Một thoáng im lặng.
Vào khoảnh khắc khi mà dãy hành lang mới đây còn đang sáng trưng trở nên tối sầm, tất cả chúng tôi đều không nói dù chỉ một lời.
Không phải vì chúng tôi sợ hãi hay gì đó tương tự, mà là vì chúng tôi lo lắng về những điều chưa biết, không biết chuyện gì sẽ xảy đến.
“...Tôi có nên đi lấy thứ đó về không?”
Yu Daon khẽ thì thầm, và Aileen cũng rút súng ra.
“Vậy thì hai chúng ta đi chung không?”
“...”
Trong một tình huống không biết chuyện gì sẽ xảy ra, việc đưa theo một người có thể bị thương không có vẻ là một ý tưởng hay.
“Cô Daon, tôi xin lỗi nhưng…”
“Vâng. Tôi sẽ đi một mình”
Và trước khi tôi có thể nói xong, Yu Daon liền gật đầu như thể đã hiểu điều tôi muốn nói, và Jang Chaeyeon đứng sau cô ấy.
“Nếu có gì xảy ra thì tôi sẽ kéo cô về”
“Cô Chaeyeon biết là cô vẫn sẽ phải kéo tôi về ngay cả khi cơ thể của tôi bị tách làm đôi nhỉ?”
“Biết rồi”
Hai người họ gật đầu trong khi đối mặt nhau.
Rốt cuộc thì đã có chuyện gì đã xảy ra mà hai người họ lại đột nhiên có cuộc trò chuyện này vậy?
Chẳng lẽ trong khoảng thời gian đó mối quan hệ giữa cả hai đã—
“Không phải như anh đang nghĩ đâu”
Và như thể đã đọc được suy nghĩ của tôi, Song Ahrin thở dài và vỗ nhẹ vào vai tôi.
“Đó là bởi vì hai người đó có chung một lợi ích nên mới vậy thôi”
“Chung một lợi ích sao?”
Lợi ích chung nào có thể khiến hai đồng nghiệp, hơn nữa là hai người giao phó mạng sống của mình cho nhau, có thể phối hợp tuyệt với như thế kia nhỉ?
“...Thôi không nói nữa”
Và Song Ahrin đang nhìn chằm chằm vào tôi liền thở dài thườn thượt và lắc đầu.
“Theo tôi thấy thì cô Ahrin có hơi bi quan quá đấy”
“Anh…à, thật sự, đúng là khó chịu mà…”
Song Ahrin lẩm bẩm trong khi nghiến chặt răng.
Không, cô phải nói thì tôi mới biết chứ.
Và trong khi Song Ahrin và tôi đang nói chuyện, Yu Daon bắt đầu chậm rãi tiến về trước trong khi chú ý xung quanh.
Jang Chaeyeon nhìn cô ấy trong khi vươn tay ra, và tất cả chúng tôi đều căng thẳng nhìn dáng vẻ Yu Daon đang bước đi.
-Cộp…cộp…
Trong hành lang tĩnh lặng, âm thanh duy nhất mà có thể nghe thấy được chỉ có tiếng cô ấy bước đi trên lưới sắt.
Yu Daon liếc xuống, khẽ nhăn mày, rồi lại nhìn thẳng về trước.
Cứ thứ gì ở dưới kia sao?
Đứng ở đây không thể nhìn thấy được rõ cho lắm.
-Cộp…cộp…
Ngoại trừ đôi lúc lại liếc xuống, Yu Daon bước đi vững chãi về trước rồi cầm lấy chiếc đèn dầu.
Cô ấy lặng lẽ giơ chiếc đèn dầu lên nhìn chúng tôi và mỉm cười rạng rỡ.
Cùng lúc đó, cái bóng phía sau Yu Daon bắt đầu trở nên tối hơn, và khi tôi vội vàng chạm vào vai Jang Chaeyeon, cô ấy ngay lập tức vươn ra kéo Yu Daon về.
“Oái!”
Đồng thời, Yu Daon bay về phía chúng tôi với một tốc độ đáng kinh ngạc,
-Ruỳnh!
Và cô ấy lăn lông lốc trên sàn trong khi ôm chặt chiếc đèn dầu.
Tôi lại ngẩng đầu lên nhìn về nơi cái bóng vừa ở, nhưng không thấy bất cứ thứ gì ở đó.
“Cô Daon, cô không sao chứ?”
“À, vâng. Cái đèn dầu không bị vỡ đâu!”
Yu Daon cho tôi xem cái đèn dầu mà cô ấy đang ôm chặt trong khi co mình lại.
“Không, không phải cái đó”
“Vâng?”
“Tôi hỏi về cơ thể của cô Daon ấy”
“À…”
Yu Daon chớp mắt rồi sờ khắp người mình và cười tươi.
“Vâng, tôi không sao! Hình như tôi đã bị bầm tím vài chỗ, nhưng mà chúng vừa mới lành rồi!”
“...May quá đi”
“Cảm ơn vì đã lo lắng cho tôi!”
“Tất nhiên là tôi phải làm vậy rồi”
Vì cô ấy càng không chăm sóc bản thân mình thì tôi lại càng phải chăm sóc cô ấy.
Cần phải có một ai đó tỉnh táo và liên tục đảm bảo rằng Yu Daon không trở nên quen thuộc với nỗi đau.
Dù có vẻ là đã quá muộn rồi, nhưng dù sao thì tôi vẫn cần phải làm những gì mình có thể.
“À, của anh đây”
Trong khi tôi đang suy nghĩ, Yu Daon mỉm cười rạng rỡ và đưa tôi cái đèn dầu.
Khi tôi nhận lấy cái đèn dầu cô ấy đưa cho và nhìn nó, một cửa sổ trong suốt liền xuất hiện trước mắt tôi.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Đèn dầu của Sự thật]
[Tuổi: Được tạo ra N năm về trước]
[Đặc trưng: Chiếu sáng]
[Khả năng: X]
[Tiểu sử: Vào khoảng thời gian mà con người luôn là kẻ yếu, họ đã bằng cách nào đó tập trung được những gì mình có để soi sáng con đường]
[Điểm yếu: Cái đèn dầu cần tự sạc lại sau một khoảng thời gian]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lại là cái di vật thời cổ đại gì nữa đây.
Tôi nhìn chằm chằm vào cái đèn dầu rồi nhìn thẳng về trước.
Như thể bóng tối chưa từng trở nên dày đặc đến vậy, chỉ còn bóng tối đang nhìn chúng tôi.
Đằng nào thì cũng không đi xuống được.
Nếu nghĩ đến con quái vật đã đuổi theo chúng tôi vừa nãy hay là Chủ Nghĩa Duy Mỹ ở tầng một, đi xuống tầng dưới cũng sẽ chẳng được ích lợi gì.
Sau cùng, điều đó có nghĩa là chúng tôi không có lựa chọn nào khác ngoài vượt qua nơi này.
“...”
Khi tôi giơ cái đèn dầu lên, ánh sáng giống như lúc ban nãy tỏa ra từ cái đèn lồng.
“Lúc nãy đèn còn sáng mà nhỉ, sao bây giờ lại như này ta?”
“Có lẽ ý là sẽ không cho chúng ta đi qua dễ dàng chăng. Kiểu vậy”
Tôi cũng không biết đáp lại theo cách nào khác trước lời lẩm bẩm của Yu Daon.
Tôi từ từ đi về trước với chiếc đèn lồng trong tay.
-Cộp…cộp…
Tiếng cộp cộp bắt đầu vang lên khi năm người chúng tôi bước lên lưới sắt.
“Cơ mà, cô Daon”
“Vâng?”
“Khi nãy cô đã nhìn thấy thứ gì ở phía dưới sao?”
“À…”
Yu Daon gãi má và nghiêng đầu với biểu cảm mơ hồ trước câu hỏi của tôi.
“Hình như tôi đã nhìn thấy, nhưng mà hình như tôi cũng đã không nhìn thấy…”
“Cô đang nói cái lời vô nghĩa gì vậy?”
Tất nhiên, Song Ahrin ngay lập tức nhìn Yu Daon với vẻ mặt ngơ ngác khi nghe thấy cô ấy nói vậy, và Yu Daon cũng gãi má với vẻ mặt khó xử, nhìn qua lại giữa Song Ahrin và tôi.
“Thật mà. Tôi đã nghĩ là mình đã nhìn thấy gì đó nên liền cúi xuống một chút, nhưng tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả”
“Cô đã nhìn thấy gì?”
“Cái đó…ừm…”
Yu Daon múa tay qua lại để giải thích rồi thở dài.
“Để giải thích thì khó lắm, nhưng đó là một phong cảnh”
“Phong cảnh sao?”
“Vâng. Phải nói như nào nhỉ, một đồng cỏ chăng? Hoặc là kiểu như một khu vườn xinh đẹp?”
Jang Chaeyeon và tôi thoáng trao đổi ánh mắt sau khi nghe cô ấy nói.
“Cô Chaeyeon”
“Tôi không thấy”
Jang Chaeyeon chậm rãi lắc đầu, và Song Ahrin cũng lắc đầu.
“Tôi cũng không cảm nhận được gì cả”
“...Tôi chỉ là một người bình thường thôi, nên là tôi không biết gì hết”
Aileen cũng nói thêm.
Đầu cần phải nói mấy lời tự hạ thấp bản thân như vậy chứ.
“Tôi hiểu rồi”
Tôi cũng liếc mắt nhìn xuống dưới sàn, nhưng tất cả những gì tôi có thể thấy được là bóng tối vô tận, ngay cả một ngọn cỏ còn chẳng có chứ nói gì đến đồng cỏ.
“Mọi người hãy cẩn thận trong khi đi. Nếu có ai cảm nhận được điều gì khác thường thì hãy cho tôi biết”
Những người khác gật đầu trước lời của tôi, và tất cả chúng tôi đều tiếp tục bước đi trên lưới sắt.
“...”
Một bầu không khí im lặng đến kỳ lạ.
“Chúng ta cần phải làm gì để có thể vượt qua được chỗ này nhỉ?”
Và Song Ahrin nhìn tôi, lẩm bẩm với vẻ thắc mắc.
“Phải ha”
Trước mắt, ưu tiên hàng đầu là vượt qua được chỗ này.
“Cơ mà, tôi nghĩ kiểu gì cũng sẽ có cách thôi”
Vì hiện tại chúng tôi vẫn chưa sử dụng đến vật phẩm nào đang có cả mà.
Chúng tôi vẫn chưa sử dụng đến mấy viên ngọc, chưa sử dụng cái điện thoại, và tôi vẫn còn Chí mạng.
Đấy là còn chưa nói đến chuyện liệu chúng tôi có thể thắng Chủ Nghĩa Duy Mỹ hay không cho dù có dốc hết tất cả những thứ này.
Tôi nhìn về quanh các bức tường, nhưng thay vì cửa, chỉ có giấy dán tường tối tăm chào đón chúng tôi.
Cùng lúc đó, một cơn đau đầu thoáng ập đến trong giây lát.
Đợi đã, đau đầu?
Khoảnh khắc đó, Jang Chaeyeon, đang bước đi cạnh tôi, lên tiếng.
“Có một điều mà tôi thắc mắc”
“À, ừm”
“Không phải anh”
Không phải tôi?
Vậy nghĩa là sao?
Tôi nhìn chằm chằm vào Jang Chaeyeon, và cô ấy quay sang Aileen.
“Cô có nghe được thông tin riêng nào khi đến đây không?”
“...Tôi?”
“Ừm”
Đột nhiên?
Nhưng Jang Chaeyeon vẫn tiếp tục nhìn Aileen như thể đó không phải điều gì bất chứ, và Aileen gật đầu với vẻ mặt bực dọc.
“Ừm. Tôi không được nghe thông tin riêng nào cả. Vốn dĩ bản thân nơi này đã bị cấm ra vào rồi”
“...Có chuyện gì sao, cô Chaeyeon?”
“Tôi đã nghi ngờ rồi mà”
Đột nhiên?
Jang Chaeyeon nghiêng đầu đáp lại.
“Dù không phải lúc nào cũng vậy, nhưng khi đi cùng với chúng tôi, cô lúc nào cũng đến nhưng lại không giúp ích được gì nhiều”
“...”
“Cô Chaeyeon”
Tại sao cô ấy lại đột nhiên gây sự với Aileen vậy?
Ngay khi tôi nói như thể khiển trách Jang Chaeyeon, Yu Daon, người đã im lặng lắng nghe, cũng nghiêng đầu nhìn cô ấy.
“Nhưng hình như cô Chaeyeon cũng đâu giúp được gì nhiều?”
“Cái gì?”
Chuyện gì đang xảy ra đây?
Tôi vội vã quay sang nhìn Song Ahrin, và cô ấy cũng chuẩn bị cất lời nhưng rồi lập tức dùng hai tay bịt miệng lại.
Sau đó, Song Ahrin nhắm mở mắt vài lần rồi nhìn tôi.
“Lẽ nào là cái tôi đang nghĩ tới sao?”
“Đúng rồi đấy”
“Thế thì xin hãy làm cho một quan hệ của bọn họ tốt hơn chút”
“...”
Song Ahrin nhắm mắt lại rồi vỗ bộp bộp vào vai ba người kia, và ngay lập tức cả ba liền tự động đóng miệng và bắt đầu kêu ưm ưm như thể đã bị dùng keo dính răng.
“Ưm! Ừm, ưm!”
“Ư ưm!”
“Ừm…!”
Thế nhưng ba người họ vẫn trừng mắt chỉ trỏ lẫn nhau.
“Tôi bảo cô giúp cho mối quan hệ của họ tốt hơn chút chứ đâu có bảo là hãy chặn miệng họ?”
“Làm cái việc phiền phức đó vừa đau đầu xong lại còn tốn sức nữa. Đây là thoải mái nhất rồi”
Song Ahrin đáp lại với vẻ mặt ngạc nhiên và nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Tôi nghĩ là mình hiểu được đại khái rồi”
“Cái gì vậy?”
“Ở đây…ừm, không có sự giả tạo”
“Sự giả tạo?”
“Ừm”
Bàn tay của Song Ahrin ôm lấy cổ tay tôi.
“Nghĩa là bộ lọc cảm xúc đã cố tình bị loại bỏ ấy”
“À. Xin hãy buông tay tôi ra rồi nói đi, cô Ahrin”
“Nhìn kìa”
Ba người đã đang kêu ưm ưm đột nhiên bắt đầu nhìn chằm chằm vào tôi và Song Ahrin, và Song Ahrin thấy vậy liền lè lưỡi rồi buông tay tôi ra.
“Có thể giải quyết được vấn đề ngay lập tức bằng cách này nên cũng không khó lắm”
“Vậy là những người khác cũng có thể tùy ý nói những lời tồi tệ với tôi à?”
“Với anh ấy hả? Không đâu?”
“Tại sao? Cô bảo rằng bộ lọc cảm xúc đã biến mất rồi mà”
“...Thôi đừng nói nữa, cứ để như vậy đi”
Cô ấy đánh mạnh vào lưng tôi rồi nhìn ba người kia.
“Dù sao đi nữa, mấy người sẽ không được phép mở miệng cho đến khi tỉnh táo lại một chút”
“Ưm! Ưm!”
“Ừm ừm…”
“Ừm…”
“Ồn ào quá đấy”
Cô ấy lẩm bẩm như thể hiểu được ba người kia đang nói gì rồi nhìn tôi.
“Đừng quên mục đích của chúng ta”
Rồi cô ấy lại nhìn tôi.
“Được rồi. Đi thôi nào. Bây giờ chỉ cần hai chúng ta nói chuyện là được rồi”
“Đợi chút”
Tôi ngẩng lên nhìn trên đầu Song Ahrin.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Song Ahrin]
[Tuổi: 21]
[Đặc trưng: Thôi miên]
[Khả năng: Điều khiển]
[Tiểu sử: Hiện tại cô ấy đang có tâm trạng khá tốt]
[Điểm yếu: Đấm cô ấy một cái thật mạnh]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tạm thời thì Song Ahrin nhìn từ vẻ ngoài và qua mắt tôi có vẻ vẫn bình thường.
“...Được rồi. Chúng ta đi nhanh thôi nhỉ”
Ba người kia kêu ưm ưm trước lời của tôi, và Song Ahrin gật đầu.
Chúng tôi lại bắt đầu đi dọc theo dãy hành lang lưới sắt tối đen,
Rồi chiếc đèn dầu bắt đầu nhấp nháy.
“Ưm! Ưm!”
Và rồi, Yu Daon nắm lấy tay tôi với đôi mắt tròn xoe.
“Cô Daon, sao—”
Tôi nhìn xuống dưới theo cô ấy.
“...”
Và đã phải chết lặng trong giây lát trước khung cảnh đồng cỏ trải dài bên dưới.

