm nhận được gì không?”
“Anh không phải đang mỉa mai tôi chỉ vì tôi là người thường đâu nhỉ?”
“Ừm?”
“Tôi đùa thôi”
Tôi liền nhìn Aileen với vẻ mặt bối rối, và cô ấy khúc khích cười rồi đánh nhẹ vào tay tôi.
“Vẻ mặt của anh trông không được tốt lắm”
“Không phải vẻ mặt sẽ trở nên tệ đi sau khi nghe được những lời như vậy sao?”
“Thế thì tôi xin lỗi”
Aileen lại đánh nhẹ vào tay tôi rồi khẽ cười và chìm vào suy nghĩ,
“Thật lòng thì do ký ức ngày xưa của tôi không hoàn hảo nên tôi cũng không thể khẳng định được nhưng…”
“Nhưng?”
“Nếu anh chỉ đang hỏi về cảm giác thì tôi có cảm giác rằng mình cần phải ghi nhớ nó vậy?”
“Vậy nghĩa là sao?”
“Như anh đã biết, ký ức của tôi có khá nhiều lỗ hổng, đúng chứ?”
“...”
Tại sao tất cả những người ở đây điều thiếu mất một thứ gì đó vậy?
Tôi đặc biệt cảm thấy áy náy với Aileen.
“Đừng làm vẻ mặt đó chứ”
Aileen dùng ngón tay chọc vào má tôi và nói tiếp.
“Vậy nên, những gì tôi còn nhớ là anh, và cả những người đã chết”
“Đúng…vậy”
“Bởi vì tôi nhớ được những người đã chết đã thiệt mạng như nào mà”
Aileen nói tiếp, vẻ mặt của cô ấy dù bình thường nhưng vẫn không thể giấu đi sự buồn bã trong giọng nói.
“Sau cùng thì cũng giống như một quyển sổ đáp án sai thôi”
“Sổ đáp án sai à”
“Ừm, họ đã làm gì để mà chết, và những lời họ đã nói với tôi. Đó là những gì còn sót lại”
Aileen khẽ thở dài rồi cười.
“Dù sao đi nữa, nếu thử nhớ lại về những ký ức đó, bất ngờ là mấy thứ to lớn cũng không là vấn đề mấy”
“Ừm?”
“Những thứ có thể nhìn thấy rõ ràng bất ngờ là lại rất an toàn”
Aileen giơ ngón tay đang chọc vào má tôi lên.
“Để ví dụ, chúng ta đã nhìn thấy đồng cỏ ở đây, nhưng cái mà chúng ta cần cẩn trọng hơn là ông lão đã đi theo chúng ta”
“Nghĩa là nó không có gì đặc biệt ấy hả?”
“Cũng có thể chỉ đơn giản là vậy thôi mà”
Aileen nhún vai, và Jang Chaeyeon, không biết có phải là đã nghe cô ấy nói hay không, đột nhiên xen vào giữa hai chúng tôi.
“Tôi thì không nghĩ vậy”
“Cô Chaeyeon?”
“Tôi đồng tình với lời của cô ta”
Jang Chaeyeon chỉ vào Song Ahrin đang đi phía sau trong tình trạng co rúm lại vì xấu hổ.
“Tôi nghĩ là nên ghi nhớ”
“Có ai bảo là không nên nhớ đâu? Tôi chỉ bảo là có lẽ nó không có gì đặc biệt so với suy nghĩ thôi mà”
“Và nếu sau đó thật sự có chuyện gì xảy ra thì cô sẽ chịu trách nhiệm chứ?”
“...”
“...”
Hai người họ nhìn chằm chằm vào nhau một hồi trước khi quay sang nhìn tôi.
“...Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì mọi thứ vẫn sẽ ổn thôi”
Tôi nhìn hai người họ với ý nói đừng cãi nhau, và không biết có phải cả hai đã hiểu ý của tôi hay không, hai người họ đều lùi lại.
Cùng lúc đó, ông lão đang đi trước chúng tôi dừng lại.
“...”
Khi tôi nhìn về nơi ông ấy đã dừng lại, ở đó là một khung tranh chỉ vừa đủ cho một người chui vào.
Ông lão chỉ vào khung tranh.
“Ông bảo chúng tôi đi vào sao?”
Ông lão gật đầu trước lời của tôi.
“Tôi sẽ đi trước”
Yu Daon dẫn đầu.
“Nếu có chuyện gì xảy ra thì hãy gọi nhé”
“Anh không cần phải lo đâu”
Yu Daon vừa cười vừa lao người vào bên ngoài khung tranh không chút do dự rồi cứ thế mà biến mất.
“...”
“...”
“...”
Tất cả chúng tôi đều đợi Yu Daon làm gì đó, nhưng không có gì xảy ra cả.
Chính xác hơn thì do không thể nhìn thấy bên ngoài khung tranh nên chúng tôi không biết được là Yu Daon đang làm gì.
“Tôi sẽ đi”
Và rồi, Aileen đi về trước không chút do dự.
“Để tôi đi là đúng rồi. Dù có chuyện gì xảy ra thì để người có thể giải quyết vấn đề ở lại cuối cùng vẫn sẽ tốt hơn”
“Vậy thì tôi hoặc cô Chaeyeon sẽ ở lại nhỉ”
Aileen gật đầu rồi bước ra ngoài qua khung tranh.
Cô ấy cũng biến mất ngay sau đó.
“...”
Lần này là lượt của Song Ahrin.
“Nếu ông lão đó có làm bất cứ việc gì, Tóc Trắng nhớ phải chịu trách nhiệm và bẻ cổ ông ta đấy”
“Ừm”
“Được rồi. Vậy thì tôi đi đây”
Rồi Song Ahrin cũng đi ra ngoài, và Jang Chaeyeon nhìn tôi.
“Đi đi. Tôi sẽ đi cuối”
“Tôi hiểu—”
Trước khi tôi có thể nói xong, ông lão đã nắm lấy vai tôi.
Jang Chaeyeon nhìn ông lão trong trạng thái vô cùng căng thẳng, và ông lão chỉ nhìn chằm chằm vào tôi trong khi giữ lấy vai tôi.
“...”
Ông lão nhìn tôi rồi nhìn Jang Chaeyeon, và cô ấy giơ tay lên.
“Khoan đã”
“...Sao vậy”
Jang Chaeyeon liếc mắt nhìn tôi, và tôi nhìn lên đầu ông lão.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Bàn tay của Midas]
[Tuổi: Được tạo ra 54 năm trước]
[Đặc trưng: Thạch cao]
[Khả năng: X]
[Tiểu sử: Không vì lý do gì, ông ấy đã bị giam cầm, không vì lý do gì, bàn tay của ông đã bị nguyền rủa, và không vì lý do gì, ông ấy đã trở thành một kẻ giết người]
[Điểm yếu: Hãy đốt bản thể chính]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“...Cô Chaeyeon đi trước đi”
“Anh định làm gì?”
“Xin hãy để chúng tôi nói chuyện một chút”
“Tôi sẽ ở lại với anh”
“...Như vậy có ổn không?”
Tôi nhìn ông lão, và ông ấy suy nghĩ một hồi rồi vươn ra và chạm vào tay của Jang Chaeyeon.
Không có gì xảy ra cả, và ông ấy thở dài.
“Hừ…”
Rồi ông lão đưa tôi chiếc đèn dầu.
“...Ông muốn tôi làm gì với thứ này sao?”
Ông lão lắc đầu trước câu hỏi của tôi và đặt chiếc đèn dầu vào tay tôi.
“...”
Rồi sau đó ông ấy đưa chiếc đèn dầu lại gần mặt mình.
“Vậy nghĩa là sao?”
Jang Chaeyeon nghiêng đầu nhìn tôi, và ông lão mở miệng.
Thay vì lưỡi thì chỉ có đá vôi đã cứng lại ở đó.
“...Tôi hiểu rồi”
Tôi từ từ nhận lấy chiếc đèn dầu từ ông lão.
Ông ấy gật đầu, quay lưng lại với chúng tôi và bắt đầu thong thả bước đi xa dần.
“...”
Tôi nhìn chiếc đèn dầu trong tay mình.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Đèn lồng của Sự thật]
[Tuổi: Được tạo ra N năm về trước]
[Đặc trưng: Chiếu sáng]
[Khả năng: X]
[Tiểu sử: Khi chiếc đèn dầu tắt, mọi người luôn phải tìm một nơi an toàn. Nếu không làm vậy, cái kết xảy đến sẽ luôn không tốt]
[Điểm yếu: -]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“Chúng ta hãy ra ngoài trước đã”
Vì Jang Chaeyeon không có vẻ gì là sẽ ra ngoài cho đến khi tôi đi ra, sau cùng tôi đã phải đi ra ngoài trước.
Tôi di chuyển chân bước ra ngoài khung tranh, và cùng với một chút chóng mặt, tôi đã đang ở trong dãy hành lang khách sạn.
“Anh Jaehun!”
Yu Daon vội vã đi đến chỗ tôi, và hai người kia cũng nhìn tôi với vẻ lo lắng.
“Sao anh lại ra ngoài muộn vậy? Đã có chuyện gì xảy ra sao?”
“Đúng là đã có chuyện xảy ra, những nó không đến mức phải lo lắng đâu”
Trong khi tôi đang giơ hai tay lên để trấn an những người khác, Jang Chaeyeon đi ra từ khung tranh.
“...Chuyện gì đây?”
Và cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi đang giơ hai tay lên.
“Không. Tôi chỉ đang giải quyết chút hiểu lầm thôi”
“Chúng tôi đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ đấy”
“Cô Chaeyeon, cái đó không vui đâu”
“Ở cùng với tôi không vui sao?”
“Ý tôi không phải vậy. Chẳng lẽ cô chỉ học toàn mấy cái xấu thôi à?”
Jang Chaeyeon khẽ cười trước lời của tôi và lắc đầu.
“Không có gì xảy ra cả”
“Chắc là vậy rồi”
Song Ahrin tặc lưỡi rồi nhìn tôi.
“Thế, cái đó là gì?”
“À, cái này ấy hả”
Tôi nhìn chiếc đèn dầu trong tay mình.
“Nó được dùng để thực hiện một điều ước”
“Cái đèn dầu đó cũng thực hiện điều ước sao?”
“Không, tôi là người thực hiện điều ước”
Tôi nhìn khung tranh.
Một ông lão đang đứng đó.
Một ông lão với bàn tay đã bị tô trắng toát đang há to miệng.
“...”
Tôi từ từ nhìn tiêu đề của tác phẩm.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
<Bàn tay của Midas>
<Vải xoan, Người già 68 tuổi>
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tôi giơ chiếc đèn dầu lên.
Ngay khi tôi vừa đặt chiếc đèn dầu không có lửa vào tấm vải xoan.
“Hở?”
Yu Daon tròn mắt vì ngạc nhiên.
Cũng phải thôi.
Ngay cả bây giờ, chiếc đèn dầu cũng không hề tạo ra tí lửa nào.
Nhưng ngược lại, bức tranh trước mặt tôi đang cháy bùng.
“Không có…lửa mà nhỉ?”
“Không có đâu”
“Thế thì anh đã làm bằng cách nào vậy?”
“Chà. Tôi chỉ nghĩ rằng có lẽ đây là cách chính xác thôi”
“Vâng?”
Yu Daon tròn mắt như thể không hiểu tôi đang nói gì rồi gật đầu.
“Vậy thì chắc hẳn đó là cách chính xác rồi!”
“...”
Tôi nhìn bức tranh đang cháy bừng.
Khi nhìn bức tranh như vậy, tôi bỗng cảm thấy có chút bực bội.
“Quả nhiên là phải giết thứ đó thôi”
“Ừm, hả?”
Lần này, Song Ahrin tròn mắt nhìn tôi.
“Cái, cái gì cơ?”
“Chủ Nghĩa Duy Mỹ ấy”
Nó có thể có giới hạn của riêng mình, và có lẽ vì nó giữ giới hạn đó nên Cục Quản thúc đã không điều động nhân sự để tiêu diệt Chủ Nghĩa Duy Mỹ.
Dù vậy, tiêu chuẩn của tôi thì khác.
“Theo tôi thì tìm kiếm niềm vui của bản thân trong nỗi đau của người khác là sai trái”
“Cái đó thì hiển nhiên rồi còn gì”
“Đúng chứ?”
Vậy nên chúng tôi phải giết Chủ Nghĩa Duy Mỹ thôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh.
Ở đó là một căn phòng nhỏ.
Cái cầu thang chúng tôi đã đi qua ở ngay bên cạnh đó, và cũng có thể nhìn thấy được một cầu thang đi lên.
“Chúng ta đi lên thôi”
“Anh đang tức giận à?”
“Ừm. Một chút”
Tôi bước đi, và những người khác cũng theo sau tôi.
Chúng tôi tiếp tục đi lên cầu thang.
Bây giờ là tầng ba nhỉ.
Tôi mở cánh cửa dẫn vào tầng ba.
“...”
Một đồng cỏ chào đón chúng tôi.
“Hình như là tôi đã từng nhìn thấy khung cảnh này rồi”
“...Cô đã bảo là nó không quan trọng cơ mà”
“...Tôi bảo là có thể không quan trọng thôi”
Jang Chaeyeon và Aileen lại bắt đầu cãi nhau, và cùng lúc đó, sổ hướng dẫn mở ra.
-Lật phật!
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
[Tầng 3 - Đồng cỏ]
1. Ưu tiên hàng đầu là tìm một nơi an toàn trước khi đêm xuống.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tôi ngẩng đầu lên nhìn lên trời.
Mặt trời vẫn đang ở cao trên trời.

