<Khách sạn Cảm hứng>
Một khách sạn trông như đã được xây lên từ khoảng hai mươi năm trước đang ở trước mặt chúng tôi.
Nếu có điểm gì khác biệt thì đó chính là trong khi tất cả những nơi chúng tôi từng đến đều cũ kỹ và lâu đời, nơi này thì…
“Dường như nó đã được bảo trì nhỉ”
“Thì ra là nghệ sĩ nên phải giữ thể diện à”
Aileen cười khẩy đáp lại lời lẩm bẩm của tôi.
Đúng như Aileen nói.
Nơi này trông khá đáng chú ý, có vẻ là đã được bảo trì kỹ càng.
Dù vẫn không thể chống lại được dòng chảy của thời gian, nhưng cảm giác như đã có ai đó thực hiện việc bảo trì bên ngoài vậy.
Và, ở giữa những bức tường là những bông hoa được vẽ đây đó.
“...”
Trưởng Chi nhánh nhìn xung quanh trong khi vẫn mỉm cười.
“Cô đã từng đến đây bao giờ chưa, Trưởng Chi nhánh?”
“Không có đâu. Ta đã gặp Chủ Nghĩa Duy Mỹ ở chỗ khác chứ không phải nơi này”
“Đó là khi nào vậy?”
“Khi nào ấy nhỉ? Một trăm mười tám năm trước ở The Hague thì phải…?”
Trưởng Chi nhánh khẽ chau mày lẩm bẩm.
Trước hết thì có vẻ là Trưởng Chi nhánh cũng không biết gì về nơi này.
Nếu vậy thì lại đến lúc đọc sổ hướng dẫn rồi.
“Phải rồi, cậu Kim Jaehun”
“Vâng?”
“Cậu không được mang theo sổ hướng dẫn đâu”
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
[Khách sạn Cảm hứng - Ghi chép của Won Yuheon Phòng Ứng phó]
1. Để biết thêm thông tin về Khách sạn Cảm hứng, xin hãy tham khảo sổ hướng dẫn ở bên ngoài.
2. Do đã có trường hợp Chủ Nghĩa Duy Mỹ đọc nội dung của sổ hướng dẫn khi mang theo và sử dụng cơ sở vật chất bên trong Cục Quản thúc, sổ hướng dẫn bắt buộc phải được đặt trong hộp thu hồi và sẽ được thu hồi lại vào lúc quay lại.
3. Trong trường hợp bạn thiệt mạng trong nhiệm vụ, đội thu hồi đến đây mỗi hai tuần sẽ thu hồi lại sổ hướng dẫn.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
À, thì ra là phải bỏ lại sổ hướng dẫn.
Khi ngẩng lên nhìn về trước, tôi có thể thấy được một chiếc hộp màu đen với dòng chữ ‘Hộp thu hồi’.
“Đúng là phiền phức thật mà”
Song Ahrin tặc lưỡi rồi cho sổ hướng dẫn vào trong hộp thu hồi.
Thụp, âm thanh sổ hướng dẫn rơi vào trong chiếc hộp trống rỗng vang lên, và ngay sau đó, những người khác cũng lần lượt đặt sổ hướng dẫn của mình vào.
“...”
Tôi cũng phải cho vào à?
Tôi nhìn chằm chằm vào Trưởng Chi nhánh, và cô ấy gật đầu.
“Trước hết cứ cho vào thử đi”
“...Tôi hiểu rồi”
Nếu Trưởng Chi nhánh đã bảo vậy rồi thì phải làm thôi.
Tôi cho sổ hướng dẫn vào đúng như cô ấy nói, và sổ hướng dẫn của tôi cũng rơi vào chiếc hộp với một tiếng thụp.
Cùng lúc đó, tôi cảm nhận được một cảm giác nằng nặng ở trong túi áo mình.
“...”
Vừa nghĩ rằng chẳng lẽ nào, tôi vừa cho tay vào trong lòng để kiểm tra túi áo mình rồi lấy ra sổ hướng dẫn.
“...Có hơi ghê rợn đấy”
Và rồi, Jang Chaeyeon đang quan sát cảnh tượng đó liền lẩm bẩm như thể có hơi ghê tởm, và Yu Daon cũng nở một nụ cười khô khan ở bên cạnh.
“Ta đã có cảm giác là việc này sẽ xảy ra mà”
Rồi như thể đã đoán trước được điều này, Trưởng Chi nhánh thở dài và lắc đầu.
“Cứ mang theo đi”
“Như vậy có được không?”
“Do là nó đã quay lại với cậu Kim Jaehun, điều đó có nghĩa là vào lúc cậu Kim Jaehun chết hoặc bị cuốn vào một tình huống nguy hiểm kiểu vậy, nó có thể trực tiếp giúp đỡ cậu hoặc là cậu có thể sống sót đi ra”
Trưởng Chi nhánh thở dài như thể đã biết rõ về sổ hướng dẫn.
“Nên là cậu cứ mang theo đi”
“...Tôi hiểu rồi”
Nếu đã như vậy thì.
Tôi cất sổ hướng dẫn vào lại túi áo rồi nhìn tờ giấy ở phía trước.
Những dòng chữ đã bị phai mờ vì cũ chào đón năm người chúng tôi, và ở dưới đó là một ngăn kéo cũng cũ nát chẳng kém.
Cả năm người chúng tôi đều hướng mắt vào tờ giấy.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Hướng dẫn sinh tồn Khách sạn Cảm hứng]
[1. Nếu đang ở đây, điều đó có nghĩa là bạn là một nhân viên Cục Quản thúc hoặc là một ai đó đến đây vì muốn quay phim về địa điểm tâm linh.]
[2. Nếu bạn là nhân viên của Cục Quản thúc, chúc bạn may mắn, còn nếu bạn đến đây để quay phim, xin hãy chú ý rằng nơi này không được bố trí nhân lực cho việc thoát ra.]
[3. Nếu mở ngăn kéo tủ, ở trong đó sẽ có những vật tư cần thiết do đội thu hồi đặt vào mỗi hai tuần. Xin hãy kiểm tra.]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tôi chậm rãi mở ngăn kéo tủ.
Ở trong đó là một khẩu súng lục ổ xoay và một tờ giấy cán màng.
-Cạch!
Tôi kiểm tra ổ đạn và tìm thấy ba viên đạn ở trong.
“Để đe dọa, phản kháng, và tự tử”
Rồi Aileen đang nhìn khẩu súng thản nhiên nói vậy.
“Để thêm vào chẳng để làm gì và cũng chỉ làm lãng phí ngân sách”
“Như vậy có hơi keo kiệt quá nhỉ”
“Chúng tôi đã lắp đặt những cảnh báo như là đừng đến và lắp đặt cả thiết bị an toàn rồi mà, lỗi sai nằm ở mấy người vẫn xâm nhập vào đấy chứ. Chúng tôi đã làm tất cả mọi thứ có thể rồi. Cũng chẳng còn làm thêm gì được nữa”
Nếu suy nghĩ thì điều đó cũng không sai.
Tôi đặt lại khẩu súng lục ổ xoay vào trong ngăn kéo tủ.
Chúng tôi đã chuẩn bị hết rồi mà.
“Trưởng Chi nhánh, cô có muốn dùng súng không?”
“Nắm đấm của ta còn mạnh hơn súng đạn mà?”
“Tôi hiểu rồi”
Nghĩ lại thì cô ấy có thể dừng một chiếc xe ô tô đang chạy chỉ bằng một tay mà, một người như vậy thì dùng súng để làm gì cơ chứ?
Tôi cầm tờ giấy cán màng lên và bắt đầu đọc.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Hướng dẫn sinh tồn Khách sạn Cảm hứng]
[1. Khách sạn này có tổng cộng năm tầng.]
[2. Chỉ có hai lối thoát đã được xác nhận cho đến hiện tại nằm trên tầng ba và tầng năm.]
[3. Dị thể vô cùng nguy hiểm, Chủ Nghĩa Duy Mỹ, có vẻ chủ yếu xuất hiện ở đây, và nếu bị phát hiện bởi thứ đó, lời khuyên tốt nhất là bạn nên lựa chọn tự tử.]
[4. Tầng hai và tầng bốn vô cùng bất ổn định, vậy nên chúng sẽ không được ghi chép riêng. Xin hãy chú ý rằng những thông tin được ghi chép ở đây là cho tầng một, tầng ba, và tầng năm.]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“Chúng ta đi vào chứ”
Trước hết hãy cứ đi vào trong đã.
Trưởng Chi nhánh và Yu Daon dẫn đầu phía trước, tôi và Aileen ở giữa, còn Song Ahrin và Jang Chaeyeon thì đứng ở phía sau.
Khi chúng tôi mở cách cửa kính cũ kỹ và đi vào trong, một khu sảnh khá rộng chào đón chúng tôi.
“...Mùi màu vẽ”
Yu Daon khẽ nhíu mày, và Song Ahrin nhắm mắt tập trung.
“Tôi không cảm nhận được gì cả”
“...”
Tôi cũng không nhìn thấy gì.
Tôi lại mở tờ giấy.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Hướng dẫn sinh tồn Khách sạn Cảm hứng]
[Khu Sảnh]
[1. Khi đi vào khu sảnh, thông thường sẽ không có bất cứ nhân viên nào chờ đợi bạn.]
[2. Tuy nhiên, đôi khi sẽ có những con ma-nơ-canh đứng ở quầy lễ tân. Trong trường hợp này, bạn bắt buộc phải làm thủ tục nhận phòng và lấy chìa khóa, nếu không thì bạn sẽ bị gán mác kẻ xâm nhập.]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tôi ngẩng lên nhìn quầy lễ tân.
Không có con ma-nơ-canh nào cả.
Tôi tiếp tục đọc tờ giấy.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[3. Nếu không có con ma-nơ-canh nào, ở trên quầy lễ tân sẽ có một chiếc chìa khóa. Nhất định phải giữ cho chiếc chìa khóa đó an toàn. Đó sẽ là nơi an toàn duy nhất bạn có thể ở.]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“Cô Daon”
“Vâng”
Yu Daon nhìn xung quanh rồi bước đến quầy lễ tân và cầm lấy chiếc chìa khóa.
“Là Phòng 108”
“Tôi hiểu rồi”
Vậy thì có vẻ phòng 108 sẽ là nhà an toàn của chúng tôi rồi.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[4. Tôi không biết bạn đến đây để tìm kiếm điều gì, nhưng vì càng đi lên cao thì khả năng Chủ Nghĩa Duy Mỹ đang ở đó sẽ càng cao hơn, vậy nên xin hãy cẩn thận.]
[5. Ngoài ra, bạn không thể đi lên các tầng cao hơn bằng cầu thang. Bạn chỉ có thể đi lên thông qua tác phẩm nghệ thuật được đặt trong phòng, xin hãy chú ý điều này.]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sau cùng thì chúng tôi không có lựa chọn nào khác ngoài tìm kiếm tất cả các phòng à.
“Chúng ta đi chứ”
Trước lời của tôi, tất cả chúng tôi bắt đầu bước đi trong khi duy trì đội hình.
“Trưởng Chi nhánh, cô có cảm nhận được gì không?”
“Ta không giỏi cảm nhận đâu. Ta chỉ giỏi đấm những gì mình thấy thôi”
“Tôi hiểu rồi”
Dù vậy, tôi vẫn bước đi với suy nghĩ mơ hồ rằng có vấn đề gì thì Trưởng Chi nhánh sẽ giải quyết nếu cần thiết.
Sau khi đi qua quầy lễ tân, chúng tôi ngay lập tức tiến vào khu sảnh của khách sạn.
Một hàng dài những căn phòng đang chào đón chúng tôi.
May mắn là có vẻ cũng không có nhiều phòng đến vậy do những cánh cửa khá dãn cách.
Tôi nhìn căn phòng ở ngay trước mặt mình.
Tấm biển trên đó ghi <Phòng 101>.
Cánh cửa trông như thể sẽ mở khi đặt thẻ khóa vào đã bị phá hỏng và đang mở hé.
Tôi lại mở tờ giấy ra và bắt đầu đọc.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[6. Vì mỗi căn phòng đều có đặc điểm riêng của chúng, vậy nên xin hãy phân bổ nhân lực đi vào thật sáng suốt.]
[6-1. Khuyến khích cử những người với sức mạnh tinh thần nổi trội đi vào Phòng 101. Hoặc những người có khả năng chịu đựng cao trước những cảnh tượng tàn khốc cũng được đề cử.]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nghĩa là hãy bắt đầu với Phòng 101 à.
“...”
“Là phải phân bổ nhân lực ra nhỉ”
Trưởng Chi nhánh gật đầu trong khi nhìn tờ giấy bên cạnh tôi.
“Người nào có sức mạnh tinh thần nổi trội hoặc khả năng chịu đựng cao trước cảnh tượng tàn khốc thì…”
“Tôi sẽ đi!”
Yu Daon giơ tay vút lên, và Aileen với Song Ahrin cũng giơ tay lên.
“...Vậy thì cô Daon, tôi, cô Aileen, và Trưởng Chi nhánh sẽ đi vào nhé?”
“Này! Tại sao tôi lại bị bỏ ra hả?”
“Cô thì ở lại đi”
Song Ahrin hét lên đầy giận giữ, và Jang Chaeyeon nắm lấy gáy cô ấy.
“Không, tại sao tôi phải…!”
“Cô không nên nói vậy sau khi đã trang điểm mắt trong sự kiện đài truyền hình đâu”
“...!”
Khuôn mặt của Song Ahrin trở nên đỏ bừng và cô ấy khựng lại, còn Yu Daon và Aileen thì gật đầu rồi đứng bên cạnh tôi.
“Nhưng mà tôi không có sức mạnh tinh thần mạnh lắm mà…”
Yu Daon lẩm bẩm với vẻ lo lắng.
“Cô giỏi nhìn mấy thứ tàn khốc còn gì”
“À, cái đó thì tôi nhìn tốt lắm đấy!”
Yu Daon mỉm cười rạng rỡ và gật đầu trước lời của tôi, còn Aileen thì đảo mắt qua lại rồi thở dài và rút khẩu súng của mình ra.
“Tốt rồi. Tôi cũng tự tin về khoản đó”
Và nếu có cả Trưởng Chi nhánh đi cùng thì chẳng có gì phải lo cả.
Tôi nhìn Trưởng Chi nhánh, và cô ấy lắc đầu.
“Ta sẽ không đi”
“Vâng?”
Tại sao Trưởng Chi nhánh lại không đi?
Khi tôi nhìn cô ấy với ánh mắt bối rối, cô ấy liền mỉm cười dịu dàng và nói tiếp.
“Những người ở lại sẽ không biết chuyện gì đang xảy ra mà”
“...Đúng là vậy nhưng…”
“Do đã có cô Yu Daon đi vào cùng rồi nên theo ta thì sẽ không sao đâu. Nào nào, đi nhanh lên”
Trưởng Chi nhánh đẩy nhẹ vào lưng tôi.
Tôi cũng chẳng thể nói gì được khi mà cô ấy đã nói tự tin như vậy.
“...Chúng ta đi chứ?”
Tôi chậm rãi mở cửa rồi đi vào bên trong với Yu Daon và Aileen theo sau.
-Rầm!
Cánh cửa đóng lại ngay khi Aileen vừa đi vào,
-Cạch!
Và rồi còn có cả tiếng khóa cửa vang lên.
“...Không phải tôi khóa”
“Tôi biết”
Chẳng còn gì bất ngờ nữa rồi.
Làm sao mà có chuyện việc này lại không xảy ra cơ chứ.
Aileen nạp đạn súng, và Yu Daon cầm lấy cây dùi.
Tôi cũng rút khẩu súng lục của mình ra và bước nhanh.
Đây chỉ là một phòng khách sạn bình thường.
Nếu có điểm gì khác biết thì là…
“Khá là lớn nhỉ”
Đúng như Yu Daon nói, cấu trúc của nó giống như một căn hộ hơn là một phòng khách sạn.
Dù vậy, ở mức độ này thì chúng tôi có thể nhìn quanh rồi ra ngoài ngay lập tức.
Trong khi chúng tôi đang nhìn xung quanh, Yu Daon bỗng bịt mũi lại.
“Gư…Mùi này…”
“...Thật sự…”
Aileen cũng dùng tay áo bịt mũi, và ngay lập tức tôi cũng phải bịt mũi trước thứ mùi khó chịu xộc lên.
“Cái gì đây…”
“...”
“...”
Đồng thời, một miếng, không, một đống thịt lọt vào tầm mắt của tôi.
Một người nào đó đang bị trói vào một cây cột, và ở phía dưới đó là những khối thịt trông như những con ấu trùng chỉ còn lại răng đang bò lúc nhúc xung quanh, phát ra những tiếng lạch cạch.
-Rẹt!
Tấm rèm đổ xuống, và một khung tranh được treo lên bằng những sợi dây thép hạ xuống, nhốt người kia và những con ấu trùng ở trong.
Ngay sau đấy, một bảng tên vàng kim được hạ xuống, và khi ánh mắt của chúng tôi hướng về đó,
<Tiêu đề do bạn quyết định.>
Ở đấy là một tiêu đề không thể nào hiểu nổi.
Ánh mắt của chúng tôi nhìn về người kia.
Một người đàn ông bị bao phủ trong máu và đã bị thương đến mức khó có thể nhận ra được.
Xét đến lồng ngực đang di chuyển chậm rãi, anh ta vẫn còn sống.
Người đàn ông mở miệng.
“Cứu, cứu tôi với!”
<Tiêu đề do bạn quyết định.>
Một lần nữa, bảng tên lại lóe sáng.

